Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi
Chương 28
Mới ngồi chưa được bao lâu, ti vi để mọi người theo dõi tin tức treo gần đó đột nhiên nhấp nháy, sau đó một cậu bé chừng mười một tuổi tóc vàng xuất hiện trên màn hình, dáng vẻ như đang đóng vai một người dẫn chương trình cầm bản thảo trên tay, sau đó lại có hai đứa trẻ khác một trai một gái đi ra bình luận một bộ phim hoạt hình.
Ánh mắt mọi người lập tức đều bị thu hút, phải biết rằng ti vi trong tòa soạn chỉ dùng cho việc đưa tin, là để mọi người không bỏ sót bất kỳ tin tức nào, nhưng chương trình như lúc này thì chưa từng thấy, nhìn thế nào cũng giống như trò đùa của trẻ con, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Người đứng gần ti vi nhất thử chuyển kênh nhưng không có tác dụng, tất cả các tiết mục trên truyền hình đều không thấy, chỉ có duy nhất màn này.
Trong ti vi, cậu bé tóc vàng cuối cùng nói một câu: “Đừng tìm chúng tôi!" Màn hình sau đó nhấp nháy, rồi khôi phục lại bình thường, vẫn là tin tức đang phát lúc trước.
“Đi điều tra rõ xem chuyện gì xảy ra!" Tổng biên tập tòa soạn Perry White quát lớn, sau đó tất cả mọi người đều trở nên nhốn nháo bận bịu.
“Các kênh đài truyền hình ở Metropolis tất cả đều bị đổi thành chương trình này."
“Philips Manning, Anne Wade Zi, Deli Nicolas, 12 tuổi, 11 tuổi, 11 tuổi, có bốn đứa trẻ cuối tuần trước chạy trốn khỏi trường Baker Worth, trên ti vi ban nãy là ba đứa trong số chúng." Jimmy đưa ra bức ảnh mình tìm được trước đó, cười hỏi White: “Ban nãy có phải có người vừa nói đến “thính nhạy tin tức" không nhỉ?" Cậu ta cười rất vui vẻ, lúc nãy trong cuộc họp, khi cậu ta đưa tin này ra, White còn chế giễu cậu ta là không thính nhạy tin tức.
“Giỏi lắm, Jimmy." White không thấy xấu hổ tẹo nào nói, dường như ông ta chỉ quan tâm đến có tin tức đáng chú ý hay không mà thôi, “Đây là gì? Một trò đùa quái đản? Hay một âm mưu?"
“Đám quỷ sứ nghịch đòi mạng!" Kate xinh đẹp quyến rũ phụ trách chuyên mục riêng giọng đầy cảm thán.
“Hình như tôi đã từng gặp bọn chúng." Lois nhìn ảnh nhớ lại, buổi tối hai hôm trước cô mua rất nhiều đồ mang về, kết quả không may vấp ngã trước cửa căn hộ của mình, lúc đó là mấy đứa nhóc này cười nhạo cô nàng, bọn chúng còn dắt theo thú cưng là một con lợn lang, cô còn nhớ rất rõ.
“Được, tin tức này mấy người phụ trách nhé." White nghe cô nàng nói xong, gật đầu rồi tuyên bố: “Tan họp."
Tất cả tư liệu bị dồn lên tay Clark, vừa nghe đến câu tan họp, anh cũng không nói gì, đặt tư liệu lên bàn, quay lại tìm cô bạn gái nhỏ của mình.
“Em đợi lâu quá phải không?"
“Không đâu." Amy lắc đầu, “Trên ti vi lúc nãy là chuyện gì vậy?"
“Có mấy đứa trẻ khống chế truyền hình và các kênh phát sóng, không biết là bọn chúng làm thế nào mà được như vậy nữa." Clark giải thích đơn giản.
“Whoa, mấy đứa nhóc này thật là không đơn giản." Jenny không thể không khen một câu lợi hại.
“Không chế truyền hình?" Amy nhíu mày, “Vậy bọn chúng liệu có khống chế thứ gì khác không? Ví dụ như những thiết bị theo dõi của Metropolis chẳng hạn, sau đó theo dõi cả thành phố? Dù sao bọn chúng hình như ngoài trốn cảnh sát còn đang né tránh một người nào khác." Amy nói như vậy, thực ra cũng là muốn nhắc nhở Clark, đám quỷ nhỏ này nếu làm thế, thân phận siêu nhân của anh rất có thể bị lộ, mà trong nguyên tác phim, siêu nhân quả thật cũng bị lộ, có điều anh hóa giải nghi ngờ về mình rất thông minh, khiến cho đám quỷ nhỏ kia ngờ vực mà không dám khẳng định.
“Theo dõi?" Clark nhíu mày, nhìn Amy đang nhìn chằm chằm mình, liền hiểu ra là cô đang nhắc nhở anh, trong lòng tuy rằng không tin lắm rằng đám quỷ nhỏ này có thể có năng lực lớn như vậy, nhưng trong lòng cũng giữ lại chút đề phòng.
“Amy cậu nói đùa à? Bọn chúng sao có thể có năng lực lớn như vậy chứ? Đừng nghĩ đến việc này nữa, Clark, anh đã nghỉ chưa? Chúng tôi đang muốn đi dạo phố đó." Jenny nghe hai người nói, cảm thấy chẳng thú vị chút nào, liền lái câu chuyện sang đề tài mà mình thấy hứng thú nhất.
“Cô chờ một chút, tôi đi tìm tổng biên tập xin đã." Clark nhìn đồng hồ, không biết White liệu có tức giận muốn giết anh không, có điều tháng này anh đã tăng ca rất nhiều lần rồi, giờ muốn nghỉ mấy tiếng đồng hồ hẳn là không có vấn đề.
“Như vậy được không?" Amy không tán thành anh nghỉ làm, nhất là lúc nãy cô vừa nhìn thấy White giao cho Clark nhiệm vụ mới.
“Không sao đâu." Clark xoa đầu cô, “Anh còn mấy lần nghỉ nữa còn chưa dùng đến, xin nghỉ một lúc cũng không sao, hơn nữa bây giờ cho đến lúc tan tầm chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ thôi."
“Vậy em đi cùng anh." Amy đặt Bakersfield vào lòng Jenny, “Nhờ cậu ôm nó giúp mình."
“Mình sẽ ở đây chờ hai người."
Amy đi theo Clark tìm White, dọc đường đi hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến cô, bởi vì trông cô và Clark có vẻ rất thân thiết, bàn tay to của Clark vẫn ôm chặt cô, giúp cô né qua đám đông phóng viên đang bận rộn quay cuồng.
“Clark, đây là..?" Kate vẫn rất có “hứng thú" với Clark dùng ánh mắt có phần địch ý chĩa thẳng vào Amy, nhìn từ trên xuống dưới.
“Amy, đây là đồng nghiệp của anh, Kate, phóng viên chuyên mục, còn đây là bạn gái của tôi, Amelia. Kate, chúng tôi còn có việc tìm tổng biên tập, đi trước đây." Clark chỉ giới thiệu đơn giản rồi đưa Amy đi, anh cũng không muốn Amy hiểu lầm gì, tuy rằng Kate vẫn đối với anh rất nhiệt tình, nhưng Clark tự biết là vô phúc tiêu thụ.
Kate nghe Clark nói là bạn gái của anh, cảm thấy ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt ái muội nhìn theo bóng bọn họ, quyết định đợt lát nữa khi có thời gian hỏi xem bọn họ đã đến mức nào rồi.
“Tổng biên tập, tôi muốn xin nghỉ."
“Hả?" White từ đám tài liệu trên bàn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Amy liền hiểu chuyện gì, “Ngày mai tăng ca thêm hai tiếng."
“Vâng." Clark biết là ông ta vậy là đã đồng ý.
Clark cảm thấy hơi hối hận vì đã nhận lời đi theo hai cô gái đi dạo phố, không phải anh thấy mệt – tình huống như vậy không thể xảy ra với anh – mà những chỗ hai cô gái này dừng lại đều là nơi khiến cánh đàn ông phải chùn bước, anh là một người đàn ông đi theo, bị người ta nhìn chằm chặp với ánh mắt quái dị, thật sự là xấu hổ vô cùng.
Vậy mà anh lại không thể chạy trốn, chỉ có thể xách một loạt túi lớn túi nhỏ đứng trong cửa hàng nội y, đảm nhiệm một bức tượng hình người.
“Này, đó là bạn trai của cậu, cậu không đi cứu anh ta à?" Jenny vừa cầm một cái váy ngủ bằng ren lên xem xét vừa nhấp nháy mắt nhìn Amy bên cạnh.
“Ai quan tâm." Amy nghẹn nghẹn, lúc nãy nhìn thấy Kate khiến cô nhớ lại nôi dung bộ phim lúc trước, Kate hở một tẹo là hôn Clark, mà anh thì luôn chẳng hề cự tuyệt, tuy rằng là bị động, nhưng vẫn là không phản kháng, chỉ coi như đó là mặt của Lois Lane. Lúc này cô cứu anh mới là lạ, không bão nổi đã là khoan dung lắm rồi.
Tuy rằng cô cảm thấy từ khi anh thích mình đến nay, hẳn là không có can đảm để mà xằng bậy.
“Sao, ghen rồi à?" Jenny cười nói.
“Hừ, người này đào hoa nở nhiều quá, mỗi lần đều khiến mình tức giận đến ngứa hết cả răng." Amy không che giấu ghen tuông của mình chút nào.
“Vậy thì quăng đi, nói thật nếu mình sớm biết anh ta có nhiều diễm ngộ như vậy, sẽ không đồng ý để hai người cùng một chỗ đâu." Jenny trộm nhìn về phía Clark vẫn đang ngồi đọc tạp chí ở sofa dành cho khách, cảm giác của cô về anh chàng kia cũng không tệ lắm, nhưng Amy qua lại với anh ta quả thực chịu thiệt rất lớn. “Nam sinh viên trong trường tuy không đủ chín chắn, nhưng vẫn có người tốt, hơn nữa cũng không ít người thích cậu, hay là thử thả lỏng mình xem sao." Cô rất xấu xa mà nhìn Clark sau khi lời của mình vừa nói xong, cả người như muốn nhảy dựng bật khỏi sofa, sau đó phát hiện ra cô đang nhìn, lại có vẻ bất mãn mà ngồi trở lại.
Hừ hừ, cô chính là cố ý nói cho anh ta nghe mà, cho anh ta biết là Amy cũng không phải chỉ có mình anh ta thích, làm người thì phải biết quý trọng.
Amy không để ý đến chuyện đó, chỉ cúi đầu chọn hình thức mình thích: “Thích cũng không phải do mình nói là được, nếu thật sự có thể quyết định, mình cũng sẽ không thấy phiền như thế."
Jenny chắc chắn là nhìn thấy tên đang ngồi trên sofa kia nở nụ cười, còn cười đến vẻ mặt □ ( = = thật ra là vì quá vui ấy mà (~tác giả)) (Rùa: hình như là kiểu cười đến chẳng thấy mặt mũi đâu nữa í).
“Vậy nếu như sau này hoa đào của anh ta cứ nở liên tục không ngừng thì sao? Cậu cũng không phải thánh mẫu, cần gì phải chịu tức giận như vậy?"
“Thật ra anh ấy rất tốt, chỉ là rất trọng chính nghĩa, cho nên luôn luôn sẽ va chạm đến người khác, mình cũng không trách gì anh ấy, chỉ hy vọng anh ấy chú ý ít nhiều thôi, đừng luôn khắp nơi lưu tình, một lần hai lần còn có thể chịu được, có điều cậu cũng biết tính tình mình không được tốt lắm, nếu nhịn cả đời có lẽ sẽ rất khó." Amy nhìn đến một hình thức mình thích, lơ đãng nói, hoàn toàn quên mất bạn trai mình “tai thính mắt tinh" đến thế nào.
“Nhịn cả đời? Cậu đã định sống cùng anh ta cả đời sao?" Jenny nhịn không được kêu lên, rõ ràng là một tình yêu mới bắt đầu được không lâu, Amy đã nghĩ đến kết cục cuối cùng, cô bạn mình thật sự đã hãm sâu vào rồi.
“Nếu đã đồng ý qua lại, không phải là nên nghiêm túc mà quen nhau sao?" Amy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Jenny, “Nếu không nghĩ xa như vậy, mình làm gì phải quan tâm đến chuyện anh ấy có thật sự đào hoa hay không?" Đây không phải là chuyện rõ ràng sao?
“Cậu ấy, được cái đó là tốt." Jenny đặt cái váy trong tay xuống, nhéo nhéo gương mặt đáng yêu của Amy, ờ, hình như béo lên một chút, cảm giác càng ngày càng mềm mại hơn, “Tên kia nếu không biết quý trọng cậu thì mình cướp cậu về nhà là được." Nhà mình có thân thích nào hợp với Amy nhỉ?
“Hả?" Amy khó hiểu, để mặc cho cô bạn nhéo má, dù sao lực tay cô bạn không mạnh, cô cũng không thấy khó chịu.
“Cô Cairns, tôi nghĩ điều đó không phiền đến cô phải quan tâm." Một bàn tay đột nhiên chen vào, giải cứu Amy.
Jenny nhìn Clark kéo Amy vào lòng che chắn, hơn nữa mắt đầy bất mãn nhìn mình, nhíu mày, anh chàng này hình như thật sự là giận, lúc trước còn gọi cô là Jenny, đến giờ thì chuyển thành cô Cairns.
Có điều, vậy cũng chứng tỏ là anh ta quan tâm đến Amy đúng không? “Vậy cũng không nhất định đâu!" Lắc lắc ngón tay, Jenny nói một câu đầy ẩn ý, sau đó cầm lấy món đồ mình đã nhìn thấy trước đó: “Amy, cậu mua cái này đi, có điều.." Cô nháy mắt mấy cái, “Đừng mặc cho “những người khác" xem nha." Khi nói đến “những người khác", Jenny nhìn mắt Clark.
Ánh mắt hai người đều nhìn xuống chiếc váy ren màu tím thêu nụ hoa hồng bằng tơ tằm Jenny cầm trong tay.
Mặt vải mờ mờ gần như trong suốt, nhìn xuyên qua như ẩn như hiện rất có hiệu quả về mặt thị giác, nụ hoa tơ tằm thêu màu tím ở ngực hoàn toàn không có hiệu quả che chắn, mà đường ngực hình chữ V xẻ rất thấp khiến người mặc sẽ lộ ra quá nửa bầu ngực, hai bên vạt sườn được thiết kế chỉ cần nhẹ kéo dây lưng là có thể cởi ra dễ dàng, lại nhìn phần bên dưới còn chữ T hơn cả đồ lót chữ T..
Mặt Clark và Amy cùng lúc đỏ ửng lên.
Ánh mắt mọi người lập tức đều bị thu hút, phải biết rằng ti vi trong tòa soạn chỉ dùng cho việc đưa tin, là để mọi người không bỏ sót bất kỳ tin tức nào, nhưng chương trình như lúc này thì chưa từng thấy, nhìn thế nào cũng giống như trò đùa của trẻ con, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Người đứng gần ti vi nhất thử chuyển kênh nhưng không có tác dụng, tất cả các tiết mục trên truyền hình đều không thấy, chỉ có duy nhất màn này.
Trong ti vi, cậu bé tóc vàng cuối cùng nói một câu: “Đừng tìm chúng tôi!" Màn hình sau đó nhấp nháy, rồi khôi phục lại bình thường, vẫn là tin tức đang phát lúc trước.
“Đi điều tra rõ xem chuyện gì xảy ra!" Tổng biên tập tòa soạn Perry White quát lớn, sau đó tất cả mọi người đều trở nên nhốn nháo bận bịu.
“Các kênh đài truyền hình ở Metropolis tất cả đều bị đổi thành chương trình này."
“Philips Manning, Anne Wade Zi, Deli Nicolas, 12 tuổi, 11 tuổi, 11 tuổi, có bốn đứa trẻ cuối tuần trước chạy trốn khỏi trường Baker Worth, trên ti vi ban nãy là ba đứa trong số chúng." Jimmy đưa ra bức ảnh mình tìm được trước đó, cười hỏi White: “Ban nãy có phải có người vừa nói đến “thính nhạy tin tức" không nhỉ?" Cậu ta cười rất vui vẻ, lúc nãy trong cuộc họp, khi cậu ta đưa tin này ra, White còn chế giễu cậu ta là không thính nhạy tin tức.
“Giỏi lắm, Jimmy." White không thấy xấu hổ tẹo nào nói, dường như ông ta chỉ quan tâm đến có tin tức đáng chú ý hay không mà thôi, “Đây là gì? Một trò đùa quái đản? Hay một âm mưu?"
“Đám quỷ sứ nghịch đòi mạng!" Kate xinh đẹp quyến rũ phụ trách chuyên mục riêng giọng đầy cảm thán.
“Hình như tôi đã từng gặp bọn chúng." Lois nhìn ảnh nhớ lại, buổi tối hai hôm trước cô mua rất nhiều đồ mang về, kết quả không may vấp ngã trước cửa căn hộ của mình, lúc đó là mấy đứa nhóc này cười nhạo cô nàng, bọn chúng còn dắt theo thú cưng là một con lợn lang, cô còn nhớ rất rõ.
“Được, tin tức này mấy người phụ trách nhé." White nghe cô nàng nói xong, gật đầu rồi tuyên bố: “Tan họp."
Tất cả tư liệu bị dồn lên tay Clark, vừa nghe đến câu tan họp, anh cũng không nói gì, đặt tư liệu lên bàn, quay lại tìm cô bạn gái nhỏ của mình.
“Em đợi lâu quá phải không?"
“Không đâu." Amy lắc đầu, “Trên ti vi lúc nãy là chuyện gì vậy?"
“Có mấy đứa trẻ khống chế truyền hình và các kênh phát sóng, không biết là bọn chúng làm thế nào mà được như vậy nữa." Clark giải thích đơn giản.
“Whoa, mấy đứa nhóc này thật là không đơn giản." Jenny không thể không khen một câu lợi hại.
“Không chế truyền hình?" Amy nhíu mày, “Vậy bọn chúng liệu có khống chế thứ gì khác không? Ví dụ như những thiết bị theo dõi của Metropolis chẳng hạn, sau đó theo dõi cả thành phố? Dù sao bọn chúng hình như ngoài trốn cảnh sát còn đang né tránh một người nào khác." Amy nói như vậy, thực ra cũng là muốn nhắc nhở Clark, đám quỷ nhỏ này nếu làm thế, thân phận siêu nhân của anh rất có thể bị lộ, mà trong nguyên tác phim, siêu nhân quả thật cũng bị lộ, có điều anh hóa giải nghi ngờ về mình rất thông minh, khiến cho đám quỷ nhỏ kia ngờ vực mà không dám khẳng định.
“Theo dõi?" Clark nhíu mày, nhìn Amy đang nhìn chằm chằm mình, liền hiểu ra là cô đang nhắc nhở anh, trong lòng tuy rằng không tin lắm rằng đám quỷ nhỏ này có thể có năng lực lớn như vậy, nhưng trong lòng cũng giữ lại chút đề phòng.
“Amy cậu nói đùa à? Bọn chúng sao có thể có năng lực lớn như vậy chứ? Đừng nghĩ đến việc này nữa, Clark, anh đã nghỉ chưa? Chúng tôi đang muốn đi dạo phố đó." Jenny nghe hai người nói, cảm thấy chẳng thú vị chút nào, liền lái câu chuyện sang đề tài mà mình thấy hứng thú nhất.
“Cô chờ một chút, tôi đi tìm tổng biên tập xin đã." Clark nhìn đồng hồ, không biết White liệu có tức giận muốn giết anh không, có điều tháng này anh đã tăng ca rất nhiều lần rồi, giờ muốn nghỉ mấy tiếng đồng hồ hẳn là không có vấn đề.
“Như vậy được không?" Amy không tán thành anh nghỉ làm, nhất là lúc nãy cô vừa nhìn thấy White giao cho Clark nhiệm vụ mới.
“Không sao đâu." Clark xoa đầu cô, “Anh còn mấy lần nghỉ nữa còn chưa dùng đến, xin nghỉ một lúc cũng không sao, hơn nữa bây giờ cho đến lúc tan tầm chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ thôi."
“Vậy em đi cùng anh." Amy đặt Bakersfield vào lòng Jenny, “Nhờ cậu ôm nó giúp mình."
“Mình sẽ ở đây chờ hai người."
Amy đi theo Clark tìm White, dọc đường đi hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến cô, bởi vì trông cô và Clark có vẻ rất thân thiết, bàn tay to của Clark vẫn ôm chặt cô, giúp cô né qua đám đông phóng viên đang bận rộn quay cuồng.
“Clark, đây là..?" Kate vẫn rất có “hứng thú" với Clark dùng ánh mắt có phần địch ý chĩa thẳng vào Amy, nhìn từ trên xuống dưới.
“Amy, đây là đồng nghiệp của anh, Kate, phóng viên chuyên mục, còn đây là bạn gái của tôi, Amelia. Kate, chúng tôi còn có việc tìm tổng biên tập, đi trước đây." Clark chỉ giới thiệu đơn giản rồi đưa Amy đi, anh cũng không muốn Amy hiểu lầm gì, tuy rằng Kate vẫn đối với anh rất nhiệt tình, nhưng Clark tự biết là vô phúc tiêu thụ.
Kate nghe Clark nói là bạn gái của anh, cảm thấy ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt ái muội nhìn theo bóng bọn họ, quyết định đợt lát nữa khi có thời gian hỏi xem bọn họ đã đến mức nào rồi.
“Tổng biên tập, tôi muốn xin nghỉ."
“Hả?" White từ đám tài liệu trên bàn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Amy liền hiểu chuyện gì, “Ngày mai tăng ca thêm hai tiếng."
“Vâng." Clark biết là ông ta vậy là đã đồng ý.
Clark cảm thấy hơi hối hận vì đã nhận lời đi theo hai cô gái đi dạo phố, không phải anh thấy mệt – tình huống như vậy không thể xảy ra với anh – mà những chỗ hai cô gái này dừng lại đều là nơi khiến cánh đàn ông phải chùn bước, anh là một người đàn ông đi theo, bị người ta nhìn chằm chặp với ánh mắt quái dị, thật sự là xấu hổ vô cùng.
Vậy mà anh lại không thể chạy trốn, chỉ có thể xách một loạt túi lớn túi nhỏ đứng trong cửa hàng nội y, đảm nhiệm một bức tượng hình người.
“Này, đó là bạn trai của cậu, cậu không đi cứu anh ta à?" Jenny vừa cầm một cái váy ngủ bằng ren lên xem xét vừa nhấp nháy mắt nhìn Amy bên cạnh.
“Ai quan tâm." Amy nghẹn nghẹn, lúc nãy nhìn thấy Kate khiến cô nhớ lại nôi dung bộ phim lúc trước, Kate hở một tẹo là hôn Clark, mà anh thì luôn chẳng hề cự tuyệt, tuy rằng là bị động, nhưng vẫn là không phản kháng, chỉ coi như đó là mặt của Lois Lane. Lúc này cô cứu anh mới là lạ, không bão nổi đã là khoan dung lắm rồi.
Tuy rằng cô cảm thấy từ khi anh thích mình đến nay, hẳn là không có can đảm để mà xằng bậy.
“Sao, ghen rồi à?" Jenny cười nói.
“Hừ, người này đào hoa nở nhiều quá, mỗi lần đều khiến mình tức giận đến ngứa hết cả răng." Amy không che giấu ghen tuông của mình chút nào.
“Vậy thì quăng đi, nói thật nếu mình sớm biết anh ta có nhiều diễm ngộ như vậy, sẽ không đồng ý để hai người cùng một chỗ đâu." Jenny trộm nhìn về phía Clark vẫn đang ngồi đọc tạp chí ở sofa dành cho khách, cảm giác của cô về anh chàng kia cũng không tệ lắm, nhưng Amy qua lại với anh ta quả thực chịu thiệt rất lớn. “Nam sinh viên trong trường tuy không đủ chín chắn, nhưng vẫn có người tốt, hơn nữa cũng không ít người thích cậu, hay là thử thả lỏng mình xem sao." Cô rất xấu xa mà nhìn Clark sau khi lời của mình vừa nói xong, cả người như muốn nhảy dựng bật khỏi sofa, sau đó phát hiện ra cô đang nhìn, lại có vẻ bất mãn mà ngồi trở lại.
Hừ hừ, cô chính là cố ý nói cho anh ta nghe mà, cho anh ta biết là Amy cũng không phải chỉ có mình anh ta thích, làm người thì phải biết quý trọng.
Amy không để ý đến chuyện đó, chỉ cúi đầu chọn hình thức mình thích: “Thích cũng không phải do mình nói là được, nếu thật sự có thể quyết định, mình cũng sẽ không thấy phiền như thế."
Jenny chắc chắn là nhìn thấy tên đang ngồi trên sofa kia nở nụ cười, còn cười đến vẻ mặt □ ( = = thật ra là vì quá vui ấy mà (~tác giả)) (Rùa: hình như là kiểu cười đến chẳng thấy mặt mũi đâu nữa í).
“Vậy nếu như sau này hoa đào của anh ta cứ nở liên tục không ngừng thì sao? Cậu cũng không phải thánh mẫu, cần gì phải chịu tức giận như vậy?"
“Thật ra anh ấy rất tốt, chỉ là rất trọng chính nghĩa, cho nên luôn luôn sẽ va chạm đến người khác, mình cũng không trách gì anh ấy, chỉ hy vọng anh ấy chú ý ít nhiều thôi, đừng luôn khắp nơi lưu tình, một lần hai lần còn có thể chịu được, có điều cậu cũng biết tính tình mình không được tốt lắm, nếu nhịn cả đời có lẽ sẽ rất khó." Amy nhìn đến một hình thức mình thích, lơ đãng nói, hoàn toàn quên mất bạn trai mình “tai thính mắt tinh" đến thế nào.
“Nhịn cả đời? Cậu đã định sống cùng anh ta cả đời sao?" Jenny nhịn không được kêu lên, rõ ràng là một tình yêu mới bắt đầu được không lâu, Amy đã nghĩ đến kết cục cuối cùng, cô bạn mình thật sự đã hãm sâu vào rồi.
“Nếu đã đồng ý qua lại, không phải là nên nghiêm túc mà quen nhau sao?" Amy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Jenny, “Nếu không nghĩ xa như vậy, mình làm gì phải quan tâm đến chuyện anh ấy có thật sự đào hoa hay không?" Đây không phải là chuyện rõ ràng sao?
“Cậu ấy, được cái đó là tốt." Jenny đặt cái váy trong tay xuống, nhéo nhéo gương mặt đáng yêu của Amy, ờ, hình như béo lên một chút, cảm giác càng ngày càng mềm mại hơn, “Tên kia nếu không biết quý trọng cậu thì mình cướp cậu về nhà là được." Nhà mình có thân thích nào hợp với Amy nhỉ?
“Hả?" Amy khó hiểu, để mặc cho cô bạn nhéo má, dù sao lực tay cô bạn không mạnh, cô cũng không thấy khó chịu.
“Cô Cairns, tôi nghĩ điều đó không phiền đến cô phải quan tâm." Một bàn tay đột nhiên chen vào, giải cứu Amy.
Jenny nhìn Clark kéo Amy vào lòng che chắn, hơn nữa mắt đầy bất mãn nhìn mình, nhíu mày, anh chàng này hình như thật sự là giận, lúc trước còn gọi cô là Jenny, đến giờ thì chuyển thành cô Cairns.
Có điều, vậy cũng chứng tỏ là anh ta quan tâm đến Amy đúng không? “Vậy cũng không nhất định đâu!" Lắc lắc ngón tay, Jenny nói một câu đầy ẩn ý, sau đó cầm lấy món đồ mình đã nhìn thấy trước đó: “Amy, cậu mua cái này đi, có điều.." Cô nháy mắt mấy cái, “Đừng mặc cho “những người khác" xem nha." Khi nói đến “những người khác", Jenny nhìn mắt Clark.
Ánh mắt hai người đều nhìn xuống chiếc váy ren màu tím thêu nụ hoa hồng bằng tơ tằm Jenny cầm trong tay.
Mặt vải mờ mờ gần như trong suốt, nhìn xuyên qua như ẩn như hiện rất có hiệu quả về mặt thị giác, nụ hoa tơ tằm thêu màu tím ở ngực hoàn toàn không có hiệu quả che chắn, mà đường ngực hình chữ V xẻ rất thấp khiến người mặc sẽ lộ ra quá nửa bầu ngực, hai bên vạt sườn được thiết kế chỉ cần nhẹ kéo dây lưng là có thể cởi ra dễ dàng, lại nhìn phần bên dưới còn chữ T hơn cả đồ lót chữ T..
Mặt Clark và Amy cùng lúc đỏ ửng lên.
Tác giả :
Du Du Tiên