Báo Ân

Chương 40: Phiên ngoại: Trong truyền thuyết

Hai người đã đi Hà Lan lấy chứng nhận kết hôn, sau đó thì hưởng tuần trăng mật luôn. Hiện tại vợ chồng son ngọt ngào mật mật, cuộc sống trải qua vô cùng tuyệt vời.

Thời gian qua đi rất nhanh, đảo mắt đã khai giảng. Hạ An tỉnh dậy trong vòng tay anh, cậu dùng tay miêu tả khuôn mặt Cung Lăng, chân mày, cái mũi cao thẳng, đôi môi hoàn mỹ, lúc tay dừng lại chỗ môi Cung Lăng, Hạ An cảm thấy ngón tay mình đột nhiên nóng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cậu vội vàng thu tay về, vỗ vỗ mặt mình, trong lòng nói với chính mình: lại nghĩ cái gì vậy, vẫn nên đi làm bữa sáng cho anh ấy thôi. Vì thế, Hạ An vận động cơ thể, rời giường. Lúc Hạ An nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Cung Lăng nằm ở trên giường khóe miệng hơi hơi cong lên.

Chờ Hạ An làm xong bữa sáng, đang chuẩn bị gọi Cung Lăng dậy, chuông cửa liền vang lên, Hạ An mở cửa, vốn là ngây ra một lúc, sau đó liền mỉm cười nói: “Dì đã tới a."

Mẹ Cung ngồi trên ghế sa lon, trước mặt là Hạ An đang rót trà, Hạ An lễ phép ngồi một bên khác, cậu cùng mẹ Cung Lăng tiếp xúc cũng không phải rất nhiều, có cảm giác không yên khi con dâu mới đối mặt với mẹ chồng.

“Tiểu An, con thích trẻ con không?" Mẹ Cung lên tiếng trước đánh vỡ cục diện cứng ngắc.

“Thích, thích." Hạ An trả lời.

“Vậy con muốn có con không?" Mẹ Cung nhìn vào mắt Hạ An nói.

“A." Hạ An kinh ngạc, sau đó kịp phản ứng nói: “Muốn, muốn." Nhưng mà, không phải cậu muốn là có thể có.

Mẹ Cung thấy phản ứng của cậu chỉ cười nhẹ, sau đó lại thần sắc trang trọng nói: “Tiểu An, dì biết quan hệ giữa con và Lăng rất tốt"

Những lời này là có ý gì? Hiện tại quan hệ của hai người đã không thể dùng chữ tốt để hình dung, phải là vô cùng ngọt ngào mới đúng. Có điều đối với câu này, Hạ An cảm thấy có chút chút bất an, dự cảm hình như là có gì đó không tốt.

“Chỉ là, Cung thị không thể không có người thừa kế." Mẹ Cung bất ngờ xoay chuyển lời nói.

Hạ An đối những lời này nhíu mày, nghi hoặc nói: “Cho nên?"

“Cho nên, con không hiểu sao?" Đôi mắt sắc bén của mẹ Cung tiếp cận cậu, giống như muốn nhìn thấu con người cậu.

Hạ An cảm giác trong lòng thật lạnh, cho nên, là muốn thế nào, muốn Cung Lăng đi tìm một thiên kim kết hôn sao, a, không, anh phải li hôn với mình trước mới có thể. Hạ An rất không thoải mái, cậu không muốn Cung Lăng rời khỏi cậu, không muốn Cung Lăng kết hôn cùng người khác, Cung Lăng là của cậu. Hai người đã lãnh chứng nhận kết hôn rồi, Cung Lăng thương cậu, Cung Lăng sẽ không vứt bỏ cậu.

“Không hiểu." Hạ An quyết định giả ngu. Vô luận như thế nào, cũng sẽ không rời khỏi Cung Lăng! Tuyệt đối sẽ không!

“Ha ha." Mẹ Cung cười cười nói: “Cung thị do một tay Hoa sáng lập, dì không thể để cho nó đứt đoạn trong tay Lăng."

Câu này, khiến cho Hạ An không biết phải làm sao. Cậu kích động muốn nói, lại nói không được.

“Đủ rồi, còn tiếp tục nữa con sẽ tức giận." Cung Lăng tựa trên cửa hai tay vòng trước ngực, mặt không chút thay đổi nói

“Ha ha, sao, đau lòng hả?" Mẹ Cung quay đầu nhìn về phía Cung Lăng nói.

“Vâng." Cung Lăng gật gật đầu, “Con đau lòng."

Cung Lăng trả lời lại khiến bà cười càng vui vẻ hơn, Hạ An càng thêm khó hiểu, đây là tình huống gì???

“Cho nên nha, Tiểu An, con với Lăng sinh một đứa đi! Dì muốn làm bà nội." Mẹ Cung cười vuốt ve tay Hạ An nói.

“Hả?" Hạ An mở to miệng, sinh con?? Đây lại là tình huống gì nữa??

“Tay, lấy ra." Cung Lăng đi đến trước mặt bọn họ, không hài lòng nói.

“Xì, thật keo kiệt." Mẹ Cung thu tay về.

“Tình huống gì đây?" Hạ An kéo góc áo Cung Lăng hỏi.

“Mẹ thúc giục chúng ta mau chóng sinh con."

“Sinh, con." Hạ An đề cao âm lượng nói: “Em là nam."

“Chúng ta biết." Cung Lăng cùng mẹ Cung trăm miệng một lời nói.

“Kia, kia, sinh con như thế nào?" Mặt Hạ An đỏ lên, hai người kia không phải là muốn con đến điên rồi chứ?

“Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, cái gì cũng có thể giải quyết được" Mẹ Cung búng tay một cái.

Cung Lăng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó nói với mẹ Cung: “Con sẽ làm nhanh, hiện tại mẹ cũng mau trở về, có thời gian ở đây nói chuyện phiếm còn không bằng cùng ta cha cố gắng sinh thêm đứa nữa."

“Mẹ mới không thèm, sinh con đau muốn chết. Chuyện sinh con nên giao cho con dâu của mẹ đi!" Mẹ Cung cười híp mắt muốn đặt tay lên mặt Hạ An, lại bị Cung Lăng hung hăng trừng, đành phải phẫn nộ thu hồi tay lại.

Mẹ Cung đi rồi, Hạ An quay qua Cung Lăng nói: “Anh tốt nhất giải thích cho em một chút là có chuyện gì xảy ra."

“Sinh con." Hai chữ đơn giản, Hạ An lần đầu tạc mao quát: “Ông đây là nam. Sinh con như thế nào?"

Đối mặt với Hạ An tạc mao, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu nói: “Không cần em sinh."

“Ngày mai anh ra nước ngoài một chuyến." Sau đó nói kế hoạch ra với cậu.

Hạ An giật mình nói: “Như vậy cũng được sao?"

“Có thể."

“Vậy...." Em cùng đi với anh.

“Không cần, em cứ ở trong nhà ngoan ngoãn chờ anh." Cung Lăng cắt đứt lời cậu, ôn nhu nói.

“Nhưng mà…"

“Ngoan. Được không?" Cung Lăng nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán cậu.

“Được." Cuối cùng Hạ An vẫn gật gật đầu.

Hiện tại ở nước ngoài đã có một loại kỹ thuật, có thể sinh ra nhi đồng, lấy tinh trùng của hai người bọn họ. Đã đi nước ngoài, xác xuất thành công của loại kỹ thuật này không cao lắm.

Cung Lăng rời đi chín mươi ba ngày, Hạ An ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon. Ngẩn người.

Đột nhiên, cửa mở. Hạ An vội vàng tới cửa.

Cung Lăng ôm một đứa nhỏ vẫn còn đang quấn tã, Hạ An hoàn toàn không có để ý đến đứa bé, một lòng nhìn Cung Lăng, chín mươi ba ngày không gặp, cằm của Cung Lăng đã hơi lún phún râu, thoạt nhìn lại càng đẹp trai hơn!

“Hạ An, đây là con của chúng ta." Cung Lăng ôm lấy đứa bé đến trước mặt của cậu cười nói.

Hạ An nhìn đứa bé trước mặt, hai mắt to thông minh xoay trong nhìn xung quanh, ngũ quan thoạt nhìn cũng không tệ. Hạ An vươn ngón tay ra sờ sờ khuôn mặt của nó, mềm, thật thoải mái. Hạ An tươi cười nói: “Thật đáng yêu."

“Đương nhiên, đây chính là con của chúng ta." Cung Lăng đưa đứa nhỏ qua cho cậu

Hạ An thật cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ, thoạt nhìn thật đúng là có chút giống bộ dáng đẹp trai cùng khí chất của Cung Lăng. Hạ An ôm đứa nhỏ lặp lại lời nói của Cung Lăng: “Con của chúng ta. Con của chúng ta."

“Ừ, chúng ta." Cung Lăng kiên định.

Hạ An cười càng vui vẻ hơn “Vậy nó tên là gì?"

“Tư An." Cung Lăng thản nhiên nói.

“Tư An, Tư An." Hạ An nói mấy lần, sau đó mặt lại đỏ hồng cúi đầu nói: “Làm gì có ai đặt tên giống như anh."

“Sao, không thể sao?" Cung Lăng ôm chầm vai cậu cúi đầu cắn vành tai của cậu nói."Chín mươi ba ngày, thật sự tưởng niệm chết anh."

Hạ An cười né tránh, nói: “Em cũng nhớ anh." Lúc đó đã bị Cung Lăng nâng cằm lên hôn xuống.

Hạ An đỏ mặt đẩy đẩy lồng ngực anh nói: “Còn có con ở đây."

Cung Lăng bất đắc dĩ buông lỏng cậu ra, dù sao sau này vẫn còn nhiều thời gian.

Mà tiểu Tư An thì sao, vừa mới trừng mắt hai mắt thật to nhìn bộ dáng hai người ba của mình liếc mắt đưa tình đầy mờ ám, khắc sâu vào trái tim thuần khiết của nhóc, ghi nhớ vĩnh viễn.

TOÀN VĂN HOÀN
Tác giả : Lương Ảnh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại