Bạn Trai Tôi Đang Thối Rữa
Chương 4
Tôi bắt đầu tìm kiếm trên mạng những mẹo vặt mà bình thường hay được nhiều người lôi ra bàn luận… À không, là cách xử lý thi thể thế nào.
Cuối cùng, sau khi trông thấy một tấm hình chụp một thí nghiệm trên thịt động vật, tôi cơ hồ đánh mất toàn bộ hi vọng về việc này. Nhất là… khi khúc xương bị đốt cháy đen đó hiện ra trước mắt tôi. Tạm không nói hành động này sẽ mang đến những thương tổn lớn dường nào cho cái xác hiện đang nằm trong phòng tắm của tôi kia, chỉ riêng việc dùng một lượng lớn a xít đậm đặc… Tôi đã phải băng qua cả nửa thành phố, rồi còn phải cung cấp thẻ căn cước mới có thể mua được.
Vào những lúc thế này, thật không thể không cảm thán rằng, những người làm ra được cái thí nghiệm đầy tính thực dụng kia, quả có được điều kiện phòng thực nghiệm… quá tốt. Nhưng, cứ cho là phòng thực nghiệm đi nữa thì cũng chỉ có thể lấy được một lượng nhỏ chứ không thể có đủ liều lượng để phân hủy cả một cái xác đang thối rữa.
Tôi so vai, cuối cùng tắt máy tính đi, sau đó bước vào căn phòng tắm đang vang những tiếng vù vù không dứt. Mấy tiếng đồng hồ trước, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi thứ mùi hôi thối đó và quyết định bật mở quạt thông gió chỉ trong một chớp nhoáng. Nếu nói trước đó vẫn chỉ có duy nhất một thứ mùi tanh của máu và thịt sống, vậy thứ mùi của sớm nay — được ấp ủ suốt cả đêm hè (hoặc thậm chí đã bắt đầu từ cái khoảnh khắc của hai đêm trước đó), trong căn phòng tắm không thông gió — tôi có thể khẳng định nó chính là mùi hôi thối của xác chết mà người ta thường nói.
Hai chân anh cuộn tròn, ngồi co người trên lớp gạch bằng men sứ giữa bồn tắm và bồn rửa tay. Tư thế này rất dễ khiến người ta liên tưởng tới những kiểu học sinh hay bị bắt nạt hồi còn trên ghế nhà trường… Ôi, nếu như, anh đang không dùng tay cấu xé những thớ thịt trên người mình.
Tôi hít vào mấy hơi thật sâu, để cho niêm mạc mũi mình làm quen với thứ mùi này. Sau đó tôi đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt anh, hỏi như anh vẫn còn bình thường: “Anh thật sự không cảm thấy một chút đau đớn nào luôn sao?"
Nói thực lòng, tôi nhìn mà đau xót vô cùng. Đầu ngón tay phải đã lộ cả xương trắng của anh đang ngắt lấy một miếng thịt thối trên người mình. Bóng dáng thoạt trông đã không thể gọi là cao lớn của anh lúc này… đã bị chính anh cấu xé ra biết bao thương tích, chồng chéo lên nhau. Có nhiều chỗ, thậm chí còn trông thấy cả xương trắng, và cả sắc hồng ửng tươi sáng lộ ra từ những thớ thịt chưa kịp thối rữa của anh.
Đó là… hệt như màu đỏ tươi của những miếng sườn treo lủng lẳng ngoài mấy hàng thịt sống.
Con người và những con vật khác, rốt cuộc có khác gì nhau cơ chứ? Nếu đến cả màu sắc của thứ thịt cấu tạo nên thân thể cũng như nhau, vậy thì… cái gọi là sự khác biệt lấy từ đâu ra? Nếu như thống trị hành tinh này đổi sang một giống loài khác, liệu nhân loại có trở thành một thứ đồ ngon lành trên bàn ăn của ai?
Tôi nghiêng đầu suy xét vấn đề này, ngón tay xẹt qua lồng ngực anh tạo ra một vệt đỏ màu thịt. Xúc cảm giờ phút này đã không giống với cảm xúc giá lạnh kia nữa, chỉ là… vẫn y nguyên một nhiệt độ mà người bình thường không nên có.
Khoảng cách giữa ngón tay tôi với trái tim anh, chỉ vỏn vẹn bằng bề ngang của một khúc xương sườn. Xuyên qua khe hở giữa những khúc xương, tôi đã nhìn thấy… khối thịt có lẽ là trái tim anh. Dưới bóng đèn sáng trắng chói lòa trong phòng tắm, đến cả mạch máu trên mặt anh cũng hiện ra mồn một trước mắt.
Một nguồn sức mạnh xâm chiếm dần hai má tôi. Là một cánh tay khác của anh. À… so với tay phải thì tay trái của anh vẫn còn lành lặn hơn rất nhiều.
Anh di ngón tay viết chữ trong lòng bàn tay tôi: Sao vậy?
Có vẻ như anh đã biết rằng tôi vừa mới làm gì trong suốt mấy tiếng qua. Tôi thở ra một hơi thật dài, lắc đầu với khuôn mặt đã đổi màu của anh.
Một chuỗi im lặng kéo dài. Thỉnh thoảng lại có tiếng giọt nước rơi xuống nền gạch vang lên, là âm thanh từ những ** của anh đang nhỏ xuống.
Tôi không biết mình nên làm sao với anh nữa, nhưng ít ra có một điều tôi hết sức rõ ràng. Đó là nếu còn tiếp tục không “dọn sạch" những thứ này đi thì cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm tới tận cửa. Tôi không rõ liệu đến lúc nào thì đám công nhân thoát nước mới có thể phát hiện sự bất bình thường của những thứ chất lỏng thải ra từ căn hộ của chúng tôi, nhưng cái mùi khiến người ta khó lòng lơ đi này đây thì rất có thể đã lan ra khắp tầng lầu này rồi, hoặc đã bị thiết bị thông gió thổi đến tận nơi nào không chừng.
Tôi lắc mạnh đầu, quyết định tạm thời không nghĩ tới những sự việc khiến mình rối trí này nữa. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, nói bằng một vẻ trịnh trọng: “Em muốn nói chuyện này với anh."
“???"
“Ý em là… Bây giờ em muốn nói rõ với anh một lần."
“…"
Trên gương mặt đơ cứng đó hiện đang cố hết sức để tạo ra một biểu cảm ngơ ngác — thật sự là ngơ ngác dễ thương hết đỗi.
Tôi nghiêng đầu, tiếp tục nói ra lý do của mình: “Bởi vì, vừa mới trông thấy trái tim của anh đó."
Những người đang yêu đương tha thiết thường nói rằng, cái gì đại loại như tình yêu ngập trong trái tim anh, rồi anh có thể móc luôn tim mình ra cho em xem, hay rằng em chiếm lĩnh tim anh các thứ ấy.
— Có thể nhìn thấy trái tim của người yêu, chẳng phải là một chuyện rất đỗi lãng mạn hay sao?
Thế là, tôi nhìn sâu vào mắt anh, dù rằng ngay đến con mắt duy nhất còn sót lại kia cũng đã lõm xuống, và nói: “Em thích anh."
Đã thích một người nào đó, vậy nếu chỉ thích vẻ bề ngoài của cô ấy hay anh ấy thì thật là nông cạn, bởi vì sớm muộn gì da thịt cũng sẽ trở thành quá khứ. Vậy, những cái gọi là giọng nói yêu thích, tích cách yêu thích, dáng điệu yêu thích, tâm hồn yêu thích… thì thực sự sẽ tồn tại đến khi nào đây? Quả vậy, đối với một người bình thường, những thứ này rất khó có thể biến mất hoặc thay đổi… Đối với những người mà tự họ cảm nhận được sự tồn tại chân thật của tình yêu ấy, có lẽ đây cũng chỉ là chuyện chó chê mèo lắm lông mà thôi. Để tìm được một điểm đặc biệt khó mà xóa bỏ, để coi nó làm lý do cho tình yêu của mình, để nâng cao giá trị của tình cảm của mình lên. Dù thế, trên thế giới này vẫn luôn có ngoại lệ.
Có người sẽ hoàn toàn biến mất, toàn bộ những thứ khiến anh ta là một con người bình thường — bao gồm cả ngoại hình bề ngoài, và cả giọng nói, tính cách, dáng điệu, tâm hồn chân thật của anh ta. Nhưng tôi vẫn luôn thích anh.
Cái thích tận xương tủy như thế.
Đến cả người sợ nhất là xem phim ma như tôi mà cũng có thể cô độc đối mặt với tình cảnh trong căn nhà mà trông hệt như hiện trường giết người này.
Nhưng anh, ở ngay phía trước, vẫn không có chút nào phản ứng. Tôi mỉm cười, lặp lại câu nói vừa nãy: “Em nói là, em thích anh."
Và rồi, anh nhoài người sang ôm siết lấy tôi, thật chặt. Tôi bị sức lực của anh khiến cho ngã phịch xuống đất. Anh dùng sức rất mạnh, mạnh đến nỗi cơ thể tôi bị những khúc xương lồ lộ của anh cấn phải, nhức nhối.
Tôi biết chắc rằng trên da và áo ngủ của mình chắc chắn đã dây đầy bởi những thứ trên cơ thể anh. Vậy thì có làm sao? Tôi vươn tay đáp lại cái ôm của anh, khẽ khàng vỗ lên tấm lưng anh, chạm môi lên vành tai giá lạnh của anh.
Mấy phút sau, tựa như cuối cùng đã ra được một quyết định nào đó, ngón tay anh lia tiếp những kí tự trên lưng tôi —
“Khiến anh… tiêu hóa hết đi."
“… Dùng… dịch vị của em."
… … … … … … … ….
Tôi lại không thể từ chối anh.
Trong nhà có tổng cộng bốn con dao. Một con dao thái lớn thường dùng để bằm thịt, một con dao thái nhỏ thường dùng để thái rau, một con dao hoa quả lớn thường dùng để cắt trái cây, một con dao hoa quả nhỏ thường dùng để gọt vỏ trái cây. Giờ này phút này, tất cả chúng đều bị tôi cầm đến phòng tắm, xếp hàng đặt ra trước mắt.
Anh duỗi một cánh tay về phía tôi, ý tứ đại khái kiểu hãy bắt đầu từ chỗ đó.
Tay phải tôi cầm con dao hoa quả lớn hơn lên, nâng cao tay, sau đó… vươn tới gần cánh tay anh. Cổ tay tôi không ngừng run lên… không, có lẽ, là toàn thân tôi đang không ngừng run lên.
— Đó, nó là…
Cảnh vật trước mắt tôi nhòe dần đi, không thể nhìn rõ. Rõ ràng là cánh tay tôi vẫn đang dần vươn ra với một tốc độ ổn định, nhưng trong mắt tôi, nó lại như hành động đã được làm chậm đi gấp mấy lần…
— Cứ tiếp tục thế này…
Một tiếng keng vang lên, con dao trong tay tôi đã rơi xuống đất.
Sau cùng, tôi òa khóc. Từ khi mọi việc bắt đầu tới giờ, lần đầu tiên tôi bật khóc.
Không phải là không biết tiếp theo nên làm gì, mà là không thể nhận rõ xem liệu cứ tiếp tục làm thế này thì có phải là một quyết định đúng đắn hay không.
Anh cầm con dao lên, đặt lại vào trong tay tôi, người vẫn đang lớn tiếng gào khóc. Rồi anh nắm chặt lấy cổ tay tôi, ép tôi điều khiển lưỡi dao cắm phập vào vai anh. Nước mắt tôi lại càng tuôn trào như nước lũ, khiến ánh sáng chiếu qua bị khúc xạ, biến hình. Tôi nhìn thấy những sớ thịt đã lộ ra của anh ở nơi miệng vết cắt.
Ha ha, đó là… Thứ mà tôi đã từng liên tưởng tới, hệt như màu của thứ thịt sống bán trong siêu thị…
Tựa như chỉ cần chuyện đã xảy ra là sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, không thể dừng lại. Tôi xé toạc những bộ phận vẫn chưa thối rữa trên người anh ra, với một động tác gần như là thô bạo, rồi lập tức tống ngay vào trong miệng.
— Đều là lỗi của gã đàn ông này.
— Tất cả mọi thứ, đều là do gã này kéo tới.
Tôi chỉ nhớ được rằng, hôm đó, tôi vừa khóc, vừa nuốt ngấu lấy thứ thịt sống trong miệng, cơ hồ chẳng kịp để ý mùi vị của nó thế nào.
Và rồi, cánh tay đang tiến dần tới mốc chỉ còn lại xương trắng của anh đó đã vuốt ve mái tóc tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi và làm cho tiếng thở đứt quãng vì vừa khóc nấc lên của tôi dịu xuống, hết đỗi dịu dàng.
Dịu dàng đến nỗi… tôi chỉ muốn được thỏa thuê khóc mãi.
Cuối cùng, sau khi trông thấy một tấm hình chụp một thí nghiệm trên thịt động vật, tôi cơ hồ đánh mất toàn bộ hi vọng về việc này. Nhất là… khi khúc xương bị đốt cháy đen đó hiện ra trước mắt tôi. Tạm không nói hành động này sẽ mang đến những thương tổn lớn dường nào cho cái xác hiện đang nằm trong phòng tắm của tôi kia, chỉ riêng việc dùng một lượng lớn a xít đậm đặc… Tôi đã phải băng qua cả nửa thành phố, rồi còn phải cung cấp thẻ căn cước mới có thể mua được.
Vào những lúc thế này, thật không thể không cảm thán rằng, những người làm ra được cái thí nghiệm đầy tính thực dụng kia, quả có được điều kiện phòng thực nghiệm… quá tốt. Nhưng, cứ cho là phòng thực nghiệm đi nữa thì cũng chỉ có thể lấy được một lượng nhỏ chứ không thể có đủ liều lượng để phân hủy cả một cái xác đang thối rữa.
Tôi so vai, cuối cùng tắt máy tính đi, sau đó bước vào căn phòng tắm đang vang những tiếng vù vù không dứt. Mấy tiếng đồng hồ trước, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi thứ mùi hôi thối đó và quyết định bật mở quạt thông gió chỉ trong một chớp nhoáng. Nếu nói trước đó vẫn chỉ có duy nhất một thứ mùi tanh của máu và thịt sống, vậy thứ mùi của sớm nay — được ấp ủ suốt cả đêm hè (hoặc thậm chí đã bắt đầu từ cái khoảnh khắc của hai đêm trước đó), trong căn phòng tắm không thông gió — tôi có thể khẳng định nó chính là mùi hôi thối của xác chết mà người ta thường nói.
Hai chân anh cuộn tròn, ngồi co người trên lớp gạch bằng men sứ giữa bồn tắm và bồn rửa tay. Tư thế này rất dễ khiến người ta liên tưởng tới những kiểu học sinh hay bị bắt nạt hồi còn trên ghế nhà trường… Ôi, nếu như, anh đang không dùng tay cấu xé những thớ thịt trên người mình.
Tôi hít vào mấy hơi thật sâu, để cho niêm mạc mũi mình làm quen với thứ mùi này. Sau đó tôi đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt anh, hỏi như anh vẫn còn bình thường: “Anh thật sự không cảm thấy một chút đau đớn nào luôn sao?"
Nói thực lòng, tôi nhìn mà đau xót vô cùng. Đầu ngón tay phải đã lộ cả xương trắng của anh đang ngắt lấy một miếng thịt thối trên người mình. Bóng dáng thoạt trông đã không thể gọi là cao lớn của anh lúc này… đã bị chính anh cấu xé ra biết bao thương tích, chồng chéo lên nhau. Có nhiều chỗ, thậm chí còn trông thấy cả xương trắng, và cả sắc hồng ửng tươi sáng lộ ra từ những thớ thịt chưa kịp thối rữa của anh.
Đó là… hệt như màu đỏ tươi của những miếng sườn treo lủng lẳng ngoài mấy hàng thịt sống.
Con người và những con vật khác, rốt cuộc có khác gì nhau cơ chứ? Nếu đến cả màu sắc của thứ thịt cấu tạo nên thân thể cũng như nhau, vậy thì… cái gọi là sự khác biệt lấy từ đâu ra? Nếu như thống trị hành tinh này đổi sang một giống loài khác, liệu nhân loại có trở thành một thứ đồ ngon lành trên bàn ăn của ai?
Tôi nghiêng đầu suy xét vấn đề này, ngón tay xẹt qua lồng ngực anh tạo ra một vệt đỏ màu thịt. Xúc cảm giờ phút này đã không giống với cảm xúc giá lạnh kia nữa, chỉ là… vẫn y nguyên một nhiệt độ mà người bình thường không nên có.
Khoảng cách giữa ngón tay tôi với trái tim anh, chỉ vỏn vẹn bằng bề ngang của một khúc xương sườn. Xuyên qua khe hở giữa những khúc xương, tôi đã nhìn thấy… khối thịt có lẽ là trái tim anh. Dưới bóng đèn sáng trắng chói lòa trong phòng tắm, đến cả mạch máu trên mặt anh cũng hiện ra mồn một trước mắt.
Một nguồn sức mạnh xâm chiếm dần hai má tôi. Là một cánh tay khác của anh. À… so với tay phải thì tay trái của anh vẫn còn lành lặn hơn rất nhiều.
Anh di ngón tay viết chữ trong lòng bàn tay tôi: Sao vậy?
Có vẻ như anh đã biết rằng tôi vừa mới làm gì trong suốt mấy tiếng qua. Tôi thở ra một hơi thật dài, lắc đầu với khuôn mặt đã đổi màu của anh.
Một chuỗi im lặng kéo dài. Thỉnh thoảng lại có tiếng giọt nước rơi xuống nền gạch vang lên, là âm thanh từ những ** của anh đang nhỏ xuống.
Tôi không biết mình nên làm sao với anh nữa, nhưng ít ra có một điều tôi hết sức rõ ràng. Đó là nếu còn tiếp tục không “dọn sạch" những thứ này đi thì cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm tới tận cửa. Tôi không rõ liệu đến lúc nào thì đám công nhân thoát nước mới có thể phát hiện sự bất bình thường của những thứ chất lỏng thải ra từ căn hộ của chúng tôi, nhưng cái mùi khiến người ta khó lòng lơ đi này đây thì rất có thể đã lan ra khắp tầng lầu này rồi, hoặc đã bị thiết bị thông gió thổi đến tận nơi nào không chừng.
Tôi lắc mạnh đầu, quyết định tạm thời không nghĩ tới những sự việc khiến mình rối trí này nữa. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, nói bằng một vẻ trịnh trọng: “Em muốn nói chuyện này với anh."
“???"
“Ý em là… Bây giờ em muốn nói rõ với anh một lần."
“…"
Trên gương mặt đơ cứng đó hiện đang cố hết sức để tạo ra một biểu cảm ngơ ngác — thật sự là ngơ ngác dễ thương hết đỗi.
Tôi nghiêng đầu, tiếp tục nói ra lý do của mình: “Bởi vì, vừa mới trông thấy trái tim của anh đó."
Những người đang yêu đương tha thiết thường nói rằng, cái gì đại loại như tình yêu ngập trong trái tim anh, rồi anh có thể móc luôn tim mình ra cho em xem, hay rằng em chiếm lĩnh tim anh các thứ ấy.
— Có thể nhìn thấy trái tim của người yêu, chẳng phải là một chuyện rất đỗi lãng mạn hay sao?
Thế là, tôi nhìn sâu vào mắt anh, dù rằng ngay đến con mắt duy nhất còn sót lại kia cũng đã lõm xuống, và nói: “Em thích anh."
Đã thích một người nào đó, vậy nếu chỉ thích vẻ bề ngoài của cô ấy hay anh ấy thì thật là nông cạn, bởi vì sớm muộn gì da thịt cũng sẽ trở thành quá khứ. Vậy, những cái gọi là giọng nói yêu thích, tích cách yêu thích, dáng điệu yêu thích, tâm hồn yêu thích… thì thực sự sẽ tồn tại đến khi nào đây? Quả vậy, đối với một người bình thường, những thứ này rất khó có thể biến mất hoặc thay đổi… Đối với những người mà tự họ cảm nhận được sự tồn tại chân thật của tình yêu ấy, có lẽ đây cũng chỉ là chuyện chó chê mèo lắm lông mà thôi. Để tìm được một điểm đặc biệt khó mà xóa bỏ, để coi nó làm lý do cho tình yêu của mình, để nâng cao giá trị của tình cảm của mình lên. Dù thế, trên thế giới này vẫn luôn có ngoại lệ.
Có người sẽ hoàn toàn biến mất, toàn bộ những thứ khiến anh ta là một con người bình thường — bao gồm cả ngoại hình bề ngoài, và cả giọng nói, tính cách, dáng điệu, tâm hồn chân thật của anh ta. Nhưng tôi vẫn luôn thích anh.
Cái thích tận xương tủy như thế.
Đến cả người sợ nhất là xem phim ma như tôi mà cũng có thể cô độc đối mặt với tình cảnh trong căn nhà mà trông hệt như hiện trường giết người này.
Nhưng anh, ở ngay phía trước, vẫn không có chút nào phản ứng. Tôi mỉm cười, lặp lại câu nói vừa nãy: “Em nói là, em thích anh."
Và rồi, anh nhoài người sang ôm siết lấy tôi, thật chặt. Tôi bị sức lực của anh khiến cho ngã phịch xuống đất. Anh dùng sức rất mạnh, mạnh đến nỗi cơ thể tôi bị những khúc xương lồ lộ của anh cấn phải, nhức nhối.
Tôi biết chắc rằng trên da và áo ngủ của mình chắc chắn đã dây đầy bởi những thứ trên cơ thể anh. Vậy thì có làm sao? Tôi vươn tay đáp lại cái ôm của anh, khẽ khàng vỗ lên tấm lưng anh, chạm môi lên vành tai giá lạnh của anh.
Mấy phút sau, tựa như cuối cùng đã ra được một quyết định nào đó, ngón tay anh lia tiếp những kí tự trên lưng tôi —
“Khiến anh… tiêu hóa hết đi."
“… Dùng… dịch vị của em."
… … … … … … … ….
Tôi lại không thể từ chối anh.
Trong nhà có tổng cộng bốn con dao. Một con dao thái lớn thường dùng để bằm thịt, một con dao thái nhỏ thường dùng để thái rau, một con dao hoa quả lớn thường dùng để cắt trái cây, một con dao hoa quả nhỏ thường dùng để gọt vỏ trái cây. Giờ này phút này, tất cả chúng đều bị tôi cầm đến phòng tắm, xếp hàng đặt ra trước mắt.
Anh duỗi một cánh tay về phía tôi, ý tứ đại khái kiểu hãy bắt đầu từ chỗ đó.
Tay phải tôi cầm con dao hoa quả lớn hơn lên, nâng cao tay, sau đó… vươn tới gần cánh tay anh. Cổ tay tôi không ngừng run lên… không, có lẽ, là toàn thân tôi đang không ngừng run lên.
— Đó, nó là…
Cảnh vật trước mắt tôi nhòe dần đi, không thể nhìn rõ. Rõ ràng là cánh tay tôi vẫn đang dần vươn ra với một tốc độ ổn định, nhưng trong mắt tôi, nó lại như hành động đã được làm chậm đi gấp mấy lần…
— Cứ tiếp tục thế này…
Một tiếng keng vang lên, con dao trong tay tôi đã rơi xuống đất.
Sau cùng, tôi òa khóc. Từ khi mọi việc bắt đầu tới giờ, lần đầu tiên tôi bật khóc.
Không phải là không biết tiếp theo nên làm gì, mà là không thể nhận rõ xem liệu cứ tiếp tục làm thế này thì có phải là một quyết định đúng đắn hay không.
Anh cầm con dao lên, đặt lại vào trong tay tôi, người vẫn đang lớn tiếng gào khóc. Rồi anh nắm chặt lấy cổ tay tôi, ép tôi điều khiển lưỡi dao cắm phập vào vai anh. Nước mắt tôi lại càng tuôn trào như nước lũ, khiến ánh sáng chiếu qua bị khúc xạ, biến hình. Tôi nhìn thấy những sớ thịt đã lộ ra của anh ở nơi miệng vết cắt.
Ha ha, đó là… Thứ mà tôi đã từng liên tưởng tới, hệt như màu của thứ thịt sống bán trong siêu thị…
Tựa như chỉ cần chuyện đã xảy ra là sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, không thể dừng lại. Tôi xé toạc những bộ phận vẫn chưa thối rữa trên người anh ra, với một động tác gần như là thô bạo, rồi lập tức tống ngay vào trong miệng.
— Đều là lỗi của gã đàn ông này.
— Tất cả mọi thứ, đều là do gã này kéo tới.
Tôi chỉ nhớ được rằng, hôm đó, tôi vừa khóc, vừa nuốt ngấu lấy thứ thịt sống trong miệng, cơ hồ chẳng kịp để ý mùi vị của nó thế nào.
Và rồi, cánh tay đang tiến dần tới mốc chỉ còn lại xương trắng của anh đó đã vuốt ve mái tóc tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi và làm cho tiếng thở đứt quãng vì vừa khóc nấc lên của tôi dịu xuống, hết đỗi dịu dàng.
Dịu dàng đến nỗi… tôi chỉ muốn được thỏa thuê khóc mãi.
Tác giả :
I Hứa Đa