Băng Phôi
Chương 17: Phiên ngoại : Cuộc sống hàng ngày
Tên của cậu là Dương Phỉ.
…… Ừm, nghe nói là như vậy.
Bởi vì cái gì cũng không nhớ rõ, hơn nữa nghe người đàn ông kia tự xưng là “ người yêu" nói vậy, đầu của cậu trước kia bị thương, thường thường ngủ một giấc tỉnh rồi tỉnh lại sẽ lại quên hết mọi chuyện.
Cho nên trên cổ cậu lúc nào cũng có đeo một cuốn sổ nhỏ và một cây bút, sách nhỏ được dán rất nhiều ảnh chụp, viết này viết nọ. Cái này như là của người tự xưng “người yêu" kia viết, bởi vì cậu thử viết, phát hiện chữ mình quá xấu, mà bút ký trên cuốn sổ thật tinh tế xinh đẹp.
Cậu cầm cuốn sổ, mở trang thứ nhất ra, bên trên dán ảnh chụp ta cùng tên đó, viết tên của cậu và tên người kia, sau đó dưới tên của hắn còn có cả một chuỗi số, hẳn là số điện thoại di động đi.
Cậu cảm thấy chính mình rất kỳ quái, hoá ra “đầu bị hư xác còn nguyên" là như vậy? Rõ ràng cậu không nhớ rất nhiều người cùng rất nhiều sự việc, nhưng là đối với loại thưởng thụ hay tính cách gì đó lại rất rõ ràng.
Người kia nói, trước đây đầu cậu bị thương, hôn mê mười lăm năm mới tỉnh lại. Tỉnh lại vẫn rất tốt, bộ phận cơ thể đều tốt, nhưng ai biết ngủ một giấc về dậy lại quên hết mọi chuyện, sau đó hai năm nay đều thành dạng này.
“Ba mẹ tôi chết hết rồi?"
Người kia ôn nhu cười nói: “Em chỉ có mẹ thôi. Bá mẫu đáp ứng để anh chiếu cố em, bà tuổi lớn, chỉ cần hưởng phúc là đủ rồi."
Nam nhân cười rộ lên nhìn đẹp trai lắm, có chút chững chạc. Bất quá thành thục chững chạc hay đẹp trai gì đó đều bỏ đi, toàn là ông già bốn mươi rồi thôi.
Cậu lại tự mình soi gương, xem mặt mình thành ra cái dáng vẻ gì, cười rộ lên chững chạc hay không? Soi soi cười cười, cảm giác cậu không đẹp trai, cũng không có loại hương vị chững chạc đó…… Ừm, nhất định là bởi vì hôn mê năm nhiều như vậy, tâm lý vẫn còn trẻ rồi.
“Mẹ ta có mấy đứa con? Ai phụ trách nuôi bà vậy?" cũng may mắn, đã biết để cho “người yêu" chiếu cố, không mang gánh nặng là tốt.
Nam nhân không hoảng hốt mà trả lời: “ Mẹ em chỉ có em là con, bất quá anh cũng coi như là con bà, tất nhiên là anh chiếu cố rồi."
Sau khi nghe hắn ta trả lời, cậu bỗng nhiên rằng mỗi lần cậu đi ngủ rồi tỉnh dậy sẽ lại quên, không biết vấn đề vừa rồi cậu hỏi hắn đây là lần thứ mấy…… Hẳn là lần đầu tiên đi? Biểu hiện của hắn không có chút nào gọi là không kiên nhẫn, nếu đổi thành cậu, phỏng chừng đã sớm lật bàn đánh người.
cậu đã quên rất nhiều chuyện, bao gồm tên của chính mình, nhưng cậu biết chắc chắn mình không phải là người nhẫn nại.
“ Phỉ, em còn có vấn đề muốn hỏi sao? Nếu không có, em có muốn ngồi dậy không? Tuy rằng ngồi lên thảm, nhưng là em cứ phải ngóc cổ lên nói chuyện với anh thế này không mỏi cổ sao?"
cậu nháy mắt mấy cái, bây giờ mới nhận ra mình đang ngồi dưới đất, liền vội vàng đứng lên. Cũng phải chịu thôi, buổi sáng vừa tỉnh lại phát hiện mình nằm kế bên một gã đàn ông “xa lạ", mà gã kia còn thân thiết ôm cậu ngủ, không dọa cậu nhảy dựng lên thuận tiện chửi một tiếng *** mẹ mới mà lạ.
Người kia cũng bước xuống giường thay thường phục, rõ ràng là nghe ông già 40 tuổi, dáng người lại đẹp thế, từng chút săn chắc không có vòng mỡ, cơ thể linh hoạt, da căng bóng, gương mặt cuốn hút vô cùng…… Cho dù nói gã này chỉ có ba mươi tuổi, chắc chắn cũng sẽ không có ai hoài nghi.
Nghĩ đến đây, cậu lại quay đầu nhìn gương — ừm, cũng tốt lắm, bộ dáng của cậu thoạt nhìn cũng không phải khó khăn gì, được chăm sóc tốt, đứng cùng hắn cậu cũng không già hơn.
“ Phỉ, bữa sáng nay em muốn ăn cái gì?"
cậu không chút nghĩ ngợi, lập tức theo bản năng trả lời: “Bánh trứng, hot dog và bánh brownie, bánh trứng với hot dog phải cho thiệt nhiều tương cà, brownie phải có thật nhiều chocolate, phải cho nhiều chocolate vào."
Vừa nói ra miệng, ta không khỏi ngẩn người, sao cậu lại có thể trả lời lưu loát như vậy? Bộ không lẽ trong hai năm mất trí liên tục buổi sáng ta đều ăn mấy cái thứ này à? Ăn đến mức sáng dậy liền nhớ mà đòi ăn?
Nam nhân tựa hồ biết cậu nghi hoặc, vừa cười vừa xoa xoa tóc cậu, “Sáng hôm qua em mì xào tương, hôm trước là bánh hẹ nhân thịt bò, mỗi ngày ăn cũng không giống nhau."
Cậu và người này hẳn là thật sự thực thân mật đi, không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng nếu hiện tại đổi thành người khác làm loại động tác này với cậu, mặc kệ là nam hay nữ khẳng định là đều sẽ bị cậu cho ăn đấm.
“ Phỉ, anh đi nấu cơm, em cũng nhanh đánh răng rửa mặt, chờ một chút là có thể ăn."
“ Ừm." ngoài gật đầu đáp ứng, ta cũng không biết có trả lời thêm gì nữa, nhưng sau khi hắn ta bước ra khỏi phòng, ta cũng không định làm theo lời hắn, ngược lại là ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu xem cuốn sách nhỏ đeo trên cổ kia.
Cậu lật vài tờ, phần lớn là ảnh chụp linh tinh, cậu cũng không thèm xem, không thèm để ý, vì chỉ ngủ một giấc nữa sẽ lại quên, vậy thì cần chi ghi nhớ chuyện này chuyện nọ, chỉ cần biết rằng tên của người kia cũng là người yêu cậu, hơn nữa vẫn chăm sóc cậu thật tốt, còn chăm sóc cả mẹ cậu thật tốt (là một tên người yêu tốt) là được.
Lật lại lật, tầm mắt cậu đột nhiên dừng lại, nhìn vào những chữ to đùng trên giấy, đó đích thị là chữ viết của cậu.
— tin tưởng Phong Dao, người nào cũng sẽ phản bội, cũng chỉ có Phong Dao tuyệt đối sẽ không phản bội ta!
Kinh ngạc nhìn hồi lâu, cậu biết, đây là “manh mối" cậu để lại cho chính mình, chính là vì cậu cơ bản biết rằng mỗi ngày tỉnh dậy lại phải “khởi động kí ức" nên mới viết? Nhưng vì lý do gì lại viết những dòng này?
Cậu đơn thuần vừa hoang mang vừa hiếu kì, lại không hề hoài nghi tính chân thật của dòng chữ này. Cho dù đã không còn trí nhớ, nhưng là người kia cho cậu cảm giác thực an tâm thực thoải mái, tựa hồ cậu có đã từng làm điều gì xấu khiến hắn ta tức giận, người kia cũng đều khoan dung bỏ qua. Bất quá cũng chính là bởi vì là như thế, cậu mới hoang mang “lúc đó" rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?
Nói đi nói lại, vẫn thấy rất thần kì, cậu cái gì cũng không còn nhớ, lại có thể đoan chắc về người kia ……
Cửa phòng bỗng dưng mở ra, người kia tay bưng nồi…… vậy mà nhìn vẫn rất cuốn hút.
Nhìn thấy cậu vẫn ngồi ở trên giường, trong tay còn cầm sách nhỏ, người kia bất đắc dĩ tươi cười, nói: “Phỉ, đồ ăn nấu xong cả rồi, em còn không đi rửa mặt đánh răng sao?"
“ Phong Dao, tôi đều gọi anh là như vậy phải không? Cho dù không phải,『 hôm nay』tôi cũng muốn gọi anh như vậy!" Dương Phỉ vốn dĩ quen làm trước khi nghĩ, liền chỉ vào cuốn sách nhỏ kia: “Vì sao tôi lại phải viết những dòng này? Đã có chuyện gì hệ trọng đáng tiếc xảy ra sao?"
Vấn đề này hẳn là không phải lần đầu tiên cậu hỏi, bởi vậy người kia vốn không cần nhìn những dòng chữ trên sách đã bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngày năm tháng sáu năm ngoái em đã hỏi anh chuyện này, nhưng thật sự anh cũng không rõ…… Hôm trước rõ ràng cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra mà."
Cậu vuốt mặt, người kia hẳn không phải lừa dối cậu, bởi vì những dòng chữ này cũng không gây bất lợi cho anh ta…… Nếu người kia nói năm ngoái cậu đã hỏi vấn đề này, vậy chắc chắn vào ngày hôm đó cậu đã viết những dòng này, như vậy cũng có thể không phải lúc nào cậu tỉnh dậy thì kí ức của cậu cũng khởi động lại, nói cách khác có thể một vài ngày nhớ lại chuyện xưa?
Anh nhẹ nhàng mà xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Đừng nghĩ. Trước đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm đi, bằng không bánh trứng lạnh ăn không ngon."
Sao lại có cảm giác như dỗ con nít thế…… phụng phịu trừng mắt liếc anh một cái, chân cũng ngoan ngoãn đi đến phòng tắm. Cậu đang đói bụng, mới không muốn so đo với anh ta mấy việc linh tinh thế này!
Đơn giản rửa mặt, cậu dùng khăn mặt tùy tiện lau hai ba cái, bước đi ra cửa phòng.
Bên ngoài phòng ngủ là một khoảng không gian mở, phòng khách nối với phòng ăn, lại kế bên phòng nghỉ cùng huyền môn.
Vừa nhìn thiết kế của căn nhà, cậu đã hiểu được cũng do bệnh của chính mình. Mỗi ngày không nhớ gì cả, không nhớ phòng khách phòng ăn ở chỗ nào, cho nên người kia mới chọn thiết kế như vậy cho cậu khỏi nhọc công.
“ Tôi muốn vừa xem TV vừa ăn!" nói như vậy một câu, liền nghênh ngang ngồi ở sô pha, con mắt đen láy to tròn quan sát bốn phía, còn khoanh chân đợi anh mang cơm đến cho mình, hoàn toàn không ngờ người kia lại chiều ý.
Nhìn thấy bộ dáng ngang ngược của cậu, anh vẫn vui vẻ cười cười, chính mình tự tay dời hết đồ ăn sang bàn phòng khách.
Bữa sáng tinh tươm trên bàn ngoài mấy món ăn cậu yêu cầu còn có một đĩa dưa vàng muối, đồ uống trà chanh đá.
“Khốn kiếp! đừng nói tất cả đều là anh làm nha?" cậu nghẹn họng nhìn trân trối hỏi.
Nam nhân thản nhiên cười, “Nếu có thể làm được thì đều tự làm, trước giờ vẫn vậy mà."
“thật sao ……" gắp một miếng bánh trứng nhét vào miệng, oa, cảm giác thật ngon nha, trứng cùng lớp rán đều đúng hương vị chuẩn mực.
Cậu mở TV, vừa vặn vào kênh tin tức, loại kênh cả ngày đều phát tin tức, không ngừng lặp đi lặp lại.
Tựa hồ là vận khí cậu tốt quá, tin tức vừa chiếu đến cảnh tai nạn xe lửa, toàn cảnh là một đống đổ nát chẳng còn hình hài gì.
Đối với thảm kịch như vậy, cũng không có cái gì cảm giác như vậy, vẫn ăn cơm ngon lành, ngẫu nhiên bình luận người bị đụng chắc là thằng ngu, lái xe chắc là mắt mù, linh tinh lang tang …. Người kia lại phân tích trọng tâm, hẳn là do sắc trời quá tối, tài xế mới có thể bị quáng gà? Bất quá cũng là bởi vì người bị đụng không cẩn thận, nên phiền luỵ tài xế chịu trách nhiệm rồi.
Nói thế nào, người kia sẽ đáp lại thế đấy, chẳng sợ cậu nói chuyện nhàm chán, cuộc đàm thoại giữa bọn họ không hề có chút gì ngập ngừng trầm tư.
Không biết hàn huyên bao lâu, cậu bỗng nhiên chú ý góc màn hình của kênh tin tức báo hiệu 9:45, liền hỏi: “À thì, Phong Dao, hôm nay không phải ngày nghỉ đúng không? Anh không cần đi làm sao?"
Anh trả lời: “Anh làm việc ở nhà, chút nữa sẽ có người đưa tài liệu đến."
À, nguyên lai là làm việc ở nhà…… Cũng đúng ha, với tình trạng của cậu, người kia sao có thể yên tâm xuất môn công tác? Vạn nhất cậu không cẩn thận, ngủ dậy không làm đúng quy trình, lại sẽ có việc không hay.
Giống như là vì chứng minh cho lời nói của anh, khi kênh tin tức còn kém vài giây nữa là điểm 10h, huyền quan liền vang lên một trận chuông cửa.
“Hôm nay vẫn đúng giờ như vậy." nam nhân cảm thán như vậy một câu, liền đứng dậy đi đến huyền quan mở cửa.
“ Sếp, sớm an." một cô gái đi đến.
Nam nhân lắc đầu cười nói:" Văn Úc, biết nhau bao lâu rồi? Em cứ giống như trước đây, gọi tôi là Bạch đại ca được rồi."
Vậy mà con bé đó lại cự tuyệt ý tốt của người kia, “Không được, trước kia còn chưa có vào công ty của anh làm, kêu Bạch đại ca không có gì, nhưng là hiện tại em làm ở trong phòng nhân sự, đương nhiên phải gọi là Sếp." ngừng lại một chút, đứa con gái đó còn chu chu mỏ, nói: “Dương bại hoại còn chưa rời giường sao?"
Nghe vậy, cậu cảm thấy rất là khó chịu, người kia họ Bạch, cậu họ Dương, nếu như vậy Dương bại hoại là kêu ai dùng mông nghĩ cũng biết. Như thế nào người kia là Sếp, vừa đến cậu lại biến thành bại hoại? Tốt xấu gì cậu cũng là do người kia nuôi mà, tục ngữ nói đánh chó cũng phải xem mặt chủ a!
“ Này con nhỏ kia, nói chuyện lễ phép một chút, cẩn thận ta gọi tên Phong Dao kia đuổi việc mi!"
“ Con nhỏ gì? Dương bại hoại thúc mỗi ngày đều gọi tôi như vậy, thật quá đáng! Tôi là Trần Văn Úc! Thúc mở cuốn sổ trên ngực ra đọc xem, tên tôi ngay trang thứ hai!"
Nguyên lai là trong sách có, khó trách cậu cảm thấy nhìn cô thực quen mắt…… Bất quá nếu chỉ là một cái tên, vậy tên Bạch Phong Dao kia cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức chép vào sách cho cậu. Lấy cái bánh trứng cuối cùng nhét vào miệng, cậu lại nhàn nhã định thần ngồi ngắm cô trong giây lát.
“Được rồi, Trần Văn Úc, nói thực ra, ta cảm thấy ta vừa gọi sai xưng hô…… Ngực mi nhỏ vậy, phải gọi là chú em mới đúng hả?"
Trần văn buồn giận đập trán, “Không cần mỗi lần gặp đều bảo tôi là nam! Tôi đã lập gia đình, còn thiếu chút nữa là có con rồi!"
Cậu trừng mắt nhìn, biểu tình tràn đầy kinh ngạc, “Hiện tại nam nhân cũng có thể sinh tiểu hài tử sao hả? Thời đại thực tiến bộ!"
Nghe vậy, Trần Văn Úc suy sụp, ngữ khí buồn bực nói: “Đáng giận, không thèm nghe thúc nói nữa…… Sếp, đây là văn kiện hôm nay Triệu Duy muốn tôi giao cho anh, chiều nay sẽ có hội nghị, Sếp có tham dự không?"
“ Ừ, tôi sẽ tham dự qua mạng." anh gật gật đầu," Văn Úc, sáng nay tôi làm dư một phần ăn, em ăn trước rồi đến công ty nha?"
Buồn bực trên mặt Trần Văn Úc thoáng chốc biến mất, tươi cười rạng rỡ mau chóng gật đầu: “Ăn, ăn, ăn! Rõ ràng cũng chỉ là đồ ăn, ăn đi ăn lại vẫn là Bạch đại ca làm đồ ăn ngon nhất."
Vừa mới rồi không phải còn giả bộ đứng đắn bảo nhận tiền lương của ai liền kêu người đó là sếp sao? Hiện tại nhắc tới ăn, lập tức liền lộ ra bộ mặt thật…… Hừ, thích ăn như vậy, một ngày nào đó sẽ béo thành heo! Cậu ác độc nguyền rủa.
Bất quá Trần Văn Úc cũng không giống cậu, nằm bò ra sô pha chờ anh mang đồ ăn lên, mà là tự động đi vào phòng bếp bưng đĩa ra.
Cậu nghĩ ngợi, không phải anh ta làm “dư" một phần, mà là anh ta làm “riêng" một phần thì đúng hơn? Bởi vì nhìn Trần Văn Úc ăn “ vô cùng thuần thục" như vậy, tuyệt không cảm thấy có chút gì bối rối, Trần Văn Úc hẳn là mỗi buổi sáng đều đem văn kiện lại đây cho anh ta xử lý, sau đó thuận tiện ăn một bữa ngon lành.
“Vì cái gì mà bánh trứng đơn giản như vậy, qua tay Bạch đại ca…… Không đúng, là Sếp cũng có thể làm ngon như vậy? Bên ngoài bán còn không bằng!" ăn một ngụm bánh, Trần Văn Úc nheo lại hai mắt, bộ dáng y như trẻ con thoả mãn vô cùng.
Nam nhân vừa bắt tay vào xem văn kiện, vừa cười trả lời: “Chủ yếu là lựa chọn nguyên liệu nấu ăn ha? Trứng anh mua là trứng chim trĩ, đương nhiên còn phải canh nhiệt độ chính xác nữa."
Người kia nhất cử nhất động đều tản ra hương vị tao nhã, cho dù đang nói chuyện nấu ăn, cũng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác vô cùng.
Trần Văn Úc sùng bái nói:" Bạch đại ca thật sự là nam nhân tốt…… Triệu Duy cái tên ngu ngốc kia, ngay cả cạo râu cũng đứt mặt……"
“Tất cả đều do dạy dỗ thôi, tôi cũng phải huấn luyện Phỉ từ hồi trung học đến giờ." Anh ta dùng vẻ mặt đứng đắn nói, nhưng cậu cảm thấy quả thật là đang cười thầm mà.
“ Mấy cái loại chuyện nấu nướng này chẳng phải do con gái làm sao…… À, ta đã quên, kì thật nhà mi là nam nhân, nên mới không có ngực."
“ a a a a! Tức chết ta! Dương bại hoại, thúc không cần nhắc về ngực tôi hoài được không? Không lẽ ngoài cái đó ra thúc không còn gì để nói à?"
“Nói chuyện này cũng vui mà…… Hay là ngực của cô bị nam tính hoá?" ngữ khí nghi vấn, cậu lại cười xấu xa.
“……" Trần Văn Úc đã tức đến mức cả người phát run, ngay cả một câu cũng cũng không nói ra được.
“Được rồi, Phỉ, em không nên khi dễ Văn Úc." nam nhân nhu nhu đầu cậu, trong mắt mang theo ôn nhu sủng nịch.
Đây là sự thật, không phải khi dễ a? cậu bĩu môi, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa.
Người kia buông văn kiện đã coi đến quá nửa ra, vào phòng thay quần áo thật dày, nói: “Văn Úc, đồ ăn trong tủ gần hết rồi, tôi muốn ra siêu thị một chuyến, em ở bên Phỉ một chút được không? Sau một giờ tôi sẽ trở về."
Trần Văn Úc vẻ mặt rối rắm gật đầu đồng ý.
Sau khi người kia rời khỏi không bao lâu, Trần Văn Úc mạc danh kỳ diệu thở dài một tiếng.
“ Bạch đại ca thật sự là nam nhân tốt, cả bề ngoài, năng lực cùng tháo vát chuyện nhà, so với người nào đó quả thật cách biệt."
Ta thật sự có xúc động muốn đánh người, “Cũng không có cách mà, ta có bệnh!"
Trần Văn Úc nhăn mũi, trực tiếp xem thường ta, “Trước đây thúc chưa sinh bệnh thì tất cả mấy việc này cũng là do Bạch đại ca làm."
“Mi biết ta lâu đến vậy sao?" Ta hỏi.
Trần Văn Úc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Ách…… Nếu bỏ qua mười lăm năm thúc mê man, bỏ qua hai năm nay ngày nào cũng “khởi động ký ức", kỳ thật tôi chỉ mới quen thúc được ba bốn ngày thôi."
Ta há hốc mồm: “Gì mà ba bốn ngày? Giống như mi biết ta đã lâu vậy."
“Bởi vì Triệu Duy đã đi làm ở công ty Bạch đại ca rất lâu rồi, tất nhiên là quen thúc rồi."
Triệu Duy…… Tên này là lần thứ hai xuất hiện đi? Có cảm giác rất thân cận với Trần Văn Úc.
Trần Văn Úc rất nhanh làm hiểu ra, “Triệu Duy, Lưu Triệu Duy. Là chồng tôi, ở cùng trang sách với tôi ấy."
Đàn ông nào mới có thể hảo tâm để ý mà kết hôn với loại đàn bà con gái ngực sân bay nhỉ? Dương Phỉ ôm tò mò, lấy sách ra giở đến trang thứ hai, nhìn trong ảnh chụp, Lưu Triệu Duy bộ dạng coi như không tồi.
“ ừ…… Nhưng mà có cảm giác già hơn cô nhỉ?"
“Cũng không có già hơn nhiều mà, chỉ cách nhau có mười hai con giáp thôi!" vừa nghe thấy cậu có ý định “bới móc" lão công, Trần Văn Úc vội vàng vì Lưu Triệu Duy làm sáng tỏ…… Bất quá tựa hồ là càng làm sáng tỏ càng rối rắm thêm.
Cậu nheo mắt, ngã người về sau, nằm dài ra sô pha, hai chân nhanh chóng gác lên bàn.
“Người này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cho nên hẳn là không phải trâu già gặm cỏ non, mà là ngươi trẻ trâu ăn cỏ già đi? Bởi vì nếu không chủ động quyến rũ, với cái bộ ngực sân bay đó thật khó mà cho rằng cô có chút gì nữ tính cả."
Trần Văn Úc khóe mắt run rẩy, rất là rối rắm nói: “ Dương bại hoại, tôi phát hiện ra tôi thật sự ghét mấy từ『 cho nên』,『 bởi vì』 của thúc đó."
“Ờ hớ, ta cũng chả thích." đắc ý dào dạt nói xong, dùng “bởi vì"," cho nên" này đó lại làm cho cậu có cảm giác chính mình thực thông minh, có thể đem sự tình phân trật tự rõ ràng.
“…… Nói đi nói lại thì, Dương bại hoại, có đôi khi tôi thực sự hâm mộ thúc lắm."
Trần Văn Úc hai tay chống cằm, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu, “Ngủ một giấc tỉnh lại cái gì cũng quên, một mảnh trống rỗng, nếu là người thường thì phải bối rối, không dám tin bất cứ ai chứ nhỉ? Nhưng mỗi lần thúc tỉnh lại, nghe Bạch đại ca nói thúc cũng chỉ bối rối một lát là lại hành xử tự nhiên ngay."
“ bởi vì trên cổ ta có bản sách nhỏ nè."
“ nhưng là bản sách này cũng có phải do thúc viết đâu, là Bạch đại ca viết, thúc không hoài nghi Bạch đại ca viết cái gì gian dối sao?"
Cậu không khỏi dùng một loại ánh mắt phi thường thương hại nhìn Trần Văn Úc, “Không có ngực, đừng nói là cô bị thằng đểu nào đó lừa gạt nên đâm ra phi thường hận đời phi thường cảnh giác nha……"
“ Thúc mới bị lừa gạt tình cảm!" Trần Văn Úc tức giận đến giơ chân, hai tay vỗ vào ngực mình nói: “Còn nữa, tôi có ngực, có ngực nè!"
“Sặc, hoá ra còn có cái loại ‘size’ bé tí này sao? Mấy hãng nội y quả thật là tâm lý mà, giống như chân thành cảm khái, trên mặt lại hiện lên nụ cười rõ ràng xấu xa.
Quả nhiên, y như mèo bị đạp đuôi, cô ta lại bị lời nói mẫn cảm này kích đến mức phẫn nộ. Thấy thế, miệng cậu bất giác cong lên.
Rõ ràng cũng chỉ công kích vào ngực mà thôi, con nhỏ này cứ mắc câu hoài…… ha ha, tuy rằng không nhớ rõ những chuyện xảy ra trước “ngày hôm nay", nhưng cậu cảm thấy đúng là rất kì quái khi đứa con gái này phi thường, phi thường để ý vấn đề về ngực.
Cậu lắc đầu, nhịn không được hỏi: “Này, Trần Văn Úc, ta hỏi cô…… Ta mỗi ngày đều có nhắc đến bộ ngực nhỏ cùng việc giống đàn ông của cô sao?"
Trần Văn Úc thực tức giận nói: “Đương nhiên! Chỉ cần mỗi lần nhìn đến tôi, thúc sẽ nhắc tới chuyện này! Đều là do thúc làm hại, ngay cả Tiểu Vĩ…… Tiểu Vĩ chính là em trai của tôi, hiện tại ở nước ngoài du học……
“Không đúng, trọng điểm là do thúc làm hại Tiểu Vĩ mỗi lần trở về đều đem một đống sản phẩm tăng cỡ ngực từ Mỹ về, mặc kệ tôi nói bao nhiêu lần tôi không cần, nó vẫn mua cho bằng được!"
“À, như vậy, không phải tốt lắm sao? Dùng thuốc ngoại quốc, không chừng cũng có cơ hội có bộ ngực ngoại quốc bự nha…… Nói gì thì nói, cô cũng hay, mỗi lần tôi nói lại phản ứng như vậy, hẳn là chồng cô cũng thích phản ứng vậy nên mới lấy cô."
Cậu nói xong, còn cố ý giả bộ làn biểu tình đáng khinh quơ quơ ngón út. (chê chồng bà Úc chym bé ấy)
“ Dương bại hoại, thúc thật sự là rất đáng giận!" Trần Văn Úc muốn dùng sức chụp lại cái ngón út khốn nạn của cậu, nhưng như thế nào cũng đuổi không kịp, ngược lại còn bị cậu cười nhạo không ngừng.
Đuổi theo một hồi lâu, Trần Văn Úc thở hổn hển gục lên sô pha, hai tay nắm chặt, miệng còn lẩm bẩm: “Bình tĩnh, bình tĩnh, mình phải bình tĩnh, không thể cứ để Dương bại hoại vui đùa được……"
“ Triệu Duy nói đúng, Dương bại hoại cho dù mất trí nhớ, trực giác dã thú vẫn đang ghi nhớ phản ứng của mình thú vị, cho nên hai năm nay đều lấy ngực ra trêu mình……"
Trần Văn Úc tuy là đang lầm bầm, nhưng âm lượng cũng không nhỏ, ít nhất vừa vặn làm để cho cậu nghe được rành mạch từng câu từng chữ.
Ừ, xem ra cái tên Lưu Triệu Duy kia biết rõ cậu, nhưng mà dùng từ kì lạ thật, cái gì trực giác dã thú đây……
Đột nhiên, Trần Văn Úc dùng sức lắc đầu, rất là khí thế mà nói: “Dương bại hoại, không cần chuyển đề tài. Thúc nói thực ra, thúc thật sự cho tới bây giờ…… A, không đúng, là『 hôm nay』 vừa tỉnh dậy, liền hoàn toàn tin tưởng Bạch đại ca, hoàn toàn tin tưởng cuốn sách đó, ngay cả một chút hoài nghi cũng không có sao?"
“ không có." lần này thực rõ ràng.
“ vì sao không có?"
Cậu trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Vì cái gì phải có? tên Phong Dao kia có thể gạt ta sao? Này tuyệt đối là không có khả năng!"
“ rõ ràng cái gì cũng không nhớ rõ…… Quả nhiên là dã thú trực giác a." trầm mặc một hồi lâu, Trần Văn Úc cuối cùng cũng đồng ý với nhận xét của chồng.
Dã thú đến dã thú đi, đối vợ chồng con nhỏ này thì cậu không phải người sao? Trần Văn Úc nói mãi làm đầu cậu muốn nhức, thật muốn gõ đầu con nhỏ này một cái cho nó nhức như cậu ghê.
Trần Văn Úc nản lòng tựa vào lưng ghế sô pha dựa, nói: “Thúc có trực giác dã thú, cho nên cái gì không nhớ cũng không sợ, mỗi ngày lại『 khởi động ký ức』 cũng không sao, dù sao chỉ cần có Bạch đại ca ở bên…… Nhưng còn Bạch đại ca thì sao?"
“ Phong Dao như thế nào?" tên kia không phải đầu có bệnh như cậu, mắc gì phải lo lắng?
Trần Văn Úc tức giận trừng mắt nhìn, “làm sao thúc có thể bình thản hỏi câu『 như thế nào』? Thúc phải biết rằng, Thúc đã làm người thực vật mười lăm năm! Trong mười lăm năm, Bạch đại ca vẫn làm bạn với thúc, cho dù tất cả mọi người đều chọn buông tay với thúc, Bạch đại ca vẫn là cố gắng kiên trì!"
“Thúc có biết không? Mỗi lần người ta chích thuốc cho thúc, Bạch đại ca đều vừa cười vừa dỗ thúc không phải sợ, sẽ không đau…… Bạch đại ca nói mặc kệ thúc có nghe không hay nhìn thấy không, đều phải dỗ thúc…… Bởi vì thúc ngoài ghét cảnh sát ra, còn ghét nhất bị chích thuốc……"
Cậu mẫn cảm nắm lấy trọng điểm trong lời Trần Văn Úc kể, tất cả mọi người đều muốn bỏ rơi cậu.
Ngoài Bạch Phong Dao, “mọi người" này có phải cũng đã bao gồm thân nhân cậu? Là chính mẹ cậu? Cậu không tự chủ nắm chặt sách nhỏ trên cổ, “khi đó", vì cái gì mà cậu phải viết xuống câu “ngoại trừ Bạch Phong Dao, không nên tin ai nữa".
“ khi đó", có lẽ là lúc cậu biết chính người thân định bắt cậu từ bỏ cuộc sống …… Ít nhất sau khi nghe Trần Văn Úc nói thế, xác thực cậu bị kích động không nhỏ
Trần Văn Úc không biết trong lòng cậu đã dậy sóng ngầm mãnh liệt, hốc mắt đỏ hoe, tiếp tục nói: “Thúc tỉnh lại, mọi người đều thật cao hứng, nhất là Bạch đại ca cũng khóc……
“Người đàn ông ôn nhu như vậy, kiên cường như vậy, mà nhìn thúc, lẳng lặng rơi lệ…… Tôi tuy rằng chán ghét thúc, nhưng vẫn vui vì thúc có thể tỉnh lại, để cho Bạch đại ca rốt cục cũng không cần tuyệt vọng chờ kỳ tích nữa, nhưng thúc lại cứ ngủ một giấc lại quên hết mọi thứ……
“Một lần, hai lần, ba lần…… Mỗi ngày vừa tỉnh kí ức của thúc đều sẽ như tờ giấy trắng, bác sĩ nói đầu óc đã bị thương tổn, cả đời đều sẽ là như thế này…… Kỳ tích sẽ không xuất hiện nữa…… Bạch đại ca khi đó nghe xong, lại chỉ cười nói, chỉ cần thúc còn sống là tốt rồi……"
Nhìn Trần Văn Úc sắp rơi nước mắt, cậu bắt đầu gãi đầu, vẫn là vô cảm nghĩ: Dù sao tên Phong Dao kia đã nói chỉ cần cậu sống là đủ, vậy không phải ổn rồi sao?
Trần Văn Úc làm càn khóc, khóc đến cuối cùng nước mũi nước mắt lem nhem, trang điểm xinh đẹp cũng trôi mất.
Cậu không rõ, không rõ vì cái gì mà Trần Văn Úc lại khóc thành như vậy? Trực giác của cậu biết Trần Văn Úc đối Bạch Phong Dao chỉ là thích, thực thuần túy thích, như là tiểu muội muội thích ca ca nhà bên mà thôi.
Nhưng như vậy lại càng không thể lý giải, đơn giản thích như vậy, vì sao Trần Văn Úc lại có thể vì Bạch Phong Dao mà khóc quên cả trời đất như vậy? Rõ ràng Bạch Phong Dao cũng đâu có ngại cậu “đầu có bệnh" đâu nhỉ.
“Dương bại hoại thúc chỉ biết vì mình, làm sao hiểu được!"
Cậu tựa hồ đã đem suy nghĩ trong lòng không cẩn thận nói ra, bởi vậy mới khiến cho Trần Văn Úc phản ứng như thế.
Dùng giọng nói nghẹn ngào khàn khàn, khó nghe y như quạ kêu, Trần Văn Úc vẫn căm giận bất bình nói: “Dù sao thúc chỉ quan tâm cuộc sống của thúc có tốt không, Bạch đại ca có khó chịu bao nhiêu cũng không phải chuyện thúc lo mà!"
“Thì vốn dĩ có phải chuyện cần ta lo đâu!" bị người chỉ vào mũi mắng, cậu nếu không bão nổi, thật sự sẽ giống như kẻ đần! “Cô khóc lóc với ta có ích lợi gì sao? Cô khóc càng khóc vậy đầu tôi sẽ tốt hơn sao? Hay là cô muốn tôi thu gom đồ đạc đi giang hồ khắp nơi, không cần liên lụy tên Phong Dao kia? A? Cô muốn thế nào thì nói đi!"
Cơn giận này của cậu, làm cho Trần Văn Úc sửng sốt, lập tức chột dạ nói: “Tôi, tôi cũng không có ý đó…… Chỉ là muốn thúc đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà thay Bạch đại ca suy nghĩ một chút……"
Cậu cười lạnh lên, “Chuyện này một chút ý nghĩa cũng không có đi? Ta hôm nay có nghĩ, ngày mai cũng quên, vậy cô định đến nhắc ta mỗi ngày sao? Hơn nữa quan trọng là tên Phong Dao kia nghĩ thế nào? Mi nói hắn rất thống khổ, nhưng cho dù có thống khổ hắn vẫn kiên nhẫn cưng chiều ta mà không phải sao?"
“Nhưng mà …"
“Nhưng mà cái gì nhưng mà, có nhưng mà nữa cũng không phải chuyện của tên Phong Dao kia, cô quan tâm thừa thải kiểu gà mẹ thế làm gì!"
“Thúc, thúc, Dương bại hoại thúc nói chuyện thật quá đáng!" mặt Trần Văn Úc đỏ lên, nghiêm lại, tức giận đến mức đầu toả hơi nước.
“Ta nói thật thôi! Tên Phong Dao kia có oán giận ra sao cũng chưa có ý kiến, cô ở bên cạnh không việc gì lại giúp vui à? Hay là vốn dĩ cô muốn cùng Phong thể nghiệm chuyện tình huống ngoài luồng một chút?"
“Tôi, tôi sẽ không nói chuyện với thúc nữa!" Trần Văn Úc đứng bật dậy, tức giận chạy thẳng ra cửa, chỉ chốc lát sau, cậu đã có thể nghe tiếng đóng cửa dụng sức thật mạnh đánh “Rầm" một cái.
Cái gì không muốn nói chuyện với cậu nữa? Đứa con gái kia cũng lớn rồi, tính tình thế nào mà vẫn giống bọn con nít vậy…… cậu bĩu môi, đỏng đảnh đưa tay bật đài, ngay lập tức nghe được một giai điệu thanh đạm.
Tuy rằng âm nhạc không có khả năng ngay lập tức cải thiện tâm tình của cậu, nhưng ít ra cũng không giúp cậu đỡ buồn bực hơn. Chưa xong một bài nhạc, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng vang.
“ Phỉ, anh đã gặp Văn Úc ở dưới lầu, tâm trạng cô bé đó không tốt lắm…… Em lại cãi nhau với cổ à?" người kia đi đến, tay còn cầm túi mua sắm tự huỷ, xem ra vẫn còn ý thức bảo vệ môi trường.
Cậu hừ một tiếng, quật cường nói: “Cái gì『 lại』? Anh nghĩ rằng tôi thích cãi nhau với con bé đó thật à? Nếu không phải cô ta…… Dù sao con nhỏ đó cũng là bà tám! Xông xông xáo xáo xen vào chuyện của người khác, hừm!"
Trên mặt người kia hiện lên thái độ không đồng tình, “Phỉ, không được nói như vậy, những năm gần đây Văn Úc thực sự đã chăm sóc cho em nhiều."
“Tôi không nhớ rõ!" phiền muốn chết phiền muốn chết, không cần phải nhấn mạnh chuyện cậu thật ra chẳng thể nhớ được gì cả! “Cái đầu tôi có bệnh, cái gì cũng không nhớ rõ! Bộ tôi muốn vậy để người ta chửi mắng tôi hả?"
Nam nhân nghe vậy liền trầm mặc, vành mi hạ khuất đôi con ngươi, làm cho cậu không thể nhìn ra cảm xúc lúc này của anh. Bỗng dưng, nam nhân thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Thực xin lỗi, Phỉ, là anh không đúng, hiện tại loại chuyện này…… Em mới là người cảm thấy khổ sở……"
“Cái gì khổ sở? Tôi mới không có! Chỉ là tôi khó chịu khi bị người ta mắng tôi chuyện tôi không thể nhớ mà thôi!"
Nam nhân bật cười, “Ừ, đúng rồi, em chỉ khó chịu chuyện này mà thôi."
Cậu có chút cảm thấy anh ta như đang dỗ dành tiểu hài tử, bất quá mặc kệ đi, cậu vốn là người thực khoan hồng độ lượng, không muốn so đo mà.
“Chuyện kia…… Anh có cảm thấy thống khổ không? Tôi làm người thực vật mười lăm năm, tỉnh lại rồi lại biến thành cái dạng người này……" ngừng lại một chút, ấp a ấp úng hỏi.
Lúc nãy tuy rằng cậu thấy Trần Văn Úc nói đúng lý hợp tình, nhưng kỳ thật trong lòng cậu có bao nhiêu khó chịu.
Người kia lại lần nữa trầm mặc.
Mà nam nhân trầm mặc làm cho trái tim cậu đập nhanh lên, ngay cả hô hấp cũng tự ý ngừng lại rồi.
Chờ một khoảng thời gian lâu như cả thế kỉ, nam nhân chậm rãi nói: “Nói không đau khổ là gạt người…… Mười lăm năm, trong mười lăm năm em không có ý thức, chỉ có thể nhìn em bất động không nói lời nào…… Thật vất vả phát sinh kỳ tích, em lại biến thành như vậy……"
Cậu lẳng lặng nghe nam nhân gằn từng tiếng.
“Vài lần …… Có vài lần anh đã tự nhủ phải giết em đi …… Cứ như vậy anh sẽ không còn khốn khổ nữa. Nhưng mà nghĩ lại, so với thi thể lạnh băng của em, chỉ cần em còn sống…… Chỉ cần em còn sống là tốt rồi, dù sao có bao nhiêu thống khổ cũng vậy, chịu đựng lâu dài sẽ trở thành thói quen."
Cậu không muốn chết, nhưng vẫn không hiểu người kia vì cái gì không thể buông tay cậu? Đem cậu trả cho mẹ cậu được mà, hay là cứ bỏ mặc để cậu tự sinh tự diệt chẳng phải sẽ tiện hơn sao?
Nam nhân giống như là biết cậu đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt chững chạc vẫn không hề mất đi nét tuấn mỹ chậm rãi nở nụ cười.
“Em không hiểu đúng không?…… Lúc trước đây em còn khoẻ mạnh đã không hiểu, anh cứ mong sẽ có một ngày em hiểu…… Nhưng bây giờ có lẽ em mãi mãi không hiểu."
Người kia nắm chặt tay cậu, có lẽ là nhiệt độ bên ngoài thấp, hoặc là vốn dĩ thân thể người này đã lạnh như thế…… Cho nên cậu mới có thể phát run theo chứ? Nhất định là do nhiệt độ của người kia khiến cậu phát run, người này ôn nhu đến thế có lẽ nào lại khiến cậu sợ hãi?
“ Phỉ, ở bên anh, chỉ cần nói rằng sẽ ở bên anh, nói như vậy là đủ rồi." người kia thì thầm bên tai, lặp đi lặp lại như khẩn nguyện.
— bỗng nhiên nghĩ rằng, với anh cũng chẳng phải là yêu, mà là một loại thói quen độc chiếm thôi.
Nhưng, cũng chỉ nghĩ ngợi thôi, so với người thân, người đàn ông này hiển nhiên là nguyện ý chăm lo cuộc sống cho cậu hơn hết thảy, cho nên mặc kệ đó là không phải yêu, cũng không sao cả.
Cho dù là người đó chỉ muốn độc chiếm mà thôi.
————
Tóm tắt lời cuối sách của tác giả: (4 trang lận, dài lắm không edit đâu)
– Lâm Thiệu Nguyên chết vốn dĩ là hợp lý, vì ông không buông tha vụ án đã qua từ lâu mà hung thủ đã ngừng ra tay sát hại thêm nhiều người. Tiêu Cảnh Mạch cũng không phải hoàn toàn là người tốt, âm hiểm mưu cơ riêng.
– Truyện đáng lý đã kết thúc ở việc Dương Phỉ chết, Bạch Phong Dao đau khổ tự sát, nhưng biên tập không đồng ý, buộc tác giả viết lại.
– Vốn dĩ không định viết phần hai, nhưng độc giả đòi hỏi, tác giả hứa quá lâu mới viết, cảm thấy có lỗi mới viết. Ai còn đòi tác giả viết nữa, tác giả ngay lập tức giết chết nhân vật chính luôn, không nói nhiều.
…… Ừm, nghe nói là như vậy.
Bởi vì cái gì cũng không nhớ rõ, hơn nữa nghe người đàn ông kia tự xưng là “ người yêu" nói vậy, đầu của cậu trước kia bị thương, thường thường ngủ một giấc tỉnh rồi tỉnh lại sẽ lại quên hết mọi chuyện.
Cho nên trên cổ cậu lúc nào cũng có đeo một cuốn sổ nhỏ và một cây bút, sách nhỏ được dán rất nhiều ảnh chụp, viết này viết nọ. Cái này như là của người tự xưng “người yêu" kia viết, bởi vì cậu thử viết, phát hiện chữ mình quá xấu, mà bút ký trên cuốn sổ thật tinh tế xinh đẹp.
Cậu cầm cuốn sổ, mở trang thứ nhất ra, bên trên dán ảnh chụp ta cùng tên đó, viết tên của cậu và tên người kia, sau đó dưới tên của hắn còn có cả một chuỗi số, hẳn là số điện thoại di động đi.
Cậu cảm thấy chính mình rất kỳ quái, hoá ra “đầu bị hư xác còn nguyên" là như vậy? Rõ ràng cậu không nhớ rất nhiều người cùng rất nhiều sự việc, nhưng là đối với loại thưởng thụ hay tính cách gì đó lại rất rõ ràng.
Người kia nói, trước đây đầu cậu bị thương, hôn mê mười lăm năm mới tỉnh lại. Tỉnh lại vẫn rất tốt, bộ phận cơ thể đều tốt, nhưng ai biết ngủ một giấc về dậy lại quên hết mọi chuyện, sau đó hai năm nay đều thành dạng này.
“Ba mẹ tôi chết hết rồi?"
Người kia ôn nhu cười nói: “Em chỉ có mẹ thôi. Bá mẫu đáp ứng để anh chiếu cố em, bà tuổi lớn, chỉ cần hưởng phúc là đủ rồi."
Nam nhân cười rộ lên nhìn đẹp trai lắm, có chút chững chạc. Bất quá thành thục chững chạc hay đẹp trai gì đó đều bỏ đi, toàn là ông già bốn mươi rồi thôi.
Cậu lại tự mình soi gương, xem mặt mình thành ra cái dáng vẻ gì, cười rộ lên chững chạc hay không? Soi soi cười cười, cảm giác cậu không đẹp trai, cũng không có loại hương vị chững chạc đó…… Ừm, nhất định là bởi vì hôn mê năm nhiều như vậy, tâm lý vẫn còn trẻ rồi.
“Mẹ ta có mấy đứa con? Ai phụ trách nuôi bà vậy?" cũng may mắn, đã biết để cho “người yêu" chiếu cố, không mang gánh nặng là tốt.
Nam nhân không hoảng hốt mà trả lời: “ Mẹ em chỉ có em là con, bất quá anh cũng coi như là con bà, tất nhiên là anh chiếu cố rồi."
Sau khi nghe hắn ta trả lời, cậu bỗng nhiên rằng mỗi lần cậu đi ngủ rồi tỉnh dậy sẽ lại quên, không biết vấn đề vừa rồi cậu hỏi hắn đây là lần thứ mấy…… Hẳn là lần đầu tiên đi? Biểu hiện của hắn không có chút nào gọi là không kiên nhẫn, nếu đổi thành cậu, phỏng chừng đã sớm lật bàn đánh người.
cậu đã quên rất nhiều chuyện, bao gồm tên của chính mình, nhưng cậu biết chắc chắn mình không phải là người nhẫn nại.
“ Phỉ, em còn có vấn đề muốn hỏi sao? Nếu không có, em có muốn ngồi dậy không? Tuy rằng ngồi lên thảm, nhưng là em cứ phải ngóc cổ lên nói chuyện với anh thế này không mỏi cổ sao?"
cậu nháy mắt mấy cái, bây giờ mới nhận ra mình đang ngồi dưới đất, liền vội vàng đứng lên. Cũng phải chịu thôi, buổi sáng vừa tỉnh lại phát hiện mình nằm kế bên một gã đàn ông “xa lạ", mà gã kia còn thân thiết ôm cậu ngủ, không dọa cậu nhảy dựng lên thuận tiện chửi một tiếng *** mẹ mới mà lạ.
Người kia cũng bước xuống giường thay thường phục, rõ ràng là nghe ông già 40 tuổi, dáng người lại đẹp thế, từng chút săn chắc không có vòng mỡ, cơ thể linh hoạt, da căng bóng, gương mặt cuốn hút vô cùng…… Cho dù nói gã này chỉ có ba mươi tuổi, chắc chắn cũng sẽ không có ai hoài nghi.
Nghĩ đến đây, cậu lại quay đầu nhìn gương — ừm, cũng tốt lắm, bộ dáng của cậu thoạt nhìn cũng không phải khó khăn gì, được chăm sóc tốt, đứng cùng hắn cậu cũng không già hơn.
“ Phỉ, bữa sáng nay em muốn ăn cái gì?"
cậu không chút nghĩ ngợi, lập tức theo bản năng trả lời: “Bánh trứng, hot dog và bánh brownie, bánh trứng với hot dog phải cho thiệt nhiều tương cà, brownie phải có thật nhiều chocolate, phải cho nhiều chocolate vào."
Vừa nói ra miệng, ta không khỏi ngẩn người, sao cậu lại có thể trả lời lưu loát như vậy? Bộ không lẽ trong hai năm mất trí liên tục buổi sáng ta đều ăn mấy cái thứ này à? Ăn đến mức sáng dậy liền nhớ mà đòi ăn?
Nam nhân tựa hồ biết cậu nghi hoặc, vừa cười vừa xoa xoa tóc cậu, “Sáng hôm qua em mì xào tương, hôm trước là bánh hẹ nhân thịt bò, mỗi ngày ăn cũng không giống nhau."
Cậu và người này hẳn là thật sự thực thân mật đi, không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng nếu hiện tại đổi thành người khác làm loại động tác này với cậu, mặc kệ là nam hay nữ khẳng định là đều sẽ bị cậu cho ăn đấm.
“ Phỉ, anh đi nấu cơm, em cũng nhanh đánh răng rửa mặt, chờ một chút là có thể ăn."
“ Ừm." ngoài gật đầu đáp ứng, ta cũng không biết có trả lời thêm gì nữa, nhưng sau khi hắn ta bước ra khỏi phòng, ta cũng không định làm theo lời hắn, ngược lại là ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu xem cuốn sách nhỏ đeo trên cổ kia.
Cậu lật vài tờ, phần lớn là ảnh chụp linh tinh, cậu cũng không thèm xem, không thèm để ý, vì chỉ ngủ một giấc nữa sẽ lại quên, vậy thì cần chi ghi nhớ chuyện này chuyện nọ, chỉ cần biết rằng tên của người kia cũng là người yêu cậu, hơn nữa vẫn chăm sóc cậu thật tốt, còn chăm sóc cả mẹ cậu thật tốt (là một tên người yêu tốt) là được.
Lật lại lật, tầm mắt cậu đột nhiên dừng lại, nhìn vào những chữ to đùng trên giấy, đó đích thị là chữ viết của cậu.
— tin tưởng Phong Dao, người nào cũng sẽ phản bội, cũng chỉ có Phong Dao tuyệt đối sẽ không phản bội ta!
Kinh ngạc nhìn hồi lâu, cậu biết, đây là “manh mối" cậu để lại cho chính mình, chính là vì cậu cơ bản biết rằng mỗi ngày tỉnh dậy lại phải “khởi động kí ức" nên mới viết? Nhưng vì lý do gì lại viết những dòng này?
Cậu đơn thuần vừa hoang mang vừa hiếu kì, lại không hề hoài nghi tính chân thật của dòng chữ này. Cho dù đã không còn trí nhớ, nhưng là người kia cho cậu cảm giác thực an tâm thực thoải mái, tựa hồ cậu có đã từng làm điều gì xấu khiến hắn ta tức giận, người kia cũng đều khoan dung bỏ qua. Bất quá cũng chính là bởi vì là như thế, cậu mới hoang mang “lúc đó" rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?
Nói đi nói lại, vẫn thấy rất thần kì, cậu cái gì cũng không còn nhớ, lại có thể đoan chắc về người kia ……
Cửa phòng bỗng dưng mở ra, người kia tay bưng nồi…… vậy mà nhìn vẫn rất cuốn hút.
Nhìn thấy cậu vẫn ngồi ở trên giường, trong tay còn cầm sách nhỏ, người kia bất đắc dĩ tươi cười, nói: “Phỉ, đồ ăn nấu xong cả rồi, em còn không đi rửa mặt đánh răng sao?"
“ Phong Dao, tôi đều gọi anh là như vậy phải không? Cho dù không phải,『 hôm nay』tôi cũng muốn gọi anh như vậy!" Dương Phỉ vốn dĩ quen làm trước khi nghĩ, liền chỉ vào cuốn sách nhỏ kia: “Vì sao tôi lại phải viết những dòng này? Đã có chuyện gì hệ trọng đáng tiếc xảy ra sao?"
Vấn đề này hẳn là không phải lần đầu tiên cậu hỏi, bởi vậy người kia vốn không cần nhìn những dòng chữ trên sách đã bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngày năm tháng sáu năm ngoái em đã hỏi anh chuyện này, nhưng thật sự anh cũng không rõ…… Hôm trước rõ ràng cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra mà."
Cậu vuốt mặt, người kia hẳn không phải lừa dối cậu, bởi vì những dòng chữ này cũng không gây bất lợi cho anh ta…… Nếu người kia nói năm ngoái cậu đã hỏi vấn đề này, vậy chắc chắn vào ngày hôm đó cậu đã viết những dòng này, như vậy cũng có thể không phải lúc nào cậu tỉnh dậy thì kí ức của cậu cũng khởi động lại, nói cách khác có thể một vài ngày nhớ lại chuyện xưa?
Anh nhẹ nhàng mà xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Đừng nghĩ. Trước đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm đi, bằng không bánh trứng lạnh ăn không ngon."
Sao lại có cảm giác như dỗ con nít thế…… phụng phịu trừng mắt liếc anh một cái, chân cũng ngoan ngoãn đi đến phòng tắm. Cậu đang đói bụng, mới không muốn so đo với anh ta mấy việc linh tinh thế này!
Đơn giản rửa mặt, cậu dùng khăn mặt tùy tiện lau hai ba cái, bước đi ra cửa phòng.
Bên ngoài phòng ngủ là một khoảng không gian mở, phòng khách nối với phòng ăn, lại kế bên phòng nghỉ cùng huyền môn.
Vừa nhìn thiết kế của căn nhà, cậu đã hiểu được cũng do bệnh của chính mình. Mỗi ngày không nhớ gì cả, không nhớ phòng khách phòng ăn ở chỗ nào, cho nên người kia mới chọn thiết kế như vậy cho cậu khỏi nhọc công.
“ Tôi muốn vừa xem TV vừa ăn!" nói như vậy một câu, liền nghênh ngang ngồi ở sô pha, con mắt đen láy to tròn quan sát bốn phía, còn khoanh chân đợi anh mang cơm đến cho mình, hoàn toàn không ngờ người kia lại chiều ý.
Nhìn thấy bộ dáng ngang ngược của cậu, anh vẫn vui vẻ cười cười, chính mình tự tay dời hết đồ ăn sang bàn phòng khách.
Bữa sáng tinh tươm trên bàn ngoài mấy món ăn cậu yêu cầu còn có một đĩa dưa vàng muối, đồ uống trà chanh đá.
“Khốn kiếp! đừng nói tất cả đều là anh làm nha?" cậu nghẹn họng nhìn trân trối hỏi.
Nam nhân thản nhiên cười, “Nếu có thể làm được thì đều tự làm, trước giờ vẫn vậy mà."
“thật sao ……" gắp một miếng bánh trứng nhét vào miệng, oa, cảm giác thật ngon nha, trứng cùng lớp rán đều đúng hương vị chuẩn mực.
Cậu mở TV, vừa vặn vào kênh tin tức, loại kênh cả ngày đều phát tin tức, không ngừng lặp đi lặp lại.
Tựa hồ là vận khí cậu tốt quá, tin tức vừa chiếu đến cảnh tai nạn xe lửa, toàn cảnh là một đống đổ nát chẳng còn hình hài gì.
Đối với thảm kịch như vậy, cũng không có cái gì cảm giác như vậy, vẫn ăn cơm ngon lành, ngẫu nhiên bình luận người bị đụng chắc là thằng ngu, lái xe chắc là mắt mù, linh tinh lang tang …. Người kia lại phân tích trọng tâm, hẳn là do sắc trời quá tối, tài xế mới có thể bị quáng gà? Bất quá cũng là bởi vì người bị đụng không cẩn thận, nên phiền luỵ tài xế chịu trách nhiệm rồi.
Nói thế nào, người kia sẽ đáp lại thế đấy, chẳng sợ cậu nói chuyện nhàm chán, cuộc đàm thoại giữa bọn họ không hề có chút gì ngập ngừng trầm tư.
Không biết hàn huyên bao lâu, cậu bỗng nhiên chú ý góc màn hình của kênh tin tức báo hiệu 9:45, liền hỏi: “À thì, Phong Dao, hôm nay không phải ngày nghỉ đúng không? Anh không cần đi làm sao?"
Anh trả lời: “Anh làm việc ở nhà, chút nữa sẽ có người đưa tài liệu đến."
À, nguyên lai là làm việc ở nhà…… Cũng đúng ha, với tình trạng của cậu, người kia sao có thể yên tâm xuất môn công tác? Vạn nhất cậu không cẩn thận, ngủ dậy không làm đúng quy trình, lại sẽ có việc không hay.
Giống như là vì chứng minh cho lời nói của anh, khi kênh tin tức còn kém vài giây nữa là điểm 10h, huyền quan liền vang lên một trận chuông cửa.
“Hôm nay vẫn đúng giờ như vậy." nam nhân cảm thán như vậy một câu, liền đứng dậy đi đến huyền quan mở cửa.
“ Sếp, sớm an." một cô gái đi đến.
Nam nhân lắc đầu cười nói:" Văn Úc, biết nhau bao lâu rồi? Em cứ giống như trước đây, gọi tôi là Bạch đại ca được rồi."
Vậy mà con bé đó lại cự tuyệt ý tốt của người kia, “Không được, trước kia còn chưa có vào công ty của anh làm, kêu Bạch đại ca không có gì, nhưng là hiện tại em làm ở trong phòng nhân sự, đương nhiên phải gọi là Sếp." ngừng lại một chút, đứa con gái đó còn chu chu mỏ, nói: “Dương bại hoại còn chưa rời giường sao?"
Nghe vậy, cậu cảm thấy rất là khó chịu, người kia họ Bạch, cậu họ Dương, nếu như vậy Dương bại hoại là kêu ai dùng mông nghĩ cũng biết. Như thế nào người kia là Sếp, vừa đến cậu lại biến thành bại hoại? Tốt xấu gì cậu cũng là do người kia nuôi mà, tục ngữ nói đánh chó cũng phải xem mặt chủ a!
“ Này con nhỏ kia, nói chuyện lễ phép một chút, cẩn thận ta gọi tên Phong Dao kia đuổi việc mi!"
“ Con nhỏ gì? Dương bại hoại thúc mỗi ngày đều gọi tôi như vậy, thật quá đáng! Tôi là Trần Văn Úc! Thúc mở cuốn sổ trên ngực ra đọc xem, tên tôi ngay trang thứ hai!"
Nguyên lai là trong sách có, khó trách cậu cảm thấy nhìn cô thực quen mắt…… Bất quá nếu chỉ là một cái tên, vậy tên Bạch Phong Dao kia cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức chép vào sách cho cậu. Lấy cái bánh trứng cuối cùng nhét vào miệng, cậu lại nhàn nhã định thần ngồi ngắm cô trong giây lát.
“Được rồi, Trần Văn Úc, nói thực ra, ta cảm thấy ta vừa gọi sai xưng hô…… Ngực mi nhỏ vậy, phải gọi là chú em mới đúng hả?"
Trần văn buồn giận đập trán, “Không cần mỗi lần gặp đều bảo tôi là nam! Tôi đã lập gia đình, còn thiếu chút nữa là có con rồi!"
Cậu trừng mắt nhìn, biểu tình tràn đầy kinh ngạc, “Hiện tại nam nhân cũng có thể sinh tiểu hài tử sao hả? Thời đại thực tiến bộ!"
Nghe vậy, Trần Văn Úc suy sụp, ngữ khí buồn bực nói: “Đáng giận, không thèm nghe thúc nói nữa…… Sếp, đây là văn kiện hôm nay Triệu Duy muốn tôi giao cho anh, chiều nay sẽ có hội nghị, Sếp có tham dự không?"
“ Ừ, tôi sẽ tham dự qua mạng." anh gật gật đầu," Văn Úc, sáng nay tôi làm dư một phần ăn, em ăn trước rồi đến công ty nha?"
Buồn bực trên mặt Trần Văn Úc thoáng chốc biến mất, tươi cười rạng rỡ mau chóng gật đầu: “Ăn, ăn, ăn! Rõ ràng cũng chỉ là đồ ăn, ăn đi ăn lại vẫn là Bạch đại ca làm đồ ăn ngon nhất."
Vừa mới rồi không phải còn giả bộ đứng đắn bảo nhận tiền lương của ai liền kêu người đó là sếp sao? Hiện tại nhắc tới ăn, lập tức liền lộ ra bộ mặt thật…… Hừ, thích ăn như vậy, một ngày nào đó sẽ béo thành heo! Cậu ác độc nguyền rủa.
Bất quá Trần Văn Úc cũng không giống cậu, nằm bò ra sô pha chờ anh mang đồ ăn lên, mà là tự động đi vào phòng bếp bưng đĩa ra.
Cậu nghĩ ngợi, không phải anh ta làm “dư" một phần, mà là anh ta làm “riêng" một phần thì đúng hơn? Bởi vì nhìn Trần Văn Úc ăn “ vô cùng thuần thục" như vậy, tuyệt không cảm thấy có chút gì bối rối, Trần Văn Úc hẳn là mỗi buổi sáng đều đem văn kiện lại đây cho anh ta xử lý, sau đó thuận tiện ăn một bữa ngon lành.
“Vì cái gì mà bánh trứng đơn giản như vậy, qua tay Bạch đại ca…… Không đúng, là Sếp cũng có thể làm ngon như vậy? Bên ngoài bán còn không bằng!" ăn một ngụm bánh, Trần Văn Úc nheo lại hai mắt, bộ dáng y như trẻ con thoả mãn vô cùng.
Nam nhân vừa bắt tay vào xem văn kiện, vừa cười trả lời: “Chủ yếu là lựa chọn nguyên liệu nấu ăn ha? Trứng anh mua là trứng chim trĩ, đương nhiên còn phải canh nhiệt độ chính xác nữa."
Người kia nhất cử nhất động đều tản ra hương vị tao nhã, cho dù đang nói chuyện nấu ăn, cũng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác vô cùng.
Trần Văn Úc sùng bái nói:" Bạch đại ca thật sự là nam nhân tốt…… Triệu Duy cái tên ngu ngốc kia, ngay cả cạo râu cũng đứt mặt……"
“Tất cả đều do dạy dỗ thôi, tôi cũng phải huấn luyện Phỉ từ hồi trung học đến giờ." Anh ta dùng vẻ mặt đứng đắn nói, nhưng cậu cảm thấy quả thật là đang cười thầm mà.
“ Mấy cái loại chuyện nấu nướng này chẳng phải do con gái làm sao…… À, ta đã quên, kì thật nhà mi là nam nhân, nên mới không có ngực."
“ a a a a! Tức chết ta! Dương bại hoại, thúc không cần nhắc về ngực tôi hoài được không? Không lẽ ngoài cái đó ra thúc không còn gì để nói à?"
“Nói chuyện này cũng vui mà…… Hay là ngực của cô bị nam tính hoá?" ngữ khí nghi vấn, cậu lại cười xấu xa.
“……" Trần Văn Úc đã tức đến mức cả người phát run, ngay cả một câu cũng cũng không nói ra được.
“Được rồi, Phỉ, em không nên khi dễ Văn Úc." nam nhân nhu nhu đầu cậu, trong mắt mang theo ôn nhu sủng nịch.
Đây là sự thật, không phải khi dễ a? cậu bĩu môi, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa.
Người kia buông văn kiện đã coi đến quá nửa ra, vào phòng thay quần áo thật dày, nói: “Văn Úc, đồ ăn trong tủ gần hết rồi, tôi muốn ra siêu thị một chuyến, em ở bên Phỉ một chút được không? Sau một giờ tôi sẽ trở về."
Trần Văn Úc vẻ mặt rối rắm gật đầu đồng ý.
Sau khi người kia rời khỏi không bao lâu, Trần Văn Úc mạc danh kỳ diệu thở dài một tiếng.
“ Bạch đại ca thật sự là nam nhân tốt, cả bề ngoài, năng lực cùng tháo vát chuyện nhà, so với người nào đó quả thật cách biệt."
Ta thật sự có xúc động muốn đánh người, “Cũng không có cách mà, ta có bệnh!"
Trần Văn Úc nhăn mũi, trực tiếp xem thường ta, “Trước đây thúc chưa sinh bệnh thì tất cả mấy việc này cũng là do Bạch đại ca làm."
“Mi biết ta lâu đến vậy sao?" Ta hỏi.
Trần Văn Úc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Ách…… Nếu bỏ qua mười lăm năm thúc mê man, bỏ qua hai năm nay ngày nào cũng “khởi động ký ức", kỳ thật tôi chỉ mới quen thúc được ba bốn ngày thôi."
Ta há hốc mồm: “Gì mà ba bốn ngày? Giống như mi biết ta đã lâu vậy."
“Bởi vì Triệu Duy đã đi làm ở công ty Bạch đại ca rất lâu rồi, tất nhiên là quen thúc rồi."
Triệu Duy…… Tên này là lần thứ hai xuất hiện đi? Có cảm giác rất thân cận với Trần Văn Úc.
Trần Văn Úc rất nhanh làm hiểu ra, “Triệu Duy, Lưu Triệu Duy. Là chồng tôi, ở cùng trang sách với tôi ấy."
Đàn ông nào mới có thể hảo tâm để ý mà kết hôn với loại đàn bà con gái ngực sân bay nhỉ? Dương Phỉ ôm tò mò, lấy sách ra giở đến trang thứ hai, nhìn trong ảnh chụp, Lưu Triệu Duy bộ dạng coi như không tồi.
“ ừ…… Nhưng mà có cảm giác già hơn cô nhỉ?"
“Cũng không có già hơn nhiều mà, chỉ cách nhau có mười hai con giáp thôi!" vừa nghe thấy cậu có ý định “bới móc" lão công, Trần Văn Úc vội vàng vì Lưu Triệu Duy làm sáng tỏ…… Bất quá tựa hồ là càng làm sáng tỏ càng rối rắm thêm.
Cậu nheo mắt, ngã người về sau, nằm dài ra sô pha, hai chân nhanh chóng gác lên bàn.
“Người này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cho nên hẳn là không phải trâu già gặm cỏ non, mà là ngươi trẻ trâu ăn cỏ già đi? Bởi vì nếu không chủ động quyến rũ, với cái bộ ngực sân bay đó thật khó mà cho rằng cô có chút gì nữ tính cả."
Trần Văn Úc khóe mắt run rẩy, rất là rối rắm nói: “ Dương bại hoại, tôi phát hiện ra tôi thật sự ghét mấy từ『 cho nên』,『 bởi vì』 của thúc đó."
“Ờ hớ, ta cũng chả thích." đắc ý dào dạt nói xong, dùng “bởi vì"," cho nên" này đó lại làm cho cậu có cảm giác chính mình thực thông minh, có thể đem sự tình phân trật tự rõ ràng.
“…… Nói đi nói lại thì, Dương bại hoại, có đôi khi tôi thực sự hâm mộ thúc lắm."
Trần Văn Úc hai tay chống cằm, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu, “Ngủ một giấc tỉnh lại cái gì cũng quên, một mảnh trống rỗng, nếu là người thường thì phải bối rối, không dám tin bất cứ ai chứ nhỉ? Nhưng mỗi lần thúc tỉnh lại, nghe Bạch đại ca nói thúc cũng chỉ bối rối một lát là lại hành xử tự nhiên ngay."
“ bởi vì trên cổ ta có bản sách nhỏ nè."
“ nhưng là bản sách này cũng có phải do thúc viết đâu, là Bạch đại ca viết, thúc không hoài nghi Bạch đại ca viết cái gì gian dối sao?"
Cậu không khỏi dùng một loại ánh mắt phi thường thương hại nhìn Trần Văn Úc, “Không có ngực, đừng nói là cô bị thằng đểu nào đó lừa gạt nên đâm ra phi thường hận đời phi thường cảnh giác nha……"
“ Thúc mới bị lừa gạt tình cảm!" Trần Văn Úc tức giận đến giơ chân, hai tay vỗ vào ngực mình nói: “Còn nữa, tôi có ngực, có ngực nè!"
“Sặc, hoá ra còn có cái loại ‘size’ bé tí này sao? Mấy hãng nội y quả thật là tâm lý mà, giống như chân thành cảm khái, trên mặt lại hiện lên nụ cười rõ ràng xấu xa.
Quả nhiên, y như mèo bị đạp đuôi, cô ta lại bị lời nói mẫn cảm này kích đến mức phẫn nộ. Thấy thế, miệng cậu bất giác cong lên.
Rõ ràng cũng chỉ công kích vào ngực mà thôi, con nhỏ này cứ mắc câu hoài…… ha ha, tuy rằng không nhớ rõ những chuyện xảy ra trước “ngày hôm nay", nhưng cậu cảm thấy đúng là rất kì quái khi đứa con gái này phi thường, phi thường để ý vấn đề về ngực.
Cậu lắc đầu, nhịn không được hỏi: “Này, Trần Văn Úc, ta hỏi cô…… Ta mỗi ngày đều có nhắc đến bộ ngực nhỏ cùng việc giống đàn ông của cô sao?"
Trần Văn Úc thực tức giận nói: “Đương nhiên! Chỉ cần mỗi lần nhìn đến tôi, thúc sẽ nhắc tới chuyện này! Đều là do thúc làm hại, ngay cả Tiểu Vĩ…… Tiểu Vĩ chính là em trai của tôi, hiện tại ở nước ngoài du học……
“Không đúng, trọng điểm là do thúc làm hại Tiểu Vĩ mỗi lần trở về đều đem một đống sản phẩm tăng cỡ ngực từ Mỹ về, mặc kệ tôi nói bao nhiêu lần tôi không cần, nó vẫn mua cho bằng được!"
“À, như vậy, không phải tốt lắm sao? Dùng thuốc ngoại quốc, không chừng cũng có cơ hội có bộ ngực ngoại quốc bự nha…… Nói gì thì nói, cô cũng hay, mỗi lần tôi nói lại phản ứng như vậy, hẳn là chồng cô cũng thích phản ứng vậy nên mới lấy cô."
Cậu nói xong, còn cố ý giả bộ làn biểu tình đáng khinh quơ quơ ngón út. (chê chồng bà Úc chym bé ấy)
“ Dương bại hoại, thúc thật sự là rất đáng giận!" Trần Văn Úc muốn dùng sức chụp lại cái ngón út khốn nạn của cậu, nhưng như thế nào cũng đuổi không kịp, ngược lại còn bị cậu cười nhạo không ngừng.
Đuổi theo một hồi lâu, Trần Văn Úc thở hổn hển gục lên sô pha, hai tay nắm chặt, miệng còn lẩm bẩm: “Bình tĩnh, bình tĩnh, mình phải bình tĩnh, không thể cứ để Dương bại hoại vui đùa được……"
“ Triệu Duy nói đúng, Dương bại hoại cho dù mất trí nhớ, trực giác dã thú vẫn đang ghi nhớ phản ứng của mình thú vị, cho nên hai năm nay đều lấy ngực ra trêu mình……"
Trần Văn Úc tuy là đang lầm bầm, nhưng âm lượng cũng không nhỏ, ít nhất vừa vặn làm để cho cậu nghe được rành mạch từng câu từng chữ.
Ừ, xem ra cái tên Lưu Triệu Duy kia biết rõ cậu, nhưng mà dùng từ kì lạ thật, cái gì trực giác dã thú đây……
Đột nhiên, Trần Văn Úc dùng sức lắc đầu, rất là khí thế mà nói: “Dương bại hoại, không cần chuyển đề tài. Thúc nói thực ra, thúc thật sự cho tới bây giờ…… A, không đúng, là『 hôm nay』 vừa tỉnh dậy, liền hoàn toàn tin tưởng Bạch đại ca, hoàn toàn tin tưởng cuốn sách đó, ngay cả một chút hoài nghi cũng không có sao?"
“ không có." lần này thực rõ ràng.
“ vì sao không có?"
Cậu trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Vì cái gì phải có? tên Phong Dao kia có thể gạt ta sao? Này tuyệt đối là không có khả năng!"
“ rõ ràng cái gì cũng không nhớ rõ…… Quả nhiên là dã thú trực giác a." trầm mặc một hồi lâu, Trần Văn Úc cuối cùng cũng đồng ý với nhận xét của chồng.
Dã thú đến dã thú đi, đối vợ chồng con nhỏ này thì cậu không phải người sao? Trần Văn Úc nói mãi làm đầu cậu muốn nhức, thật muốn gõ đầu con nhỏ này một cái cho nó nhức như cậu ghê.
Trần Văn Úc nản lòng tựa vào lưng ghế sô pha dựa, nói: “Thúc có trực giác dã thú, cho nên cái gì không nhớ cũng không sợ, mỗi ngày lại『 khởi động ký ức』 cũng không sao, dù sao chỉ cần có Bạch đại ca ở bên…… Nhưng còn Bạch đại ca thì sao?"
“ Phong Dao như thế nào?" tên kia không phải đầu có bệnh như cậu, mắc gì phải lo lắng?
Trần Văn Úc tức giận trừng mắt nhìn, “làm sao thúc có thể bình thản hỏi câu『 như thế nào』? Thúc phải biết rằng, Thúc đã làm người thực vật mười lăm năm! Trong mười lăm năm, Bạch đại ca vẫn làm bạn với thúc, cho dù tất cả mọi người đều chọn buông tay với thúc, Bạch đại ca vẫn là cố gắng kiên trì!"
“Thúc có biết không? Mỗi lần người ta chích thuốc cho thúc, Bạch đại ca đều vừa cười vừa dỗ thúc không phải sợ, sẽ không đau…… Bạch đại ca nói mặc kệ thúc có nghe không hay nhìn thấy không, đều phải dỗ thúc…… Bởi vì thúc ngoài ghét cảnh sát ra, còn ghét nhất bị chích thuốc……"
Cậu mẫn cảm nắm lấy trọng điểm trong lời Trần Văn Úc kể, tất cả mọi người đều muốn bỏ rơi cậu.
Ngoài Bạch Phong Dao, “mọi người" này có phải cũng đã bao gồm thân nhân cậu? Là chính mẹ cậu? Cậu không tự chủ nắm chặt sách nhỏ trên cổ, “khi đó", vì cái gì mà cậu phải viết xuống câu “ngoại trừ Bạch Phong Dao, không nên tin ai nữa".
“ khi đó", có lẽ là lúc cậu biết chính người thân định bắt cậu từ bỏ cuộc sống …… Ít nhất sau khi nghe Trần Văn Úc nói thế, xác thực cậu bị kích động không nhỏ
Trần Văn Úc không biết trong lòng cậu đã dậy sóng ngầm mãnh liệt, hốc mắt đỏ hoe, tiếp tục nói: “Thúc tỉnh lại, mọi người đều thật cao hứng, nhất là Bạch đại ca cũng khóc……
“Người đàn ông ôn nhu như vậy, kiên cường như vậy, mà nhìn thúc, lẳng lặng rơi lệ…… Tôi tuy rằng chán ghét thúc, nhưng vẫn vui vì thúc có thể tỉnh lại, để cho Bạch đại ca rốt cục cũng không cần tuyệt vọng chờ kỳ tích nữa, nhưng thúc lại cứ ngủ một giấc lại quên hết mọi thứ……
“Một lần, hai lần, ba lần…… Mỗi ngày vừa tỉnh kí ức của thúc đều sẽ như tờ giấy trắng, bác sĩ nói đầu óc đã bị thương tổn, cả đời đều sẽ là như thế này…… Kỳ tích sẽ không xuất hiện nữa…… Bạch đại ca khi đó nghe xong, lại chỉ cười nói, chỉ cần thúc còn sống là tốt rồi……"
Nhìn Trần Văn Úc sắp rơi nước mắt, cậu bắt đầu gãi đầu, vẫn là vô cảm nghĩ: Dù sao tên Phong Dao kia đã nói chỉ cần cậu sống là đủ, vậy không phải ổn rồi sao?
Trần Văn Úc làm càn khóc, khóc đến cuối cùng nước mũi nước mắt lem nhem, trang điểm xinh đẹp cũng trôi mất.
Cậu không rõ, không rõ vì cái gì mà Trần Văn Úc lại khóc thành như vậy? Trực giác của cậu biết Trần Văn Úc đối Bạch Phong Dao chỉ là thích, thực thuần túy thích, như là tiểu muội muội thích ca ca nhà bên mà thôi.
Nhưng như vậy lại càng không thể lý giải, đơn giản thích như vậy, vì sao Trần Văn Úc lại có thể vì Bạch Phong Dao mà khóc quên cả trời đất như vậy? Rõ ràng Bạch Phong Dao cũng đâu có ngại cậu “đầu có bệnh" đâu nhỉ.
“Dương bại hoại thúc chỉ biết vì mình, làm sao hiểu được!"
Cậu tựa hồ đã đem suy nghĩ trong lòng không cẩn thận nói ra, bởi vậy mới khiến cho Trần Văn Úc phản ứng như thế.
Dùng giọng nói nghẹn ngào khàn khàn, khó nghe y như quạ kêu, Trần Văn Úc vẫn căm giận bất bình nói: “Dù sao thúc chỉ quan tâm cuộc sống của thúc có tốt không, Bạch đại ca có khó chịu bao nhiêu cũng không phải chuyện thúc lo mà!"
“Thì vốn dĩ có phải chuyện cần ta lo đâu!" bị người chỉ vào mũi mắng, cậu nếu không bão nổi, thật sự sẽ giống như kẻ đần! “Cô khóc lóc với ta có ích lợi gì sao? Cô khóc càng khóc vậy đầu tôi sẽ tốt hơn sao? Hay là cô muốn tôi thu gom đồ đạc đi giang hồ khắp nơi, không cần liên lụy tên Phong Dao kia? A? Cô muốn thế nào thì nói đi!"
Cơn giận này của cậu, làm cho Trần Văn Úc sửng sốt, lập tức chột dạ nói: “Tôi, tôi cũng không có ý đó…… Chỉ là muốn thúc đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà thay Bạch đại ca suy nghĩ một chút……"
Cậu cười lạnh lên, “Chuyện này một chút ý nghĩa cũng không có đi? Ta hôm nay có nghĩ, ngày mai cũng quên, vậy cô định đến nhắc ta mỗi ngày sao? Hơn nữa quan trọng là tên Phong Dao kia nghĩ thế nào? Mi nói hắn rất thống khổ, nhưng cho dù có thống khổ hắn vẫn kiên nhẫn cưng chiều ta mà không phải sao?"
“Nhưng mà …"
“Nhưng mà cái gì nhưng mà, có nhưng mà nữa cũng không phải chuyện của tên Phong Dao kia, cô quan tâm thừa thải kiểu gà mẹ thế làm gì!"
“Thúc, thúc, Dương bại hoại thúc nói chuyện thật quá đáng!" mặt Trần Văn Úc đỏ lên, nghiêm lại, tức giận đến mức đầu toả hơi nước.
“Ta nói thật thôi! Tên Phong Dao kia có oán giận ra sao cũng chưa có ý kiến, cô ở bên cạnh không việc gì lại giúp vui à? Hay là vốn dĩ cô muốn cùng Phong thể nghiệm chuyện tình huống ngoài luồng một chút?"
“Tôi, tôi sẽ không nói chuyện với thúc nữa!" Trần Văn Úc đứng bật dậy, tức giận chạy thẳng ra cửa, chỉ chốc lát sau, cậu đã có thể nghe tiếng đóng cửa dụng sức thật mạnh đánh “Rầm" một cái.
Cái gì không muốn nói chuyện với cậu nữa? Đứa con gái kia cũng lớn rồi, tính tình thế nào mà vẫn giống bọn con nít vậy…… cậu bĩu môi, đỏng đảnh đưa tay bật đài, ngay lập tức nghe được một giai điệu thanh đạm.
Tuy rằng âm nhạc không có khả năng ngay lập tức cải thiện tâm tình của cậu, nhưng ít ra cũng không giúp cậu đỡ buồn bực hơn. Chưa xong một bài nhạc, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng vang.
“ Phỉ, anh đã gặp Văn Úc ở dưới lầu, tâm trạng cô bé đó không tốt lắm…… Em lại cãi nhau với cổ à?" người kia đi đến, tay còn cầm túi mua sắm tự huỷ, xem ra vẫn còn ý thức bảo vệ môi trường.
Cậu hừ một tiếng, quật cường nói: “Cái gì『 lại』? Anh nghĩ rằng tôi thích cãi nhau với con bé đó thật à? Nếu không phải cô ta…… Dù sao con nhỏ đó cũng là bà tám! Xông xông xáo xáo xen vào chuyện của người khác, hừm!"
Trên mặt người kia hiện lên thái độ không đồng tình, “Phỉ, không được nói như vậy, những năm gần đây Văn Úc thực sự đã chăm sóc cho em nhiều."
“Tôi không nhớ rõ!" phiền muốn chết phiền muốn chết, không cần phải nhấn mạnh chuyện cậu thật ra chẳng thể nhớ được gì cả! “Cái đầu tôi có bệnh, cái gì cũng không nhớ rõ! Bộ tôi muốn vậy để người ta chửi mắng tôi hả?"
Nam nhân nghe vậy liền trầm mặc, vành mi hạ khuất đôi con ngươi, làm cho cậu không thể nhìn ra cảm xúc lúc này của anh. Bỗng dưng, nam nhân thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Thực xin lỗi, Phỉ, là anh không đúng, hiện tại loại chuyện này…… Em mới là người cảm thấy khổ sở……"
“Cái gì khổ sở? Tôi mới không có! Chỉ là tôi khó chịu khi bị người ta mắng tôi chuyện tôi không thể nhớ mà thôi!"
Nam nhân bật cười, “Ừ, đúng rồi, em chỉ khó chịu chuyện này mà thôi."
Cậu có chút cảm thấy anh ta như đang dỗ dành tiểu hài tử, bất quá mặc kệ đi, cậu vốn là người thực khoan hồng độ lượng, không muốn so đo mà.
“Chuyện kia…… Anh có cảm thấy thống khổ không? Tôi làm người thực vật mười lăm năm, tỉnh lại rồi lại biến thành cái dạng người này……" ngừng lại một chút, ấp a ấp úng hỏi.
Lúc nãy tuy rằng cậu thấy Trần Văn Úc nói đúng lý hợp tình, nhưng kỳ thật trong lòng cậu có bao nhiêu khó chịu.
Người kia lại lần nữa trầm mặc.
Mà nam nhân trầm mặc làm cho trái tim cậu đập nhanh lên, ngay cả hô hấp cũng tự ý ngừng lại rồi.
Chờ một khoảng thời gian lâu như cả thế kỉ, nam nhân chậm rãi nói: “Nói không đau khổ là gạt người…… Mười lăm năm, trong mười lăm năm em không có ý thức, chỉ có thể nhìn em bất động không nói lời nào…… Thật vất vả phát sinh kỳ tích, em lại biến thành như vậy……"
Cậu lẳng lặng nghe nam nhân gằn từng tiếng.
“Vài lần …… Có vài lần anh đã tự nhủ phải giết em đi …… Cứ như vậy anh sẽ không còn khốn khổ nữa. Nhưng mà nghĩ lại, so với thi thể lạnh băng của em, chỉ cần em còn sống…… Chỉ cần em còn sống là tốt rồi, dù sao có bao nhiêu thống khổ cũng vậy, chịu đựng lâu dài sẽ trở thành thói quen."
Cậu không muốn chết, nhưng vẫn không hiểu người kia vì cái gì không thể buông tay cậu? Đem cậu trả cho mẹ cậu được mà, hay là cứ bỏ mặc để cậu tự sinh tự diệt chẳng phải sẽ tiện hơn sao?
Nam nhân giống như là biết cậu đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt chững chạc vẫn không hề mất đi nét tuấn mỹ chậm rãi nở nụ cười.
“Em không hiểu đúng không?…… Lúc trước đây em còn khoẻ mạnh đã không hiểu, anh cứ mong sẽ có một ngày em hiểu…… Nhưng bây giờ có lẽ em mãi mãi không hiểu."
Người kia nắm chặt tay cậu, có lẽ là nhiệt độ bên ngoài thấp, hoặc là vốn dĩ thân thể người này đã lạnh như thế…… Cho nên cậu mới có thể phát run theo chứ? Nhất định là do nhiệt độ của người kia khiến cậu phát run, người này ôn nhu đến thế có lẽ nào lại khiến cậu sợ hãi?
“ Phỉ, ở bên anh, chỉ cần nói rằng sẽ ở bên anh, nói như vậy là đủ rồi." người kia thì thầm bên tai, lặp đi lặp lại như khẩn nguyện.
— bỗng nhiên nghĩ rằng, với anh cũng chẳng phải là yêu, mà là một loại thói quen độc chiếm thôi.
Nhưng, cũng chỉ nghĩ ngợi thôi, so với người thân, người đàn ông này hiển nhiên là nguyện ý chăm lo cuộc sống cho cậu hơn hết thảy, cho nên mặc kệ đó là không phải yêu, cũng không sao cả.
Cho dù là người đó chỉ muốn độc chiếm mà thôi.
————
Tóm tắt lời cuối sách của tác giả: (4 trang lận, dài lắm không edit đâu)
– Lâm Thiệu Nguyên chết vốn dĩ là hợp lý, vì ông không buông tha vụ án đã qua từ lâu mà hung thủ đã ngừng ra tay sát hại thêm nhiều người. Tiêu Cảnh Mạch cũng không phải hoàn toàn là người tốt, âm hiểm mưu cơ riêng.
– Truyện đáng lý đã kết thúc ở việc Dương Phỉ chết, Bạch Phong Dao đau khổ tự sát, nhưng biên tập không đồng ý, buộc tác giả viết lại.
– Vốn dĩ không định viết phần hai, nhưng độc giả đòi hỏi, tác giả hứa quá lâu mới viết, cảm thấy có lỗi mới viết. Ai còn đòi tác giả viết nữa, tác giả ngay lập tức giết chết nhân vật chính luôn, không nói nhiều.
Tác giả :
Băng Long