Bạn Trai Tui Hình Như Có Bệnh
Quyển 1 - Chương 37
Tình cảnh này có chút lúng túng đó.
Bạn trai nhìn tui, vẻ mặt trông rất phức tạp. Mà cảm giác trong lòng tui cũng rất phức tạp.
Hiện tại tui giả vờ mình là người qua đường rồi xoay lưng bỏ chạy còn kịp không?
Bạn trai đỡ tui đứng thẳng dậy, buông tay, quay người, sau đó một cú thật mạnh đấm tên lưu manh kia ăn hành trên đất.
Bạn trai: Mẹ, dám động vào bạn gái tao.
Tui đứng sững người.
Cái quần gì đây.
Bạn trai tui chửi thề rồi, tui có hơi sợ đấy. Quen nhau đã lâu vậy nhưng tui chưa bao giờ thấy anh ấy dùng từ ngữ thô tục mắng người, mà hôm nay anh ấy còn đánh người nữa. Giàng ơi đây có đúng là bạn trai con không, có phải con vào nhầm trường quay rồi không…
Mẹ kiếp, sao anh ấy có thể đẹp trai như thế chứ?!!! Tui muốn yêu anh ấy cả đời này!!!
Sếp và đám bạn sau lưng bạn trai cũng đứng sững người.
Sếp nhìn tui, vẻ mặt biến đổi từ “Ế hình như tui quen người này nè" đến “Mẹ cha ơi đây không phải ‘ai kia’ ư" chuyển sang “Ê mà sao cậu ta lại mặc đồ nữ vậy" rồi thành “Mẹ ơi con hãi quá".
Đám bạn thì lại mang dáng vẻ như củ cải nhà mình bị lợn cướp mất.
Ừa, bạn trai là củ cải. Tui là lợn.
Phì, tui không phải lợn! Tui chỉ là mặc đồ nữ trông có chút quái dị thôi! Tui cũng là một thằng đẹp trai lai láng đấy chứ!
Đại ca bảo vệ vội vàng cản bạn trai lại, bảo anh ấy đừng nên kích động, sau đó lại hỏi thăm xem anh ấy có muốn báo cảnh sát để giải quyết vấn đề không.
… Vị đại ca này, rốt cuộc bác thích báo cảnh sát đến nhường nào thế?? Báo cảnh sát không phải sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của các bác sao!
Bạn trai từ chối lời đề nghị của đại ca bảo vệ, sau đó dẫn tui đi ra ngoài. Nhưng chân tui bị trẹo rồi mà. Nếu như được cõng hoặc là được bế đi ra thì chắc chắn rất mất mặt, vì thế tui chọn tự mình đi. Bạn trai chỉ đành ở bên cạnh đỡ tui.
Sau khi ra ngoài rồi bọn tui mới vẫy tay chào tạm biệt với sếp và đám bạn của anh ấy.
Đoạn, bạn trai quay đầu nhìn tui: Chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc một chút.
Bạn trai nhìn tui, vẻ mặt trông rất phức tạp. Mà cảm giác trong lòng tui cũng rất phức tạp.
Hiện tại tui giả vờ mình là người qua đường rồi xoay lưng bỏ chạy còn kịp không?
Bạn trai đỡ tui đứng thẳng dậy, buông tay, quay người, sau đó một cú thật mạnh đấm tên lưu manh kia ăn hành trên đất.
Bạn trai: Mẹ, dám động vào bạn gái tao.
Tui đứng sững người.
Cái quần gì đây.
Bạn trai tui chửi thề rồi, tui có hơi sợ đấy. Quen nhau đã lâu vậy nhưng tui chưa bao giờ thấy anh ấy dùng từ ngữ thô tục mắng người, mà hôm nay anh ấy còn đánh người nữa. Giàng ơi đây có đúng là bạn trai con không, có phải con vào nhầm trường quay rồi không…
Mẹ kiếp, sao anh ấy có thể đẹp trai như thế chứ?!!! Tui muốn yêu anh ấy cả đời này!!!
Sếp và đám bạn sau lưng bạn trai cũng đứng sững người.
Sếp nhìn tui, vẻ mặt biến đổi từ “Ế hình như tui quen người này nè" đến “Mẹ cha ơi đây không phải ‘ai kia’ ư" chuyển sang “Ê mà sao cậu ta lại mặc đồ nữ vậy" rồi thành “Mẹ ơi con hãi quá".
Đám bạn thì lại mang dáng vẻ như củ cải nhà mình bị lợn cướp mất.
Ừa, bạn trai là củ cải. Tui là lợn.
Phì, tui không phải lợn! Tui chỉ là mặc đồ nữ trông có chút quái dị thôi! Tui cũng là một thằng đẹp trai lai láng đấy chứ!
Đại ca bảo vệ vội vàng cản bạn trai lại, bảo anh ấy đừng nên kích động, sau đó lại hỏi thăm xem anh ấy có muốn báo cảnh sát để giải quyết vấn đề không.
… Vị đại ca này, rốt cuộc bác thích báo cảnh sát đến nhường nào thế?? Báo cảnh sát không phải sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của các bác sao!
Bạn trai từ chối lời đề nghị của đại ca bảo vệ, sau đó dẫn tui đi ra ngoài. Nhưng chân tui bị trẹo rồi mà. Nếu như được cõng hoặc là được bế đi ra thì chắc chắn rất mất mặt, vì thế tui chọn tự mình đi. Bạn trai chỉ đành ở bên cạnh đỡ tui.
Sau khi ra ngoài rồi bọn tui mới vẫy tay chào tạm biệt với sếp và đám bạn của anh ấy.
Đoạn, bạn trai quay đầu nhìn tui: Chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc một chút.
Tác giả :
Nhất Chích Đại Nhạn (Một con chim nhạn)