Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp
Chương 25: Liếm Hết Nước Miếng

Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 25: Liếm Hết Nước Miếng

Dù có bị ôm trong lồng ngực lạnh như băng thì Ninh Mật Đường cũng cảm thấy mặt mình nóng lắm rồi, trêи người cô lại càng nóng hơn. Mặt đỏ lộ ra, cô thẹn thùng mà nhận lấy đôi môi của Mạc Hoài.

Môi mỏng mang theo cái lạnh đụng vào vài cái, sau đó Mạc Hoài đem cánh môi căng mọng thơm ngọt ngậm vào trong miệng, ɭϊếʍ một chút lại ʍút̼ một cái, cảm xúc mềm mại ngọt ngào kia quả thực làm người ta thích không ngừng được.

Anh có chút không khống chế được chính mình.

Bàn tay to của anh buộc chặt bên hông cô, Mạc Hoài hơi buông lỏng đôi môi bị anh ʍút̼ đến sưng đỏ, so với lần trúc trắc mờ mịt trước đó, anh đã học được chút kĩ xảo, đầu lưỡi lạnh băng trực tiếp cạy mở hàm răng cô, chui vào. Tương phản với anh, miệng cô rất ấm, ướt nóng, thơm tho. Anh dùng đầu lưỡi duỗi vào, bên trong mỗi tấc đều bị anh công phá, ɭϊếʍ ʍút̼.

Bên tai là tiếng hừ nhẹ của Ninh Mật Đường, cô không chịu được, hơi nức nở, lại mềm mại tinh tế, làm Mạc Hoài đánh một trận đầy kϊƈɦ động, mắt đen ngày càng đen lại, bên trong đều là ham muốn không thể tiêu tan.

Mạc Hoài nhấm nháp thơm ngọt trong miệng, có chút không thỏa mãn, anh dùng đầu lưỡi câu lấy đầu lưỡi Ninh Mật Đường, sau đó đem cái lưỡi nhỏ của cô kéo vào miệng lạnh băng của mình.

“Ui." Cả người Ninh Mật Đường run lên, bị cái lạnh trong miệng anh kϊƈɦ thích.

Cô cảm nhận được từ đầu lưỡi đến sâu tận cùng đều bị Mạc Hoài ɭϊếʍ ʍút̼ một lần, cảm xúc lạnh băng vây quanh, có điểm tê dại, đặc biệt là đầu lưỡi người đàn ông quấn quanh đến lợi hại, cô chỉ có thể vô lực mà duỗi đầu lưỡi nhỏ, liếp láp trả lại anh.

Phòng bếp an tĩnh chỉ nghe được tiếng ɭϊếʍ ʍút̼ "chụt chụt", khiến người ta mặt đỏ tim run.

Mạc Hoài cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ, Đường Đường của anh sao có thể ngọt đến vậy?

Thân thể lạnh băng càng ngày càng áp gần Ninh Mật Đường, trong cơ thể anh lại xuất hiện một cảm giác kỳ quái, cực nóng lại cực khó chịu. Không thỏa mãn, anh vươn ngón tay chạm tới lỗ tai nhỏ của Ninh Mật Đường. Ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy vành tai trắng nõn mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trêи vành tai có một nốt ruồi đỏ nhỏ, bị cái lạnh miết đến run nhè nhẹ.

Lưỡi nhỏ bị quấn lấy, lỗ tai bị vuốt ve. Ninh Mật Đường hơi khó chịu, hô hấp khó khăn, bên tai ngưa ngứa làm cả người cô vô lực.

“Đừng… Đừng như vậy."

Qua một hồi lâu, Ninh Mật Đường rốt cuộc cũng thoát ra khỏi môi mỏng của anh, đem đầu lưỡi mình trở về, kháng nghị nói.

Anh nhìn môi mỏng gợi cảm của Mạc Hoài, trêи môi dính một ít nước miếng của cô, khuôn mặt ửng đỏ càng nóng hơn, cảm xác nếu chạm vào còn nhỏ ra cả máu luôn.

Mạc Hoài cũng cảm giác được bên môi mình ẩm ướt, mắt anh đen thăm thẳm, mang theo ánh sáng khó nói, đầu lưỡi lạnh băng duỗi ra, đem nước miếng còn lưu lại ɭϊếʍ hết. Giọng gợi cảm khàn khàn đến mê cười, tìm không thấy chút nghẹn ngào ngày đầu: “Đường Đường, sao thế?"

Tay anh vẫn đặt trêи tai cô, động tác xoa vành tai không dừng lại. Đây là lỗ tai mà anh ao ước được chạm vào đã lâu, có cả nốt ruồi nhỏ đỏ.

Ninh Mật Đường cảm giác hô hấp của mình nóng bỏng đến cháy xém: “Tay anh." Cô xấu hổ lại buồn bực, bên tai bị anh xoa đến nóng lên, lại còn ngứa, làm gì có ai xoa vành tai như thế chứ.

“Lỗ tai bị anh xoa đỏ rồi."

Mạc Hoài luyến tiếc buông tay, cành tai cô gái trắng nõn đã hồng toàn bộ, đặc biệt là chỗ có nốt ruồi kia, đỏ tươi như chu sa, đáng yêu cực kỳ.

“Anh… Anh thích lỗ tai Đường Đường." Đôi mắt sáng quắc đen láy của Mạc Hoài nhìn cô: “Nhất thời nhịn không được, lần sau sẽ không xoa nữa."

Ninh Mật Đường cơ bản cũng không tức giận, chẳng qua là bị anh xoa đến khó chịu, mới ngăn lại.

Lúm đồng tiên bên má trái lộ ra đến rõ ràng: “Dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ." Giống hệt lần trước đọ, tư vị không thay đổi.

Ninh Mật Đường sợ tới trừng lớn con mắt, cô thẹn thùng đến cực điểm: “Không thể."

Ngày thứ hai, Ninh Mật Đường trở về trường.

Cô vừa tới ký túc xá đã bị Tưởng Từ Từ kéo tay: “Mật Đường, cậu không sao chứ? Mấy người đi du lịch, đến tột cùng là chuyện thế nào? Tại sao lại xảy ra án mạng?"

“Mình không sao, cậu nghe ai nói chuyện kia?"

“Toàn khoa đều biết, hiện tại mọi người đều bàn luận chuyện này đến kịch liệt, diễn đàn của trường cũng không biết đã nói đến tận mây xanh rồi ý chứ." Tưởng Từ Từ rất tò mò: “Ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ninh Mật Đường rút tay Tưởng Từ Từ ra, về giường của mình ngồi xuống: “Kỳ thật mình cũng chẳng biết, ngày hôm sau mới phát hiện ra thi thể, cũng không biết đến giờ điều tra thế nào rồi."

Tưởng Từ Từ gật đầu, hai tay cô ấy khoanh trước ngực: “Cái này mình biết." Thấy Ninh Mật Đường kinh ngạc nhìn qua, cô ấy mở miệng: “Sáng nay cảnh sát đến đưa mấy học sinh khả nghi về cục, chắc là tra được gì rồi."

Ninh Mật Đường lại không nghĩ hung thủ là một trong số bọn họ.

Tưởng Từ Từ tiếp tục nói: “Có người chụp trộm ảnh đăng lên diễn đàn, mọi người mới biết được."

Cô ấy một tay chống cằm, chau mày, giọng nói hơi bực bội: “Cũng không biết trường chúng ta gần đây làm sao, xảy ra chết người lần hai rồi, tuy rằng không phải chết trong trường, nhưng cũng đều là sinh viên đại học B. Trêи mạng còn có người nói trường chúng ta bị nguyền rủa đó."

Ninh Mật Đường cảm thấy hơi buồn cười: “Rõ ràng là chuyện cá nhân, làm sao lại liên quan đến chuyện nguyền rủa. Chờ cảnh sát điều tra rõ chân tướng, đến lúc đó mọi người sẽ không còn hoảng sợ nữa."

Trêи phố người đi người đến, dáng người cao ráo thon dài của người đàn ông làm người ta không bỏ qua được.

Mạc Hoài tìm thông báo tuyển dụng, điện thoại trong túi quần rung lên.

Nhìn di động, là Ninh Mật Đường gửi tin nhắn tới, nội dung là cô đã tới ký túc xá, anh mới yên tâm. Mạc Hoài nhìn màn hình di động một lúc lâu, mới cất điện thoại đi, Đường Đường tới trường an toàn là yên tâm rồi.

Cất điện thoại xong, anh tiếp tục đi tìm, nhìn bốn phía, cho dù Đường Đường nói rằng anh không có tiền cũng không sao, nhưng anh hy vọng mình có thể kiếm được nhiều tiền cho cô.

“Cậu không có thẻ căn cước? Tại sao lại không có? Tiểu tử, vẫn là nên làm nhanh đi, nơi này tôi không thể nhận cậu được."

“Thẻ căn cước cũng không có còn học đòi người ta đi tìm việc? Chúng tôi không nhận, đi ra ngoài đi, biến đi."

“Tôi tuyển người rửa bát thuê, cậu tới? Ha ha, đừng đùa, chúng tôi chỉ tuyển các dì thôi, cậu đi đi."

“Chỗ nào tìm người cũng đều cần thẻ căn cước, cậu không có, nơi này không thể thuê cậu."

…..

Mạc Hoài lại bước ra từ một cửa hàng, nhận được đáp án giống hệt nhau. Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt chỉ còn lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, tiếp tục đi tìm việc.

“Làm nhanh đi, các người chưa ăn sáng à? Khách còn đang giục đó." Một người đàn ông mồ hôi đầy đầu đứng bên đốc thúc: “Này, cậu cẩn thận chút, đừng đem đồ của khách làm hỏng." Người đó lại quát.

Lúc này, một người khuân vác một kiện hàng hóa đi ra, hướng chiếc xe tải đi tới. Hàng hóa được đóng gói kín mít, từ bước chân thong thả mà lại hơi nặng nề có thể nhìn thấy kiện hàng hóa vác trêи vai thực nặng.

Nhưng lúc bọc hàng kia được đem tới cửa xe, chuẩn bị mở ra thì chân dưới người nọ đứng không vững, xoay một chút, cả người chuẩn bị đổ về phía trước.

“A…." Người khuân vác sợ tới mức kêu một tiếng, bên trong đựng đầy cổ vật trang trí, ngã rồi đổ vỡ thì anh ta xong rồi.

Thế mà chuyện đáng sợ lại không phát sinh, người khuân vác nhìn đống hàng hóa trước mặt được đỡ lại, một tay còn lại lôi kéo cổ anh áo anh ta, vẻ mặt không thể tin nổi.

Buông cổ áo ra, người khuân vác nhanh đứng vững cơ thể, anh ta lau mồ hôi một phen, bị dọa đến trái tim cũng nảy lên kịch liệt. Anh ta mở miệng, kϊƈɦ động đến mức nói năng lộn xộn: “Thật là… Quá cảm ơn cậu, nếu không có cậu, không chỉ có tiền công không nhận được lại còn bị đền bù thiệt hại nữa." Anh ta lại lau mồ hôi lạnh trêи mặt, run sợ ban nãy vẫn còn chưa hết.

Mạc Hoài mặt vô cảm, một tay đem cái rương đồ vật đưa cho người khuân vác: “Không cần cảm ơn, trả lại anh."

“Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu." Người khuân vác kϊƈɦ động nhận lấy cái rương, lần nữa nhận được trọng lượng không hề nhẹ trêи vai, mặt anh ta kinh ngạc, người đàn ông trước mặt cư nhiên lại có thể một tay vác hàng được.

Anh ta kinh ngạc, hâm mộ nói: “Ai, sức cậu thất tốt, nếu tôi giống cậu lớn lên có sức như vậy mỗi ngày vác hàng đều không cần vất vả. Ông chủ chúng tôi ngày mong đêm mong tìm được người có sức lớn như vậy đấy."

Lông mày Mạc Hoài nhướn lên: “Ông chủ các người tuyển nhân viên?"

“Đúng vậy, đúng vậy."

Người khuân vác đưa Mạc Hoài tới phòng của ông chủ, thấy ông chủ không phát hiện chuyện vừa rồi của anh ta, giọng nói cũng bình tĩnh, gương mặt tươi cười hướng ông chủ giới thiệu Mạc Hoài. Anh ta đem Mạc Hoài khen tới khen lui, ra sức tiến cử.

Quách Đại Dũng mắt híp lại, đánh giá Mạc Hoài từ trêи xuống dưới, nhìn người cao lớn, tráng kiện thực vừa ý, ông ta nhấp miệng, chậm rãi phun ra mấy chữ, cái bụng lớn cũng theo lời ông ra nói mà phập phồng: “Được rồi, tiểu tử cậu, nghe cậu nhóc Tào Dương khen ngợi như vậy, tôi sẽ thuê cậu. Chỗ chúng tôi tính tiền lương, tất cả mọi người đều là 100 tệ một ngày, chừng nào cậu có thể đi làm?

Mạc Hoài vô cảm, nói một câu: “Tôi không có thẻ căn cước."

Quách Đại Dũng hơi ngây ra một lúc, thịt mỡ trêи mặt run rẩy, hít một ngụm mới mở miệng: “Nếu cậu không có hộ khẩu thì mỗi ngày tôi chỉ có thể trả tệ, có làm không?"

Tào Dương đứng một bên, không nghĩ tới người vừa giúp mình lại không có sổ hộ khẩu, nhưng anh ta cũng không hề kì thị, ở thôn quê nơi anh ta ở, rất nhiều đứa trẻ sinh ra cũng không có hộ khẩu mà đăng ký đấy? Anh ta cũng gặp nhiều rồi.

“Ông chủ, này, 50 tệ cũng quá ít rồi?" Tào Dương mở miệng giúp đỡ, vốn dĩ tiền lương mỗi ngày của bọn họ là 100 tệ, ở nơi đô thị cấp một này bọn họ đã thuộc tầng lớp thấp nhất rồi, hiện tại ngay cả dì lao công mỗi ngày tiền lương cũng không dưới 50 tệ đâu. Quách Đại Dũng tàn nhẫn như vậy, trực tiếp rút tiền lương còn một nửa, chỉ trả 50 tệ, làm thế có người nào mà đủ tiền sống chứ?"

Quách Khải Dũng tựa lên tường, chân phe phẩy, búng búng bụi trong tay, ngữ khí tùy ý: “Tôi chỉ trả vậy thôi, đồng ý thì làm, không thì thôi."

“Được, tôi làm."

Không suy xét chút nào, Mạc Hoài mở miệng đáp ứng.

Trong đôi mắt tối tăm kia cất giấu một tia ngạo kiều, anh rốt cuộc cũng tìm được việc rồi. Hừ, anh biết mà, không có gì có thể làm khó anh đâu, anh là kẻ hèn không có thân phận, không có thẻ căn cước, cho dù vậy anh cũng muốn kiếm thật nhiều tiền nuôi Đường Đường.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại