Bạn Trai Thiên Tài
Chương 45
Tần Dương kinh ngạc nhìn Nguyễn Manh, Nguyễn Manh cũng có cảm giác ngoài ý muốn. Không ngờ thế giới này nhỏ như vậy, nhiều năm rồi còn có thể gặp lại, lúc trước nghe bạn học cũ nói cậu ta cùng phú nhị đại đính hôn, hoá ra người kia chính là Lí Bội Dao.
Nguyễn Manh cũng coi như là ở cái vòng này lớn lên, ở nước ngoài cũng tiếp xúc với không ít người giàu có, trong cái thế giới này nếu không phải là con một thì những cô gái nhà giàu được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế không nhiều lắm, rất nhiều cô gái từ nhỏ đã không phải lo ăn, lo mặc, lo kiếm tiền, thứ duy nhất bọn họ theo đuổi đó chính là tình yêu đích thực.
Loại phượng hoàng nam(*) này giống như được tạo ra giành riêng cho con gái nhà giàu, cho nên tổ hợp này cô cũng đã thấy nhiều, cũng không nói gì.
(*)Cụm này có hai nghĩa, một là một người xuất nghèo khổ nhưng nhờ nỗ lực học tập và làm việc mà thành đạt, còn có nghĩa nữa là kẻ chuyên ăn bám phụ nữ nhà giàu. Ở đây chúng ta hiểu theo nghĩa thứ hai nhé
Lí Bội Dao giới thiệu hai người với nhau, sắc mặt Tần Dương có hơi mất tự nhiên, Nguyễn Manh cũng không để ý mà tự nhiên chào hỏi. Tuy rằng cô biết gia cảnh của Tần Dương, lúc trước cũng không có bằng chứng chứng minh việc cậu ta làm với Trần Mặc, nhưng cũng nhiều năm rồi mới ngẫu nhiên gặp lại, cũng không cần phải khó xử.
Nguyễn Manh mỉm cười chào hỏi, “Hoá ra là bạn học cũ."
Lí Bội Dao nhìn Nguyễn Manh, “Thì ra hai người là bạn học cao trung, có thời gian chúng ta hẹn nhau nói chuyện lúc anh ấy học cao trung nhé."
Nguyễn Manh khách khí cười, “Lúc đó chúng tôi cũng không thân, vị hôn phu của cô lúc học cao trung được rất nhiều người yêu thích, mà tôi lúc đó khó khăn lắm mới thi vào được lớp đặc biệt, việc học ngay từ đầu đã không đuổi kịp, không muốn bị loại ra ngoài mà phải ngày đêm đều vội vàng học tập."
“À… vậy sao!" Ngữ khí Lí Bội Dao mang theo một tia thất vọng, nhưng ánh mắt lại tỏ ra rất vui vẻ.
Nguyễn Manh biết rõ, không có người phụ nữ nào hy vọng vị hôn phu của mình cùng bạn học nữ có quan hệ thân thiết.
Tần Dương đứng bên cạnh Lí Bội Dao, nhìn Nguyễn Manh, ánh mắt u ám không rõ. Lí Bội Dao nhìn cậu ta, trong mắt đều là sự ngưỡng mộ, “Phải vậy không? Anh lúc học cao trung rất được mọi người yêu thích?"
Tần Dương nở nụ cười, tươi cười giống hệt như lúc trước, toả ra ánh nắng ấm áp, “Đừng nghe Nguyễn Manh nói đùa, anh nào có lợi hại như vậy."
Lí Bội Dao lại thử Nguyễn Manh, “Huấn luyện viên Nguyễn đã có bạn trai chưa?"
Nguyễn Manh cười cười, tránh để cô ta hỏi nhiều, trực tiếp trả lời, “Có rồi."
Lí Bội Dao đang muốn hỏi tiếp, vừa lúc một khách hàng cũ tiến vào, phất tay với Nguyễn Manh. Nguyễn Manh nhanh chóng gọi huấn luyện viên chuyên nghiệp đến hướng dẫn hai người Lí Bội Dao, sau đó đi đến nhóm khách cũ chào hỏi.
Nguyễn Manh đi toilet, lúc vừa ra ngoài thì đụng phải Tần Dương, cậu ta trên mặt vẫn treo nụ cười, “Trùng hợp thật."
Nguyễn Manh khách khí nói, “Đúng vậy."
“Bây giờ cậu và Trần Mặc đang ở bên nhau sao?"
Nguyễn Manh xa cách cười cười, không nói gì. Tuy rằng chuyện lúc trước không thể xác định là cậu ta làm, nhưng Nguyễn Manh cũng không thích loại người giả tạo như cậu ta.
“Không nghĩ tới trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu thật sự ở bên Trần Mặc."
Tần Dương đã mấy năm không gặp Nguyễn Manh, nếu lúc trước cô chỉ là một thiếu nữ dương quang soái khí, bây giờ trên người lại mang hơi thở hoang dã, tự tin tràn đầy sức sống, mấy thứ này hoà vào với nhau càng làm cho cô thêm rực rỡ loá mắt.
Ánh mắt Tần Dương nhất thời có chút phức tạp, chẳng qua cậu ta luôn có kiên nhẫn, cậu ta lịch sử gật đầu với Nguyễn Manh, tiêu sái đi vào toilet nam.
Nguyễn Manh nhìn bóng dáng cậu ta, lắc đầu, nhìn bề ngoài cậu ta xác thật là một thanh niên tài tuấn, nhưng từ lúc cao trung Nguyễn Manh đã nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta, cho nên đối với cậu ta không có một chút hảo cảm nào, chỉ cần cậu ta không chọc đến cô, cô cũng không rảnh rỗi quản chuyện thị phi của người khác.
Lúc Nguyễn Manh từ câu lạc bộ trở về, Trần Mặc đang ở phòng bếp nấu cơm, robot quét rác đi phía sau anh phát ra âm thanh ‘ đô đô ‘. Sinh hoạt của Nguyễn Manh trước kia không có quy luật, rất nhiều lần không ăn cơm đúng giờ, từ sau khi dọn đến đây, Trần Mặc mỗi ngày tan làm đều đúng giờ nấu cơm, mỗi loại nguyên liệu nấu ăn anh đều cẩn thận lựa chọn, nhìn chằm chằm quan sát mấy giây, hơn nữa anh cực kỳ kiên nhẫn, có thể dùng cả một ngày để hầm canh xương.
Bữa tối là canh xương hầm và rau cải trắng xào, Nguyễn Manh vừa nhét đồ ăn đầy miệng vừa khen ngon hơn cả bên ngoài làm.
Trần Mặc nhìn Nguyễn Manh vui vẻ ăn, khoé miệng như có như không lộ ra nụ cười, bốn năm đại học anh đã học được rất nhiều cách làm món ăn, trước kia chỉ có một mình, bây giờ cuối cùng anh cũng có thể nấu cho Nguyễn Manh ăn, nhìn người mình thích ăn đồ mình nấu, loại cảm giác này làm anh hết sức thoả mãn.
Nguyễn Manh ăn xong, thoả mãn vỗ vỗ bụng, cô nhìn Trần Mặc đối diện đang cúi đầu ăn cơm, làn da anh trời sinh trắng nõn tinh tế, được thừa hưởng ưu điểm của Tần Nam, lông mi dày cong, đồng tử đen láy, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác thanh thuần đáng yêu. Giờ phút này anh rũ mắt xuống, tóc mái che đậy toàn bộ vầng trán, Nguyễn Manh đột nhiên nói, “Tóc mái của cậu nhiều quá, che mất mắt rồi."
Trần Mặc ngước mắt lên, nhìn ngược lên tóc mái của mình, phát hiện tầm mắt bị che khuất mất một phần ba, có hơi dài
Bình thường anh đều có thời gian cố định ra cửa hiệu cắt tóc, nhưng người phụ trách cắt tóc cho anh mấy ngày nay trong nhà có việc nên xin nghỉ, cho nên anh chưa có cắt tóc.
Nguyễn Manh càng nói, Trần Mặc càng cảm thấy không được tự nhiên, lúc rửa chén tay không ngừng gẩy gẩy tóc mái trước mặt, Nguyễn Manh nhìn bộ dáng khó chịu của anh, xung phong nhận việc, “Lại đây, tớ cắt cho cậu."
Trần Mặc rửa xong bát đĩa, tìm một cái áo mưa và kéo đưa cho Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh ánh mắt tràn đầy ý cười, “Không sợ tớ cắt hỏng tóc cậu à?"
Trần Mặc lắc đầu, mặt mày nghiêm túc, “Không sợ."
Nguyễn Manh đối với ánh mắt tín nhiệm của anh, xắn tay áo lên nhướn mày, “Vậy tớ đây liền thể hiện tài năng của bản thân cho cậu xem."
Nguyễn Manh hiếm khi kiên nhẫn từng chút từng chút một cắt tóc giúp anh, tuy rằng kĩ thuật chẳng ra làm sao nhưng Trần Mặc lớn lên rất đẹp, có làm cái quỷ gì cũng vẫn đẹp thôi.
Cuối cùng là cắt phần mái tóc, Nguyễn Manh lúc này không thể không cúi xuống, anh nhắm hai mắt lại, lông mi tự nhiên cong vút rũ xuống, cho dù là con lai như Mạnh Hàn lông mi cũng không được như anh. Hô hấp cô phả vào mặt anh, lông mi anh giống như bất ngờ mà run rẩy nhè nhẹ.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô quan sát Trần Mặc gần như vậy, bọn họ là bạn từ nhỏ lớn lên bên nhau, sau đó lại xa cách mấy năm, giờ phút này người ngồi trước mặt đây lại làm cho cô có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nguyễn Manh nhớ tới lúc sáng gặp được Tần Dương và Lí Bội Dao, cô theo bản năng lấy Trần Mặc làm lá chắn, bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, lúc trước cũng coi như là sớm chiều ở chung, thói quen của nhau đều biết rõ ràng, bởi vì quá mức quen thuộc cho nên chưa từng nghĩ đến cái khác, nhưng hiện tại hai người xa cách bốn năm, đôi lúc gặp nhau lại có một bầu không khí kì lạ vây quanh.
Cô từng chút từng chút một cắt tóc mái, đôi mắt của Trần Mặc cũng hoàn toàn lộ ra, da trên mí mắt của anh rất mỏng, cô gần như có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ ở trên đó, cho dù anh đang nhắm mắt nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng xinh đẹp của đôi mắt, mắt một mí trong trẻo, đuôi mắt nhỏ dài hơi hơi cong lên, lông mi dài cong….
Nguyễn Manh đang nghiêm túc quan sát thì đột nhiên Trần Mặc mở mắt. Đôi đồng tử đen láy cách cô không đến một bàn tay, anh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như kính vạn hoa, làm cho người ta cảm giác như bị lạc vào bên trong.
Vài giây sau Nguyễn Manh mới phản ứng lại, tránh né ánh mắt anh, dùng tay ngăn cản trước tầm mắt anh, nhẹ giọng oán giận, “Còn chưa có cắt xong đâu, cậu mở mắt làm cái gì."
Trần Mặc chớp chớp mắt, Nguyễn Manh có thể cảm thấy được lông mi của anh đang quét qua lòng bàn tay cô, bàn tay ấm áp truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Nguyễn Manh như bị điện giật, rụt tay lại.
Trần Mặc vẫn mở to mắt, nhìn vào mắt của cô chăm chú, vô tội, thanh thuần, tựa hồ còn có một tia ẩn nhẫn bên trong.
Nguyễn Manh lùi lại một chút, bị ánh mắt như vậy nhìn, cô đột nhiên cảm giác bầu không khí xung quanh nóng lên không ít.
Trần Mặc vẫn ngồi ở đó, trên người khoác áo mưa màu lam, trên áo mưa bị phủ một lớp tóc vừa cắt, tóc mái trên trán đã cắt được một nửa, cũng không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của anh.
Nguyễn Manh ho nhẹ, “Nhắm mắt lại, sắp xong rồi."
Lúc này Trần Mặc mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nguyễn Manh nhanh chóng cắt phần tóc mái còn lại, sau đó đem áo mưa trên người anh cởi xuống, “Được rồi, cậu mau soi gương thử xem có hài lòng không."
Trần Mặc đứng lên, dùng tay sờ sờ đầu nghiêm túc trả lời cô, “Hài lòng."
“Còn chưa nhìn mà đã hài lòng?"
Trần Mặc tự nhiên mà nói, “Bởi vì là em cắt."
Nhất thời Nguyễn Manh không tiếp thu được lời nói của anh, trong lòng không thể che dấu được có chút ngọt ngào.
Gần đây cô làm sao vậy? Đối mặt với Trần Mặc sao cảm giác lại kì lạ như vậy?
Cô đặt kéo xuống, “Tớ đi tắm đây, ngủ ngon." Bởi vì vừa rồi tập trung hết sức lực cắt tóc, trên người hiện tại dính dính nhớp nhớp cực kỳ khó chịu.
Trần Mặc nhìn cô, đôi mắt đen láy chớp chớp, “Ngủ ngon."
Robot quét rác quét sạch phần tóc cắt ra rơi trên sàn, Trần Mặc vất áo mưa vào thùng rác, rửa sạch cây kéo vừa nãy, đang chuẩn bị về phòng thì Nguyễn Manh từ phòng tắm đi ra, cau mày, “Trần Mặc cậu xem thử xem vòi hoa sen bị làm sao vậy, sao đợi cả nửa ngày mà không có nước."
Trần Mặc đi vào nhà tắm xem thử, phát hiện vòi sen bên trong hình như bị tắc, “Ngày mai tôi mua cái mới."
“Vậy bây giờ tớ tắm thế nào?"
“Dùng phòng tắm của tôi."
Nguyễn Manh chỉ đợi câu nói này của anh. Dù sao anh cũng không thích người khác xâm phạm không gian riêng của mình, mà nhà tắm lại là thứ cực kỳ riêng tư, nếu anh không mở miệng, cô cũng không biết tốt xấu mà dùng. Nguyễn Manh đi lấy đồ, không khách khí mà dùng phòng tắm của anh.
Phòng tắm của Trần Mặc được thiết kế hai màu là xám và xanh lam, một tổ hợp màu sắc lạnh lẽo, bên trong cực kỳ sạch sẽ, khăn lông được xếp ngay ngắn trên tủ, Nguyễn Manh tắm xong, tùy tiện cầm lấy một cái khăn tắm quấn quanh người rồi đi ra.
Trần Mặc đang ngồi trên sofa phòng khách, tay cầm một cái kìm đang làm gì đó với con robot.
Nguyễn Manh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa hỏi, “Nó làm sao vậy?"
Trần Mặc ngửi được một mùi bạc hà tươi mát xông vào mũi, đây hẳn là mùi sữa tắm của anh, chỉ là bây giờ nó còn nhiễm thêm một mùi hương nữa, anh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Nguyễn Manh đứng trước mặt trên thân chỉ quấn khăn tắm.
Khăn tắm vây lấy b0 nguc no đủ, phía dưới vừa che đi phần mông, lộ ra hai chân thon dài cân xứng. Trần Mặc hoảng loạn rời tầm mắt, lắp bắp nói, “Nó….nó…bị mắc kẹt."
Nguyễn Manh nghĩ thầm, sao cậu cũng mắc kẹt theo vậy?
Nguyễn Manh vào phòng tắm bên ngoài phòng khách sấy tóc, phát hiện sữa tắm và mỹ phẩm đều được sắp xếp ngăn nắp, ngay cả miệng chai cũng xếp theo một chiều, mặt đất và gương được lau sạch đến không còn một vệt nước. Nguyễn Manh nghĩ thầm, cùng một người sinh hoạt tùy ý như cô đúng là làm khó chứng ám ảnh cưỡng chế của Trần Mặc.
Sấy khô tóc, Nguyễn Manh đi ra ngoài, Trần Mặc vẫn đang sửa con robot, Nguyễn Manh phất phất tay, “Tớ đi ngủ đây, ngủ ngon."
Trần Mặc không ngẩng đầu, thấp giọng trả lời, “Ngủ ngon."
Cho đến lúc Nguyễn Manh đóng cửa phòng, Trần Mặc mới ngẩng đầu lên, lúc này hai tai anh đều đã đỏ bừng lên.
Cả buổi tối, Trần Mặc ngủ không yên lăn qua lộn lại, tới lúc mơ mơ màng màng mà ngủ đi, lại mơ một giấc mơ khó nói thành lời, cuối cùng anh rời giường từ sớm tắm rửa.
Buổi sáng, Tống Diệp cầm một quả cam lắc lư đi vào văn phòng Trần Mặc, nhìn quầng mắt hơi thâm của anh, ái muội sáp lại gần, “Ngủ không ngon à, nghe nói cậu với bạn gái sống chung, xem ra là ban đêm nóng bỏng."
Trần Mặc không để ý tới ngữ khí của anh ta, cố gắng tập trung làm việc.
Tống Diệp ném quả cam sang tay bên kia, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên sau lưng Trần Mặc ngập ngừng hỏi một câu, “Nếu như một cô gái ở trước mặt anh tắm xong chỉ quấn khăn tắm đi ngoài, cái này là có ý gì?"
Tống Diệp nháy mắt lại có tinh thần, “Xem ra hai người còn chưa…." Nói tới đây, anh ta chỉ chỉ hai đầu ngón tay vào nhau.
Trần Mặc bình tĩnh nhìn anh ta.
Tống Diệp ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người, mặt mày nghiêm túc, “Làm như vậy chỉ có hai nguyên nhân, một là cô ấy cố ý quyến rũ cậu, hai là cô ấy không xem cậu là đàn ông."
Không xem cậu là đàn ông….
Không xem cậu là đàn ông…
Những lời này chạy đi chạy lại trong đầu, khuôn mặt anh lập tức đen như đáy nồi.
- -----oOo------
Nguyễn Manh cũng coi như là ở cái vòng này lớn lên, ở nước ngoài cũng tiếp xúc với không ít người giàu có, trong cái thế giới này nếu không phải là con một thì những cô gái nhà giàu được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế không nhiều lắm, rất nhiều cô gái từ nhỏ đã không phải lo ăn, lo mặc, lo kiếm tiền, thứ duy nhất bọn họ theo đuổi đó chính là tình yêu đích thực.
Loại phượng hoàng nam(*) này giống như được tạo ra giành riêng cho con gái nhà giàu, cho nên tổ hợp này cô cũng đã thấy nhiều, cũng không nói gì.
(*)Cụm này có hai nghĩa, một là một người xuất nghèo khổ nhưng nhờ nỗ lực học tập và làm việc mà thành đạt, còn có nghĩa nữa là kẻ chuyên ăn bám phụ nữ nhà giàu. Ở đây chúng ta hiểu theo nghĩa thứ hai nhé
Lí Bội Dao giới thiệu hai người với nhau, sắc mặt Tần Dương có hơi mất tự nhiên, Nguyễn Manh cũng không để ý mà tự nhiên chào hỏi. Tuy rằng cô biết gia cảnh của Tần Dương, lúc trước cũng không có bằng chứng chứng minh việc cậu ta làm với Trần Mặc, nhưng cũng nhiều năm rồi mới ngẫu nhiên gặp lại, cũng không cần phải khó xử.
Nguyễn Manh mỉm cười chào hỏi, “Hoá ra là bạn học cũ."
Lí Bội Dao nhìn Nguyễn Manh, “Thì ra hai người là bạn học cao trung, có thời gian chúng ta hẹn nhau nói chuyện lúc anh ấy học cao trung nhé."
Nguyễn Manh khách khí cười, “Lúc đó chúng tôi cũng không thân, vị hôn phu của cô lúc học cao trung được rất nhiều người yêu thích, mà tôi lúc đó khó khăn lắm mới thi vào được lớp đặc biệt, việc học ngay từ đầu đã không đuổi kịp, không muốn bị loại ra ngoài mà phải ngày đêm đều vội vàng học tập."
“À… vậy sao!" Ngữ khí Lí Bội Dao mang theo một tia thất vọng, nhưng ánh mắt lại tỏ ra rất vui vẻ.
Nguyễn Manh biết rõ, không có người phụ nữ nào hy vọng vị hôn phu của mình cùng bạn học nữ có quan hệ thân thiết.
Tần Dương đứng bên cạnh Lí Bội Dao, nhìn Nguyễn Manh, ánh mắt u ám không rõ. Lí Bội Dao nhìn cậu ta, trong mắt đều là sự ngưỡng mộ, “Phải vậy không? Anh lúc học cao trung rất được mọi người yêu thích?"
Tần Dương nở nụ cười, tươi cười giống hệt như lúc trước, toả ra ánh nắng ấm áp, “Đừng nghe Nguyễn Manh nói đùa, anh nào có lợi hại như vậy."
Lí Bội Dao lại thử Nguyễn Manh, “Huấn luyện viên Nguyễn đã có bạn trai chưa?"
Nguyễn Manh cười cười, tránh để cô ta hỏi nhiều, trực tiếp trả lời, “Có rồi."
Lí Bội Dao đang muốn hỏi tiếp, vừa lúc một khách hàng cũ tiến vào, phất tay với Nguyễn Manh. Nguyễn Manh nhanh chóng gọi huấn luyện viên chuyên nghiệp đến hướng dẫn hai người Lí Bội Dao, sau đó đi đến nhóm khách cũ chào hỏi.
Nguyễn Manh đi toilet, lúc vừa ra ngoài thì đụng phải Tần Dương, cậu ta trên mặt vẫn treo nụ cười, “Trùng hợp thật."
Nguyễn Manh khách khí nói, “Đúng vậy."
“Bây giờ cậu và Trần Mặc đang ở bên nhau sao?"
Nguyễn Manh xa cách cười cười, không nói gì. Tuy rằng chuyện lúc trước không thể xác định là cậu ta làm, nhưng Nguyễn Manh cũng không thích loại người giả tạo như cậu ta.
“Không nghĩ tới trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu thật sự ở bên Trần Mặc."
Tần Dương đã mấy năm không gặp Nguyễn Manh, nếu lúc trước cô chỉ là một thiếu nữ dương quang soái khí, bây giờ trên người lại mang hơi thở hoang dã, tự tin tràn đầy sức sống, mấy thứ này hoà vào với nhau càng làm cho cô thêm rực rỡ loá mắt.
Ánh mắt Tần Dương nhất thời có chút phức tạp, chẳng qua cậu ta luôn có kiên nhẫn, cậu ta lịch sử gật đầu với Nguyễn Manh, tiêu sái đi vào toilet nam.
Nguyễn Manh nhìn bóng dáng cậu ta, lắc đầu, nhìn bề ngoài cậu ta xác thật là một thanh niên tài tuấn, nhưng từ lúc cao trung Nguyễn Manh đã nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta, cho nên đối với cậu ta không có một chút hảo cảm nào, chỉ cần cậu ta không chọc đến cô, cô cũng không rảnh rỗi quản chuyện thị phi của người khác.
Lúc Nguyễn Manh từ câu lạc bộ trở về, Trần Mặc đang ở phòng bếp nấu cơm, robot quét rác đi phía sau anh phát ra âm thanh ‘ đô đô ‘. Sinh hoạt của Nguyễn Manh trước kia không có quy luật, rất nhiều lần không ăn cơm đúng giờ, từ sau khi dọn đến đây, Trần Mặc mỗi ngày tan làm đều đúng giờ nấu cơm, mỗi loại nguyên liệu nấu ăn anh đều cẩn thận lựa chọn, nhìn chằm chằm quan sát mấy giây, hơn nữa anh cực kỳ kiên nhẫn, có thể dùng cả một ngày để hầm canh xương.
Bữa tối là canh xương hầm và rau cải trắng xào, Nguyễn Manh vừa nhét đồ ăn đầy miệng vừa khen ngon hơn cả bên ngoài làm.
Trần Mặc nhìn Nguyễn Manh vui vẻ ăn, khoé miệng như có như không lộ ra nụ cười, bốn năm đại học anh đã học được rất nhiều cách làm món ăn, trước kia chỉ có một mình, bây giờ cuối cùng anh cũng có thể nấu cho Nguyễn Manh ăn, nhìn người mình thích ăn đồ mình nấu, loại cảm giác này làm anh hết sức thoả mãn.
Nguyễn Manh ăn xong, thoả mãn vỗ vỗ bụng, cô nhìn Trần Mặc đối diện đang cúi đầu ăn cơm, làn da anh trời sinh trắng nõn tinh tế, được thừa hưởng ưu điểm của Tần Nam, lông mi dày cong, đồng tử đen láy, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác thanh thuần đáng yêu. Giờ phút này anh rũ mắt xuống, tóc mái che đậy toàn bộ vầng trán, Nguyễn Manh đột nhiên nói, “Tóc mái của cậu nhiều quá, che mất mắt rồi."
Trần Mặc ngước mắt lên, nhìn ngược lên tóc mái của mình, phát hiện tầm mắt bị che khuất mất một phần ba, có hơi dài
Bình thường anh đều có thời gian cố định ra cửa hiệu cắt tóc, nhưng người phụ trách cắt tóc cho anh mấy ngày nay trong nhà có việc nên xin nghỉ, cho nên anh chưa có cắt tóc.
Nguyễn Manh càng nói, Trần Mặc càng cảm thấy không được tự nhiên, lúc rửa chén tay không ngừng gẩy gẩy tóc mái trước mặt, Nguyễn Manh nhìn bộ dáng khó chịu của anh, xung phong nhận việc, “Lại đây, tớ cắt cho cậu."
Trần Mặc rửa xong bát đĩa, tìm một cái áo mưa và kéo đưa cho Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh ánh mắt tràn đầy ý cười, “Không sợ tớ cắt hỏng tóc cậu à?"
Trần Mặc lắc đầu, mặt mày nghiêm túc, “Không sợ."
Nguyễn Manh đối với ánh mắt tín nhiệm của anh, xắn tay áo lên nhướn mày, “Vậy tớ đây liền thể hiện tài năng của bản thân cho cậu xem."
Nguyễn Manh hiếm khi kiên nhẫn từng chút từng chút một cắt tóc giúp anh, tuy rằng kĩ thuật chẳng ra làm sao nhưng Trần Mặc lớn lên rất đẹp, có làm cái quỷ gì cũng vẫn đẹp thôi.
Cuối cùng là cắt phần mái tóc, Nguyễn Manh lúc này không thể không cúi xuống, anh nhắm hai mắt lại, lông mi tự nhiên cong vút rũ xuống, cho dù là con lai như Mạnh Hàn lông mi cũng không được như anh. Hô hấp cô phả vào mặt anh, lông mi anh giống như bất ngờ mà run rẩy nhè nhẹ.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô quan sát Trần Mặc gần như vậy, bọn họ là bạn từ nhỏ lớn lên bên nhau, sau đó lại xa cách mấy năm, giờ phút này người ngồi trước mặt đây lại làm cho cô có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nguyễn Manh nhớ tới lúc sáng gặp được Tần Dương và Lí Bội Dao, cô theo bản năng lấy Trần Mặc làm lá chắn, bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, lúc trước cũng coi như là sớm chiều ở chung, thói quen của nhau đều biết rõ ràng, bởi vì quá mức quen thuộc cho nên chưa từng nghĩ đến cái khác, nhưng hiện tại hai người xa cách bốn năm, đôi lúc gặp nhau lại có một bầu không khí kì lạ vây quanh.
Cô từng chút từng chút một cắt tóc mái, đôi mắt của Trần Mặc cũng hoàn toàn lộ ra, da trên mí mắt của anh rất mỏng, cô gần như có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ ở trên đó, cho dù anh đang nhắm mắt nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng xinh đẹp của đôi mắt, mắt một mí trong trẻo, đuôi mắt nhỏ dài hơi hơi cong lên, lông mi dài cong….
Nguyễn Manh đang nghiêm túc quan sát thì đột nhiên Trần Mặc mở mắt. Đôi đồng tử đen láy cách cô không đến một bàn tay, anh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như kính vạn hoa, làm cho người ta cảm giác như bị lạc vào bên trong.
Vài giây sau Nguyễn Manh mới phản ứng lại, tránh né ánh mắt anh, dùng tay ngăn cản trước tầm mắt anh, nhẹ giọng oán giận, “Còn chưa có cắt xong đâu, cậu mở mắt làm cái gì."
Trần Mặc chớp chớp mắt, Nguyễn Manh có thể cảm thấy được lông mi của anh đang quét qua lòng bàn tay cô, bàn tay ấm áp truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Nguyễn Manh như bị điện giật, rụt tay lại.
Trần Mặc vẫn mở to mắt, nhìn vào mắt của cô chăm chú, vô tội, thanh thuần, tựa hồ còn có một tia ẩn nhẫn bên trong.
Nguyễn Manh lùi lại một chút, bị ánh mắt như vậy nhìn, cô đột nhiên cảm giác bầu không khí xung quanh nóng lên không ít.
Trần Mặc vẫn ngồi ở đó, trên người khoác áo mưa màu lam, trên áo mưa bị phủ một lớp tóc vừa cắt, tóc mái trên trán đã cắt được một nửa, cũng không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của anh.
Nguyễn Manh ho nhẹ, “Nhắm mắt lại, sắp xong rồi."
Lúc này Trần Mặc mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nguyễn Manh nhanh chóng cắt phần tóc mái còn lại, sau đó đem áo mưa trên người anh cởi xuống, “Được rồi, cậu mau soi gương thử xem có hài lòng không."
Trần Mặc đứng lên, dùng tay sờ sờ đầu nghiêm túc trả lời cô, “Hài lòng."
“Còn chưa nhìn mà đã hài lòng?"
Trần Mặc tự nhiên mà nói, “Bởi vì là em cắt."
Nhất thời Nguyễn Manh không tiếp thu được lời nói của anh, trong lòng không thể che dấu được có chút ngọt ngào.
Gần đây cô làm sao vậy? Đối mặt với Trần Mặc sao cảm giác lại kì lạ như vậy?
Cô đặt kéo xuống, “Tớ đi tắm đây, ngủ ngon." Bởi vì vừa rồi tập trung hết sức lực cắt tóc, trên người hiện tại dính dính nhớp nhớp cực kỳ khó chịu.
Trần Mặc nhìn cô, đôi mắt đen láy chớp chớp, “Ngủ ngon."
Robot quét rác quét sạch phần tóc cắt ra rơi trên sàn, Trần Mặc vất áo mưa vào thùng rác, rửa sạch cây kéo vừa nãy, đang chuẩn bị về phòng thì Nguyễn Manh từ phòng tắm đi ra, cau mày, “Trần Mặc cậu xem thử xem vòi hoa sen bị làm sao vậy, sao đợi cả nửa ngày mà không có nước."
Trần Mặc đi vào nhà tắm xem thử, phát hiện vòi sen bên trong hình như bị tắc, “Ngày mai tôi mua cái mới."
“Vậy bây giờ tớ tắm thế nào?"
“Dùng phòng tắm của tôi."
Nguyễn Manh chỉ đợi câu nói này của anh. Dù sao anh cũng không thích người khác xâm phạm không gian riêng của mình, mà nhà tắm lại là thứ cực kỳ riêng tư, nếu anh không mở miệng, cô cũng không biết tốt xấu mà dùng. Nguyễn Manh đi lấy đồ, không khách khí mà dùng phòng tắm của anh.
Phòng tắm của Trần Mặc được thiết kế hai màu là xám và xanh lam, một tổ hợp màu sắc lạnh lẽo, bên trong cực kỳ sạch sẽ, khăn lông được xếp ngay ngắn trên tủ, Nguyễn Manh tắm xong, tùy tiện cầm lấy một cái khăn tắm quấn quanh người rồi đi ra.
Trần Mặc đang ngồi trên sofa phòng khách, tay cầm một cái kìm đang làm gì đó với con robot.
Nguyễn Manh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa hỏi, “Nó làm sao vậy?"
Trần Mặc ngửi được một mùi bạc hà tươi mát xông vào mũi, đây hẳn là mùi sữa tắm của anh, chỉ là bây giờ nó còn nhiễm thêm một mùi hương nữa, anh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Nguyễn Manh đứng trước mặt trên thân chỉ quấn khăn tắm.
Khăn tắm vây lấy b0 nguc no đủ, phía dưới vừa che đi phần mông, lộ ra hai chân thon dài cân xứng. Trần Mặc hoảng loạn rời tầm mắt, lắp bắp nói, “Nó….nó…bị mắc kẹt."
Nguyễn Manh nghĩ thầm, sao cậu cũng mắc kẹt theo vậy?
Nguyễn Manh vào phòng tắm bên ngoài phòng khách sấy tóc, phát hiện sữa tắm và mỹ phẩm đều được sắp xếp ngăn nắp, ngay cả miệng chai cũng xếp theo một chiều, mặt đất và gương được lau sạch đến không còn một vệt nước. Nguyễn Manh nghĩ thầm, cùng một người sinh hoạt tùy ý như cô đúng là làm khó chứng ám ảnh cưỡng chế của Trần Mặc.
Sấy khô tóc, Nguyễn Manh đi ra ngoài, Trần Mặc vẫn đang sửa con robot, Nguyễn Manh phất phất tay, “Tớ đi ngủ đây, ngủ ngon."
Trần Mặc không ngẩng đầu, thấp giọng trả lời, “Ngủ ngon."
Cho đến lúc Nguyễn Manh đóng cửa phòng, Trần Mặc mới ngẩng đầu lên, lúc này hai tai anh đều đã đỏ bừng lên.
Cả buổi tối, Trần Mặc ngủ không yên lăn qua lộn lại, tới lúc mơ mơ màng màng mà ngủ đi, lại mơ một giấc mơ khó nói thành lời, cuối cùng anh rời giường từ sớm tắm rửa.
Buổi sáng, Tống Diệp cầm một quả cam lắc lư đi vào văn phòng Trần Mặc, nhìn quầng mắt hơi thâm của anh, ái muội sáp lại gần, “Ngủ không ngon à, nghe nói cậu với bạn gái sống chung, xem ra là ban đêm nóng bỏng."
Trần Mặc không để ý tới ngữ khí của anh ta, cố gắng tập trung làm việc.
Tống Diệp ném quả cam sang tay bên kia, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên sau lưng Trần Mặc ngập ngừng hỏi một câu, “Nếu như một cô gái ở trước mặt anh tắm xong chỉ quấn khăn tắm đi ngoài, cái này là có ý gì?"
Tống Diệp nháy mắt lại có tinh thần, “Xem ra hai người còn chưa…." Nói tới đây, anh ta chỉ chỉ hai đầu ngón tay vào nhau.
Trần Mặc bình tĩnh nhìn anh ta.
Tống Diệp ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người, mặt mày nghiêm túc, “Làm như vậy chỉ có hai nguyên nhân, một là cô ấy cố ý quyến rũ cậu, hai là cô ấy không xem cậu là đàn ông."
Không xem cậu là đàn ông….
Không xem cậu là đàn ông…
Những lời này chạy đi chạy lại trong đầu, khuôn mặt anh lập tức đen như đáy nồi.
- -----oOo------
Tác giả :
La Lí La Sách