Băng Đế
Quyển 1 - Chương 4: Càn khôn trạc
Không chút hoảng loạn, Tô Phong vận khởi "Băng Quyết". Một luồng khí lạnh từ người hắn bốc ra, càng ngày càng nhiều, cho tới khi xung quanh mọi thứ bị đóng băng hết thì ảo trận cũng biến mất.
Thở hắt ra, cảnh tượng đập vào mắt Tô Phong càng khiến hắn rùng mình. Lấy hắn làm trung tâm, mọi thứ đều bị đóng băng trong phạm vi hai mươi mét. Càng nhìn càng sợ hãi Tô Phong lẩm bẩm:
"Cmn! Cái công pháp này cũng quá bá đạo đi. Lần sau tu luyện, chắc ta phải tìm nơi khỉ ho cò gáy để tu luyện thôi. Chứ không lại như kiểu này lão cha bem chết quá".
Lẩm bẩm xong đi quanh quẩn một vòng, thấy phía trước có một ngọn núi lớn chặn bước đi, cách đó không xa mơ hồ có chút ánh sáng truyền tới, Tô Phong men theo phía ánh sáng bước đi, đến gần vừa nhìn mới phát hiện ra đây là một sơn động, trong động khá sáng sủa, chỉ vì cửa động hướng về phía khác vì vậy Tô Phong chỉ nhìn thấy một tia sáng nho nhỏ.
Cửa động khá lớn, bên cạnh có một tảng đá khắc mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa: “Động phủ Hạo Thiên".
Tô Phong nhìn vào bên trong động phủ một chút, bên trong sáng như ban ngày, trên mặt đất lại có một tầng bụi bặm rất dày, không hề có bước chân nào, thậm chí ngay cả một chút vết tích cũng không.
Một đường tiến vào, trên mặt đất để lại một chuỗi vết chân.
Tô Phong thông qua bụi bặm trên mặt đất tính toán, động phủ này hẳn là tử phủ.
Cái gì gọi là tử phủ? Động phủ không có chủ nhân tức là tử phủ.
Đi vào trong động phủ, sơn động hơi vòng sang phía bên phải, một động thính thật lớn xuất hiện trước mắt Tô Phong, ba viên dạ minh châu tỏa sáng đính trên đỉnh động, xếp thành hàng chữ phẩm.
Động phủ có thể chiếu sáng như ánh sáng ban ngày chính là do ba viên dạ minh châu trên đỉnh động phát ra, mỗi một viên dạ minh châu đều lớn bằng nắm tay, giá trị liên thành.
Thấy ba viên dạ minh châu, trong lòng Tô Phong vui vẻ, chỉ là ba viên dạ minh châu đã không uổng chuyến đi này rồi.
Tô Phong tiến vào động thính, vừa mới bước vào trong, một cỗ sát khí lạnh thấu xương đột nhiên từ bên trái đánh tới, nhất thời xuyên thấu qua da thịt, thẳng bức nội tâm Tô Phong, nhất thời Tô Phong nhễ nhại mồ hôi.
Tô Phong mơ hồ cảm giác được xa xa phía bên trái một thân ảnh, cũng chính là đầu nguồn của sát khí cường liệt này, Tô Phong thầm kêu không tốt. Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến Tô Phong giống như hãm mình trong thiên quân vạn mã, cảm giác bốn phương tám hướng đều có đao thương chém tới.
Cổ Thần vỗ ngực, thở dài một hơi.
Bóng người kia nguyên bản không phải là người, nói chính xác là một bộ xương khô.
Mặc dù đã biết trước trong truyện, đó là bộ xương khô nhưng Tô Phong cũng sợ đến nỗi tí thì đái ra quần.
Bộ xương khô ngồi xếp bằng trên một trường y hoa lệ, trên người khoác một kiện áo choàng màu đen, chỗ trống hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa vào động thính, chính là vị trí Tô Phong đang đứng hiện tại.
Tô Phong thấy bóng ảnh bất quá chỉ là một bộ xương khô mặc khoác áo choàng màu đen, cảm giác sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, tiếp tục tiến sâu vào trong động thính, rời khỏi vị trí hai hốc mắt bộ xương khô nhìn vào, quả nhiên cỗ sát khí thê lương kia biến mất không còn.
Ánh mắt Tô Phong rời khỏi bộ xương, quét sang hai bên, tường đá bên cạnh bộ xương khô được khoét thành hình dạng giá sách, tổng cộng phân làm ba tầng, trên mỗi một tầng đều có vài thứ bày đặc ngay ngắn.
Pháp khí, phù chú, thư tịch, cùng với một ít tài liệu từ cấp thấp tới cao, tất cả đều xếp ngay ngắn trên ba tầng giá thạch.
Tô Phong vui mừng, di vật của một vị đã chết mà vẫn trâu bò như thế lưu lại sao có thể bình thường?
Tô Phong lập tức bước về phía giá thạch, bất quá chưa vội đắc ý quên mọi thứ, mà cẩn thận từng chút một đi về phía trước, tỉ mỉ quan sát tình huống bốn phía động thính, để tránh khỏi đột nhiên phát sinh thay đổi.
Tô Phong liếc mắt liền nhìn sang những pháp khí trên giá, có hơn mười kiện, loại hình pháp khí nào cũng có, có lô đỉnh luyện đan dược, pháp khí dụng cụ đồ dựng cũng có hai bộ, Tô Phong đang muốn kiếm đan lô và pháp khí dụng cụ đồ đựng, hiện tại may mắn có hai bộ, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhưng pháp khí này đại bộ phận đều là pháp khí hạ phẩm, pháp khí trung phẩm có chừng năm kiện.
Năm kiện pháp khí trung phẩm, truyền thừa chi bảo ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy cũng chỉ là pháp khí trung phẩm mà thôi.
Bất quá con mắt Tô Phong không bị hai bộ đan lô, pháp khí dụng cụ đồ đựng và năm kiện pháp khí trung phẩm hấp dẫn, mà chăm chú nhìn chằm chằm vào một chiếc thủ trạc (vòng tay) đen kịt trong đống pháp khí, phát ra tiếng kêu kinh hãi:
"Đệt! cái kia trong truyện chính là Càn Khôn trac a. Hắc hắc lão tử tới đây cái thứ hai muốn tìm chính là mày a".
Càn Khôn Trạc khác với những loại pháp khí phòng ngự, pháp khí công kích hay pháp khí phi hành bình thường, Càn Khôn Trạc là loại pháp khí phụ trợ: pháp khí không gian.
Càn Khôn Trạc là pháp khí cũng không hẳn là pháp khí, nó sẽ theo tu vi của người sử dụng không ngừng biến hóa, không gian bên trong càng lớn thì vật phẩm chứa đựng được càng nhiều.
Đồng thời, nếu như người sử dụng đạt tới tu vi Thần Hải cảnh còn có thể tiến hành bồi luyện đối với Càn Khôn Trạc, luyện thành pháp bảo, không chỉ mở rộng không gian lớn hơn, còn có hiệu quả đặc thù, có thể công kích, hoặc phòng ngự các loại.
Hiện tại, Càn Khôn Trạc này cũng giống như các loại pháp khí khác, là vật vô chủ, bất kể người nào lấy được đều có thể sử dụng, nhưng khi đã có chủ nhân, vậy chỉ có chủ nhân của nó mới có thể sử dụng.
Nhưng Càn Khôn Trạc cũng có điểm không giống với các pháp bảo khác, sau khi chủ nhân pháp bảo chết đi, linh tính trong pháp bảo vẫn tồn tại như cũ, người khác muốn sử dụng phải luyện hóa linh tính vốn có trong pháp bảo, mà sau khi Càn Khôn Trạc đổi chủ, linh tính vốn có trong
Càn Khôn Trạc biến mất, thoái hóa trở thành trạng thái pháp khí.
Thở hắt ra, cảnh tượng đập vào mắt Tô Phong càng khiến hắn rùng mình. Lấy hắn làm trung tâm, mọi thứ đều bị đóng băng trong phạm vi hai mươi mét. Càng nhìn càng sợ hãi Tô Phong lẩm bẩm:
"Cmn! Cái công pháp này cũng quá bá đạo đi. Lần sau tu luyện, chắc ta phải tìm nơi khỉ ho cò gáy để tu luyện thôi. Chứ không lại như kiểu này lão cha bem chết quá".
Lẩm bẩm xong đi quanh quẩn một vòng, thấy phía trước có một ngọn núi lớn chặn bước đi, cách đó không xa mơ hồ có chút ánh sáng truyền tới, Tô Phong men theo phía ánh sáng bước đi, đến gần vừa nhìn mới phát hiện ra đây là một sơn động, trong động khá sáng sủa, chỉ vì cửa động hướng về phía khác vì vậy Tô Phong chỉ nhìn thấy một tia sáng nho nhỏ.
Cửa động khá lớn, bên cạnh có một tảng đá khắc mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa: “Động phủ Hạo Thiên".
Tô Phong nhìn vào bên trong động phủ một chút, bên trong sáng như ban ngày, trên mặt đất lại có một tầng bụi bặm rất dày, không hề có bước chân nào, thậm chí ngay cả một chút vết tích cũng không.
Một đường tiến vào, trên mặt đất để lại một chuỗi vết chân.
Tô Phong thông qua bụi bặm trên mặt đất tính toán, động phủ này hẳn là tử phủ.
Cái gì gọi là tử phủ? Động phủ không có chủ nhân tức là tử phủ.
Đi vào trong động phủ, sơn động hơi vòng sang phía bên phải, một động thính thật lớn xuất hiện trước mắt Tô Phong, ba viên dạ minh châu tỏa sáng đính trên đỉnh động, xếp thành hàng chữ phẩm.
Động phủ có thể chiếu sáng như ánh sáng ban ngày chính là do ba viên dạ minh châu trên đỉnh động phát ra, mỗi một viên dạ minh châu đều lớn bằng nắm tay, giá trị liên thành.
Thấy ba viên dạ minh châu, trong lòng Tô Phong vui vẻ, chỉ là ba viên dạ minh châu đã không uổng chuyến đi này rồi.
Tô Phong tiến vào động thính, vừa mới bước vào trong, một cỗ sát khí lạnh thấu xương đột nhiên từ bên trái đánh tới, nhất thời xuyên thấu qua da thịt, thẳng bức nội tâm Tô Phong, nhất thời Tô Phong nhễ nhại mồ hôi.
Tô Phong mơ hồ cảm giác được xa xa phía bên trái một thân ảnh, cũng chính là đầu nguồn của sát khí cường liệt này, Tô Phong thầm kêu không tốt. Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến Tô Phong giống như hãm mình trong thiên quân vạn mã, cảm giác bốn phương tám hướng đều có đao thương chém tới.
Cổ Thần vỗ ngực, thở dài một hơi.
Bóng người kia nguyên bản không phải là người, nói chính xác là một bộ xương khô.
Mặc dù đã biết trước trong truyện, đó là bộ xương khô nhưng Tô Phong cũng sợ đến nỗi tí thì đái ra quần.
Bộ xương khô ngồi xếp bằng trên một trường y hoa lệ, trên người khoác một kiện áo choàng màu đen, chỗ trống hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa vào động thính, chính là vị trí Tô Phong đang đứng hiện tại.
Tô Phong thấy bóng ảnh bất quá chỉ là một bộ xương khô mặc khoác áo choàng màu đen, cảm giác sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, tiếp tục tiến sâu vào trong động thính, rời khỏi vị trí hai hốc mắt bộ xương khô nhìn vào, quả nhiên cỗ sát khí thê lương kia biến mất không còn.
Ánh mắt Tô Phong rời khỏi bộ xương, quét sang hai bên, tường đá bên cạnh bộ xương khô được khoét thành hình dạng giá sách, tổng cộng phân làm ba tầng, trên mỗi một tầng đều có vài thứ bày đặc ngay ngắn.
Pháp khí, phù chú, thư tịch, cùng với một ít tài liệu từ cấp thấp tới cao, tất cả đều xếp ngay ngắn trên ba tầng giá thạch.
Tô Phong vui mừng, di vật của một vị đã chết mà vẫn trâu bò như thế lưu lại sao có thể bình thường?
Tô Phong lập tức bước về phía giá thạch, bất quá chưa vội đắc ý quên mọi thứ, mà cẩn thận từng chút một đi về phía trước, tỉ mỉ quan sát tình huống bốn phía động thính, để tránh khỏi đột nhiên phát sinh thay đổi.
Tô Phong liếc mắt liền nhìn sang những pháp khí trên giá, có hơn mười kiện, loại hình pháp khí nào cũng có, có lô đỉnh luyện đan dược, pháp khí dụng cụ đồ dựng cũng có hai bộ, Tô Phong đang muốn kiếm đan lô và pháp khí dụng cụ đồ đựng, hiện tại may mắn có hai bộ, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhưng pháp khí này đại bộ phận đều là pháp khí hạ phẩm, pháp khí trung phẩm có chừng năm kiện.
Năm kiện pháp khí trung phẩm, truyền thừa chi bảo ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy cũng chỉ là pháp khí trung phẩm mà thôi.
Bất quá con mắt Tô Phong không bị hai bộ đan lô, pháp khí dụng cụ đồ đựng và năm kiện pháp khí trung phẩm hấp dẫn, mà chăm chú nhìn chằm chằm vào một chiếc thủ trạc (vòng tay) đen kịt trong đống pháp khí, phát ra tiếng kêu kinh hãi:
"Đệt! cái kia trong truyện chính là Càn Khôn trac a. Hắc hắc lão tử tới đây cái thứ hai muốn tìm chính là mày a".
Càn Khôn Trạc khác với những loại pháp khí phòng ngự, pháp khí công kích hay pháp khí phi hành bình thường, Càn Khôn Trạc là loại pháp khí phụ trợ: pháp khí không gian.
Càn Khôn Trạc là pháp khí cũng không hẳn là pháp khí, nó sẽ theo tu vi của người sử dụng không ngừng biến hóa, không gian bên trong càng lớn thì vật phẩm chứa đựng được càng nhiều.
Đồng thời, nếu như người sử dụng đạt tới tu vi Thần Hải cảnh còn có thể tiến hành bồi luyện đối với Càn Khôn Trạc, luyện thành pháp bảo, không chỉ mở rộng không gian lớn hơn, còn có hiệu quả đặc thù, có thể công kích, hoặc phòng ngự các loại.
Hiện tại, Càn Khôn Trạc này cũng giống như các loại pháp khí khác, là vật vô chủ, bất kể người nào lấy được đều có thể sử dụng, nhưng khi đã có chủ nhân, vậy chỉ có chủ nhân của nó mới có thể sử dụng.
Nhưng Càn Khôn Trạc cũng có điểm không giống với các pháp bảo khác, sau khi chủ nhân pháp bảo chết đi, linh tính trong pháp bảo vẫn tồn tại như cũ, người khác muốn sử dụng phải luyện hóa linh tính vốn có trong pháp bảo, mà sau khi Càn Khôn Trạc đổi chủ, linh tính vốn có trong
Càn Khôn Trạc biến mất, thoái hóa trở thành trạng thái pháp khí.
Tác giả :
icyhot9x