Băng Phôi
Chương 16: Kết thúc
“Như vậy, một lần nữa tôi cùng Bạch tiên sinh ngài xác nhận một chút, vào lúc mười một giờ đêm đến khoảng mười hai giờ đêm ngài đều ở cùng Trần Văn Võ và Trương Thái đúng không? Còn nữa, ngài có thể cho biết lúc đó ba vị đang nói gì hay không?"
“Đúng vậy, không có sai. Thật có lỗi, thời gian nói chuyện tôi không nhớ rõ ràng lắm, chỉ nhớ là tôi cùng lão Trương lão Trần……"
Bạch Phong Dao ngừng lại một chút, nương theo ánh nắng rồi mỉm cười, “ Chính là Trương Thái cùng Trần Văn Võ hai vị tiên sinh nhắc với tôi rằng nếu sau này bọn họ thất nghiệp, có thể đến công ty của tôi công tác, tôi sẽ tận lực tìm ra vị trí thích hợp cho bọn họ làm việc. Tôi cho rằng dù không cần đảm bảo, dựa vào thái độ cùng trách nhiệm của bọn họ sẽ làm tốt tất cả những gì tôi cần."
“ Công ty của ngài trong trận động đất đã tổn thất rất nhiều, hơn nữa lúc ấy còn không đi ra khỏi khu bị hư hại được, ngài vì cái gì đã bắt đầu lo lắng đến việc công tác của hai vị kia?" Hoàng cảnh sát vẫn đưa ra nghi vấn.
Anh dùng vẻ mặt tự nhiên lại tự tin giải thích: “Thay vì phiền não xem công ty tổn thất bao nhiêu, tôi lại thích lựa chọn suy nghĩ nên như thế nào để cho công ty trở lại quỹ đạo bình thường.
“Tuy rằng trận động đất đó mang đến tổn thất không hề nhỏ, nhất là ở khâu nhân lực và phương diện tài nguyên. Cho nên khi đó tôi mới phải đưa lời mời ra với họ, bọn họ cũng nói nếu ngày nào đó bị giảm biên chế vẫn sẽ không nghỉ mà qua chỗ tôi."
Hoàng cảnh sát nhìn biên bản đã bị mình ghi chi chít chữ, từ nãy đến giờ hỏi vài vấn đề, Bạch Phong Dao trả lời cùng hai người kia không có sai biệt nhiều, đương nhiên vẫn có những bất đồng rất nhỏ, nhưng chỉ là một ít việc nhỏ, cũng không phát hiện có chỗ nào mâu thuẫn, dù sao cũng đã qua một đoạn thời gian, khi đó bọn họ có lẽ chỉ muốn tìm chỗ tâm sự thôi, trí nhớ sai sót cũng là chuyện bình thường.
Nhưng là vì cái gì mà Tiêu Cảnh Mạch lại phải sát thương Dương Phỉ? Lúc ấy nhiều người như vậy, mọi người tinh tường nghe thấy Tiêu Cảnh Mạch chiếu sáng tìm Bạch Phong Dao, hơn nữa lại là ngay sau chuyện Lâm cảnh quan vô duyên vô cớ bị một cô gái đánh chết từ phía sau……
Lâm cảnh quan cùng Tiêu Cảnh Mạch rất thân thuộc, cho nên rốt cuộc là cái chết của Lâm cảnh quan tử có manh mối gì khác, hoặc là giống như những đồng nghiệp có mặt ở đó nói, Tiêu Cảnh Mạch là bởi vì tinh thần bị kích thích quá độ đến mức nổi điên?
Nhưng này cô gái Lâm Tĩnh San này, lại xuất phát từ động cơ gì mới có thể giết chết Lâm cảnh sát? Chỉ vậy mà ra tay đánh chết Lâm cảnh quan?…… Căn cứ điều tra, hai người kia trước đó chưa từng quen, hoàn toàn là người xa lạ a.
Muốn tìm đến manh mối, vụ án Lâm cảnh quan bị giết chắc chắn là do đã phát hiện manh mối đột phá nào đó, đáng tiếc lúc ấy bởi vì trong động đất lực lượng cảnh sát không đủ, rất dân chúng giúp vui và tò mò vào phá hư hiện trường, thậm chí còn có người vì chứng minh chính mình gan lớn mà sờ loạn vào thi thể…… Hơn nữa lúc ấy cứu tế cũng không đến kịp, làm sao có thể phí phạm đội ngũ y tế thay vì cứu người mà đi khám nghiệm thi thể?
Mà nếu để cho phóng viên biết chuyện, sẽ bị dân chúng cả nước nghi ngờ cảnh sát ỷ mạnh phá án tuỳ tiện mà không để ý tánh mạng nạn dân, nói vậy sẽ liên lụy rất nhiều quan chức cấp cao phải nhận lỗi, cho nên làm cấp dưới Hoàng cảnh sát đành phải nương theo mệnh lệnh cấp trên.
Lúc này, Bạch Phong Dao đột nhiên đứng dậy, ngượng ngùng cười cười với Hoàng cảnh sát.
“ thật có lỗi, phiền ngài chờ một chút, tôi phải giúp Phỉ xoay người."
Hoàng cảnh sát vội vàng lắc đầu xua tay nói: “Sẽ không, có cần tôi giúp không?"
“Không cần, một mình tôi là được rồi."
Bạch Phong Dao lễ phép cự tuyệt sự giúp đỡ của Hoàng cảnh sát, tiếp theo chỉ thấy anh đi đến bên giường bệnh, hơi hơi cúi người xuống, khóe miệng lại thản nhiên cười, tựa hồ thì thầm với người kia việc gì đó, mặc kệ người kia không hề đáp lại.
Thời tiết, đã chậm rãi vào thu.
Ngoài cửa sổ, có thể tinh tường nhìn thấy màu lá phong đỏ lay động trong gió, từng giọt nắng rơi chỉ làm cho người ta có cảm giác nóng bức.
Gian phòng bệnh này vị trí cũng lựa chọn cũng tốt lắm, từ cửa sổ nhìn ra là công viên xanh tươi, chỉ đáng tiếc là người nằm trên giường bệnh kia, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội thấy được đi.
— người kia hiện tại có thể sống đã là cái kỳ tích, cũng vậy, người kia nếu có thể tỉnh lại, cũng là kỳ tích.
Lúc trước người kia là do trúng đạn suốt tám giờ sau mới được đội cứu viện cứu ra, tuy rằng cứu ra liền giải phẫu khẩn cấp, nhưng là bởi vì tổn thương não bộ quá nặng, bác sĩ đã nói trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không người kia đời này sẽ thành người sống thực vật.
Dù sao cũng chỉ là một gã hình cảnh bị giết, ngay sau đó lại phát sinh chuyện cảnh sát giết người, lại là hai án tử không hề liên quan? Hay do động đất làm người ta bất an đến điên cuồng? Vì không thể kết nối động cơ gây án, Hoàng cảnh sát tiếp nhận mệnh lệnh cấp trên, cùng lúc phụ trách điều tra cả hai kiện án tử.
Tuy nói là điều tra, nhưng chắc hẳn là cũng sớm đã có định kiến, đem hai vụ án này quy cho tâm lý bất an, mượn lý do này biến chuyện lớn thành bé, chuyện bé xé ra không, bằng không cũng sẽ không chỉ phái có một mình Hoàng cảnh sát đến ghi lại tường trình của đám người Bạch Phong Dao, mà không phái thêm người giám sát. Bởi vậy, Hoàng cảnh sát đối với Bạch Phong Dao trong lòng kỳ thật là ôm ấp áy náy rất nhiều.
Gặp Bạch Phong Dao đây không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi một lần Hoàng cảnh sát gặp anh, đều là tại gian phòng bệnh này, cũng tức là phòng làm việc của anh, Bạch Phong Dao nhờ một người tên Lưu Triệu Duy kêu cấp dưới đem hồ sơ tới, hoặc là sử dụng họp qua mạng.
Bạch Phong Dao vẫn làm bạn Dương Phỉ, cho dù Dương Phỉ bị tuyên án trở thành người thực vật, anh cũng vẫn như cũ không rời khỏi.
Lúc trước, Hoàng cảnh sát từng nghe hộ sĩ kể rằng mẹ Dương nghe xong đề nghị của bác sĩ, sau khi lo lắng vài hôm, liền đồng ý cho Dương Phỉ một cái chết êm ái, dù sao sống như vậy, tử vong nói không chừng mới là giải thoát.
Hộ sĩ nói, đó là lần đầu tiên cô thấy cái người luôn ôn hòa giữ lễ kia phẫn nộ, nhưng người đàn ông đó không gàp hét như những người khác, lại bình tĩnh lẳng lặng nhìn thẳng vào mẹ Dương, chỉ vậy thôi mà mỗi người ở đây lại đều có thể cảm giác rõ ràng được sự phẫn nộ của anh.
Không tiếng động, không có biểu cảm rõ ràng, lại càng làm cho người ta cảm thấy áp bức.
Nhưng rất nhanh, khí tức làm người ta bất an trên người Bạch Phong Dao biến mất, anh chậm rãi nói từng lời với mẹ Dương, hộ sĩ, bác sĩ, ở trước mặt mọi người nói: “Bá mẫu, thật có lỗi, hiện tại mới nói cho bá mẫu hay…… Con cùng Phỉ là người yêu, bắt đầu từ đại học, bọn con đã ở chung đến nay……
“ cho nên, xin bá mẫu giao Phỉ cho con chiếu cố, phí chữa bệnh của Phỉ con sẽ gánh vác." nói tới đây, anh cúi đầu một cái thật sâu, yên lặng bất động.
Mẹ Dương Phỉ lúc ban đầu rất đỗi ngạc nhiên, sau khi định thần lại, so với chuyện con trai mình là đồng tính luyến ái, với chuyện con trai mình giờ đã thành người thực vật, chuyện nào quan trọng hơn có còn cần thiết so đo nữa không.
Mẹ Dương sắc mặt trầm trọng, thanh âm nghẹn ngào hỏi Bạch Phong Dao, một lần lại một lần hỏi “Cậu xác định? Cậu không hối hận?"," Đứa nhỏ này không chết, cả đời có thể chỉ có thế này mà nằm đây……"
Bạch Phong Dao vẫn trầm mặc, bảo trì tư thế cúi đầu, cũng không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, mẹ của Dương Phỉ cúi đầu, thở dài một hơi…… Cuối cùng, cũng không đành lòng kí tên rút đi thiết bị sự sống của con trai.
Một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi vào phòng bệnh, cảnh sát Hoàng thoáng chốc bừng tỉnh.
“ Thật có lỗi, có lạnh không?" nam nhân đứng ở bên cửa sổ hỏi.
Hoàng cảnh sát nhanh chóng lắc đầu, nói hít thở không khí thật thoải mái.
Bạch Phong Dao đi đến giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Phỉ, thì thầm gì đó, hoặc giống như nói chuyện với cảnh sát Hoàng.
“ Phỉ chán ghét mùa hè, bởi vì quá nóng, hơn nữa mấy năm gần đây lại có hiệu ứng nhà kính …… Phỉ cũng chán ghét mùa đông, thường thường gió lạnh thổi bất chợt, ăn có nhiều cỡ nào vẫn lạnh. Một năm bốn mùa, Phỉ thích mùa xuân cùng mùa thu, bởi vì độ ấm vừa vặn, đầu mùa xuân, cuối mùa thu cũng chỉ cần mặc một chiếc áo khoác là đủ."
Không phải không cầu nguyện kỳ tích xuất hiện. Nhưng nếu kỳ tích không xuất hiện, cũng có sao, chỉ là chịu đựng một đời thôi.
— chỉ cần người này còn sống, chỉ cần người này còn hô hấp, trái tim còn đập, anh vẫn còn lý do tồn tại cùng cậu.
Nói nhiều như vậy, tựa hồ chỉ là đơn thuần miêu tả, nhưng từ đầu đến cuối, khóe miệng Bạch Phong Dao đều mang theo ý cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi Dương Phỉ.
Cảm giác thực ôn nhu, nhưng mà, lại có chút bi thương…… Hoàng cảnh sát quay mặt đi, lo rằng còn tiếp tục nhìn nữa, có lẽ cho dù tuổi đã ngoài ba mươi cũng sẽ phải khóc.
Sau khi cơn động đất đó cướp đi hàng vạn sinh mạng, thời gian mới trôi qua được mấy tháng, nhưng nhìn trước mắt một màn, cảnh sát Hoàng nghĩ, nếu Dương Phỉ đời này thật sự không tỉnh, Bạch Phong Dao có lẽ sẽ ngày qua ngày, lặp lại cảnh tượng đó.
“Vào thu rồi, mùa đông cũng cũng sắp đến đây, hy vọng năm nay mùa đông không lạnh mấy …… Nếu lạnh, Phỉ cho dù tỉnh lại, khẳng định cũng sẽ nằm lì trên giường……"
Nam nhân quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ lá rụng bay tán loạn, trên mặt hiện lên một chút mỉm cười, lông mi hạ bóng thật dài xuống gò má, mơ hồ mang theo tịch liêu rét lạnh.
Mùa thu, đã đến rồi.
“Đúng vậy, không có sai. Thật có lỗi, thời gian nói chuyện tôi không nhớ rõ ràng lắm, chỉ nhớ là tôi cùng lão Trương lão Trần……"
Bạch Phong Dao ngừng lại một chút, nương theo ánh nắng rồi mỉm cười, “ Chính là Trương Thái cùng Trần Văn Võ hai vị tiên sinh nhắc với tôi rằng nếu sau này bọn họ thất nghiệp, có thể đến công ty của tôi công tác, tôi sẽ tận lực tìm ra vị trí thích hợp cho bọn họ làm việc. Tôi cho rằng dù không cần đảm bảo, dựa vào thái độ cùng trách nhiệm của bọn họ sẽ làm tốt tất cả những gì tôi cần."
“ Công ty của ngài trong trận động đất đã tổn thất rất nhiều, hơn nữa lúc ấy còn không đi ra khỏi khu bị hư hại được, ngài vì cái gì đã bắt đầu lo lắng đến việc công tác của hai vị kia?" Hoàng cảnh sát vẫn đưa ra nghi vấn.
Anh dùng vẻ mặt tự nhiên lại tự tin giải thích: “Thay vì phiền não xem công ty tổn thất bao nhiêu, tôi lại thích lựa chọn suy nghĩ nên như thế nào để cho công ty trở lại quỹ đạo bình thường.
“Tuy rằng trận động đất đó mang đến tổn thất không hề nhỏ, nhất là ở khâu nhân lực và phương diện tài nguyên. Cho nên khi đó tôi mới phải đưa lời mời ra với họ, bọn họ cũng nói nếu ngày nào đó bị giảm biên chế vẫn sẽ không nghỉ mà qua chỗ tôi."
Hoàng cảnh sát nhìn biên bản đã bị mình ghi chi chít chữ, từ nãy đến giờ hỏi vài vấn đề, Bạch Phong Dao trả lời cùng hai người kia không có sai biệt nhiều, đương nhiên vẫn có những bất đồng rất nhỏ, nhưng chỉ là một ít việc nhỏ, cũng không phát hiện có chỗ nào mâu thuẫn, dù sao cũng đã qua một đoạn thời gian, khi đó bọn họ có lẽ chỉ muốn tìm chỗ tâm sự thôi, trí nhớ sai sót cũng là chuyện bình thường.
Nhưng là vì cái gì mà Tiêu Cảnh Mạch lại phải sát thương Dương Phỉ? Lúc ấy nhiều người như vậy, mọi người tinh tường nghe thấy Tiêu Cảnh Mạch chiếu sáng tìm Bạch Phong Dao, hơn nữa lại là ngay sau chuyện Lâm cảnh quan vô duyên vô cớ bị một cô gái đánh chết từ phía sau……
Lâm cảnh quan cùng Tiêu Cảnh Mạch rất thân thuộc, cho nên rốt cuộc là cái chết của Lâm cảnh quan tử có manh mối gì khác, hoặc là giống như những đồng nghiệp có mặt ở đó nói, Tiêu Cảnh Mạch là bởi vì tinh thần bị kích thích quá độ đến mức nổi điên?
Nhưng này cô gái Lâm Tĩnh San này, lại xuất phát từ động cơ gì mới có thể giết chết Lâm cảnh sát? Chỉ vậy mà ra tay đánh chết Lâm cảnh quan?…… Căn cứ điều tra, hai người kia trước đó chưa từng quen, hoàn toàn là người xa lạ a.
Muốn tìm đến manh mối, vụ án Lâm cảnh quan bị giết chắc chắn là do đã phát hiện manh mối đột phá nào đó, đáng tiếc lúc ấy bởi vì trong động đất lực lượng cảnh sát không đủ, rất dân chúng giúp vui và tò mò vào phá hư hiện trường, thậm chí còn có người vì chứng minh chính mình gan lớn mà sờ loạn vào thi thể…… Hơn nữa lúc ấy cứu tế cũng không đến kịp, làm sao có thể phí phạm đội ngũ y tế thay vì cứu người mà đi khám nghiệm thi thể?
Mà nếu để cho phóng viên biết chuyện, sẽ bị dân chúng cả nước nghi ngờ cảnh sát ỷ mạnh phá án tuỳ tiện mà không để ý tánh mạng nạn dân, nói vậy sẽ liên lụy rất nhiều quan chức cấp cao phải nhận lỗi, cho nên làm cấp dưới Hoàng cảnh sát đành phải nương theo mệnh lệnh cấp trên.
Lúc này, Bạch Phong Dao đột nhiên đứng dậy, ngượng ngùng cười cười với Hoàng cảnh sát.
“ thật có lỗi, phiền ngài chờ một chút, tôi phải giúp Phỉ xoay người."
Hoàng cảnh sát vội vàng lắc đầu xua tay nói: “Sẽ không, có cần tôi giúp không?"
“Không cần, một mình tôi là được rồi."
Bạch Phong Dao lễ phép cự tuyệt sự giúp đỡ của Hoàng cảnh sát, tiếp theo chỉ thấy anh đi đến bên giường bệnh, hơi hơi cúi người xuống, khóe miệng lại thản nhiên cười, tựa hồ thì thầm với người kia việc gì đó, mặc kệ người kia không hề đáp lại.
Thời tiết, đã chậm rãi vào thu.
Ngoài cửa sổ, có thể tinh tường nhìn thấy màu lá phong đỏ lay động trong gió, từng giọt nắng rơi chỉ làm cho người ta có cảm giác nóng bức.
Gian phòng bệnh này vị trí cũng lựa chọn cũng tốt lắm, từ cửa sổ nhìn ra là công viên xanh tươi, chỉ đáng tiếc là người nằm trên giường bệnh kia, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội thấy được đi.
— người kia hiện tại có thể sống đã là cái kỳ tích, cũng vậy, người kia nếu có thể tỉnh lại, cũng là kỳ tích.
Lúc trước người kia là do trúng đạn suốt tám giờ sau mới được đội cứu viện cứu ra, tuy rằng cứu ra liền giải phẫu khẩn cấp, nhưng là bởi vì tổn thương não bộ quá nặng, bác sĩ đã nói trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không người kia đời này sẽ thành người sống thực vật.
Dù sao cũng chỉ là một gã hình cảnh bị giết, ngay sau đó lại phát sinh chuyện cảnh sát giết người, lại là hai án tử không hề liên quan? Hay do động đất làm người ta bất an đến điên cuồng? Vì không thể kết nối động cơ gây án, Hoàng cảnh sát tiếp nhận mệnh lệnh cấp trên, cùng lúc phụ trách điều tra cả hai kiện án tử.
Tuy nói là điều tra, nhưng chắc hẳn là cũng sớm đã có định kiến, đem hai vụ án này quy cho tâm lý bất an, mượn lý do này biến chuyện lớn thành bé, chuyện bé xé ra không, bằng không cũng sẽ không chỉ phái có một mình Hoàng cảnh sát đến ghi lại tường trình của đám người Bạch Phong Dao, mà không phái thêm người giám sát. Bởi vậy, Hoàng cảnh sát đối với Bạch Phong Dao trong lòng kỳ thật là ôm ấp áy náy rất nhiều.
Gặp Bạch Phong Dao đây không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi một lần Hoàng cảnh sát gặp anh, đều là tại gian phòng bệnh này, cũng tức là phòng làm việc của anh, Bạch Phong Dao nhờ một người tên Lưu Triệu Duy kêu cấp dưới đem hồ sơ tới, hoặc là sử dụng họp qua mạng.
Bạch Phong Dao vẫn làm bạn Dương Phỉ, cho dù Dương Phỉ bị tuyên án trở thành người thực vật, anh cũng vẫn như cũ không rời khỏi.
Lúc trước, Hoàng cảnh sát từng nghe hộ sĩ kể rằng mẹ Dương nghe xong đề nghị của bác sĩ, sau khi lo lắng vài hôm, liền đồng ý cho Dương Phỉ một cái chết êm ái, dù sao sống như vậy, tử vong nói không chừng mới là giải thoát.
Hộ sĩ nói, đó là lần đầu tiên cô thấy cái người luôn ôn hòa giữ lễ kia phẫn nộ, nhưng người đàn ông đó không gàp hét như những người khác, lại bình tĩnh lẳng lặng nhìn thẳng vào mẹ Dương, chỉ vậy thôi mà mỗi người ở đây lại đều có thể cảm giác rõ ràng được sự phẫn nộ của anh.
Không tiếng động, không có biểu cảm rõ ràng, lại càng làm cho người ta cảm thấy áp bức.
Nhưng rất nhanh, khí tức làm người ta bất an trên người Bạch Phong Dao biến mất, anh chậm rãi nói từng lời với mẹ Dương, hộ sĩ, bác sĩ, ở trước mặt mọi người nói: “Bá mẫu, thật có lỗi, hiện tại mới nói cho bá mẫu hay…… Con cùng Phỉ là người yêu, bắt đầu từ đại học, bọn con đã ở chung đến nay……
“ cho nên, xin bá mẫu giao Phỉ cho con chiếu cố, phí chữa bệnh của Phỉ con sẽ gánh vác." nói tới đây, anh cúi đầu một cái thật sâu, yên lặng bất động.
Mẹ Dương Phỉ lúc ban đầu rất đỗi ngạc nhiên, sau khi định thần lại, so với chuyện con trai mình là đồng tính luyến ái, với chuyện con trai mình giờ đã thành người thực vật, chuyện nào quan trọng hơn có còn cần thiết so đo nữa không.
Mẹ Dương sắc mặt trầm trọng, thanh âm nghẹn ngào hỏi Bạch Phong Dao, một lần lại một lần hỏi “Cậu xác định? Cậu không hối hận?"," Đứa nhỏ này không chết, cả đời có thể chỉ có thế này mà nằm đây……"
Bạch Phong Dao vẫn trầm mặc, bảo trì tư thế cúi đầu, cũng không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, mẹ của Dương Phỉ cúi đầu, thở dài một hơi…… Cuối cùng, cũng không đành lòng kí tên rút đi thiết bị sự sống của con trai.
Một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi vào phòng bệnh, cảnh sát Hoàng thoáng chốc bừng tỉnh.
“ Thật có lỗi, có lạnh không?" nam nhân đứng ở bên cửa sổ hỏi.
Hoàng cảnh sát nhanh chóng lắc đầu, nói hít thở không khí thật thoải mái.
Bạch Phong Dao đi đến giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Phỉ, thì thầm gì đó, hoặc giống như nói chuyện với cảnh sát Hoàng.
“ Phỉ chán ghét mùa hè, bởi vì quá nóng, hơn nữa mấy năm gần đây lại có hiệu ứng nhà kính …… Phỉ cũng chán ghét mùa đông, thường thường gió lạnh thổi bất chợt, ăn có nhiều cỡ nào vẫn lạnh. Một năm bốn mùa, Phỉ thích mùa xuân cùng mùa thu, bởi vì độ ấm vừa vặn, đầu mùa xuân, cuối mùa thu cũng chỉ cần mặc một chiếc áo khoác là đủ."
Không phải không cầu nguyện kỳ tích xuất hiện. Nhưng nếu kỳ tích không xuất hiện, cũng có sao, chỉ là chịu đựng một đời thôi.
— chỉ cần người này còn sống, chỉ cần người này còn hô hấp, trái tim còn đập, anh vẫn còn lý do tồn tại cùng cậu.
Nói nhiều như vậy, tựa hồ chỉ là đơn thuần miêu tả, nhưng từ đầu đến cuối, khóe miệng Bạch Phong Dao đều mang theo ý cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi Dương Phỉ.
Cảm giác thực ôn nhu, nhưng mà, lại có chút bi thương…… Hoàng cảnh sát quay mặt đi, lo rằng còn tiếp tục nhìn nữa, có lẽ cho dù tuổi đã ngoài ba mươi cũng sẽ phải khóc.
Sau khi cơn động đất đó cướp đi hàng vạn sinh mạng, thời gian mới trôi qua được mấy tháng, nhưng nhìn trước mắt một màn, cảnh sát Hoàng nghĩ, nếu Dương Phỉ đời này thật sự không tỉnh, Bạch Phong Dao có lẽ sẽ ngày qua ngày, lặp lại cảnh tượng đó.
“Vào thu rồi, mùa đông cũng cũng sắp đến đây, hy vọng năm nay mùa đông không lạnh mấy …… Nếu lạnh, Phỉ cho dù tỉnh lại, khẳng định cũng sẽ nằm lì trên giường……"
Nam nhân quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ lá rụng bay tán loạn, trên mặt hiện lên một chút mỉm cười, lông mi hạ bóng thật dài xuống gò má, mơ hồ mang theo tịch liêu rét lạnh.
Mùa thu, đã đến rồi.
Tác giả :
Băng Long