Bán Yên Vân
Chương 10
Edit: Nagi Maria
Buổi chiều, cứ đến giờ là Hàn Luân lại đến thăm Huyền, vì những chuyện rắc rối của hắn ít nhiều cũng đã được giải quyết, nên vừa vào cửa, hắn liền phát hiện trong phòng bệnh Huyền mấy ngày nay có chút dị thường bị hắn vô tình xem nhẹ.
“Chuyện của Lan đã xử lý êm đẹp cả chưa?" Nghe tiếng bước chân Huyền đã đoán được người đến, một bên ngồi xếp đống sách trên đầu giường, một bên hỏi.
“Tuy không thể xoá bỏ ý niệm tự sát trong đầu hắn" Hàn Luân ngồi xuống trước mặt Huyền “Nhưng, ít nhất hắn đã chịu nhìn thẳng vào ta, chịu nghe ta nói"
“Đó là chuyện tốt" Huyền thản nhiên cười cười “Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa thì ý niệm này sẽ không còn trong đầu hắn nữa"
“Huyền, mấy ngày nay ở đây xảy ra chuyện gì à?" Nhìn thấy nụ cười vô cùng đẹp chưa bao giờ có trước đây của Huyền, Hàn Luân cảm thấy lo lắng, Hàn Luân có dự cảm chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra “Ngươi… dường như thay đổi rất nhiều"
“Ngươi là đang nói đến chuyện gì?" Đối mặt với câu hỏi của Hàn Luân, Huyền đã biết không thể che dấu được.
“Ngươi đã gặp hắn" Ngữ khí Hàn Luân nhất thời trở nên cứng rắn, đưa ra một khẳng định.
Huyền nao nao, nhưng lập tức hiều được Hàn Luân sớm đã biết mọi chuyện “Từ khi nào ngươi biết việc này?"
“Sau vài ngày ngươi bị thương, ta liền phát hiện ngươi có chút thay đổi" Trong mắt Hàn Luân bùng lên hai ngọn lửa “Sở dĩ ta không có muốn chia rẽ hai người, nhưng chúng ta vẫn còn ước định cùng nhau du hành thế giới, cứ tưởng sau khi ngươi rời đi hắn, tình cảm của cả hai liền trở thành mây khói, nhưng ta lại không ngờ, tên đó cư nhiên dám đuổi theo người đến Seattle, lại lợi dụng lúc ta bận việc… Mặt khác còn lừa đi cả tâm của ngươi"
“Bất luận là kẻ nào, ta cũng không cho phép dùng giọng nói khinh miệt đó để nói về tình cảm của ta cùng Cảnh Sính, dù kẻ đó là ngươi" Nghe xong lời nói phẫn nộ của Hàn Luân, biểu tình ôn hoà của Huyền lập tức khôi phục lại gương mặt băng dã lãnh đạm như thường.
“Nếu không phải lừa thì là gì? Cái loại hành vi lén la lén lút của hắn gọi là gì?" Hàn Luân khẽ hừ một tiếng, giọng nói lạnh đến mức có thể đông chết người “Không thể ngờ được ngươi lại bị loại người này lừa đi tình cảm của mình"
“Ngay cả vậy, đó cũng là chuyện của ta và hắn, tuy ngươi là huynh đệ của ta, ta cũng không nhất thiết phải đem chuyện riêng của mình báo lại cho ngươi" Huyền dùng ngữ khí thản nhiên, giọng nói thì không chút cảm tình đáp lại khiến Hàn Luân cả người đóng băng.
“Đây là lần đầu tiên ngươi nói với ta những lời vô tình như vậy, chỉ vì một loại nam nhân như hắn!" Khuôn mặt Hàn Luân bởi vì phẫn nộ mà trở nên méo mó “Ngươi biết rõ tình cảm của ta đối với ngươi như thế nào, vậy mà ngươi có thể thản nhiên nói chuyện này với ta chẳng có vấn đền gì ư. Xem ra lòng của ngươi đã hoàn toàn bị tên nam nhân kia trộm đi rồi! Nếu sớm biết chuyện này, lúc phát hiện hắn đuổi theo ngươi đến Seattle, ta đã không thủ hạ lưu tình, đâm thủng luôn tim của hắn cho rồi, khiến hắn phải mất mạng ngay lúc đó sẽ tốt hơn."
“Vết thương bên hông trái của hắn quả nhiên là do dao" Huyền cuối cùng cũng xác định được phán đoán của chính mình.
“Đúng, là do ta động thủ" Hàn Luân nhẫn tâm cười “Nếu giờ ngươi không cắt đứt với hắn, sớm hay muộn ta cũng sẽ lấy cái mạng của hắn, thậm chí còn khiến hắn sống không bằng chết. Ngươi biết khi làm công việc của một sát thủ, ta tàn nhẫn đến mức nào mà"
“Ta biết… ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng đổi lại ngươi không được làm tổn thương hắn" Giờ phút này Huyền im lặng nhìn Hàn Luân giống như tử thần, chưa bao giờ Huyền phải cắm môi đến đỏ ngầu, gằn từng tiếng mà nói giống như vậy.
“Được" Huyền không do dự mà trả lời. Nhưng điều này lại khiến Hàn Luân càng thêm phẫn nộ, cơ hồn còn nghiến răng nghiến lợi, hắn hướng người yêu đưa ra một điều kiện vô cùng tàn nhẫn “Vậy từ nay về sau ngươi chính là người của ta, dù ta đối với ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ được nhận mà không được phản kháng, hơn nữa ngươi vĩnh viễn không được rời xa ta"
“Nếu như vậy có thể đổi lấy an toàn cho hắn, ta cái gì cũng chấp nhận" Gương mặt Huyền bình tĩnh nhưng lại hiện lên nỗi bi thương tột cùng, hạnh phúc của họ chỉ kéo dài được một thời gian ngắn, ngắn đến mức không thể hiểu được hạnh phúc là cái gì đã phải chia lìa nhau.
“Vậy ước định bắt đầu từ giờ phút này" Hàn Luân không chút lưu tình tuyên bố thời điểm, rồi một phen ôm lấy cơ thể lạnh như băng của Huyền, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại căn phòng trống rỗng cùng chiếc giường cô độc.
Không thấy Huyền, bóng dáng của Huyền cứ như những cơn gió biến mất không thấy tăm hơi, dù có tìm ở bất cứ chỗ nào cũng không thấy, cứ như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Vi Cảnh Sính mất đi Huyền cứ như bị phát điên, hoàn toàn không để ý vết thương trên người chưa hồi phục, tìm kiếm bóng dáng của người yêu ở khắp nơi, dù là ngày hay là đêm, cũng không thèm chợp mắt, chỉ cần biết được nơi của Huyền, hắn sẽ không ngừng mà tìm kiếm.
Nhưng mà, mặc kệ hắn phí hết tâm như thế nào, Huyền vẫn không xuất hiện.
Trong nháy mắt, mùa đông phủ một màu trắng đã dần dần lặng lẽ chuyển thành mùa xuân ấm áp, đã hai tháng trôi qua. Dù hai tháng này có trải qua những gì Huyền cũng không chút để ý, hắn chỉ như một con búp bê gỗ chỉ dựa theo những chuyện Hàn Luân muốn làm mà làm theo, hắn chỉ hi vọng cuộc sống trôi qua mau một chút.
Đầu xuân, sau giờ ngọ, ánh dương màu cam nhạt chiếu sáng khắp mặt đất. Huyền chỉ khoác một kiện áo mỏng, đơn độc đứng nhìn những giọt nước rơi xuống trước song cửa sổ thuỷ tinh trong suốt, vô ý thức ngắm nhìn vườn hoa đã bắt đầu chớm nụ.
“Huyền, ăn mặc như vậy sẽ bị cảm đấy" Hàn Luân xuất hiện sau lưng hắn, ở trên đôi vai gầy khoác thêm một chiếc áo khoác nhung ấm áp “Ta nói này, ngươi đầu tiên phải tự chăm sóc mình cho thật tốt đã"
“Ta biết" Huyền dùng giọng nói khiến Hàn Luân không thể nghe ra được cảm xúc gì, mặc áo khoác một cách máy móc, rồi bình thản đem ánh mắt nhìn về ánh dương ngoài vườn hoa.
Hàn Luân nhìn bóng lưng gầy yếu, trong mắt tràn ngập đau thương… Suốt hai tháng, đây là lần duy nhất Huyền chịu nói chuyện với hắn.
Hàn Luân chưa bao giờ cảm thấy chỉ hai chữ đơn giản như thế lại khiến hắn bị đả thương nặng nề, chỉ biết Huyền giờ đây chỉ như một con rối gỗ không hồn, mặc cho hắn sắp đặt, Huyền cũng sẽ không khóc cũng không cười, không có cảm xúc cũng không nói gì cả, chỉ là tuân theo những gì mà hắn mong muốn.
Rốt cuộc hắn cũng được như mong ước, được ôm lấy Huyền, giữ lấy Huyền, nhưng trong lòng lại trống rỗng vô cùng, tuy hắn tự lừa bản thân là đã có được Huyền, nhưng sâu trong thâm tâm hắn hiểu được người hắn ôm trong lòng chỉ là một thể xác không có linh hồn. Hắn khát vọng có được trái tim của Huyền, nhưng thứ đó đã hoàn toàn trao cho tên nam nhân kia rồi.
Hắn phải lưu lại thể xác xinh đẹp này bên cạnh mình cả đời sao? Cứ như vậy mà tiếp tục huỷ diệt người này ư?
Hay là… bắt tên đó trả lại trái tim của Huyền?
… Hắn phải lựa chọn thế nào đây?
Hai tháng qua, Huyền sống chẳng khác gì một con rối bằng gỗ, hắn khát khao được nhìn thấy nụ cười động lòng người của Huyền một lần nữa, hành động mang nhân tính hay vẻ mặt gì đó dù rất nhạt cũng được. Trong trí nhớ của hắn, người như vậy mới là Huyền, mới là đứa nhỏ tên Kì luôn ôn nhu với hắn.
Nếu một lần nữa được nhìn thấy Huyền như vậy, có phải hắn sẽ chịu buông tay, để Huyền trở lại bên cạnh ngươi kia?
Nhưng mà, nếu hắn làm thế thì có phải là tàn nhẫn với chính mình không, một khi để Huyền rời khỏi hắn thì có phải hắn sẽ mãi mãi mất Huyền không?
Nếu đáp án đúng là như vậy, dù bị Huyền oán hận, dù lòng hắn phải chua sót nhìn Huyền ở ngay trước mặt nhưng không bao giờ quay đầu nhìn hắn thì hắn cũng sẽ buông tha Huyền.
Hàn Luân lặng lẽ rời khỏi căn phòng mà đối với Huyền, căn phòng này chính là một nhà giam hoa lệ vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn bị bao phủ bởi mùa đông giá rét.
“Hắn vẫn vậy?" Lan vô thanh vô tức xuất hiện trong thư phòng Hàn Luân, giọng nói ôn nhu vừa nhẹ vừa thấp hỏi hắn.
Hàn Luân không nói gì chỉ nhẹ gật đầu, đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây lại hiện ra vẻ thất bại cùng tiều tuỵ nặng nề, cứ như một ông lão đang rất mệt mỏi với sự đời.
Lan chậm rãi đến bên cạnh Hàn Luân, nhẹ nhàng cầm tay hắn “Ngươi nhốt Huyền, không chỉ làm Huyền đau khổ, mà cả ta cũng đau khổ, chính ngươi cũng đau khổ. Một khi đã như vậy, vì sao không buông tha cho Huyền, để hắn trở lại bên cạnh người hắn yêu?"
“Chỉ là, nếu làm thế ta sẽ vĩnh viễn mất đi Huyền" Hàn Luân cảm nhận được tay Lan đặt trên tay mình “Ta không nghĩ sẽ mất đi hắn"
“Ngươi vốn đã mất hắn rồi, hiện tại thứ ngươi có chỉ là thể xác của hắn…" Lan thản nhiên mà thở dài, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên nỗi bi ai “… nếu ngươi nhất định không buông tha hắn, vậy thì… ta không thể ở lại bên cạnh ngươi"
“Vì sao?" Hàn Luân bị lời nói bất ngờ này của Lan làm chấn động.
“Ngươi yêu Huyền, nhưng ngươi chỉ có được thân thể của hắn, không có được trái tim của hắn. Nhưng ta cũng giống ngươi, chỉ được ở bên ngươi nhưng không có được tâm của ngươi. Kỳ thật ta và ngươi đều có cùng một nỗi đau, đều bi ai như nhau" Lan buồn bã cười “Có lẽ, dù là sau này ngươi vẫn muốn giữ lại nỗi bi ai này, nhưng ta thì không làm được"
“Lan…" Hàn Luân cảm thấy rất đau lòng, nhưng vừa mở miệng đã bị Lan ôn nhu bịt miệng lại.
“Giải thoát của ta không phải là cái chết, ngươi không cần phải lo lắng" Lan chăm chú nhìn Hàn Luân, gằn từng tiếng mà giải thích “Còn nhớ không? Ta đã hứa với ngươi là không xem thường mạng sống của mình, ta sẽ không nuốt lời. Nhưng ta muốn thử quên ngươi, quên đi tất cả những gì ngươi đã gây ra cho ta, ta muốn đi tìm hạnh phúc mới"
“Ngươi rời bỏ ta? Đi đâu chứ?" Hàn Luân ngẩng đầu, một cảm giác mất mác khó hiểu không ngừng lan tràn trong tim Hàn Luân.
“Đúng, ta nghĩ mình sẽ từ bỏ ngươi. Còn về việc đi nơi nào, ta thực cũng không biết" Trong nụ cười của Lan mang theo vẻ bi thương. “Có lẽ lang thang ở nơi nào đó"
“Ở lại bên cạnh ta không được sao?" Giọng Hàn Luân bất tri bất giác lộ vẻ bất an, Lan chăm chú nhìn Hàn Luân một lát, rồi thâm tình hôn lên đôi môi cương nghị của hắn.
“Chỉ một cách mới có thể giữ ta ở lại, nhưng ta biết ngươi không thể làm được" Lan lộ ra một nụ cười cô đơn, ung dung rời khỏi cái ôm của Hàn Luân, rồi hướng cửa phòng đi ra ngoài.
“Lan, chỉ có cách đó ngươi mới nguyện ý ở lại bên cạnh ta?" Hàn Luân im lặng nhìn Lan.
“Đúng" Lan quay đầu, tiếng nói mềm nhẹ nhưng lộ ra vẻ kiên quyết “Vì tình yêu của ta chỉ có một"
Hàn Luân không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang tự hỏi bản thân điều gì đó.
Lan nhìn Hàn Luân một cái, liền lặng lẽ xoay người rời khỏi thư phòng.
Đêm xuống, Hàn Luân đem Huyền tựa hồ như đang ngủ ôm vào trong lòng, hắn chỉ muốn làm ấm Huyền vì trên người Huyền chỉ có một chiếc áo mỏng.
“Huyền, ngươi muốn trở lại bên cạnh hắn?" Hàn Luân vuốt ve mái tóc đen của Huyền, một bên hỏi.
Huyền không nói gì, nhưng Hàn Luân lại cảm nhận được thân thể trong lòng hắn khẽ run lên.
… Điều này, chính là câu trả lời đi.
“Ngươi đã khẳng định, dù là cách hắn ở một nơi rất rất xa, hay qua nhiều năm không gặp hắn, thì ngươi vĩnh viễn cũng không thay lòng?" Hàn Luân tiếp tục hỏi/
Có lẽ Huyền nhạy cảm nhận ra tâm tình của Hàn Luân đã thay đổi, liền mở to hai mắt nhìn Hàn Luân, rồi đem ánh mắt chuyển về phía cửa sổ “Không có cái gì là vĩnh viễn không đổi, ta không dám cam đoan cả đời hắn sẽ yêu ta, nhưng cũng vì bị chia cách nên vô thức ta đã đem hắn khắc sâu vào trong lòng"
“Xem ra hành động của ta không thể tách ngươi khỏi hắn, ngược lại còn khiến ngươi cả đời này phải nhớ đến hắn" Hàn Luân tự giễu cười cười “Vậy chẳng phải mọi việc ta làm đều là vô ích sao?"
Huyền không nói gì, lúc này không khí yên lặng bao phủ lấy cả hai người.
Hàn Luân lẳng lặng nhìn Huyền như đang suy nghĩ “Lan… phải rời khỏi nơi này để đi đây đi đó, có lẽ về sau chúng ta không thể gặp lại hắn"
“Người mà cả đời ngươi muốn chẳng lẽ ngươi không định giải bày với người đó sao?" Huyền nhìn thẳng Hàn Luân, nói thẳng ra do dự trong lòng Hàn Luân.
“Ta nghĩ người mà cả đời này ta muốn là ngươi"
“Ta là người nhà không thể thay thế trong lòng ngươi, nhưng Lan mới thực sự là người mà ngươi cần" Huyền lần đầu tiên nói rõ vị trí của cả ba người trong lòng Hàn Luân “Tuy hai ta tình như thủ túc, nhưng so với tình yêu là có sự bất đồng"
“Ngươi biết ta đối với ngươi chỉ là tình huynh đệ" Hàn Luân không phải không nhận ra dao động trong lòng, nhưng hắn vẫn cố giãy dụa trong vô vọng.
“Tình huynh đệ của ngươi đối với ta còn vượt qua cả tình yêu, mà tình cảm của ngươi với Lan lại không có loại tình cảm thân thích giống như ta"
Huyền lấy thân phận một người ngoài cuộc mà bình tĩnh phân tích cho Hàn Luân về tâm tình của chính hắn “Ta rời đi sẽ khiến ngươi bất an lo lắng, mà Lan rời đi sẽ khiến ngươi bị dao động, lo lắng, đau khổ, cô độc, đây chính là khác biệt giữa thân thích và tình yêu"
“Ý của ngươi là… người ta thực sự yêu là Lan?"
“Giờ nhân lúc hắn còn ở đây, nếu ngươi không thành thực đối mặt với tình cảm của mình, thì ngươi sẽ chậm trễ đấy" Huyền lẳng lặng dựa vào cái gối mềm, khuôn mặt thanh lệ dần hồi phục thần sắc dịu dàng.
“Nếu làm thế, ta sẽ mất ngươi?"
Hàn Luân nhẹ nâng đầu, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đối mặt với sự thật.
“Người nhà vĩnh viễn là người nhà, dù không cùng huyết thống thì cũng như nhau cả thôi" Huyền không chút do dự đưa ra chìa khoá mở cánh cửa trong tâm Hàn Luân, khúc mắc trong lòng Huyền cũng được giải quyết, tâm tình phiền não cùng nôn nóng mấy ngày qua cũng sớm tan thành mây khói.
Hàn Luân vẫn như cũ, vì Huyền mà ôn nhu mang thêm áo khoác, hơn nữa còn đưa tận tay “Tuy đã đầu mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh, nếu muốn đi tìm hắn, thì đừng để bản thân bị cảm"
Huyền sợ run người, một lát sau lập tức liền nở một nụ cười sáng lạn “Được"
Nữ y tá nhẹ nhàng mở cửa, mệt mỏi tựa vào bức tường trắng mà thở dài. Hôm nay vẫn vậy, hắn không có sức sống mà nằm yên trên giường.
Trừ việc cứ đến giờ cố định là sẽ mở máy tính đưa ra chỉ thị cho công ty, hầu hết thời gian còn lại đều lẳng lặng nằm trên giường mà ngủ, bất luận là ai nói gì cũng không thèm quan tâm, ánh mắt trống rỗng như bị lấy đi một nửa sinh mệnh càng làm người khác phải đau lòng.
Mà miệng vết thương bên hông trái vốn đã khép lại rất nhanh, nhưng vì hắn không kể ngày đêm, không biết mệt mỏi mà tìm kiếm người kia nên miệng vết thương lại vỡ ra, cho tới giờ đã hơn một tháng nhưng tốc độ hồi phục kém đến mức làm cho nàng ta phải khó tin.
Lý do chính là vì hắn đã mất đi người mà hắn yêu…
… Vì người yêu đột ngột biến mất làm cho ý chí quyết tâm hồi phục vết thương của hắn chậm rãi mà tàn lụi, có lẽ, hắn thậm chí còn không có cả ý chí.
Nghĩ đến đây, nàng ta khẽ thở dài. Nàng không yên lòng mà sửa sang lại dụng cụ khám bệnh của y tá, tới khi nào thì hắn mới lấy lại tinh thần mà đứng lên đây? Nếu cứ xuống dốc như vậy, chẳng phải điều này với tự sát là giống nhau sao? Không ăn uống, chỉ trông cậy vào nước muối cùng đường gluco truyền vào mỗi ngày, dù thân thể có khoẻ mạnh bao nhiêu thì dần dần cũng sẽ suy yếu, mà hắn lại là kẻ bị mất máu quá nhiều…
Một tháng này, hắn đã sút đến vài ký. Bản thân nàng không có biện pháp động viên hắn, cứu hắn, nàng cảm thấy thật bi ai, nhưng sâu trong tâm nàng hiểu được trừ khi người hắn yêu trở lại bên cạnh hắn, nếu không thì chẳng gì có thể ngăn cản hắn tự huỷ hoại bản thân mình.
Đột nhiên, ánh mắt nàng lơ đãng nhìn qua một bóng người khiến nàng vô cùng kinh ngạc, hoài nghi không biết bản thân có sinh ra ảo giác hay không, nên nàng ngừng lại, trừng mắt nhìn, nàng không thể tin nhìn bóng người tuấn mỹ đang ngày càng đến gần nàng.
“Xin lỗi, ta biết đã qua giờ thăm bệnh, nhưng có thể cho ta vào xem một chút không, một chút thời gian cũng được" Thời điểm gương mặt nam nhân tuyệt mỹ hiếm thấy xuất hiện trước mặt nàng, nàng vội vàng dừng cước bộ, người nọ dùng giọng nói nhu hoà hỏi nàng.
“Đương nhiên là có thể, mời vào!" Nàng vội vàng trả lời, người mà Vi Cảnh Sính ngày đêm mong nhớ cùng vất vả tìm kiếm cư nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, gặp lại người này chắc chắn có thể khiến hắn yên lòng mà tĩnh dưỡng. Đừng nói là qua giờ thăm, dù là nửa đêm nàng cũng cho gặp.
“Cảm ơn" Khuôn mặt xinh đẹp hướng nàng gật gật đầu, sau đó rất nhanh đi đến trước cửa phòng bệnh đã rất trầm tĩnh hơn một tháng trời. Nàng nhìn thấy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại, khuôn mặt xinh xắn không khỏi nổi lên nụ cười khoái trá.
“Ta thực sự không muốn ăn cái gì hết" Vi Cảnh Sính nằm trên giường, quay lưng về phía cánh cửa, dù dùng ngữ khí rất bình tĩnh để nói nhưng vẫn không giấu được ý tứ cự tuyệt mãnh liệt.
Huyền nhẹ nhàng cười cười, chậm rãi đến gần bên cạnh Vi Cảnh Sính, cúi xuống ở bên tai Vi Cảnh Sính để lại một nụ hôn, Vi Cảnh Sính liền giật mình từ trên giường nhảy dựng lên, đang định mở miệng trách cứ, lại nhìn thấy người mà hắn ngày đêm tưởng niệm đang đứng trước mặt, một câu cũng không nói nên lời.
“Dù là ta bắt ngươi ăn ngươi cũng không ăn?" Huyền ôm lấy bả vai Vi Cảnh Sính, hôn lên đôi môi tái nhợt lạnh như băng của hắn.
“Huyền?" Tuy đã nghe được giọng nói quen thuộc vô cùng ôn nhu của Huyền, nhưng Vi Cảnh Sính vẫn không thể tin vào mắt mình.
“Là ta" Huyền tựa vào ***g ngực rộng lớn của Vi Cảnh Sính, nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm đã từ lâu không có được “Ta đã về, hơn nữa sau này cũng sẽ không rời đi nữa"
“Huyền…" Vi Cảnh Sính gọi tên người yêu, gắt gao ôm lấy Huyền, mãnh liệt hôn lên môi đối phương.
Sau nụ hôn nồng nhiệt khiến người ta hít thở không thông, cả hai người thân thiế cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
“Ta nhớ ngươi" Huyền bám vào vai Vi Cảnh Sính, bên tai hắn thủ thỉ.
“Ta cũng vậy, hai tháng này, ngươi chính là động lực duy nhất để ta sống tiếp đấy" Vi Cảnh Sính quyến luyến không rời đôi môi của Huyền, đem nhớ nhung của mình truyền hết vào nụ hôn thân mật của hắn cùng Huyền “Đây là lần thứ hai ngươi biến ta thành cái xác không hồn đấy"
“Sẽ không có lần thứ ba đâu" Giọng Huyền chôn trong ngực Vi Cảnh Sính phát ra, bất quá hắn vẫn nghe được.
Giống như muốn chứng thực lại lần nữa, Vi Cảnh Sính lại hỏi thêm một lần cùng một câu “Ngươi sẽ không rời khỏi ta nữa? Ngươi chắc chứ?"
“Như ngươi mong muốn"
“Huyền" Vi Cảnh Sính hôn sâu vào môi người yêu, trịnh trọng mà hứa hẹn “Ta mong ngươi mãi mãi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta"
“Ta đồng ý" Đôi mắt màu cây tử đàn ôn nhu chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính “Nhưng, về sau ngươi nên tập thói quen gọi tên ta, không cần gọi Huyền"
“Kì" Vi Cảnh Sính lộ ra nụ cười đầu tiên sau hai tháng trời “Ta yêu ngươi"
“Ta biết rồi" Bị người yêu thâm tình gọi, Huyền nở nụ cười.
“Kì, ta cũng muốn nghe ngươi nói ngươi yêu ta" Vi Cảnh Sính từ phía sau ôm lấy vai người yêu, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Huyền, giống như chú cún hướng chủ nhân làm nũng.
“Bây giờ vẫn chưa được" Huyền xấu xa phá hư cảm xúc của người yêu.
“Vì sao?" Thiên tài Vi Cảnh Sính mở to hai mắt vô cùng đẹp khó hiểu nhìn người yêu.
“Nếu ngươi có thể đem vết thương hồi phục trong vòn một tuần, ta sẽ suy nghĩ lại" Kì khẽ che miệng mà mỉm cười.
“Chẳng có vấn đề gì nha"
Sự thật chứng minh, tuyệt chiêu của Kì quả nhiên hiệu lực phi phàm, thời gian mới chỉ năm ngày, tốc độ hồi phục của Vi Cảnh Sính đã khiến người khác phải kinh ngạc.
Tuy là trong thời gian ngắn không thể chạy, đừng nói đến những vận động mạnh khác, nhưng đi lại thì không có vấn đề gì.
Đương nhiên, Vi Cảnh Sính vì được như ước nguyện nghe được câu “Ta yêu ngươi", cứ như vậy ba chữ đơn giản thiếu chút nữa đã khiến hắn vui đến mức mà bay cả lên trời.
||Hết chương 10||
Buổi chiều, cứ đến giờ là Hàn Luân lại đến thăm Huyền, vì những chuyện rắc rối của hắn ít nhiều cũng đã được giải quyết, nên vừa vào cửa, hắn liền phát hiện trong phòng bệnh Huyền mấy ngày nay có chút dị thường bị hắn vô tình xem nhẹ.
“Chuyện của Lan đã xử lý êm đẹp cả chưa?" Nghe tiếng bước chân Huyền đã đoán được người đến, một bên ngồi xếp đống sách trên đầu giường, một bên hỏi.
“Tuy không thể xoá bỏ ý niệm tự sát trong đầu hắn" Hàn Luân ngồi xuống trước mặt Huyền “Nhưng, ít nhất hắn đã chịu nhìn thẳng vào ta, chịu nghe ta nói"
“Đó là chuyện tốt" Huyền thản nhiên cười cười “Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa thì ý niệm này sẽ không còn trong đầu hắn nữa"
“Huyền, mấy ngày nay ở đây xảy ra chuyện gì à?" Nhìn thấy nụ cười vô cùng đẹp chưa bao giờ có trước đây của Huyền, Hàn Luân cảm thấy lo lắng, Hàn Luân có dự cảm chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra “Ngươi… dường như thay đổi rất nhiều"
“Ngươi là đang nói đến chuyện gì?" Đối mặt với câu hỏi của Hàn Luân, Huyền đã biết không thể che dấu được.
“Ngươi đã gặp hắn" Ngữ khí Hàn Luân nhất thời trở nên cứng rắn, đưa ra một khẳng định.
Huyền nao nao, nhưng lập tức hiều được Hàn Luân sớm đã biết mọi chuyện “Từ khi nào ngươi biết việc này?"
“Sau vài ngày ngươi bị thương, ta liền phát hiện ngươi có chút thay đổi" Trong mắt Hàn Luân bùng lên hai ngọn lửa “Sở dĩ ta không có muốn chia rẽ hai người, nhưng chúng ta vẫn còn ước định cùng nhau du hành thế giới, cứ tưởng sau khi ngươi rời đi hắn, tình cảm của cả hai liền trở thành mây khói, nhưng ta lại không ngờ, tên đó cư nhiên dám đuổi theo người đến Seattle, lại lợi dụng lúc ta bận việc… Mặt khác còn lừa đi cả tâm của ngươi"
“Bất luận là kẻ nào, ta cũng không cho phép dùng giọng nói khinh miệt đó để nói về tình cảm của ta cùng Cảnh Sính, dù kẻ đó là ngươi" Nghe xong lời nói phẫn nộ của Hàn Luân, biểu tình ôn hoà của Huyền lập tức khôi phục lại gương mặt băng dã lãnh đạm như thường.
“Nếu không phải lừa thì là gì? Cái loại hành vi lén la lén lút của hắn gọi là gì?" Hàn Luân khẽ hừ một tiếng, giọng nói lạnh đến mức có thể đông chết người “Không thể ngờ được ngươi lại bị loại người này lừa đi tình cảm của mình"
“Ngay cả vậy, đó cũng là chuyện của ta và hắn, tuy ngươi là huynh đệ của ta, ta cũng không nhất thiết phải đem chuyện riêng của mình báo lại cho ngươi" Huyền dùng ngữ khí thản nhiên, giọng nói thì không chút cảm tình đáp lại khiến Hàn Luân cả người đóng băng.
“Đây là lần đầu tiên ngươi nói với ta những lời vô tình như vậy, chỉ vì một loại nam nhân như hắn!" Khuôn mặt Hàn Luân bởi vì phẫn nộ mà trở nên méo mó “Ngươi biết rõ tình cảm của ta đối với ngươi như thế nào, vậy mà ngươi có thể thản nhiên nói chuyện này với ta chẳng có vấn đền gì ư. Xem ra lòng của ngươi đã hoàn toàn bị tên nam nhân kia trộm đi rồi! Nếu sớm biết chuyện này, lúc phát hiện hắn đuổi theo ngươi đến Seattle, ta đã không thủ hạ lưu tình, đâm thủng luôn tim của hắn cho rồi, khiến hắn phải mất mạng ngay lúc đó sẽ tốt hơn."
“Vết thương bên hông trái của hắn quả nhiên là do dao" Huyền cuối cùng cũng xác định được phán đoán của chính mình.
“Đúng, là do ta động thủ" Hàn Luân nhẫn tâm cười “Nếu giờ ngươi không cắt đứt với hắn, sớm hay muộn ta cũng sẽ lấy cái mạng của hắn, thậm chí còn khiến hắn sống không bằng chết. Ngươi biết khi làm công việc của một sát thủ, ta tàn nhẫn đến mức nào mà"
“Ta biết… ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng đổi lại ngươi không được làm tổn thương hắn" Giờ phút này Huyền im lặng nhìn Hàn Luân giống như tử thần, chưa bao giờ Huyền phải cắm môi đến đỏ ngầu, gằn từng tiếng mà nói giống như vậy.
“Được" Huyền không do dự mà trả lời. Nhưng điều này lại khiến Hàn Luân càng thêm phẫn nộ, cơ hồn còn nghiến răng nghiến lợi, hắn hướng người yêu đưa ra một điều kiện vô cùng tàn nhẫn “Vậy từ nay về sau ngươi chính là người của ta, dù ta đối với ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ được nhận mà không được phản kháng, hơn nữa ngươi vĩnh viễn không được rời xa ta"
“Nếu như vậy có thể đổi lấy an toàn cho hắn, ta cái gì cũng chấp nhận" Gương mặt Huyền bình tĩnh nhưng lại hiện lên nỗi bi thương tột cùng, hạnh phúc của họ chỉ kéo dài được một thời gian ngắn, ngắn đến mức không thể hiểu được hạnh phúc là cái gì đã phải chia lìa nhau.
“Vậy ước định bắt đầu từ giờ phút này" Hàn Luân không chút lưu tình tuyên bố thời điểm, rồi một phen ôm lấy cơ thể lạnh như băng của Huyền, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại căn phòng trống rỗng cùng chiếc giường cô độc.
Không thấy Huyền, bóng dáng của Huyền cứ như những cơn gió biến mất không thấy tăm hơi, dù có tìm ở bất cứ chỗ nào cũng không thấy, cứ như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Vi Cảnh Sính mất đi Huyền cứ như bị phát điên, hoàn toàn không để ý vết thương trên người chưa hồi phục, tìm kiếm bóng dáng của người yêu ở khắp nơi, dù là ngày hay là đêm, cũng không thèm chợp mắt, chỉ cần biết được nơi của Huyền, hắn sẽ không ngừng mà tìm kiếm.
Nhưng mà, mặc kệ hắn phí hết tâm như thế nào, Huyền vẫn không xuất hiện.
Trong nháy mắt, mùa đông phủ một màu trắng đã dần dần lặng lẽ chuyển thành mùa xuân ấm áp, đã hai tháng trôi qua. Dù hai tháng này có trải qua những gì Huyền cũng không chút để ý, hắn chỉ như một con búp bê gỗ chỉ dựa theo những chuyện Hàn Luân muốn làm mà làm theo, hắn chỉ hi vọng cuộc sống trôi qua mau một chút.
Đầu xuân, sau giờ ngọ, ánh dương màu cam nhạt chiếu sáng khắp mặt đất. Huyền chỉ khoác một kiện áo mỏng, đơn độc đứng nhìn những giọt nước rơi xuống trước song cửa sổ thuỷ tinh trong suốt, vô ý thức ngắm nhìn vườn hoa đã bắt đầu chớm nụ.
“Huyền, ăn mặc như vậy sẽ bị cảm đấy" Hàn Luân xuất hiện sau lưng hắn, ở trên đôi vai gầy khoác thêm một chiếc áo khoác nhung ấm áp “Ta nói này, ngươi đầu tiên phải tự chăm sóc mình cho thật tốt đã"
“Ta biết" Huyền dùng giọng nói khiến Hàn Luân không thể nghe ra được cảm xúc gì, mặc áo khoác một cách máy móc, rồi bình thản đem ánh mắt nhìn về ánh dương ngoài vườn hoa.
Hàn Luân nhìn bóng lưng gầy yếu, trong mắt tràn ngập đau thương… Suốt hai tháng, đây là lần duy nhất Huyền chịu nói chuyện với hắn.
Hàn Luân chưa bao giờ cảm thấy chỉ hai chữ đơn giản như thế lại khiến hắn bị đả thương nặng nề, chỉ biết Huyền giờ đây chỉ như một con rối gỗ không hồn, mặc cho hắn sắp đặt, Huyền cũng sẽ không khóc cũng không cười, không có cảm xúc cũng không nói gì cả, chỉ là tuân theo những gì mà hắn mong muốn.
Rốt cuộc hắn cũng được như mong ước, được ôm lấy Huyền, giữ lấy Huyền, nhưng trong lòng lại trống rỗng vô cùng, tuy hắn tự lừa bản thân là đã có được Huyền, nhưng sâu trong thâm tâm hắn hiểu được người hắn ôm trong lòng chỉ là một thể xác không có linh hồn. Hắn khát vọng có được trái tim của Huyền, nhưng thứ đó đã hoàn toàn trao cho tên nam nhân kia rồi.
Hắn phải lưu lại thể xác xinh đẹp này bên cạnh mình cả đời sao? Cứ như vậy mà tiếp tục huỷ diệt người này ư?
Hay là… bắt tên đó trả lại trái tim của Huyền?
… Hắn phải lựa chọn thế nào đây?
Hai tháng qua, Huyền sống chẳng khác gì một con rối bằng gỗ, hắn khát khao được nhìn thấy nụ cười động lòng người của Huyền một lần nữa, hành động mang nhân tính hay vẻ mặt gì đó dù rất nhạt cũng được. Trong trí nhớ của hắn, người như vậy mới là Huyền, mới là đứa nhỏ tên Kì luôn ôn nhu với hắn.
Nếu một lần nữa được nhìn thấy Huyền như vậy, có phải hắn sẽ chịu buông tay, để Huyền trở lại bên cạnh ngươi kia?
Nhưng mà, nếu hắn làm thế thì có phải là tàn nhẫn với chính mình không, một khi để Huyền rời khỏi hắn thì có phải hắn sẽ mãi mãi mất Huyền không?
Nếu đáp án đúng là như vậy, dù bị Huyền oán hận, dù lòng hắn phải chua sót nhìn Huyền ở ngay trước mặt nhưng không bao giờ quay đầu nhìn hắn thì hắn cũng sẽ buông tha Huyền.
Hàn Luân lặng lẽ rời khỏi căn phòng mà đối với Huyền, căn phòng này chính là một nhà giam hoa lệ vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn bị bao phủ bởi mùa đông giá rét.
“Hắn vẫn vậy?" Lan vô thanh vô tức xuất hiện trong thư phòng Hàn Luân, giọng nói ôn nhu vừa nhẹ vừa thấp hỏi hắn.
Hàn Luân không nói gì chỉ nhẹ gật đầu, đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây lại hiện ra vẻ thất bại cùng tiều tuỵ nặng nề, cứ như một ông lão đang rất mệt mỏi với sự đời.
Lan chậm rãi đến bên cạnh Hàn Luân, nhẹ nhàng cầm tay hắn “Ngươi nhốt Huyền, không chỉ làm Huyền đau khổ, mà cả ta cũng đau khổ, chính ngươi cũng đau khổ. Một khi đã như vậy, vì sao không buông tha cho Huyền, để hắn trở lại bên cạnh người hắn yêu?"
“Chỉ là, nếu làm thế ta sẽ vĩnh viễn mất đi Huyền" Hàn Luân cảm nhận được tay Lan đặt trên tay mình “Ta không nghĩ sẽ mất đi hắn"
“Ngươi vốn đã mất hắn rồi, hiện tại thứ ngươi có chỉ là thể xác của hắn…" Lan thản nhiên mà thở dài, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên nỗi bi ai “… nếu ngươi nhất định không buông tha hắn, vậy thì… ta không thể ở lại bên cạnh ngươi"
“Vì sao?" Hàn Luân bị lời nói bất ngờ này của Lan làm chấn động.
“Ngươi yêu Huyền, nhưng ngươi chỉ có được thân thể của hắn, không có được trái tim của hắn. Nhưng ta cũng giống ngươi, chỉ được ở bên ngươi nhưng không có được tâm của ngươi. Kỳ thật ta và ngươi đều có cùng một nỗi đau, đều bi ai như nhau" Lan buồn bã cười “Có lẽ, dù là sau này ngươi vẫn muốn giữ lại nỗi bi ai này, nhưng ta thì không làm được"
“Lan…" Hàn Luân cảm thấy rất đau lòng, nhưng vừa mở miệng đã bị Lan ôn nhu bịt miệng lại.
“Giải thoát của ta không phải là cái chết, ngươi không cần phải lo lắng" Lan chăm chú nhìn Hàn Luân, gằn từng tiếng mà giải thích “Còn nhớ không? Ta đã hứa với ngươi là không xem thường mạng sống của mình, ta sẽ không nuốt lời. Nhưng ta muốn thử quên ngươi, quên đi tất cả những gì ngươi đã gây ra cho ta, ta muốn đi tìm hạnh phúc mới"
“Ngươi rời bỏ ta? Đi đâu chứ?" Hàn Luân ngẩng đầu, một cảm giác mất mác khó hiểu không ngừng lan tràn trong tim Hàn Luân.
“Đúng, ta nghĩ mình sẽ từ bỏ ngươi. Còn về việc đi nơi nào, ta thực cũng không biết" Trong nụ cười của Lan mang theo vẻ bi thương. “Có lẽ lang thang ở nơi nào đó"
“Ở lại bên cạnh ta không được sao?" Giọng Hàn Luân bất tri bất giác lộ vẻ bất an, Lan chăm chú nhìn Hàn Luân một lát, rồi thâm tình hôn lên đôi môi cương nghị của hắn.
“Chỉ một cách mới có thể giữ ta ở lại, nhưng ta biết ngươi không thể làm được" Lan lộ ra một nụ cười cô đơn, ung dung rời khỏi cái ôm của Hàn Luân, rồi hướng cửa phòng đi ra ngoài.
“Lan, chỉ có cách đó ngươi mới nguyện ý ở lại bên cạnh ta?" Hàn Luân im lặng nhìn Lan.
“Đúng" Lan quay đầu, tiếng nói mềm nhẹ nhưng lộ ra vẻ kiên quyết “Vì tình yêu của ta chỉ có một"
Hàn Luân không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang tự hỏi bản thân điều gì đó.
Lan nhìn Hàn Luân một cái, liền lặng lẽ xoay người rời khỏi thư phòng.
Đêm xuống, Hàn Luân đem Huyền tựa hồ như đang ngủ ôm vào trong lòng, hắn chỉ muốn làm ấm Huyền vì trên người Huyền chỉ có một chiếc áo mỏng.
“Huyền, ngươi muốn trở lại bên cạnh hắn?" Hàn Luân vuốt ve mái tóc đen của Huyền, một bên hỏi.
Huyền không nói gì, nhưng Hàn Luân lại cảm nhận được thân thể trong lòng hắn khẽ run lên.
… Điều này, chính là câu trả lời đi.
“Ngươi đã khẳng định, dù là cách hắn ở một nơi rất rất xa, hay qua nhiều năm không gặp hắn, thì ngươi vĩnh viễn cũng không thay lòng?" Hàn Luân tiếp tục hỏi/
Có lẽ Huyền nhạy cảm nhận ra tâm tình của Hàn Luân đã thay đổi, liền mở to hai mắt nhìn Hàn Luân, rồi đem ánh mắt chuyển về phía cửa sổ “Không có cái gì là vĩnh viễn không đổi, ta không dám cam đoan cả đời hắn sẽ yêu ta, nhưng cũng vì bị chia cách nên vô thức ta đã đem hắn khắc sâu vào trong lòng"
“Xem ra hành động của ta không thể tách ngươi khỏi hắn, ngược lại còn khiến ngươi cả đời này phải nhớ đến hắn" Hàn Luân tự giễu cười cười “Vậy chẳng phải mọi việc ta làm đều là vô ích sao?"
Huyền không nói gì, lúc này không khí yên lặng bao phủ lấy cả hai người.
Hàn Luân lẳng lặng nhìn Huyền như đang suy nghĩ “Lan… phải rời khỏi nơi này để đi đây đi đó, có lẽ về sau chúng ta không thể gặp lại hắn"
“Người mà cả đời ngươi muốn chẳng lẽ ngươi không định giải bày với người đó sao?" Huyền nhìn thẳng Hàn Luân, nói thẳng ra do dự trong lòng Hàn Luân.
“Ta nghĩ người mà cả đời này ta muốn là ngươi"
“Ta là người nhà không thể thay thế trong lòng ngươi, nhưng Lan mới thực sự là người mà ngươi cần" Huyền lần đầu tiên nói rõ vị trí của cả ba người trong lòng Hàn Luân “Tuy hai ta tình như thủ túc, nhưng so với tình yêu là có sự bất đồng"
“Ngươi biết ta đối với ngươi chỉ là tình huynh đệ" Hàn Luân không phải không nhận ra dao động trong lòng, nhưng hắn vẫn cố giãy dụa trong vô vọng.
“Tình huynh đệ của ngươi đối với ta còn vượt qua cả tình yêu, mà tình cảm của ngươi với Lan lại không có loại tình cảm thân thích giống như ta"
Huyền lấy thân phận một người ngoài cuộc mà bình tĩnh phân tích cho Hàn Luân về tâm tình của chính hắn “Ta rời đi sẽ khiến ngươi bất an lo lắng, mà Lan rời đi sẽ khiến ngươi bị dao động, lo lắng, đau khổ, cô độc, đây chính là khác biệt giữa thân thích và tình yêu"
“Ý của ngươi là… người ta thực sự yêu là Lan?"
“Giờ nhân lúc hắn còn ở đây, nếu ngươi không thành thực đối mặt với tình cảm của mình, thì ngươi sẽ chậm trễ đấy" Huyền lẳng lặng dựa vào cái gối mềm, khuôn mặt thanh lệ dần hồi phục thần sắc dịu dàng.
“Nếu làm thế, ta sẽ mất ngươi?"
Hàn Luân nhẹ nâng đầu, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đối mặt với sự thật.
“Người nhà vĩnh viễn là người nhà, dù không cùng huyết thống thì cũng như nhau cả thôi" Huyền không chút do dự đưa ra chìa khoá mở cánh cửa trong tâm Hàn Luân, khúc mắc trong lòng Huyền cũng được giải quyết, tâm tình phiền não cùng nôn nóng mấy ngày qua cũng sớm tan thành mây khói.
Hàn Luân vẫn như cũ, vì Huyền mà ôn nhu mang thêm áo khoác, hơn nữa còn đưa tận tay “Tuy đã đầu mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh, nếu muốn đi tìm hắn, thì đừng để bản thân bị cảm"
Huyền sợ run người, một lát sau lập tức liền nở một nụ cười sáng lạn “Được"
Nữ y tá nhẹ nhàng mở cửa, mệt mỏi tựa vào bức tường trắng mà thở dài. Hôm nay vẫn vậy, hắn không có sức sống mà nằm yên trên giường.
Trừ việc cứ đến giờ cố định là sẽ mở máy tính đưa ra chỉ thị cho công ty, hầu hết thời gian còn lại đều lẳng lặng nằm trên giường mà ngủ, bất luận là ai nói gì cũng không thèm quan tâm, ánh mắt trống rỗng như bị lấy đi một nửa sinh mệnh càng làm người khác phải đau lòng.
Mà miệng vết thương bên hông trái vốn đã khép lại rất nhanh, nhưng vì hắn không kể ngày đêm, không biết mệt mỏi mà tìm kiếm người kia nên miệng vết thương lại vỡ ra, cho tới giờ đã hơn một tháng nhưng tốc độ hồi phục kém đến mức làm cho nàng ta phải khó tin.
Lý do chính là vì hắn đã mất đi người mà hắn yêu…
… Vì người yêu đột ngột biến mất làm cho ý chí quyết tâm hồi phục vết thương của hắn chậm rãi mà tàn lụi, có lẽ, hắn thậm chí còn không có cả ý chí.
Nghĩ đến đây, nàng ta khẽ thở dài. Nàng không yên lòng mà sửa sang lại dụng cụ khám bệnh của y tá, tới khi nào thì hắn mới lấy lại tinh thần mà đứng lên đây? Nếu cứ xuống dốc như vậy, chẳng phải điều này với tự sát là giống nhau sao? Không ăn uống, chỉ trông cậy vào nước muối cùng đường gluco truyền vào mỗi ngày, dù thân thể có khoẻ mạnh bao nhiêu thì dần dần cũng sẽ suy yếu, mà hắn lại là kẻ bị mất máu quá nhiều…
Một tháng này, hắn đã sút đến vài ký. Bản thân nàng không có biện pháp động viên hắn, cứu hắn, nàng cảm thấy thật bi ai, nhưng sâu trong tâm nàng hiểu được trừ khi người hắn yêu trở lại bên cạnh hắn, nếu không thì chẳng gì có thể ngăn cản hắn tự huỷ hoại bản thân mình.
Đột nhiên, ánh mắt nàng lơ đãng nhìn qua một bóng người khiến nàng vô cùng kinh ngạc, hoài nghi không biết bản thân có sinh ra ảo giác hay không, nên nàng ngừng lại, trừng mắt nhìn, nàng không thể tin nhìn bóng người tuấn mỹ đang ngày càng đến gần nàng.
“Xin lỗi, ta biết đã qua giờ thăm bệnh, nhưng có thể cho ta vào xem một chút không, một chút thời gian cũng được" Thời điểm gương mặt nam nhân tuyệt mỹ hiếm thấy xuất hiện trước mặt nàng, nàng vội vàng dừng cước bộ, người nọ dùng giọng nói nhu hoà hỏi nàng.
“Đương nhiên là có thể, mời vào!" Nàng vội vàng trả lời, người mà Vi Cảnh Sính ngày đêm mong nhớ cùng vất vả tìm kiếm cư nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, gặp lại người này chắc chắn có thể khiến hắn yên lòng mà tĩnh dưỡng. Đừng nói là qua giờ thăm, dù là nửa đêm nàng cũng cho gặp.
“Cảm ơn" Khuôn mặt xinh đẹp hướng nàng gật gật đầu, sau đó rất nhanh đi đến trước cửa phòng bệnh đã rất trầm tĩnh hơn một tháng trời. Nàng nhìn thấy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại, khuôn mặt xinh xắn không khỏi nổi lên nụ cười khoái trá.
“Ta thực sự không muốn ăn cái gì hết" Vi Cảnh Sính nằm trên giường, quay lưng về phía cánh cửa, dù dùng ngữ khí rất bình tĩnh để nói nhưng vẫn không giấu được ý tứ cự tuyệt mãnh liệt.
Huyền nhẹ nhàng cười cười, chậm rãi đến gần bên cạnh Vi Cảnh Sính, cúi xuống ở bên tai Vi Cảnh Sính để lại một nụ hôn, Vi Cảnh Sính liền giật mình từ trên giường nhảy dựng lên, đang định mở miệng trách cứ, lại nhìn thấy người mà hắn ngày đêm tưởng niệm đang đứng trước mặt, một câu cũng không nói nên lời.
“Dù là ta bắt ngươi ăn ngươi cũng không ăn?" Huyền ôm lấy bả vai Vi Cảnh Sính, hôn lên đôi môi tái nhợt lạnh như băng của hắn.
“Huyền?" Tuy đã nghe được giọng nói quen thuộc vô cùng ôn nhu của Huyền, nhưng Vi Cảnh Sính vẫn không thể tin vào mắt mình.
“Là ta" Huyền tựa vào ***g ngực rộng lớn của Vi Cảnh Sính, nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm đã từ lâu không có được “Ta đã về, hơn nữa sau này cũng sẽ không rời đi nữa"
“Huyền…" Vi Cảnh Sính gọi tên người yêu, gắt gao ôm lấy Huyền, mãnh liệt hôn lên môi đối phương.
Sau nụ hôn nồng nhiệt khiến người ta hít thở không thông, cả hai người thân thiế cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
“Ta nhớ ngươi" Huyền bám vào vai Vi Cảnh Sính, bên tai hắn thủ thỉ.
“Ta cũng vậy, hai tháng này, ngươi chính là động lực duy nhất để ta sống tiếp đấy" Vi Cảnh Sính quyến luyến không rời đôi môi của Huyền, đem nhớ nhung của mình truyền hết vào nụ hôn thân mật của hắn cùng Huyền “Đây là lần thứ hai ngươi biến ta thành cái xác không hồn đấy"
“Sẽ không có lần thứ ba đâu" Giọng Huyền chôn trong ngực Vi Cảnh Sính phát ra, bất quá hắn vẫn nghe được.
Giống như muốn chứng thực lại lần nữa, Vi Cảnh Sính lại hỏi thêm một lần cùng một câu “Ngươi sẽ không rời khỏi ta nữa? Ngươi chắc chứ?"
“Như ngươi mong muốn"
“Huyền" Vi Cảnh Sính hôn sâu vào môi người yêu, trịnh trọng mà hứa hẹn “Ta mong ngươi mãi mãi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta"
“Ta đồng ý" Đôi mắt màu cây tử đàn ôn nhu chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính “Nhưng, về sau ngươi nên tập thói quen gọi tên ta, không cần gọi Huyền"
“Kì" Vi Cảnh Sính lộ ra nụ cười đầu tiên sau hai tháng trời “Ta yêu ngươi"
“Ta biết rồi" Bị người yêu thâm tình gọi, Huyền nở nụ cười.
“Kì, ta cũng muốn nghe ngươi nói ngươi yêu ta" Vi Cảnh Sính từ phía sau ôm lấy vai người yêu, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Huyền, giống như chú cún hướng chủ nhân làm nũng.
“Bây giờ vẫn chưa được" Huyền xấu xa phá hư cảm xúc của người yêu.
“Vì sao?" Thiên tài Vi Cảnh Sính mở to hai mắt vô cùng đẹp khó hiểu nhìn người yêu.
“Nếu ngươi có thể đem vết thương hồi phục trong vòn một tuần, ta sẽ suy nghĩ lại" Kì khẽ che miệng mà mỉm cười.
“Chẳng có vấn đề gì nha"
Sự thật chứng minh, tuyệt chiêu của Kì quả nhiên hiệu lực phi phàm, thời gian mới chỉ năm ngày, tốc độ hồi phục của Vi Cảnh Sính đã khiến người khác phải kinh ngạc.
Tuy là trong thời gian ngắn không thể chạy, đừng nói đến những vận động mạnh khác, nhưng đi lại thì không có vấn đề gì.
Đương nhiên, Vi Cảnh Sính vì được như ước nguyện nghe được câu “Ta yêu ngươi", cứ như vậy ba chữ đơn giản thiếu chút nữa đã khiến hắn vui đến mức mà bay cả lên trời.
||Hết chương 10||
Tác giả :
Băng Chi Thừa