Băng Hỏa Ma Trù
Chương 247: Băng hỏa đồng nguyên chi thất đao dung hợp đích tiến hóa (hạ)
Kiên định vươn cánh tay phải ra, Niệm Băng cầm chuôi Trường Sinh đao, hoàng sắc bảo thạch ở chuôi đao đột nhiên phát sáng rực rỡ, một cổ tánh mạng lực mạnh mẽ dị thường xuất ra cuốn lấy thân thể Niệm Băng
"A-" Niệm Băng hét lớn một tiếng, quỳ xuống đất đem thanh Trường Sinh đao cắm lên lục mang tinh trên mặt đất.
Lục sắc ma pháp lực trong nháy mắt biến thành thất sắc, đồng thời ma pháp hơi thở đã xảy ra chuyển biến kịch liệt, vốn tất cả trong phòng đều có thể thấy được rõ ràng đều trở nên móp méo, thất sắc hào quang không ngừng chuyển động trên không trung còn tinh thần lực của Niệm Băng cũng chia làm bảy luồng, phân biệt dung nhập vào trong từng hào quang, bảy thứ năng lượng bất đồng tản mát ra bảy loại hơi thở mạnh mẽ vừa bài xích lẫn nhau lại vừa dung hợp với nhau. Khi tánh mạng hơi thở gia nhập vào trong sáu loại năng lượng hết thảy đều trở nên khác biệt.
Băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực trong cơ thể kịch liệt ba động hẳn lên, vốn bị đình trệ tại ngực và bụng nhưng dưới tác dụng của hơi thở ma pháp bên ngoài đã xảy ra biến hóa, hồng cùng lam lưỡng sắc quang mang trong cơ thể Niệm Băng mạnh mẽ chuyển động, tinh thần lực của Niệm Băng bởi vì bị phân tán không tự giác nên mất đi năng lực khống chế chúng.
Một cảm giác đột nhiên lóe lên, thân là băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, Niệm Băng đương nhiên biết dưới tình huống băng và hỏa mất khống chế va chạm cùng một chỗ sẽ phát sinh ra cái gì, với cường độ ma pháp lực trong cơ thể mình lúc này, nếu không có sự khống chế điều khiển của chính mình, một khi tiếp xúc, đừng nói là chính mình, cho dù là hai, ba trăm người cũng sẽ bị thổi nay như hạt bụi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Niệm Băng tràn ngập sự sợ hãi nhưng hắn không có chút biện pháp nào để thay đổi hiện trạng, liều mạng ngưng tụ tinh thần lực muốn ngăn cản băng và hỏa va chạm nhưng hơi thở của bảy thanh ma pháp đao bên ngoài phóng thích ra đã kéo lấy tinh thần lực của hắn, khổng lồ hấp lực khiến cho hắn căn bản không thể đem tinh thần lực rút về cứu trợ bản thân.
Hồng đại biểu của hỏa cùng lam đại biểu của băng phảng phất như là cố ý tra tấn NIệm Băng, chúng nó mặc dù đang không ngừng tiếp cận nhưng tiếp cận với tốc độ rất chậm tựa hồ là muốn dùng áp lực phá vỡ ý chí của Niệm Băng.
Tâm lực Niệm Băng lúc này hoàn toàn đặt vào băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực trong cơ thể nên không có phát hiện bên ngoài cơ thể thất sắc ma pháp nguyên tố đã không còn lộn xộn giống như lúc đầu, chúng nó bắt đầu xoay tròn, thất sắc ma pháp lực hình thành một vòng kết hợp, các vầng sàng xung quanh trở nên yếu dần, còn thân thể của Niệm Băng thì đang ở tại vị trí trung tâm của ma pháp nguyên tố, hồng, lam lưỡng sắc quang mang di chuyển phía dưới không ngừng xâm nhập vào thân thể hắn. Quần áo trên người Niệm Băng bất tri bất giác tan ra thành bụi phấn, chuẩn xác mà nói, trong phạm vi đường kính nửa trượng, ngoại trừ mặt đất có lục mang tinh thủ hộ ra thì tất cả đều cũng biến mất, cái bàn bị ắn mòn hiện ra một lỗ hổng hình tròn, chiếc giường thì bị ma pháp nguyên tố làm mất đi một góc.
Mồ hôi từ trên trán Niệm Băng chảy xuống nhưng rất nhanh đã bốc hơi hết. Hồng,lam lưỡng sắc quang cầu trong cơ thể vẫn như trước không ngừng tiếp cận nhau, bóng ma tử vong dần dần xâm nhập vào tâm thần Niệm Băng nhưng bất luận hắn cố gắng như thế nào thân thể cũng đã tiến vào một giai đoạn bị phong ấn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai luồng năng lượng này không ngừng tiếp cận mà không có biện pháp nào.
Hồng, lam lưỡng sắc quang mang càng ngày càng trở nên mãnh liệt, lúc này Niệm Băng đã có chút tuyệt vọng, trong đại não đã không còn ý niệm gì khác, hắn chỉ có thể nghĩ đến tử vong hai chữ. Hắn không muốn chết, vẫn còn nhiều sự tình chờ hắn đi làm nhưng ngay lúc này, dưới tình huống này, hắn có biện pháp nào đây? Chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thân thể của chình mình tiêu vong dưới sự bùng phát của băng và hỏa.
Phảng phất là dài như một trăm năm vậy, rốt cục hồng, lam lưỡng sắc quang mang đã tiếp cận với nhau, khoảng cách va chạm chỉ còn như một sợi tóc, toàn bộ tinh thần Niệm Băng đã gần như tuyệt vọng nhưng hắn vẫn đang không ngừng cố gắng kêu gọi tinh thần lực của chính mình, hi vọng kỳ tích có thể phát sinh.
Kỳ tích có thể xảy ra sao? Không có tinh thần lực, tất cả đều bị giữ lại ở bên ngoài, căn bản không thể ngăn càn thời khắc cuối cùng này xảy ra.
Những tia chớp như là gợn sóng xuất hiện xung quanh hồng, lam lưỡng sắc quang cầu, lúc hai quang cầu tiếp xúc lẫn nhau là lúc trong lòng NIệm Băng xuất hiện một loại cảm giác kỳ dị, đó không phải băng cũng không phải hỏa, mà là một loại cảm giác hư vô.
Đột nhiên một cái không gian trong suốt không có màu sắc gì đã xuất hiện, xuất hiện giữa lưỡng sắc quang cầu, đó quả thật là một cái không gian trong xuốt không có màu sắc gì nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào xuyên thấu qua, dưới cảm giác kỳ dị trong người, hồng, lam lưỡng sắc quang cầu như là bị không gian hư vô này hút lấy, hình thái hai cái quang cầu cũng bị thay đổi, không còn là hình tròn mà biến thành hình dáng giống như con cá, thong thả quay tròn quanh cái hư vô kia, bất luận lam cùng hồng va chạm như thế nào cũng không có phát ra một tia rung động, phảng phất chúng nó vốn là cùng một thể.
Không đợi Niệm Băng kinh ngạc, toàn thân chợt chấn động, tại mi tâm đột nhiên cảm giác được một trận xao động, sau một khắc, ma pháp năng lượng mênh mông đã theo mi tâm tràn vào, giống như một cơn hồng thủy, trực tiếp nhắm về phía ngực và bụng của hắn.
Nếu lúc này Niệm Băng có thể nhìn ra bên ngoài, hắn sẽ kinh ngạc khi phát hiện, vốn thất sắc hảo quang xoay tròn xung quanh thân thể hắn, tạo thành một mũi nhọn xoay tròng ngay tại mi tâm hắn, năng lượng không ngừng quán nhập vào, còn năng lượng bên ngoài thì dần dần giảm đi.
Dưới sự trùng nhập mạnh mẽ của năng lượng khiến cho tốc độ xoay tròn của băng hỏa năng lượng càng nhanh hơn, dần dần từng đạo hào quang lấp lánh, băng hỏa năng lượng dần dần hóa thành hình cầu nhưng lần này không tồn tại ở dạng năng lượng mà là thực thể.
Hồng, lam lưởng khỏa quang cầu cũng bám vào trung ương của hư vô không gian chỉ lớn như cái móng tay, dưới hồng lam hào quang xoay tròn xung quanh. Dần dần xuất hiện năm quang điểm, màu sắc chúng nó phân biệt là thanh, hoàng, ngân, kim, bạch. Năm quang cầu rõ ràng so với băng hỏa năng lượng cầu nhỏ hơn rất nhiều nhưng đồng dạng chúng cũng là thực thể
Niệm Băng căn bản không biết đã xảy ra cái gì, đối mặt với biến hóa kì dị trong cơ thể, hắn cũng có chút ngốc trệ, năm khối tiểu quang cầu dưới năng lượng bên ngoài không ngừng rót vào từ từ tăng lớn nhưng tốc độ xoay tròn lại rất chậm, sơ với hai luồng băng hỏa năng lượng ở trung tâm thì chậm hơn rất nhiều.
Rốt cục, thân thể Niệm Băng lại chấn động, năng lượng bên ngoài cơ thể đưa vào đã chấm dứt. Hắn kinh ngạc khi phát hiện, chính mình lại có thể nhìn thấy hết thảy bên ngoài, không phải thông qua ánh mắt, cũng không phải thông qua tinh thần lực trong cơ thể mà là từ mi tâm, phảng phất như là chính mình vừa mọc thêm một con mắt thứ ba.
Một cảm giác thoải mái từ trên mi tâm truyền đến, Niệm Băng phát hiện, theo mi tâm hướng ra phía ngoài xem, chung quanh hết thảy đều trở nên rõ ràng, hắn thậm chí có thể thấy được vật rớt trên đường, có thể xem một cách rõ ràng dấu vết năng lượng ba động trên ma pháp đao, đó thật sự như là một con mắt, một con mắt kỳ dị.
Trong lúc này, tinh thần lực giống như là thủy triểu cuốn vào trong thân thể hắn, điên cuồn dũng mãnh tiến vào trung ương hồng lam lưỡng sắc quang cầu tại trung ương hư vô không gian, giờ phút này đại não Niệm Băng bị vùi hãm vào khoảng không một lúc, hết thảy cứ như là biến mất.
Khi hắn tỉnh táo lại phát hiện hết thảy cũng thay đổi, hồng, lam lưỡng sắc như là thật thể đang tiếp xúc cùng một chỗ thong thả quay tròn, mà cái hư vô không gian ở giữa lại biến mất, mặt khác, năm quang cầu còn lại thì nhở đi một ít thong thả xoay tròn xung quanh hồng, lam lưỡng sắc quang cầu, hơn nữa, Niệm Băng một lần nữa khôi phục năng lực không chế thân thể. Đột nhiên hắn kinh ngạc khi phát hiện trong đại nào mình xuất hiện một thứ, cẫn thận phân biệt, dĩ nhiên là một cái quang cầu trong suốt, chuẩn xác mà nói chính là cái hư vô không gian lúc trước hình thành một cái quang cầu trong suốt.
Giống như quang cầu thủy tinh bình thường lẳng lặng đứng ở mi tâm, thật sự như là một con mắt, có thể nhìn thấu hết thảy ánh mắt thế gian. Đáng tiếc, bởi vì nơi quang cầu trong suốt, Niệm Băng thông qua mi tâm nhìn ra ngoại giới đã trở nên mơ hồ móp méo nhưng làm Niệm Băng hưng phấn chính là hắn phát hiện đại não mình trở nên vô cùng rõ ràng, các loại ma pháp tư liều không ngừng hiện lên trong đầu, một ít vồn không thể giải thích nhưng lại có thể giải quyết dễ dàng, các quá trình giải thích cũng khắc rõ ràng ở sâu trong óc.
Tinh thần lực phảng phất như là biến mất nhưng Niệm Băng lại phát hiện, bất luận là ma pháp nguyên tố gì, chỉ cần chính mình tùy ý tưởng tượng đều lập tức sinh ra cảm giác huyết nhục tương liên, nhất là tại quang cầu trong suốt ở mi tâm kia, thời điểm chính mình muốn khống chế ma pháp lực sẽ tản mát ra hảo quang nhàn nhạt. Niệm Băng lớn mất tưởng tượng, chẳng lẽ quang cầu trong suốt này là do tinh thần lực của chính mình ngưng kết mà thành sao? Mà đại nào của chính mình tại sao lại rõ ràng đến như vậy?
Chậm rãi mở to mắt, Niệm Băng thấy được thân thể mình xích lõa, hắn kinh ngạc phát hiện, chính mình lúc trước rõ ràng ra rất nhiều mồ hôi nhưng thân thể lại sạch sẽ bóng mượt như là trẻ con, làn da tinh oánh tản mát ra màu phấn hồng khỏe mạnh, toàn thân trên dưới đều có một loại cảm giác kì dị, ý niệm vừa động, thân thẻ bay lên trên mặt đât, lúc này, giờ phút này hắn chỉ có khả năng nghĩ đến bốn chữ - thoát thai hoán cốt.
Bảy thanh ma pháp đao còn cắm tại chỗ này nhưng thất sắc bảo thạch trên chuôi đao lại có chút ẩm đạm, Niệm Băng vươn cánh tay trái ra định đem chúng thu vào bên trong không gian giới chỉ thì bỗng nhiên kinh ngạc khi thấy sự biến hóa của không gian giới chỉ, chiếc nhẫn màu bạc đã trở nên trong suốt giống như là pha lê, chiếc nhẫn cứ như là sinh trưởng trên ngón tay mình, ý niệm vừa động, bảy thanh đao trên mặt đất đồng thời biến mất, nhưng hắn lại cảm giác được rõ ràng bảy thanh ma pháp đao đã được thu vào bên trong chiếc nhẫn, bàn tay nhẹ di chuyển, chiếc nhẫn như là pha lê phát ra thất thải quang mang lóng lánh, mặc dù không hiển lộ rõ ràng lắm nhưng cảm giác huyễn lệ này đã để lại cho Niệm Băng ấn tượng sâu sắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đây là thế nào vậy? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Niệm Băng có chút mờ mịt nhưng lại ẩn ước cảm giác được băng hỏa đồng nguyên ma pháp của mình đã có tiến bộ. Ý Niệm vừa động, tay phải nâng lên, một đạo phong nhận vô thanh vô tức xuất hiện, màu xanh của phong nhận hiện ra rất rõ ràng, ngón tay nhẹ bắn đi đã để lại một dấu vết thật sâu trên vách tường.
Trong lòng vui sướng khó có thể che giấu, không có Ngạo Thiên đao cũng có thể sử dụng phong hệ ma pháp, mặc dù chỉ là thuấn phát ra phong hệ nhị giai phong nhận nhưng cũng là một sự khởi đầu tốt! Bất luận đã xảy ra cái gì, thực lực của chính mình tuyệt đối đã tăng lên, không dùng ma pháp đao vẫn có thể xuất ra phong hệ ma pháp, chẵng lẽ chính mình thật sự đã trở thành một vị toàn hệ ma pháp sư sao? Nghĩ tới đây, Niệm Băng liên tiếp thí nghiệm vài cái ma pháp, đúng như hắn đã đoán trước, thất hệ ma pháp, trên tay hắn đều xuất ra dễ dàng, chỉ là khi hắn sử dụng băng, hỏa thuấn phát hai loại ma pháp thì cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, chẳng những là ma pháp lực huyết nhục tương liên đồng thời uy lực và cảm giác không chế so với ngũ hệ ma pháp sư kia thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đại não thanh tỉnh chuẩn xác giúp cho Niệm Băng phân tích được vấn đề, hắn mơ hồ hiểu được, đúng là băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực dưới ảnh hưởng của ma pháp đao đã bị dẫn động sinh ra, còn bây giờ đã xảy ra biến dị, mặc dù chính mà đã có thể sử dụng thất hệ ma pháp nhưng từ căn bản mà nói chính mình là một gã băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, băng và hỏa chính là căn bản của mình mà ngũ hệ ma pháp khác đều là từ trụ cột này hình thành, bảy quang cầu trong người đều có sự liên lạc lẫn nhau, hết thảy đều có nguồn gốc từ băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực.
Đồng thời Niệm Băng đã hiểu được, thực lực của chính mình về bản chất không có tăng lên chỉ là hình thái năng lượng phát sinh thay đổi, đối với con đường tu luyện của mình, tựa hồ vốn hình thái ma pháp lực trong cơ thể chính mình như là một dòng suối nhỏ, hơn nữa đã bị ma pháp lực chiếm đầy, lúc này dóng suối nhỏ đã thay đổi, vốn là một còn sông nhỏ bé đã trở thành đại dương rộng lớn, đối với sự phát triển của chính mình không thể nghi ngờ là có chỗ tốt thật lớn, Niệm Băng duy nhất không rõ ràng chính là hình thái tinh thần lực của chính mình bây giờ, hắn chỉ có thể cảm giác được tinh thần ngưng kết thành khối cầu trong suốt tại mi tâm nhưng cảm thụ tinh thần lực ngược lại lại không sâu như trước kia, dường như việc khống chế ma pháp không được dễ dàng như trước.
Ngẫm lại hết thảy, Niệm Băng nở nụ cười, hắn rất rõ ràng, hôm nay ma pháp lực trong cơ thể tuyệt không chỉ đơn giản là vì vận khí như vậy, quan trong hơn chính là do sự tu luyện chăm chỉ của mình đã mang đến chỗ tốt, lượng biến đổi đạt đến một trình độ nhất định sẽ phát sinh ra sự biến đối về chất, mà chính mình hôm này đúng là đã trải qua một quá trình biến đổi về chất. Mặc dù trước kia NIệm Băng đã từng nghĩ tới băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực của chính mình sớm muộn cũng sẽ có một ngày sinh ra chất biến nhưng không nghĩ rằng lại tới nhanh như vậy, hắn biết chất biến này có quan hệ với bảy thanh ma pháp đao có một không hai trong thiên hạ, là chúng nó cung cấp cho mình năng lượng sung túc mới có thể sinh ra biến hóa như vậy.
Thay một bộ quần áo khác, cảm giác dễ chịu truyền khắp toàn thân, hết thảy những gì phát sinh trên người mình đã kết thúc, hắn lập tức nghĩ đến Phượng Nữ, tâm trạng đang thư giãn bống nhiên khẩn trương hắn lên, tìm Dung Băng hỗ trợ sao? Không, không thể lại phiền toái ca ca của mình nữa, hơn nữa hắn không muốn nhờ vào lực lượng Dung gia làm cài gì, chỉ có hết thảy dựa vào chính mình mới là lựa chọn tốt nhất.
Thực lực tăng lên, hơn nữa sau khi phân tích rõ ràng, Niệm Băng nhanh chóng ly khai khỏi phòng, bởi vì sự lo lắng trong lòng thật sự không cho hắn tiếp tục đợi. Không sử dụng bạo phong tuyết, lần này hắn dùng chính là phong tường thuật của phong hệ, từ trong cửa sổ bay ra, trong nháy mắt vọt lên trời cao hướng phương Bắc mà đi tới.
"A-" Niệm Băng hét lớn một tiếng, quỳ xuống đất đem thanh Trường Sinh đao cắm lên lục mang tinh trên mặt đất.
Lục sắc ma pháp lực trong nháy mắt biến thành thất sắc, đồng thời ma pháp hơi thở đã xảy ra chuyển biến kịch liệt, vốn tất cả trong phòng đều có thể thấy được rõ ràng đều trở nên móp méo, thất sắc hào quang không ngừng chuyển động trên không trung còn tinh thần lực của Niệm Băng cũng chia làm bảy luồng, phân biệt dung nhập vào trong từng hào quang, bảy thứ năng lượng bất đồng tản mát ra bảy loại hơi thở mạnh mẽ vừa bài xích lẫn nhau lại vừa dung hợp với nhau. Khi tánh mạng hơi thở gia nhập vào trong sáu loại năng lượng hết thảy đều trở nên khác biệt.
Băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực trong cơ thể kịch liệt ba động hẳn lên, vốn bị đình trệ tại ngực và bụng nhưng dưới tác dụng của hơi thở ma pháp bên ngoài đã xảy ra biến hóa, hồng cùng lam lưỡng sắc quang mang trong cơ thể Niệm Băng mạnh mẽ chuyển động, tinh thần lực của Niệm Băng bởi vì bị phân tán không tự giác nên mất đi năng lực khống chế chúng.
Một cảm giác đột nhiên lóe lên, thân là băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, Niệm Băng đương nhiên biết dưới tình huống băng và hỏa mất khống chế va chạm cùng một chỗ sẽ phát sinh ra cái gì, với cường độ ma pháp lực trong cơ thể mình lúc này, nếu không có sự khống chế điều khiển của chính mình, một khi tiếp xúc, đừng nói là chính mình, cho dù là hai, ba trăm người cũng sẽ bị thổi nay như hạt bụi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Niệm Băng tràn ngập sự sợ hãi nhưng hắn không có chút biện pháp nào để thay đổi hiện trạng, liều mạng ngưng tụ tinh thần lực muốn ngăn cản băng và hỏa va chạm nhưng hơi thở của bảy thanh ma pháp đao bên ngoài phóng thích ra đã kéo lấy tinh thần lực của hắn, khổng lồ hấp lực khiến cho hắn căn bản không thể đem tinh thần lực rút về cứu trợ bản thân.
Hồng đại biểu của hỏa cùng lam đại biểu của băng phảng phất như là cố ý tra tấn NIệm Băng, chúng nó mặc dù đang không ngừng tiếp cận nhưng tiếp cận với tốc độ rất chậm tựa hồ là muốn dùng áp lực phá vỡ ý chí của Niệm Băng.
Tâm lực Niệm Băng lúc này hoàn toàn đặt vào băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực trong cơ thể nên không có phát hiện bên ngoài cơ thể thất sắc ma pháp nguyên tố đã không còn lộn xộn giống như lúc đầu, chúng nó bắt đầu xoay tròn, thất sắc ma pháp lực hình thành một vòng kết hợp, các vầng sàng xung quanh trở nên yếu dần, còn thân thể của Niệm Băng thì đang ở tại vị trí trung tâm của ma pháp nguyên tố, hồng, lam lưỡng sắc quang mang di chuyển phía dưới không ngừng xâm nhập vào thân thể hắn. Quần áo trên người Niệm Băng bất tri bất giác tan ra thành bụi phấn, chuẩn xác mà nói, trong phạm vi đường kính nửa trượng, ngoại trừ mặt đất có lục mang tinh thủ hộ ra thì tất cả đều cũng biến mất, cái bàn bị ắn mòn hiện ra một lỗ hổng hình tròn, chiếc giường thì bị ma pháp nguyên tố làm mất đi một góc.
Mồ hôi từ trên trán Niệm Băng chảy xuống nhưng rất nhanh đã bốc hơi hết. Hồng,lam lưỡng sắc quang cầu trong cơ thể vẫn như trước không ngừng tiếp cận nhau, bóng ma tử vong dần dần xâm nhập vào tâm thần Niệm Băng nhưng bất luận hắn cố gắng như thế nào thân thể cũng đã tiến vào một giai đoạn bị phong ấn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai luồng năng lượng này không ngừng tiếp cận mà không có biện pháp nào.
Hồng, lam lưỡng sắc quang mang càng ngày càng trở nên mãnh liệt, lúc này Niệm Băng đã có chút tuyệt vọng, trong đại não đã không còn ý niệm gì khác, hắn chỉ có thể nghĩ đến tử vong hai chữ. Hắn không muốn chết, vẫn còn nhiều sự tình chờ hắn đi làm nhưng ngay lúc này, dưới tình huống này, hắn có biện pháp nào đây? Chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thân thể của chình mình tiêu vong dưới sự bùng phát của băng và hỏa.
Phảng phất là dài như một trăm năm vậy, rốt cục hồng, lam lưỡng sắc quang mang đã tiếp cận với nhau, khoảng cách va chạm chỉ còn như một sợi tóc, toàn bộ tinh thần Niệm Băng đã gần như tuyệt vọng nhưng hắn vẫn đang không ngừng cố gắng kêu gọi tinh thần lực của chính mình, hi vọng kỳ tích có thể phát sinh.
Kỳ tích có thể xảy ra sao? Không có tinh thần lực, tất cả đều bị giữ lại ở bên ngoài, căn bản không thể ngăn càn thời khắc cuối cùng này xảy ra.
Những tia chớp như là gợn sóng xuất hiện xung quanh hồng, lam lưỡng sắc quang cầu, lúc hai quang cầu tiếp xúc lẫn nhau là lúc trong lòng NIệm Băng xuất hiện một loại cảm giác kỳ dị, đó không phải băng cũng không phải hỏa, mà là một loại cảm giác hư vô.
Đột nhiên một cái không gian trong suốt không có màu sắc gì đã xuất hiện, xuất hiện giữa lưỡng sắc quang cầu, đó quả thật là một cái không gian trong xuốt không có màu sắc gì nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào xuyên thấu qua, dưới cảm giác kỳ dị trong người, hồng, lam lưỡng sắc quang cầu như là bị không gian hư vô này hút lấy, hình thái hai cái quang cầu cũng bị thay đổi, không còn là hình tròn mà biến thành hình dáng giống như con cá, thong thả quay tròn quanh cái hư vô kia, bất luận lam cùng hồng va chạm như thế nào cũng không có phát ra một tia rung động, phảng phất chúng nó vốn là cùng một thể.
Không đợi Niệm Băng kinh ngạc, toàn thân chợt chấn động, tại mi tâm đột nhiên cảm giác được một trận xao động, sau một khắc, ma pháp năng lượng mênh mông đã theo mi tâm tràn vào, giống như một cơn hồng thủy, trực tiếp nhắm về phía ngực và bụng của hắn.
Nếu lúc này Niệm Băng có thể nhìn ra bên ngoài, hắn sẽ kinh ngạc khi phát hiện, vốn thất sắc hảo quang xoay tròn xung quanh thân thể hắn, tạo thành một mũi nhọn xoay tròng ngay tại mi tâm hắn, năng lượng không ngừng quán nhập vào, còn năng lượng bên ngoài thì dần dần giảm đi.
Dưới sự trùng nhập mạnh mẽ của năng lượng khiến cho tốc độ xoay tròn của băng hỏa năng lượng càng nhanh hơn, dần dần từng đạo hào quang lấp lánh, băng hỏa năng lượng dần dần hóa thành hình cầu nhưng lần này không tồn tại ở dạng năng lượng mà là thực thể.
Hồng, lam lưởng khỏa quang cầu cũng bám vào trung ương của hư vô không gian chỉ lớn như cái móng tay, dưới hồng lam hào quang xoay tròn xung quanh. Dần dần xuất hiện năm quang điểm, màu sắc chúng nó phân biệt là thanh, hoàng, ngân, kim, bạch. Năm quang cầu rõ ràng so với băng hỏa năng lượng cầu nhỏ hơn rất nhiều nhưng đồng dạng chúng cũng là thực thể
Niệm Băng căn bản không biết đã xảy ra cái gì, đối mặt với biến hóa kì dị trong cơ thể, hắn cũng có chút ngốc trệ, năm khối tiểu quang cầu dưới năng lượng bên ngoài không ngừng rót vào từ từ tăng lớn nhưng tốc độ xoay tròn lại rất chậm, sơ với hai luồng băng hỏa năng lượng ở trung tâm thì chậm hơn rất nhiều.
Rốt cục, thân thể Niệm Băng lại chấn động, năng lượng bên ngoài cơ thể đưa vào đã chấm dứt. Hắn kinh ngạc khi phát hiện, chính mình lại có thể nhìn thấy hết thảy bên ngoài, không phải thông qua ánh mắt, cũng không phải thông qua tinh thần lực trong cơ thể mà là từ mi tâm, phảng phất như là chính mình vừa mọc thêm một con mắt thứ ba.
Một cảm giác thoải mái từ trên mi tâm truyền đến, Niệm Băng phát hiện, theo mi tâm hướng ra phía ngoài xem, chung quanh hết thảy đều trở nên rõ ràng, hắn thậm chí có thể thấy được vật rớt trên đường, có thể xem một cách rõ ràng dấu vết năng lượng ba động trên ma pháp đao, đó thật sự như là một con mắt, một con mắt kỳ dị.
Trong lúc này, tinh thần lực giống như là thủy triểu cuốn vào trong thân thể hắn, điên cuồn dũng mãnh tiến vào trung ương hồng lam lưỡng sắc quang cầu tại trung ương hư vô không gian, giờ phút này đại não Niệm Băng bị vùi hãm vào khoảng không một lúc, hết thảy cứ như là biến mất.
Khi hắn tỉnh táo lại phát hiện hết thảy cũng thay đổi, hồng, lam lưỡng sắc như là thật thể đang tiếp xúc cùng một chỗ thong thả quay tròn, mà cái hư vô không gian ở giữa lại biến mất, mặt khác, năm quang cầu còn lại thì nhở đi một ít thong thả xoay tròn xung quanh hồng, lam lưỡng sắc quang cầu, hơn nữa, Niệm Băng một lần nữa khôi phục năng lực không chế thân thể. Đột nhiên hắn kinh ngạc khi phát hiện trong đại nào mình xuất hiện một thứ, cẫn thận phân biệt, dĩ nhiên là một cái quang cầu trong suốt, chuẩn xác mà nói chính là cái hư vô không gian lúc trước hình thành một cái quang cầu trong suốt.
Giống như quang cầu thủy tinh bình thường lẳng lặng đứng ở mi tâm, thật sự như là một con mắt, có thể nhìn thấu hết thảy ánh mắt thế gian. Đáng tiếc, bởi vì nơi quang cầu trong suốt, Niệm Băng thông qua mi tâm nhìn ra ngoại giới đã trở nên mơ hồ móp méo nhưng làm Niệm Băng hưng phấn chính là hắn phát hiện đại não mình trở nên vô cùng rõ ràng, các loại ma pháp tư liều không ngừng hiện lên trong đầu, một ít vồn không thể giải thích nhưng lại có thể giải quyết dễ dàng, các quá trình giải thích cũng khắc rõ ràng ở sâu trong óc.
Tinh thần lực phảng phất như là biến mất nhưng Niệm Băng lại phát hiện, bất luận là ma pháp nguyên tố gì, chỉ cần chính mình tùy ý tưởng tượng đều lập tức sinh ra cảm giác huyết nhục tương liên, nhất là tại quang cầu trong suốt ở mi tâm kia, thời điểm chính mình muốn khống chế ma pháp lực sẽ tản mát ra hảo quang nhàn nhạt. Niệm Băng lớn mất tưởng tượng, chẳng lẽ quang cầu trong suốt này là do tinh thần lực của chính mình ngưng kết mà thành sao? Mà đại nào của chính mình tại sao lại rõ ràng đến như vậy?
Chậm rãi mở to mắt, Niệm Băng thấy được thân thể mình xích lõa, hắn kinh ngạc phát hiện, chính mình lúc trước rõ ràng ra rất nhiều mồ hôi nhưng thân thể lại sạch sẽ bóng mượt như là trẻ con, làn da tinh oánh tản mát ra màu phấn hồng khỏe mạnh, toàn thân trên dưới đều có một loại cảm giác kì dị, ý niệm vừa động, thân thẻ bay lên trên mặt đât, lúc này, giờ phút này hắn chỉ có khả năng nghĩ đến bốn chữ - thoát thai hoán cốt.
Bảy thanh ma pháp đao còn cắm tại chỗ này nhưng thất sắc bảo thạch trên chuôi đao lại có chút ẩm đạm, Niệm Băng vươn cánh tay trái ra định đem chúng thu vào bên trong không gian giới chỉ thì bỗng nhiên kinh ngạc khi thấy sự biến hóa của không gian giới chỉ, chiếc nhẫn màu bạc đã trở nên trong suốt giống như là pha lê, chiếc nhẫn cứ như là sinh trưởng trên ngón tay mình, ý niệm vừa động, bảy thanh đao trên mặt đất đồng thời biến mất, nhưng hắn lại cảm giác được rõ ràng bảy thanh ma pháp đao đã được thu vào bên trong chiếc nhẫn, bàn tay nhẹ di chuyển, chiếc nhẫn như là pha lê phát ra thất thải quang mang lóng lánh, mặc dù không hiển lộ rõ ràng lắm nhưng cảm giác huyễn lệ này đã để lại cho Niệm Băng ấn tượng sâu sắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đây là thế nào vậy? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Niệm Băng có chút mờ mịt nhưng lại ẩn ước cảm giác được băng hỏa đồng nguyên ma pháp của mình đã có tiến bộ. Ý Niệm vừa động, tay phải nâng lên, một đạo phong nhận vô thanh vô tức xuất hiện, màu xanh của phong nhận hiện ra rất rõ ràng, ngón tay nhẹ bắn đi đã để lại một dấu vết thật sâu trên vách tường.
Trong lòng vui sướng khó có thể che giấu, không có Ngạo Thiên đao cũng có thể sử dụng phong hệ ma pháp, mặc dù chỉ là thuấn phát ra phong hệ nhị giai phong nhận nhưng cũng là một sự khởi đầu tốt! Bất luận đã xảy ra cái gì, thực lực của chính mình tuyệt đối đã tăng lên, không dùng ma pháp đao vẫn có thể xuất ra phong hệ ma pháp, chẵng lẽ chính mình thật sự đã trở thành một vị toàn hệ ma pháp sư sao? Nghĩ tới đây, Niệm Băng liên tiếp thí nghiệm vài cái ma pháp, đúng như hắn đã đoán trước, thất hệ ma pháp, trên tay hắn đều xuất ra dễ dàng, chỉ là khi hắn sử dụng băng, hỏa thuấn phát hai loại ma pháp thì cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, chẳng những là ma pháp lực huyết nhục tương liên đồng thời uy lực và cảm giác không chế so với ngũ hệ ma pháp sư kia thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đại não thanh tỉnh chuẩn xác giúp cho Niệm Băng phân tích được vấn đề, hắn mơ hồ hiểu được, đúng là băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực dưới ảnh hưởng của ma pháp đao đã bị dẫn động sinh ra, còn bây giờ đã xảy ra biến dị, mặc dù chính mà đã có thể sử dụng thất hệ ma pháp nhưng từ căn bản mà nói chính mình là một gã băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, băng và hỏa chính là căn bản của mình mà ngũ hệ ma pháp khác đều là từ trụ cột này hình thành, bảy quang cầu trong người đều có sự liên lạc lẫn nhau, hết thảy đều có nguồn gốc từ băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực.
Đồng thời Niệm Băng đã hiểu được, thực lực của chính mình về bản chất không có tăng lên chỉ là hình thái năng lượng phát sinh thay đổi, đối với con đường tu luyện của mình, tựa hồ vốn hình thái ma pháp lực trong cơ thể chính mình như là một dòng suối nhỏ, hơn nữa đã bị ma pháp lực chiếm đầy, lúc này dóng suối nhỏ đã thay đổi, vốn là một còn sông nhỏ bé đã trở thành đại dương rộng lớn, đối với sự phát triển của chính mình không thể nghi ngờ là có chỗ tốt thật lớn, Niệm Băng duy nhất không rõ ràng chính là hình thái tinh thần lực của chính mình bây giờ, hắn chỉ có thể cảm giác được tinh thần ngưng kết thành khối cầu trong suốt tại mi tâm nhưng cảm thụ tinh thần lực ngược lại lại không sâu như trước kia, dường như việc khống chế ma pháp không được dễ dàng như trước.
Ngẫm lại hết thảy, Niệm Băng nở nụ cười, hắn rất rõ ràng, hôm nay ma pháp lực trong cơ thể tuyệt không chỉ đơn giản là vì vận khí như vậy, quan trong hơn chính là do sự tu luyện chăm chỉ của mình đã mang đến chỗ tốt, lượng biến đổi đạt đến một trình độ nhất định sẽ phát sinh ra sự biến đối về chất, mà chính mình hôm này đúng là đã trải qua một quá trình biến đổi về chất. Mặc dù trước kia NIệm Băng đã từng nghĩ tới băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực của chính mình sớm muộn cũng sẽ có một ngày sinh ra chất biến nhưng không nghĩ rằng lại tới nhanh như vậy, hắn biết chất biến này có quan hệ với bảy thanh ma pháp đao có một không hai trong thiên hạ, là chúng nó cung cấp cho mình năng lượng sung túc mới có thể sinh ra biến hóa như vậy.
Thay một bộ quần áo khác, cảm giác dễ chịu truyền khắp toàn thân, hết thảy những gì phát sinh trên người mình đã kết thúc, hắn lập tức nghĩ đến Phượng Nữ, tâm trạng đang thư giãn bống nhiên khẩn trương hắn lên, tìm Dung Băng hỗ trợ sao? Không, không thể lại phiền toái ca ca của mình nữa, hơn nữa hắn không muốn nhờ vào lực lượng Dung gia làm cài gì, chỉ có hết thảy dựa vào chính mình mới là lựa chọn tốt nhất.
Thực lực tăng lên, hơn nữa sau khi phân tích rõ ràng, Niệm Băng nhanh chóng ly khai khỏi phòng, bởi vì sự lo lắng trong lòng thật sự không cho hắn tiếp tục đợi. Không sử dụng bạo phong tuyết, lần này hắn dùng chính là phong tường thuật của phong hệ, từ trong cửa sổ bay ra, trong nháy mắt vọt lên trời cao hướng phương Bắc mà đi tới.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu