Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều
Chương 22-1
Trans: Quynh Thi Phuong
Beta: Xám
"Ờm..."
Giương mắt nhìn trân trân tờ giấy trước mặt, tôi đột nhiên thấy cảm xúc cạn kiệt. Ngập ngừng một hồi cũng không đặt bút viết nổi.
Sở dĩ tôi mắc kẹt với đống giấy này hơn nửa ngày rồi vẫn chưa xuống bút, là do tôi đang viết thư tình cho Lục Hi.
Nguyên nhân viết thư là bởi cậu ấy bỗng dưng muốn có một bức, liền quấn lấy tôi đầy mong chờ nói: "Tiểu Nhạc cậu viết cho tớ một bức thư tình được không?"
Đối với chuyện này, tôi đương nhiên không có lí gì mà từ chối, thậm chí bản thân tôi còn cảm thấy hơi mong đợi —— liệu bức thư mà tôi viết ra sẽ như thế nào nhỉ? Lục Hi nhận thư và đọc được, sẽ bày ra dáng vẻ thế nào đây?
Tỉ mỉ suy nghĩ, thực ra giữa tôi và Lục Hi khuyết thiếu rất nhiều giai đoạn mà một đôi nam nữ khi yêu nên trải qua, trong đó bao gồm cả việc thổ lộ và thư tình. Bởi lẽ chúng tôi luôn bên nhau từng giây từng phút, đương nhiên sẽ chẳng có ai nhớ ra vẫn còn một cách kín đáo kinh điển để thể hiện tình cảm.
Nhưng, suy nghĩ cẩn thận rồi, đến khi thật sự phải đặt bút viết, tôi lại lúng túng.
Tôi vốn cho rằng chuyện viết thư tình cho Lục Hi dễ như bỡn. Dù sao tôi cũng thích cậu ấy, nói chính xác hơn là vô cùng thích. Không chỉ vậy chúng tôi còn trò chuyện rất hợp rơ. Thế mà không hiểu sao vừa nghĩ đến việc phải đem mấy lời muốn nói ấy viết ra giấy, thì viết thế nào cũng thấy kỳ quặc.
Hơn nữa chỉ mới mỗi đoạn mở đầu đã rất khó nghĩ —— nói đi nói lại, rốt cuộc nên mở đầu thư tình thế nào đây?
Thường thì viết thư là cách mà những người yêu đơn phương dùng khi muốn tỏ tình một cách thầm kín, cũng có nghĩa là 2 người họ không hề quen nhau. Vậy thì đầu thư chắc chắn sẽ tự giới thiệu, hoặc là hỏi han nhau, cứ thế tự nhiên sẽ hỏi sang vấn đề tình cảm.
Nhưng mà......Tôi phải tự giới thiệu bản thân với Lục Hi ư?
[ Lục Hi:
Xin chào, mình là Tề Tiểu Nhạc, sở dĩ mình viết cho cậu bức thư này vì mình là bạn gái của cậu. ]
Đầu thư viết thế này cứ sai sai sao ấy, thành trò cười mất thôi.
[ Lục Hi:
Nè, của cậu nè, bức thư tình cậu yêu cầu đây. ]
Đây là nhân viên đang phục vụ đồ ăn hay sao?
[ Lục Hi:
Cậu biết không? Trước giờ mình vẫn thích cậu, nhưng dù thích cậu lâu đến vậy rồi, đây là lần đầu tiên tớ viết thư tình cho cậu, cậu ngạc nhiên chứ ? ]
Ngạc nhiên cái nỗi gì chứ, người bắt tôi viết thư tình chẳng phải là cậu sao!
"Haizz......"
Tôi thở dài một hơi, ôm đầu nằm bò ra bàn, trước giờ chưa từng cảm thấy mệt mỏi đến vậy. Thực ra bất kể là tôi viết gì đi chăng nữa, Lục Hi nhận được cũng đều vui. Chỉ cần bức thư đó là tôi viết, cậu ấy sẽ vô cùng trân trọng mà giữ lại, sau đó cẩn thận cất đi, kể cả cất một thời gian lâu rồi, mở tờ giấy ra xem thì trang thư vẫn sẽ như lúc mới nhận được, không hề thay đổi.
.......Mặc dù biết rất rõ điều ấy, tôi vẫn muốn cẩn thận viết cho cậu ấy một bức thư. Nếu như tôi là người duy nhất có thể khiến cậu ấy vui chỉ với vài dòng thư viết bừa, vậy tại sao không nghiêm túc mà viết, khiến cậu ấy thật sự vui đến phát điên luôn chứ?
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt tràn ngập sung sướng của cậu ấy khi nhìn thấy bức thư, tôi bỗng cảm thấy sự bế tắc giờ đây cũng biến thành một niềm hạnh phúc.
"Làm gì đấy? Ở đó mà ai ya ... ai yà" Cửa phòng vẫn luôn để mở, mẹ tôi bước vào. "Mẹ rửa ít nho nè, ăn không?"
"Dạ có". Tôi ngồi thẳng lưng, đón lấy "hoa quả tình iu" mà mẹ đưa qua, "Mẹ, mẹ từng nhận được thư tình bao giờ chưa?"
"Thư tình à? Nhận rồi, nhận rất nhiều nữa cơ."
"Thật á?!" Đây là bí mật lịch sử chưa từng được bật mí nha!
Mẹ tôi mồm ngậm nho, lông mày nhướng cao đầy tự mãn: "Chứ sao nữa ! Lúc bố mày tán tỉnh mẹ, mỗi ngày một bức thư tình không trượt phát lào con nhé."
"......" Bố à, sao con không được nghe kể những câu chuyện này cơ chứ, thì ra bố mới là cao thủ tình trường!
"Con đi hỏi bố cách viết thư tình."
"Hả? Con viết thư cho ai?"
"Cho Lục Hi á."
"Ể —— " Mẹ tôi cố ý bày ra động tác xoa xoa cánh tay:"Hai đứa bây tay trong tay bao lâu rồi, giờ còn viết thư tình!"
Nhưng tôi đâu chịu ngồi yên để mẹ trêu chọc: "Ể —— Mẹ và bố một đôi vợ chồng già cả rồi, sao còn phải đi hẹn hò nữa?"
Mẹ tôi nhịn cười không nổi:"Con nhóc thối tha, nhanh chóng chạy đi tìm bố mày kìa!"
Bố tôi ngồi ở phòng khách vẻ mặt nghiêm túc xem TV, cảnh đang chiếu là bộ phim tình cảm mà tối nào mẹ tôi cũng xem, nam nữ chính đang "chiến tranh lạnh", hai bên đều nói ra những lời tổn thương nhau, phỏng chừng một thời gian nữa nữ phụ sẽ nhẹ nhàng lên sàn.
Thật lòng mà nói, loại phim này đối với tôi không có tí hấp dẫn nào, tình tiết đơn giản đi thì chết ai chứ?
"Bố, bố ơi, ông bố iu dấu của con ơi, con có chuyện cần hỏi bố đây." Tôi ngồi trên sofa dựa sát vào người bố.
"Chuyện gì vậy?" Gương mặt bố đầy vẻ tò mò.
Tôi chủ động bóp vai cho bố: "Con muốn viết cho Lục Hi một bức thư tình, nhưng mà viết thế nào cũng không ổn. Mẹ con nói năm đó bố viết thư tình cho mẹ nhiều lắm, con muốn học hỏi kinh nghiệm."
Im lặng một lúc, bố thở dài: "Con gái sớm vậy đã như bát nước đổ đi......"
"Bố......Nói cho con đi mà"
"Ai yà......thư tình ấy mà, thực ra rất dễ viết." Bố tôi dùng giọng điệu tựa như "cao nhân đắc đạo" mà nói, "Lúc đó bố viết thư tình cho mẹ con, không bao giờ phải nghĩ sẽ viết cái gì, trước khi bố đặt bút, chỉ cần trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh của mẹ con là văn tự động tuôn ra như suối."
"......Ý trong đầu con thì như suối phun, nhưng khổ nỗi con vẫn viết không nổi."
Bố tôi lắc đầu: "Nghĩ sao viết vậy đi chớ, cái trò này mà súc tích với trau chuốt là không thành đâu. Con thật thà bao nhiêu, càng ngốc nghếch bao nhiêu thì đọc lên càng chân thành bấy nhiêu."
"Càng ngốc nghếch???"
"Ví dụ nhé, năm đó ba từng viết cho mẹ con như thế này 'trong trái tim anh, em chính là bông hoa đẹp nhất'. Vừa đơn giản, chân thành, nhiệt huyết lại vừa gan dạ hữu hiệu."
"......" Tôi chỉ dám âm thầm "Ặc ..." một tiếng.
Sau khi tận tụy bóp vai đấm lưng cho bố, tôi về phòng. Vừa đóng chặt cửa liền áp dụng ngay mớ kinh nghiệm thẳng thừng mà thô sơ mà bố nói, ngồi viết thư tình.
Bố nói nghĩ gì viết nấy, đừng lo lắng quá nhiều.
......Thế, tôi nghĩ gì ấy nhỉ?
Khoảnh khắc hình ảnh của Lục Hi hiện lên trong đầu, hàng tá những suy nghĩ trên trời dưới biển bỗng nảy ra.
[ Cậu thật đẹp trai. ]
[ Tớ thích dáng vẻ của cậu khi cười. ]
[ Ánh mắt của cậu rất rất có hồn. ]
[ Mái tóc của cậu mềm mượt, sờ thích lắm. ]
[ Ngón tay thon dài. ]
[ Lúc đánh piano tay rất đẹp. ]
.........
Tôi đem mớ suy nghĩ loạn xì ngầu này viết ra một tờ giấy trước, không thiếu cái nào.
Để khi viết xong thư không cảm thấy tiếc nuối vì nhận ra đã bỏ quên điều gì đó, tôi cật lực vơ vét mọi ngóc ngách trong đầu óc của mình, đem tất cả những suy nghĩ có dính líu đến Lục Hi viết hết ra.
Vài câu ngăn ngắn thế thôi mà viết hết mấy khổ giấy lớn, tôi mới phát hiện bản thân thế mà lại biết nhiều chuyện của Lục Hi đến vậy.
Tôi vẫn luôn biết tôi hiểu cậu ấy, hơn nữa còn là người hiểu rõ nhất. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp cảm nhận được sự thấu hiểu này chi li nhỏ nhặt biết bao, trải qua ngày dồn tháng tụ, từng chút từng chút bóc tách tới tận cùng mà đặt cậu ấy vào trong tim.
.....Đột nhiên hơi nhớ cậu ấy.
Không, là rất nhớ.
Nhưng bây giờ không thể nói cho Lục Hi được, nếu đã mở lời rồi, chắc chắn tôi sẽ không nhịn được mà tuôn hết mọi chuyện ra.
Sự kiềm chế này khiến cho ta vừa thấy hạnh phúc, lại vừa thấy khổ sở.
Nhưng ít nhất, tôi nghĩ mình đã biết cách để mở đầu thư tình rồi.
[ Lục Hi:
Thời điểm viết bức thư này cho cậu, tớ luôn nhớ đến hình bóng cậu. ]
[Nghĩ đến sau này cậu đọc được, và nó khiến cậu vui, vui vô cùng tận, thì tốt quá rồi.]