Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ
Quyển 2 - Chương 51: Úc Lũy thất thủ
Lúc Linh Vương điện hạ còn chưa thông não xong cơ vòng là cái cơ gì, cổ tay Ngao Túc đột nhiên truyền đến tiếng xin trò chuyện.
Ngao Túc nhanh chóng ấn nút tiếp nghe, trong máy truyền tin truyền đến chính là tiếng Úc Lũy: “Hắn đến."
Ngao Túc sầm mặt lại, lập tức nói: “Ngăn cản hắn, ta đến ngay."
Hoa Linh bên cạnh cũng lập tức thu hồi tâm tư, cùng Ngao Túc, hai người nhanh chóng chạy về hướng cửa động chỗ Úc Lũy. Bởi vì tới lúc lạc đường, Hoa Linh vẫn cảm thấy khoảng cách từ cửa động đến đại sảnh đặt bệ đá rất xa, thế nhưng giờ khắc này đi theo sau Ngao Túc, Hoa Linh mới phát hiện kỳ thực chỉ cần tìm đúng đường, khoảng cách hai người cũng không xa.
Mấy phút sau, bản đồ biểu hiện, hai người đã sắp tiếp cận cửa động kia. Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng nổ rung trời vang lên ở phía trước, sau đó một trận đất rung núi chuyển, một cỗ sóng linh lực cường đại tựa hồ từ cửa động nổ tung ra, Ngao Túc giơ tay lập nên một kết giới hình cái ô ở trước mặt, bảo vệ mình và Hoa Linh.
Tuy rằng hai người không bị sóng linh lực ảnh hưởng, thế nhưng sơn động lại bị tổn hại vì động đất, thỉnh thoảng có đá từ đỉnh rơi xuống, bốn phía vách tường cũng xuất hiện vết nứt lớn, có nhiều chỗ bắt đầu chậm rãi xuất hiện tình trạng nước biển chảy vào.
Ngao Túc vừa đi về phía trước, vừa mở công tần dò hỏi tình trạng của Úc Lũy, đồng thời gọi đám người Ngao Tứ canh giữ ở mấy cửa động khác trở về mặt đất.
Hoa Linh đi theo Ngao Túc, hơi nhíu mày, tuy rằng kết giới của Ngao Túc giúp y chặn lại linh lực, thế nhưng y vẫn cảm giác được cỗ linh lực cường hãn kia, hơn nữa y có thể xác định, bên trong cỗ năng lượng kia có linh lực của Úc Lũy.
Xem ra đòn đánh này chính là kết quả Úc Lũy và hầu yêu kia giao tranh chính diện, Hoa Linh cũng không lo lắng an nguy của Úc Lũy, chỉ là trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ, linh lực của hầu yêu hiển nhiên so với lúc trước lại cường đại hơn.
Lúc Ngao Túc và Hoa Linh chạy tới cửa động, chỉ nhìn thấy một mình Úc Lũy đứng trước cửa động, đưa lưng về phía sơn động, mặt hướng ra bầu trời đêm bên ngoài, thần tình trên mặt nghiêm túc. Giữa cổ tay của hắn hơi lóe ánh bạc, Hoa Linh liếc mắt nhìn liền biết, đây là tình trạng vòng tay mới mở ra áp chế linh lực, như vậy xem ra, một đòn vừa nãy, Úc Lũy là đã cởi bỏ linh lực áp chế.
Ngao Túc cũng nhìn thấy tia sáng nơi cổ tay Úc Lũy, hắn đi tới cạnh Úc Lũy, mở miệng nói: “Người đâu?"
Úc Lũy chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Chạy."
Ngao Túc hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua vẻ khác lạ, nhưng không mở miệng. Hoa Linh đằng sau lại bước nhanh đi tới trước mặt Úc Lũy, không rõ mở miệng nói: “Úc Lũy, cậu cởi bỏ vòng tay áp chế, vẫn không ngăn được hắn?"
Úc Lũy liếc nhìn Hoa Linh, nói: “Hắn rất mạnh, tớ bất cẩn rồi, không dùng toàn lực."
Hoa Linh trầm mặc, y biết Úc Lũy nói thật, Úc Lũy là nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng vũ lực tam giới, nếu như hắn dụng hết toàn lực, tuyệt đối sẽ không phải là cảnh tượng vừa nãy, mà e rằng toàn bộ quần đảo Liên Lai đều sẽ cùng nhau chìm xuống đáy biển.
Úc Lũy không nói gì thêm, Ngao Túc cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ báo cho Hỏa Liễn, bảo hắn tiếp tục chuẩn bị cạm bẫy linh lực hía trước, tiếp tục tìm người.
Qua mấy phút, Dương Tiển, Ngao Tứ cùng Hỏa Liễn lục tục đi tới nơi, Ngao Túc không nói thêm gì, bảo mọi người đi về nghỉ, sau đó dẫn mọi người trở lại làng du lịch.
Một buổi tối kinh tâm động phách cuối cùng lại phí công không có kết quả, mọi người khó tránh khỏi có chút ủ rũ. Kim Lan và Dương Tiển vốn ít nói, cả một đường không nói gì cũng bình thường, ngược lại thì tình hình Úc Lũy và Hỏa Liễn thì Hoa Linh đúng là không ngờ tới.
Thái độ Úc Lũy khác thường không dính bên người Dương Tiển, sắc mặt của hắn có chút nghiêm nghị, dọc theo đường đi dường như cũng đang suy tư cái gì, dựa vào hiểu biết đối với Úc Lũy, Hoa Linh biết hắn tuyệt đối là đang suy nghĩ chuyện thất thủ vừa rồi, giống như y không thể chịu được việc người khác biến mất không còn tăm hơi trước mắt mình, Úc Lũy thì không thể chịu đựng chính là để cho đối thủ chạy trốn ngay dưới mi mắt hắn. Hoa Linh không để ý đến Úc Lũy im lặng, ngược lại Dương Tiển ở trên ca nô hai lần hướng ánh mắt khó hiểu về phía Úc Lũy, như là kinh ngạc sự khác thường của hắn.
Mà Hỏa Liễn thì vừa vặn ngược lại, từ lúc bắt đầu lên ca nô, Hỏa Liễn liền ngồi bên cạnh Ngao Túc, nhìn như vô ý thỉnh thoảng báo cáo tình huống trên đảo cho Ngao Túc, trong đó còn xen lẫn vài câu hỏi về bệ đá trên đảo, mấy câu quan tâm Ngao Túc, một đường không thèm dừng.
Nhìn Hỏa Liễn thần sắc như thường, ánh mắt như cũ luôn dõi theo Ngao Túc, Hoa Linh đột nhiên cảm thấy trái tiêm thánh mẫu của mình đều cho chó ăn hết rồi, người ta căn bản là không có chuyện gì, ngược lại mình lại ở đây lúng túng thay hắn thật lâu. Chỉ là giờ khắc này Hoa Linh dĩ nhiên đã biết được đáp án của Ngao Túc, cho nên xoắn xuýt trước đây đã sớm tan thành mây khói, chỉ cần Ngao Túc trong lòng chỉ có mình mình, y mới không thèm để ý tới ai thầm thương trộm nhớ Ngao Túc… Xếp vào cũng như không.
Đến làng du lịch, Hỏa Liễn lưu luyến tạm biệt Ngao Túc, ánh mắt ảm đạm theo phía Ngao Túc và Hoa Linh hai người cùng đi về nhà gỗ nhỏ.
Hoa Linh vươn tay ôm lấy cổ Ngao Túc, như con koala treo ở trên người Ngao Túc, cố ý nghiêm mặt nói: “Ngao tiên sâm, tôi bây giờ vô cùng hoài nghi tính chân thực của đoạn ghi âm vừa rồi." ( Mị đã vận hết nội công, cày cả bản raw mà vẫn không biết Ngao tiên sâm là cái chi, QAQ xin hãy tha thu cho mị)
Ngao Túc vươn tay nâng Hoa Linh xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên người mình, trực tiếp ôm y đến trước ngực mình, hai tay điều khiển hai cái chân của Hoa Linh, vừa ôm y đi vừa hờ hững mở miệng nói: “Anh nên hoài nghi không phải tính chân thật, mà là tính hoàn chỉnh."
“Hả?" Hoa Linh thốt lên một cái, kéo dài giọng biểu thị hỏi ngược lại, giờ khắc này y mới nhớ tới đó là lúc mình ngắt lời Ngao Túc.
“Hỏa Liễn sau đó còn nói một câu." Ngao Túc nói.
“Ta nhất định sẽ… trở lại??" Nhi đồng lớn tuổi Hoa Linh bị Cừu vui vẻ đầu độc nghiêm trọng bật thốt lên.
Ngao Túc nhẹ nhàng nâng mông Hoa Linh lên, nói:
“Ý cũng gần giống, hắn nói: Ta sẽ không bỏ cuộc."
Hoa Linh trừng mắt lên, há mồm khẽ cắn xuống lỗ tai Ngao Túc, nói: “Đại hoàng tử điện hạ đúng là mị lực vô cùng ạ."
“Ừm, nếu không làm sao có thể hấp dẫn anh." Giọng nói Ngao Túc tuy rằng vẫn là sóng lớn không sợ, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lồng ngực Linh Vương điện hạ trong nháy mắt như được vuốt lông, sướng không sao tả xiết đắc ý dạt dào.
“Đó là đương nhiên, ánh mắt tôi cao như vậy…"
“Ai? Anh câu nói này hình như là đang biến tướng khen chính anh à?"
“Da mặt dày bao nhiêu? Cắn cắn xem…"
“… Là tôi cắn anh, không phải anh cắn tôi."
“Hả? Ưm… Mặt, mặt… Không cho cắn miệng… A… A…"
…
Hai người một đường môi đánh lưỡi đấu…
Sau khi vào nhà gỗ nhỏ, Ngao Túc trực tiếp ôm Hoa Linh áp trên giường, hôn sâu hơn dài hơn, vừa hôn vừa lặng lẽ không dấu vết đem người dưới thân lột nhẵn…
Lúc Hoa Linh đang hai mắt mơ hồ, hai má ửng đỏ, tứ chi chặt chẽ quấn lấy Ngao Túc không tha, tiểu Hoa Hoa dưới thân ngang nhiên đứng thẳng lên, Ngao Túc khẽ hôn xuống trán Hoa Linh, sau đó đứng dậy.
Hoa Linh chớp mắt trừng Ngao Túc bên giường, tình dục trong mắt lồ lộ ra ngoài.
Ngao Túc nói: “Ngủ đi, chờ thứ sáu."
Hoa Linh:"……"
Nhìn Ngao Túc đi vào buồng tắm, mấy ngàn năm nay, Hoa Linh lần đầu tiên hoài nghi mị lực của mình.
Cái này mà cũng có thể nhịn?!
Ngao Túc cậu đúng là thần tiên!!!
Không muốn mần thì mi lột sạch ông đây như gà trọi làm chi!?
Ngọc thể ông đây đã tung hoành ngang dọc, mi thì lại chạy…
Hoa Linh cắn răng từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc tự hỏi mình có nên đạp rớt thằng cha dòm được mà dùng hổng được này không. Đáng tiếc tất cả oán niệm của Linh Vương điện hạ ngay tại lúc mười mấy phút sau nhìn thấy Ngao Túc đi ra từ buồng tắm đã tan thành mây khói.
Ngao Túc lõa người trên, bên hông quấn một cái khăn tắm, ngọn tóc còn ướt. Đây là lần đầu tiên Hoa Linh nhìn thấy rõ ràng thân thể Ngao Túc, ngày thường lúc nhìn thấy Ngao Túc quần áo chỉnh tề, Hoa Linh đã thỉnh thoảng phát tình, ảo tưởng đường nét bắp thịt dưới quần áo, mà giờ khắc này người thật vật thật trong lúc ý dâm trình diện trước mắt mình, Hoa Linh cảm thấy trong đầu chỉ còn lại có một chữ: Liếm!
Thân người Ngao Túc so với ngày thường nhìn còn khỏe mạnh rắn chắc hơn, da thịt mặc dù trắng, lại hiện ra màu sắc khỏe mạnh, cả người nhìn qua không có một chút sẹo lồi, thon dài mà tinh kiện, toàn bộ xương cốt cơ thịt hình dáng đều vừa đủ, đường nét hoàn mỹ, đồng thời —— đối xứng.
Ngao Túc đi tới cạnh Hoa Linh, nhìn người trước mắt nhìn mình chằm chằm, khóe môi không khỏi gợi lên một nụ cười. Một giây sau, Hoa Linh cũng đã bổ nhào lên người Ngao Túc, quyết đoán đem chữ kia trong đầu chuyển hóa thành hành động thực tế, lè lưỡi, hai mắt tỏa sáng trên cơ ngực của hắn khẽ liếm một chút…
Trong mắt Ngao Túc lóng lánh ánh sáng nguy hiểm, hắn vươn tay nâng cằm lên Hoa Linh, quan sát y chốc lát, sau đó vươn ngón tay, quẹt mất nước miếng nơi khóe miệng Hoa Linh.
Hoa Linh:"……"
Đột nhiên có loại cảm giác rất mất mặt, là ảo giác à.
Y ngẩng đầu lên, nói: “Không phải chờ tới thứ sáu à?"
Ngao Túc ánh mắt kiên định: “Ừm."
Hoa Linh u oán nói: “Tôi sẽ nghẹn chết."
Ngao Túc đưa tay sờ dưới khố Hoa Linh, trầm ngâm nói: “Nhịn không xấu, chỉ có tuốt mới hỏng."
Hoa Linh:"………"
Tuốt cũng là bởi vì ngài đó ạ.
Nhìn Ngao Túc tắt đèn, vươn mình lên giường nằm bên cạnh mình, Hoa Linh trừng trần nhà, lần thứ hai suy ngẫm có nên hay không đạp rớt hắn.
…
Sau mười mấy phút, giọng nói trong bóng tối lại vang lên, trong tiếng thở dốc còn mang theo lời nói nhỏ nhẹ.
“Đừng… Ngao Túc, cậu đừng sờ soạng."
“Mặt sau… ngón tay… Đừng đâm nơi đó… Ngao Túc cậu lại chạm cái gì."
“Giúp anh rèn luyện cơ vòng." Giọng nói Ngao Túc trầm thấp.
“Ưm ~ a…"
Sau khi Hoa Linh gấp gáp ngâm khẽ một hơi, trong nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại tiếng hít thở bình tĩnh.
Nhưng mà, đêm còn dài…
“A! Cậu… Chớ có sờ, liền…"
“Phía trước, đừng chạm mà… Không chịu nổi… Không muốn, nha…"
…
Giọng nói Ngao Túc vẫn như cũ chính kinh mà thong dong: “Anh còn nghẹn nữa không?."
Hoa Linh xin tha dĩ nhiên khóc nức nở: “Nhịn không xấu, chỉ có thể bị cậu chơi hỏng…"
Ngao Túc nhanh chóng ấn nút tiếp nghe, trong máy truyền tin truyền đến chính là tiếng Úc Lũy: “Hắn đến."
Ngao Túc sầm mặt lại, lập tức nói: “Ngăn cản hắn, ta đến ngay."
Hoa Linh bên cạnh cũng lập tức thu hồi tâm tư, cùng Ngao Túc, hai người nhanh chóng chạy về hướng cửa động chỗ Úc Lũy. Bởi vì tới lúc lạc đường, Hoa Linh vẫn cảm thấy khoảng cách từ cửa động đến đại sảnh đặt bệ đá rất xa, thế nhưng giờ khắc này đi theo sau Ngao Túc, Hoa Linh mới phát hiện kỳ thực chỉ cần tìm đúng đường, khoảng cách hai người cũng không xa.
Mấy phút sau, bản đồ biểu hiện, hai người đã sắp tiếp cận cửa động kia. Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng nổ rung trời vang lên ở phía trước, sau đó một trận đất rung núi chuyển, một cỗ sóng linh lực cường đại tựa hồ từ cửa động nổ tung ra, Ngao Túc giơ tay lập nên một kết giới hình cái ô ở trước mặt, bảo vệ mình và Hoa Linh.
Tuy rằng hai người không bị sóng linh lực ảnh hưởng, thế nhưng sơn động lại bị tổn hại vì động đất, thỉnh thoảng có đá từ đỉnh rơi xuống, bốn phía vách tường cũng xuất hiện vết nứt lớn, có nhiều chỗ bắt đầu chậm rãi xuất hiện tình trạng nước biển chảy vào.
Ngao Túc vừa đi về phía trước, vừa mở công tần dò hỏi tình trạng của Úc Lũy, đồng thời gọi đám người Ngao Tứ canh giữ ở mấy cửa động khác trở về mặt đất.
Hoa Linh đi theo Ngao Túc, hơi nhíu mày, tuy rằng kết giới của Ngao Túc giúp y chặn lại linh lực, thế nhưng y vẫn cảm giác được cỗ linh lực cường hãn kia, hơn nữa y có thể xác định, bên trong cỗ năng lượng kia có linh lực của Úc Lũy.
Xem ra đòn đánh này chính là kết quả Úc Lũy và hầu yêu kia giao tranh chính diện, Hoa Linh cũng không lo lắng an nguy của Úc Lũy, chỉ là trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ, linh lực của hầu yêu hiển nhiên so với lúc trước lại cường đại hơn.
Lúc Ngao Túc và Hoa Linh chạy tới cửa động, chỉ nhìn thấy một mình Úc Lũy đứng trước cửa động, đưa lưng về phía sơn động, mặt hướng ra bầu trời đêm bên ngoài, thần tình trên mặt nghiêm túc. Giữa cổ tay của hắn hơi lóe ánh bạc, Hoa Linh liếc mắt nhìn liền biết, đây là tình trạng vòng tay mới mở ra áp chế linh lực, như vậy xem ra, một đòn vừa nãy, Úc Lũy là đã cởi bỏ linh lực áp chế.
Ngao Túc cũng nhìn thấy tia sáng nơi cổ tay Úc Lũy, hắn đi tới cạnh Úc Lũy, mở miệng nói: “Người đâu?"
Úc Lũy chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Chạy."
Ngao Túc hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua vẻ khác lạ, nhưng không mở miệng. Hoa Linh đằng sau lại bước nhanh đi tới trước mặt Úc Lũy, không rõ mở miệng nói: “Úc Lũy, cậu cởi bỏ vòng tay áp chế, vẫn không ngăn được hắn?"
Úc Lũy liếc nhìn Hoa Linh, nói: “Hắn rất mạnh, tớ bất cẩn rồi, không dùng toàn lực."
Hoa Linh trầm mặc, y biết Úc Lũy nói thật, Úc Lũy là nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng vũ lực tam giới, nếu như hắn dụng hết toàn lực, tuyệt đối sẽ không phải là cảnh tượng vừa nãy, mà e rằng toàn bộ quần đảo Liên Lai đều sẽ cùng nhau chìm xuống đáy biển.
Úc Lũy không nói gì thêm, Ngao Túc cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ báo cho Hỏa Liễn, bảo hắn tiếp tục chuẩn bị cạm bẫy linh lực hía trước, tiếp tục tìm người.
Qua mấy phút, Dương Tiển, Ngao Tứ cùng Hỏa Liễn lục tục đi tới nơi, Ngao Túc không nói thêm gì, bảo mọi người đi về nghỉ, sau đó dẫn mọi người trở lại làng du lịch.
Một buổi tối kinh tâm động phách cuối cùng lại phí công không có kết quả, mọi người khó tránh khỏi có chút ủ rũ. Kim Lan và Dương Tiển vốn ít nói, cả một đường không nói gì cũng bình thường, ngược lại thì tình hình Úc Lũy và Hỏa Liễn thì Hoa Linh đúng là không ngờ tới.
Thái độ Úc Lũy khác thường không dính bên người Dương Tiển, sắc mặt của hắn có chút nghiêm nghị, dọc theo đường đi dường như cũng đang suy tư cái gì, dựa vào hiểu biết đối với Úc Lũy, Hoa Linh biết hắn tuyệt đối là đang suy nghĩ chuyện thất thủ vừa rồi, giống như y không thể chịu được việc người khác biến mất không còn tăm hơi trước mắt mình, Úc Lũy thì không thể chịu đựng chính là để cho đối thủ chạy trốn ngay dưới mi mắt hắn. Hoa Linh không để ý đến Úc Lũy im lặng, ngược lại Dương Tiển ở trên ca nô hai lần hướng ánh mắt khó hiểu về phía Úc Lũy, như là kinh ngạc sự khác thường của hắn.
Mà Hỏa Liễn thì vừa vặn ngược lại, từ lúc bắt đầu lên ca nô, Hỏa Liễn liền ngồi bên cạnh Ngao Túc, nhìn như vô ý thỉnh thoảng báo cáo tình huống trên đảo cho Ngao Túc, trong đó còn xen lẫn vài câu hỏi về bệ đá trên đảo, mấy câu quan tâm Ngao Túc, một đường không thèm dừng.
Nhìn Hỏa Liễn thần sắc như thường, ánh mắt như cũ luôn dõi theo Ngao Túc, Hoa Linh đột nhiên cảm thấy trái tiêm thánh mẫu của mình đều cho chó ăn hết rồi, người ta căn bản là không có chuyện gì, ngược lại mình lại ở đây lúng túng thay hắn thật lâu. Chỉ là giờ khắc này Hoa Linh dĩ nhiên đã biết được đáp án của Ngao Túc, cho nên xoắn xuýt trước đây đã sớm tan thành mây khói, chỉ cần Ngao Túc trong lòng chỉ có mình mình, y mới không thèm để ý tới ai thầm thương trộm nhớ Ngao Túc… Xếp vào cũng như không.
Đến làng du lịch, Hỏa Liễn lưu luyến tạm biệt Ngao Túc, ánh mắt ảm đạm theo phía Ngao Túc và Hoa Linh hai người cùng đi về nhà gỗ nhỏ.
Hoa Linh vươn tay ôm lấy cổ Ngao Túc, như con koala treo ở trên người Ngao Túc, cố ý nghiêm mặt nói: “Ngao tiên sâm, tôi bây giờ vô cùng hoài nghi tính chân thực của đoạn ghi âm vừa rồi." ( Mị đã vận hết nội công, cày cả bản raw mà vẫn không biết Ngao tiên sâm là cái chi, QAQ xin hãy tha thu cho mị)
Ngao Túc vươn tay nâng Hoa Linh xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên người mình, trực tiếp ôm y đến trước ngực mình, hai tay điều khiển hai cái chân của Hoa Linh, vừa ôm y đi vừa hờ hững mở miệng nói: “Anh nên hoài nghi không phải tính chân thật, mà là tính hoàn chỉnh."
“Hả?" Hoa Linh thốt lên một cái, kéo dài giọng biểu thị hỏi ngược lại, giờ khắc này y mới nhớ tới đó là lúc mình ngắt lời Ngao Túc.
“Hỏa Liễn sau đó còn nói một câu." Ngao Túc nói.
“Ta nhất định sẽ… trở lại??" Nhi đồng lớn tuổi Hoa Linh bị Cừu vui vẻ đầu độc nghiêm trọng bật thốt lên.
Ngao Túc nhẹ nhàng nâng mông Hoa Linh lên, nói:
“Ý cũng gần giống, hắn nói: Ta sẽ không bỏ cuộc."
Hoa Linh trừng mắt lên, há mồm khẽ cắn xuống lỗ tai Ngao Túc, nói: “Đại hoàng tử điện hạ đúng là mị lực vô cùng ạ."
“Ừm, nếu không làm sao có thể hấp dẫn anh." Giọng nói Ngao Túc tuy rằng vẫn là sóng lớn không sợ, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lồng ngực Linh Vương điện hạ trong nháy mắt như được vuốt lông, sướng không sao tả xiết đắc ý dạt dào.
“Đó là đương nhiên, ánh mắt tôi cao như vậy…"
“Ai? Anh câu nói này hình như là đang biến tướng khen chính anh à?"
“Da mặt dày bao nhiêu? Cắn cắn xem…"
“… Là tôi cắn anh, không phải anh cắn tôi."
“Hả? Ưm… Mặt, mặt… Không cho cắn miệng… A… A…"
…
Hai người một đường môi đánh lưỡi đấu…
Sau khi vào nhà gỗ nhỏ, Ngao Túc trực tiếp ôm Hoa Linh áp trên giường, hôn sâu hơn dài hơn, vừa hôn vừa lặng lẽ không dấu vết đem người dưới thân lột nhẵn…
Lúc Hoa Linh đang hai mắt mơ hồ, hai má ửng đỏ, tứ chi chặt chẽ quấn lấy Ngao Túc không tha, tiểu Hoa Hoa dưới thân ngang nhiên đứng thẳng lên, Ngao Túc khẽ hôn xuống trán Hoa Linh, sau đó đứng dậy.
Hoa Linh chớp mắt trừng Ngao Túc bên giường, tình dục trong mắt lồ lộ ra ngoài.
Ngao Túc nói: “Ngủ đi, chờ thứ sáu."
Hoa Linh:"……"
Nhìn Ngao Túc đi vào buồng tắm, mấy ngàn năm nay, Hoa Linh lần đầu tiên hoài nghi mị lực của mình.
Cái này mà cũng có thể nhịn?!
Ngao Túc cậu đúng là thần tiên!!!
Không muốn mần thì mi lột sạch ông đây như gà trọi làm chi!?
Ngọc thể ông đây đã tung hoành ngang dọc, mi thì lại chạy…
Hoa Linh cắn răng từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc tự hỏi mình có nên đạp rớt thằng cha dòm được mà dùng hổng được này không. Đáng tiếc tất cả oán niệm của Linh Vương điện hạ ngay tại lúc mười mấy phút sau nhìn thấy Ngao Túc đi ra từ buồng tắm đã tan thành mây khói.
Ngao Túc lõa người trên, bên hông quấn một cái khăn tắm, ngọn tóc còn ướt. Đây là lần đầu tiên Hoa Linh nhìn thấy rõ ràng thân thể Ngao Túc, ngày thường lúc nhìn thấy Ngao Túc quần áo chỉnh tề, Hoa Linh đã thỉnh thoảng phát tình, ảo tưởng đường nét bắp thịt dưới quần áo, mà giờ khắc này người thật vật thật trong lúc ý dâm trình diện trước mắt mình, Hoa Linh cảm thấy trong đầu chỉ còn lại có một chữ: Liếm!
Thân người Ngao Túc so với ngày thường nhìn còn khỏe mạnh rắn chắc hơn, da thịt mặc dù trắng, lại hiện ra màu sắc khỏe mạnh, cả người nhìn qua không có một chút sẹo lồi, thon dài mà tinh kiện, toàn bộ xương cốt cơ thịt hình dáng đều vừa đủ, đường nét hoàn mỹ, đồng thời —— đối xứng.
Ngao Túc đi tới cạnh Hoa Linh, nhìn người trước mắt nhìn mình chằm chằm, khóe môi không khỏi gợi lên một nụ cười. Một giây sau, Hoa Linh cũng đã bổ nhào lên người Ngao Túc, quyết đoán đem chữ kia trong đầu chuyển hóa thành hành động thực tế, lè lưỡi, hai mắt tỏa sáng trên cơ ngực của hắn khẽ liếm một chút…
Trong mắt Ngao Túc lóng lánh ánh sáng nguy hiểm, hắn vươn tay nâng cằm lên Hoa Linh, quan sát y chốc lát, sau đó vươn ngón tay, quẹt mất nước miếng nơi khóe miệng Hoa Linh.
Hoa Linh:"……"
Đột nhiên có loại cảm giác rất mất mặt, là ảo giác à.
Y ngẩng đầu lên, nói: “Không phải chờ tới thứ sáu à?"
Ngao Túc ánh mắt kiên định: “Ừm."
Hoa Linh u oán nói: “Tôi sẽ nghẹn chết."
Ngao Túc đưa tay sờ dưới khố Hoa Linh, trầm ngâm nói: “Nhịn không xấu, chỉ có tuốt mới hỏng."
Hoa Linh:"………"
Tuốt cũng là bởi vì ngài đó ạ.
Nhìn Ngao Túc tắt đèn, vươn mình lên giường nằm bên cạnh mình, Hoa Linh trừng trần nhà, lần thứ hai suy ngẫm có nên hay không đạp rớt hắn.
…
Sau mười mấy phút, giọng nói trong bóng tối lại vang lên, trong tiếng thở dốc còn mang theo lời nói nhỏ nhẹ.
“Đừng… Ngao Túc, cậu đừng sờ soạng."
“Mặt sau… ngón tay… Đừng đâm nơi đó… Ngao Túc cậu lại chạm cái gì."
“Giúp anh rèn luyện cơ vòng." Giọng nói Ngao Túc trầm thấp.
“Ưm ~ a…"
Sau khi Hoa Linh gấp gáp ngâm khẽ một hơi, trong nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại tiếng hít thở bình tĩnh.
Nhưng mà, đêm còn dài…
“A! Cậu… Chớ có sờ, liền…"
“Phía trước, đừng chạm mà… Không chịu nổi… Không muốn, nha…"
…
Giọng nói Ngao Túc vẫn như cũ chính kinh mà thong dong: “Anh còn nghẹn nữa không?."
Hoa Linh xin tha dĩ nhiên khóc nức nở: “Nhịn không xấu, chỉ có thể bị cậu chơi hỏng…"
Tác giả :
Thịnh Trang Vũ Bộ