Băng Phong Chích Dục
Chương 22
Edit+beta: Jume
Trong kho hàng, một cuộn băng cũ kỹ đang từ từ chiếu những hình ảnh trên TV , trên màn hình xuất hiện một trận tuyết hỗn loạn, hình ảnh khá mờ ảo không rõ ràng, nhưng lại nghe rất rõ giọng của một nam nhân đang rất phấn khởi:
– Bán thằng nhóc này đi có thể kiếm được ít tiền đó nha~!
Hình ảnh đầu tiên đó chính là viễn cảnh một thiếu niên mình đầy thương tích bị đánh đá bầm dập, sau đó liền có hai gã nam nhân tiến đến không nể nang giơ chân đá thật mạnh vào bụng của thiếu niên kia.
– Chỉ là một đứa trẻ mà các ngươi cũng làm không xong, dây dưa cả nửa ngày. –Lời này phát ra từ gã nam nhân đang cầm máy camera quay, thanh âm của hắn cực kỳ hưng phấn, hô hấp ồ ồ.
Một gã nam nhân khác liền hướng màn ảnh ngoắc ngoắc tay, nhe răng cười:
-Tiểu tử này thật khó giải quyết, ngoạn không tàn hắn không phải là nam nhân.
Trên thân thiếu niên, tràn đầy vết máu, quần hiển nhiên đã bị người khác xé rách, một gã nam nhân liền giơ tay hướng giữa hai chân thiếu niên mà *** loạn hung ác dùng sức kéo quần lót của cậu xuống. Thoạt nhìn thiếu niên đang hấp hối kia, đang nỗ lực dùng chân đá vào người gã mong tìm được đường thoát thân.
-Mẹ nó! Tiểu súc sinh ngươi còn không thành thật. –Gã nam nhân giơ tay tóm lấy một cây gỗ dài, ngay sau đó cánh tay xoay hình bán cung nện vào gáy thiếu niên kia.
Những giọt máu giống như những đóa hoa nở rộ bắn khắp nơi, thiếu niên vỗ lực ngã trên mặt đất, chân cậu bị kéo lên đặt trên vai nam nhân, tiểu huyệt nhỏ nhắn tinh khiết trắng noãn lộ cả ra ngoài, tất cả đều vô lực phòng vệ.
Tính khí đỏ tươi của nam nhân kia cương thẳng, hai tay mạnh mẽ xoa hai cánh mông thiếu niên, gã nhổ ngụm nước miếng lên ngón tay thô bạo cắm thẳng vào huyệt động rồi loạn động.
Thiếu niên kêu thất thanh chống đối, cậu cực lực vặn vẹo thân thể, huơ tay huơ chân, nhưng hai tay lập tức bị một gã nam nhâm khác áp chặt trên đỉnh đầu:
-Tam ca, mau làm đi, xem ra vị bằng hữu này đã gấp đến độ ưỡn thẳng lưng rồi.
Nam nhân kia liền rút ngón tay ra, giơ tay bắt lấy hai cánh mông của thiếu niên kia rồi cực lực kéo căng ra, tính khí của gã liền tiên đến sát huyện động của cậu:
-Này, nhớ quay rõ ràng. –Màn ảnh tiến lại gần chỗ thiếu niên kia nằm, gần đến độ mọi thứ đều nhất thanh nhị sở, tính khí của gã mạnh bạo đâm thẳng vào huyệt đạo yếu ớt của thiếu niên, tiểu huyệt vì bị dị vật sâm nhập mà căng trướng hết cỡ, huyết tựa hồ theo từng nhịp đưa đẩy thô bạo của hung khí mà tụ lại, sát nhập rồi lại rút ra liên tục không nghỉ, chất lỏng màu đỏ tươi uốn lượn chảy ra khỏi huyệt động.
Màn ảnh bị kéo xa, gã nam nhân kia bắt đầu kịch liệt đưa đẩy, vùng bụng căng trướng, nhịp độ càng lúc càng nhanh, cả người thiếu niên đều căng cứng hết cỡ, trên mặt biểu hiện sự vặn vẹo đau đớn, dù thân thể như bị xé làm hai, nhưng cậu không rên một tiếng, chỉ là phát ra nhưng tiếng nghiến răng nghiến lợi đè nén tất cả đau đớn trong cổ họng.
-Xú tiểu tử, còn giả dạng quật cường, không cầu xin ta tha cho? –Gã nam nhân áp trụ tay thiếu niên trên đỉnh đầu giơ tay vuốt ve khuôn mặt cậu, cậu liền hung hãn tránh né, trên mặt cậu bây giở chỉ có sự khuất nhục cùng căm hận, con mắt ánh lên tia sang quật cường như đao phong, sắt bén khó gãy.
-Ta nhịn không nổi nữa rồi. –Màn ảnh đột nhiên rung chuyển, gã nam nhân cầm máy quay lấy tay cầm tính khí cương ngạnh từ lâu của mình ra.
Camera được cố định một chỗ, góc quay không bị dịch chuyển nữa, thay đổi chính là ba gã nam nhân kia không ngừng tra tấn chà đạp cậu thiếu niên kia, xâm phạm cậu, bắt cậu phải phô bày nhưng tư thế biến thái không chịu nổi.
Ánh mắt Tần Thước thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình, hai chân giang ngang ngồi trên ghế, hay cánh tay dựa lên trên đầu gối lưng hơi cong xuống, còn bàn tay giao nhau cùng một chỗ, khoảng thời gian hắn xem băng ghi hình, tư thế kia không thay đổi chút nào, cơ hồ hắn giống như một bức tượng sáp.
-Có nhớ hay không, ngươi lúc đó sống chết cũng không rên rỉ một tiếng, biểu tình phải nói là muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu đáng yêu. –Lữ Tam cúi thấp người ghé lên lỗ tai Tần Thước và nói, còn bàn tay đặt lên trên vai hắn, thong thả vuốt ve. Thấy Tần Thước không hề phản ứng, bực tức không khỏi nổi lên, bàn tay hắn từ từ lần mò xuống dưới bụng vào đùi Tần Thước.
TV vẫn thong thả tiếp tục chiếu những cảnh tội ác, thiếu niên vì bị những gã nam nhân luân phiên dày vò cơ hồ đang mất dần đi ý thức, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị không thay đổi, giọng cậu khan khan hét lên:
-Đồng Hi Diệp, ngươi là đồ hỗn đản chó má! Ta nhất định sẽ làm thịt ngươi, ta sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt ngươi!
-Đúng vậy, ngươi không thể trách chúng ta, ngươi đã quên rằng chính Đồng Hi Diệp đã hạ lệnh cho chúng ta làm như vậy sao? –Lữ Tam phun nhiệt khí, liếm cắm lỗ tai Tần Thước.
Đồng tử của Tần Thước dồn dập có rút lại, trên mặt lạnh băng giống như một tảng đá, trong suy nghĩ của hắn đang rất hỗn loạn, nhưng mảng ký ức cứ chập chờn dần dần hiện rõ…
Ngày đó chính mình cầm dao muốn đâm Đồng Hi Diệp, nhưng lại bị đá văng ra, Đồng Hi Diệp cúi đầu nhìn vết thương chảy máu trên tay mình, rồi quay đầu nói với Lữ Tam rằng:
-Giáo huấn hắn một chút.
Ánh mắt lạnh như băng từ trên cao nhìn xuống, không mang theo một chút hơi ấm của loài người, tựa hồ như trong tay y nắm quyền sinh sát của tất cả mọi người, chính hắn so với y cũng chỉ như một con kiến.
Nhìn thấy Tần Thước chậm trãi cúi đầu, ánh mắt tan rã cùng trống rỗng, Lữ Tam vạn phần đắc ý:
-Lúc ấy ngươi cũng thực hưởng thụ a, ta sờ chỗ này của ngươi có cảm thấy khó chịu không? –Bàn tay Lữ Tam lần mò đến giữa hai chân Tần Thước.
Bỗng cổ tay hắn truyền đến một trận đau nhức, thân mình Tần Thước cơ hồ không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi, chỉ là tay trái hắn đang bắt lấy bàn tay không yên phận kia, lực đạo khá lớn, tựa hồ nghe được cả tiếng xương cốt bị niết. Lữ Tam chưa kịp kêu đau, Tần Thước không quay đầu lại, tay phải của hắn liền vung ra sau hung hăng đấm vào cằm hắn, Lữ Tam lảo đảo lui về phía sau rồi ngã xuống đất.
-Đã làm nhưng chuyện đó với ta mà còn dám vác thân đến. –Tần Thước đứng lên, nhẹ nhàng cười, sát ý cùng hàn ý ngưng kết trên khóe miệng: – Ngươi cho rằng ta sẽ không quan tâm chú ý đến những gì ngươi đã làm với ta, hay là ngưởi cảm thấy ta hiện tại giống với ta xưa kia sao?
Lữ Tam mang theo bốn người, nhưng những gã đó chẳng thể đỡ nỗi một đòn công kích tàn nhần của Tần Thước nữa là. Lữ Tam thất kinh tìm đường trốn, nguyên bản hắn cứ tưởng khi Tần Thước biết sự thật sẽ suy sụp không gượng dậy nổi, trăm triệu lần không ngờ rằng kết cục lại làm Thiên Lôi nổi giận đùng đùng.
-Van cầu ngươi, đừng đánh! Ta sắp chết rồi! –Lữ Tam run rẩy dùng cả hai tay hai chân quýnh quáng lùi vào một góc co rúm người lại, miệng van xin không ngớt. (đã yêu mà còn bày đặt ra gió =.=)
Thân ảnh to lớn của Tần Thước bao quanh lấy hắn, cười lạnh nói:
-Khuôn mặt của ngươi rất xấu xí, ta nửa điểm muốn cưỡng gian ngươi cũng không có, ngươi nói xem ngoại trừ bị ta đánh ngươi còn có thể làm gì nữa?
-Đồng Hi Diệp! Ngươi đi tìm Đồng Hi Diệp đi a! –Lữ Tam bất chấp tất cả gào lên: -Khi đó chính hắn đã bảo chúng ta cưỡng gian ngươi, ngươi muốn báo thù thì phải kiếm hắn, bộ dạng hắn cũng xinh đẹp… ô a a!
Một quyền này của Tần Thước là dùng hết lực, cơ hồ ngay cả chính hắn cũng đứng không vững, chiếc răng nanh còn lại của Lữ Tam từ cái miệng đầy máu của hắn văng ra ngoài.
-Ngươi hãy yên phận bị ta đánh đi, đừng nói nhiều. –Tần Thước lạnh lùng nói: -Cho dù ngươi có thượng ta một trăm lần, cũng đừng nghĩ rằng có thể châm ngòi giữa ta và Lão Đại.
Lữ Tam bụm cái miệng tràn đầy máu, hắn đột nhiên nhe răng cười cợt, mơ hồ nói không rõ:
-Tần Thước, trong lòng ngươi đã biết rõ chân tướng là như thế nào? Sao ngươi lại không dám thừa nhận? Ngươi muốn giết ta diệt khẩu, để lừa chính bản thân mình?
-Ta bảo ngươi câm miệng. –Tần Thước đấm xuống một quyền, nhưng lại đánh trật, tay hắn đấm lên bức tường, nhưng giọt máu máu từ nắm đấm khẽ chảy ra, ánh mắt của Tần Thước cũng tràn ngập gân máu, thì thào nói: -Ta không lừa chính mình….. Ta tuyệt đối không tin… -Nhưng khi hắn nhắm mắt lại, nhưng mảng ký ức mơ hồ không ngừng chớp động: -Lão Đại. –Thống khổ che đầu, trong đầu từng đợt từng đợt mâu thuẫn xảy ra, chúng không ngừng đấu tranh kịch liệt.
Bị vứt trong thòa nhà cũ nát, chính Đồng Hi Diệp đã cứu hắn ra, nhưng hắn chỉ nhớ được chừng đó, còn những trước trước kia hắn không hề có ấn tượng. Cứ tưởng vừa bị người ta đánh một trận xong, nhưng không biết vì cái gì lại sốt cao không ngừng, mấy ngày sau cũng không thể nhúc nhích ra khỏi giường.
Đồng Hi Diệp đối với hắn rất tốt, có thể nói rằng y vừa quan tâm hắn vừa dung túng cho hắn. Nhưng ánh mắt y nhìn hắn có phần cất dấu cùng tránh né, có áy náy, có bất đắc dĩ, hoặc là nghiền ngẫm? Trước kia tại sao bản thân hắn không suy nghĩ đến những điều đó?
Con người khi còn sống, luôn có một sự tín nhiệm tuyệt đối với một ai đó, và cứ cho rằng sự tin nhiệm đó sẽ không bao giờ thay đổi. Song cũng như một cây trụ cột chống đỡ cả bầu trời, khi sự tin nhiệm đó thay đổi, cả bầu trời sẽ sụp đổ, tất cả mọi thứ đều đổ bể.
—————————————–
Đồng Hi Diệp tâm tình không yên, bởi vì suốt đêm qua Tần Thước không có về nhà, nếu như y không cấn phải cuộc họp thường kỳ và ngồi đây nghe ba lão già này kể lể dài dòng thì y đã đi tìm hắn rồi.
– Lão Đại! Tần ca…! – Thuộc hạ nào đó vừa mới mở cửa định thông báo với Đồng Hi Diệp thì đã bị một thân ảnh đẩy ra bước vào trong tròng.
Tần Thước vác một gã nam nhân cơ hồ toàn thân nhuốm đầy máu, đi thẳng đến trước mặt Đồng Hi Diệp.
Nhìn rõ tướng mạo của gã nam nhân kia xong, vẻ mặt Đồng Hi Diệp từ trước đến giờ luôn băng lãnh vô cùng nay lại dao động.
-Lão Đại, nam nhân này, hắn nói chính ngươi đã sai hắn cùng hai gã nam nhân khác cưỡng gian ta, đó là chuyện sáu năm về trước, ta cái gì cũng cũng không nhớ rõ… ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. – Tần Thước nhìn Đồng Hi Diệp, anh mắt lộ ra vẻ cố chấp cùng kiên định.
Lữ Tam gian nan ngẩng đầu lên, đối điện với Đồng Hi Diệp cười quái dị:
-Lão Đại, ngươi nói a, ngươi còn tính giấu diếm đến bao giờ nữa? Tên này vốn phải giết ngươi, vốn nên hận ngươi đến tận xương tủy. Nào ngờ lại ngu ngốc hy sinh thân mình, vào sinh ra tử thay ngươi là có ý gì? Nghe nói hắn còn chủ động hiến thân cho ngươi…
-Câm miệng! – Tần Thước đem mặt Lữ Tam đập lên bàn, Tam đại trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
-Là ta. – Đồng Hi Diệp nhẹ nhàng nói: – Hắn không có nói dối, khi đó đích thật là ta…
-Lão Đại? – Hai mặt Tần Thước mờ mịt khó có thể tin, hắn chờ mong Đồng Hi Diệp thay đổi lời nói, nhưng chỉ có sự trầm mặc im lặng trả lời hắn. -Đồng Hi Diệp. –Tần Thước đột nhiên quát lên một tiếng, vung nắm đấm nhanh như tia chớp đánh vào mặt Đồng Hi Diệp, máu từ khóe miệng y nhỏ xuống mặt bàn. Y quay lại, không tránh không né, như đang chờ đón cú đấm thứ hai tiếp theo của Tần Thước.
Tần Thước lại giơ tay lên, nhưng lại chậm chạp không hạ thủ, cảm xúc kịch liệt, đáy lòng cô tịch đã chết, cuối cùng hắn quay đầu, bước ra khỏi cửa và bỏ đi.
Chỉ cần một câu, chính hắn sẽ chấp nhận vô điều kiện đi theo y, mặc kệ sự thật xảy ra trước mắt, thậm chí hắn sẽ tự lừa mình dối người xóa bỏ mọi ký ức đó đi. Nhưng y lại không có nói dối, chính y đã dạy hắn rằng không được dùng bất cứ thủ đoạn lừa gạt nào để đạt được mục đích, muốn cái gì thì hãy tự thân mà lấy. Thực châm chọc, chính người này, đã lừa hắn đến sáu năm, cơ hồ lại muốn lừa gạt cả đời hắn.
Đồng Hi Diệp, đã không muốn làm Lão Đại của hắn, mà chỉ có Đồng Hi Diệp.
_____________________________
Ta thấy anh Diệp ứ có sai trong vụ này, ảnh chỉ bảo giáo huấn bé Thước chứ đâu có bảo những kẻ đó đi rếp bé Thước đầu nà. Ý của ảnh là uýnh bé Thước một trận thôi a~, nói chung cái đám đàn em đó đã cố tình suy nghĩ lệch lạc mệnh lệnh của anh.
Hết chương 11 (Hạ)
Trong kho hàng, một cuộn băng cũ kỹ đang từ từ chiếu những hình ảnh trên TV , trên màn hình xuất hiện một trận tuyết hỗn loạn, hình ảnh khá mờ ảo không rõ ràng, nhưng lại nghe rất rõ giọng của một nam nhân đang rất phấn khởi:
– Bán thằng nhóc này đi có thể kiếm được ít tiền đó nha~!
Hình ảnh đầu tiên đó chính là viễn cảnh một thiếu niên mình đầy thương tích bị đánh đá bầm dập, sau đó liền có hai gã nam nhân tiến đến không nể nang giơ chân đá thật mạnh vào bụng của thiếu niên kia.
– Chỉ là một đứa trẻ mà các ngươi cũng làm không xong, dây dưa cả nửa ngày. –Lời này phát ra từ gã nam nhân đang cầm máy camera quay, thanh âm của hắn cực kỳ hưng phấn, hô hấp ồ ồ.
Một gã nam nhân khác liền hướng màn ảnh ngoắc ngoắc tay, nhe răng cười:
-Tiểu tử này thật khó giải quyết, ngoạn không tàn hắn không phải là nam nhân.
Trên thân thiếu niên, tràn đầy vết máu, quần hiển nhiên đã bị người khác xé rách, một gã nam nhân liền giơ tay hướng giữa hai chân thiếu niên mà *** loạn hung ác dùng sức kéo quần lót của cậu xuống. Thoạt nhìn thiếu niên đang hấp hối kia, đang nỗ lực dùng chân đá vào người gã mong tìm được đường thoát thân.
-Mẹ nó! Tiểu súc sinh ngươi còn không thành thật. –Gã nam nhân giơ tay tóm lấy một cây gỗ dài, ngay sau đó cánh tay xoay hình bán cung nện vào gáy thiếu niên kia.
Những giọt máu giống như những đóa hoa nở rộ bắn khắp nơi, thiếu niên vỗ lực ngã trên mặt đất, chân cậu bị kéo lên đặt trên vai nam nhân, tiểu huyệt nhỏ nhắn tinh khiết trắng noãn lộ cả ra ngoài, tất cả đều vô lực phòng vệ.
Tính khí đỏ tươi của nam nhân kia cương thẳng, hai tay mạnh mẽ xoa hai cánh mông thiếu niên, gã nhổ ngụm nước miếng lên ngón tay thô bạo cắm thẳng vào huyệt động rồi loạn động.
Thiếu niên kêu thất thanh chống đối, cậu cực lực vặn vẹo thân thể, huơ tay huơ chân, nhưng hai tay lập tức bị một gã nam nhâm khác áp chặt trên đỉnh đầu:
-Tam ca, mau làm đi, xem ra vị bằng hữu này đã gấp đến độ ưỡn thẳng lưng rồi.
Nam nhân kia liền rút ngón tay ra, giơ tay bắt lấy hai cánh mông của thiếu niên kia rồi cực lực kéo căng ra, tính khí của gã liền tiên đến sát huyện động của cậu:
-Này, nhớ quay rõ ràng. –Màn ảnh tiến lại gần chỗ thiếu niên kia nằm, gần đến độ mọi thứ đều nhất thanh nhị sở, tính khí của gã mạnh bạo đâm thẳng vào huyệt đạo yếu ớt của thiếu niên, tiểu huyệt vì bị dị vật sâm nhập mà căng trướng hết cỡ, huyết tựa hồ theo từng nhịp đưa đẩy thô bạo của hung khí mà tụ lại, sát nhập rồi lại rút ra liên tục không nghỉ, chất lỏng màu đỏ tươi uốn lượn chảy ra khỏi huyệt động.
Màn ảnh bị kéo xa, gã nam nhân kia bắt đầu kịch liệt đưa đẩy, vùng bụng căng trướng, nhịp độ càng lúc càng nhanh, cả người thiếu niên đều căng cứng hết cỡ, trên mặt biểu hiện sự vặn vẹo đau đớn, dù thân thể như bị xé làm hai, nhưng cậu không rên một tiếng, chỉ là phát ra nhưng tiếng nghiến răng nghiến lợi đè nén tất cả đau đớn trong cổ họng.
-Xú tiểu tử, còn giả dạng quật cường, không cầu xin ta tha cho? –Gã nam nhân áp trụ tay thiếu niên trên đỉnh đầu giơ tay vuốt ve khuôn mặt cậu, cậu liền hung hãn tránh né, trên mặt cậu bây giở chỉ có sự khuất nhục cùng căm hận, con mắt ánh lên tia sang quật cường như đao phong, sắt bén khó gãy.
-Ta nhịn không nổi nữa rồi. –Màn ảnh đột nhiên rung chuyển, gã nam nhân cầm máy quay lấy tay cầm tính khí cương ngạnh từ lâu của mình ra.
Camera được cố định một chỗ, góc quay không bị dịch chuyển nữa, thay đổi chính là ba gã nam nhân kia không ngừng tra tấn chà đạp cậu thiếu niên kia, xâm phạm cậu, bắt cậu phải phô bày nhưng tư thế biến thái không chịu nổi.
Ánh mắt Tần Thước thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình, hai chân giang ngang ngồi trên ghế, hay cánh tay dựa lên trên đầu gối lưng hơi cong xuống, còn bàn tay giao nhau cùng một chỗ, khoảng thời gian hắn xem băng ghi hình, tư thế kia không thay đổi chút nào, cơ hồ hắn giống như một bức tượng sáp.
-Có nhớ hay không, ngươi lúc đó sống chết cũng không rên rỉ một tiếng, biểu tình phải nói là muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu đáng yêu. –Lữ Tam cúi thấp người ghé lên lỗ tai Tần Thước và nói, còn bàn tay đặt lên trên vai hắn, thong thả vuốt ve. Thấy Tần Thước không hề phản ứng, bực tức không khỏi nổi lên, bàn tay hắn từ từ lần mò xuống dưới bụng vào đùi Tần Thước.
TV vẫn thong thả tiếp tục chiếu những cảnh tội ác, thiếu niên vì bị những gã nam nhân luân phiên dày vò cơ hồ đang mất dần đi ý thức, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị không thay đổi, giọng cậu khan khan hét lên:
-Đồng Hi Diệp, ngươi là đồ hỗn đản chó má! Ta nhất định sẽ làm thịt ngươi, ta sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt ngươi!
-Đúng vậy, ngươi không thể trách chúng ta, ngươi đã quên rằng chính Đồng Hi Diệp đã hạ lệnh cho chúng ta làm như vậy sao? –Lữ Tam phun nhiệt khí, liếm cắm lỗ tai Tần Thước.
Đồng tử của Tần Thước dồn dập có rút lại, trên mặt lạnh băng giống như một tảng đá, trong suy nghĩ của hắn đang rất hỗn loạn, nhưng mảng ký ức cứ chập chờn dần dần hiện rõ…
Ngày đó chính mình cầm dao muốn đâm Đồng Hi Diệp, nhưng lại bị đá văng ra, Đồng Hi Diệp cúi đầu nhìn vết thương chảy máu trên tay mình, rồi quay đầu nói với Lữ Tam rằng:
-Giáo huấn hắn một chút.
Ánh mắt lạnh như băng từ trên cao nhìn xuống, không mang theo một chút hơi ấm của loài người, tựa hồ như trong tay y nắm quyền sinh sát của tất cả mọi người, chính hắn so với y cũng chỉ như một con kiến.
Nhìn thấy Tần Thước chậm trãi cúi đầu, ánh mắt tan rã cùng trống rỗng, Lữ Tam vạn phần đắc ý:
-Lúc ấy ngươi cũng thực hưởng thụ a, ta sờ chỗ này của ngươi có cảm thấy khó chịu không? –Bàn tay Lữ Tam lần mò đến giữa hai chân Tần Thước.
Bỗng cổ tay hắn truyền đến một trận đau nhức, thân mình Tần Thước cơ hồ không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi, chỉ là tay trái hắn đang bắt lấy bàn tay không yên phận kia, lực đạo khá lớn, tựa hồ nghe được cả tiếng xương cốt bị niết. Lữ Tam chưa kịp kêu đau, Tần Thước không quay đầu lại, tay phải của hắn liền vung ra sau hung hăng đấm vào cằm hắn, Lữ Tam lảo đảo lui về phía sau rồi ngã xuống đất.
-Đã làm nhưng chuyện đó với ta mà còn dám vác thân đến. –Tần Thước đứng lên, nhẹ nhàng cười, sát ý cùng hàn ý ngưng kết trên khóe miệng: – Ngươi cho rằng ta sẽ không quan tâm chú ý đến những gì ngươi đã làm với ta, hay là ngưởi cảm thấy ta hiện tại giống với ta xưa kia sao?
Lữ Tam mang theo bốn người, nhưng những gã đó chẳng thể đỡ nỗi một đòn công kích tàn nhần của Tần Thước nữa là. Lữ Tam thất kinh tìm đường trốn, nguyên bản hắn cứ tưởng khi Tần Thước biết sự thật sẽ suy sụp không gượng dậy nổi, trăm triệu lần không ngờ rằng kết cục lại làm Thiên Lôi nổi giận đùng đùng.
-Van cầu ngươi, đừng đánh! Ta sắp chết rồi! –Lữ Tam run rẩy dùng cả hai tay hai chân quýnh quáng lùi vào một góc co rúm người lại, miệng van xin không ngớt. (đã yêu mà còn bày đặt ra gió =.=)
Thân ảnh to lớn của Tần Thước bao quanh lấy hắn, cười lạnh nói:
-Khuôn mặt của ngươi rất xấu xí, ta nửa điểm muốn cưỡng gian ngươi cũng không có, ngươi nói xem ngoại trừ bị ta đánh ngươi còn có thể làm gì nữa?
-Đồng Hi Diệp! Ngươi đi tìm Đồng Hi Diệp đi a! –Lữ Tam bất chấp tất cả gào lên: -Khi đó chính hắn đã bảo chúng ta cưỡng gian ngươi, ngươi muốn báo thù thì phải kiếm hắn, bộ dạng hắn cũng xinh đẹp… ô a a!
Một quyền này của Tần Thước là dùng hết lực, cơ hồ ngay cả chính hắn cũng đứng không vững, chiếc răng nanh còn lại của Lữ Tam từ cái miệng đầy máu của hắn văng ra ngoài.
-Ngươi hãy yên phận bị ta đánh đi, đừng nói nhiều. –Tần Thước lạnh lùng nói: -Cho dù ngươi có thượng ta một trăm lần, cũng đừng nghĩ rằng có thể châm ngòi giữa ta và Lão Đại.
Lữ Tam bụm cái miệng tràn đầy máu, hắn đột nhiên nhe răng cười cợt, mơ hồ nói không rõ:
-Tần Thước, trong lòng ngươi đã biết rõ chân tướng là như thế nào? Sao ngươi lại không dám thừa nhận? Ngươi muốn giết ta diệt khẩu, để lừa chính bản thân mình?
-Ta bảo ngươi câm miệng. –Tần Thước đấm xuống một quyền, nhưng lại đánh trật, tay hắn đấm lên bức tường, nhưng giọt máu máu từ nắm đấm khẽ chảy ra, ánh mắt của Tần Thước cũng tràn ngập gân máu, thì thào nói: -Ta không lừa chính mình….. Ta tuyệt đối không tin… -Nhưng khi hắn nhắm mắt lại, nhưng mảng ký ức mơ hồ không ngừng chớp động: -Lão Đại. –Thống khổ che đầu, trong đầu từng đợt từng đợt mâu thuẫn xảy ra, chúng không ngừng đấu tranh kịch liệt.
Bị vứt trong thòa nhà cũ nát, chính Đồng Hi Diệp đã cứu hắn ra, nhưng hắn chỉ nhớ được chừng đó, còn những trước trước kia hắn không hề có ấn tượng. Cứ tưởng vừa bị người ta đánh một trận xong, nhưng không biết vì cái gì lại sốt cao không ngừng, mấy ngày sau cũng không thể nhúc nhích ra khỏi giường.
Đồng Hi Diệp đối với hắn rất tốt, có thể nói rằng y vừa quan tâm hắn vừa dung túng cho hắn. Nhưng ánh mắt y nhìn hắn có phần cất dấu cùng tránh né, có áy náy, có bất đắc dĩ, hoặc là nghiền ngẫm? Trước kia tại sao bản thân hắn không suy nghĩ đến những điều đó?
Con người khi còn sống, luôn có một sự tín nhiệm tuyệt đối với một ai đó, và cứ cho rằng sự tin nhiệm đó sẽ không bao giờ thay đổi. Song cũng như một cây trụ cột chống đỡ cả bầu trời, khi sự tin nhiệm đó thay đổi, cả bầu trời sẽ sụp đổ, tất cả mọi thứ đều đổ bể.
—————————————–
Đồng Hi Diệp tâm tình không yên, bởi vì suốt đêm qua Tần Thước không có về nhà, nếu như y không cấn phải cuộc họp thường kỳ và ngồi đây nghe ba lão già này kể lể dài dòng thì y đã đi tìm hắn rồi.
– Lão Đại! Tần ca…! – Thuộc hạ nào đó vừa mới mở cửa định thông báo với Đồng Hi Diệp thì đã bị một thân ảnh đẩy ra bước vào trong tròng.
Tần Thước vác một gã nam nhân cơ hồ toàn thân nhuốm đầy máu, đi thẳng đến trước mặt Đồng Hi Diệp.
Nhìn rõ tướng mạo của gã nam nhân kia xong, vẻ mặt Đồng Hi Diệp từ trước đến giờ luôn băng lãnh vô cùng nay lại dao động.
-Lão Đại, nam nhân này, hắn nói chính ngươi đã sai hắn cùng hai gã nam nhân khác cưỡng gian ta, đó là chuyện sáu năm về trước, ta cái gì cũng cũng không nhớ rõ… ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. – Tần Thước nhìn Đồng Hi Diệp, anh mắt lộ ra vẻ cố chấp cùng kiên định.
Lữ Tam gian nan ngẩng đầu lên, đối điện với Đồng Hi Diệp cười quái dị:
-Lão Đại, ngươi nói a, ngươi còn tính giấu diếm đến bao giờ nữa? Tên này vốn phải giết ngươi, vốn nên hận ngươi đến tận xương tủy. Nào ngờ lại ngu ngốc hy sinh thân mình, vào sinh ra tử thay ngươi là có ý gì? Nghe nói hắn còn chủ động hiến thân cho ngươi…
-Câm miệng! – Tần Thước đem mặt Lữ Tam đập lên bàn, Tam đại trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
-Là ta. – Đồng Hi Diệp nhẹ nhàng nói: – Hắn không có nói dối, khi đó đích thật là ta…
-Lão Đại? – Hai mặt Tần Thước mờ mịt khó có thể tin, hắn chờ mong Đồng Hi Diệp thay đổi lời nói, nhưng chỉ có sự trầm mặc im lặng trả lời hắn. -Đồng Hi Diệp. –Tần Thước đột nhiên quát lên một tiếng, vung nắm đấm nhanh như tia chớp đánh vào mặt Đồng Hi Diệp, máu từ khóe miệng y nhỏ xuống mặt bàn. Y quay lại, không tránh không né, như đang chờ đón cú đấm thứ hai tiếp theo của Tần Thước.
Tần Thước lại giơ tay lên, nhưng lại chậm chạp không hạ thủ, cảm xúc kịch liệt, đáy lòng cô tịch đã chết, cuối cùng hắn quay đầu, bước ra khỏi cửa và bỏ đi.
Chỉ cần một câu, chính hắn sẽ chấp nhận vô điều kiện đi theo y, mặc kệ sự thật xảy ra trước mắt, thậm chí hắn sẽ tự lừa mình dối người xóa bỏ mọi ký ức đó đi. Nhưng y lại không có nói dối, chính y đã dạy hắn rằng không được dùng bất cứ thủ đoạn lừa gạt nào để đạt được mục đích, muốn cái gì thì hãy tự thân mà lấy. Thực châm chọc, chính người này, đã lừa hắn đến sáu năm, cơ hồ lại muốn lừa gạt cả đời hắn.
Đồng Hi Diệp, đã không muốn làm Lão Đại của hắn, mà chỉ có Đồng Hi Diệp.
_____________________________
Ta thấy anh Diệp ứ có sai trong vụ này, ảnh chỉ bảo giáo huấn bé Thước chứ đâu có bảo những kẻ đó đi rếp bé Thước đầu nà. Ý của ảnh là uýnh bé Thước một trận thôi a~, nói chung cái đám đàn em đó đã cố tình suy nghĩ lệch lạc mệnh lệnh của anh.
Hết chương 11 (Hạ)
Tác giả :
Liễu Liễu