[Bàng Sách] Tích Niên Hoán
Chương 49: [Phiên ngoại] Lời tỳ bà 3
Một nhà ba người của Công Tôn Chân ở kinh thành chỉ sống cuộc sống yên ổn qua ba năm. Sau đó vì Bàng Tịch, trở thành không một giây phút yên bình. Rõ ràng người muốn Công Tôn Chân tốt đẹp nhất chính là Bàng Tịch, vậy mà người hại y sâu nhất cũng chính là hắn. Vì hắn, Công Tôn Chân hoang mang hãi hùng không thể chịu nổi một ngày, thậm chí sau đó chịu đủ khổ sở, tương lai trước mắt hoang vu. Tai họa kiếp này, đều là từ Bàng Tịch mà thành.
Công Tôn Chân là kẻ tin Phật, vì thế thở dài than một câu, đó là mối nợ oan nghiệt trong số mệnh. Bàng Tịch không nhìn nhận quỷ thần, cho nên hắn không hiểu rõ được.
Công Tôn Chân luôn luôn lo lắng Bàng Tịch dẫn lửa thiêu thân, rốt cuộc có một ngày ác mộng thành sự thật. Phe phái của Bàng Tịch thua trận quyết định bỏ tốt giữ xe, Bàng Tịch chính là một trong những con cừu vứt đi để nhận tội thay của bọn họ. Lúc tảo triều long nhan đại nộ, các thần tử đều quỳ xuống mong Hoàng Thượng bớt giận. Nhạc phụ và anh vợ của Bàng Tịch đều bo bo giữ mình một lời cũng không nói. Bàng Tịch là chết chắc rồi.
Công Tôn Chân quỳ, mở lớn hai mắt gương mặt trắng bệch, móng tay bấu vào lòng bàn tay, giống như bị yểm bùa. Y chưa bao giờ tham gia vào đảng phái tranh đấu trong triều, cho nên biết rất ít, bây giờ muốn bào chữa cho Bàng Tịch một câu cũng không biết nói từ đâu. Trong đầu rối loạn mãnh liệt một lúc lâu, trước mắt đều là cảnh tượng năm đó Bàng Tịch thắp một ngọn đèn hoa sen cho y. Bàng Tịch nói với y, trên đời có hai trái tim của hai người là không giống người thường, một là trái tim thất khiếu linh lung, một là trái tim hoa sen. A Tu làm quan cũng rất tốt, biến thành xấu cũng rất tốt, đều rất tốt…
Công Tôn Chân bất thình lình ngẩng đầu, trong mắt là một mảng bạo dạn và điên cuồng.
Ngay trong chốc lát vừa nãy, y mới hiểu được hàm ý bàng Tịch nói với y là gì. Y sao có thể nhìn Bàng Tịch chết?
Hoàng Thượng ở trên long ỷ nhìn thấy cánh mũ của Công Tôn Chân vút qua một cái, ánh mắt liền quét qua bên này. Giản Thư Hoa ở phía sau y vươn tay ra, gắt gao túm lấy vạt áo của Công Tôn Chân.
Công Tôn Chân quay đầu lại nhìn hắn. Trong mắt Giản Thư Hoa đều là kinh hãi và ý quát bảo y ngừng lại. Công Tôn Chân hai mắt đẫm lệ cả người run rẩy, giống như đang kiềm chế sự đau đớn mãnh liệt, cuối cùng y nhắm mắt lại, vẫn im lặng quỳ ở nơi đó.
Tính từ khi Công Tôn Chân làm quan, đây là lần đầu nhìn thấy Hoàng đế tức giận như vậy. Mấy tội thần cần giết thì giết, lưu đày thì lưu đày. Bàng Tịch suy cho cùng là một nhân vật thông minh, làm việc đều chừa lại đường rút lui, bởi vậy không đủ chứng cứ, tạm thời không giết được hắn, xét nhà niêm phong phủ, giam vào đại lao chờ xét xử. Trong phút chốc vinh hoa phú quý hóa hư không.
Lúc Bàng Tịch bị kéo ra bên ngoài lướt qua bên cạnh Công Tôn Chân, Công Tôn Chân không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hắn. Sắc mặt Bàng Tịch xám trắng, nhưng đôi mắt vẫn rất trấn tĩnh trầm ổn, biểu tình cũng chưa thay đổi.
Công Tôn Chân hai mắt đẫm lệ nhìn Bàng Tịch. Bàng Tịch cũng nhìn thoáng qua Công Tôn Chân, trong mắt đều là an ủi.
Ngày đó quần thần không dám thở mạnh, ở Tử Thần điện quỳ cả một ngày. Hoàng Thượng dùng xong bữa tối tâm tình bình ổn một chút, mới nhớ ra trên triều có mấy trăm người còn quỳ, hắn phất phất tay áo, để thái giám kêu bọn họ về đi.
Công Tôn Chân giống như bị bệnh nặng một trận, sắc mặt trắng bệnh bước chân phù phiếm, người nhà thấy y đều giật mình, bọn họ biết hôm nay Hoàng đế tức giận, giam các vị đại thần quỳ trong điện không cho ăn uống. Vội gọi kiệu để y hồi phủ, Công Tôn Chân xua xua tay, lệnh cho kiệu phu đi về hướng phủ của Quảng Lăng Quận Vương.
Triệu Đức Phương nhìn thấy bộ dạng nửa người nửa quỷ của Công Tôn Chân cũng hoảng hốt. Chuyện trong triều hắn đã nghe tin tức, nhưng mà kẻ gặp tai ương chẳng phải là Bàng Tịch sao? Công Tôn Chân làm sao vậy?
Gương mặt Triệu Đức Phương lộ vẻ thương xót, vươn tay muốn nâng đỡ bả vai của Công Tôn Chân: A Tồn…
Công Tôn Chân quỳ xuống ngay tại chỗ, nước mắt như mưa: Quận Vương gia, Quận Vương gia, cứu mạng…
Triệu Đức Phương thu tay về, rũ mắt, độ ấm trong mắt ngay tức khắc bị che giấu, hắn lồng tay vào tay áo: Cứu ai? Bàng Tịch? Là hắn gieo gió gặt bão.
Công Tôn Chân hướng về phía trước khấu đầu: Quận Vương gia, bây giờ chỉ còn ngươi có thể cứu hắn, hãy niệm tình những năm trước…
Trong lòng Triệu Đức Phương thật sự rất oán hận. Công Tôn Chân này, xem ra là khờ thật. Y vì Bàng Tịch mà khóc lóc nỉ non còn hành lễ quân thần trước mặt hắn, đây là y muốn làm cho Bàng Tịch chết sớm hơn một chút phải không? Còn nói cái gì mà tình cảm của quá khứ. Nếu vẫn còn tình cảm với Bàng Tịch, thì sao nhiều năm rồi vẫn không qua lại?
Triệu Đức Phương im lặng trong chốc lát, mỉm cười nói: A Tồn, Hoàng Thượng cho dù muốn giết Bàng Tịch, ít nhất cũng phải đợi đến đông chí. Nếu ngươi thật sự quan tâm hắn, thì trước hết nên đi tìm mấy đứa con của hắn.
Hắn xoay người đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn sắc trời tỏa sáng kia: Tuyết sắp rơi rồi a.
Công Tôn Chân loáng thoáng hiểu được lời của Triệu Đức Phương, chưa hành lễ đã lảo đảo đứng lên chạy vội ra bên ngoài. Ra khỏi phủ Quận Vương cũng không ngồi kiệu, cưỡi ngựa của tôi tớ dẫn đường, vừa quất roi vừa chạy về hướng Bàng phủ. Đi được nửa đường thì tuyết rơi, bông tuyết từng chút từng chút rơi xuống làn da tan thành nước, cũng không giải được nôn nóng trong lòng.
Hành động của triều đình rất nhanh, Bàng phủ tan đàn xẻ nghé, cửa lớn đóng chặt trên cửa dán giấy niêm phong. Hỏi láng giềng tung tích của vợ con Bàng thị, láng giềng sợ rước phải tai họa không chịu tiết lộ, Công Tôn Chân lần đầu tiên xuất ra quan uy đe dọa, hàng xóm mới dè dặt nói có một chiếc xe ngựa đến đón Bàng phu nhân đi rồi, nhưng mà không mang theo ba huynh muội Bàng gia. Một đứa lớn mang theo hai muội muội đứng khóc ở giữa phố, bây giờ không biết đã đi đâu.
Công Tôn Chân vội vàng lên ngựa thúc roi, lại đi một chuyến đến phủ Viên Học sĩ nhà mẹ đẻ của Bàng phu nhân. Viên Học sĩ miễn cưỡng cho có lệ với Công Tôn Chân, đêm khuya thức dậy đón tiếp. Công Tôn Chân không khách sáo với hắn, trực tiếp hỏi ngay Bàng phu nhân và huynh muội Bàng gia hiện giờ đang ở đâu. Viên Học sĩ thừa nhận đã đón con gái về, nhưng huynh muội Bàng gia là hậu duệ của tội thần, Viên gia không tiện thu nhận, tung tích cũng không biết rõ.
Người nhà này thật sự vô tình vô nghĩa cực độ. Công Tôn Chân ôm quyền, mặt trầm như nước cáo từ.
Mấy ngày sau Công Tôn Chân giống như ma quỷ, một mặt phái người đi tìm ba huynh muội kia, một mặt nhờ người tìm chỗ hổng muốn gặp mặt Bàng Tịch một lần. Chuyện này nói dễ hơn làm. Việc quan trọng nhất khi làm quan đó là tự bảo vệ mình. Giữa cha vợ con rể như Bàng Viên mà còn phủi sạch quan hệ gọn gàng như vậy, người khác ai chịu dính dáng đến hắn nữa. Kéo dài nửa tháng thật sự không còn cách nào. Y lại đi một chuyến đến phủ Quận Vương. Triệu Đức Phương biết mục đích đến của y, đóng cửa không gặp, trong ngày tuyết rơi nhiều Công Tôn Chân khoác một chiếc áo choàng chờ ở cửa sau phủ Quận Vương, đứng hơn nửa ngày, lông mi lông mày đã kết thành băng trắng, cả người đã đông lạnh tê cứng, trong tay lần chuỗi tràng hạt bằng hạt đào Bàng Tịch tặng cho y năm đó. Từng hạt từng hạt niệm kinh Phật để duy trì tri giác, cũng vì Bàng Tịch tiêu trừ tai ương, ánh mắt rũ xuống tuy trầm tĩnh nhưng kiên nghị.
Sắc trời dần tối đi, tuyết vẫn chưa ngừng. Gia Đinh che dù trông về phía y, đứng trong màn tuyết lau nước mắt. Hắn xoay người vào cửa hông phủ Quận Vương. Trong thời gian một chén trà nhỏ, cửa sau mở ra, có người hầu đi ra mời Công Tôn Chân vào, nói Quận Vương bằng lòng gặp y.
Từ khi Công Tôn Chân đứng ở cửa sau phủ Quận Vương, Triệu Đức Phương không hề ăn uống gì. Cầm một quyển sách trong tay một trang cũng chưa lật, trong lòng khó chịu dồn nén. Triệu Đức Phương và Bàng Tịch đều là kẻ từng trải qua cực khổ, bản thân đương nhiên có một phần cá tính kiên nghị. Không ngờ Công Tôn Chân êm ấm thuận buồm xuôi gió lớn lên, khi trở nên ương ngạnh vậy mà cũng là không cần mạng. Trong trời tuyết lớn này bụng rỗng đứng ở bên ngoài, chẳng khác gì lấy cái chết bức hắn.
Công Tôn Chân gương mặt trắng xanh, gầy vô cùng, cả người đều ẩm ướt, giống như một con quỷ mới được vớt từ dưới nước lên. Vừa vào cửa liền quỳ gối trước Triệu Đức Phương, lời chưa nói nước mắt đã rơi.
Triệu Đức Phương nhếch miệng cười. Mới nãy chẳng phải vẫn rất kiên cường sao? Đứng bốn canh giờ dưới trời tuyết. Tại sao bây giờ còn chưa nói tiếng nào đã khóc rồi.
Triệu Đức Phương nói: Ta đã sớm nói rồi, ngươi gặp ta có thể không quỳ. Nhưng mà ngươi lại một lần nữa vì Bàng Tịch…
Hắn buông quyển sách trong tay, ngồi vào ghế trước mặt Công Tôn Chân nhìn xuống y: Cùng sống cùng chết, là tình tri giao. Công Tôn Chân, ta cho rằng ta và ngươi mới là những người thân thiết với nhau nhất. Bây giờ xem ra, chưa hẳn. Ngươi không phải kẻ ngốc, ngươi biết ta rất khó khăn để sinh tồn không thể bại lộ, ngươi vẫn đến xin ta giúp hắn, ngươi….
Công Tôn Chân quỳ xuống thấp trên mặt đất, tuyết ở trên tóc tan thành nước đọng trên nền gạch thành một vũng nhỏ, phản chiếu ra gương mặt bi thương của Triệu Đức Phương. Công Tôn Chân nhỏ giọng nghẹn ngào, bờ vai khẽ khàng run rẩy, làm cho người ta tan nát cõi lòng. Triệu Đức Phương tan nát cõi lòng, hai mươi năm qua cung đình lạnh lẽo, không có bạn bè không có anh em, ngoại trừ cha mẹ và em gái ruột, cũng chỉ có Công Tôn Chân cho hắn sự ấm áp chân thành. Hắn mềm lòng với y, nuông chiều dung túng y. Công Tôn Chân hiểu rõ điều này, nên mới dám đứng ở ngoài cửa một ngày.
Triệu Đức Phương cúi thân mình xuống gần, ánh mắt bình tĩnh hỏi Công Tôn Chân: Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật nói, ngươi đối với Bàng Tịch…
Nghi vấn của hắn chưa thành câu, nhưng Công Tôn Chân hiểu. Y ngẩn người, nhắm chặt mắt, dập đầu chấm đất.
Triệu Đức Phương nói: Đây là chuyện khi nào?
Công Tôn Chân nói: Ngày đó, hắn bị lấy mất ô sa, bị lôi ra ngoài điện, ta…
Triệu Đức Phương thở dài, cắt lời y: Thôi. Ngươi muốn gì, ngươi nói.
Công Tôn Chân đè nén tiếng khóc: Ta không tìm thấy huynh muội Bàng gia. Ta muốn gặp Bàng Tịch một lần.
Triệu Đức Phương suy nghĩ: Huynh muội Bàng gia, chờ ta tìm được sẽ đưa đến phủ của ngươi. Gặp Bàng Tịch, ta làm không được.
Công Tôn Chân ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Triệu Đức Phương nói: Không phải ta không giúp. Ta vẫn chưa có thế lực lớn vậy đâu. Ngươi đi tìm em vợ Trầm Nguyệt Nho của ngươi. Chỉ có hắn mới có thể giúp ngươi, nếu hắn chịu giúp.
Công Tôn Chân đánh bạo đi tìm Trầm Nguyệt Nho. Trầm Nguyệt Nho thấy y đến một mình, trong phút chốc tâm tình không tệ lắm. Nhưng vào phòng khách đem chuyện nói ra, ngay lập tức bị đuổi đi.
Trái lại hành động của Triệu Đức Phương khá nhanh, Công Tôn Chân lên trời xuống đất mò kim đáy biển không tìm ra huynh muội Bàng gia, Triệu Đức Phương dùng ba ngày liền tìm được cho y. Ba đứa nhỏ bị một chiếc xe ngựa rách nát im ắng đưa đến cửa hông của phủ Công Tôn. Công Tôn Chân tự mình ra đón, muốn cảm ơn thuộc hạ của Triệu Đức Phương, nhưng mà ngay cả càng xe còn chưa thấy rõ xe ngựa đã quay đầu đi mất, quả thật là đến và đi như làn gió.
Bọn nhỏ bẩn như tượng đất, trong ngày lạnh như vậy mà mặc không đủ che thân. Đại nam hài tóc rối bù xù hai cánh tay trần trụi, nhưng mà không hề có vẻ co rúm, hai tay ôm một đứa trẻ con, cực kỳ đề phòng nhìn Công Tôn Chân. Bé gái nhỏ hơn trên người khoác một chiếc áo hình như là áo của ca ca cởi ra cho nàng mặc, nắm lấy góc áo của ca ca, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Công Tôn Chân cười nói với đại nam hài: Ngươi là… Bàng Sĩ Nguyên?
Đại nam hài nhíu mày: Bàng Thống.
Công Tôn Chân ấp úng: A, đúng đúng đúng, Bàng Thống. Vào đi vào đi.
Bàng Thống hỏi: Ngươi là người nào?
Công Tôn Chân nói: Ta là bạn của phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi nhờ ta chăm sóc cho các ngươi.
Bàng Thống hiển nhiên là không tin, đứng ngoài cửa bất động. Trong nửa tháng này không biết đã chịu khổ gì, ánh mắt của đứa bé nho nhỏ lại hung ác như vậy, tràn ngập đề phòng.
Công Tôn Chân thở dài, cúi người xuống ôn nhu nói: Không tin ta sao? Nếu ta muốn hại các ngươi, cứ đơn giản không quan tâm tới các ngươi là xong.
Bàng Thống nói: Nếu ngươi dùng chúng ta áp chế phụ thân thì sao?
Công Tôn Chân sửng sốt. Đứa nhỏ này thật sự tinh khôn, sao nó có thể nghĩ đến mức đó chứ. Nhất thời y cũng không biết trả lời sao cho tốt, vội nói: Không phải, không phải, thật sự không phải. Bé con ngươi nghĩ nhiều rồi. Sao có thể thế chứ.
Lắp ba lắp bắp trái lại giống như chột dạ, Bàng Thống lại càng không tin y, kéo theo muội muội lui về phía sau một bước. Công Tôn Chân gấp đến mức khoa tay múa chân, nhìn đến bé gái vẫn luôn run rẩy đứng sau Bàng Thống, nói: Cho dù thế nào đi nữa, các ngươi vào nhà trước đã. Tắm một cái rồi thay quần áo ấm áp, ăn chút gì đó. Ai… ngươi nhìn muội muội của ngươi kìa, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ đông lạnh hỏng mất. Cứ tin ta một lần có được không?
Bàng Thống quay đầu liếc mắt nhìn muội muội Tích Yến, Tích Yến quả thật lạnh đến mức môi đều trắng. Nó cắn răng suy nghĩ nửa ngày, nhìn nhìn Công Tôn Chân thật sự không giống người xấu, nếu là kẻ xấu thì đã trực tiếp tóm tụi nó đi vào, còn nói mấy câu vô nghĩa làm gì. Nó dẫn muội muội rảo bước đi vào phủ Công Tôn. Công Tôn Chân kêu Gia Đinh dẫn tụi nó đi tắm rửa thay quần áo. Bàng Thống một bước cũng không chịu rời hai muội muội, canh giữ bên cạnh nhìn Tích Yến tắm rửa thay quần áo sạch sẽ. Bản thân lại ôm đứa bé con cương quyết không chịu buông tay, khoác một chiếc chăn ngồi ở trên ghế, Gia Đinh không có cách nào ra tay.
Công Tôn Chân nghĩ hồi lâu, rất bất đắc dĩ kêu Gia Đinh ôm tiểu thiếu gia đến, sau đó y đẩy Công Tôn Sách đến trước mặt Bàng Thống, nói: Ngươi đưa muội muội của ngươi cho ta, ta đưa con của ta cho ngươi. Các ngươi cùng nhau tắm rửa. Nếu ta muốn hại muội muội của ngươi, ngươi liền hại con của ta, thế nào?
Bàng Thống vẫn rất không bằng lòng. Công Tôn Chân nói: Tiểu muội của ngươi lưu lạc cùng ngươi hơn mười ngày, tã cũng chưa thay, cả người đều dơ bẩn, nếu cứ để vậy sẽ sinh bệnh.
Vừa nói như vậy, Bàng Thống miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu. Nhưng khi đứa trẻ vừa rời khỏi lòng nó, nó liền khẽ run rẩy, có lẽ là cực kỳ bất an. Công Tôn Chân để nha hoàn tắm rửa cho đứa bé trong tầm mắt của Bàng Thống. Nha hoàn là một tiểu cô nương dịu dàng đáng yêu, tiếp nhận đứa bé vừa dỗ vừa đùa, quay đầu lại cười với Bàng Thống. Bàng Thống khẽ mềm lòng, buông lỏng chút cảnh giác, quay đầu lại kêu Công Tôn Sách: Cởi quần áo!
Công Tôn Sách mới có ba tuổi rưỡi, mở to đôi mắt to vô tội nhìn nó: Tiểu ca ca, ta không cởi đâu…
Bàng Thống rất tức giận, hai ba lượt liền cởi sạch quần áo của Công Tôn Sách, túm vào bồn tắm. Công Tôn Sách vốn dĩ trắng trắng sạch sạch, cùng Bàng Thống ngâm mình càng tắm càng bẩn, nó mếu máo, chán ghét oa một tiếng khóc lên. Bàng Thống hung hăng trừng nó.
Công Tôn Chân ở trong căn phòng mịt mờ hơi nước nhìn mấy đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy hơi thả lỏng và yên bình. Lỡ như Bàng Tịch có chuyện gì, huyết mạch của Bàng gia y thay hắn gìn giữ. Nghĩ đến đây, lòng đau như thắt, ngửa đầu nuốt nước mắt, không nuốt được, vẫn tràn ra hai giọt nước, bị Bàng Thống nhìn thấy.
Ba huynh muội Bàng gia tạm thời ở lại trong Công Tôn phủ. Bàng Thống và hai muội muội một phút cũng không rời, ngay cả khi nhũ mẫu ôm Phi Yến cho bú nó cũng không chịu né tránh. Công Tôn Sách thấy nhũ mẫu của mình ôm đứa nhỏ khác, hơn nữa ôm rồi sau đó sẽ không đủ sữa cho nó, căm tức đến mức lớn tiếng khóc lên, cắm đầu ủi vào lòng của nhũ mẫu. Bàng Thống thấy nó chen lấn Phi Yến, trừng mắt, kéo nó xuống ném trên mặt đất. Công Tôn Sách càng khóc lớn hơn, té ngã rồi hầm hầm chạy về phòng của mẫu thân.
Trầm Nguyệt Trúc bệnh nhiều năm, Công Tôn Chân sợ nàng hao tâm tổn sức, luôn không cho phép Công Tôn Sách tùy tiện vào phòng của mẫu thân. Công Tôn Sách cũng không quá đòi dính mẹ. Bởi vì mẫu thân luôn ngủ say, thỉnh thoảng thanh tỉnh cũng không nói chuyện nhiều, chỉ nhìn nó khe khẽ mỉm cười. Có một lần nó nhớ mẹ đến sốt ruột nên bổ nhào vào lòng mẫu thân ngủ, bị phụ thân thấy hung hăng trách mắng một trận. Người mẹ này là giấy mỏng, Công Tôn Sách không quá gần gũi với nàng.
Nhưng mà bây giờ phụ thân và Gia Đinh đều không ở đây, Công Tôn Sách không có ai để dựa dẫm, chỉ còn một mình mẹ. Nha hoàn không chú ý nên để cho nó chuồn vào trong phòng, chạy đến bên giường lắc lắc cánh tay của Trầm Nguyệt Trúc tố cáo, khóc đến mức nước mắt nước mũi đều chảy vào trong miệng. Trầm Nguyệt Trúc khẽ hé mắt, nghe hơn nửa ngày mới hiểu, nàng cười căn dặn nha hoàn chuẩn bị chút sữa đặc đút cho tiểu thiếu gia ăn. Lại kêu lão gia đến một chuyến, có chuyện cần nói.
Công Tôn Sách được nha hoàn ôm ở bên giường mẫu thân, chậm rãi hút thìa, chút chút lại nấc lên. Trong mắt Trầm Nguyệt Trúc tràn đầy ôn nhu hiền từ nhìn nó, chốc lát sau lại ngủ đi. Lúc ngủ rơi một giọt nước mắt, sau đó mang máng có người lau cho nàng. Nàng mở mắt, là Công Tôn Chân, quan phục còn chưa thay ra, bàn tay khô ráo lạnh lẽo.
Công Tôn Chân xoa xoa tay nàng, gọi: Nguyệt Trúc, Nguyệt Trúc, trong người vẫn tốt chứ?
Trầm Nguyệt Trúc nói: Ai, đã tốt hơn nhiều. Dạo này sao ít gặp ngươi.
Công Tôn Chân ngừng một chút, nói: Trong triều đang vội. Gần đây Hoàng Thượng rất tức giận.
Trầm Nguyệt Trúc cùng y vợ chồng vài năm, vẻ mặt tâm ý của y nàng hiểu nhất. Nàng biết y đang nói dối, chỉ không biết tại sao y phải nói dối. Bi thương nàng vẫn khéo léo cười, nói: A Sách sắp bốn tuổi, nên cai sữa. Nó là nam hài, ngươi đừng quá nuông chiều nó.
Công Tôn Chân cười nói: Con vẫn còn nhỏ, qua hai năm là tự mình biết xấu hổ, tự nhiên sẽ bỏ. Lúc ta vào sao nó ở trong này, có phiền ngươi không?
Trầm Nguyệt Trúc nói: Không, nào có người làm mẹ chê ngại con phiền.
Công Tôn Chân cúi đầu nhìn tay nàng không nói lời nào. Trầm Nguyệt Trúc nói: Ngươi có tâm sự? Vì ba đứa nhỏ kia?
Công Tôn Chân ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy áy náy và gấp gáp, y nói: A, ngươi đã biết rồi… Thật không biết nên mở miệng với ngươi thế nào. Nguyệt Trúc Nguyệt Trúc…
Trầm Nguyệt Trúc nghe đến đó, lòng đều lạnh. Lai lịch của ba đứa nhỏ kia, chẳng lẽ thật sự như nàng suy đoán. Đây cũng không thể trách Công Tôn Chân, mình bị bệnh rất nhiều năm, dựa vào cái gì muốn Công Tôn Chân giữ mình vì nàng?
Ánh mắt của Trầm Nguyệt Trúc hơi ướt một chút, nàng bình phục hơi thở gượng gạo cười nói: Ai, ta không trách ngươi. Khi nào dẫn mẹ của mấy đứa nhỏ đến ta xem xem sao.
Vẻ mặt Công Tôn Chân ủ rũ: Mẹ tụi nó không cần chúng. Ta cũng chưa gặp nàng.
Trầm Nguyệt Trúc vui vẻ trong lòng, cố ý kinh ngạc nói: Sao lại có nữ nhân nhẫn tâm đến như vậy.
Công Tôn Chân chán nản nói đúng vậy đúng vậy. Sau đó kể hết chuyện từ đầu tới cuối, Bàng Tịch ngồi tù Bàng phu nhân bỏ con mà đi, ba đứa nhỏ lưu lạc đầu đường nhặt lá nhặt rau mà ăn, bị khổ sở nhưng ít nhất vẫn còn sống. Trầm Nguyệt Trúc vừa nghe vừa rơi nước mắt, không phải vì Bàng gia, mà là vui mừng cho bản thân mình, nàng suy nghĩ vớ vẩn rồi.
Công Tôn Chân nói: Đừng khóc đừng khóc, ta làm ngươi khó chịu rồi. Nguyệt Trúc, ta thật sự có chuyện nhờ ngươi. Hoàng Thượng lệnh cho Nguyệt Nho bồi thẩm án này, ngươi có thể nói hắn dẫn ta đến gặp Bàng Tịch một lần hay không…
Một hồi nói chuyện này cũng không có chỗ khó mở miệng, nhưng Công Tôn Chân lại rất chột dạ. Thê tử bệnh nặng trên giường, y lại tâm tâm niệm niệm người khác, vì người khác mà bôn ba khắp thế giới. Nhưng mà giờ phút này Trầm Nguyệt Trúc có một loại vui sướng mất rồi lại được đối với Công Tôn Chân, không có gì không ưng thuận.
Trầm Nguyệt Nho và tỷ tỷ là song sinh ruột thịt, trước mười hai tuổi đều lớn lên ở Tú Lâu của tỷ tỷ, cảm tình tỷ đệ vượt quá mức bình thường. Từ trong phòng ngủ của tỷ tỷ đi ra, Trầm Nguyệt Nho lạnh lùng nhìn chằm chằm Công Tôn Chân, Công Tôn Chân lập tức trở nên vâng lời. Trầm Nguyệt Trúc ở trong phòng ho khan vài tiếng, Trầm Nguyệt Nho sợ hắn mắng chửi người sẽ làm ồn đến tỷ tỷ, đè lại cơn tức vung tay áo đi về phía thư phòng, Công Tôn Chân vội vàng đi theo phía sau.
Một đường gió lạnh đi về phía thư phòng, cơn tức của Trầm Nguyệt Nho tiêu đi một chút, hắn tự ý ngồi vào ghế chủ, nói: Ta nói rõ cho ngươi biết, án này của Bàng Tịch, là có người muốn hắn chết, ai cũng không lật được. Huống hồ ta chỉ là bồi thẩm, ngươi thay hắn luồn cúi cũng vô dụng thôi. Yên ổn chút đi, đừng dính một thân tanh liên lụy đến tỷ tỷ của ta.
Công Tôn Chân ngồi cũng không dám ngồi, đứng nói: Ta chỉ muốn gặp hắn, không nới lời nào, một câu cũng không nói.
Quả thật Công Tôn Chân và Bàng Tịch một câu cũng không nói. Lúc thẩm án, Công Tôn Chân làm thư ký của Trầm Nguyệt Nho ngồi ở bên cạnh, trông về Bàng Tịch, từ đầu đến cuối chưa phát ra một câu. Bàng Tịch nhìn thấy y vẻ mặt không mảy may thay đổi, rũ mắt đứng dưới công đường. Hắn chịu khổ cực rồi, bị dùng hình, một chân khập khiễng lê trên mặt đất mà đi, trên áo trắng loang lỗ lấm tấm vết máu, tay phải rũ xuống bên người không ngừng run rẩy.
Hỏi qua mấy câu, bởi vì thái độ của Bàng Tịch rất không hợp tác, chủ thẩm quăng thẻ xuống muốn đánh.
Trầm Nguyệt Nho đảo mắt nhìn Công Tôn Chân, Công Tôn Chân không chút nhúc nhích nhìn chằm chằm Bàng Tịch, ánh mắt vô cùng chăm chú. Trầm Nguyệt Nho khá là ngạc nhiên. Tỷ phu này của hắn vô cùng yếu ớt, còn không bằng một cô nương, bình thường thấy chút máu đã muốn quay đầu bỏ đi. Hôm nay trái lại rất khác thường, nhìn thấy bạn cũ da tróc thịt bong cũng không hề nháy mắt một cái.
Án thẩm qua nửa canh giờ, ra khỏi đại lao Công Tôn Chân không còn chống đỡ được nữa, hình phạt vừa rồi giống như đánh trên người y, gương mặt trắng bệch chạy đến góc đường nôn một trận như móc gan đào ruột. Sau đó y ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, im lặng bắt đầu khóc lên.
Trầm Nguyệt Nho nhìn y, trong mắt dường như có chút thương tiếc. Quản gia tiến đến hầu hạ, Trầm Nguyệt Nho xua tay chặn lại: Đều đi cả đi, các ngươi đi đi, đừng để người khác nhìn thấy hắn.
Mà bản thân mình lại ở trên đường xa xa bầu bạn với y hồi lâu.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Công Tôn Chân hiện giờ không biết lấy mặt mũi nào đối mặt với Triệu Đức Phương, tạm thời cũng không chạy vạy cho Bàng Tịch, sau khi hạ triều ngồi ngơ ngác ở trong phòng sốt ruột.
Trong phủ khi không nhiều ra ba đứa nhỏ, cả ngày nam gào nữ khóc. Công Tôn Sách chạm mặt Bàng Thống sẽ bị khi dễ, nhưng không nhìn thấy lại muốn đi tìm. Giản Thư Hoa đến một lần, đúng lúc thấy được Công Tôn Sách và Tích Yến ngồi đối diện nhau khóc lớn, Bàng Thống tức giận ngút trời trừng mắt nhìn Công Tôn Sách. Công Tôn Chân đi ra tiếp đón nhìn thấy cảnh này đầu liền nổ tung, lập tức quát người hầu đến ôm mấy đứa nhỏ đi.
Giản Thư Hoa nhìn Bàng Thống, nhẹ giọng nói với Công Tôn Chân: Đứa nhỏ này chính là?
Công Tôn Chân mệt mỏi gật đầu.
Gian Thư Hoa đau lòng nói: Lá gan của ngươi quá lớn. Thu nhận tụi nó không sợ gặp liên lụy sao…
Công Tôn Chân vội vàng tránh Bàng Thống dẫn Giản Thư Hoa vào trong thư phòng. Giản Thư Hoa quen biết Công Tôn Chân từ nhỏ, trên tình bằng hữu còn có tình huynh đệ, giữa hai người không hề giấu diếm gì nhau. Hắn làm người thận trọng mà khôn khéo, là một kẻ không có can đảm không có gánh vác, bây giờ nhắc đến tên của Bàng Tịch hắn đã kinh hãi, hù dọa Công Tôn Chân một trận. Công Tôn Chân thầm nghĩ chuyện lớn gan hơn ta cũng đều làm qua rồi, thu nhận vài đứa trẻ thì tính cái gì. Nhưng đồng thời y cũng được nhắc nhở, huynh muội Bàng gia quả thật không thể ở lại trong phủ.
Giản Thư Hoa thấy nói không được hắn, than ngắn thở dài nghiến răng nghiến lợi: Tồn Tu Tồn Tu, tánh mạng thân gia cũng không cần sao? Ngươi cứ chết trên người của hắn đi!
Những lời này nói trúng lòng của Công Tôn Chân. Công Tôn Chân thoải mái cười giống như sáng tỏ thông suốt. Đã lâu rồi Giản Thư Hoa chưa nhìn thấy y cười, cười đến mức sự cáu kỉnh của hắn cũng không còn, hắn thở dài không nói thêm gì nữa. Giản Thư Hoa vừa đi, Bàng Thống vào thư phòng đóng cửa lại, nó ở bên ngoài cửa nghe thấy hết những lời vừa nãy, thì ra thu nhận bọn nó là phải mạo hiểm lớn nhu vậy, nó mấp máy môi nhìn Công Tôn Chân. Công Tôn Chân hốt nhiên cảm thấy hình ảnh của nó và phụ thân nó, loại biểu tình trầm mặc mà kiên nghị này.
Bàng Thống bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Công Tôn Chân, Công Tôn Chân giật mình: Bé con, ngươi làm gì vậy?
Bàng Thống nói: Các muội muội còn nhỏ, theo ta ra ngoài sẽ mất mạng, cầu xin đại nhân thu nhận chăm nom. Ta đi.
Nước mắt của Công Tôn Chân đã muốn rơi rồi, y nâng nó lên đau lòng tột bậc, không ngừng nói đứa bé ngoan đứa bé ngoan, có chí khí như vậy. Các ngươi không thể ở lại trong này, nhưng không phải ta sợ liên lụy. Lỡ như có quan binh tìm đến, các ngươi sẽ nguy mất.
Cùng ngày Công Tôn Chân lén lút gọi người đưa huynh muội Bàng Thống ra khỏi thành. Công Tôn Sách làm oan gia vài ngày với Bàng Thống, vậy mà trước lúc chia tay có chút luyến tiếc, nó trốn sau lưng phụ thân ló đầu ra nhìn Bàng Thống. Công Tôn Chân dặn dò Bàng Thống vài câu, kể cả lỡ như gặp quan binh đến bắt thì nên đối đáp thế nào. Trước khi lên xe Bàng Thống dập đầu với Công Tôn Chân, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Công Tôn Sách, Công Tôn Sách cũng không nói tiếng nào mà nhìn nó.
Công Tôn Chân là kẻ tin Phật, vì thế thở dài than một câu, đó là mối nợ oan nghiệt trong số mệnh. Bàng Tịch không nhìn nhận quỷ thần, cho nên hắn không hiểu rõ được.
Công Tôn Chân luôn luôn lo lắng Bàng Tịch dẫn lửa thiêu thân, rốt cuộc có một ngày ác mộng thành sự thật. Phe phái của Bàng Tịch thua trận quyết định bỏ tốt giữ xe, Bàng Tịch chính là một trong những con cừu vứt đi để nhận tội thay của bọn họ. Lúc tảo triều long nhan đại nộ, các thần tử đều quỳ xuống mong Hoàng Thượng bớt giận. Nhạc phụ và anh vợ của Bàng Tịch đều bo bo giữ mình một lời cũng không nói. Bàng Tịch là chết chắc rồi.
Công Tôn Chân quỳ, mở lớn hai mắt gương mặt trắng bệch, móng tay bấu vào lòng bàn tay, giống như bị yểm bùa. Y chưa bao giờ tham gia vào đảng phái tranh đấu trong triều, cho nên biết rất ít, bây giờ muốn bào chữa cho Bàng Tịch một câu cũng không biết nói từ đâu. Trong đầu rối loạn mãnh liệt một lúc lâu, trước mắt đều là cảnh tượng năm đó Bàng Tịch thắp một ngọn đèn hoa sen cho y. Bàng Tịch nói với y, trên đời có hai trái tim của hai người là không giống người thường, một là trái tim thất khiếu linh lung, một là trái tim hoa sen. A Tu làm quan cũng rất tốt, biến thành xấu cũng rất tốt, đều rất tốt…
Công Tôn Chân bất thình lình ngẩng đầu, trong mắt là một mảng bạo dạn và điên cuồng.
Ngay trong chốc lát vừa nãy, y mới hiểu được hàm ý bàng Tịch nói với y là gì. Y sao có thể nhìn Bàng Tịch chết?
Hoàng Thượng ở trên long ỷ nhìn thấy cánh mũ của Công Tôn Chân vút qua một cái, ánh mắt liền quét qua bên này. Giản Thư Hoa ở phía sau y vươn tay ra, gắt gao túm lấy vạt áo của Công Tôn Chân.
Công Tôn Chân quay đầu lại nhìn hắn. Trong mắt Giản Thư Hoa đều là kinh hãi và ý quát bảo y ngừng lại. Công Tôn Chân hai mắt đẫm lệ cả người run rẩy, giống như đang kiềm chế sự đau đớn mãnh liệt, cuối cùng y nhắm mắt lại, vẫn im lặng quỳ ở nơi đó.
Tính từ khi Công Tôn Chân làm quan, đây là lần đầu nhìn thấy Hoàng đế tức giận như vậy. Mấy tội thần cần giết thì giết, lưu đày thì lưu đày. Bàng Tịch suy cho cùng là một nhân vật thông minh, làm việc đều chừa lại đường rút lui, bởi vậy không đủ chứng cứ, tạm thời không giết được hắn, xét nhà niêm phong phủ, giam vào đại lao chờ xét xử. Trong phút chốc vinh hoa phú quý hóa hư không.
Lúc Bàng Tịch bị kéo ra bên ngoài lướt qua bên cạnh Công Tôn Chân, Công Tôn Chân không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hắn. Sắc mặt Bàng Tịch xám trắng, nhưng đôi mắt vẫn rất trấn tĩnh trầm ổn, biểu tình cũng chưa thay đổi.
Công Tôn Chân hai mắt đẫm lệ nhìn Bàng Tịch. Bàng Tịch cũng nhìn thoáng qua Công Tôn Chân, trong mắt đều là an ủi.
Ngày đó quần thần không dám thở mạnh, ở Tử Thần điện quỳ cả một ngày. Hoàng Thượng dùng xong bữa tối tâm tình bình ổn một chút, mới nhớ ra trên triều có mấy trăm người còn quỳ, hắn phất phất tay áo, để thái giám kêu bọn họ về đi.
Công Tôn Chân giống như bị bệnh nặng một trận, sắc mặt trắng bệnh bước chân phù phiếm, người nhà thấy y đều giật mình, bọn họ biết hôm nay Hoàng đế tức giận, giam các vị đại thần quỳ trong điện không cho ăn uống. Vội gọi kiệu để y hồi phủ, Công Tôn Chân xua xua tay, lệnh cho kiệu phu đi về hướng phủ của Quảng Lăng Quận Vương.
Triệu Đức Phương nhìn thấy bộ dạng nửa người nửa quỷ của Công Tôn Chân cũng hoảng hốt. Chuyện trong triều hắn đã nghe tin tức, nhưng mà kẻ gặp tai ương chẳng phải là Bàng Tịch sao? Công Tôn Chân làm sao vậy?
Gương mặt Triệu Đức Phương lộ vẻ thương xót, vươn tay muốn nâng đỡ bả vai của Công Tôn Chân: A Tồn…
Công Tôn Chân quỳ xuống ngay tại chỗ, nước mắt như mưa: Quận Vương gia, Quận Vương gia, cứu mạng…
Triệu Đức Phương thu tay về, rũ mắt, độ ấm trong mắt ngay tức khắc bị che giấu, hắn lồng tay vào tay áo: Cứu ai? Bàng Tịch? Là hắn gieo gió gặt bão.
Công Tôn Chân hướng về phía trước khấu đầu: Quận Vương gia, bây giờ chỉ còn ngươi có thể cứu hắn, hãy niệm tình những năm trước…
Trong lòng Triệu Đức Phương thật sự rất oán hận. Công Tôn Chân này, xem ra là khờ thật. Y vì Bàng Tịch mà khóc lóc nỉ non còn hành lễ quân thần trước mặt hắn, đây là y muốn làm cho Bàng Tịch chết sớm hơn một chút phải không? Còn nói cái gì mà tình cảm của quá khứ. Nếu vẫn còn tình cảm với Bàng Tịch, thì sao nhiều năm rồi vẫn không qua lại?
Triệu Đức Phương im lặng trong chốc lát, mỉm cười nói: A Tồn, Hoàng Thượng cho dù muốn giết Bàng Tịch, ít nhất cũng phải đợi đến đông chí. Nếu ngươi thật sự quan tâm hắn, thì trước hết nên đi tìm mấy đứa con của hắn.
Hắn xoay người đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn sắc trời tỏa sáng kia: Tuyết sắp rơi rồi a.
Công Tôn Chân loáng thoáng hiểu được lời của Triệu Đức Phương, chưa hành lễ đã lảo đảo đứng lên chạy vội ra bên ngoài. Ra khỏi phủ Quận Vương cũng không ngồi kiệu, cưỡi ngựa của tôi tớ dẫn đường, vừa quất roi vừa chạy về hướng Bàng phủ. Đi được nửa đường thì tuyết rơi, bông tuyết từng chút từng chút rơi xuống làn da tan thành nước, cũng không giải được nôn nóng trong lòng.
Hành động của triều đình rất nhanh, Bàng phủ tan đàn xẻ nghé, cửa lớn đóng chặt trên cửa dán giấy niêm phong. Hỏi láng giềng tung tích của vợ con Bàng thị, láng giềng sợ rước phải tai họa không chịu tiết lộ, Công Tôn Chân lần đầu tiên xuất ra quan uy đe dọa, hàng xóm mới dè dặt nói có một chiếc xe ngựa đến đón Bàng phu nhân đi rồi, nhưng mà không mang theo ba huynh muội Bàng gia. Một đứa lớn mang theo hai muội muội đứng khóc ở giữa phố, bây giờ không biết đã đi đâu.
Công Tôn Chân vội vàng lên ngựa thúc roi, lại đi một chuyến đến phủ Viên Học sĩ nhà mẹ đẻ của Bàng phu nhân. Viên Học sĩ miễn cưỡng cho có lệ với Công Tôn Chân, đêm khuya thức dậy đón tiếp. Công Tôn Chân không khách sáo với hắn, trực tiếp hỏi ngay Bàng phu nhân và huynh muội Bàng gia hiện giờ đang ở đâu. Viên Học sĩ thừa nhận đã đón con gái về, nhưng huynh muội Bàng gia là hậu duệ của tội thần, Viên gia không tiện thu nhận, tung tích cũng không biết rõ.
Người nhà này thật sự vô tình vô nghĩa cực độ. Công Tôn Chân ôm quyền, mặt trầm như nước cáo từ.
Mấy ngày sau Công Tôn Chân giống như ma quỷ, một mặt phái người đi tìm ba huynh muội kia, một mặt nhờ người tìm chỗ hổng muốn gặp mặt Bàng Tịch một lần. Chuyện này nói dễ hơn làm. Việc quan trọng nhất khi làm quan đó là tự bảo vệ mình. Giữa cha vợ con rể như Bàng Viên mà còn phủi sạch quan hệ gọn gàng như vậy, người khác ai chịu dính dáng đến hắn nữa. Kéo dài nửa tháng thật sự không còn cách nào. Y lại đi một chuyến đến phủ Quận Vương. Triệu Đức Phương biết mục đích đến của y, đóng cửa không gặp, trong ngày tuyết rơi nhiều Công Tôn Chân khoác một chiếc áo choàng chờ ở cửa sau phủ Quận Vương, đứng hơn nửa ngày, lông mi lông mày đã kết thành băng trắng, cả người đã đông lạnh tê cứng, trong tay lần chuỗi tràng hạt bằng hạt đào Bàng Tịch tặng cho y năm đó. Từng hạt từng hạt niệm kinh Phật để duy trì tri giác, cũng vì Bàng Tịch tiêu trừ tai ương, ánh mắt rũ xuống tuy trầm tĩnh nhưng kiên nghị.
Sắc trời dần tối đi, tuyết vẫn chưa ngừng. Gia Đinh che dù trông về phía y, đứng trong màn tuyết lau nước mắt. Hắn xoay người vào cửa hông phủ Quận Vương. Trong thời gian một chén trà nhỏ, cửa sau mở ra, có người hầu đi ra mời Công Tôn Chân vào, nói Quận Vương bằng lòng gặp y.
Từ khi Công Tôn Chân đứng ở cửa sau phủ Quận Vương, Triệu Đức Phương không hề ăn uống gì. Cầm một quyển sách trong tay một trang cũng chưa lật, trong lòng khó chịu dồn nén. Triệu Đức Phương và Bàng Tịch đều là kẻ từng trải qua cực khổ, bản thân đương nhiên có một phần cá tính kiên nghị. Không ngờ Công Tôn Chân êm ấm thuận buồm xuôi gió lớn lên, khi trở nên ương ngạnh vậy mà cũng là không cần mạng. Trong trời tuyết lớn này bụng rỗng đứng ở bên ngoài, chẳng khác gì lấy cái chết bức hắn.
Công Tôn Chân gương mặt trắng xanh, gầy vô cùng, cả người đều ẩm ướt, giống như một con quỷ mới được vớt từ dưới nước lên. Vừa vào cửa liền quỳ gối trước Triệu Đức Phương, lời chưa nói nước mắt đã rơi.
Triệu Đức Phương nhếch miệng cười. Mới nãy chẳng phải vẫn rất kiên cường sao? Đứng bốn canh giờ dưới trời tuyết. Tại sao bây giờ còn chưa nói tiếng nào đã khóc rồi.
Triệu Đức Phương nói: Ta đã sớm nói rồi, ngươi gặp ta có thể không quỳ. Nhưng mà ngươi lại một lần nữa vì Bàng Tịch…
Hắn buông quyển sách trong tay, ngồi vào ghế trước mặt Công Tôn Chân nhìn xuống y: Cùng sống cùng chết, là tình tri giao. Công Tôn Chân, ta cho rằng ta và ngươi mới là những người thân thiết với nhau nhất. Bây giờ xem ra, chưa hẳn. Ngươi không phải kẻ ngốc, ngươi biết ta rất khó khăn để sinh tồn không thể bại lộ, ngươi vẫn đến xin ta giúp hắn, ngươi….
Công Tôn Chân quỳ xuống thấp trên mặt đất, tuyết ở trên tóc tan thành nước đọng trên nền gạch thành một vũng nhỏ, phản chiếu ra gương mặt bi thương của Triệu Đức Phương. Công Tôn Chân nhỏ giọng nghẹn ngào, bờ vai khẽ khàng run rẩy, làm cho người ta tan nát cõi lòng. Triệu Đức Phương tan nát cõi lòng, hai mươi năm qua cung đình lạnh lẽo, không có bạn bè không có anh em, ngoại trừ cha mẹ và em gái ruột, cũng chỉ có Công Tôn Chân cho hắn sự ấm áp chân thành. Hắn mềm lòng với y, nuông chiều dung túng y. Công Tôn Chân hiểu rõ điều này, nên mới dám đứng ở ngoài cửa một ngày.
Triệu Đức Phương cúi thân mình xuống gần, ánh mắt bình tĩnh hỏi Công Tôn Chân: Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật nói, ngươi đối với Bàng Tịch…
Nghi vấn của hắn chưa thành câu, nhưng Công Tôn Chân hiểu. Y ngẩn người, nhắm chặt mắt, dập đầu chấm đất.
Triệu Đức Phương nói: Đây là chuyện khi nào?
Công Tôn Chân nói: Ngày đó, hắn bị lấy mất ô sa, bị lôi ra ngoài điện, ta…
Triệu Đức Phương thở dài, cắt lời y: Thôi. Ngươi muốn gì, ngươi nói.
Công Tôn Chân đè nén tiếng khóc: Ta không tìm thấy huynh muội Bàng gia. Ta muốn gặp Bàng Tịch một lần.
Triệu Đức Phương suy nghĩ: Huynh muội Bàng gia, chờ ta tìm được sẽ đưa đến phủ của ngươi. Gặp Bàng Tịch, ta làm không được.
Công Tôn Chân ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Triệu Đức Phương nói: Không phải ta không giúp. Ta vẫn chưa có thế lực lớn vậy đâu. Ngươi đi tìm em vợ Trầm Nguyệt Nho của ngươi. Chỉ có hắn mới có thể giúp ngươi, nếu hắn chịu giúp.
Công Tôn Chân đánh bạo đi tìm Trầm Nguyệt Nho. Trầm Nguyệt Nho thấy y đến một mình, trong phút chốc tâm tình không tệ lắm. Nhưng vào phòng khách đem chuyện nói ra, ngay lập tức bị đuổi đi.
Trái lại hành động của Triệu Đức Phương khá nhanh, Công Tôn Chân lên trời xuống đất mò kim đáy biển không tìm ra huynh muội Bàng gia, Triệu Đức Phương dùng ba ngày liền tìm được cho y. Ba đứa nhỏ bị một chiếc xe ngựa rách nát im ắng đưa đến cửa hông của phủ Công Tôn. Công Tôn Chân tự mình ra đón, muốn cảm ơn thuộc hạ của Triệu Đức Phương, nhưng mà ngay cả càng xe còn chưa thấy rõ xe ngựa đã quay đầu đi mất, quả thật là đến và đi như làn gió.
Bọn nhỏ bẩn như tượng đất, trong ngày lạnh như vậy mà mặc không đủ che thân. Đại nam hài tóc rối bù xù hai cánh tay trần trụi, nhưng mà không hề có vẻ co rúm, hai tay ôm một đứa trẻ con, cực kỳ đề phòng nhìn Công Tôn Chân. Bé gái nhỏ hơn trên người khoác một chiếc áo hình như là áo của ca ca cởi ra cho nàng mặc, nắm lấy góc áo của ca ca, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Công Tôn Chân cười nói với đại nam hài: Ngươi là… Bàng Sĩ Nguyên?
Đại nam hài nhíu mày: Bàng Thống.
Công Tôn Chân ấp úng: A, đúng đúng đúng, Bàng Thống. Vào đi vào đi.
Bàng Thống hỏi: Ngươi là người nào?
Công Tôn Chân nói: Ta là bạn của phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi nhờ ta chăm sóc cho các ngươi.
Bàng Thống hiển nhiên là không tin, đứng ngoài cửa bất động. Trong nửa tháng này không biết đã chịu khổ gì, ánh mắt của đứa bé nho nhỏ lại hung ác như vậy, tràn ngập đề phòng.
Công Tôn Chân thở dài, cúi người xuống ôn nhu nói: Không tin ta sao? Nếu ta muốn hại các ngươi, cứ đơn giản không quan tâm tới các ngươi là xong.
Bàng Thống nói: Nếu ngươi dùng chúng ta áp chế phụ thân thì sao?
Công Tôn Chân sửng sốt. Đứa nhỏ này thật sự tinh khôn, sao nó có thể nghĩ đến mức đó chứ. Nhất thời y cũng không biết trả lời sao cho tốt, vội nói: Không phải, không phải, thật sự không phải. Bé con ngươi nghĩ nhiều rồi. Sao có thể thế chứ.
Lắp ba lắp bắp trái lại giống như chột dạ, Bàng Thống lại càng không tin y, kéo theo muội muội lui về phía sau một bước. Công Tôn Chân gấp đến mức khoa tay múa chân, nhìn đến bé gái vẫn luôn run rẩy đứng sau Bàng Thống, nói: Cho dù thế nào đi nữa, các ngươi vào nhà trước đã. Tắm một cái rồi thay quần áo ấm áp, ăn chút gì đó. Ai… ngươi nhìn muội muội của ngươi kìa, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ đông lạnh hỏng mất. Cứ tin ta một lần có được không?
Bàng Thống quay đầu liếc mắt nhìn muội muội Tích Yến, Tích Yến quả thật lạnh đến mức môi đều trắng. Nó cắn răng suy nghĩ nửa ngày, nhìn nhìn Công Tôn Chân thật sự không giống người xấu, nếu là kẻ xấu thì đã trực tiếp tóm tụi nó đi vào, còn nói mấy câu vô nghĩa làm gì. Nó dẫn muội muội rảo bước đi vào phủ Công Tôn. Công Tôn Chân kêu Gia Đinh dẫn tụi nó đi tắm rửa thay quần áo. Bàng Thống một bước cũng không chịu rời hai muội muội, canh giữ bên cạnh nhìn Tích Yến tắm rửa thay quần áo sạch sẽ. Bản thân lại ôm đứa bé con cương quyết không chịu buông tay, khoác một chiếc chăn ngồi ở trên ghế, Gia Đinh không có cách nào ra tay.
Công Tôn Chân nghĩ hồi lâu, rất bất đắc dĩ kêu Gia Đinh ôm tiểu thiếu gia đến, sau đó y đẩy Công Tôn Sách đến trước mặt Bàng Thống, nói: Ngươi đưa muội muội của ngươi cho ta, ta đưa con của ta cho ngươi. Các ngươi cùng nhau tắm rửa. Nếu ta muốn hại muội muội của ngươi, ngươi liền hại con của ta, thế nào?
Bàng Thống vẫn rất không bằng lòng. Công Tôn Chân nói: Tiểu muội của ngươi lưu lạc cùng ngươi hơn mười ngày, tã cũng chưa thay, cả người đều dơ bẩn, nếu cứ để vậy sẽ sinh bệnh.
Vừa nói như vậy, Bàng Thống miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu. Nhưng khi đứa trẻ vừa rời khỏi lòng nó, nó liền khẽ run rẩy, có lẽ là cực kỳ bất an. Công Tôn Chân để nha hoàn tắm rửa cho đứa bé trong tầm mắt của Bàng Thống. Nha hoàn là một tiểu cô nương dịu dàng đáng yêu, tiếp nhận đứa bé vừa dỗ vừa đùa, quay đầu lại cười với Bàng Thống. Bàng Thống khẽ mềm lòng, buông lỏng chút cảnh giác, quay đầu lại kêu Công Tôn Sách: Cởi quần áo!
Công Tôn Sách mới có ba tuổi rưỡi, mở to đôi mắt to vô tội nhìn nó: Tiểu ca ca, ta không cởi đâu…
Bàng Thống rất tức giận, hai ba lượt liền cởi sạch quần áo của Công Tôn Sách, túm vào bồn tắm. Công Tôn Sách vốn dĩ trắng trắng sạch sạch, cùng Bàng Thống ngâm mình càng tắm càng bẩn, nó mếu máo, chán ghét oa một tiếng khóc lên. Bàng Thống hung hăng trừng nó.
Công Tôn Chân ở trong căn phòng mịt mờ hơi nước nhìn mấy đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy hơi thả lỏng và yên bình. Lỡ như Bàng Tịch có chuyện gì, huyết mạch của Bàng gia y thay hắn gìn giữ. Nghĩ đến đây, lòng đau như thắt, ngửa đầu nuốt nước mắt, không nuốt được, vẫn tràn ra hai giọt nước, bị Bàng Thống nhìn thấy.
Ba huynh muội Bàng gia tạm thời ở lại trong Công Tôn phủ. Bàng Thống và hai muội muội một phút cũng không rời, ngay cả khi nhũ mẫu ôm Phi Yến cho bú nó cũng không chịu né tránh. Công Tôn Sách thấy nhũ mẫu của mình ôm đứa nhỏ khác, hơn nữa ôm rồi sau đó sẽ không đủ sữa cho nó, căm tức đến mức lớn tiếng khóc lên, cắm đầu ủi vào lòng của nhũ mẫu. Bàng Thống thấy nó chen lấn Phi Yến, trừng mắt, kéo nó xuống ném trên mặt đất. Công Tôn Sách càng khóc lớn hơn, té ngã rồi hầm hầm chạy về phòng của mẫu thân.
Trầm Nguyệt Trúc bệnh nhiều năm, Công Tôn Chân sợ nàng hao tâm tổn sức, luôn không cho phép Công Tôn Sách tùy tiện vào phòng của mẫu thân. Công Tôn Sách cũng không quá đòi dính mẹ. Bởi vì mẫu thân luôn ngủ say, thỉnh thoảng thanh tỉnh cũng không nói chuyện nhiều, chỉ nhìn nó khe khẽ mỉm cười. Có một lần nó nhớ mẹ đến sốt ruột nên bổ nhào vào lòng mẫu thân ngủ, bị phụ thân thấy hung hăng trách mắng một trận. Người mẹ này là giấy mỏng, Công Tôn Sách không quá gần gũi với nàng.
Nhưng mà bây giờ phụ thân và Gia Đinh đều không ở đây, Công Tôn Sách không có ai để dựa dẫm, chỉ còn một mình mẹ. Nha hoàn không chú ý nên để cho nó chuồn vào trong phòng, chạy đến bên giường lắc lắc cánh tay của Trầm Nguyệt Trúc tố cáo, khóc đến mức nước mắt nước mũi đều chảy vào trong miệng. Trầm Nguyệt Trúc khẽ hé mắt, nghe hơn nửa ngày mới hiểu, nàng cười căn dặn nha hoàn chuẩn bị chút sữa đặc đút cho tiểu thiếu gia ăn. Lại kêu lão gia đến một chuyến, có chuyện cần nói.
Công Tôn Sách được nha hoàn ôm ở bên giường mẫu thân, chậm rãi hút thìa, chút chút lại nấc lên. Trong mắt Trầm Nguyệt Trúc tràn đầy ôn nhu hiền từ nhìn nó, chốc lát sau lại ngủ đi. Lúc ngủ rơi một giọt nước mắt, sau đó mang máng có người lau cho nàng. Nàng mở mắt, là Công Tôn Chân, quan phục còn chưa thay ra, bàn tay khô ráo lạnh lẽo.
Công Tôn Chân xoa xoa tay nàng, gọi: Nguyệt Trúc, Nguyệt Trúc, trong người vẫn tốt chứ?
Trầm Nguyệt Trúc nói: Ai, đã tốt hơn nhiều. Dạo này sao ít gặp ngươi.
Công Tôn Chân ngừng một chút, nói: Trong triều đang vội. Gần đây Hoàng Thượng rất tức giận.
Trầm Nguyệt Trúc cùng y vợ chồng vài năm, vẻ mặt tâm ý của y nàng hiểu nhất. Nàng biết y đang nói dối, chỉ không biết tại sao y phải nói dối. Bi thương nàng vẫn khéo léo cười, nói: A Sách sắp bốn tuổi, nên cai sữa. Nó là nam hài, ngươi đừng quá nuông chiều nó.
Công Tôn Chân cười nói: Con vẫn còn nhỏ, qua hai năm là tự mình biết xấu hổ, tự nhiên sẽ bỏ. Lúc ta vào sao nó ở trong này, có phiền ngươi không?
Trầm Nguyệt Trúc nói: Không, nào có người làm mẹ chê ngại con phiền.
Công Tôn Chân cúi đầu nhìn tay nàng không nói lời nào. Trầm Nguyệt Trúc nói: Ngươi có tâm sự? Vì ba đứa nhỏ kia?
Công Tôn Chân ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy áy náy và gấp gáp, y nói: A, ngươi đã biết rồi… Thật không biết nên mở miệng với ngươi thế nào. Nguyệt Trúc Nguyệt Trúc…
Trầm Nguyệt Trúc nghe đến đó, lòng đều lạnh. Lai lịch của ba đứa nhỏ kia, chẳng lẽ thật sự như nàng suy đoán. Đây cũng không thể trách Công Tôn Chân, mình bị bệnh rất nhiều năm, dựa vào cái gì muốn Công Tôn Chân giữ mình vì nàng?
Ánh mắt của Trầm Nguyệt Trúc hơi ướt một chút, nàng bình phục hơi thở gượng gạo cười nói: Ai, ta không trách ngươi. Khi nào dẫn mẹ của mấy đứa nhỏ đến ta xem xem sao.
Vẻ mặt Công Tôn Chân ủ rũ: Mẹ tụi nó không cần chúng. Ta cũng chưa gặp nàng.
Trầm Nguyệt Trúc vui vẻ trong lòng, cố ý kinh ngạc nói: Sao lại có nữ nhân nhẫn tâm đến như vậy.
Công Tôn Chân chán nản nói đúng vậy đúng vậy. Sau đó kể hết chuyện từ đầu tới cuối, Bàng Tịch ngồi tù Bàng phu nhân bỏ con mà đi, ba đứa nhỏ lưu lạc đầu đường nhặt lá nhặt rau mà ăn, bị khổ sở nhưng ít nhất vẫn còn sống. Trầm Nguyệt Trúc vừa nghe vừa rơi nước mắt, không phải vì Bàng gia, mà là vui mừng cho bản thân mình, nàng suy nghĩ vớ vẩn rồi.
Công Tôn Chân nói: Đừng khóc đừng khóc, ta làm ngươi khó chịu rồi. Nguyệt Trúc, ta thật sự có chuyện nhờ ngươi. Hoàng Thượng lệnh cho Nguyệt Nho bồi thẩm án này, ngươi có thể nói hắn dẫn ta đến gặp Bàng Tịch một lần hay không…
Một hồi nói chuyện này cũng không có chỗ khó mở miệng, nhưng Công Tôn Chân lại rất chột dạ. Thê tử bệnh nặng trên giường, y lại tâm tâm niệm niệm người khác, vì người khác mà bôn ba khắp thế giới. Nhưng mà giờ phút này Trầm Nguyệt Trúc có một loại vui sướng mất rồi lại được đối với Công Tôn Chân, không có gì không ưng thuận.
Trầm Nguyệt Nho và tỷ tỷ là song sinh ruột thịt, trước mười hai tuổi đều lớn lên ở Tú Lâu của tỷ tỷ, cảm tình tỷ đệ vượt quá mức bình thường. Từ trong phòng ngủ của tỷ tỷ đi ra, Trầm Nguyệt Nho lạnh lùng nhìn chằm chằm Công Tôn Chân, Công Tôn Chân lập tức trở nên vâng lời. Trầm Nguyệt Trúc ở trong phòng ho khan vài tiếng, Trầm Nguyệt Nho sợ hắn mắng chửi người sẽ làm ồn đến tỷ tỷ, đè lại cơn tức vung tay áo đi về phía thư phòng, Công Tôn Chân vội vàng đi theo phía sau.
Một đường gió lạnh đi về phía thư phòng, cơn tức của Trầm Nguyệt Nho tiêu đi một chút, hắn tự ý ngồi vào ghế chủ, nói: Ta nói rõ cho ngươi biết, án này của Bàng Tịch, là có người muốn hắn chết, ai cũng không lật được. Huống hồ ta chỉ là bồi thẩm, ngươi thay hắn luồn cúi cũng vô dụng thôi. Yên ổn chút đi, đừng dính một thân tanh liên lụy đến tỷ tỷ của ta.
Công Tôn Chân ngồi cũng không dám ngồi, đứng nói: Ta chỉ muốn gặp hắn, không nới lời nào, một câu cũng không nói.
Quả thật Công Tôn Chân và Bàng Tịch một câu cũng không nói. Lúc thẩm án, Công Tôn Chân làm thư ký của Trầm Nguyệt Nho ngồi ở bên cạnh, trông về Bàng Tịch, từ đầu đến cuối chưa phát ra một câu. Bàng Tịch nhìn thấy y vẻ mặt không mảy may thay đổi, rũ mắt đứng dưới công đường. Hắn chịu khổ cực rồi, bị dùng hình, một chân khập khiễng lê trên mặt đất mà đi, trên áo trắng loang lỗ lấm tấm vết máu, tay phải rũ xuống bên người không ngừng run rẩy.
Hỏi qua mấy câu, bởi vì thái độ của Bàng Tịch rất không hợp tác, chủ thẩm quăng thẻ xuống muốn đánh.
Trầm Nguyệt Nho đảo mắt nhìn Công Tôn Chân, Công Tôn Chân không chút nhúc nhích nhìn chằm chằm Bàng Tịch, ánh mắt vô cùng chăm chú. Trầm Nguyệt Nho khá là ngạc nhiên. Tỷ phu này của hắn vô cùng yếu ớt, còn không bằng một cô nương, bình thường thấy chút máu đã muốn quay đầu bỏ đi. Hôm nay trái lại rất khác thường, nhìn thấy bạn cũ da tróc thịt bong cũng không hề nháy mắt một cái.
Án thẩm qua nửa canh giờ, ra khỏi đại lao Công Tôn Chân không còn chống đỡ được nữa, hình phạt vừa rồi giống như đánh trên người y, gương mặt trắng bệch chạy đến góc đường nôn một trận như móc gan đào ruột. Sau đó y ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, im lặng bắt đầu khóc lên.
Trầm Nguyệt Nho nhìn y, trong mắt dường như có chút thương tiếc. Quản gia tiến đến hầu hạ, Trầm Nguyệt Nho xua tay chặn lại: Đều đi cả đi, các ngươi đi đi, đừng để người khác nhìn thấy hắn.
Mà bản thân mình lại ở trên đường xa xa bầu bạn với y hồi lâu.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Công Tôn Chân hiện giờ không biết lấy mặt mũi nào đối mặt với Triệu Đức Phương, tạm thời cũng không chạy vạy cho Bàng Tịch, sau khi hạ triều ngồi ngơ ngác ở trong phòng sốt ruột.
Trong phủ khi không nhiều ra ba đứa nhỏ, cả ngày nam gào nữ khóc. Công Tôn Sách chạm mặt Bàng Thống sẽ bị khi dễ, nhưng không nhìn thấy lại muốn đi tìm. Giản Thư Hoa đến một lần, đúng lúc thấy được Công Tôn Sách và Tích Yến ngồi đối diện nhau khóc lớn, Bàng Thống tức giận ngút trời trừng mắt nhìn Công Tôn Sách. Công Tôn Chân đi ra tiếp đón nhìn thấy cảnh này đầu liền nổ tung, lập tức quát người hầu đến ôm mấy đứa nhỏ đi.
Giản Thư Hoa nhìn Bàng Thống, nhẹ giọng nói với Công Tôn Chân: Đứa nhỏ này chính là?
Công Tôn Chân mệt mỏi gật đầu.
Gian Thư Hoa đau lòng nói: Lá gan của ngươi quá lớn. Thu nhận tụi nó không sợ gặp liên lụy sao…
Công Tôn Chân vội vàng tránh Bàng Thống dẫn Giản Thư Hoa vào trong thư phòng. Giản Thư Hoa quen biết Công Tôn Chân từ nhỏ, trên tình bằng hữu còn có tình huynh đệ, giữa hai người không hề giấu diếm gì nhau. Hắn làm người thận trọng mà khôn khéo, là một kẻ không có can đảm không có gánh vác, bây giờ nhắc đến tên của Bàng Tịch hắn đã kinh hãi, hù dọa Công Tôn Chân một trận. Công Tôn Chân thầm nghĩ chuyện lớn gan hơn ta cũng đều làm qua rồi, thu nhận vài đứa trẻ thì tính cái gì. Nhưng đồng thời y cũng được nhắc nhở, huynh muội Bàng gia quả thật không thể ở lại trong phủ.
Giản Thư Hoa thấy nói không được hắn, than ngắn thở dài nghiến răng nghiến lợi: Tồn Tu Tồn Tu, tánh mạng thân gia cũng không cần sao? Ngươi cứ chết trên người của hắn đi!
Những lời này nói trúng lòng của Công Tôn Chân. Công Tôn Chân thoải mái cười giống như sáng tỏ thông suốt. Đã lâu rồi Giản Thư Hoa chưa nhìn thấy y cười, cười đến mức sự cáu kỉnh của hắn cũng không còn, hắn thở dài không nói thêm gì nữa. Giản Thư Hoa vừa đi, Bàng Thống vào thư phòng đóng cửa lại, nó ở bên ngoài cửa nghe thấy hết những lời vừa nãy, thì ra thu nhận bọn nó là phải mạo hiểm lớn nhu vậy, nó mấp máy môi nhìn Công Tôn Chân. Công Tôn Chân hốt nhiên cảm thấy hình ảnh của nó và phụ thân nó, loại biểu tình trầm mặc mà kiên nghị này.
Bàng Thống bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Công Tôn Chân, Công Tôn Chân giật mình: Bé con, ngươi làm gì vậy?
Bàng Thống nói: Các muội muội còn nhỏ, theo ta ra ngoài sẽ mất mạng, cầu xin đại nhân thu nhận chăm nom. Ta đi.
Nước mắt của Công Tôn Chân đã muốn rơi rồi, y nâng nó lên đau lòng tột bậc, không ngừng nói đứa bé ngoan đứa bé ngoan, có chí khí như vậy. Các ngươi không thể ở lại trong này, nhưng không phải ta sợ liên lụy. Lỡ như có quan binh tìm đến, các ngươi sẽ nguy mất.
Cùng ngày Công Tôn Chân lén lút gọi người đưa huynh muội Bàng Thống ra khỏi thành. Công Tôn Sách làm oan gia vài ngày với Bàng Thống, vậy mà trước lúc chia tay có chút luyến tiếc, nó trốn sau lưng phụ thân ló đầu ra nhìn Bàng Thống. Công Tôn Chân dặn dò Bàng Thống vài câu, kể cả lỡ như gặp quan binh đến bắt thì nên đối đáp thế nào. Trước khi lên xe Bàng Thống dập đầu với Công Tôn Chân, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Công Tôn Sách, Công Tôn Sách cũng không nói tiếng nào mà nhìn nó.
Tác giả :
Ngân Sắc Hải