Bạn trai kỳ lạ của tôi
Chương 188-1: Tóc mái rất quan trọng 2
(Các bạn nữ đọc xong nhớ để ý nè!)
Trong lòng tôi kinhngạc, bóng đen đứng trước giường lặp lại:
“Ngưu tiên sinh đã trở lại ư?"
Tôi hốt hoảng muốn lùi về sau thì chợt nghe vang lên một tiếng “đinh" thanh thúy. Có lẽ là đồ kim loại gì đó vừa ném trúng bóng đen. Tiếng Tông Thịnh truyền tới bên cạnh: “Ngủ đi, cô ta đi rồi, không có ác ý."
Tôi nhìn Tông Thịnh, trong bóng đêm, anh cũng chỉ là một bóng đen mơ hồ mà thôi. Anh vòng tay qua eo tôi mà ôm chặt, không nói thêm gì nữa. Đúng là không hổ danh là quỷ thai, chuyện như vậy phát sinh xong mà còn có thể ngủ được.
Tôi cũng tự bội phục bản thân, nằm trong lòng anh tôi có một cảm giác vô cùng an toàn, cứ thế, mau chóng ngủ tiếp. So với trước kia có vẻ hiện tại gan tôi đã to hơn nhiều.
Hôm sau khi tỉnh dậy thì Thẩm Hàm cùng Ngưu Lực Phàm đã đang gấu ó bên ngoài. Thật không hiểu nổi sao bọn họ tinh lực tràn trề tới vậy.
Nhìn ngoài trời có lẽ cũng chỉ mới hừng đông thôi mà.
Bọn họ cãi nhau vì Ngưu Lực Phàm muốn đưa Thẩm Hàm trở về đi học, Thẩm Hàm thì cứ nhẩn nha, căn bản không coi lời hắn nói ra gì.
Ngưu Lực Phàm kêu: “Em nhanh lên, không phải hôm nay em thi tiếng Anh sao?"
“Chính là bởi vì hôm nay thi môn tiếng Anh, nên em mới không muốn đi. Dù sao cũng không làm được bài mà."
“Bà cô à, làm ơn lên xe đi mà. Chút nữa mà không kịp tới trường bà cô lại kêu con vượt đèn đỏ, con không có nhiều tiền vậy để đóng tiền phạt đâu."
Tôi cũng rời giường. Lúc tôi rửa mặt chải đầu xong đi ra sân thì chiếc xe của Ngưu Lực Phàm đã đi rồi.
Sương vẫn còn chưa tan hết, không khí lành lạnh mang theo hơi nước khiến tôi khẽ rụt cổ. Tông Thịnh mặc một chiếc quần thể thao màu xám, áo thun trắng ngắn tay đang chạy vòng quanh bớ hồ. Vết thương trên vai vẫn chưa bình phục, phải quấn băng.
Tôi đi lại gần bờ hồ, không chạy cùng anh. Lúc xuất viện, bác sỹ đã dặn tôi phải hết sức chú ý tĩnh dưỡng.
Tông Thịnh chạy tới trước mặt tôi thì dừng lại hỏi: “Dậy rồi à?"
“Ừ." Tôi nhìn anh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì. Những gì cần nói tối qua cũng đã nói cả rồi, thậm chí đánh cũng đánh rồi, giờ đối mặt tôi có chút xấu hổ.
Tông Thịnh xoay người nhìn về phía hồ nước, nói: “Em nhìn dưới chân em đi."
“A?" Tôi nghi hoặc, cúi đầu nhìn xem dưới chân, dưới chân có thể có cái gì?
Nhưng khi cúi đầu tôi lại thấy bên dưới nền đá có những dấu chân ẩm ướt. Dấu chân kéo dài từ trong nhà ra tới hồ nước.
“Có ai nhảy xuống hồ ư?" tôi kinh hô, nhìn mặt hồ. M e o m u p Mặt hồ thật tĩnh lặng, thậm chí còn có vài chú vịt đang tung tăng bơi lội. Hiển nhiên việc tôi lo lắng cũng không có phát sinh. Nhưng dấu chân trên mặt đất phải lý giải ra sao?
Tông Thịnh nói: “Em không chú ý tới, này dấu chân là đi qua đó hay đi trở lại đây?"
Tôi nghe mà mờ mịt, nghĩ đi qua lại là sao. Quay lại? Chẳng lẽ thứ kia là ở trong nước. Hơn nữa thứ kia còn có chân, còn đi giày? Nghĩ tới đây, tôi chợt nhớ tới bóng đen tối qua, trong nháy mắt, lông gà dựng hết cả lên. “Tối hôm qua cái kia?"
“Ừ, cô ta có lẽ chết đuối dưới hồ nên vẫn ở đó. Nhưng cô ta không có ác ý, không biết nguyên nhân chết là cái gì. Anh sángM e o m u pnay hỏi qua Ngưu Lực Phàm, hắn căn bản là không biết dưới hồ nước còn có thi thể. Đi về trước đi, ăn sáng nào, em phải bồi dưỡng cơ thể một chút."
Anh kéo tay tôi đi vào nhà, tôi vội nói: “nhưng mặc kệ việc hồ nước sao?"
“Không cần quan tâm, cô ta không có ác ý, sẽ không thương tổn người khác. Trên mặt đất dấu chân, là âm khí cộng thêm kia nước hồ ngưng kết thành, chờ mặt trời lên cao là khô thôi."
Nói là nói như vậy, nhưng tưởng tượng tới cảnh tối hôm qua cô ta đứng ở cạnh giường chúng tôi, sao có thể bình tĩnh vậy chứ?
“Vậy anh tối hôm qua làm sao đuổi cô ta đi."
“Ném một đồng tiền, cô ta tự hiểu chuyện nên rời đi."
(Mèo tự dưng nhớ tới câu chuyện chỉ cần giải quyết bằng một đồng tiền nhưng bé Tuyền của chúng ta đã phải dấn thân hí hí)
Bữa sáng là nồi cháo to mà Ngưu Lực Phàm nấu từ sáng sớm. Ở quê ăn sáng đều như vậy, một nồi cháo với những thức ăn thừa từ bữa tối hôm trước. Chúng tôi cứ thế ăn, xong Tông Thịnh đi tắm rửa thay quần áo. Mặt trời cũng đã lên cao.
Mặt trời giữa thu, hoặc là mang theo hơi nước khiến không khí se lạnh, hoặc sẽ nóng rực như thể mùa hè vẫn chưa qua.
Trong lòng tôi kinhngạc, bóng đen đứng trước giường lặp lại:
“Ngưu tiên sinh đã trở lại ư?"
Tôi hốt hoảng muốn lùi về sau thì chợt nghe vang lên một tiếng “đinh" thanh thúy. Có lẽ là đồ kim loại gì đó vừa ném trúng bóng đen. Tiếng Tông Thịnh truyền tới bên cạnh: “Ngủ đi, cô ta đi rồi, không có ác ý."
Tôi nhìn Tông Thịnh, trong bóng đêm, anh cũng chỉ là một bóng đen mơ hồ mà thôi. Anh vòng tay qua eo tôi mà ôm chặt, không nói thêm gì nữa. Đúng là không hổ danh là quỷ thai, chuyện như vậy phát sinh xong mà còn có thể ngủ được.
Tôi cũng tự bội phục bản thân, nằm trong lòng anh tôi có một cảm giác vô cùng an toàn, cứ thế, mau chóng ngủ tiếp. So với trước kia có vẻ hiện tại gan tôi đã to hơn nhiều.
Hôm sau khi tỉnh dậy thì Thẩm Hàm cùng Ngưu Lực Phàm đã đang gấu ó bên ngoài. Thật không hiểu nổi sao bọn họ tinh lực tràn trề tới vậy.
Nhìn ngoài trời có lẽ cũng chỉ mới hừng đông thôi mà.
Bọn họ cãi nhau vì Ngưu Lực Phàm muốn đưa Thẩm Hàm trở về đi học, Thẩm Hàm thì cứ nhẩn nha, căn bản không coi lời hắn nói ra gì.
Ngưu Lực Phàm kêu: “Em nhanh lên, không phải hôm nay em thi tiếng Anh sao?"
“Chính là bởi vì hôm nay thi môn tiếng Anh, nên em mới không muốn đi. Dù sao cũng không làm được bài mà."
“Bà cô à, làm ơn lên xe đi mà. Chút nữa mà không kịp tới trường bà cô lại kêu con vượt đèn đỏ, con không có nhiều tiền vậy để đóng tiền phạt đâu."
Tôi cũng rời giường. Lúc tôi rửa mặt chải đầu xong đi ra sân thì chiếc xe của Ngưu Lực Phàm đã đi rồi.
Sương vẫn còn chưa tan hết, không khí lành lạnh mang theo hơi nước khiến tôi khẽ rụt cổ. Tông Thịnh mặc một chiếc quần thể thao màu xám, áo thun trắng ngắn tay đang chạy vòng quanh bớ hồ. Vết thương trên vai vẫn chưa bình phục, phải quấn băng.
Tôi đi lại gần bờ hồ, không chạy cùng anh. Lúc xuất viện, bác sỹ đã dặn tôi phải hết sức chú ý tĩnh dưỡng.
Tông Thịnh chạy tới trước mặt tôi thì dừng lại hỏi: “Dậy rồi à?"
“Ừ." Tôi nhìn anh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì. Những gì cần nói tối qua cũng đã nói cả rồi, thậm chí đánh cũng đánh rồi, giờ đối mặt tôi có chút xấu hổ.
Tông Thịnh xoay người nhìn về phía hồ nước, nói: “Em nhìn dưới chân em đi."
“A?" Tôi nghi hoặc, cúi đầu nhìn xem dưới chân, dưới chân có thể có cái gì?
Nhưng khi cúi đầu tôi lại thấy bên dưới nền đá có những dấu chân ẩm ướt. Dấu chân kéo dài từ trong nhà ra tới hồ nước.
“Có ai nhảy xuống hồ ư?" tôi kinh hô, nhìn mặt hồ. M e o m u p Mặt hồ thật tĩnh lặng, thậm chí còn có vài chú vịt đang tung tăng bơi lội. Hiển nhiên việc tôi lo lắng cũng không có phát sinh. Nhưng dấu chân trên mặt đất phải lý giải ra sao?
Tông Thịnh nói: “Em không chú ý tới, này dấu chân là đi qua đó hay đi trở lại đây?"
Tôi nghe mà mờ mịt, nghĩ đi qua lại là sao. Quay lại? Chẳng lẽ thứ kia là ở trong nước. Hơn nữa thứ kia còn có chân, còn đi giày? Nghĩ tới đây, tôi chợt nhớ tới bóng đen tối qua, trong nháy mắt, lông gà dựng hết cả lên. “Tối hôm qua cái kia?"
“Ừ, cô ta có lẽ chết đuối dưới hồ nên vẫn ở đó. Nhưng cô ta không có ác ý, không biết nguyên nhân chết là cái gì. Anh sángM e o m u pnay hỏi qua Ngưu Lực Phàm, hắn căn bản là không biết dưới hồ nước còn có thi thể. Đi về trước đi, ăn sáng nào, em phải bồi dưỡng cơ thể một chút."
Anh kéo tay tôi đi vào nhà, tôi vội nói: “nhưng mặc kệ việc hồ nước sao?"
“Không cần quan tâm, cô ta không có ác ý, sẽ không thương tổn người khác. Trên mặt đất dấu chân, là âm khí cộng thêm kia nước hồ ngưng kết thành, chờ mặt trời lên cao là khô thôi."
Nói là nói như vậy, nhưng tưởng tượng tới cảnh tối hôm qua cô ta đứng ở cạnh giường chúng tôi, sao có thể bình tĩnh vậy chứ?
“Vậy anh tối hôm qua làm sao đuổi cô ta đi."
“Ném một đồng tiền, cô ta tự hiểu chuyện nên rời đi."
(Mèo tự dưng nhớ tới câu chuyện chỉ cần giải quyết bằng một đồng tiền nhưng bé Tuyền của chúng ta đã phải dấn thân hí hí)
Bữa sáng là nồi cháo to mà Ngưu Lực Phàm nấu từ sáng sớm. Ở quê ăn sáng đều như vậy, một nồi cháo với những thức ăn thừa từ bữa tối hôm trước. Chúng tôi cứ thế ăn, xong Tông Thịnh đi tắm rửa thay quần áo. Mặt trời cũng đã lên cao.
Mặt trời giữa thu, hoặc là mang theo hơi nước khiến không khí se lạnh, hoặc sẽ nóng rực như thể mùa hè vẫn chưa qua.
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu