Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 13
CHƯƠNG 13
Đường Tống chuẩn bị một chút, mới nói: “Chuyện xưa là như vậy. Từ trước có một thư sinh, phàm lười lại nghèo, cả ngày mong chờ có thể tìm được một biện pháp không uổng công mà có thể kiếm tiền. Có một ngày hắn đọc được một quyển sách, trong thư nói: ‘ ai lấy được phiến lá mà con bọ ngựa dùng để che thân, thì người khác liền không nhìn thấy . ’ hắn tin là thật, cả ngày dưới tàng cây ngẩng đầu tìm kiếm. Rốt cục, hắn thấy được con bọ ngựa trốn sau một lá cây, đang chuẩn bị hái lấy. Hắn vội vàng hái phiến lá cây kia xuống. Không ngờ thoáng cái cầm không chắc, phiến lá cây rơi kia xuống, xen lẫn vào lá rụng trên mặt đất, rốt cuộc phân biệt không ra . Hắn đành phải đem tất cả lá cây gom về nhà, thử từng mảnh từng mảnh. Hắn đem lá cây che khuất hai mắt của mình, hỏi thê tử: “Ngươi xem nhìn thấy ta không?" Thê tử luôn nói: “Thấy được!" Sau đó, thê tử hắn bị hắn hỏi đến phiền , thuận miệng đáp một tiếng: “Nhìn không thấy!" Hắn cao hứng chết được, lập tức mang theo phiến lá cây này, che khuất mắt đi lấy đồ của người khác, kết quả bị người đó trói tay đưa đến nha môn."
Đường Tống nói xong, Lưu tổng quản liền nhịn không được “Phốc" bật cười, sau đó mới hậu tri hậu giác nhìn về phía chủ tử mình. Gặp Hàn Vương tuy rằng mặt không chút thay đổi, mày lại giãn ra, không khỏi yên tâm không ít.
Chuyện xưa nói xong, lại là một trận trầm mặc. Lưu tổng quản tuỳ thời mở miệng nói: “Chủ tử, Đường Tống cũng không phải cố ý quấy rầy chủ tử thanh tĩnh, lần này trước hết bỏ qua cho hắn đi."
Hàn Vương mặt không chút thay đổi suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Đi theo ta đi."
Chính là Đường Tống đang âm thầm cầu nguyện nghe câu như thế, không có phản ứng lại. Mà Lưu tổng quản đã muốn hiểu được , cảm thấy lần này Đường Tống trong lúc vô tình làm Vương gia cao hứng, bị Vương gia giữ bên người hầu hạ. Lưu tổng quản nhìn thấy Đường Tống vẻ mặt mê mang, âm thầm thở dài, gần người hầu hạ Vương gia đối Đường Tống một lòng chỉ cầu an ổn mà nói, không biết là phúc hay là họa?
Chờ Lưu tổng quản đem tin tức này nói cho Đường Tống, lại làm cho y một trận sợ hãi. Tuy rằng y kiên quyết chống đối, tiếc là không làm gì được, mệnh lệnh là Vương gia hạ, đâu phải là Lưu tổng quản nói không đi sẽ không đi đâu.
Tin tức Đường Tống đi hầu hạ Vương gia trong phủ truyền đi, có người đỏ mắt hâm mộ, cũng có người hoảng loạn. Đường Tống cuộc sống cũng từ nay về sau bắt đầu không bình yên nữa đi.
Buổi chiều Đường Tống không đi Lan Thương các, mà là trở về chuẩn bị để đến Cẩm Hà Điện của Vương gia ở.
Mới vừa trở lại phòng nhỏ không bao lâu, Lưu Dục đã nghe theo phong mà đến. Trên mặt biểu tình vừa vội vừa giận, hoàn toàn mất phong độ dĩ vãng của hắn.
“Tiểu Đường, ngươi không thể đi." Vừa vào cửa, Lưu Dục liền đem Đường Tống quần áo mới vừa xếp gọn một phen hất rớt trên mặt đất.
“Đại ca, chính là đây là Vương gia chính miệng ra lệnh." Đường Tống vừa nhìn thấy Lưu Dục, nước mắt bất tri bất giác liền trào ra hốc mắt.
“Ta đi nói với phụ thân, làm cho ông ấy đi cầu tình với Vương gia, nhất định sẽ không cho ngươi đi." Lưu Dục dường như nhớ tới cái gì đó.
“Cha ngươi?" Đường Tống ngạc nhiên, y cho tới bây giờ chưa từng nghe Lưu Dục nói qua chuyện phụ thân hắn.
“Cha ta chính là đại tổng quản Lưu Hồng, ông ấy ở bên Vương gia hầu hạ nhiều năm như vậy, còn không thăm dò được Vương gia tính tình sao. Ngươi nếu đi , nói không chừng lúc nào đó chọc giận Vương gia, liền đánh mất cái mạng nhỏ này." Lưu Dục nói xong, liền vội vàng hướng ra bên ngoài.
“Đừng, đại ca. . . . . ." Đường Tống muốn gọi Lưu Dục lại, nhưng Lưu Dục động tác quá nhanh, Đường Tống lúc chạy theo đã không thấy bóng dáng hắn.
Đường Tống lúng ta lúng túng đứng trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể không nói gì trở lại phòng. Một bên thu thập quần áo bị Lưu Dục hất ra đất, Đường Tống trong lòng đã âm thầm cầu nguyện, hy vọng đã thực xa vời, Đường Tống cũng hy vọng Lưu Dục có thể nói với Lưu quản gia giúp chính mình cầu tình.
Nhưng là, trời luôn không chiều theo lòng người. Hoàng hôn, đương Lưu tổng quản mặt âm trầm đi vào phòng nhỏ của mình, Đường Tống liền cảm thấy được là không có hy vọng .
Quả nhiên, Lưu tổng quản hơi có chút hờn giận nói: “Đường Tống, ta vẫn nghĩ ngươi là một đứa nhỏ thành thật, không nghĩ tới ngươi cũng có tâm đùa giỡn, làm cho Lưu Dục tiểu tử ngốc kia giúp ngươi cầu tình. Nếu không ta ngăn lại, hắn hiện tại cũng vọt tới trước mặt Vương gia rồi."
Đường Tống đột nhiên ngẩng đầu, muốn biện giải, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lúng ta lúng túng há miệng. Cái mũi ê ẩm, hốc mắt cũng cay, Đường Tống sống chết chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, sợ bị Lưu tổng quản nói thành là “Giả bộ đáng thương".
Lưu tổng quản thấy Đường Tống bộ dáng đứa nhỏ thành thật, cũng không tin tưởng y sẽ giựt giây Lưu Dục hướng Vương gia cầu tình, lập tức tức giận trong lòng cũng nguôi chút. Kỳ thật lão vừa rồi nói cũng là tức giận mà nói, cho tới bây giờ đều là đứa nhỏ dịu ngoan nghe lời hôm nay không chỉ có lần đầu tiên chống đối lão, thậm chí còn muốn đi mạo phạm Vương gia, sao có thể làm cho lão không tức giận. Nhưng Lưu tổng quản cho tới bây giờ đều là người dễ mềm lòng, mắng xong, thấy Đường Tống bộ dáng co bả vai muốn khóc lên, lại cảm thấy chính mình nói có điểm quá đáng.
Nghĩ đến đây, Lưu tổng quản không khỏi nhẹ giọng, nói: “Đường Tống, về sau tới bên người Vương gia, ngươi nhất định phải thông minh chút. Phạm vào cái sai nhỏ ta còn có xương cốt lão ta chắn một chắn, nếu phạm vào cái sai gì lớn, lão nhân chính là có ba đầu sáu tay, cũng là bất lực a."
Đường Tống cực lực gật đầu, rốt cục khống chế không được khóc ra, cuối cùng Lưu tổng quản vẫn là đối mình thật tốt.
Lưu tổng quản chờ Đường Tống khóc xong , mới vỗ vỗ bờ vai của y nói: “Được rồi, cũng không phải đại cô nương, đừng cả ngày khóc sướt mướt. Trời không còn sớm, đi thôi."
Đường Tống dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, vác bọc đồ với chẳng có gì nhiều của mình lên, từng bước một đi theo Lưu tổng quản hướng về Cẩm Hà Điện.
Khi qua hoa viên, Đường Tống cùng Lưu tổng quản bị Vương Thọ chờ đã lâu ngăn cản.
Vương Thọ thấy Lưu tổng quản có chút khiếp đảm, nói quanh co nửa ngày mới thốt ra một câu: “Đường đại ca, ca ta có chuyện muốn đối ngươi nói."
Hết chương thứ mười ba
Đường Tống chuẩn bị một chút, mới nói: “Chuyện xưa là như vậy. Từ trước có một thư sinh, phàm lười lại nghèo, cả ngày mong chờ có thể tìm được một biện pháp không uổng công mà có thể kiếm tiền. Có một ngày hắn đọc được một quyển sách, trong thư nói: ‘ ai lấy được phiến lá mà con bọ ngựa dùng để che thân, thì người khác liền không nhìn thấy . ’ hắn tin là thật, cả ngày dưới tàng cây ngẩng đầu tìm kiếm. Rốt cục, hắn thấy được con bọ ngựa trốn sau một lá cây, đang chuẩn bị hái lấy. Hắn vội vàng hái phiến lá cây kia xuống. Không ngờ thoáng cái cầm không chắc, phiến lá cây rơi kia xuống, xen lẫn vào lá rụng trên mặt đất, rốt cuộc phân biệt không ra . Hắn đành phải đem tất cả lá cây gom về nhà, thử từng mảnh từng mảnh. Hắn đem lá cây che khuất hai mắt của mình, hỏi thê tử: “Ngươi xem nhìn thấy ta không?" Thê tử luôn nói: “Thấy được!" Sau đó, thê tử hắn bị hắn hỏi đến phiền , thuận miệng đáp một tiếng: “Nhìn không thấy!" Hắn cao hứng chết được, lập tức mang theo phiến lá cây này, che khuất mắt đi lấy đồ của người khác, kết quả bị người đó trói tay đưa đến nha môn."
Đường Tống nói xong, Lưu tổng quản liền nhịn không được “Phốc" bật cười, sau đó mới hậu tri hậu giác nhìn về phía chủ tử mình. Gặp Hàn Vương tuy rằng mặt không chút thay đổi, mày lại giãn ra, không khỏi yên tâm không ít.
Chuyện xưa nói xong, lại là một trận trầm mặc. Lưu tổng quản tuỳ thời mở miệng nói: “Chủ tử, Đường Tống cũng không phải cố ý quấy rầy chủ tử thanh tĩnh, lần này trước hết bỏ qua cho hắn đi."
Hàn Vương mặt không chút thay đổi suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Đi theo ta đi."
Chính là Đường Tống đang âm thầm cầu nguyện nghe câu như thế, không có phản ứng lại. Mà Lưu tổng quản đã muốn hiểu được , cảm thấy lần này Đường Tống trong lúc vô tình làm Vương gia cao hứng, bị Vương gia giữ bên người hầu hạ. Lưu tổng quản nhìn thấy Đường Tống vẻ mặt mê mang, âm thầm thở dài, gần người hầu hạ Vương gia đối Đường Tống một lòng chỉ cầu an ổn mà nói, không biết là phúc hay là họa?
Chờ Lưu tổng quản đem tin tức này nói cho Đường Tống, lại làm cho y một trận sợ hãi. Tuy rằng y kiên quyết chống đối, tiếc là không làm gì được, mệnh lệnh là Vương gia hạ, đâu phải là Lưu tổng quản nói không đi sẽ không đi đâu.
Tin tức Đường Tống đi hầu hạ Vương gia trong phủ truyền đi, có người đỏ mắt hâm mộ, cũng có người hoảng loạn. Đường Tống cuộc sống cũng từ nay về sau bắt đầu không bình yên nữa đi.
Buổi chiều Đường Tống không đi Lan Thương các, mà là trở về chuẩn bị để đến Cẩm Hà Điện của Vương gia ở.
Mới vừa trở lại phòng nhỏ không bao lâu, Lưu Dục đã nghe theo phong mà đến. Trên mặt biểu tình vừa vội vừa giận, hoàn toàn mất phong độ dĩ vãng của hắn.
“Tiểu Đường, ngươi không thể đi." Vừa vào cửa, Lưu Dục liền đem Đường Tống quần áo mới vừa xếp gọn một phen hất rớt trên mặt đất.
“Đại ca, chính là đây là Vương gia chính miệng ra lệnh." Đường Tống vừa nhìn thấy Lưu Dục, nước mắt bất tri bất giác liền trào ra hốc mắt.
“Ta đi nói với phụ thân, làm cho ông ấy đi cầu tình với Vương gia, nhất định sẽ không cho ngươi đi." Lưu Dục dường như nhớ tới cái gì đó.
“Cha ngươi?" Đường Tống ngạc nhiên, y cho tới bây giờ chưa từng nghe Lưu Dục nói qua chuyện phụ thân hắn.
“Cha ta chính là đại tổng quản Lưu Hồng, ông ấy ở bên Vương gia hầu hạ nhiều năm như vậy, còn không thăm dò được Vương gia tính tình sao. Ngươi nếu đi , nói không chừng lúc nào đó chọc giận Vương gia, liền đánh mất cái mạng nhỏ này." Lưu Dục nói xong, liền vội vàng hướng ra bên ngoài.
“Đừng, đại ca. . . . . ." Đường Tống muốn gọi Lưu Dục lại, nhưng Lưu Dục động tác quá nhanh, Đường Tống lúc chạy theo đã không thấy bóng dáng hắn.
Đường Tống lúng ta lúng túng đứng trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể không nói gì trở lại phòng. Một bên thu thập quần áo bị Lưu Dục hất ra đất, Đường Tống trong lòng đã âm thầm cầu nguyện, hy vọng đã thực xa vời, Đường Tống cũng hy vọng Lưu Dục có thể nói với Lưu quản gia giúp chính mình cầu tình.
Nhưng là, trời luôn không chiều theo lòng người. Hoàng hôn, đương Lưu tổng quản mặt âm trầm đi vào phòng nhỏ của mình, Đường Tống liền cảm thấy được là không có hy vọng .
Quả nhiên, Lưu tổng quản hơi có chút hờn giận nói: “Đường Tống, ta vẫn nghĩ ngươi là một đứa nhỏ thành thật, không nghĩ tới ngươi cũng có tâm đùa giỡn, làm cho Lưu Dục tiểu tử ngốc kia giúp ngươi cầu tình. Nếu không ta ngăn lại, hắn hiện tại cũng vọt tới trước mặt Vương gia rồi."
Đường Tống đột nhiên ngẩng đầu, muốn biện giải, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lúng ta lúng túng há miệng. Cái mũi ê ẩm, hốc mắt cũng cay, Đường Tống sống chết chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, sợ bị Lưu tổng quản nói thành là “Giả bộ đáng thương".
Lưu tổng quản thấy Đường Tống bộ dáng đứa nhỏ thành thật, cũng không tin tưởng y sẽ giựt giây Lưu Dục hướng Vương gia cầu tình, lập tức tức giận trong lòng cũng nguôi chút. Kỳ thật lão vừa rồi nói cũng là tức giận mà nói, cho tới bây giờ đều là đứa nhỏ dịu ngoan nghe lời hôm nay không chỉ có lần đầu tiên chống đối lão, thậm chí còn muốn đi mạo phạm Vương gia, sao có thể làm cho lão không tức giận. Nhưng Lưu tổng quản cho tới bây giờ đều là người dễ mềm lòng, mắng xong, thấy Đường Tống bộ dáng co bả vai muốn khóc lên, lại cảm thấy chính mình nói có điểm quá đáng.
Nghĩ đến đây, Lưu tổng quản không khỏi nhẹ giọng, nói: “Đường Tống, về sau tới bên người Vương gia, ngươi nhất định phải thông minh chút. Phạm vào cái sai nhỏ ta còn có xương cốt lão ta chắn một chắn, nếu phạm vào cái sai gì lớn, lão nhân chính là có ba đầu sáu tay, cũng là bất lực a."
Đường Tống cực lực gật đầu, rốt cục khống chế không được khóc ra, cuối cùng Lưu tổng quản vẫn là đối mình thật tốt.
Lưu tổng quản chờ Đường Tống khóc xong , mới vỗ vỗ bờ vai của y nói: “Được rồi, cũng không phải đại cô nương, đừng cả ngày khóc sướt mướt. Trời không còn sớm, đi thôi."
Đường Tống dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, vác bọc đồ với chẳng có gì nhiều của mình lên, từng bước một đi theo Lưu tổng quản hướng về Cẩm Hà Điện.
Khi qua hoa viên, Đường Tống cùng Lưu tổng quản bị Vương Thọ chờ đã lâu ngăn cản.
Vương Thọ thấy Lưu tổng quản có chút khiếp đảm, nói quanh co nửa ngày mới thốt ra một câu: “Đường đại ca, ca ta có chuyện muốn đối ngươi nói."
Hết chương thứ mười ba
Tác giả :
Thúc Thúc