Băng Hỏa Ma Trù
Chương 12: Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn ( Hạ )
" Các ngươi dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy? ". Niệm Băng phẫn nộ chắn trước người sư phụ, mặc dù biết rõ đối phương có thực lực kiếm sư, lại không sợ hãi chút nào.
Nhìn tiểu bàn tử trước mặt, tên kỵ sĩ kia không khỏi nhíu nhíu mày, tay đặt vào chuôi kiếm bên hông, lặp lại lần thứ ba: " Mời các ngươi lập tức rời đi ". Rất hiển nhiên, nếu lại bị cự tuyệt, hắn sẽ lập tức động thủ.
Lúc này, từ trên xa mã hai người đi xuống, hai nữ nhân, thanh âm như tiếng trời lại vang lên, " Bỏ đi, nơi này cũng không phải địa phương của chúng ta, xuất môn tại ngoại, cần gì làm khó người ta ". Thanh âm hấp dẫn ánh mắt Niệm Băng, khi hắn thấy rõ hai thân ảnh ưu mỹ đó, không khỏi ngây dại.
Nữ tử đi trước khoảng hai bảy, hai tám, mặc quần dài màu lam nhạt, trên quần thêu hoa văn xinh đẹp bằng ngân tuyến, mày liễu mũi ngọc, phu như ngưng chi ( ND: da như mỡ đọng), mái tóc dài mượt mà xanh biếc phi tán sau lưng, được buộc lại bằng một vòng bạc, đôi mắt lam trong suốt đến đáy, trên mặt hơi mỉm cười, cũng đang nhìn chính thân mình.
Ánh mắt Niệm Băng hoàn toàn ngốc trệ, hai tay vốn ổn định lúc này lại hơi run rẩy. Tra Cực nhìn nữ tử này, cũng không nhịn được thầm khen trong lòng, tung hoành đại lục nhiều năm, loại mỹ nữ có tướng mạo cực phẩm thế này, hắn cũng chưa từng gặp qua.
" Tiểu sắc quỷ, ai cho ngươi nhìn mụ mụ ta ". Tiểu nữ hài bên cạnh mỹ phụ đột nhiên nhảy ra, hai tay chống nạnh, bất mãn nhìn Niệm Băng. Nhìn qua, nàng mười hai, mười ba tuổi, mặc một bộ màu trắng, khuôn mặt so với mỹ phụ có bảy phần tương đồng, hết sức ngây thơ, mặc dù đang phẫn nộ, nhưng không mất đi vẻ đáng yêu, mái tóc ngắn xanh biếc vừa mới quá tai, hai tay chống nạnh, lộ rõ vẻ kiêu kỳ ngang ngạnh.
" Mụ mụ, mụ mụ ". Trong mắt Niệm Băng lóe lê lệ quang mông lung, hắn đột nhiên hô lớn: " Mụ! Mụ! ". Tra Cực giữ lại không được, hắn chạy nhanh tới phía mỹ phụ.
Kỵ sĩ phía trước họ động tác cực nhanh, bước ngang một bước, ngăn đường tiến của Niệm Băng. Nhưng lúc này, trong mắt Niệm Băng, ngoại trừ mỹ phụ ra, chẳng thấy bất kỳ thứ gì tồn tại, thân thể béo tròn vẫn phóng tới, đưa tay phải rút thanh kiếm từ bên hông của kỵ sĩ nọ, sử kiếm như đao, lập tức chém ra bảy kiếm liên tiếp hướng về kỵ sĩ nọ. Đồng thời tay trái bắn ra cùng lúc hai băng trùy, đánh thẳng vào mắt của kỵ sĩ.
Là một kiếm sư, một kỵ sĩ của Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn, tất nhiên phải trải qua khảo nghiệm máu lửa, nhưng cho dù như thế, đối mặt một hài tử chỉ cao tới hông mình, có thể có bao nhiêu phòng bị đây? Trường kiếm theo hắn nhiều năm giờ nằm trong tay Niệm Băng, tiếp liên tiếp bảy kiếm, mặc dù không theo chiêu số gì, nhưng cũng khiến hắn phải vội vàng giải quyết, dưới tình huống cần tự bảo vệ, kỵ sĩ ngửa thân về phía sau, muốn tránh băng trùy và trường kiếm đang đánh tới, băng trùy thì quả thực tránh thoát được, nhưng liên tiếp bảy kiếm, dù tốc độ không chậm nhưng phản ứng của hắn khó có thể hoàn toàn tránh được, Niệm Băng trải qua một năm rèn luyện sài đao phách ti, oản lực đã gần bằng thành nhân, trường kiếm chém lên ngân giáp tạo thành một chuỗi hỏa hoa, mặc dù không thực sự thương hại kỵ sĩ kia, nhưng cũng khiến hắn vô cùng chật vật.
Thời gian như vậy đối với Niệm Băng là đủ rồi, vượt qua tên kỵ sĩ, hắn phi nhanh tới phía mỹ phụ, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ, toàn thân tản ra một mảng bi thương.
Đối với một kỵ sĩ mà nói, kiếm chính là sinh mệnh, phối kiếm bị đoạt, tuyệt đối là kỳ sỉ đại nhục, huống chi, kẻ cướp đi phối kiếm lại chỉ là một hài tử. Hắn phẫn nộ quát lên một tiếng, bước một bước, đã từ đằng sau đuổi theo Niệm Băng, lam sắc quang mang ngưng tụ trên tay phải, trực tiếp chém vào đỉnh đầu của Niệm Băng.
" Cẩn thận ". Tra Cực kinh hãi hô lên.
Niệm Băng lúc này trong mắt, trong lòng, đều cũng chỉ có mỹ phụ kia, thanh âm gì hắn cũng bỏ ngoài tai, trong tay vẫn nắm kiếm, vẫn phi nhanh về phía trước, hồn nhiên không biết sau lưng một chưởng phẫn nộ đủ để giết chết chính mình vài lần như đại biểu của tử thần đang vẫy gọi.
" Hắn chỉ là một hài tử ". Tiếng thở dài thản nhiên vang lên, thân ảnh chợt lóe, từ một bàn tay nhỏ nhắn ưu mỹ phát ra ngân sắc quang mang ngăn chặn lời triệu hoán của tử thần, kỵ sĩ thân hình loạng choạng, khuôn mặt đỏ bừng, lùi về mấy bước mới ổn định được thân hình.
Người đột nhiên cứu Niệm Băng, chính là mỹ phụ kia, thân hình nàng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt Niệm Băng, khiến hắn nhất thời ngẩn ra, rồi lại phát hiện mỹ phụ ở ngay bên cạnh mình, lập tức ném trường kiếm trong tay đi, bi hô: " Mụ mụ ". Giống như nhũ yến hồi sào ( ND: yến non về tổ), lao vào trong lòng mỹ phụ. Đương nhiên, nếu yến non lại béo như hắn, sợ rằng đứng lên cũng chẳng được.
Mỹ phụ ngạc nhiên nắm bả vai Niệm Băng, nhất thời không biết làm sao. Trước khi nàng lập gia đình, tính tình nóng nảy nổi tiếng, sau khi lập gia đình mặc dù có chút thu liễm, nhưng người nào biết nàng từ trước, chẳng ai không cố tránh xa. Ngoại trừ trượng phu, nam nhân khác nếu có can đảm trêu nàng một chút, sợ rằng lập tức sẽ bị chém thành tám, mười khối, nhưng lúc này, Niệm Băng tràn ngập bi thương nhảy vào lòng nàng, nàng lại không tự chủ được nổi lên lên một loại mẫu tính, chẳng những không kháng cự, ngược lại còn kéo Niệm Băng vào trong lòng mình.
" Hài tử, đừng khóc, nói cho a di, ngươi làm sao vậy? ". Mỹ phụ ôn nhu hỏi.
" Mụ mụ, mụ mụ, đừng bỏ ta, đừng bỏ ta ". Nỗi nhớ mẫu thân trong lòng Niệm Băng tại giờ khắc này trào ra, nắm chặt quần mỹ phụ, khóc lớn.
Tiểu cô nương đi cùng mỹ phụ mắt thấy mụ mụ mình bị người khác chiếm mất, nhất thời mặc kệ, vài bước đã chạy tới, hai tay đẩy Niệm Băng ra, " Ngươi làm gì, không cho ngươi ôm mụ mụ ta ".
Tiểu cô nương mà khí lực lại lớn kinh người, Niệm Băng cho dù là có phòng bị cũng tuyệt không so được với khí lực của nàng, lảo đảo một cái, nhất thời ngã về một bên, nhưng hắn lúc này còn nắm chặt quần của mỹ phụ, xoạt một tiếng, mỹ phụ kinh hô, hai bên quần đã bị Niệm Băng xé mất một đoạn, da thịt nõn nà như ẩn như hiện, khuôn mặt tươi cười nhất thời đỏ lên, vội vàng giữ chặt quần, ngăn cản ánh mắt mọi người. Đám kỵ sĩ đi theo nàng tới cuống quít xoay người, trong lòng ngầm cầu khẩn trứ, ta cái gì cũng không thấy được, ta cái gì cũng không thấy được. Nếu như bị hầu tước đại nhân biết, sợ rằng, ít nhất cũng phải móc xuống con mắt.
" Thần Thần, ngươi làm gì? ". Mỹ phụ che thân thể mềm mại của mình xong, nạt nữ nhi đứng bên cạnh.
Thần Thần ủy khuất nói: " Mụ mụ, tại hắn gọi người là mụ mụ a! Người chỉ là mụ mụ của mình ta ".
Mỹ phụ khẽ liếc mắt yêu chiều nhìn nữ nhi, bất đắc dĩ đích lắc đầu, ngân sắc quang mang, xuất hiện, chiếc quần bị xé rách dĩ nhiên được quang mang quái dị che lại, mặc dù nhìn qua có chút không được tự nhiên, nhưng ít ra xem như đã khôi phục đầy đủ.
Niệm Băng bị quăng ngã như vậy, cũng thanh tỉnh lại một chút, Tra Cực lúc này đã chạy tới, kéo hắn từ mặt đất dậy, " Niệm Băng, ngươi làm sao vậy? ". Trong mắt toát ra vẻ lo lắng, hiện tại, Tra Cực sợ nhất là phong ấn mà mình để lại trên người Niệm Băng bị phá giải.
Niệm Băng đứng lên, mặc kệ cho Tra Cực phủi bụi đất trên người, ánh mắt si ngốc như trước nhìn mỹ phụ kia, thì thào nói: " Người, người không phải mụ mụ, tóc mụ mụ có màu lam ".
Mỹ phụ lúc này đã xử lý xong quần của mình, ôn hòa đi tới trước mặt Niệm Băng, nói: " Tiểu bằng hữu, chẳng lẽ a di và mụ mụ ngươi trông rất giống nhau sao? ".
Niệm Băng dùng sức gật đầu.
Mỹ phụ nhìn khuôn mặt béo căng của hắn, trong mắt không khỏi toát ra một tia trìu mến, " Vậy mụ mụ ngươi đâu? ".
Niệm Băng lúc này đã thanh tỉnh, cúi đầu, khe khẽ đích lắc đầu, nói: " Ta không biết, ta chỉ có sư phụ ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe xong những lời này, Tra Cực thở phào nhẹ nhõm, vội chặn lời: " Phu nhân, xin lỗi. Đồ đệ của ta phụ mẫu đều mất, có thể là do hắn quá nhớ mẫu thân mà có chỗ đắc tội, mong được tha lỗi ".
Mỹ phụ mỉm cười, nói: " Không sao, hài tử này thực đáng yêu ".
Thần Thần từ một bên đi đến, miệng nhỏ bất mãn: " Vậy ta không đáng yêu, hắn béo như quả cầu. Khó coi chết ". Lấy tâm mà luận, mặc dù Niệm Băng béo một chút, nhưng hắn niên kỷ dù sao cũng còn nhỏ, hơn nữa vốn diện mạo anh tuấn, không thể cho là khó coi. Thần Thần ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, tiểu bàn tử này, chơi đùa với hắn chắc hẳn rất vui.
Nhìn tiểu bàn tử trước mặt, tên kỵ sĩ kia không khỏi nhíu nhíu mày, tay đặt vào chuôi kiếm bên hông, lặp lại lần thứ ba: " Mời các ngươi lập tức rời đi ". Rất hiển nhiên, nếu lại bị cự tuyệt, hắn sẽ lập tức động thủ.
Lúc này, từ trên xa mã hai người đi xuống, hai nữ nhân, thanh âm như tiếng trời lại vang lên, " Bỏ đi, nơi này cũng không phải địa phương của chúng ta, xuất môn tại ngoại, cần gì làm khó người ta ". Thanh âm hấp dẫn ánh mắt Niệm Băng, khi hắn thấy rõ hai thân ảnh ưu mỹ đó, không khỏi ngây dại.
Nữ tử đi trước khoảng hai bảy, hai tám, mặc quần dài màu lam nhạt, trên quần thêu hoa văn xinh đẹp bằng ngân tuyến, mày liễu mũi ngọc, phu như ngưng chi ( ND: da như mỡ đọng), mái tóc dài mượt mà xanh biếc phi tán sau lưng, được buộc lại bằng một vòng bạc, đôi mắt lam trong suốt đến đáy, trên mặt hơi mỉm cười, cũng đang nhìn chính thân mình.
Ánh mắt Niệm Băng hoàn toàn ngốc trệ, hai tay vốn ổn định lúc này lại hơi run rẩy. Tra Cực nhìn nữ tử này, cũng không nhịn được thầm khen trong lòng, tung hoành đại lục nhiều năm, loại mỹ nữ có tướng mạo cực phẩm thế này, hắn cũng chưa từng gặp qua.
" Tiểu sắc quỷ, ai cho ngươi nhìn mụ mụ ta ". Tiểu nữ hài bên cạnh mỹ phụ đột nhiên nhảy ra, hai tay chống nạnh, bất mãn nhìn Niệm Băng. Nhìn qua, nàng mười hai, mười ba tuổi, mặc một bộ màu trắng, khuôn mặt so với mỹ phụ có bảy phần tương đồng, hết sức ngây thơ, mặc dù đang phẫn nộ, nhưng không mất đi vẻ đáng yêu, mái tóc ngắn xanh biếc vừa mới quá tai, hai tay chống nạnh, lộ rõ vẻ kiêu kỳ ngang ngạnh.
" Mụ mụ, mụ mụ ". Trong mắt Niệm Băng lóe lê lệ quang mông lung, hắn đột nhiên hô lớn: " Mụ! Mụ! ". Tra Cực giữ lại không được, hắn chạy nhanh tới phía mỹ phụ.
Kỵ sĩ phía trước họ động tác cực nhanh, bước ngang một bước, ngăn đường tiến của Niệm Băng. Nhưng lúc này, trong mắt Niệm Băng, ngoại trừ mỹ phụ ra, chẳng thấy bất kỳ thứ gì tồn tại, thân thể béo tròn vẫn phóng tới, đưa tay phải rút thanh kiếm từ bên hông của kỵ sĩ nọ, sử kiếm như đao, lập tức chém ra bảy kiếm liên tiếp hướng về kỵ sĩ nọ. Đồng thời tay trái bắn ra cùng lúc hai băng trùy, đánh thẳng vào mắt của kỵ sĩ.
Là một kiếm sư, một kỵ sĩ của Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn, tất nhiên phải trải qua khảo nghiệm máu lửa, nhưng cho dù như thế, đối mặt một hài tử chỉ cao tới hông mình, có thể có bao nhiêu phòng bị đây? Trường kiếm theo hắn nhiều năm giờ nằm trong tay Niệm Băng, tiếp liên tiếp bảy kiếm, mặc dù không theo chiêu số gì, nhưng cũng khiến hắn phải vội vàng giải quyết, dưới tình huống cần tự bảo vệ, kỵ sĩ ngửa thân về phía sau, muốn tránh băng trùy và trường kiếm đang đánh tới, băng trùy thì quả thực tránh thoát được, nhưng liên tiếp bảy kiếm, dù tốc độ không chậm nhưng phản ứng của hắn khó có thể hoàn toàn tránh được, Niệm Băng trải qua một năm rèn luyện sài đao phách ti, oản lực đã gần bằng thành nhân, trường kiếm chém lên ngân giáp tạo thành một chuỗi hỏa hoa, mặc dù không thực sự thương hại kỵ sĩ kia, nhưng cũng khiến hắn vô cùng chật vật.
Thời gian như vậy đối với Niệm Băng là đủ rồi, vượt qua tên kỵ sĩ, hắn phi nhanh tới phía mỹ phụ, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ, toàn thân tản ra một mảng bi thương.
Đối với một kỵ sĩ mà nói, kiếm chính là sinh mệnh, phối kiếm bị đoạt, tuyệt đối là kỳ sỉ đại nhục, huống chi, kẻ cướp đi phối kiếm lại chỉ là một hài tử. Hắn phẫn nộ quát lên một tiếng, bước một bước, đã từ đằng sau đuổi theo Niệm Băng, lam sắc quang mang ngưng tụ trên tay phải, trực tiếp chém vào đỉnh đầu của Niệm Băng.
" Cẩn thận ". Tra Cực kinh hãi hô lên.
Niệm Băng lúc này trong mắt, trong lòng, đều cũng chỉ có mỹ phụ kia, thanh âm gì hắn cũng bỏ ngoài tai, trong tay vẫn nắm kiếm, vẫn phi nhanh về phía trước, hồn nhiên không biết sau lưng một chưởng phẫn nộ đủ để giết chết chính mình vài lần như đại biểu của tử thần đang vẫy gọi.
" Hắn chỉ là một hài tử ". Tiếng thở dài thản nhiên vang lên, thân ảnh chợt lóe, từ một bàn tay nhỏ nhắn ưu mỹ phát ra ngân sắc quang mang ngăn chặn lời triệu hoán của tử thần, kỵ sĩ thân hình loạng choạng, khuôn mặt đỏ bừng, lùi về mấy bước mới ổn định được thân hình.
Người đột nhiên cứu Niệm Băng, chính là mỹ phụ kia, thân hình nàng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt Niệm Băng, khiến hắn nhất thời ngẩn ra, rồi lại phát hiện mỹ phụ ở ngay bên cạnh mình, lập tức ném trường kiếm trong tay đi, bi hô: " Mụ mụ ". Giống như nhũ yến hồi sào ( ND: yến non về tổ), lao vào trong lòng mỹ phụ. Đương nhiên, nếu yến non lại béo như hắn, sợ rằng đứng lên cũng chẳng được.
Mỹ phụ ngạc nhiên nắm bả vai Niệm Băng, nhất thời không biết làm sao. Trước khi nàng lập gia đình, tính tình nóng nảy nổi tiếng, sau khi lập gia đình mặc dù có chút thu liễm, nhưng người nào biết nàng từ trước, chẳng ai không cố tránh xa. Ngoại trừ trượng phu, nam nhân khác nếu có can đảm trêu nàng một chút, sợ rằng lập tức sẽ bị chém thành tám, mười khối, nhưng lúc này, Niệm Băng tràn ngập bi thương nhảy vào lòng nàng, nàng lại không tự chủ được nổi lên lên một loại mẫu tính, chẳng những không kháng cự, ngược lại còn kéo Niệm Băng vào trong lòng mình.
" Hài tử, đừng khóc, nói cho a di, ngươi làm sao vậy? ". Mỹ phụ ôn nhu hỏi.
" Mụ mụ, mụ mụ, đừng bỏ ta, đừng bỏ ta ". Nỗi nhớ mẫu thân trong lòng Niệm Băng tại giờ khắc này trào ra, nắm chặt quần mỹ phụ, khóc lớn.
Tiểu cô nương đi cùng mỹ phụ mắt thấy mụ mụ mình bị người khác chiếm mất, nhất thời mặc kệ, vài bước đã chạy tới, hai tay đẩy Niệm Băng ra, " Ngươi làm gì, không cho ngươi ôm mụ mụ ta ".
Tiểu cô nương mà khí lực lại lớn kinh người, Niệm Băng cho dù là có phòng bị cũng tuyệt không so được với khí lực của nàng, lảo đảo một cái, nhất thời ngã về một bên, nhưng hắn lúc này còn nắm chặt quần của mỹ phụ, xoạt một tiếng, mỹ phụ kinh hô, hai bên quần đã bị Niệm Băng xé mất một đoạn, da thịt nõn nà như ẩn như hiện, khuôn mặt tươi cười nhất thời đỏ lên, vội vàng giữ chặt quần, ngăn cản ánh mắt mọi người. Đám kỵ sĩ đi theo nàng tới cuống quít xoay người, trong lòng ngầm cầu khẩn trứ, ta cái gì cũng không thấy được, ta cái gì cũng không thấy được. Nếu như bị hầu tước đại nhân biết, sợ rằng, ít nhất cũng phải móc xuống con mắt.
" Thần Thần, ngươi làm gì? ". Mỹ phụ che thân thể mềm mại của mình xong, nạt nữ nhi đứng bên cạnh.
Thần Thần ủy khuất nói: " Mụ mụ, tại hắn gọi người là mụ mụ a! Người chỉ là mụ mụ của mình ta ".
Mỹ phụ khẽ liếc mắt yêu chiều nhìn nữ nhi, bất đắc dĩ đích lắc đầu, ngân sắc quang mang, xuất hiện, chiếc quần bị xé rách dĩ nhiên được quang mang quái dị che lại, mặc dù nhìn qua có chút không được tự nhiên, nhưng ít ra xem như đã khôi phục đầy đủ.
Niệm Băng bị quăng ngã như vậy, cũng thanh tỉnh lại một chút, Tra Cực lúc này đã chạy tới, kéo hắn từ mặt đất dậy, " Niệm Băng, ngươi làm sao vậy? ". Trong mắt toát ra vẻ lo lắng, hiện tại, Tra Cực sợ nhất là phong ấn mà mình để lại trên người Niệm Băng bị phá giải.
Niệm Băng đứng lên, mặc kệ cho Tra Cực phủi bụi đất trên người, ánh mắt si ngốc như trước nhìn mỹ phụ kia, thì thào nói: " Người, người không phải mụ mụ, tóc mụ mụ có màu lam ".
Mỹ phụ lúc này đã xử lý xong quần của mình, ôn hòa đi tới trước mặt Niệm Băng, nói: " Tiểu bằng hữu, chẳng lẽ a di và mụ mụ ngươi trông rất giống nhau sao? ".
Niệm Băng dùng sức gật đầu.
Mỹ phụ nhìn khuôn mặt béo căng của hắn, trong mắt không khỏi toát ra một tia trìu mến, " Vậy mụ mụ ngươi đâu? ".
Niệm Băng lúc này đã thanh tỉnh, cúi đầu, khe khẽ đích lắc đầu, nói: " Ta không biết, ta chỉ có sư phụ ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe xong những lời này, Tra Cực thở phào nhẹ nhõm, vội chặn lời: " Phu nhân, xin lỗi. Đồ đệ của ta phụ mẫu đều mất, có thể là do hắn quá nhớ mẫu thân mà có chỗ đắc tội, mong được tha lỗi ".
Mỹ phụ mỉm cười, nói: " Không sao, hài tử này thực đáng yêu ".
Thần Thần từ một bên đi đến, miệng nhỏ bất mãn: " Vậy ta không đáng yêu, hắn béo như quả cầu. Khó coi chết ". Lấy tâm mà luận, mặc dù Niệm Băng béo một chút, nhưng hắn niên kỷ dù sao cũng còn nhỏ, hơn nữa vốn diện mạo anh tuấn, không thể cho là khó coi. Thần Thần ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, tiểu bàn tử này, chơi đùa với hắn chắc hẳn rất vui.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu