Băng Đế
Quyển 1 - Chương 53: Tấm lưng của sư tỷ
Tô Phong đã gần như hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng, đột nhiên, một cơ thể nóng rực lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, hàn khí lạnh lẽo tan ra trong nháy mắt, cùng cái nóng hóa thành hư vô...
Lớp băng trên người Tô Phong tan dần, nhiệt độ cơ thể từ từ nâng lên, ý thức cũng dẫn hồi phục.
Nhiệt độ cơ thể Hư Tử Uyên cũng dần hạ xuống, hồi phục bình thường.
- Chuyện gì vậy?
Tô Phong chỉ cảm thấy mình đang ôm một thứ gì đó mềm mại, trơn nhẵn, hơn nữa, còn có chút ấm nóng, tiện tay Tô Phong bóp bóp vài cái.
Ý thức hai người càng lúc càng hồi phục, đồng thời mở trừng hai mắt.
Hai người gần như dính chặt vào nhau, cùng cảm nhận từng tấc da thịt trên cơ thể đối phương, đầu người này dựa lên vai người kia, bàn tay heo của Tô Phong lại còn đặt tại mông của Hư Tử Uyên.
Mở mắt, mặc dù không nhìn thấy thân thể đối phương, nhưng....
Mình đang ôm cái gì vậy? Gần như đồng thời, cả hai lập tức nhận ra.
Tô Phong cảm thấy, Hư Tử Uyên trong lòng, thân thể rõ ràng run lên, không cần nhìn sắc mặt, chắc chắn nàng đang rất sợ hãi.
Băng và hỏa giao dung, khiến cảm giác nóng và lạnh trong cơ thể hai người tan biến, hoàn toàn hồi phục trạng thái bình thường.
Tô Phong một tay ôm lấy tấm lưng mịn màng, trắng mượt như tuyết của Hư Tử Uyên, một tay thì đặt tại mông của Hư Tử Uyên, hắn nhớ không nhầm thì mình còn bóp vài cái, còn cả cảm nhận đôi gò bồng đảo mềm mại đang chạm vào ngực mình.
Bỗng nhiên, toàn thân hắn không khỏi run bắn, sư tỷ... hắn đang ôm sư tỷ trong lòng?
Hư Tử Uyên đẹp như thiên tiên, lúc này lại đang ở trong lòng hắn, hơn nữa, gần như khỏa thân hoàn toàn, chỉ còn sót lại một dải yếm.
Tâm Tô Phong thoáng động, vô thức giơ tay ôm chặt Hư Tử Uyên, thì thầm vào tai nàng:
- Sư tỷ...
Đầu óc Hư Tử Uyên lúc này đang rất hỗn loạn, nàng muốn đẩy Tô Phong ra, nhưng bản thân lúc này lại không mặc gì, nếu như đẩy ra Tô Phong sẽ nhìn thấy hết bộ dạng hiện tại của nàng.
Nhưng không đẩy Tô Phong ra, hai người cứ đứng ôm nhau thế này, đúng là không ổn, lại cẩm nhập được thứ gì đó vừa cứng vủa nóng đang chọc tại bụng mình, mặc dù Hư Tử Uyên chưa bao giờ ra ngoài, nhưng nàng cũng biết đó là thứ gì. Trái tim nàng không ngừng run rẩy, thân thể cũng không ngừng run rẩy, nhất thời không biết làm gì.
Tô Phong hình như biết nàng đang nghĩ gì, lỏng tay không dám ôm chặt quá, cũng không ngẩng đầu quan sát thân thể của nàng, chỉ có điều mắt vẫn lén lút liếc xuống dưới, nhịn trộm tấm lưng ngọc ngà trơn mịn của nàng cùng cặp mông vểnh kiêu ngạo kia.
Tô Phong dịu dàng nói:
- Sư tỷ, hàn khí của tỷ hết rồi chứ?
- Vẫn... vẫn chưa.
Hư Tử Uyên ấp úng nói, đột nhiên, ngữ khí thay đổi, nói:
- Tô sư đệ, đệ nhắm mắt lại, không... Không được nhìn trộm.
Tô Phong ngoan ngoãn nhắm mắt, nói:
- Đã nhắm rồi.
- Không được mở mắt đâu đấy...
Hư Tử Uyên lại nhắc thêm câu nữa, mặt mũi đỏ bừng.
- Ừm, không mở.
Được Tô Phong khẳng định, Hư Tử Uyên mới nhẹ nhàng rời khỏi lòng hắn, thấy Tô Phong đang nhắm mắt, Hư Tử Uyên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng, hai tay thì vẫn ôm chặt lấy ngực, mặt đầy vẻ ngượng ngùng, tim đập thình thịch như đánh trống.
Trên mặt đất đất đầy những mảnh vải xanh lục, đều là y phục bị nàng xé, nhìn quanh phòng, nàng thấy trên giường treo mộ bộ y phục màu xám, là y phục của Tô Phong.
Hư Tử Uyên giơ tay, bộ áo xám được nàng dùng tiên thân chân khí quấn vào tay, nhanh chóng choàng lên người.
Tô Phong nghe thấy âm thanh, hỏi:
- Sư tỷ, ta đã mở mắt được chưa?
- Chưa được...
Hư Tử Uyên vội vàng nói.
Lúc nãy bị Tô Phong ồm, bây giờ dù có mặc quần áo, đứng trước Tô Phong, Hư Tử Uyên vẫn cảm thấy như mình không mặc gì.
Hư Tử Uyên nói:
- Đệ đừng mở mắt, đợi ta đi rồi đệ mới được mở...
Nghĩ đi nghĩ lại, Hư Tử Uyên không thể đối diện với Tô Phong lúc này, nhất thời nảy sinh thoái ý, nhanh chóng bước đến bên cửa, mở cửa phòng. Đột nhiên, Hư Tử Uyên dừng lại, nói:
- Tô sư đệ, lúc nãy, cảm ơn đệ.
Tô Phong cười nói:
- Sư tỷ, chuyện lúc nãy tỷ tạm thời đừng nói với thủ tọa sư bá...
Hư Tử Uyên đã hóa thành một được quang mang màu xám, biến mất nơi chân trời, câu nói này của Tô Phong, không biết nàng có nghe được hay không.
Tô Phong mở mắt, đi ra trước cửa, thân ảnh Hư Tử Uyên đã không còn nữa, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, bản thân Tô Phong cũng thấy giật mình, nhưng, trong lòng vẫn thấy rất vui, nhớ lại tấm lưng trắng ngọc mượt mà của sư tỷ, thân thể mềm mại như nước lại còn cặp mông vểnh đầy kiêu ngạo bị mình bóp vài cái...
Tô Phong nở một nụ cười hạnh phúc.
Giật mình nhớ lại chính sự, Tô Phong vội vàng nội thị kiểm tra thân thể mình. Khi kiểm tra, hắn giật mình vì chân khí của mình bây giờ cực kì hùng hậu,tinh khiết.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau trong lòng Tô Phong có chút chờ đợi, hi vọng Hư Tử Uyên lại xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng, cả ngày hôm đó chẳng nhìn thấy bóng dáng Hư Tử Uyên đâu.
Ngày thứ hai...
Ngày thứ ba...
Liên tiếp ba ngày liền, Hư Tử Uyên đều không thấy đến vườn linh dược của Tô Phong, có lẽ trải qua chuyện lần trước, Hư Tử Uyên vẫn đang xấu hổ.
Nhưng trong lòng Tô Phong, nỗi nhớ còn lớn hơn cả sự xấu hổ. Cả ngày thứ hôm sau, lúc nào hắn cũng mong ngóng Hư Tử Uyên.
Nhưng Tô Phong hiểu, Hư Tử Uyên chưa bao giờ trải qua tính huống như vậy, thân thể nàng chưa từng bị bất cứ ai ôm qua, hơn nữa....
Còn bị một người đàn ông ôm, tâm trạng của nàng có lẽ hỗn hoạn hơn Tô Phong nhiều.
Mấy ngày liền, Hư Tử Uyên đều không đến, Tô Phong dần dần thu lại tâm trạng trông ngóng, bắt đầu toàn lực tu luyện.
Vẫn còn hơn ba tháng nữa là Tô Phong vào Hư Thiên Tông tròn một năm, đến lúc đó, các mạch Hư Thiên Tông sẽ tiến hành kiểm tra các đệ tử mới để xem kết quả tu luyện.
Bách Thảo Phong lấy luyện dược là chính, nên không giống như bốn mạch khác, cử hành đại hội luyện đan, tỷ thí luyện đan chi thuật.
Tô Phong đương nhiên không lo lắng vấn đề đó, hắn nghĩ, cái mà hắn đang nghĩ là Cổ Thần vì sao còn chưa thấy đâu và cả cuộc thi lớn giữa năm mạch mà ba năm nữa tất cả các đệ tử mới đều phải tham gia.
Đệ tử mới nhập môn, sau khi trở thành đệ tử áo vàng mới đủ tư cách ra ngoài Hư Thiên Tông, chấp hành nhiệm vụ. Muốn rời khỏi phạm vi Hư Thiên Tông, như vậy phải cần mười năm nữa.
Hơn nữa, đệ tử áo vàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều có Thần Hải cảnh trưởng lão hoặc đệ tử đi theo, không thể đơn được hành động.
Ngoài trở thành đệ tử áo vàng ra, vẫn còn một điều kiện khác, có thể để đệ tử xuống núi, đó là tu vi chạm đến Thần Hải cảnh, như vậy chỉ cần ở trong Hư Thiên Tông ba năm, Thần Hải cảnh đệ tử có thể xin phép xuống núi, đơn độc hành động.
Bây giờ tu vi của Tô Phong đã tương đương với Mệnh Tuyền cảnh, nếu hắn muốn đi không ai có thể ngăn cản, chủ yếu là ở đây còn có Hư Tử Uyên nên hắn chưa muốn đi. Hắn chỉ có thể đợi đại hội ngũ mạch tổ chức ba năm một lần thể hiện Thần Hải cảnh tu vi, giành được tư cách tự do xuất nhập tông môn.
Vì trên người Tô Phong có bản đồ bí địa Lý gia, đợi tới lúc được ra ngoài, Tô Phong đương nhiên muốn đi xem.
Cho nên, thứ Tô Phong quan tâm nhất, vẫn là tu vi bản thân, ngày nào hắn cũng dành một lượng lớn thời gian để tu luyện, hắn muốn trong vòng ba năm phải vào được Nguyên Thần tới lúc đó Tàng Thiên Cơ có đứng tại trước mặt hắn cũng chẳng sợ.
Gần mười ngày như vậy, hôm đó, Tô Phong đang ở trong phòng tu luyện thì đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói trong trẻo:
- Tô sư đệ...
Tô Phong nhất thời giật mình, hai mắt trợn tròn, sáng rực, giọng nói lảnh lót như tiếng chim hoàng oanh này chắc chắn là của Hư Tử Uyên.
Lớp băng trên người Tô Phong tan dần, nhiệt độ cơ thể từ từ nâng lên, ý thức cũng dẫn hồi phục.
Nhiệt độ cơ thể Hư Tử Uyên cũng dần hạ xuống, hồi phục bình thường.
- Chuyện gì vậy?
Tô Phong chỉ cảm thấy mình đang ôm một thứ gì đó mềm mại, trơn nhẵn, hơn nữa, còn có chút ấm nóng, tiện tay Tô Phong bóp bóp vài cái.
Ý thức hai người càng lúc càng hồi phục, đồng thời mở trừng hai mắt.
Hai người gần như dính chặt vào nhau, cùng cảm nhận từng tấc da thịt trên cơ thể đối phương, đầu người này dựa lên vai người kia, bàn tay heo của Tô Phong lại còn đặt tại mông của Hư Tử Uyên.
Mở mắt, mặc dù không nhìn thấy thân thể đối phương, nhưng....
Mình đang ôm cái gì vậy? Gần như đồng thời, cả hai lập tức nhận ra.
Tô Phong cảm thấy, Hư Tử Uyên trong lòng, thân thể rõ ràng run lên, không cần nhìn sắc mặt, chắc chắn nàng đang rất sợ hãi.
Băng và hỏa giao dung, khiến cảm giác nóng và lạnh trong cơ thể hai người tan biến, hoàn toàn hồi phục trạng thái bình thường.
Tô Phong một tay ôm lấy tấm lưng mịn màng, trắng mượt như tuyết của Hư Tử Uyên, một tay thì đặt tại mông của Hư Tử Uyên, hắn nhớ không nhầm thì mình còn bóp vài cái, còn cả cảm nhận đôi gò bồng đảo mềm mại đang chạm vào ngực mình.
Bỗng nhiên, toàn thân hắn không khỏi run bắn, sư tỷ... hắn đang ôm sư tỷ trong lòng?
Hư Tử Uyên đẹp như thiên tiên, lúc này lại đang ở trong lòng hắn, hơn nữa, gần như khỏa thân hoàn toàn, chỉ còn sót lại một dải yếm.
Tâm Tô Phong thoáng động, vô thức giơ tay ôm chặt Hư Tử Uyên, thì thầm vào tai nàng:
- Sư tỷ...
Đầu óc Hư Tử Uyên lúc này đang rất hỗn loạn, nàng muốn đẩy Tô Phong ra, nhưng bản thân lúc này lại không mặc gì, nếu như đẩy ra Tô Phong sẽ nhìn thấy hết bộ dạng hiện tại của nàng.
Nhưng không đẩy Tô Phong ra, hai người cứ đứng ôm nhau thế này, đúng là không ổn, lại cẩm nhập được thứ gì đó vừa cứng vủa nóng đang chọc tại bụng mình, mặc dù Hư Tử Uyên chưa bao giờ ra ngoài, nhưng nàng cũng biết đó là thứ gì. Trái tim nàng không ngừng run rẩy, thân thể cũng không ngừng run rẩy, nhất thời không biết làm gì.
Tô Phong hình như biết nàng đang nghĩ gì, lỏng tay không dám ôm chặt quá, cũng không ngẩng đầu quan sát thân thể của nàng, chỉ có điều mắt vẫn lén lút liếc xuống dưới, nhịn trộm tấm lưng ngọc ngà trơn mịn của nàng cùng cặp mông vểnh kiêu ngạo kia.
Tô Phong dịu dàng nói:
- Sư tỷ, hàn khí của tỷ hết rồi chứ?
- Vẫn... vẫn chưa.
Hư Tử Uyên ấp úng nói, đột nhiên, ngữ khí thay đổi, nói:
- Tô sư đệ, đệ nhắm mắt lại, không... Không được nhìn trộm.
Tô Phong ngoan ngoãn nhắm mắt, nói:
- Đã nhắm rồi.
- Không được mở mắt đâu đấy...
Hư Tử Uyên lại nhắc thêm câu nữa, mặt mũi đỏ bừng.
- Ừm, không mở.
Được Tô Phong khẳng định, Hư Tử Uyên mới nhẹ nhàng rời khỏi lòng hắn, thấy Tô Phong đang nhắm mắt, Hư Tử Uyên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng, hai tay thì vẫn ôm chặt lấy ngực, mặt đầy vẻ ngượng ngùng, tim đập thình thịch như đánh trống.
Trên mặt đất đất đầy những mảnh vải xanh lục, đều là y phục bị nàng xé, nhìn quanh phòng, nàng thấy trên giường treo mộ bộ y phục màu xám, là y phục của Tô Phong.
Hư Tử Uyên giơ tay, bộ áo xám được nàng dùng tiên thân chân khí quấn vào tay, nhanh chóng choàng lên người.
Tô Phong nghe thấy âm thanh, hỏi:
- Sư tỷ, ta đã mở mắt được chưa?
- Chưa được...
Hư Tử Uyên vội vàng nói.
Lúc nãy bị Tô Phong ồm, bây giờ dù có mặc quần áo, đứng trước Tô Phong, Hư Tử Uyên vẫn cảm thấy như mình không mặc gì.
Hư Tử Uyên nói:
- Đệ đừng mở mắt, đợi ta đi rồi đệ mới được mở...
Nghĩ đi nghĩ lại, Hư Tử Uyên không thể đối diện với Tô Phong lúc này, nhất thời nảy sinh thoái ý, nhanh chóng bước đến bên cửa, mở cửa phòng. Đột nhiên, Hư Tử Uyên dừng lại, nói:
- Tô sư đệ, lúc nãy, cảm ơn đệ.
Tô Phong cười nói:
- Sư tỷ, chuyện lúc nãy tỷ tạm thời đừng nói với thủ tọa sư bá...
Hư Tử Uyên đã hóa thành một được quang mang màu xám, biến mất nơi chân trời, câu nói này của Tô Phong, không biết nàng có nghe được hay không.
Tô Phong mở mắt, đi ra trước cửa, thân ảnh Hư Tử Uyên đã không còn nữa, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, bản thân Tô Phong cũng thấy giật mình, nhưng, trong lòng vẫn thấy rất vui, nhớ lại tấm lưng trắng ngọc mượt mà của sư tỷ, thân thể mềm mại như nước lại còn cặp mông vểnh đầy kiêu ngạo bị mình bóp vài cái...
Tô Phong nở một nụ cười hạnh phúc.
Giật mình nhớ lại chính sự, Tô Phong vội vàng nội thị kiểm tra thân thể mình. Khi kiểm tra, hắn giật mình vì chân khí của mình bây giờ cực kì hùng hậu,tinh khiết.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau trong lòng Tô Phong có chút chờ đợi, hi vọng Hư Tử Uyên lại xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng, cả ngày hôm đó chẳng nhìn thấy bóng dáng Hư Tử Uyên đâu.
Ngày thứ hai...
Ngày thứ ba...
Liên tiếp ba ngày liền, Hư Tử Uyên đều không thấy đến vườn linh dược của Tô Phong, có lẽ trải qua chuyện lần trước, Hư Tử Uyên vẫn đang xấu hổ.
Nhưng trong lòng Tô Phong, nỗi nhớ còn lớn hơn cả sự xấu hổ. Cả ngày thứ hôm sau, lúc nào hắn cũng mong ngóng Hư Tử Uyên.
Nhưng Tô Phong hiểu, Hư Tử Uyên chưa bao giờ trải qua tính huống như vậy, thân thể nàng chưa từng bị bất cứ ai ôm qua, hơn nữa....
Còn bị một người đàn ông ôm, tâm trạng của nàng có lẽ hỗn hoạn hơn Tô Phong nhiều.
Mấy ngày liền, Hư Tử Uyên đều không đến, Tô Phong dần dần thu lại tâm trạng trông ngóng, bắt đầu toàn lực tu luyện.
Vẫn còn hơn ba tháng nữa là Tô Phong vào Hư Thiên Tông tròn một năm, đến lúc đó, các mạch Hư Thiên Tông sẽ tiến hành kiểm tra các đệ tử mới để xem kết quả tu luyện.
Bách Thảo Phong lấy luyện dược là chính, nên không giống như bốn mạch khác, cử hành đại hội luyện đan, tỷ thí luyện đan chi thuật.
Tô Phong đương nhiên không lo lắng vấn đề đó, hắn nghĩ, cái mà hắn đang nghĩ là Cổ Thần vì sao còn chưa thấy đâu và cả cuộc thi lớn giữa năm mạch mà ba năm nữa tất cả các đệ tử mới đều phải tham gia.
Đệ tử mới nhập môn, sau khi trở thành đệ tử áo vàng mới đủ tư cách ra ngoài Hư Thiên Tông, chấp hành nhiệm vụ. Muốn rời khỏi phạm vi Hư Thiên Tông, như vậy phải cần mười năm nữa.
Hơn nữa, đệ tử áo vàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều có Thần Hải cảnh trưởng lão hoặc đệ tử đi theo, không thể đơn được hành động.
Ngoài trở thành đệ tử áo vàng ra, vẫn còn một điều kiện khác, có thể để đệ tử xuống núi, đó là tu vi chạm đến Thần Hải cảnh, như vậy chỉ cần ở trong Hư Thiên Tông ba năm, Thần Hải cảnh đệ tử có thể xin phép xuống núi, đơn độc hành động.
Bây giờ tu vi của Tô Phong đã tương đương với Mệnh Tuyền cảnh, nếu hắn muốn đi không ai có thể ngăn cản, chủ yếu là ở đây còn có Hư Tử Uyên nên hắn chưa muốn đi. Hắn chỉ có thể đợi đại hội ngũ mạch tổ chức ba năm một lần thể hiện Thần Hải cảnh tu vi, giành được tư cách tự do xuất nhập tông môn.
Vì trên người Tô Phong có bản đồ bí địa Lý gia, đợi tới lúc được ra ngoài, Tô Phong đương nhiên muốn đi xem.
Cho nên, thứ Tô Phong quan tâm nhất, vẫn là tu vi bản thân, ngày nào hắn cũng dành một lượng lớn thời gian để tu luyện, hắn muốn trong vòng ba năm phải vào được Nguyên Thần tới lúc đó Tàng Thiên Cơ có đứng tại trước mặt hắn cũng chẳng sợ.
Gần mười ngày như vậy, hôm đó, Tô Phong đang ở trong phòng tu luyện thì đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói trong trẻo:
- Tô sư đệ...
Tô Phong nhất thời giật mình, hai mắt trợn tròn, sáng rực, giọng nói lảnh lót như tiếng chim hoàng oanh này chắc chắn là của Hư Tử Uyên.
Tác giả :
icyhot9x