Băng Hỏa Ma Trù
Chương 118: Đao chấn khóa đường chi Cẩm Tự Hư Dũ (Thượng)

Băng Hỏa Ma Trù

Chương 118: Đao chấn khóa đường chi Cẩm Tự Hư Dũ (Thượng)

Lan Mộng học viện, Niệm Băng trong lòng nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này, xem ra, bản thân phải ở đây một thời gian rồi. Sư phụ ơi! Người lúc trước sao lại không chịu nói cho ta cừu nhân là ai, làm đệ tử của người, sao lại có thể buông bỏ mối hận này, chỉ cần ta hỏi được từ Đà Trù tình huống của cừu nhân, nhất định sẽ vì ngài lấy lại danh dự. Ả bức ngài cắt gân tay, ta sẽ cắt gân cả tứ chi của ả. Nghĩ tới đây, trên người hắn không tự chủ tỏa ra khí thế lãnh lệ. Từ nhỏ hắn đã đem cừu hận chôn sâu tận đáy lòng, đối với người tốt kẻ ác và người bình thường hoàn toàn bất đồng, hết thảy chỉ dựa vào cảm giác yêu ghét của mình. Đối với người ngoài hắn thủy chung lộ ra bản chất tốt, nhưng trái tim hắn lại như một tảng băng, sau khí cha mẹ bị giam hãm tại Băng Thần Tháp, chỉ có hai người chính thức lay động được trái tim hắn, một là đúng là Quỷ Trù Tra Cực, một là mỹ phụ từng tặng hắn Thiên Hoa Bài. Cho nên trong mắt hắn, những người khác tình huống tốt nhất cũng chỉ là hân thưởng mà thôi."

Hai người tới tầng hai, Tử Thanh Kiếm lại phát huy truyền thống không gõ cửa, cứ tự nhiên kéo cánh cửa phòng học mở ra, liên tiếp qua sáu phòng học, hắn rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu cảu mình. "Niệm Băng, đúng là đây rồi, vào đi, theo ta vào đi." Nói xong đẩy cửa phòng dẫn Niệm Băng vào.

Phòng học rất lớn, trong đó có hơn năm mươi đệ tử, dứng ở trên bàn giảng là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, vừa thấy Tử Thanh Kiếm không khỏi nhíu mày. "Thanh Kiếm, ngươi làm cái gì đấy? Không ở vũ kỹ hệ của ngươi học, lại chạy tới chỗ ta làm gì?" Ánh mắt Niệm Băng dừng ở trên bàn, cái bàn rất lớn, trên đó có một cái thớt to, bên cạnh bàn để một chút rau và thịt tươi, bên dưới mỗi đệ tử trước mặt ngoài một cái bàn thấp, các thứ sắp xếp trên đó cũng đều như nhau. Thoạt nhìn, có lẽ học mới bắt đầu học.

Tử Thanh Kiếm cười hắc hắc nói: "Phạm lão sư, ngài đừng nóng giận, ta giới thiệu cho các ngươi một chút. Niệm Băng, đây là Phạm Kiện, Phạm lão sư, bất quá không phải là Phạm Tiện(vo vong: bị coi thường), là học Phạm, từ Kiện trong kiện khang." Hắn không giải thích còn tốt, giải thích xong, nhất thời khiến cho lũ học sinh cười to một trận, sắc mặt vị lão sư "Phạm Tiện" kia càng thay đổi, cố nén bản thân không phát tác. Mà Tử Thanh Kiếm dường như cũng không nhận ra hắn bất mãn, tiếp tục nói: "Phạm lão sư, vị này là Niệm Băng, là tân đao công lão sư, ta dẫn hắn tới cho ngươi gặp, nhân tiện cho các đệ tử nhận biết một chút."

Phạm Kiện có phần kinh ngạc nhìn Niệm Băng nói: "Tân đao công lão sư?" Không chỉ có hắn kinh ngạc, các đệ tử bên dưới cũng đều toát lên vẻ bất ngờ, trước Niệm Băng, Tử Thanh Mộng là lão sư trẻ tuổi nhất Lan Mộng học viện, đệ tử Lan Mộng học viện đều rất tự cao, Tử Thanh Mộng có thể ép trụ bọn họ, một phần là bởi dung nhan tuyệt sắc, phần còn là đao công của nàng quả thật đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa. Lúc này lại đưa tới một tân đao công sư phụ, hơn nữa tuổi còn nhỏ như thế, muốn bọn họ tiếp nhận quả thật không dễ dàng.

Niệm Băng gật đầu với Phạm Kiện nói: "Chào ngài, Phạm lão sư, ta vừa tới học viện, từ nay về sau còn cần ngài chiếu cố nhiều."

Tử Thanh Kiếm không kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng khách sao nữa, Niệm Băng nhanh lên, cho ta xem tuyệt kỹ của người, để cho mấy tên tiểu tử bên dưới kiến thức một chút."

Niệm Băng nhìn Phạm Kiện bằng ánh mắt nghi vấn. "Có thể không? Phạm lão sư?" Hắn hiểu, muốn trụ lại trong học viện này, thời gian trong học viện được thoải mái một chút phải thể hiện một chút bản lãnh thật sự.

Phạm Kiện lên lớp bị quấy rầy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng Tử Thanh Kiếm trong học viện địa vị cực cao, mặc dù bình thường đối đãi với mọi người luôn hòa hảo nhưng một người có thể khiến hắn tôn sùng phi thường khó khăn, cho nên Phạm Kiện cũng muốn xem xem Niệm Băng có năng lực ra sao mà có thể làm Tử Thanh Kiếm tôn sùng như vậy. Hắn hướng Niệm Băng làm một thủ thế xin mời, nói: " Ngươi cũng là đao công sư phụ của bổn hệ, từ nay về sau chúng ta là đồng sự rồi. Xin mời."

Niệm băng không hề khách khí, đi tới vị trí của Phạm Kiện, nhìn hơn năm mươi đệ tử ở phía dưới, lạnh nhạt cười nói: "Có lẽ, các ngươi thấy tuổi ta còn rất trẻ, không thích hợp làm lão sư, nhưng ta nói cho các ngươi một chuyện, trù nghệ cao hay thấp, tuổi tác không quyết định được. Nếu trong số các ngươi đao công của ai cao hơn ta, ta lập tức nhường lại vị trí này."

Giọng nói của hắn mặc dù rất bình tĩnh, nhưng ẩn ước hiển hiện ngạo khí tỏa khắp phòng. Đương nhiên chỉ bằng vài câu nói không thể được chúng để tự chấp nhận. Niệm Băng vừa dứt lời, bên dưới có người ồn ào nói: "Đừng nói linh tinh nữa, cho chúng ta xem ngươi có năng lực gì mà ở đây khoác loác."

Niệm Băng nâng ngón tay chỉ về phía thanh âm phát ra. "Vị đệ tử này, xin mời đứng lên."

"Đứng thì đứng, ta sợ ngươi chắc." Đó là một gã đệ tử thân hình không cao nhưng nhìn qua rất cường tráng, có lẽ là thường xuyên rèn luyện thân thể, cơ nhục của hắn khiến y phục học viện như phồng lên, mái tóc ngắn đỏ sậm dựng đứng như con nhím, trên mặt lộ vẻ khinh thường, hiển nhiên không công nhận Niệm Băng tuổi còn trẻ như vậy đã là giáo sư.

Tử Thanh Kiếm cười mắng: "Đôn Tử, lại là tiểu tử ngươi quấy rối." Xem ra, hắn tựa hồ rất quen thuộc với đệ tử này.

Kẻ được gọi là Đôn Tử cười hắc hắc nói: "Kiếm ca, ta không phục, chẳng lẽ hắn có trình độ của Mộng tỷ hay sao?"

Tử Thanh Kiếm hừ một tiếng nói: "Hãy chờ xem, ngươi sẽ biết ngay thôi, tiểu Mộng coi Niệm Băng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất đấy. Tên xú tiểu tử ngươi chẳng chịu học, chỉ biết quấy rối sư phụ thôi, tới trọng kiếm khóa của ta, ta luận bàn một chút với ngươi."

Đôn Tử lại càng hoảng sợ, liên tục khoát tay nói: "Quên đi, quên đi, ta thừa nhận ngươi có thể miểu sát ngã được chưa? Kiếm ca, trong học viện ngoại trừ viện trưởng ra ngươi là người ta bội phục nhất, ngươi nhẫn tâm làm thương tổn thân thể nhỏ bé của ta sao?"

Một trận cười to nữa lại nổ ra trong phòng học, Đôn Tử dùng từ nhỏ bé để tả chính mình, lại làm một khuôn mặt nhăn nhó, khiến những người khác không khỏi phì cười.

Duy nhất không cười chỉ có Niệm Băng, đợi tiếng cười tan hết, hắn cầm lấy thái đao trên bàn, chuôi đao trong tay mặc dù kém với Ngạo Thiên đao của mình nhưng so với thanh đao trong phạn điếm lúc trước còn tốt hơn không ít. "Đôn Tử đúng không?"

Đôn Tử hừ một tiếng, cố gắng ưỡn ngực nói: "Không sai? Muốn gì? Lấy đao chém ta sao? Ngươi vị tất đã có thể chém trúng được ta."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Ta là trù nghệ lão sư, không thể như vũ kỹ hệ lão sư yêu cầu chém thân thể ngươi, ta nghĩ Thanh Kiếm đại ca ngày mai sẽ hoàn thành cho ngươi. Ta gọi ngươi đứng lên chỉ để biết tên của ngươi. Như vậy được rồi, ta biết các ngươi đều không phục, có lẽ đại đa số các ngươi tuổi so với ta đều lớn hơn, chỉ cần các ngươi ai có thể lặp lại đao công ta hoàn thành, ta lập tức bái hắn làm thầy, nếu không, từ nay về sau các ngươi phải gọi ta là lão sư. Nhớ kỹ, ta tên của ta, ta gọi là Niệm Băng."

Vừa nói hắn vừa cầm lấy một củ cà rốt khá lớn, kể cả Đôn Tử, tất cả các đệ tử ánh mắt đều dừng trên người Niệm Băng, bọn họ đều muốn biết, vị tân lão sư ngạo khí lăng nhân này có bổn sự gì?

Mỉm cười, Niệm Băng trong mắt toát ra hàn quang nhàn nhạt. Năm ngón tay phải vừa động, lòng bàn tay mở ra, lập tức thái đao quay tròn trong tay hắn, theo bàn tay hắn di chuyển, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh.

Đôn Tử đứng đó, ngoáy mũi nói: "Cái này á, ta ba tuổi đã chơi với đao rồi, chút bổn sự cỏn con đó mà muốn làm lão sư của chúng ta…."

Niệm Băng thanh đao vẫn xoay tròn như cũ, ánh mắt hắn nhìn về phía Đôn Tử, tựa như hai đạo lãnh điện trong phòng học bắn tới, Đôn Tử chỉ thấy toàn thân phát lạnh, câu nói tiếp theo không ra khỏi miệng được. Đang lúc này, Niệm Băng di động, chính thức di động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Mở bàn tay trái cầm củ cà rốt ra, khiến cho củ cà rốt nằm ngang trong lòng bàn tay, ánh đao ở tay phải tiếp xúc với củ cà rốt. Khi lưỡi đao vừa chạm vào cà rốt, đao chuyển động rất nhanh, tay phải Niệm Băng vì tốc độ mà biến thành một phiến hư ảnh, không có thanh âm cắt rau, hết thảy vẫn yên tĩnh như cũ, ánh đao không ngừng xẹt qua củ cà rốt, tới cả Thanh Kiếm cũng vô pháp thấy rõ đao ảnh đang làm gì.

Bàn tay Niệm Băng vẫn rất ổn định, ánh đao đưa đi đưa lại, tựa hồ lặp lại động tác đồng dạng. Ngẩng đầu, không hề nhìn đao và củ cà rốt, ánh mắt bao trùm cả phòng học. "Đao công cơ bản là cái gì? Là ổn định, không có tay ổn định, cho dù ngẫu nhiên có thể tạo ra hiệu quả tốt cũng không thể nhận là đao công thành thục, đao pháp này của ta mấu chốt là một chữ thiêu (ND:khêu, gạt), các ngươi xem kĩ đi, cứ đùa bỡn như vậy vĩnh viễn chỉ là hạng xoàng xĩnh thôi. Thanh Kiếm đại ca, đây là Cẩm Tự Hư Dũ mà ngươi muốn xem."

Nghe thấy Cẩm Tự Hư Dũ bốn chữ, Phạm Kiện chấn động toàn thân, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ.

Đao quang chợt ẩn, ngừng xoay tròn. Niệm Băng tay cầm đao khẽ rung lên, mũi đao không ngừng khêu trên củ cà rốt, từng mảnh vụn màu đỏ đều đều xuất hiện trên thớt. Tay trái nâng củ cà rốt bất động dưới ánh đao, cà rốt tựa hồ không cần di chuyển, chỉ có ánh đao không ngừng lóe lên xung quanh nó. Lúc này, ánh đao rung rung so với lúc trước xoay tròn càng nhanh hơn, ngoại trừ môt phiến tàn ảnh ra, mọi người căn bản không thấy gì khác.

Đột nhiên ánh đao ngừng lại, thái đao cắm thẳng trên bàn, tất cả nhịp rung đều ngưng lại. Niệm Băng trên trán có chút mồ hôi, hít thở có phần dồn đập. Cánh tay trái chậm rãi duỗi thẳng, đưa củ cà rốt ra trước mặt đệ tử. "Đôn tử, nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì?"

Đôn Tử nghi hoặc chuyển ánh mắt lên củ cà rốt. "Một củ cà rốt a! Mặt trên ngươi lấy đao khoét vào cái hố to nhỏ, đây là đao pháp của ngươi sao?" Khí thế Niệm Băng lúc trước đã áp chế hắn, hơn nữa Tử Thanh Kiếm uy hiếp, hắn cũng không dám tiếp tục châm chọc.

Quả thật, đúng như lời Đôn Tử nói, củ cà rốt trở có thêm nhiều lỗ, những vẫn hình dáng vẫn như trước, nhìn không ra cái gì kỳ lại. Tử Thanh Kiếm trong mắt toát lên một tia thất vọng, chỉ có ánh mắt Phạm Kiện sáng lên, muốn nói gì nhưng lại không thể xác nhận những điều bản thân nghĩ, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.

"Muốn luyện tốt đao công, trước tiên các ngươi phải luyện tốt ánh mắt đã, cả ta làm cái gì cũng không nhìn ra, năm năm học trù nghệ vẫn còn chưa đủ tinh thâm." Niệm Băng vươn tay phải ra nắm lấy một bên, nâng củ cà rốt lên, tay trái cũng đồng dạng nắm lấy một bên, ánh mắt quét khắp toàn phòng, giờ phút này, trên người hắn tỏa ra khí phách, đó là khí phách tin tưởng bản thân, hai tay nhẹ nhàng rung lên, tách sang hai bên, một màn kỳ dị xuất hiện.

Củ cà rốt vốn nhiều lỗ giờ khắc này tự nhiên phân tán, tựa như một khối vải, không, chuẩn xác mà nói tựa tựa như một khối lụa hồng, nhanh chóng triển khai, không hề bể nát. Nguyên lai khối cà rốt hình trụ thế nhưng lại biến thành một khối vải rộng một thước vuông, mà trên mặt khối vải có khắc đồng một chăm chữ đồng dạng, đó là hai chữ - Đôn Tử.

Đôn Tử nhay hai mắt của mình, tận lực trợn tròn chúng. "Cái này, cái này không có khả năng, đây không phải là đao công, là ma pháp, nhất định là ma pháp."

Niệm Băng đặt khối vải do củ cà rốt chế thành nhẹ nhàng đặt trên bàn. "Ngươi từng nghe nói qua ma pháp như vậy chưa? Thế gian vốn không việc gì không thể có, chỉ là ngươi có dám làm không thôi. Không thử quả, ngươi sao biết mình sẽ thất bại. Tại Băng Nguyệt đế quốc ở phương bắc có một loại kỹ nghệ gọi là tiễn chỉ. Một tờ giấy đơn giản, sau khi cuộn lại chỉ cần làm vài việc đơn giản, khi mở lại có thể xuất hiện đồ án kỳ dị. Đao pháp của ta chính là từ tiễn chỉ mà ra, lấy chữ thiêu là chính, đem bí quyết thể hiện hoàn mỹ. Cà rốt là tài liệu rất đơn giản, cái này cũng không tính là gì, Cẩm Tự Hư Dũ phải trên bề mặt nhu nhuyễn mới có thể thể hiện chỗ tinh túy, các ngươi còn kém xa lắm. Phạm lão sư, quấy rầy ngài rồi, mời ngài tiếp tục dậy đi." Nói xong, Niệm Băng kéo Tử Thanh Kiếm đang trợn mắt há hốc mồm rời khỏi phòng học.

Bọn họ ly khai, cả phòng học vẫn yên tĩnh không một tiếng động. Đôn Tử trước sau vài lần dụi mắt nhưng khối cà rốt hiện lên trước mắt vẫn thần kỳ như vậy.

Phạm Kiện trở lại bàn giảng, nhìn qua các đệ tử. "Các học sinh, vừa rồi các ngươi thấy sao? Ai có thể nói cho ta biết."

Một gã vẫn đối tốt với Đôn Tử nói: "Phạm lão sư, ta biết rồi, lão sư gọi là Niệm Băng vừa rồi nhất định là chuẩn bị tốt một khối lụa, sau đó lấy đao khắc chữ trước, lúc cho chúng ta xem, đổi khối lụa với cà rốt."

"Thối lắm. Con mắt nào của ngươi thấy hắn đổi miếng lụa? Ngươi tới đây, ăn một trăm chữ Đôn Tử này đi, xem có ngươi ăn vào có chết không?" Phạm Kiện giận dữ. "Lũ phế vật các ngươi, bình thường cả đám ngưu khí trùng thiên, sao? Hôm nay thấy bản lãnh chân chánh lại nói xấu người ta hay sao? Cà rốt là của ta, đao cũng là của ta, Niệm Băng lão sư trước đó căn bản không biết tên Đôn Tử này, vừa rồi tới lớp đao công là cho các ngươi biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, các ngươi biết cái gì gọi là Cẩm Tự Hư Dũ không? Ai nói cho ta biết?"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại