Băng Hỏa Ma Trù
Chương 79: Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên (Hạ)
Sáu món ăn được bưng lên chỗ giám khảo. Ba món ăn của Niệm Băng đều bao phủ bởi một tầng bạch vụ nhàn nhạt. Nặc Á hầu tước nhìn Niệm Băng, lại nhìn Liêu Phong đang cúi đầu trầm tư, mỉm cười nói: "Mời hai vị trù sư tự giới thiệu một chút về món ăn mình làm rồi chúng ta sẽ bắt đầu nếm. Liêu Phong, ngươi trước tiên đến đây đi."
Bát đũa đã được đưa lên, kể cả Tuyết Cực và Kim Hạo, mỗi người đều cầm lấy đũa chuẩn bị động thủ. Ánh mắt bọn họ hoàn toàn tập trung vào ba món ăn dùng băng để đựng của Niệm Băng.
Liêu Phong lắc đầu, nhìn sang Niệm Băng đang đứng bên cạnh, lộ ra ánh mắt phức tạp. "Ta nghĩ, ta không cần giới thiệu làm gì. Ta thấy nên thử một chút món ăn của Niệm Băng trù sư này."
Nặc Á hầu tước ánh mắt lại chuyển về phía Niệm Băng, mỉm cười nói: " Vậy xin mời Niệm Băng trù sư giới thiệu một chút đi."
Niệm Băng nhìn ba khay băng đựng thức ăn ở trước mặt, bình tĩnh nói: "Ba món ăn này đều thuộc nhóm Băng Hỏa dung hợp hệ. Ta gọi chúng là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt."
Vừa nói, Niệm Băng vừa chỉ vào món ăn thứ nhất:
"Món ăn này nguyên liệu chủ yếu chỉ là một con gà bình thường, ta gọi là Băng Hỏa Bạo Hà Kê. Bản thân thịt gà thì bình thường, nhưng ta dùng ngọn lửa khiến cho hương vị của hành và gừng tuôn ra, tẩm vào trong thịt gà. Dùng hỏa diễm để quay. Khi thịt gà chín được tám phần thì dập tắt ngọn lửa, lấy lá sen bọc lại, bên ngoài phong băng. Vì thân gà nóng, lá sen lai đóng băng, dưới tác dụng của hai loại nhiệt độ đối lập, hương vị của lá sen phóng thích, hoàn toàn dung nhập vào thịt gà. Cuối cùng sử dụng Bạo Viêm thuật oanh kích, khiến băng và lá sen biến mất, hương vị của lá sen hoàn toàn dung hợp vào thịt gà, cũng khiến thịt hoàn toàn chín. Lúc này, thịt gà dưới tác dụng của băng hỏa hai loại nhiệt độ đối lập càng trở nên thơm và mềm hơn. Da bên ngoài màu vàng mật, thơm và giòn. Có lẽ các vị giám khảo đều đã phát hiện ra, món ăn này ta không sử dụng gia vị đặc biệt, cũng không phải ta sai lầm mà là cố ý. Nấu ăn là đem nguyên vị của nguyên liệu hoàn toàn thể hiện, đây mới chính thức là trù nghệ. Cho nên, đặc điểm lớn nhất của Băng Hỏa Bạo Hà Kê chính là một chữ hương, Về phần dùng băng tráo đậy lại đó là để bảo trụ nhiệt độ của Băng Hỏa Bạo Kê và hương khí trong đó. Xin mời nhân lúc nó còn nóng mà nếm thử."
Mọi người đồng thời động thủ, căn bản không ai buồn để ý tới ba món ăn của Liêu Phong mà trực tiếp tiến tới Băng Hỏa Bạo Hà Kê của Niệm Băng. Lớp băng bên ngoài nhanh chóng bị chiếc đũa phá tan. Lập tức, hương thơm nồng đậm phả ra, bên ngoài con gà đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Mọi người đều động thủ, da gà rất giòn, cho miếng thịt gà đầu tiên vào miệng, toàn bộ giám khảo kể cả Kim Hạo đều làm cũng một động tác: tiếp tục vươn đũa lần thứ hai.
Liêu Phong đứng một bên nhai miếng thịt gà ngon mềm, trên mặt thần sắc không ngừng biến hóa, không có buồn bã, ngược lại lại có vẻ vui mừng và sợ hãi. "Niệm huynh, ta thật sự khâm phục ngươi. Món Băng Hỏa Bạo Hà Kê của ngươi chẳng những đem hương vị của thịt gà hoàn toàn bộc lộ, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa chín loại hương khí. Có nồng đậm, có thanh đạm, ta tính toán, tổng cộng là tám loại. À, không, là chín loại hương vị mới đúng, hèn gì gọi lại Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt. Ba món ăn của ta cho dù cộng lại cũng kém hơn một món thịt gà của ngươi!"
Cảm nhận được Liêu Phong kiêu ngạo mà vẫn nhận xét chân thật, Niệm Băng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm về hắn. Vừa định nói gì đó lại nghe Nặc Á hầu tước hô: "Lão Tuyết, ngươi ăn ít một chút, chừa cho ta tí nào. Đùi gà của ta, trả cho ta …"
Niệm Băng quay đầu nhìn lại, lập tức giật mình, lúc này cả đĩa thịt gà đã biến mất, thậm chí ngay cả một miếng bã cũng không còn. Tất cả giám khảo đều như chưa ăn gì, không sợ vấy mỡ, đã bắt đầu trực tiếp dùng tay. Thậm chí ngay cả Lạc Nhu khí chất xuất trần cũng đang cầm một cái cánh gà mà ăn. Đối mặt với mỹ thực, đã không còn ai để ý tới hai chữ nhã quan.
Niệm Băng cười khổ nói: "Các vị ăn từ từ thôi, không phải còn hai món ăn sao?" Chỉ vào đĩa đựng sườn dê nói: "Món ăn này dùng sườn dê làm chủ, tên là Băng Hỏa Huyết Vũ Bài. Trong đó ta tẩm mười loại gia vị, mỗi loại đều chỉ một ít, cũng không phải vì nhập vị mà là để làm nền cho hương khí của sườn dê. Mọi người đều biết, thịt dê vốn có mùi nhất định, mà nước sốt cà chua cùng các loại gia vị dung hợp chẳng những sẽ không ngăn chặn mùi này mà ngược lại còn làm nền cho nó. Thông qua Băng, Hỏa hai chủng loại ma pháp trái ngược hầm, khiến cho mùi của nước sốt và gia vị hoàn toàn thấm sâu vào trong sườn dê, làm cho sườn dê tỏa ra hương vị thơm ngon. Bên ngoài nước sốt có thể đã nguội nhưng sườn dê ở bên trong chắc chắn vẫn còn nóng. Ngoài lạnh trong nóng, là một hương vị khác."
Hắn còn đang nói, các giám khảo đã nhai xong chỗ thịt gà trong miệng, tay cầm đũa nhanh chóng hương Băng Hỏa Tuyết Vũ Bài động thủ. Một tiếng băng vỡ vang lên, Niệm Băng bình luận món ăn của mình cực kỳ chính xác, theo mỗi câu nói của hắn, mọi người đều tìm được đáp án từ trong miếng sườn dê. Lần này Lạc Nhu rút kinh nghiệm lần trước, cho một miếng sườn dê vào miệng, lập tức đưa đũa sang đạo thức ăn thứ ba, món canh cá.
"Oa, thật là ngon a! Tại sao trước kia ta ăn Tuyết Ngư không có loại tiên vị như vậy nhỉ?" Lạc Nhu trong tay cầm thìa, vừa uống xong một ngụm canh, nàng đã bị món ăn trên tám đĩa băng này mê hoặc.
Niệm Băng mỉm cười nói: "Đây là một sở trường khác của ta giống như Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, tên là Băng Hỏa Bát Cực Tiên. Các vị hẳn thấy được trong quá trình chế tác, ta làm Tuyết Ngư Vi Thang ngay cả xương cá cũng chém thành bột phấn. Bình thường chế canh Tuyết Ngư đều có hai sai lầm, một là không cách nào trừ bỏ mùi đất tanh không nhiều lắm trên Tuyết Ngư, còn cái kia chính là bỏ qua xương của nó. Vấn đề thứ nhất phương pháp giải quyết rất đơn giản, đó chính là rút gân, mỗi loại cá đều có gân cũng chính là bạch tuyến mà mọi người nhìn thấy. Gân cá cũng được gọi là gân tanh, chỉ cần loại bỏ nó đi, mùi đất tanh tự nhiên sẽ biến mất. Còn xương của Tuyết Ngư, bản thân trong đó đã có một lượng mỡ cá nhất định, đây mới là chỗ ngon nhất, cho nên khi nấu canh Tuyết Ngư, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Băng Hỏa Bát Cực Tiên này chủ yếu dùng chín loại nguyên liệu là tuyết ngư và tám tài liệu bình thường khác. Lúc Tuyết Ngư thang còn đang sôi, ta đem nó vào trong tám đĩa băng, như vậy, tám loại tế ti khác sẽ được nấu cùng canh Tuyết Ngư, không làm mất hương vị của bản thân. Khi canh Tuyết Ngư còn nóng mà cho vào đĩa băng, hương vị của tám loại tài liệu sẽ dung nhập trong canh Tuyết Ngư. Cho nên đăc điểm lớn nhất của Băng Hỏa Bát Cực Tiên chính là nó có tám vị đạo khác nhau. Đây kỳ thật là một loại canh, chỉ cần uống canh là được rồi. Bây giờ canh vẫn còn nóng, mời mọi người nhấm nháp.
Bất luận là nhân viên phục vụ Thanh Phong Trai hay là thân vệ môn, bảo vệ của hầu tước, bá tước lúc này cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là phong quyển tàn vân, thế nào là lang thôn hổ yết. Kim Trù Liêu Phong làm ba món ăn, bề ngoài cũng cực kỳ hoa lệ, nhưng so với món ăn Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên của Niệm Băng, trình độ hoa lệ cũng còn kém rất xa. Nhất là món ăn Băng Hỏa Cửu Trong thiên tỏa ra một làn sương trắng nhàn nhạt đã đủ để hấp dẫn ánh mắt chúng nhân. Niệm Băng giải thích xong, ba món ăn hắn làm cũng hoàn toàn biến mất, các giám khảo bộ dạng như vẫn muốn ăn, chỉ thiếu nước chén luôn cái khay bằng băng mà thôi.
Kim Hạo ngượng ngùng nhìn xuống đồ ăn trên tay, lại nhìn Niệm Băng, đột nhiên nói: "Ta theo nghề ẩm thực nửa đời người, chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy. Niệm Băng trù sư, nếu ngươi nguyện ý tới Đại Thành Hiên của chúng ta, ta sẽ đáp ứng mọi điều kiện của ngươi."
Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Nói như vậy, Kim lão bản nhận thua sao? Không cần các vị giám khảo nhận xét à?"
Kim Hạo trong mắt quang mang chợt hiện. "Không cần đâu, món ăn Liêu Phong có thể làm ra ta đã quá quen thuộc rồi. Bất quá, ta thua, thua hoàn toàn, nhưng ta thật không rõ, Tuyết huynh từ đâu mà tìm được ngươi. Kim Hạo ta không phải loại người thua mà không nhận, thua chính là thua. Hy vọng ngươi nghĩ kỹ lời ta nói. Hầu tước, bá tước hai vị đại nhân, Kim Hạo còn có việc, xin cáo lui trước." Nói xong từ bàn giám khảo đi ra hướng của Thanh Phong Trai. Nguồn: https://truyenfull.vn
Các trù sư tới giúp Liêu Phong cũng đều theo hắn ra ngoài. Liêu Phong hướng Niệm Băng hỏi: "Niệm huynh đệ, có thể nói cho ta biết, ngươi làm sao để khống chế được hương vị của thịt gà thiên biến vạn hóa như vậy?"
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Mấu chốt là hỏa hầu, muốn làm thịt gà thì hỏa hầu cùng hành, gừng dung hợp bao nhiêu đều có thể khống chế, mùi vị làm ra tự nhiên sẽ có biến hóa. Đây có thể coi là sự ảo diệu của ma pháp. Món ăn ngươi làm ra ta cũng đã xem qua, ngươi quá chú trọng bề ngoài. Mặc dù có thể nói hương vị cũng không kém, nhưng so với bề ngoài lại kém một chút, sau này ngươi nên chú trọng tới sự biến hóa của hương vị hơn, tất sẽ có thể tiến thêm một bước."
Liêu Phong trong mắt lộ ra vẻ cung kính: "Xin thụ giáo. Sau này có cơ hội sẽ lại lĩnh giáo." Nói xong, hắn hành lễ với bá tước và hầu tước rồi xoay người đi.
Hầu tước khôi phục thần thái lúc trước, đứng dậy nhìn Niệm Băng, toát ra ánh mắt tán dương. "Bây giờ không cần nói gì nữa, Niệm Băng ngươi thu được thắng lợi tuyệt đối trong trận đấu này. Bất quá, ta thấy thật kỳ quái, sao ngươi có thể đồng thời sử dụng hai loại ma pháp tương khắc? Ta dù không biết nhiều về ma pháp, nhưng đây là đạo lý mà ai cũng biết."
Niệm Băng cho tay vào người, lấy ra một đống quyển trục, to nhỏ không dưới ba mươi cái, mỉm cười nói "Hầu tước đại nhân, mời người xem. Thật ra ta chỉ là một gã băng hệ ma pháp sư. Tất cả hỏa diễm đều là dựa vào vật này tạo ra. Ta dùng băng hệ quyển trục bản thân làm ra đổi lấy hỏa hệ quyển trục ở ma pháp thương điếm. Lại phối hợp với trù nghệ của bản thân mới đạt được hiệu quả như vậy."
Hầu tước chứng kiến nhiều ma pháp quyển trục như vậy, không khỏi bất ngờ. Dù sao cho dù là một ma pháp quyển trục nho nhỏ cũng có giá trị không nhỏ, nhất là một số ma pháp quyển trục cao đẳng thể tích nhỏ kia, vừa nhìn đã biết trong đó ẩn chứa ma pháp năng lực không nhỏ, thậm chí có thể nói giá trị liên thành.
Hắn quay đầu lại nhìn Long Trí nói: "Long hội trưởng, ngươi luôn xin ngân sách, giờ ta lại thấy ma pháp sư công hội các ngươi tư nguyên cũng không ít a!"
Long Trí trừng mắt nhìn Niệm Băng một cái rồi nói: "Hầu tước đại nhân không nên nghĩ vậy, quyển trục này đều là của Niệm Băng. Hắn tại phương diện chế tác ma pháp quyển trục rất có thiên phú, xác xuất thành công rất cao. Cho nên mới có nhiều như vậy, không phải là công hội cung cấp."
Hầu tước ha ha cười, nói: "Bất quản ra sao, Niệm Băng trù nghệ tinh xảo khiến ta được mở rộng tầm mắt rồi. Sợ rằng trong hoàng cung ngự trù của quốc vương bệ hạ cũng vô pháp so với ngươi. Hay cho một cái Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, hay cho một Băng Hỏa Ma Trù a! Dùng ma pháp nhập trù đạo, thật là ý tưởng mới mẻ, ta phải đưa ý kiến này cho trường học trù nghệ mới được."
Lạc Nhu vốn ngồi một bên chuyển thân đứng dậy, mỉm cười nói: "Nặc Á thúc thúc, chỉ sợ ngươi có đưa ý kiến này lên cũng vô dụng. Có bao nhiêu ma pháp sư nguyện ý học tập trù nghệ đây? Thúc thúc, nếu Niệm Băng đã thắng, vậy vật phẩm đổ ước cũng nên đưa cho hắn?"
Nặc Á hầu tước sắc mặt đỏ lên, đưa cầm chiếc hộp đựng Thánh Diệu Thạch vốn ở bên cạnh lên. Đối với khối quang minh hệ bảo thạch quý giá này, hắn thật sự có phần không nỡ đưa ra, nhưng với thân phận của hắn lúc này không thể để hiện ra vẻ tham lam được, gật đầu nói: "Đúng, bổn tước suýt nữa quên mất. Niệm Băng, cho ngươi, đây là chiến lợi phẩm của ngươi."
Niệm Băng cầm lấy cái hộp bằng chì, lại đưa cho Tuyết Cực: "Bá phụ, cái này là của ngài."
Tuyết Cực không tiếp lấy, mỉm cười nói: "Không, nó là của ngươi, ngươi dùng Ngạo Thiên Đao để đổ ước mà, mặc dù bây giờ Ngạo Thiên đao chưa hoàn toàn của ngươi, nhưng ta đã đem nó bán ra, ngươi lại dùng nó đánh cuộc, sao lại đưa cho ta?"
Niệm Băng ngây người một lúc, nhìn ánh mắt thâm thúy của Tuyết Cực, nắm chặt chiếc hộp trong tay, mỉm cười nói: "Từ chối không bằng tuân lệnh vậy." Hắn không muốn tiếp tục cho Tuyết Cực một cơ hội đưa ra yêu cầu nữa. Cất Thánh Diệu Châu vào trong ngực, mặc dù làm vậy về mặt lễ số hơi ké, nhưng vì bảo bối này, Niệm Băng cũng bất chấp.
Long Trí từ sau bàn giám khảo đi tới, hành lễ với bá tước và hầu tước, nói: "Các vị, tỷ thí hôm nay đã kết thúc, Tuyết đại ca, nếu ngươi không có chuyện gì nữa để cho Niệm Băng theo chúng ta trở về đi."
Quan hệ của Tuyết Cực và Long Trí luôn luôn tốt đẹp, huống chi hôm nay Niệm Băng đánh bại Đại Thành Hiên khiến cho hắn tâm tình rất tốt. "Được rồi, vậy các ngươi về đi. Niệm Băng, tối mai ta sẽ phái xe ngựa tới đón ngươi."
Nặc Á hầu tước có chút bất mãn nói: "Ăn ba món ăn vừa rồi bổn tước còn chưa no, Niệm Băng, ta muốn ngươi làm hai món nữa cho chúng ta nếm thử."
Niệm Băng trong lòng xuất hiện một tia bất mãn, làm một đỉnh cấp trù sư, hắn tịnh không phải vì phục vụ giới quan chức quý tộc này mà học tập trù nghệ. Nhưng lúc này cũng khó cự tuyệt thành chủ Tuyết Thành. Đang lúc hắn đang ở thế khó, lại là Lạc Nhu giải vây giúp: "Nặc Á thúc thúc, mỹ vị không thể dùng nhiều, cho dù ăn nhiều cũng vô pháp cảm nhận chân vị trong đó. Niệm Băng vừa rồi dùng nhiều ma pháp như vậy, nên để hắn nghỉ ngơi đi. Ngày mai ngài quay lại, không phải giống nhau sao?"
Nặc Á hầu tước nghe Lạc Nhu nói vậy, không tiếp tục đòi hỏi, gật đầu nói: "Nếu Nhu nhi đã nói vậy, hôm nay cứ như vậy đi. Lão Tuyết a! Lấy rượu ngon ngươi cất kĩ ra cho chúng ta vài chén đi, cái này thì được chứ? Niệm Băng, ngươi về trước đi, ngày mai bổn tước nhất định sẽ trở lại thưởng thức tay nghề của ngươi. Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt, quả nhiên có sanh ý."
Bát đũa đã được đưa lên, kể cả Tuyết Cực và Kim Hạo, mỗi người đều cầm lấy đũa chuẩn bị động thủ. Ánh mắt bọn họ hoàn toàn tập trung vào ba món ăn dùng băng để đựng của Niệm Băng.
Liêu Phong lắc đầu, nhìn sang Niệm Băng đang đứng bên cạnh, lộ ra ánh mắt phức tạp. "Ta nghĩ, ta không cần giới thiệu làm gì. Ta thấy nên thử một chút món ăn của Niệm Băng trù sư này."
Nặc Á hầu tước ánh mắt lại chuyển về phía Niệm Băng, mỉm cười nói: " Vậy xin mời Niệm Băng trù sư giới thiệu một chút đi."
Niệm Băng nhìn ba khay băng đựng thức ăn ở trước mặt, bình tĩnh nói: "Ba món ăn này đều thuộc nhóm Băng Hỏa dung hợp hệ. Ta gọi chúng là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt."
Vừa nói, Niệm Băng vừa chỉ vào món ăn thứ nhất:
"Món ăn này nguyên liệu chủ yếu chỉ là một con gà bình thường, ta gọi là Băng Hỏa Bạo Hà Kê. Bản thân thịt gà thì bình thường, nhưng ta dùng ngọn lửa khiến cho hương vị của hành và gừng tuôn ra, tẩm vào trong thịt gà. Dùng hỏa diễm để quay. Khi thịt gà chín được tám phần thì dập tắt ngọn lửa, lấy lá sen bọc lại, bên ngoài phong băng. Vì thân gà nóng, lá sen lai đóng băng, dưới tác dụng của hai loại nhiệt độ đối lập, hương vị của lá sen phóng thích, hoàn toàn dung nhập vào thịt gà. Cuối cùng sử dụng Bạo Viêm thuật oanh kích, khiến băng và lá sen biến mất, hương vị của lá sen hoàn toàn dung hợp vào thịt gà, cũng khiến thịt hoàn toàn chín. Lúc này, thịt gà dưới tác dụng của băng hỏa hai loại nhiệt độ đối lập càng trở nên thơm và mềm hơn. Da bên ngoài màu vàng mật, thơm và giòn. Có lẽ các vị giám khảo đều đã phát hiện ra, món ăn này ta không sử dụng gia vị đặc biệt, cũng không phải ta sai lầm mà là cố ý. Nấu ăn là đem nguyên vị của nguyên liệu hoàn toàn thể hiện, đây mới chính thức là trù nghệ. Cho nên, đặc điểm lớn nhất của Băng Hỏa Bạo Hà Kê chính là một chữ hương, Về phần dùng băng tráo đậy lại đó là để bảo trụ nhiệt độ của Băng Hỏa Bạo Kê và hương khí trong đó. Xin mời nhân lúc nó còn nóng mà nếm thử."
Mọi người đồng thời động thủ, căn bản không ai buồn để ý tới ba món ăn của Liêu Phong mà trực tiếp tiến tới Băng Hỏa Bạo Hà Kê của Niệm Băng. Lớp băng bên ngoài nhanh chóng bị chiếc đũa phá tan. Lập tức, hương thơm nồng đậm phả ra, bên ngoài con gà đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Mọi người đều động thủ, da gà rất giòn, cho miếng thịt gà đầu tiên vào miệng, toàn bộ giám khảo kể cả Kim Hạo đều làm cũng một động tác: tiếp tục vươn đũa lần thứ hai.
Liêu Phong đứng một bên nhai miếng thịt gà ngon mềm, trên mặt thần sắc không ngừng biến hóa, không có buồn bã, ngược lại lại có vẻ vui mừng và sợ hãi. "Niệm huynh, ta thật sự khâm phục ngươi. Món Băng Hỏa Bạo Hà Kê của ngươi chẳng những đem hương vị của thịt gà hoàn toàn bộc lộ, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa chín loại hương khí. Có nồng đậm, có thanh đạm, ta tính toán, tổng cộng là tám loại. À, không, là chín loại hương vị mới đúng, hèn gì gọi lại Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt. Ba món ăn của ta cho dù cộng lại cũng kém hơn một món thịt gà của ngươi!"
Cảm nhận được Liêu Phong kiêu ngạo mà vẫn nhận xét chân thật, Niệm Băng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm về hắn. Vừa định nói gì đó lại nghe Nặc Á hầu tước hô: "Lão Tuyết, ngươi ăn ít một chút, chừa cho ta tí nào. Đùi gà của ta, trả cho ta …"
Niệm Băng quay đầu nhìn lại, lập tức giật mình, lúc này cả đĩa thịt gà đã biến mất, thậm chí ngay cả một miếng bã cũng không còn. Tất cả giám khảo đều như chưa ăn gì, không sợ vấy mỡ, đã bắt đầu trực tiếp dùng tay. Thậm chí ngay cả Lạc Nhu khí chất xuất trần cũng đang cầm một cái cánh gà mà ăn. Đối mặt với mỹ thực, đã không còn ai để ý tới hai chữ nhã quan.
Niệm Băng cười khổ nói: "Các vị ăn từ từ thôi, không phải còn hai món ăn sao?" Chỉ vào đĩa đựng sườn dê nói: "Món ăn này dùng sườn dê làm chủ, tên là Băng Hỏa Huyết Vũ Bài. Trong đó ta tẩm mười loại gia vị, mỗi loại đều chỉ một ít, cũng không phải vì nhập vị mà là để làm nền cho hương khí của sườn dê. Mọi người đều biết, thịt dê vốn có mùi nhất định, mà nước sốt cà chua cùng các loại gia vị dung hợp chẳng những sẽ không ngăn chặn mùi này mà ngược lại còn làm nền cho nó. Thông qua Băng, Hỏa hai chủng loại ma pháp trái ngược hầm, khiến cho mùi của nước sốt và gia vị hoàn toàn thấm sâu vào trong sườn dê, làm cho sườn dê tỏa ra hương vị thơm ngon. Bên ngoài nước sốt có thể đã nguội nhưng sườn dê ở bên trong chắc chắn vẫn còn nóng. Ngoài lạnh trong nóng, là một hương vị khác."
Hắn còn đang nói, các giám khảo đã nhai xong chỗ thịt gà trong miệng, tay cầm đũa nhanh chóng hương Băng Hỏa Tuyết Vũ Bài động thủ. Một tiếng băng vỡ vang lên, Niệm Băng bình luận món ăn của mình cực kỳ chính xác, theo mỗi câu nói của hắn, mọi người đều tìm được đáp án từ trong miếng sườn dê. Lần này Lạc Nhu rút kinh nghiệm lần trước, cho một miếng sườn dê vào miệng, lập tức đưa đũa sang đạo thức ăn thứ ba, món canh cá.
"Oa, thật là ngon a! Tại sao trước kia ta ăn Tuyết Ngư không có loại tiên vị như vậy nhỉ?" Lạc Nhu trong tay cầm thìa, vừa uống xong một ngụm canh, nàng đã bị món ăn trên tám đĩa băng này mê hoặc.
Niệm Băng mỉm cười nói: "Đây là một sở trường khác của ta giống như Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, tên là Băng Hỏa Bát Cực Tiên. Các vị hẳn thấy được trong quá trình chế tác, ta làm Tuyết Ngư Vi Thang ngay cả xương cá cũng chém thành bột phấn. Bình thường chế canh Tuyết Ngư đều có hai sai lầm, một là không cách nào trừ bỏ mùi đất tanh không nhiều lắm trên Tuyết Ngư, còn cái kia chính là bỏ qua xương của nó. Vấn đề thứ nhất phương pháp giải quyết rất đơn giản, đó chính là rút gân, mỗi loại cá đều có gân cũng chính là bạch tuyến mà mọi người nhìn thấy. Gân cá cũng được gọi là gân tanh, chỉ cần loại bỏ nó đi, mùi đất tanh tự nhiên sẽ biến mất. Còn xương của Tuyết Ngư, bản thân trong đó đã có một lượng mỡ cá nhất định, đây mới là chỗ ngon nhất, cho nên khi nấu canh Tuyết Ngư, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Băng Hỏa Bát Cực Tiên này chủ yếu dùng chín loại nguyên liệu là tuyết ngư và tám tài liệu bình thường khác. Lúc Tuyết Ngư thang còn đang sôi, ta đem nó vào trong tám đĩa băng, như vậy, tám loại tế ti khác sẽ được nấu cùng canh Tuyết Ngư, không làm mất hương vị của bản thân. Khi canh Tuyết Ngư còn nóng mà cho vào đĩa băng, hương vị của tám loại tài liệu sẽ dung nhập trong canh Tuyết Ngư. Cho nên đăc điểm lớn nhất của Băng Hỏa Bát Cực Tiên chính là nó có tám vị đạo khác nhau. Đây kỳ thật là một loại canh, chỉ cần uống canh là được rồi. Bây giờ canh vẫn còn nóng, mời mọi người nhấm nháp.
Bất luận là nhân viên phục vụ Thanh Phong Trai hay là thân vệ môn, bảo vệ của hầu tước, bá tước lúc này cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là phong quyển tàn vân, thế nào là lang thôn hổ yết. Kim Trù Liêu Phong làm ba món ăn, bề ngoài cũng cực kỳ hoa lệ, nhưng so với món ăn Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên của Niệm Băng, trình độ hoa lệ cũng còn kém rất xa. Nhất là món ăn Băng Hỏa Cửu Trong thiên tỏa ra một làn sương trắng nhàn nhạt đã đủ để hấp dẫn ánh mắt chúng nhân. Niệm Băng giải thích xong, ba món ăn hắn làm cũng hoàn toàn biến mất, các giám khảo bộ dạng như vẫn muốn ăn, chỉ thiếu nước chén luôn cái khay bằng băng mà thôi.
Kim Hạo ngượng ngùng nhìn xuống đồ ăn trên tay, lại nhìn Niệm Băng, đột nhiên nói: "Ta theo nghề ẩm thực nửa đời người, chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy. Niệm Băng trù sư, nếu ngươi nguyện ý tới Đại Thành Hiên của chúng ta, ta sẽ đáp ứng mọi điều kiện của ngươi."
Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Nói như vậy, Kim lão bản nhận thua sao? Không cần các vị giám khảo nhận xét à?"
Kim Hạo trong mắt quang mang chợt hiện. "Không cần đâu, món ăn Liêu Phong có thể làm ra ta đã quá quen thuộc rồi. Bất quá, ta thua, thua hoàn toàn, nhưng ta thật không rõ, Tuyết huynh từ đâu mà tìm được ngươi. Kim Hạo ta không phải loại người thua mà không nhận, thua chính là thua. Hy vọng ngươi nghĩ kỹ lời ta nói. Hầu tước, bá tước hai vị đại nhân, Kim Hạo còn có việc, xin cáo lui trước." Nói xong từ bàn giám khảo đi ra hướng của Thanh Phong Trai. Nguồn: https://truyenfull.vn
Các trù sư tới giúp Liêu Phong cũng đều theo hắn ra ngoài. Liêu Phong hướng Niệm Băng hỏi: "Niệm huynh đệ, có thể nói cho ta biết, ngươi làm sao để khống chế được hương vị của thịt gà thiên biến vạn hóa như vậy?"
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Mấu chốt là hỏa hầu, muốn làm thịt gà thì hỏa hầu cùng hành, gừng dung hợp bao nhiêu đều có thể khống chế, mùi vị làm ra tự nhiên sẽ có biến hóa. Đây có thể coi là sự ảo diệu của ma pháp. Món ăn ngươi làm ra ta cũng đã xem qua, ngươi quá chú trọng bề ngoài. Mặc dù có thể nói hương vị cũng không kém, nhưng so với bề ngoài lại kém một chút, sau này ngươi nên chú trọng tới sự biến hóa của hương vị hơn, tất sẽ có thể tiến thêm một bước."
Liêu Phong trong mắt lộ ra vẻ cung kính: "Xin thụ giáo. Sau này có cơ hội sẽ lại lĩnh giáo." Nói xong, hắn hành lễ với bá tước và hầu tước rồi xoay người đi.
Hầu tước khôi phục thần thái lúc trước, đứng dậy nhìn Niệm Băng, toát ra ánh mắt tán dương. "Bây giờ không cần nói gì nữa, Niệm Băng ngươi thu được thắng lợi tuyệt đối trong trận đấu này. Bất quá, ta thấy thật kỳ quái, sao ngươi có thể đồng thời sử dụng hai loại ma pháp tương khắc? Ta dù không biết nhiều về ma pháp, nhưng đây là đạo lý mà ai cũng biết."
Niệm Băng cho tay vào người, lấy ra một đống quyển trục, to nhỏ không dưới ba mươi cái, mỉm cười nói "Hầu tước đại nhân, mời người xem. Thật ra ta chỉ là một gã băng hệ ma pháp sư. Tất cả hỏa diễm đều là dựa vào vật này tạo ra. Ta dùng băng hệ quyển trục bản thân làm ra đổi lấy hỏa hệ quyển trục ở ma pháp thương điếm. Lại phối hợp với trù nghệ của bản thân mới đạt được hiệu quả như vậy."
Hầu tước chứng kiến nhiều ma pháp quyển trục như vậy, không khỏi bất ngờ. Dù sao cho dù là một ma pháp quyển trục nho nhỏ cũng có giá trị không nhỏ, nhất là một số ma pháp quyển trục cao đẳng thể tích nhỏ kia, vừa nhìn đã biết trong đó ẩn chứa ma pháp năng lực không nhỏ, thậm chí có thể nói giá trị liên thành.
Hắn quay đầu lại nhìn Long Trí nói: "Long hội trưởng, ngươi luôn xin ngân sách, giờ ta lại thấy ma pháp sư công hội các ngươi tư nguyên cũng không ít a!"
Long Trí trừng mắt nhìn Niệm Băng một cái rồi nói: "Hầu tước đại nhân không nên nghĩ vậy, quyển trục này đều là của Niệm Băng. Hắn tại phương diện chế tác ma pháp quyển trục rất có thiên phú, xác xuất thành công rất cao. Cho nên mới có nhiều như vậy, không phải là công hội cung cấp."
Hầu tước ha ha cười, nói: "Bất quản ra sao, Niệm Băng trù nghệ tinh xảo khiến ta được mở rộng tầm mắt rồi. Sợ rằng trong hoàng cung ngự trù của quốc vương bệ hạ cũng vô pháp so với ngươi. Hay cho một cái Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, hay cho một Băng Hỏa Ma Trù a! Dùng ma pháp nhập trù đạo, thật là ý tưởng mới mẻ, ta phải đưa ý kiến này cho trường học trù nghệ mới được."
Lạc Nhu vốn ngồi một bên chuyển thân đứng dậy, mỉm cười nói: "Nặc Á thúc thúc, chỉ sợ ngươi có đưa ý kiến này lên cũng vô dụng. Có bao nhiêu ma pháp sư nguyện ý học tập trù nghệ đây? Thúc thúc, nếu Niệm Băng đã thắng, vậy vật phẩm đổ ước cũng nên đưa cho hắn?"
Nặc Á hầu tước sắc mặt đỏ lên, đưa cầm chiếc hộp đựng Thánh Diệu Thạch vốn ở bên cạnh lên. Đối với khối quang minh hệ bảo thạch quý giá này, hắn thật sự có phần không nỡ đưa ra, nhưng với thân phận của hắn lúc này không thể để hiện ra vẻ tham lam được, gật đầu nói: "Đúng, bổn tước suýt nữa quên mất. Niệm Băng, cho ngươi, đây là chiến lợi phẩm của ngươi."
Niệm Băng cầm lấy cái hộp bằng chì, lại đưa cho Tuyết Cực: "Bá phụ, cái này là của ngài."
Tuyết Cực không tiếp lấy, mỉm cười nói: "Không, nó là của ngươi, ngươi dùng Ngạo Thiên Đao để đổ ước mà, mặc dù bây giờ Ngạo Thiên đao chưa hoàn toàn của ngươi, nhưng ta đã đem nó bán ra, ngươi lại dùng nó đánh cuộc, sao lại đưa cho ta?"
Niệm Băng ngây người một lúc, nhìn ánh mắt thâm thúy của Tuyết Cực, nắm chặt chiếc hộp trong tay, mỉm cười nói: "Từ chối không bằng tuân lệnh vậy." Hắn không muốn tiếp tục cho Tuyết Cực một cơ hội đưa ra yêu cầu nữa. Cất Thánh Diệu Châu vào trong ngực, mặc dù làm vậy về mặt lễ số hơi ké, nhưng vì bảo bối này, Niệm Băng cũng bất chấp.
Long Trí từ sau bàn giám khảo đi tới, hành lễ với bá tước và hầu tước, nói: "Các vị, tỷ thí hôm nay đã kết thúc, Tuyết đại ca, nếu ngươi không có chuyện gì nữa để cho Niệm Băng theo chúng ta trở về đi."
Quan hệ của Tuyết Cực và Long Trí luôn luôn tốt đẹp, huống chi hôm nay Niệm Băng đánh bại Đại Thành Hiên khiến cho hắn tâm tình rất tốt. "Được rồi, vậy các ngươi về đi. Niệm Băng, tối mai ta sẽ phái xe ngựa tới đón ngươi."
Nặc Á hầu tước có chút bất mãn nói: "Ăn ba món ăn vừa rồi bổn tước còn chưa no, Niệm Băng, ta muốn ngươi làm hai món nữa cho chúng ta nếm thử."
Niệm Băng trong lòng xuất hiện một tia bất mãn, làm một đỉnh cấp trù sư, hắn tịnh không phải vì phục vụ giới quan chức quý tộc này mà học tập trù nghệ. Nhưng lúc này cũng khó cự tuyệt thành chủ Tuyết Thành. Đang lúc hắn đang ở thế khó, lại là Lạc Nhu giải vây giúp: "Nặc Á thúc thúc, mỹ vị không thể dùng nhiều, cho dù ăn nhiều cũng vô pháp cảm nhận chân vị trong đó. Niệm Băng vừa rồi dùng nhiều ma pháp như vậy, nên để hắn nghỉ ngơi đi. Ngày mai ngài quay lại, không phải giống nhau sao?"
Nặc Á hầu tước nghe Lạc Nhu nói vậy, không tiếp tục đòi hỏi, gật đầu nói: "Nếu Nhu nhi đã nói vậy, hôm nay cứ như vậy đi. Lão Tuyết a! Lấy rượu ngon ngươi cất kĩ ra cho chúng ta vài chén đi, cái này thì được chứ? Niệm Băng, ngươi về trước đi, ngày mai bổn tước nhất định sẽ trở lại thưởng thức tay nghề của ngươi. Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt, quả nhiên có sanh ý."
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu