Băng Hỏa Ma Trù
Chương 419: Bổ dược khổ sáp
Tinh thần cố gắng không ngừng của bọn họ khiến cho Tích Lỗ không khỏi âm thầm bội phục. Nhìn thấy những người đó đều đang bận với công việc của mình, Tích Lỗ và Miêu Miêu đem lương khô còn thừa của mình chia cho bọn họ. Mặc dù điều này cũng không tạo ra tác dụng bao nhiêu, nhưng vẫn còn hơn không có. Tích Lỗ vốn định đi bắt một ít dã thú cho bọn họ, nhưng lại bị Ngân Nãng ngăn lại. Ngân Nãng nói rất đơn giản, lúc Niệm Băng ly khai đã bảo hắn phụ trách tất cả công tác hậu cần. Nếu như biết những người này tùy tiện ăn những thứ khác, thì không khác gì vi phạm mệnh lệnh của Giáo Chủ. Mà việc này, giáo chúng của Huyết Sư giáo tuyệt đối sẽ không làm. Ngay cả lương khô mà Tích Lỗ cho bọn hắn, Ngân Nãng cũng chỉ phân cho mấy tên thuộc hạ kém cỏi nhất, không kiên trì được mà thôi. Vì vậy, Tích Lỗ cũng chỉ có thể bỏ ý niệm trong đầu này đi, để mặc bọn họ tiếp tục cố gắng.
- Tích Lỗ đại ca, đã hai ngày rồi, sao Niệm Băng Ca ca còn chưa trở lại? Huynh ấy không phải nói hai ngày sẽ về sao? Huynh ấy rốt cuộc đi đâu?
Miêu Miêu nhìn bốn phía.
Tích Lỗ mỉm cười nói:
- Niệm Băng ca ca của ngươi luôn lo lắng rất chu đáo. Hắn đã nói hai ngày sẽ trở về thì hôm nay nhất định sẽ trở về. Ta nghĩ, hắn là đi chuẩn bị các công tác hậu cần. Lần này trở về, nhất định mang về một ít thực vật. Dù sao những người này đều đã bị đói bụng hai ngày rồi. Mỗi ngày còn tiêu hao rất nhiều sức lực. Nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ, không có mấy người có thể duy trì được
Đang khi bọn họ nói chuyện, thì trên đỉnh Tuyết Sơn tản mát ra một vầng hào quang màu đỏ. Hào quang hầu như bao trùm khắp đỉnh Tuyết Sơn. Trong phút chốc, tiếng oanh kích của Đấu khí trở nên dồn dập. Đấu khí với các màu sắc không ngừng bộc phát, giống như đám Yên hoa rất đẹp động lòng người. Miêu Miêu cười nói:
- Khẳng định là cái con nghịch ngợm đó. Nó thật là lười biếng, không hề tự mình ra tay chút nào mà chỉ không ngừng phóng thích năng lực
Tích Lỗ nói:
- Điều này không sai. Nếu không có sự trợ giúp của con Hồ Ly này, chỉ sợ Hành động Diệt Sơn của bọn họ càng khó khăn hơn. Đáng tiếc chúng ta không thấy được tình hình ở bên dưới. Không biết chừng con Nãi Ngưu của ngươi đã ở trên đó giúp bọn họ không ít. May mắn là ta đã cho mấy con Sủng vật khác của ngươi cùng tiến lên. Nếu không hành động Diệt Sơn lần này của bọn họ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều
Đang nói, sắc mặt Tích Lỗ hơi động, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lợi hại, nhìn về phía cách đó không xa. Miêu Miêu đang đối diện nói chuyện với Tích Lỗ, nhìn thấy hắn đột nhiên không nói nhìn về một phía. Hơn nữa hơi thở trên người rõ ràng trở nên lợi hại hơn nhiều, cũng không khỏi nhìn lại theo ánh mắt của hắn. Nơi mà Tích Lỗ nhìn là một mảnh đất trống không có vật gì. Đang lúc Miêu Miêu nghi hoặc, thì nơi mà Tích Lỗ đang quan sát, không khí ở đó đột nhiên trở nên méo mó. Dưới cái nhìn chăm chú của Miêu Miêu, hào quang mờ nhạt màu bạc sáng lên, một cánh cửa màu bạc xuất hiện. Hào quang hình tròn không ngừng ba động. Một bóng người từ phía sau cánh cửa bước ra, khuôn mặt tươi cười. Xuất hiện trước mặt hai người. Người vừa xuất hiện, không phải Niệm Băng thì là ai chứ?
- Niệm Băng ca ca
Miêu Miêu hưng phấn nhào tới, ôm lấy cánh tay Miêu Miêu, dùng sức lay lay:
- Ca Ca, huynh đã trở lại. Miêu Miêu nhớ huynh. Tích Lỗ đại ca nói huynh đi lấy đồ ăn. Huynh rốt cuộc mang cái gì về? Có hay không mang đồ ăn ngon gì đó cho Miêu Miêu không? Hai ngày nay Miêu Miêu cũng không hề lười biếng. Một mực khổ luyện Tinh thần Ma pháp.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- không lười biếng là tốt rồi. Ca ca đương nhiên mang đồ ăn ngon về. Lại đây, mấy cái này cho muội
Ngân quang lóe lên trên tay hắn, một bao thức ăn lớn xuất hiện. Miêu Miêu cầm đỡ lấy ngay, mở ngay cái bao ra. Chỉ thấy ở bên trong đều là các loại thức ăn. Đều là những thứ trong Băng Nguyệt Thành mới có.
Miêu Miêu hưng phấn nhảy lên hôn Niệm Băng một cái:
- Niệm Băng Ca Ca tốt nhất
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Tích Lỗ đại ca, hai ngày nay không xảy ra chuyện gì chứ?
Tích Lỗ nói:
- Thủ hạ của ngươi rất cố gắng. Ngươi đi đâu, sao lại dùng không gian Ma pháp để trở về?
Niệm Băng nói:
- không gian Ma pháp mới có thể trong thời gian ngắn nhất về kịp. Lần này đúng là không phí công. Ta ở bên kia để lại định vị không gian, từ nay về sau sẽ không cần phải phi hành trong một thời gian dài nữa
Thì ra trước khi hắn rời khỏi đây, hắn đã để lại Tinh thần lạc ấn của mình làm điểm định vị. Sau khi hoàn thành mục đích, hắn liền dùng Không gian Ma pháp trở lại Băng Nguyệt Thành mà mình đã định vị, mua thức ăn cho Miêu Miêu, sau đó mời quay về đây.
Tích Lỗ nói:
- Thủ hạ của ngươi đói đến đáng thương. Nhanh chóng cho bọn họ ăn chút đi. Ta thấy bọn họ đã không còn chút sức lực nào nữa. Niệm Băng, ngươi để bọn họ mở Tuyết Sơn này, có phải hơi khó khăn không? Cho dù là cao thủ cảnh giới Vũ Thánh, toàn lực một kích cũng chỉ có thể phá vỡ vài trượng Tuyết Sơn mà thôi. Huống hồ, Đấu khí của bọn họ lại có hạn
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Chính bởi vì khó khăn, mới để bọn họ làm. Nếu không, làm sao có hiệu quả được. Ta để bọn họ chấp hành Hành động Diệt Sơn này, chẳng những muốn tăng cường thực lực của bọn họ. Đồng thời cũng muốn cho bọn họ tin tưởng. Đại ca, huynh chờ xem, không bao lâu nữa, chỗ tốt của Hành động Diệt Sơn lần này sẽ thể hiện. Giờ là lúc cho bọn họ ăn một chút vậy
Vừa nói, trên tay Niệm Băng hiện lên một đạo hào quang màu vàng, đưa vào trong mặt đất dưới chân. Dưới sự khống chế bởi Tinh thần lực của hắn, bùn đất quay cuồng, không ngừng ngưng kết thành một cái hố thật lớn. Ngân quang lóe lên, một chiếc nồi lớn có đường kính gần trượng xuất hiện, vững vàng xuất hiện trong cái hố. Cái nồi lớn này là do Niệm Băng đã cố ý sai người ở Băng Nguyệt Thành chế tạo. Cũng vì cái nồi này nên mới chậm trễ mấy canh giờ. Trong mắt Niệm Băng sáng lên, Băng nguyên tố ngưng kết trong nồi, được Hỏa nguyên tố phụ trợ, trong chốc lát nước đã chiếm hơn phân nửa nồi.
Miêu Miêu lúc này đang ở bên cạnh đắc ý ăn những món nàng thích, vừa ăn vừa nhìn động tác của Niệm Băng.
Ngân quang trong tay Niệm Băng lại hiện lên. Một viên màu xanh đen to như nắm tay rơi vào trong nồi. Tích Lỗ đếm sơ qua thì thấy có mấy chục viên. Hỏa quang lóe lên trên tay trái Niệm Băng, cái hố lập tức nóng lên, tăng nhiệt độ rất nhanh do tác dụng của Hỏa Ma pháp. Nồi nước lập tức sôi lên. Búng tay thành đạn, vài đạo Phong nguyên tố nhập vào trong nồi, làm nát mấy thứ màu xanh đen trong đó ra. Nhất thời, nước trong nồi biến thành chất lỏng màu xanh đen, cái mùi khó ngửi bay ra. Tích Lỗ nhíu mày, không khỏi lui về phía sau vài bước.
Miêu Miêu ngửi thấy mùi thối trong không trung, không khỏi chạy sang một bên, nói:
- Thật là khó ngửi. Niệm Băng Ca ca, đây là cái gì, thực vật mà huynh làm trước kia đều rất thơm ngon mà
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Lần này thì khác, ta cũng không phải là nấu cơm cho bọn họ ăn. Huống hồ, bây giờ bọn họ cũng không thích hợp để ăn ngon. Hưởng thụ sẽ chỉ khiến cho thần kinh bọn họ tê liệt. Thuốc đắng dã tật sẽ tốt cho bệnh. Dù sao đây cũng không phải thứ làm cho hai người uống
Chất lỏng màu xanh đen không ngừng sôi sục, mùi gay mũi càng thêm nồng nặc.
Niệm Băng ngẩng đầu nhìn đỉnh Tuyết Sơn, ánh mắt sáng lên, mở miệng nói:
- Ngân Nãng, ra lệnh cho thuộc hạ bổn giáo, lập tức tập trung đến đây
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng dưới tác dụng của Tinh thần lực, lại rõ ràng truyền khắp đỉnh núi cách đó ngàn trượng. Nghe thấy giọng nói của Niệm Băng, Ngân Nãng đang huấn luyện lập tức dẫn người từ đỉnh núi rất nhanh đi xuống. Đồng thời cũng phát ra tín hiệu, triệu tập giáo chúng đang tu luyện.
Trong chốc lát, một trăm linh một người xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Ánh mắt của Niệm Băng quét qua trên người bọn họ. Chỉ thấy kể cả Ngân Nãng, vẻ mặt tất cả đều trắng bệch, hiểu nhiên là do tiêu hao quá nhiều. Ở trong nơi giá lạnh thế này, còn phải nỗ lực khai sơn, quả thật là làm khó bọn họ.
Một trăm linh một người, đều thấy được cái nồi lớn trước mặt, đều ngửi được mùi khí thối buồn nôn. Bọn họ mặc dù đều cố gắng đứng thẳng người, nhưng khó có thể che dấu vẻ mệt mỏi trên mặt.
Ngọn lửa trên tay Niệm Băng đã ngừng lại, khiến cho chất lỏng màu xanh đen trong nồi cũng ngừng sôi. Ngân quang lóe lên trên tay Niệm Băng, một cái chén xuất hiện tron tay hắn. hắn đi đến trước mặt Ngân Nãng, đưa cái chén vào tay Ngân Nãng, nói:
- Bắt đầu từ ngươi, mỗi người uống ba chén. Không được nhổ ra, uống xong lập tức ngồi tại chỗ tu luyện.
Ngân Nãng ngẩn người một lát, hơi nghi hoặc nhìn cái nồi lớn, vô ý thức nói:
- Giáo Chủ, thứ này cũng có thể ăn sao?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng ta cho các ngươi ăn độc dược sao? Ta có thể nói thẳng cho các ngươi, thứ này mùi vị thì không tốt. Nhưng các ngươi phải uống vào, ngươi không định uống sao?
Ngân Nãng lắc lắc đầu nói:
- Đừng nói là khó uống mà thôi. Dù là thuốc độc, chỉ cần Giáo Chủ ra lệnh chúng ta tuyệt đối sẽ không vi phạm
Vừa nói, hắn vừa bước đến chiếc nồi, múc một chén lớn chất lỏng màu xanh đen. Nhắm mắt lại, đưa vào trong miệng mình. Hắn mặc dù uống rất kiên định, nhưng lúc này hắn mới biết được cái ý khó uống mà Niệm Băng nói là gì. Từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn uống một thứ khó khăn đến vậy. Hương vị đó rất khó hình dung, dù là nước đái cũng không khó uống như vậy.
Hương vị chua xót, khó chịu thật là khó uống. Hai ngày không ăn gì, lại uống Tinh Trấp có hương vị như vậy, Ngân Nãng chỉ cảm thấy dạ dày mình thắt lại, sắc mặt trong nháy mắt càng trở nên trắng bệch không còn chút máu, ngực bụng phập phồng. Nhìn thấy muốn nhổ ra thì một cỗ năng lượng nhu hòa đột nhiên từ sau lưng đưa vào, Quang nguyên tố dễ chịu đưa vào khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn, mạnh mẽ ép chất lỏng mà hắn sắp nôn ra xuống dưới. Sắc mặt Ngân Nãng lúc đỏ lúc trắng, rốt cuộc cũng đè lại được cảm giác nôn mửa. Nhìn thấy cái nồi đầy chất lỏng thối hoắc này. Hắn thân là Vũ Thánh không khỏi cảm thấy sợ hãi. Đây là thứ mà người uống sao? Giáo Chủ làm ra cái này rốt cuộc để làm gì?
Khi hắn còn đang do dự, giọng nói của Niệm Băng đã từ phía sau vang lên:
- Nhanh, còn hai chén
Nếu nói lúc uống chén thứ nhất Ngân Nãng còn đủ dũng khí, thì bây giờ hắn thật sự không còn dũng khí mà uống nữa. Quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Niệm Băng, cười khối nói:
- Giáo Chủ, có thể không uống được không? Cái này…
Vẻ mặt Niệm Băng rất bình tĩnh, nhưng giọng nói rất kiên quyết:
- không được, phải uống. Đây là mệnh lệnh. Chẳng lẽ, đệ tử của Huyết Sư giáo chúng ta ngay cả cái chết cũng không sợ, mà lại sợ một nồi canh sao?
Canh? Thứ này mà cũng có thể gọi là canh sao? Ngân Nãng vẫn còn do dự, hương vị đó vẫn tràn ngập trong miệng. Sắc mặt hắn lại thay đổi, rốt cuộc cũng múc ra chén thứ hai. Chất lỏng thối đó vừa đưa vào miệng, lại cảm thấy chua xót, khổ, khó uống đến cùng cực. Nhưng khi chén Tinh Trấp thứ hai này được đưa vào trong bụng, Ngân Nãng đột nhiên cảm nhận trong bụng hiện lên một hơi thở tươi mát. Cảm giác buồn nôn vốn nên xuất hiện lại không thấy đâu. Mặc dù cảm giác khổ sở vẫn khiến hắn liên tục nhếch miệng, nhưng không thấy khó khăn như lúc uống chén thứ nhất. Hắn không hề dừng lại, lập tức múc một chén đưa vào miệng uống hết. Hoàn thành ba chén, hắn thở một hơi dài. Luồng hơi thở tươi mát trong cơ thể đã rất rõ ràng. Nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Niệm Băng, hắn gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ của mình. Một gã Vũ Thánh khác đi lên, cầm lấy cái chén trong tay hắn. Ngân Nãng đã thực hiện, thì ai cũng không thể không uống.
Khi người thứ hai chuẩn bị uống, thì Ngân Nãng đột nhiên cảm giác thấy luồng hơi thở tươi mát trở nên nóng rực. Cảm giác nóng rực đó như đang đốt cháy kinh mạch mình. Kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn về phía Niệm Băng.
Niệm Băng tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Ngân Nãng, nói:
- Ngồi xuống một bên tu luyện. Mọi người phải nhớ kỹ, nồi Tinh Trấp này còn khó uống hơn tất cả những gì các ngươi uống trước kia. Nhưng ta lại yêu cầu các ngươi uống vào. Bây giờ khổ như vậy, thì sau này gặp cái gì, các ngươi sẽ càng kiên cường hơn
Vừa nói, hắn một chưởng đặt trên lưng gã Vũ Thánh sắp nôn ra, buộc hắn nuốt vào.
Niệm Băng đi đến một bên ngồi xuống tu luyện. Ý chí của gã Vũ Thánh thứ hai còn không bằng Ngân Nãng. Bị khí tiên thiên của Niệm Băng bức bách uống xong chén thứ nhất. Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dạ dày đau đớn khiến hắn sống không bằng chết. Thật sự không có dũng khí uống tiếp. Nhưng Niệm Băng không hề buông tha, dưới tác dụng của Thiên nhãn lĩnh vực trực tiếp trói buộc thân thể hắn. Tích Lỗ ở một bên thấy Niệm Băng ra hiệu, liền đổ vào miệng hắn hai chén. Như là nhồi vịt để hoàn thành nhiệm vụ. Cũng cảm nhận được luồng khí tươi mát đang chảy trong người, vị Vũ Thánh này chỉ cảm thấy mình như đã đi một vòng đến Địa ngục. Khi Thiên nhãn lĩnh vực của Niệm Băng buông ra, Tích Lỗ đưa hắn đến một bên, thì hắn chỉ cảm thấy cả người uể oải, đặt mông ngồi bên cạnh Ngân Nãng, lập tức tu luyện
Niệm Băng vung tay lên, tên thứ ba đã đi đến. Uống Tinh Trấp này không quan hệ gì đến thực lực mà phụ thuộc vào ý chí và dũng khí của bản thân nhiều hơn. Từ người thứ nhất là Ngân Nãng, đến một gã Đại Kiếm sư cuối cùng. Niệm Băng vẫn quan sát, tổng cộng mà nói, ý chí của đám tinh nhuệ của Băng Nguyệt Đường cũng không tồi. Ít nhất không có một ai chính thức phản kháng. Đến người cuối cùng uống xong ba chén thì, Tinh Trấp trong nồi còn thừa không đáng bao nhiêu. Một trăm linh một người ngồi ở xung quanh, hào quang của Đấu khí vòng quanh thân thể bọn họ, bọn họ đều đang tu luyện.
Tích Lỗ nhỏ giọng nói:
- Niệm Băng, tiểu tử ngươi thật là tàn nhẫn. Nhìn hình dạng của bọn họ, thứ này không chỉ khó uống bình thường đâu
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Tích Lỗ đại ca, ở đây còn một chút. Không bằng huynh uống đi, không chính thức thử qua, tuyệt đối không thể nào cảm nhận được hương vị của nó
Tích Lỗ liên tục vung tay, nói:
- Quên đi, ta không có khuhnh hướng tự ngược đãi bản thân. Sao ngươi không uống đi? Nếu ngươi đồng ý uống. Thì ta sẽ uống với ngươi hai chén
Niệm Băng nhìn đám thuộc hạ ngồi xung quanh, hào quang lóe lên trong mắt. hắn không nói gì. Hai tay cần lấy hai bên nồi, giơ cái nồi khổng lồ có đường kính gần trượng lên, trực tiếp đặt ở miệng. Nghiêng cái nồi, uống từng ngụm một, liên tục uống bảy tám ngụm. Khi hắn đưa cái nồi vào tay Tích Lỗ, thì vẻ mặt không hề biến hóa chút nào, như là món canh bình thường mà thôi.
Tích Lỗ trợn mắt há mồm nhìn Niệm Băng, muốn từ vẻ mặt của hắn tìm thấy sự sơ hở. Nhưng hắn thất vọng, Niệm Băng không có chút biến hóa gì, vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Tích Lỗ cắn răng một cái, học theo cách của Niệm Băng uống vào từng ngụm một. Khi ngụm Tinh Trấp đầu tiên vừa vào đến miệng, cả người hắn không khỏi cứng đờ lại. Nhưng hắn cũng không hề dừng lại. uống toàn bộ số Tinh Trấp còn lại trong nồi. Niệm Băng ở bên cạnh đang nhẫn nại chịu đựng sự quay cuồng trong bụng, vừa thầm khen trong lòng. Tích Lỗ từng sống trên Thần Chi đại lục, nên ý chí quả thực người bình thường không thể nào sánh bằng.
"Bịch" một tiếng, Tích Lỗ đặt cái nồi vào trong hố, hít từng ngụm không khí lạnh, rồi nói:
- Ta, ta nhổ vào. Niệm Băng, thứ này của ngươi là người uống được sao?
Niệm Băng cười ha hả nói:
- không phải người uống? Một trăm linh ba người chúng ta đã đều uống cả. Thứ này gọi là canh Nam nhân. Chỉ có Nam nhân chân chính, mới dám uống
Tích Lỗ tức giận trừng mắt nhìn Niệm Băng. Đột nhiên, vẻ bất mãn trong ánh mắt hắn biến thành kinh ngạc, thất thanh nói:
- Niệm Băng, cái này rốt cuộc là gì, cảm giác thật là thoải mái.
Thực lực của hắn là điều mà đám người Ngân Nãng không thể nào so sánh được. Đặc biệt dưới tác dụng của Đấu khí khổng lồ trong cơ thể, Tích Lỗ rõ ràng cảm nhận được một cỗ khí lưu nóng rực đang làm dịu kinh mạch mình. Cảm giác thoải mái lan khắp cơ thể không nói nên lời. Như là mỗi một phần cơ thể đề tràn ngập lực lượng. Ngay cả tốc độ vận chuyển của Đấu khí cũng theo khí huyết mà nhanh lên. Phải biết rằng, Tích Lỗ tu luyện nhiều năm ở Thần Chi đại lục như thế. Cho dù là Linh dược cũng có tác dụng không nhiều đối với hắn. Nhưng uống xong Tinh Trấp trong nồi thì hắn ngay lập tức cảm nhận được công hiệu. Điều này khiến cho Tích Lỗ rất kinh ngạc. Thế mới hiểu được Niệm Băng tốt với bọn thuộc hạ hắn thế nào. Có thể tạo ra hiệu quả như vậy, tự nhiên không phải vật bình thường. Niệm Băng một chút lấy ra nhiều như vậy, mặc dù rất khó uống, nhưng hiệu quả cũng rất lớn.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Đây là thứ mà trước kia ta đã ăn qua. Chính nhờ tác dụng của nó, ta mới có được thân thể mạnh hơn Ma Pháp sư bình thường nhiều
Hơn mười viên màu xanh đen mà hắn mang về đúng là Gan của Thiết Tuyến Xà mà lần trước Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư đã cho hắn nếm qua. Thiết Tuyến Xà là một loại sinh vật chỉ trên Thiên Đãng Sơn mạch mới có. Toàn thân cứng rắn, người mang kịch độc, Ruột gan của nó chính là bổ vật hiếm có. Niệm Băng lúc trước được Gia Lạp Mạn Địch Tư giúp đỡ, đã ăn không ít khiến cho thân thể hắn dù không tu luyện Đấu khí cũng trở nên rất là mạnh mẽ. Hôm trước sau khi Niệm Băng rời khỏi đây, mục đích hắn đến chính là Thiên Đãng Sơn mạch. Ở đó hắn đã giết hơn mười con Thiết Tuyến Xà, mang theo con mồi quý giá này về đây. Thiên Đãng Sơn mạch bởi vì có Hỏa Long Nhân tộc tồn tại, hơn nữa lại là sào huyệt lúc trước của Gia Lạp Mạn Địch Tư nên rất ít người đến đây. Cho nên, Thiết Tuyến Xà là một sinh vật cường đại, sinh sản cực nhiều. Vì vậy, mặc dù Niệm Băng không có kinh nghiệm bắt rắn, nhưng cũng rất nhanh bắt được hơn chục con mang về đây.
Tích Lỗ giơ ngón tay cái về phía Niệm Băng:
- Thứ này thật là tốt, uống vào thật là thoải mái. Đúng như lời ngươi nói. Thuốc đắng dã tật, lần sau nếu còn, ta muốn uống một ít
Niệm Băng mỉm cười nói:
- đại ca, với thể lực của huynh, uống thứ này không có hiệu quả quá lớn. Nhưng đối với đám thuộc hạ của ta mà nói, hiệu quả rất tốt. Được rồi, khổ cũng uống xong rồi, cũng nên lấy một chút thức ăn cho bọn hắn. Nếu không lúc bọn họ tỉnh lại, nhất định sẽ nói Giáo Chủ ta
Vừa nói, ngân quang hiện lên trên tay hắn, một cái xác Thiết Tuyến Xà to lớn xuất hiện.
Miêu Miêu đang hưng phấn ăn những món mỹ vị của mình, ngay cả lúc trước bọn người Ngân Nãng uống Tinh Trấp cũng không khiến nàng chú ý. Nhưng đột nhiên thấy nhiều xác rắn đến như thế, với bản tính của một cô gái, nàng không khỏi thét lên một tiếng, chạy nhanh trốn sau lưng Tích Lỗ. Trong không khí xuất hiện ba động rất nhỏ, kể cả con Hồ Ly và con Nãi Ngưu còn đang ở trên đinh núi. Cả năm con Sủng vật của nàng hầu như đồng thời xuất hiện. Cả đám như lâm đại địch, chăm chú quan sát xung quanh. Tinh thần lực của Miêu Miêu đã tăng lên đến một cấp độ rất cao. Lúc nàng gặp phải nguy hiểm, thì các con Sủng vật của nàng sẽ tự động xuất hiện hộ chủ.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Miêu Miêu đừng sợ. Mấy con này đều chết cả rồi. Muội xem, cũng là con Hồ Ly hiểu biết
Vừa nói, hắn kinh ngạc nhìn năm con Sủng vật đều đã tiến hóa đến cấp năm, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Năm con nay có hơi thở mạnh mẽ, dường như chẳng kém gì so với mấy con Ma Thú mình mang từ Thần Chi đại lục trở về. Mặc dù lực công kích của bọn nó không nhất định mạnh hơn mấy con Ma Thú ở Thần Chi đại lục, nhưng từ hơi thở và Năng lượng ba động của chúng nó, thì năm con Sủng vật này dường như có sự phối hợp đặc biệt. Như bây giờ, con Hồ Ly như thấy được con Hồ Ly cái, liền lao về phía đống xác của Thiết Tuyến Xà. Hơi thở của Ám Ma Thử Điềm Điềm trở nên rất bén nhọn. Mà con Nãi Ngưu Đạm Đạm cả người đứng thẳng lên, lộ ra tám cái vú màu vàng kim. Mà Cúc Hoa Trư Quan Quan đã tiến lên vài bước, cái tai lớn mở ra hai bên, như đang chuẩn bị xông tới. Còn con Chương Lang Cường Cường thì ở sau lưng các con Sủng vật khác, nhưng xung quanh người nó lại xuất hiện Năng lượng ba động rất bất ổn.
Con Hồ Ly kia không hề khách khí, một ngụm ngậm lấy một con Thiết Tuyến Xà bỏ chạy, cái trảo trước của nó rất sắc bén. Da Thiết Tuyến Xà cứng rắn như vậy, mà cũng bị cái trảo của nó xé ra. Hồ Ly mở rộng miệng, trong ánh mắt tục tĩu có thêm vài phần tham lam. Từng ngụm từng ngụm một nuốt thịt rắn vào bụng. Ruột gan của Thiết Tuyến Xà là bảo bối tốt nhất, nhưng thịt rắn cũng có hiệu quả rất tốt.
Một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt Niệm Băng. Bảy Khôi lỗi đồng thời xuất hiện. Dưới tác dụng Tinh thần lực của Niệm Băng, bảy Khôi lỗi đồng thời động thủ, đánh về phía thi thể Thiết Tuyến Xà. Hào quang bảy màu lóe lên, theo chỉ dẫn của Tinh thần lực, chúng nó bắt đầu công việc của mình.
Ngân Nãng từ trong tu luyện dần dần tỉnh lại, toàn thân cảm thấy ấm áp, dễ chiu không nói nên lời. Khí huyết trong cơ thể rất nhu hòa, cảm giác giá rét và đói hai ngày qua dường như đã biến mất hoàn toàn. Tinh thần tốt hơn nhiều so với trước khi lên núi. Ồ, đây là mùi gì thế này. Ngân Nãng vừa tỉnh lại chưa kịp mở mắt ra thì cái mũi đã ngửi được một mùi rất thơm.
Một trăm lẻ một gã tinh anh của Băng Nguyệt Đường trước sau tỉnh lại. Bọn hắn nhìn thấy hơn mười cái giá gỗ thật lớn, trên mỗi cái giá đều buộc một ít thịt kỳ lạ. Niệm Băng đứng cách đó không xa, trên tay phát ra mười đạo hào quang màu xanh, quấn quanh mấy chiếc giá gỗ khiến nó chuyển động. Ở sau mỗi cái giá gỗ đều có một ngọn lửa màu đỏ. Kỳ quái chính là, đám lửa này không cần gì để đốt cháy, như không khí là nhiên liệu của nó vậy. Từng mùi thơm ngát bay ra, chính là phát ra từ đống thịt nướng trên giá gỗ.
- Giáo Chủ
Ngân Nãng đi đến bên cạnh Niệm Băng, cung kính gọi. Cho dù người ngu nhất bây giờ cũng có thể hiểu được Tinh Trấp vừa uống tốt đến mức nào. Ít nhất đã loại bỏ được sự mệt mỏi của bọn họ. Mặc dù chỉ tu luyện không đến một canh giờ, nhưng hiệu quả lại rất thần kỳ. Cảm giác dễ chịu lan khắp toàn thân khiến cho những tinh anh của Băng Nguyệt Đường càng thêm tin tưởng vào Niệm Băng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Hương vị của Tinh Trấp không ngon. Lập tức sẽ bồi thường cho các ngươi. Đống thịt nướng này đã có rất nhiều chất béo, không cần bôi mỡ. Ta không có thời gian mua nguyên liệu. Tuy nhiên, thịt này rất béo ngậy, chỉ cần điều khiển được lửa thật tốt, thêm một chút muối vào thì hương vị cũng rất ngon. Các ngươi quá nhiều người, cầm lấy một ít đi
Tu vi Ma pháp của hắn mặc dù rất cao, nhưng làm cơm ăn cho hơn một trăm người cũng có chút khó khăn. Chỉ có thể dùng Phong hệ Ma pháp lực làm thịt nướng. Mà đống thịt này chính là thịt Thiết Tuyến Xà sau khi mà bảy Khôi lỗi đã lọc bì. Hơn mười con Thiết Tuyến Xà lớn nhỏ khác nhau, nhưng từng này thịt rắn ít nhất cũng đủ để hơn một trăm người ăn trong năm ngày. Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đám Võ sĩ hai ngày không được ăn không khỏi trợn tròn mắt lên nhìn.
Lúc trước vì xử lý độc trên người Thiết Tuyến Xà và rửa sạch sẽ bọn chúng đã tốn không ít công sức của Niệm Băng. Nếu không phải như vậy thì đã không phải nửa ngày mới nướng được. Nhìn bộ dạng không thể chờ đợi của đám thuộc hạ, Niệm Băng cười nói:
- Muốn ăn rồi sao? Các ngươi lấy muối, rắc đều lên trên thịt, chốc nữa là ăn được thôi
Vung tay lên, hơn mười lọ muối xuất hiện. Trong các thứ gia vị, thì cái quan trọng nhất không thể nghi ngờ chính là muối. Gia vị khác sẽ làm cho thực vật biến hóa, mà muối thì tuyệt đối không thể thiếu. Trong mắt người bình thường, thì muối có lẽ là gia vị bình thường nhất, không có chút đặc sắc gì. Nhưng, nếu không có muối mà nói, thì cho dù là Niệm Băng cũng không thể nào làm ra được món ăn hoàn hảo.
- Niệm Băng Ca ca, huynh xấu lắm
Miêu Miêu bất mãn kéo ống tay áo Niệm Băng. May là Tinh thần lực của Niệm Băng cường đại, nếu không bị nàng lôi như thế, thì đã mất đi sự khống chế với đám thịt nướng này.
Niệm Băng kinh ngạc nói:
- Miêu Miêu, muội làm sao vậy? Ca ca đâu có làm muội mất hứng chứ?
Từ lúc mình về đến giờ, Miêu Miêu không ngừng ăn mà. Sao lại còn trách mình chứ?
Miêu Miêu mở cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Huynh đương nhiên là xấu. Đúng là huynh khi dễ người ta. Huynh phải sớm nói có thịt nướng ăn thì Miêu Miêu vừa rồi đã không ăn nhiều như vậy. Bây giờ không thể nào ăn được thịt nướng. Huynh đền cho ta đi
Niệm Băng cười cười, nói:
- Ta còn tưởng vì cái gì. Như vậy hả. Niệm Băng ca ca không phải cố ý mà. Muội cũng không có hỏi ta có làm món ăn hay không mà. Muội chịu một chút vậy. Chúng ta ở đây hai tháng, sẽ làm cho muội ăn thoải mái. Tuy nhiên, Miêu Miêu muội cũng không nên ăn nhiều quá. Nếu không, có thể biến thành mèo béo đó
Miêu Miêu le lưỡi với Niệm Băng, bất mãn nói:
- Huynh mới là mèo béo ú. Ta không béo được, hơn nữa ở đây lạnh như vậy, không ăn nhiều một chút sao tăng nhiệt lượng được chứ?
Thịt rắn đã nướng xong, Niệm Băng vừa mới nói một câu bắt đầu ăn thì một trăm linh một gã Võ sĩ, có cả Ngân Nãng ở trong đó đã như sói, như hổ lao lên. Vào lúc này, quan niệm thân phận đã không còn quan trọng. Tay Ngân Nãng hơi chậm một chút, nhìn thấy một miếng thịt rắn sắp đến tay lại bị thủ hạ của mình kéo đi. Tuy nhiên, mấy tên Võ sĩ này mặc dù đều ăn đến đỏ cả mắt, nhưng vẫn lưu lại một con rắn nướng lớn nhất cho ba người Niệm Băng. Quy củ đó bọn họ hiểu. Tích Lỗ không hề khách khí, cười ha hả rồi đứng ở bên cạnh con rắn nướng xé thịt ăn. Tốc độ của Miêu Miêu không chậm hơn hắn một chút nào. Nàng ăn còn muốn mạnh hơn cả Tích Lỗ, đâu giống như nàng bảo không ăn được chút nào nữa chứ? Mà đám Sủng vật của nàng mặc dù rất háu ăn, nhưng có Miêu Miêu ở đây, bọn nó chỉ còn biết dùng mắt thèm thuống mà nhìn.
Rất nhanh, Miêu Miêu khiến cho Niệm Băng hiểu thế nào là năng lực chiến đấu liên tục. Tốc độ ăn của nàng mặc dù kém xa so với Tích Lỗ, nhưng khi Tích Lỗ ăn no mà bắt đầu ngừng tay thì nàng vẫn không ngừng ăn. Nàng đã sớm giống như Tích Lỗ đòi một thanh đao nhỏ. Ăn rất nghệ thuật, chuyên tìm chỗ ngon nhất mà ăn. Mặc dù trên mặt, trên tay đều là mỡ, nhưng ăn rất hào hứng, không hề có dấu hiệu gì sắp dừng lại. Niệm Băng mặc dù cũng ăn cùng bọn họ, nhưng không thể nào ăn nhanh được như bọn họ. Vừa ăn, hắn không khỏi nhớ đến Phượng Nữ. Nếu Phượng Nữ ở đây, có lẽ còn ăn nhiều hơn Miêu Miêu.
Thiết Tuyến Xà sinh sống ở Thiên Đãng Sơn mạch, thịt Thiết Tuyến Xà rất mềm và ngon, khi nướng lên có một mùi thơm đặc biệt không thể nào quên. Mặc dù Niệm Băng chỉ cho thêm chút muối, nhưng mùi thơm phát ra từ miếng thịt nướng, khiến cho mỗi một gã Võ sĩ của Băng Nguyệt Đường cảm thấy đây là món ăn mà mình chưa bao giờ được ăn ngon đến vậy.
- Tích Lỗ đại ca, đã hai ngày rồi, sao Niệm Băng Ca ca còn chưa trở lại? Huynh ấy không phải nói hai ngày sẽ về sao? Huynh ấy rốt cuộc đi đâu?
Miêu Miêu nhìn bốn phía.
Tích Lỗ mỉm cười nói:
- Niệm Băng ca ca của ngươi luôn lo lắng rất chu đáo. Hắn đã nói hai ngày sẽ trở về thì hôm nay nhất định sẽ trở về. Ta nghĩ, hắn là đi chuẩn bị các công tác hậu cần. Lần này trở về, nhất định mang về một ít thực vật. Dù sao những người này đều đã bị đói bụng hai ngày rồi. Mỗi ngày còn tiêu hao rất nhiều sức lực. Nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ, không có mấy người có thể duy trì được
Đang khi bọn họ nói chuyện, thì trên đỉnh Tuyết Sơn tản mát ra một vầng hào quang màu đỏ. Hào quang hầu như bao trùm khắp đỉnh Tuyết Sơn. Trong phút chốc, tiếng oanh kích của Đấu khí trở nên dồn dập. Đấu khí với các màu sắc không ngừng bộc phát, giống như đám Yên hoa rất đẹp động lòng người. Miêu Miêu cười nói:
- Khẳng định là cái con nghịch ngợm đó. Nó thật là lười biếng, không hề tự mình ra tay chút nào mà chỉ không ngừng phóng thích năng lực
Tích Lỗ nói:
- Điều này không sai. Nếu không có sự trợ giúp của con Hồ Ly này, chỉ sợ Hành động Diệt Sơn của bọn họ càng khó khăn hơn. Đáng tiếc chúng ta không thấy được tình hình ở bên dưới. Không biết chừng con Nãi Ngưu của ngươi đã ở trên đó giúp bọn họ không ít. May mắn là ta đã cho mấy con Sủng vật khác của ngươi cùng tiến lên. Nếu không hành động Diệt Sơn lần này của bọn họ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều
Đang nói, sắc mặt Tích Lỗ hơi động, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lợi hại, nhìn về phía cách đó không xa. Miêu Miêu đang đối diện nói chuyện với Tích Lỗ, nhìn thấy hắn đột nhiên không nói nhìn về một phía. Hơn nữa hơi thở trên người rõ ràng trở nên lợi hại hơn nhiều, cũng không khỏi nhìn lại theo ánh mắt của hắn. Nơi mà Tích Lỗ nhìn là một mảnh đất trống không có vật gì. Đang lúc Miêu Miêu nghi hoặc, thì nơi mà Tích Lỗ đang quan sát, không khí ở đó đột nhiên trở nên méo mó. Dưới cái nhìn chăm chú của Miêu Miêu, hào quang mờ nhạt màu bạc sáng lên, một cánh cửa màu bạc xuất hiện. Hào quang hình tròn không ngừng ba động. Một bóng người từ phía sau cánh cửa bước ra, khuôn mặt tươi cười. Xuất hiện trước mặt hai người. Người vừa xuất hiện, không phải Niệm Băng thì là ai chứ?
- Niệm Băng ca ca
Miêu Miêu hưng phấn nhào tới, ôm lấy cánh tay Miêu Miêu, dùng sức lay lay:
- Ca Ca, huynh đã trở lại. Miêu Miêu nhớ huynh. Tích Lỗ đại ca nói huynh đi lấy đồ ăn. Huynh rốt cuộc mang cái gì về? Có hay không mang đồ ăn ngon gì đó cho Miêu Miêu không? Hai ngày nay Miêu Miêu cũng không hề lười biếng. Một mực khổ luyện Tinh thần Ma pháp.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- không lười biếng là tốt rồi. Ca ca đương nhiên mang đồ ăn ngon về. Lại đây, mấy cái này cho muội
Ngân quang lóe lên trên tay hắn, một bao thức ăn lớn xuất hiện. Miêu Miêu cầm đỡ lấy ngay, mở ngay cái bao ra. Chỉ thấy ở bên trong đều là các loại thức ăn. Đều là những thứ trong Băng Nguyệt Thành mới có.
Miêu Miêu hưng phấn nhảy lên hôn Niệm Băng một cái:
- Niệm Băng Ca Ca tốt nhất
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Tích Lỗ đại ca, hai ngày nay không xảy ra chuyện gì chứ?
Tích Lỗ nói:
- Thủ hạ của ngươi rất cố gắng. Ngươi đi đâu, sao lại dùng không gian Ma pháp để trở về?
Niệm Băng nói:
- không gian Ma pháp mới có thể trong thời gian ngắn nhất về kịp. Lần này đúng là không phí công. Ta ở bên kia để lại định vị không gian, từ nay về sau sẽ không cần phải phi hành trong một thời gian dài nữa
Thì ra trước khi hắn rời khỏi đây, hắn đã để lại Tinh thần lạc ấn của mình làm điểm định vị. Sau khi hoàn thành mục đích, hắn liền dùng Không gian Ma pháp trở lại Băng Nguyệt Thành mà mình đã định vị, mua thức ăn cho Miêu Miêu, sau đó mời quay về đây.
Tích Lỗ nói:
- Thủ hạ của ngươi đói đến đáng thương. Nhanh chóng cho bọn họ ăn chút đi. Ta thấy bọn họ đã không còn chút sức lực nào nữa. Niệm Băng, ngươi để bọn họ mở Tuyết Sơn này, có phải hơi khó khăn không? Cho dù là cao thủ cảnh giới Vũ Thánh, toàn lực một kích cũng chỉ có thể phá vỡ vài trượng Tuyết Sơn mà thôi. Huống hồ, Đấu khí của bọn họ lại có hạn
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Chính bởi vì khó khăn, mới để bọn họ làm. Nếu không, làm sao có hiệu quả được. Ta để bọn họ chấp hành Hành động Diệt Sơn này, chẳng những muốn tăng cường thực lực của bọn họ. Đồng thời cũng muốn cho bọn họ tin tưởng. Đại ca, huynh chờ xem, không bao lâu nữa, chỗ tốt của Hành động Diệt Sơn lần này sẽ thể hiện. Giờ là lúc cho bọn họ ăn một chút vậy
Vừa nói, trên tay Niệm Băng hiện lên một đạo hào quang màu vàng, đưa vào trong mặt đất dưới chân. Dưới sự khống chế bởi Tinh thần lực của hắn, bùn đất quay cuồng, không ngừng ngưng kết thành một cái hố thật lớn. Ngân quang lóe lên, một chiếc nồi lớn có đường kính gần trượng xuất hiện, vững vàng xuất hiện trong cái hố. Cái nồi lớn này là do Niệm Băng đã cố ý sai người ở Băng Nguyệt Thành chế tạo. Cũng vì cái nồi này nên mới chậm trễ mấy canh giờ. Trong mắt Niệm Băng sáng lên, Băng nguyên tố ngưng kết trong nồi, được Hỏa nguyên tố phụ trợ, trong chốc lát nước đã chiếm hơn phân nửa nồi.
Miêu Miêu lúc này đang ở bên cạnh đắc ý ăn những món nàng thích, vừa ăn vừa nhìn động tác của Niệm Băng.
Ngân quang trong tay Niệm Băng lại hiện lên. Một viên màu xanh đen to như nắm tay rơi vào trong nồi. Tích Lỗ đếm sơ qua thì thấy có mấy chục viên. Hỏa quang lóe lên trên tay trái Niệm Băng, cái hố lập tức nóng lên, tăng nhiệt độ rất nhanh do tác dụng của Hỏa Ma pháp. Nồi nước lập tức sôi lên. Búng tay thành đạn, vài đạo Phong nguyên tố nhập vào trong nồi, làm nát mấy thứ màu xanh đen trong đó ra. Nhất thời, nước trong nồi biến thành chất lỏng màu xanh đen, cái mùi khó ngửi bay ra. Tích Lỗ nhíu mày, không khỏi lui về phía sau vài bước.
Miêu Miêu ngửi thấy mùi thối trong không trung, không khỏi chạy sang một bên, nói:
- Thật là khó ngửi. Niệm Băng Ca ca, đây là cái gì, thực vật mà huynh làm trước kia đều rất thơm ngon mà
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Lần này thì khác, ta cũng không phải là nấu cơm cho bọn họ ăn. Huống hồ, bây giờ bọn họ cũng không thích hợp để ăn ngon. Hưởng thụ sẽ chỉ khiến cho thần kinh bọn họ tê liệt. Thuốc đắng dã tật sẽ tốt cho bệnh. Dù sao đây cũng không phải thứ làm cho hai người uống
Chất lỏng màu xanh đen không ngừng sôi sục, mùi gay mũi càng thêm nồng nặc.
Niệm Băng ngẩng đầu nhìn đỉnh Tuyết Sơn, ánh mắt sáng lên, mở miệng nói:
- Ngân Nãng, ra lệnh cho thuộc hạ bổn giáo, lập tức tập trung đến đây
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng dưới tác dụng của Tinh thần lực, lại rõ ràng truyền khắp đỉnh núi cách đó ngàn trượng. Nghe thấy giọng nói của Niệm Băng, Ngân Nãng đang huấn luyện lập tức dẫn người từ đỉnh núi rất nhanh đi xuống. Đồng thời cũng phát ra tín hiệu, triệu tập giáo chúng đang tu luyện.
Trong chốc lát, một trăm linh một người xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Ánh mắt của Niệm Băng quét qua trên người bọn họ. Chỉ thấy kể cả Ngân Nãng, vẻ mặt tất cả đều trắng bệch, hiểu nhiên là do tiêu hao quá nhiều. Ở trong nơi giá lạnh thế này, còn phải nỗ lực khai sơn, quả thật là làm khó bọn họ.
Một trăm linh một người, đều thấy được cái nồi lớn trước mặt, đều ngửi được mùi khí thối buồn nôn. Bọn họ mặc dù đều cố gắng đứng thẳng người, nhưng khó có thể che dấu vẻ mệt mỏi trên mặt.
Ngọn lửa trên tay Niệm Băng đã ngừng lại, khiến cho chất lỏng màu xanh đen trong nồi cũng ngừng sôi. Ngân quang lóe lên trên tay Niệm Băng, một cái chén xuất hiện tron tay hắn. hắn đi đến trước mặt Ngân Nãng, đưa cái chén vào tay Ngân Nãng, nói:
- Bắt đầu từ ngươi, mỗi người uống ba chén. Không được nhổ ra, uống xong lập tức ngồi tại chỗ tu luyện.
Ngân Nãng ngẩn người một lát, hơi nghi hoặc nhìn cái nồi lớn, vô ý thức nói:
- Giáo Chủ, thứ này cũng có thể ăn sao?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng ta cho các ngươi ăn độc dược sao? Ta có thể nói thẳng cho các ngươi, thứ này mùi vị thì không tốt. Nhưng các ngươi phải uống vào, ngươi không định uống sao?
Ngân Nãng lắc lắc đầu nói:
- Đừng nói là khó uống mà thôi. Dù là thuốc độc, chỉ cần Giáo Chủ ra lệnh chúng ta tuyệt đối sẽ không vi phạm
Vừa nói, hắn vừa bước đến chiếc nồi, múc một chén lớn chất lỏng màu xanh đen. Nhắm mắt lại, đưa vào trong miệng mình. Hắn mặc dù uống rất kiên định, nhưng lúc này hắn mới biết được cái ý khó uống mà Niệm Băng nói là gì. Từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn uống một thứ khó khăn đến vậy. Hương vị đó rất khó hình dung, dù là nước đái cũng không khó uống như vậy.
Hương vị chua xót, khó chịu thật là khó uống. Hai ngày không ăn gì, lại uống Tinh Trấp có hương vị như vậy, Ngân Nãng chỉ cảm thấy dạ dày mình thắt lại, sắc mặt trong nháy mắt càng trở nên trắng bệch không còn chút máu, ngực bụng phập phồng. Nhìn thấy muốn nhổ ra thì một cỗ năng lượng nhu hòa đột nhiên từ sau lưng đưa vào, Quang nguyên tố dễ chịu đưa vào khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn, mạnh mẽ ép chất lỏng mà hắn sắp nôn ra xuống dưới. Sắc mặt Ngân Nãng lúc đỏ lúc trắng, rốt cuộc cũng đè lại được cảm giác nôn mửa. Nhìn thấy cái nồi đầy chất lỏng thối hoắc này. Hắn thân là Vũ Thánh không khỏi cảm thấy sợ hãi. Đây là thứ mà người uống sao? Giáo Chủ làm ra cái này rốt cuộc để làm gì?
Khi hắn còn đang do dự, giọng nói của Niệm Băng đã từ phía sau vang lên:
- Nhanh, còn hai chén
Nếu nói lúc uống chén thứ nhất Ngân Nãng còn đủ dũng khí, thì bây giờ hắn thật sự không còn dũng khí mà uống nữa. Quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Niệm Băng, cười khối nói:
- Giáo Chủ, có thể không uống được không? Cái này…
Vẻ mặt Niệm Băng rất bình tĩnh, nhưng giọng nói rất kiên quyết:
- không được, phải uống. Đây là mệnh lệnh. Chẳng lẽ, đệ tử của Huyết Sư giáo chúng ta ngay cả cái chết cũng không sợ, mà lại sợ một nồi canh sao?
Canh? Thứ này mà cũng có thể gọi là canh sao? Ngân Nãng vẫn còn do dự, hương vị đó vẫn tràn ngập trong miệng. Sắc mặt hắn lại thay đổi, rốt cuộc cũng múc ra chén thứ hai. Chất lỏng thối đó vừa đưa vào miệng, lại cảm thấy chua xót, khổ, khó uống đến cùng cực. Nhưng khi chén Tinh Trấp thứ hai này được đưa vào trong bụng, Ngân Nãng đột nhiên cảm nhận trong bụng hiện lên một hơi thở tươi mát. Cảm giác buồn nôn vốn nên xuất hiện lại không thấy đâu. Mặc dù cảm giác khổ sở vẫn khiến hắn liên tục nhếch miệng, nhưng không thấy khó khăn như lúc uống chén thứ nhất. Hắn không hề dừng lại, lập tức múc một chén đưa vào miệng uống hết. Hoàn thành ba chén, hắn thở một hơi dài. Luồng hơi thở tươi mát trong cơ thể đã rất rõ ràng. Nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Niệm Băng, hắn gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ của mình. Một gã Vũ Thánh khác đi lên, cầm lấy cái chén trong tay hắn. Ngân Nãng đã thực hiện, thì ai cũng không thể không uống.
Khi người thứ hai chuẩn bị uống, thì Ngân Nãng đột nhiên cảm giác thấy luồng hơi thở tươi mát trở nên nóng rực. Cảm giác nóng rực đó như đang đốt cháy kinh mạch mình. Kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn về phía Niệm Băng.
Niệm Băng tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Ngân Nãng, nói:
- Ngồi xuống một bên tu luyện. Mọi người phải nhớ kỹ, nồi Tinh Trấp này còn khó uống hơn tất cả những gì các ngươi uống trước kia. Nhưng ta lại yêu cầu các ngươi uống vào. Bây giờ khổ như vậy, thì sau này gặp cái gì, các ngươi sẽ càng kiên cường hơn
Vừa nói, hắn một chưởng đặt trên lưng gã Vũ Thánh sắp nôn ra, buộc hắn nuốt vào.
Niệm Băng đi đến một bên ngồi xuống tu luyện. Ý chí của gã Vũ Thánh thứ hai còn không bằng Ngân Nãng. Bị khí tiên thiên của Niệm Băng bức bách uống xong chén thứ nhất. Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dạ dày đau đớn khiến hắn sống không bằng chết. Thật sự không có dũng khí uống tiếp. Nhưng Niệm Băng không hề buông tha, dưới tác dụng của Thiên nhãn lĩnh vực trực tiếp trói buộc thân thể hắn. Tích Lỗ ở một bên thấy Niệm Băng ra hiệu, liền đổ vào miệng hắn hai chén. Như là nhồi vịt để hoàn thành nhiệm vụ. Cũng cảm nhận được luồng khí tươi mát đang chảy trong người, vị Vũ Thánh này chỉ cảm thấy mình như đã đi một vòng đến Địa ngục. Khi Thiên nhãn lĩnh vực của Niệm Băng buông ra, Tích Lỗ đưa hắn đến một bên, thì hắn chỉ cảm thấy cả người uể oải, đặt mông ngồi bên cạnh Ngân Nãng, lập tức tu luyện
Niệm Băng vung tay lên, tên thứ ba đã đi đến. Uống Tinh Trấp này không quan hệ gì đến thực lực mà phụ thuộc vào ý chí và dũng khí của bản thân nhiều hơn. Từ người thứ nhất là Ngân Nãng, đến một gã Đại Kiếm sư cuối cùng. Niệm Băng vẫn quan sát, tổng cộng mà nói, ý chí của đám tinh nhuệ của Băng Nguyệt Đường cũng không tồi. Ít nhất không có một ai chính thức phản kháng. Đến người cuối cùng uống xong ba chén thì, Tinh Trấp trong nồi còn thừa không đáng bao nhiêu. Một trăm linh một người ngồi ở xung quanh, hào quang của Đấu khí vòng quanh thân thể bọn họ, bọn họ đều đang tu luyện.
Tích Lỗ nhỏ giọng nói:
- Niệm Băng, tiểu tử ngươi thật là tàn nhẫn. Nhìn hình dạng của bọn họ, thứ này không chỉ khó uống bình thường đâu
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Tích Lỗ đại ca, ở đây còn một chút. Không bằng huynh uống đi, không chính thức thử qua, tuyệt đối không thể nào cảm nhận được hương vị của nó
Tích Lỗ liên tục vung tay, nói:
- Quên đi, ta không có khuhnh hướng tự ngược đãi bản thân. Sao ngươi không uống đi? Nếu ngươi đồng ý uống. Thì ta sẽ uống với ngươi hai chén
Niệm Băng nhìn đám thuộc hạ ngồi xung quanh, hào quang lóe lên trong mắt. hắn không nói gì. Hai tay cần lấy hai bên nồi, giơ cái nồi khổng lồ có đường kính gần trượng lên, trực tiếp đặt ở miệng. Nghiêng cái nồi, uống từng ngụm một, liên tục uống bảy tám ngụm. Khi hắn đưa cái nồi vào tay Tích Lỗ, thì vẻ mặt không hề biến hóa chút nào, như là món canh bình thường mà thôi.
Tích Lỗ trợn mắt há mồm nhìn Niệm Băng, muốn từ vẻ mặt của hắn tìm thấy sự sơ hở. Nhưng hắn thất vọng, Niệm Băng không có chút biến hóa gì, vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Tích Lỗ cắn răng một cái, học theo cách của Niệm Băng uống vào từng ngụm một. Khi ngụm Tinh Trấp đầu tiên vừa vào đến miệng, cả người hắn không khỏi cứng đờ lại. Nhưng hắn cũng không hề dừng lại. uống toàn bộ số Tinh Trấp còn lại trong nồi. Niệm Băng ở bên cạnh đang nhẫn nại chịu đựng sự quay cuồng trong bụng, vừa thầm khen trong lòng. Tích Lỗ từng sống trên Thần Chi đại lục, nên ý chí quả thực người bình thường không thể nào sánh bằng.
"Bịch" một tiếng, Tích Lỗ đặt cái nồi vào trong hố, hít từng ngụm không khí lạnh, rồi nói:
- Ta, ta nhổ vào. Niệm Băng, thứ này của ngươi là người uống được sao?
Niệm Băng cười ha hả nói:
- không phải người uống? Một trăm linh ba người chúng ta đã đều uống cả. Thứ này gọi là canh Nam nhân. Chỉ có Nam nhân chân chính, mới dám uống
Tích Lỗ tức giận trừng mắt nhìn Niệm Băng. Đột nhiên, vẻ bất mãn trong ánh mắt hắn biến thành kinh ngạc, thất thanh nói:
- Niệm Băng, cái này rốt cuộc là gì, cảm giác thật là thoải mái.
Thực lực của hắn là điều mà đám người Ngân Nãng không thể nào so sánh được. Đặc biệt dưới tác dụng của Đấu khí khổng lồ trong cơ thể, Tích Lỗ rõ ràng cảm nhận được một cỗ khí lưu nóng rực đang làm dịu kinh mạch mình. Cảm giác thoải mái lan khắp cơ thể không nói nên lời. Như là mỗi một phần cơ thể đề tràn ngập lực lượng. Ngay cả tốc độ vận chuyển của Đấu khí cũng theo khí huyết mà nhanh lên. Phải biết rằng, Tích Lỗ tu luyện nhiều năm ở Thần Chi đại lục như thế. Cho dù là Linh dược cũng có tác dụng không nhiều đối với hắn. Nhưng uống xong Tinh Trấp trong nồi thì hắn ngay lập tức cảm nhận được công hiệu. Điều này khiến cho Tích Lỗ rất kinh ngạc. Thế mới hiểu được Niệm Băng tốt với bọn thuộc hạ hắn thế nào. Có thể tạo ra hiệu quả như vậy, tự nhiên không phải vật bình thường. Niệm Băng một chút lấy ra nhiều như vậy, mặc dù rất khó uống, nhưng hiệu quả cũng rất lớn.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Đây là thứ mà trước kia ta đã ăn qua. Chính nhờ tác dụng của nó, ta mới có được thân thể mạnh hơn Ma Pháp sư bình thường nhiều
Hơn mười viên màu xanh đen mà hắn mang về đúng là Gan của Thiết Tuyến Xà mà lần trước Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư đã cho hắn nếm qua. Thiết Tuyến Xà là một loại sinh vật chỉ trên Thiên Đãng Sơn mạch mới có. Toàn thân cứng rắn, người mang kịch độc, Ruột gan của nó chính là bổ vật hiếm có. Niệm Băng lúc trước được Gia Lạp Mạn Địch Tư giúp đỡ, đã ăn không ít khiến cho thân thể hắn dù không tu luyện Đấu khí cũng trở nên rất là mạnh mẽ. Hôm trước sau khi Niệm Băng rời khỏi đây, mục đích hắn đến chính là Thiên Đãng Sơn mạch. Ở đó hắn đã giết hơn mười con Thiết Tuyến Xà, mang theo con mồi quý giá này về đây. Thiên Đãng Sơn mạch bởi vì có Hỏa Long Nhân tộc tồn tại, hơn nữa lại là sào huyệt lúc trước của Gia Lạp Mạn Địch Tư nên rất ít người đến đây. Cho nên, Thiết Tuyến Xà là một sinh vật cường đại, sinh sản cực nhiều. Vì vậy, mặc dù Niệm Băng không có kinh nghiệm bắt rắn, nhưng cũng rất nhanh bắt được hơn chục con mang về đây.
Tích Lỗ giơ ngón tay cái về phía Niệm Băng:
- Thứ này thật là tốt, uống vào thật là thoải mái. Đúng như lời ngươi nói. Thuốc đắng dã tật, lần sau nếu còn, ta muốn uống một ít
Niệm Băng mỉm cười nói:
- đại ca, với thể lực của huynh, uống thứ này không có hiệu quả quá lớn. Nhưng đối với đám thuộc hạ của ta mà nói, hiệu quả rất tốt. Được rồi, khổ cũng uống xong rồi, cũng nên lấy một chút thức ăn cho bọn hắn. Nếu không lúc bọn họ tỉnh lại, nhất định sẽ nói Giáo Chủ ta
Vừa nói, ngân quang hiện lên trên tay hắn, một cái xác Thiết Tuyến Xà to lớn xuất hiện.
Miêu Miêu đang hưng phấn ăn những món mỹ vị của mình, ngay cả lúc trước bọn người Ngân Nãng uống Tinh Trấp cũng không khiến nàng chú ý. Nhưng đột nhiên thấy nhiều xác rắn đến như thế, với bản tính của một cô gái, nàng không khỏi thét lên một tiếng, chạy nhanh trốn sau lưng Tích Lỗ. Trong không khí xuất hiện ba động rất nhỏ, kể cả con Hồ Ly và con Nãi Ngưu còn đang ở trên đinh núi. Cả năm con Sủng vật của nàng hầu như đồng thời xuất hiện. Cả đám như lâm đại địch, chăm chú quan sát xung quanh. Tinh thần lực của Miêu Miêu đã tăng lên đến một cấp độ rất cao. Lúc nàng gặp phải nguy hiểm, thì các con Sủng vật của nàng sẽ tự động xuất hiện hộ chủ.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Miêu Miêu đừng sợ. Mấy con này đều chết cả rồi. Muội xem, cũng là con Hồ Ly hiểu biết
Vừa nói, hắn kinh ngạc nhìn năm con Sủng vật đều đã tiến hóa đến cấp năm, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Năm con nay có hơi thở mạnh mẽ, dường như chẳng kém gì so với mấy con Ma Thú mình mang từ Thần Chi đại lục trở về. Mặc dù lực công kích của bọn nó không nhất định mạnh hơn mấy con Ma Thú ở Thần Chi đại lục, nhưng từ hơi thở và Năng lượng ba động của chúng nó, thì năm con Sủng vật này dường như có sự phối hợp đặc biệt. Như bây giờ, con Hồ Ly như thấy được con Hồ Ly cái, liền lao về phía đống xác của Thiết Tuyến Xà. Hơi thở của Ám Ma Thử Điềm Điềm trở nên rất bén nhọn. Mà con Nãi Ngưu Đạm Đạm cả người đứng thẳng lên, lộ ra tám cái vú màu vàng kim. Mà Cúc Hoa Trư Quan Quan đã tiến lên vài bước, cái tai lớn mở ra hai bên, như đang chuẩn bị xông tới. Còn con Chương Lang Cường Cường thì ở sau lưng các con Sủng vật khác, nhưng xung quanh người nó lại xuất hiện Năng lượng ba động rất bất ổn.
Con Hồ Ly kia không hề khách khí, một ngụm ngậm lấy một con Thiết Tuyến Xà bỏ chạy, cái trảo trước của nó rất sắc bén. Da Thiết Tuyến Xà cứng rắn như vậy, mà cũng bị cái trảo của nó xé ra. Hồ Ly mở rộng miệng, trong ánh mắt tục tĩu có thêm vài phần tham lam. Từng ngụm từng ngụm một nuốt thịt rắn vào bụng. Ruột gan của Thiết Tuyến Xà là bảo bối tốt nhất, nhưng thịt rắn cũng có hiệu quả rất tốt.
Một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt Niệm Băng. Bảy Khôi lỗi đồng thời xuất hiện. Dưới tác dụng Tinh thần lực của Niệm Băng, bảy Khôi lỗi đồng thời động thủ, đánh về phía thi thể Thiết Tuyến Xà. Hào quang bảy màu lóe lên, theo chỉ dẫn của Tinh thần lực, chúng nó bắt đầu công việc của mình.
Ngân Nãng từ trong tu luyện dần dần tỉnh lại, toàn thân cảm thấy ấm áp, dễ chiu không nói nên lời. Khí huyết trong cơ thể rất nhu hòa, cảm giác giá rét và đói hai ngày qua dường như đã biến mất hoàn toàn. Tinh thần tốt hơn nhiều so với trước khi lên núi. Ồ, đây là mùi gì thế này. Ngân Nãng vừa tỉnh lại chưa kịp mở mắt ra thì cái mũi đã ngửi được một mùi rất thơm.
Một trăm lẻ một gã tinh anh của Băng Nguyệt Đường trước sau tỉnh lại. Bọn hắn nhìn thấy hơn mười cái giá gỗ thật lớn, trên mỗi cái giá đều buộc một ít thịt kỳ lạ. Niệm Băng đứng cách đó không xa, trên tay phát ra mười đạo hào quang màu xanh, quấn quanh mấy chiếc giá gỗ khiến nó chuyển động. Ở sau mỗi cái giá gỗ đều có một ngọn lửa màu đỏ. Kỳ quái chính là, đám lửa này không cần gì để đốt cháy, như không khí là nhiên liệu của nó vậy. Từng mùi thơm ngát bay ra, chính là phát ra từ đống thịt nướng trên giá gỗ.
- Giáo Chủ
Ngân Nãng đi đến bên cạnh Niệm Băng, cung kính gọi. Cho dù người ngu nhất bây giờ cũng có thể hiểu được Tinh Trấp vừa uống tốt đến mức nào. Ít nhất đã loại bỏ được sự mệt mỏi của bọn họ. Mặc dù chỉ tu luyện không đến một canh giờ, nhưng hiệu quả lại rất thần kỳ. Cảm giác dễ chịu lan khắp toàn thân khiến cho những tinh anh của Băng Nguyệt Đường càng thêm tin tưởng vào Niệm Băng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Hương vị của Tinh Trấp không ngon. Lập tức sẽ bồi thường cho các ngươi. Đống thịt nướng này đã có rất nhiều chất béo, không cần bôi mỡ. Ta không có thời gian mua nguyên liệu. Tuy nhiên, thịt này rất béo ngậy, chỉ cần điều khiển được lửa thật tốt, thêm một chút muối vào thì hương vị cũng rất ngon. Các ngươi quá nhiều người, cầm lấy một ít đi
Tu vi Ma pháp của hắn mặc dù rất cao, nhưng làm cơm ăn cho hơn một trăm người cũng có chút khó khăn. Chỉ có thể dùng Phong hệ Ma pháp lực làm thịt nướng. Mà đống thịt này chính là thịt Thiết Tuyến Xà sau khi mà bảy Khôi lỗi đã lọc bì. Hơn mười con Thiết Tuyến Xà lớn nhỏ khác nhau, nhưng từng này thịt rắn ít nhất cũng đủ để hơn một trăm người ăn trong năm ngày. Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đám Võ sĩ hai ngày không được ăn không khỏi trợn tròn mắt lên nhìn.
Lúc trước vì xử lý độc trên người Thiết Tuyến Xà và rửa sạch sẽ bọn chúng đã tốn không ít công sức của Niệm Băng. Nếu không phải như vậy thì đã không phải nửa ngày mới nướng được. Nhìn bộ dạng không thể chờ đợi của đám thuộc hạ, Niệm Băng cười nói:
- Muốn ăn rồi sao? Các ngươi lấy muối, rắc đều lên trên thịt, chốc nữa là ăn được thôi
Vung tay lên, hơn mười lọ muối xuất hiện. Trong các thứ gia vị, thì cái quan trọng nhất không thể nghi ngờ chính là muối. Gia vị khác sẽ làm cho thực vật biến hóa, mà muối thì tuyệt đối không thể thiếu. Trong mắt người bình thường, thì muối có lẽ là gia vị bình thường nhất, không có chút đặc sắc gì. Nhưng, nếu không có muối mà nói, thì cho dù là Niệm Băng cũng không thể nào làm ra được món ăn hoàn hảo.
- Niệm Băng Ca ca, huynh xấu lắm
Miêu Miêu bất mãn kéo ống tay áo Niệm Băng. May là Tinh thần lực của Niệm Băng cường đại, nếu không bị nàng lôi như thế, thì đã mất đi sự khống chế với đám thịt nướng này.
Niệm Băng kinh ngạc nói:
- Miêu Miêu, muội làm sao vậy? Ca ca đâu có làm muội mất hứng chứ?
Từ lúc mình về đến giờ, Miêu Miêu không ngừng ăn mà. Sao lại còn trách mình chứ?
Miêu Miêu mở cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Huynh đương nhiên là xấu. Đúng là huynh khi dễ người ta. Huynh phải sớm nói có thịt nướng ăn thì Miêu Miêu vừa rồi đã không ăn nhiều như vậy. Bây giờ không thể nào ăn được thịt nướng. Huynh đền cho ta đi
Niệm Băng cười cười, nói:
- Ta còn tưởng vì cái gì. Như vậy hả. Niệm Băng ca ca không phải cố ý mà. Muội cũng không có hỏi ta có làm món ăn hay không mà. Muội chịu một chút vậy. Chúng ta ở đây hai tháng, sẽ làm cho muội ăn thoải mái. Tuy nhiên, Miêu Miêu muội cũng không nên ăn nhiều quá. Nếu không, có thể biến thành mèo béo đó
Miêu Miêu le lưỡi với Niệm Băng, bất mãn nói:
- Huynh mới là mèo béo ú. Ta không béo được, hơn nữa ở đây lạnh như vậy, không ăn nhiều một chút sao tăng nhiệt lượng được chứ?
Thịt rắn đã nướng xong, Niệm Băng vừa mới nói một câu bắt đầu ăn thì một trăm linh một gã Võ sĩ, có cả Ngân Nãng ở trong đó đã như sói, như hổ lao lên. Vào lúc này, quan niệm thân phận đã không còn quan trọng. Tay Ngân Nãng hơi chậm một chút, nhìn thấy một miếng thịt rắn sắp đến tay lại bị thủ hạ của mình kéo đi. Tuy nhiên, mấy tên Võ sĩ này mặc dù đều ăn đến đỏ cả mắt, nhưng vẫn lưu lại một con rắn nướng lớn nhất cho ba người Niệm Băng. Quy củ đó bọn họ hiểu. Tích Lỗ không hề khách khí, cười ha hả rồi đứng ở bên cạnh con rắn nướng xé thịt ăn. Tốc độ của Miêu Miêu không chậm hơn hắn một chút nào. Nàng ăn còn muốn mạnh hơn cả Tích Lỗ, đâu giống như nàng bảo không ăn được chút nào nữa chứ? Mà đám Sủng vật của nàng mặc dù rất háu ăn, nhưng có Miêu Miêu ở đây, bọn nó chỉ còn biết dùng mắt thèm thuống mà nhìn.
Rất nhanh, Miêu Miêu khiến cho Niệm Băng hiểu thế nào là năng lực chiến đấu liên tục. Tốc độ ăn của nàng mặc dù kém xa so với Tích Lỗ, nhưng khi Tích Lỗ ăn no mà bắt đầu ngừng tay thì nàng vẫn không ngừng ăn. Nàng đã sớm giống như Tích Lỗ đòi một thanh đao nhỏ. Ăn rất nghệ thuật, chuyên tìm chỗ ngon nhất mà ăn. Mặc dù trên mặt, trên tay đều là mỡ, nhưng ăn rất hào hứng, không hề có dấu hiệu gì sắp dừng lại. Niệm Băng mặc dù cũng ăn cùng bọn họ, nhưng không thể nào ăn nhanh được như bọn họ. Vừa ăn, hắn không khỏi nhớ đến Phượng Nữ. Nếu Phượng Nữ ở đây, có lẽ còn ăn nhiều hơn Miêu Miêu.
Thiết Tuyến Xà sinh sống ở Thiên Đãng Sơn mạch, thịt Thiết Tuyến Xà rất mềm và ngon, khi nướng lên có một mùi thơm đặc biệt không thể nào quên. Mặc dù Niệm Băng chỉ cho thêm chút muối, nhưng mùi thơm phát ra từ miếng thịt nướng, khiến cho mỗi một gã Võ sĩ của Băng Nguyệt Đường cảm thấy đây là món ăn mà mình chưa bao giờ được ăn ngon đến vậy.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu