Băng Hỏa Ma Trù
Chương 8: Trù sư tu luyện (Trung)
Niệm Băng nói: " Vậy người còn không nói sớm, người chính mình không nói rõ ràng, sao còn trách ta? Cơm nước xong rồi, ta đi ra ngoài hoạt động một chút ".
Tra Cực bất đắc dĩ nói: " Lần này tha cho ngươi, ta không để ngươi lý sự nữa, giữa trưa ngươi còn như vậy trả lời thì ta, ta sẽ không cho ngươi ăn cơm tối. Ngươi cũng nên đi hoạt động một chút, cầm theo phủ tử kia ( ND: phủ tử - cái rìu), đi đốn củi đi ".
Niệm Băng nhìn theo phương hướng Tra Cực chỉ, thấy một thanh đại phủ dựa ở góc tường, phủ này dài chừng hơn một thước, mặc dù nhìn qua trên mặt phần rỉ sét, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự sắc bén của nó. Gật đầu, nói: " Sư phụ, ta đi đây, chúng ta cần lấy bao nhiêu củi về? ".
Tra Cực ngây ra, hắn vốn tưởng Niệm Băng nhìn thấy phủ tử lớn như vậy thì nhất định sẽ phàn nàn, nhưng không nghĩ tới hắn lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, gặng hỏi: " Ngươi không cảm thấy phủ tử này quá lớn sao? ".
Niệm Băng bất đắc dĩ nói: " Lớn cũng phải chặt a! Giờ đây có ta, việc nặng nhọc này cứ giao cho ta đi. Người không có phương tiện trong tay, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nói không chừng, sau này gân tay lại có thể nối liền được ". Vừa nói, hắn vừa hướng về phía phủ tử đi tới.
Nghe Niệm Băng nói, trong lòng Tra Cực xuất hiện một tia ấm áp sau nhiều năm, trong tâm hắn phảng phất có chút rung động.
Phủ tử quả thực rất nặng, Niệm Băng hai tay kéo, mới miễn cưỡng có thể xê dịch nó, phủ đầu nặng như vậy, dùng để đốn củi quả thực không ổn.
Tra Cực nói: " Niệm Băng, chỉ cần chặt một chút củi rồi quay về, đủ cho chúng ta sinh hoạt là được, ta bảo ngươi, chỉ dùng phủ tử này chẻ củi, chẻ càng nhỏ càng tốt. Làm một trù sư, phải có thân thể cường tráng. Đồng thời, đao công cũng phải luyện khởi từ nhỏ, ngươi minh bạch chưa? ".
Niệm Băng gật đầu hiểu, cười một tiếng, kéo đại phủ tử đi ra ngoài.
" Chờ một chút ". Tra Cực phát hiện, mình cũng quên mất một chuyện tối trọng yếu, không khỏi một thân mồ hôi lạnh. Trời cao thật vất vả đem đến cho chính mình một đồ đệ tốt như vậy, nếu là hắn vì chính mình sơ ý mà mất tính mạng, thì thật sự là chết trăm lần cũng không chuộc lại được.
Niệm Băng mới bước ra khỏi cửa phòng liền quay đầu lại nhìn Tra Cực đang đi ra, " Sư phụ, người còn có chuyện gì sao? ".
Tra Cực vỗ vỗ lên ngực, nói: " Ta thật sự là lão hồ đồ, ngươi vừa đến nơi này, ta lại quên giới thiệu cho ngươi một chút tình huống nơi này. Mảnh rừng này, gọi là đào hoa lâm, bởi vì, cây cối sinh trưởng nơi này hơn bảy phần đều là đào mộc ".
Niệm Băng thầm nghĩ, đây không phải là nói nhảm sao? Nếu không có đào mộc thì sao gọi là đào hoa lâm, " Thế thì sao? ".
Tra Cực nói: " Hoa đào nơi này đại đa số đều là dị chủng, ngươi biết tại sao nơi này không có người ở? Chính là loại đào hoa này có thể phát ra một loại độc tố, truyền đi theo gió, ta gọi nó là đào hoa chướng, độc tính hết sức kịch liệt, người mà ngửi vào, lập tức thân thể co quắp mà chết, cho nên, nơi này trở thành một trong những cấm địa của Băng Nguyệt đế quốc, ngoại trừ một vài động vật có thể xuất ra kháng thể, không có sinh vật nào khác tồn tại, người cũng sẽ không đến nơi này. Bởi vậy, ngươi căn bản không cần sợ bị truy sát ".
Niệm Băng ngây ra một chút, hỏi: " Nếu đào hoa chướng độc như vậy, sao người lại không có việc gì? ".
Tra Cực cười hắc hắc, nói: " Ngươi quên sư phụ là ai sao? Ta là trù sư, đối với các có thể ăn được, không có ai cảm giác nhạy cảm bằng ta, đào hoa chướng nơi này mặc dù độc, nhưng không phải là không có biện pháp khắc chế, phụ cận của bất kỳ độc vật nào cùng đều có thứ gì đó tương khắc nó tồn tại, trong rừng này có một loài ngũ diệp thảo, đem nó chế thành dược phấn, sau khi phục dụng, thân thể sẽ có kháng tính đối đào hoa chướng, tự nhiên sẽ không có việc gì. Cho ngươi, trước cứ ăn vào. Kiên trì ăn trong ba tháng, thân thể ngươi tự nhiên sinh ra kháng thể, sau này không cần lo liễu ". Vừa nói, Tra Cực vừa đem một bình nhỏ đưa cho Niệm Băng.
Dược phấn chế từ ngũ diệp thảo đắng ngắt, Niệm Băng vừa ăn đã suýt phải nôn ra, chật vật nuốt xuống. Sau đó mới kéo đại phủ đi về phía rừng cây.
Tiến vào đào hoa lâm, Niệm Băng quan sát hoàn cảnh chung quanh, không khí nơi này phi thường thanh tân, còn mang theo hương khí nhàn nhạt của hoa đào, không khí rất ướt át, liên quan tới việc đào hoa lâm nằm ngay trên bờ Thiên Thanh hà, đào thụ có rất nhiều cành nhỏ, mặc dù hắn không cao, nhưng bước đi cũng phải cẩn thận mới sẽ không bị vướng vào.
Đào thụ không cao, cho dù có niên đại đã lâu cũng không khác biệt, cành lá xòe ra bốn phía, chặt chúng làm củi đúng là dễ dàng hơn chặt những cây lớn. Nhưng là, hiện tại Niệm Băng gặp phải trứ một vấn đề, cho dù này cành đào rất thấp, hắn cũng phải nhấc phủ tử lên mới được, với niên kỷ nhỏ như nhắn, làm thế nào làm như người lớn nhấc phủ tử lên đây?
Nhìn đào thụ trước mặt, Niệm Băng trong lòng có chút khó khăn, thử qua vài lần, ngoại trừ làm chính mình mệt mỏi, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến phủ tử hơi nhấc lên khỏi mặt đất. Lực lượng, luôn luôn không phải điểm mạnh của ma pháp sư.
" Nếu hiện tại có thể kết xuất một cái băng nhận, có lẽ có thể chặt cành cây xuống được ". Niệm Băng lẩm bẩm nói, nhưng là, hắn mặc dù có băng hệ ma pháp lực, trước kia căn bản lại không luyện tập qua băng hệ ma pháp chú ngữ, không có chú ngữ thích hợp, dù có ma pháp lực cũng là không có biện pháp. Chẳng lẽ dùng hỏa hệ ma pháp để đốt sao? Hỏa hệ ma pháp chú ngữ thì hắn sớm có, từ nhất giai tới tám giai hắn cũng biết, nhưng lại đều vô dụng, trừ phi hắn muốn đem đào thụ trước mặt thiêu hủy.
Phủ tử đối với một hài tử mười tuổi mà nói quả thực quá nặng, ngồi dưới tàng cây, Niệm Băng vận dụng đại não tự hỏi. Bẻ vài nhánh cây mang về? Không, nói như vậy, mình cũng vô pháp chẻ củi. Chỉ có chặt một cành lớn mang về mới được. Nhưng phủ tử bất động, làm thế nào chặt đây?
Đột nhiên, Niệm Băng trong đầu linh cơ chợt động, mình mặc dù không dùng được băng hệ ma pháp, nhưng trong hỏa hệ nhị giai ma pháp có một loại hỏa đao thuật, lợi dụng hỏa nguyên tố ngưng tụ, huyễn hóa thành một thanh hỏa diễm trường đao tấn công địch, lực công kích chủ yếu của hỏa diễm đao tập trung ở hỏa, đem chém cây, chẳng những hiệu quả bất hảo, còn rất dễ tạo thành hỏa tai, nếu đào hoa lâm gặp hỏa thì thật phiền toái. Nhưng nếu sửa chú ngữ của hỏa diễm đao một chút, trong lúc ngâm xướng đem hỏa chuyển thành băng, không biết được không. Với ma pháp lực của mình, mặc dù sử dụng nhị cấp ma pháp thì có miễn cưỡng một chút, nhưng cũng nên thử một lần, dù sao cũng không tổn thất gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Niệm Băng từ mặt đất nhảy dựng lên, mặt kệ phủ tử nằm một bên, lấy từ trong ngực bảo bối Băng Tuyết nữ thần chi thạch, mỉm cười, dùng ngón cái và ngón trỏ giơ lên cao quá đầu, hội tụ tinh thần ngâm xướng: " Băng nguyên tố a! Ta thỉnh cầu ngươi, ngưng tụ thành cự nhận sắc bén, phá vỡ trói buộc và gông cùm của thế gian ". Thanh âm và ngữ điệu hoàn toàn dựa theo phương pháp tiến hành hỏa diễm đao, hắn cảm giác rõ ràng được băng nguyên tố chung quanh bay nhanh ngưng tụ trên người, với cùng băng hệ ma pháp lực từ nửa người bên trái không ngừng cộng minh. Giữa không trung, một thanh băng đao trong suốt, dài chừng một thước phiêu nhiên xuất hiện. Niệm Băng mừng rỡ, hắn biết mình đã thành công, tay chỉ về một nhánh cây to như bắp đùi ở phía trước, " Đi ".
Quang mang chớp động, băng nhận phốc một tiếng, chém lên nhánh cây thượng rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ, dù sao ma pháp lực của hắn còn chưa đủ cường đại, uy lực của băng nhận rất có hạn, nhưng dù thế, Niệm Băng vẫn phi thường hưng phấn, hắn biết, mình đã tìm được một con đường tắt, có lẽ trung, cao cấp ma pháp đều có chú ngữ riêng của nó, nhưng là đối với đê cấp ma pháp ( ND: đê cấp – cấp thấp) mà nói, phương pháp ngâm xướng hẳn là là không sai biệt lắm. Tại nơi nhánh cây bị băng đao đích chém xuống, xuất hiện một vết sâu chừng ba phân, Niệm Băng cũng không dùng tiếp băng đao, chạy đến trước nhánh cây, hai tay nắm lấy rồi dùng lực của thân thể bẻ xuống.
Nhánh cây bị nứt dù sao không phải kim loại, rắc một tiếng, liền bị gãy rời.
Không ngừng sử dụng phương pháp như vậy, Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, băng hệ ma pháp lực mới có được so với hỏa hệ ma pháp lực trước kia còn muốn mạnh hơn, liên tục sử dụng bảy lần băng đao, băng hệ ma pháp lực mới tiêu hao hết. Trên mặt đất, cũng xuất hiện bảy cành cây lớn.
Tra Cực bất đắc dĩ nói: " Lần này tha cho ngươi, ta không để ngươi lý sự nữa, giữa trưa ngươi còn như vậy trả lời thì ta, ta sẽ không cho ngươi ăn cơm tối. Ngươi cũng nên đi hoạt động một chút, cầm theo phủ tử kia ( ND: phủ tử - cái rìu), đi đốn củi đi ".
Niệm Băng nhìn theo phương hướng Tra Cực chỉ, thấy một thanh đại phủ dựa ở góc tường, phủ này dài chừng hơn một thước, mặc dù nhìn qua trên mặt phần rỉ sét, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự sắc bén của nó. Gật đầu, nói: " Sư phụ, ta đi đây, chúng ta cần lấy bao nhiêu củi về? ".
Tra Cực ngây ra, hắn vốn tưởng Niệm Băng nhìn thấy phủ tử lớn như vậy thì nhất định sẽ phàn nàn, nhưng không nghĩ tới hắn lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, gặng hỏi: " Ngươi không cảm thấy phủ tử này quá lớn sao? ".
Niệm Băng bất đắc dĩ nói: " Lớn cũng phải chặt a! Giờ đây có ta, việc nặng nhọc này cứ giao cho ta đi. Người không có phương tiện trong tay, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nói không chừng, sau này gân tay lại có thể nối liền được ". Vừa nói, hắn vừa hướng về phía phủ tử đi tới.
Nghe Niệm Băng nói, trong lòng Tra Cực xuất hiện một tia ấm áp sau nhiều năm, trong tâm hắn phảng phất có chút rung động.
Phủ tử quả thực rất nặng, Niệm Băng hai tay kéo, mới miễn cưỡng có thể xê dịch nó, phủ đầu nặng như vậy, dùng để đốn củi quả thực không ổn.
Tra Cực nói: " Niệm Băng, chỉ cần chặt một chút củi rồi quay về, đủ cho chúng ta sinh hoạt là được, ta bảo ngươi, chỉ dùng phủ tử này chẻ củi, chẻ càng nhỏ càng tốt. Làm một trù sư, phải có thân thể cường tráng. Đồng thời, đao công cũng phải luyện khởi từ nhỏ, ngươi minh bạch chưa? ".
Niệm Băng gật đầu hiểu, cười một tiếng, kéo đại phủ tử đi ra ngoài.
" Chờ một chút ". Tra Cực phát hiện, mình cũng quên mất một chuyện tối trọng yếu, không khỏi một thân mồ hôi lạnh. Trời cao thật vất vả đem đến cho chính mình một đồ đệ tốt như vậy, nếu là hắn vì chính mình sơ ý mà mất tính mạng, thì thật sự là chết trăm lần cũng không chuộc lại được.
Niệm Băng mới bước ra khỏi cửa phòng liền quay đầu lại nhìn Tra Cực đang đi ra, " Sư phụ, người còn có chuyện gì sao? ".
Tra Cực vỗ vỗ lên ngực, nói: " Ta thật sự là lão hồ đồ, ngươi vừa đến nơi này, ta lại quên giới thiệu cho ngươi một chút tình huống nơi này. Mảnh rừng này, gọi là đào hoa lâm, bởi vì, cây cối sinh trưởng nơi này hơn bảy phần đều là đào mộc ".
Niệm Băng thầm nghĩ, đây không phải là nói nhảm sao? Nếu không có đào mộc thì sao gọi là đào hoa lâm, " Thế thì sao? ".
Tra Cực nói: " Hoa đào nơi này đại đa số đều là dị chủng, ngươi biết tại sao nơi này không có người ở? Chính là loại đào hoa này có thể phát ra một loại độc tố, truyền đi theo gió, ta gọi nó là đào hoa chướng, độc tính hết sức kịch liệt, người mà ngửi vào, lập tức thân thể co quắp mà chết, cho nên, nơi này trở thành một trong những cấm địa của Băng Nguyệt đế quốc, ngoại trừ một vài động vật có thể xuất ra kháng thể, không có sinh vật nào khác tồn tại, người cũng sẽ không đến nơi này. Bởi vậy, ngươi căn bản không cần sợ bị truy sát ".
Niệm Băng ngây ra một chút, hỏi: " Nếu đào hoa chướng độc như vậy, sao người lại không có việc gì? ".
Tra Cực cười hắc hắc, nói: " Ngươi quên sư phụ là ai sao? Ta là trù sư, đối với các có thể ăn được, không có ai cảm giác nhạy cảm bằng ta, đào hoa chướng nơi này mặc dù độc, nhưng không phải là không có biện pháp khắc chế, phụ cận của bất kỳ độc vật nào cùng đều có thứ gì đó tương khắc nó tồn tại, trong rừng này có một loài ngũ diệp thảo, đem nó chế thành dược phấn, sau khi phục dụng, thân thể sẽ có kháng tính đối đào hoa chướng, tự nhiên sẽ không có việc gì. Cho ngươi, trước cứ ăn vào. Kiên trì ăn trong ba tháng, thân thể ngươi tự nhiên sinh ra kháng thể, sau này không cần lo liễu ". Vừa nói, Tra Cực vừa đem một bình nhỏ đưa cho Niệm Băng.
Dược phấn chế từ ngũ diệp thảo đắng ngắt, Niệm Băng vừa ăn đã suýt phải nôn ra, chật vật nuốt xuống. Sau đó mới kéo đại phủ đi về phía rừng cây.
Tiến vào đào hoa lâm, Niệm Băng quan sát hoàn cảnh chung quanh, không khí nơi này phi thường thanh tân, còn mang theo hương khí nhàn nhạt của hoa đào, không khí rất ướt át, liên quan tới việc đào hoa lâm nằm ngay trên bờ Thiên Thanh hà, đào thụ có rất nhiều cành nhỏ, mặc dù hắn không cao, nhưng bước đi cũng phải cẩn thận mới sẽ không bị vướng vào.
Đào thụ không cao, cho dù có niên đại đã lâu cũng không khác biệt, cành lá xòe ra bốn phía, chặt chúng làm củi đúng là dễ dàng hơn chặt những cây lớn. Nhưng là, hiện tại Niệm Băng gặp phải trứ một vấn đề, cho dù này cành đào rất thấp, hắn cũng phải nhấc phủ tử lên mới được, với niên kỷ nhỏ như nhắn, làm thế nào làm như người lớn nhấc phủ tử lên đây?
Nhìn đào thụ trước mặt, Niệm Băng trong lòng có chút khó khăn, thử qua vài lần, ngoại trừ làm chính mình mệt mỏi, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến phủ tử hơi nhấc lên khỏi mặt đất. Lực lượng, luôn luôn không phải điểm mạnh của ma pháp sư.
" Nếu hiện tại có thể kết xuất một cái băng nhận, có lẽ có thể chặt cành cây xuống được ". Niệm Băng lẩm bẩm nói, nhưng là, hắn mặc dù có băng hệ ma pháp lực, trước kia căn bản lại không luyện tập qua băng hệ ma pháp chú ngữ, không có chú ngữ thích hợp, dù có ma pháp lực cũng là không có biện pháp. Chẳng lẽ dùng hỏa hệ ma pháp để đốt sao? Hỏa hệ ma pháp chú ngữ thì hắn sớm có, từ nhất giai tới tám giai hắn cũng biết, nhưng lại đều vô dụng, trừ phi hắn muốn đem đào thụ trước mặt thiêu hủy.
Phủ tử đối với một hài tử mười tuổi mà nói quả thực quá nặng, ngồi dưới tàng cây, Niệm Băng vận dụng đại não tự hỏi. Bẻ vài nhánh cây mang về? Không, nói như vậy, mình cũng vô pháp chẻ củi. Chỉ có chặt một cành lớn mang về mới được. Nhưng phủ tử bất động, làm thế nào chặt đây?
Đột nhiên, Niệm Băng trong đầu linh cơ chợt động, mình mặc dù không dùng được băng hệ ma pháp, nhưng trong hỏa hệ nhị giai ma pháp có một loại hỏa đao thuật, lợi dụng hỏa nguyên tố ngưng tụ, huyễn hóa thành một thanh hỏa diễm trường đao tấn công địch, lực công kích chủ yếu của hỏa diễm đao tập trung ở hỏa, đem chém cây, chẳng những hiệu quả bất hảo, còn rất dễ tạo thành hỏa tai, nếu đào hoa lâm gặp hỏa thì thật phiền toái. Nhưng nếu sửa chú ngữ của hỏa diễm đao một chút, trong lúc ngâm xướng đem hỏa chuyển thành băng, không biết được không. Với ma pháp lực của mình, mặc dù sử dụng nhị cấp ma pháp thì có miễn cưỡng một chút, nhưng cũng nên thử một lần, dù sao cũng không tổn thất gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Niệm Băng từ mặt đất nhảy dựng lên, mặt kệ phủ tử nằm một bên, lấy từ trong ngực bảo bối Băng Tuyết nữ thần chi thạch, mỉm cười, dùng ngón cái và ngón trỏ giơ lên cao quá đầu, hội tụ tinh thần ngâm xướng: " Băng nguyên tố a! Ta thỉnh cầu ngươi, ngưng tụ thành cự nhận sắc bén, phá vỡ trói buộc và gông cùm của thế gian ". Thanh âm và ngữ điệu hoàn toàn dựa theo phương pháp tiến hành hỏa diễm đao, hắn cảm giác rõ ràng được băng nguyên tố chung quanh bay nhanh ngưng tụ trên người, với cùng băng hệ ma pháp lực từ nửa người bên trái không ngừng cộng minh. Giữa không trung, một thanh băng đao trong suốt, dài chừng một thước phiêu nhiên xuất hiện. Niệm Băng mừng rỡ, hắn biết mình đã thành công, tay chỉ về một nhánh cây to như bắp đùi ở phía trước, " Đi ".
Quang mang chớp động, băng nhận phốc một tiếng, chém lên nhánh cây thượng rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ, dù sao ma pháp lực của hắn còn chưa đủ cường đại, uy lực của băng nhận rất có hạn, nhưng dù thế, Niệm Băng vẫn phi thường hưng phấn, hắn biết, mình đã tìm được một con đường tắt, có lẽ trung, cao cấp ma pháp đều có chú ngữ riêng của nó, nhưng là đối với đê cấp ma pháp ( ND: đê cấp – cấp thấp) mà nói, phương pháp ngâm xướng hẳn là là không sai biệt lắm. Tại nơi nhánh cây bị băng đao đích chém xuống, xuất hiện một vết sâu chừng ba phân, Niệm Băng cũng không dùng tiếp băng đao, chạy đến trước nhánh cây, hai tay nắm lấy rồi dùng lực của thân thể bẻ xuống.
Nhánh cây bị nứt dù sao không phải kim loại, rắc một tiếng, liền bị gãy rời.
Không ngừng sử dụng phương pháp như vậy, Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, băng hệ ma pháp lực mới có được so với hỏa hệ ma pháp lực trước kia còn muốn mạnh hơn, liên tục sử dụng bảy lần băng đao, băng hệ ma pháp lực mới tiêu hao hết. Trên mặt đất, cũng xuất hiện bảy cành cây lớn.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu