Báo Ân
Chương 19: Chỗ vui chơi thời thơ ấu của Cung Lăng
Tới chiều, Cung Lăng thần thần bí bí mang Hạ An đến một chỗ, từ sau nhà gỗ còn phải đi lên rất nhiều rất nhiều đường mới tới. Đường đi càng lúc càng hẹp, hai bên là cây phong, mấy khúc cua tròn tròn, xung quanh không còn đường đi nào khác, khắp nơi đều là dây leo đan xen nhau hợp thành một bức tường cỏ tự nhiên, nhìn về phía trước là bầu trời xanh ngắt, những đám mây chầm chậm trôi, nhìn xuống dưới, hoặc là lá cây khô héo, hoặc là cây non vừa mới mọc
Ở giữa sắp đặt một vài trò chơi đơn giản, xích đu, còn có một cái bập bênh.
Hạ An nghi hoặc nhìn địa phương vẫn chưa tới 10 mét vuông này hỏi: “Chỗ này là?"
Cung Lăng không nói, dắt tay Hạ An tới chỗ xích đu, vươn tay đụng vào dây xích đu đã qua nhiều năm mưa gió, như suy nghĩ gì đó, nói: “Thế nào?"
Hạ An gật gật đầu nói: “Ừ, rất tốt."
“Muốn chơi không?" Cung Lăng đột nhiên quay đầu lại hỏi Hạ An.
Hạ An cười cười, nhưng vẫn nói: “Muốn."
Hai người chơi bập bênh trước, Cung Lăng chơi xấu dùng lực ép thấp xuống, Hạ An nhiệt tình liều mạng đẩy, đẩy đẩy a, đẩy đẩy a, nhưng mà một chút động tĩnh cũng không có, Cung Lăng nhìn bộ dạng hăng say của Hạ An, nhịn không được nở nụ cười, Hạ An tức giận vừa gọi: “Cung Lăng." Ngay lúc Hạ An không để ý, Cung Lăng thu hồi lực, Hạ An bị đẩy lên cao,cậu bị dọa hét to một tiếng, nếu không có nắm vững thì đã sớm ngã xuống rồi. Hạ An tức giận nhìn về phía Cung Lăng, mà anh chỉ bình tĩnh nhìn trời.
Hiện tại Hạ An treo cao trên không trung, muốn đi xuống, nhưng mà Cung Lăng lặp lại chiêu cũ, Hạ An muốn xuống lại xuống không được. Hai chân cong lên lấy sức, cũng không còn để ý hình tượng, như vậy rất giống con ếch a.
Chỉ là một trò chơi đơn giản như vậy, nhưng mà hai người đều đùa bất diệc nhạc hồ. À… Vui hình như chỉ có mỗi Cung Lăng. Cái tên bại hoại này.
Lúc sau, Hạ An ngồi trên xích đu, Cung Lăng ở phía sau đẩy, ngay từ đầu còn không có gì, sau đó, càng lúc càng cao, Hạ An gắt gao bắt lấy dây hai bên, muốn Cung Lăng chậm một chút, nhưng mà, Hạ An dù sao cũng là con trai, lại bị trò chơi trẻ con này hù dọa, như vậy rất mất mặt a, cho nên Hạ An chết cũng sĩ diện không chịu mở miệng. Cung Lăng ở phía sau dùng sức càng lúc càng lớn, rốt cục, Hạ An không chịu nổi hét to một tiếng, tay cũng nới lỏng dây cầm, Cung Lăng đúng lúc ở phía sau ôm lấy Hạ An, khuỷu tay Hạ An đưa về sau đâm một cái nói: “Anh cố ý."
Hạ An thật sự cũng không nặng, Cung Lăng ở phía sau ôm chặt lấy Hạ An, cũng không có nói gì, cậu cảm thấy Cung Lăng hình như là có tâm sự gì đó, mở miệng nói: “Em muốn nghe anh thổi sáo."
Cung Lăng buông cậu ra, cùng Hạ An ngồi lên xích đu, lấy ra một cây sáo tinh xảo, đưa lên miệng, từng tiếng nhạc buồn buồn phát ra, Hạ An mặt nhăn mày nhíu lôi kéo góc áo của anh nói: “Không muốn loại này…." Lập tức, âm điệu vốn thê lương, giờ còn kèm theo một ít tiếng nhạc vui vẻ. Cái cảm giác loại này làm Hạ An nói không nên lời, nhưng cậu thực hưởng thụ ở bên cạnh Cung Lăng, nhìn thấy anh, nghe anh thổi sáo. Khúc nhạc kết thúc, Hạ An còn chưa có hồi phục lại tinh thần, Cung Lăng vươn tay vỗ vỗ trán cậu, cậu che cái trán lại, còn ngây ngốc nói: “Anh thổi sáo thật là dễ nghe. Sau này anh thường xuyên thổi cho em nghe, được không?"
“Ừ." Cung Lăng nhìn vào không trung, đột nhiên nói: “Chỗ này trước đây là niềm vui duy nhất của anh."
“Hử?" Hạ An đối với việc anh đột nhiên nói ra những lời này cảm thấy khó hiểu.
“Trước đây, anh phải học thật nhiều thật nhiều thứ, lộ trình một ngày của anh đều bị cha gắt gao sắp xếp kín hết, không ngày nào được nghỉ, đủ loại áp lực, kỳ vọng đặt trên người của anh, bởi vì anh là người thừa kế tương lai của Cung gia." Cung Lăng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói, nhưng mà, Hạ An nghe lại thấy đau lòng. Lúc Cung Lăng còn nhỏ, đã phải thừa nhận áp lực lớn như thế, suốt một ngày không thể tự mình làm chủ, còn phải học cái này học cái kia. Tuổi thơ của anh, không có tự do, không có khoái hoạt. Hạ An gắt gao kéo lấy tay anh.
“Nơi này, là chỗ mà ba tháng anh mới có thể đến đây tự do tự tại chơi một ngày. Nơi này, đều là do ông nội tự mình làm." Cung Lăng nói tiếp.
Hạ An rốt cuộc hiểu rõ, địa phương chưa tới 10 mét vuông này, lại là chỗ vui chơi mà 3 tháng Cung Lăng mới có một ngày tự do ở đây. Chẳng trách, nơi này trang bị đơn giản như vậy, nhưng mà, cho dù là đơn giản, cũng có thể khiến Cung Lăng lúc đó cảm thấy được tự do. Bởi vì anh là người thừa kế tương lai của Cung gia, anh không có tuổi thơ giống người thường, tuổi thơ của anh đều được quy hoạch tốt. Thời thơ ấu của anh không có Cừu vui vẻ, không có Ultraman, không có thám tử lừng danh Conan, không có Shin cậu bé bút chì…. Tuổi thơ của anh không trọn vẹn. Thật đáng thương, Hạ An cũng có một tuổi không tốt, cho nên cậu hiểu rõ được cảm giác của Cung Lăng. Hiện tại Cung Lăng, chỉ cần một người hiểu.
Hạ An tựa vào vai anh, hai người đồng loạt đẩy đẩy xích đu, “Cung Lăng."
“Hử?"
“Cám ơn anh, đã nói quá khứ của anh với em." Một đoạn đã qua này, Cung Lăng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết, tựa như quá khứ của Hạ An, chỉ muốn nói cho người quan trọng biết
“Nên làm." Cung Lăng nói.
“Sau này, em sẽ sáng tạo một tuổi thơ hạnh phúc cho anh" Hạ An nắm tay Cung Lăng, ánh mắt kiên định nhìn Cung Lăng nói.
Cung Lăng lắc đầu nói: “Không cần." Sau đó cầm ngược lại tay Hạ An, “Ở với anh là đủ."
“Được, vậy phải ở bao lâu đây?" Hạ An lại tựa lên vai anh.
“Cái này sao…" Cung Lăng giả vờ suy nghĩ.
“Cả đời có đủ không?" Hạ An không để ý tới anh suy nghĩ, cười nói.
“Không đủ."
“Oa, anh thật tham lam a." Hạ An ở trên vai Cung Lăng lắc lắc.
“Có ý kiến?" Cung Lăng cúi đầu nhìn thẳng cậu.
“Không dám. Anh muốn bao lâu em sẽ ở cùng anh bấy lâu." Trong mắt Hạ An tràn đầy ý cười.
Hạ An vừa nói xong Cung Lăng liền hôn cậu, tay ôm chặc thắt lưng của cậu, kéo gần khoảng cách của mình với Hạ An, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng khoang miệng của cậu, xâm lược bốn phía. Hôn đến lúc Hạ An sắp không thở nổi, Cung Lăng mới buông cậu ra, Hạ An bị hôn vô lực ngã vào trong ngực của anh, Cung Lăng cũng để cho cậu ngồi dựa vào ngực mình, hai người ở trên xích đu lắc lắc a, lắc lắc a.
Ở giữa sắp đặt một vài trò chơi đơn giản, xích đu, còn có một cái bập bênh.
Hạ An nghi hoặc nhìn địa phương vẫn chưa tới 10 mét vuông này hỏi: “Chỗ này là?"
Cung Lăng không nói, dắt tay Hạ An tới chỗ xích đu, vươn tay đụng vào dây xích đu đã qua nhiều năm mưa gió, như suy nghĩ gì đó, nói: “Thế nào?"
Hạ An gật gật đầu nói: “Ừ, rất tốt."
“Muốn chơi không?" Cung Lăng đột nhiên quay đầu lại hỏi Hạ An.
Hạ An cười cười, nhưng vẫn nói: “Muốn."
Hai người chơi bập bênh trước, Cung Lăng chơi xấu dùng lực ép thấp xuống, Hạ An nhiệt tình liều mạng đẩy, đẩy đẩy a, đẩy đẩy a, nhưng mà một chút động tĩnh cũng không có, Cung Lăng nhìn bộ dạng hăng say của Hạ An, nhịn không được nở nụ cười, Hạ An tức giận vừa gọi: “Cung Lăng." Ngay lúc Hạ An không để ý, Cung Lăng thu hồi lực, Hạ An bị đẩy lên cao,cậu bị dọa hét to một tiếng, nếu không có nắm vững thì đã sớm ngã xuống rồi. Hạ An tức giận nhìn về phía Cung Lăng, mà anh chỉ bình tĩnh nhìn trời.
Hiện tại Hạ An treo cao trên không trung, muốn đi xuống, nhưng mà Cung Lăng lặp lại chiêu cũ, Hạ An muốn xuống lại xuống không được. Hai chân cong lên lấy sức, cũng không còn để ý hình tượng, như vậy rất giống con ếch a.
Chỉ là một trò chơi đơn giản như vậy, nhưng mà hai người đều đùa bất diệc nhạc hồ. À… Vui hình như chỉ có mỗi Cung Lăng. Cái tên bại hoại này.
Lúc sau, Hạ An ngồi trên xích đu, Cung Lăng ở phía sau đẩy, ngay từ đầu còn không có gì, sau đó, càng lúc càng cao, Hạ An gắt gao bắt lấy dây hai bên, muốn Cung Lăng chậm một chút, nhưng mà, Hạ An dù sao cũng là con trai, lại bị trò chơi trẻ con này hù dọa, như vậy rất mất mặt a, cho nên Hạ An chết cũng sĩ diện không chịu mở miệng. Cung Lăng ở phía sau dùng sức càng lúc càng lớn, rốt cục, Hạ An không chịu nổi hét to một tiếng, tay cũng nới lỏng dây cầm, Cung Lăng đúng lúc ở phía sau ôm lấy Hạ An, khuỷu tay Hạ An đưa về sau đâm một cái nói: “Anh cố ý."
Hạ An thật sự cũng không nặng, Cung Lăng ở phía sau ôm chặt lấy Hạ An, cũng không có nói gì, cậu cảm thấy Cung Lăng hình như là có tâm sự gì đó, mở miệng nói: “Em muốn nghe anh thổi sáo."
Cung Lăng buông cậu ra, cùng Hạ An ngồi lên xích đu, lấy ra một cây sáo tinh xảo, đưa lên miệng, từng tiếng nhạc buồn buồn phát ra, Hạ An mặt nhăn mày nhíu lôi kéo góc áo của anh nói: “Không muốn loại này…." Lập tức, âm điệu vốn thê lương, giờ còn kèm theo một ít tiếng nhạc vui vẻ. Cái cảm giác loại này làm Hạ An nói không nên lời, nhưng cậu thực hưởng thụ ở bên cạnh Cung Lăng, nhìn thấy anh, nghe anh thổi sáo. Khúc nhạc kết thúc, Hạ An còn chưa có hồi phục lại tinh thần, Cung Lăng vươn tay vỗ vỗ trán cậu, cậu che cái trán lại, còn ngây ngốc nói: “Anh thổi sáo thật là dễ nghe. Sau này anh thường xuyên thổi cho em nghe, được không?"
“Ừ." Cung Lăng nhìn vào không trung, đột nhiên nói: “Chỗ này trước đây là niềm vui duy nhất của anh."
“Hử?" Hạ An đối với việc anh đột nhiên nói ra những lời này cảm thấy khó hiểu.
“Trước đây, anh phải học thật nhiều thật nhiều thứ, lộ trình một ngày của anh đều bị cha gắt gao sắp xếp kín hết, không ngày nào được nghỉ, đủ loại áp lực, kỳ vọng đặt trên người của anh, bởi vì anh là người thừa kế tương lai của Cung gia." Cung Lăng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói, nhưng mà, Hạ An nghe lại thấy đau lòng. Lúc Cung Lăng còn nhỏ, đã phải thừa nhận áp lực lớn như thế, suốt một ngày không thể tự mình làm chủ, còn phải học cái này học cái kia. Tuổi thơ của anh, không có tự do, không có khoái hoạt. Hạ An gắt gao kéo lấy tay anh.
“Nơi này, là chỗ mà ba tháng anh mới có thể đến đây tự do tự tại chơi một ngày. Nơi này, đều là do ông nội tự mình làm." Cung Lăng nói tiếp.
Hạ An rốt cuộc hiểu rõ, địa phương chưa tới 10 mét vuông này, lại là chỗ vui chơi mà 3 tháng Cung Lăng mới có một ngày tự do ở đây. Chẳng trách, nơi này trang bị đơn giản như vậy, nhưng mà, cho dù là đơn giản, cũng có thể khiến Cung Lăng lúc đó cảm thấy được tự do. Bởi vì anh là người thừa kế tương lai của Cung gia, anh không có tuổi thơ giống người thường, tuổi thơ của anh đều được quy hoạch tốt. Thời thơ ấu của anh không có Cừu vui vẻ, không có Ultraman, không có thám tử lừng danh Conan, không có Shin cậu bé bút chì…. Tuổi thơ của anh không trọn vẹn. Thật đáng thương, Hạ An cũng có một tuổi không tốt, cho nên cậu hiểu rõ được cảm giác của Cung Lăng. Hiện tại Cung Lăng, chỉ cần một người hiểu.
Hạ An tựa vào vai anh, hai người đồng loạt đẩy đẩy xích đu, “Cung Lăng."
“Hử?"
“Cám ơn anh, đã nói quá khứ của anh với em." Một đoạn đã qua này, Cung Lăng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết, tựa như quá khứ của Hạ An, chỉ muốn nói cho người quan trọng biết
“Nên làm." Cung Lăng nói.
“Sau này, em sẽ sáng tạo một tuổi thơ hạnh phúc cho anh" Hạ An nắm tay Cung Lăng, ánh mắt kiên định nhìn Cung Lăng nói.
Cung Lăng lắc đầu nói: “Không cần." Sau đó cầm ngược lại tay Hạ An, “Ở với anh là đủ."
“Được, vậy phải ở bao lâu đây?" Hạ An lại tựa lên vai anh.
“Cái này sao…" Cung Lăng giả vờ suy nghĩ.
“Cả đời có đủ không?" Hạ An không để ý tới anh suy nghĩ, cười nói.
“Không đủ."
“Oa, anh thật tham lam a." Hạ An ở trên vai Cung Lăng lắc lắc.
“Có ý kiến?" Cung Lăng cúi đầu nhìn thẳng cậu.
“Không dám. Anh muốn bao lâu em sẽ ở cùng anh bấy lâu." Trong mắt Hạ An tràn đầy ý cười.
Hạ An vừa nói xong Cung Lăng liền hôn cậu, tay ôm chặc thắt lưng của cậu, kéo gần khoảng cách của mình với Hạ An, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng khoang miệng của cậu, xâm lược bốn phía. Hôn đến lúc Hạ An sắp không thở nổi, Cung Lăng mới buông cậu ra, Hạ An bị hôn vô lực ngã vào trong ngực của anh, Cung Lăng cũng để cho cậu ngồi dựa vào ngực mình, hai người ở trên xích đu lắc lắc a, lắc lắc a.
Tác giả :
Lương Ảnh