Bạn trai kỳ lạ của tôi
Chương 174: Nước Tiểu Nhện
Hóa ra là bị thiết kế, cố ý nhắm vào anh mà thiết kế nên màn ẩu đả này. Nếu không, ai lại cầm cây trâm này mà đi đánh nhau chứ?
Tông Thịnh buông tôi ra nói: “Anh ra ngoài trước xem giúp em rồi em ra sau."
Anh quay người lại, tôi vội ôm lấy anh nhưng không nghĩ tới lại kéo trúng tay bị thương của anh, nghe tiếng anh hít một hơi thật sâu mà tôi cũng đau theo.
Anh xoay người lại, khuôn mặt đỏ bừng vì đau đớn. “Anh, đau tới vậy mà cứ kệ nó sao? Thẩm Kế Ân, cánh tay bị thương, còn đi bệnh viện xử lý đó." Tôi buông anh ra, sợ lại đụng vào khiến anh đau.
Tông Thịnh thấp giọng nói: “Thẩm Kế Ân chính là nửa người nửa thi, gã không có khả năng khôi phục lại. Nếu không đi bệnh viện thì gắn thép cố định lên cánh tay thì tay gã sẽ lặc lìa, gã làm màu thôi. Anh đi trước đây."
Tông Thịnh ra khỏi toilet, tôi mới cẩn thận đi ra cửa. Tông Thịnh đang cản thư ký của ông lại để tôi ra ngoài. Tôi vội bước ra, vờ như vừa ra khỏi wc nữ. Đi vài bước thì đụng mặt Tông Thịnh và thư ký. Thư ký nói: “Ưu Tuyền, nghe nói cô ở bộ phận kinh doanh mà, sao lại ở đây?"
Tôi vội chào hỏi lễ phép: “Tôi đi cùng người khác đi báo cáo thôi." tôi quay sang nhìn về phía Tông Thịnh nhưng anh quay mặt đi, không buồn liếc mắt nhìn tôi.
Ừ, chúng tôi đã chia tay rồi, cho nên tôi đi vòng qua, không nhìn anh mà đi thẳng về phía Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ sau khi tôi lại gần thì đã tia sang nhìn Tông Thịnh, thấp giọng nói:
“Tiểu lão bản dáng người thật tốt. Mặt lại đẹp. Hì hì. Dù không đi tới đâu, ngắm nhìn thôi cũng thích."
“Đồ cuồng lộ liễu thì cố. Đây là chỗ làm mà, cho dù bả vai bị thương cũng đâu thể cởi ra như vậy. Hừ."
“Đúng là mới chia tay có khác."
Từ tập đoàn quay trở về bộ phận kinh doanh cũng không tới một giờ. Tôi chưa từng nghĩ tới có video quay cảnh Tông Thịnh ẩu đả cũng đám người đó vậy mà lại được người ta chú ý. Không phải là bạo lực chống lại việc di dời sao? Tin tức này cũng chẳng mới mẻ gì, không phải từng có việc huy động cảnh sát tới hỗ trợ sao?? Sao lần này lại gây chú ý vậy?
Tôi xem thì toàn là video do người đi đường quay lại, nói là Tông Thịnh ẩu đả, kỳ thực là anh tránh đi những người đó công kích mà không hề ra tay. Động tác trốn tránh vô cùng chuyên nghiệp, động tác tự vệ cũng rất chuyên nghiệp, có người bình luận là anh từng luyện tập qua.
Chuyện này tôi cũng không biết. Còn nữa, vì thân phận của anh. Trước giờ toàn là cảnh sát trấn áp, nhưng giờ lại là người phụ trách công trường bị tấn công nên mức độ chú ý càng cao. Càng nhiều người chú ý xem việc phá hủy tòa nhà có thành công không.
Trong lòng tôi càng nôn nóng, Tông Thịnh đang vội xử lý chỉ vì muốn bức Thẩm Kế Ân ra tay, giờ thì Thẩm Kế Ân lại làm ra việc khiến xã hội vô cùng chú ý, chúng tôi sẽ không thể nhanh chóng phá hủy tòa nhà rồi. Ít nhất, cũng phải chờ tới khi sự việc lắng xuống. Người ta cũng đang chú ý xem vì sao có người phải liều mạng bảo vệ tòa nhà Linh Linh tới vậy.
Tôi đột nhiên phát giác, kinh doanh địa ốc hóa ra không đơn giản tới như vậy.
Tông Thịnh buông tôi ra nói: “Anh ra ngoài trước xem giúp em rồi em ra sau."
Anh quay người lại, tôi vội ôm lấy anh nhưng không nghĩ tới lại kéo trúng tay bị thương của anh, nghe tiếng anh hít một hơi thật sâu mà tôi cũng đau theo.
Anh xoay người lại, khuôn mặt đỏ bừng vì đau đớn. “Anh, đau tới vậy mà cứ kệ nó sao? Thẩm Kế Ân, cánh tay bị thương, còn đi bệnh viện xử lý đó." Tôi buông anh ra, sợ lại đụng vào khiến anh đau.
Tông Thịnh thấp giọng nói: “Thẩm Kế Ân chính là nửa người nửa thi, gã không có khả năng khôi phục lại. Nếu không đi bệnh viện thì gắn thép cố định lên cánh tay thì tay gã sẽ lặc lìa, gã làm màu thôi. Anh đi trước đây."
Tông Thịnh ra khỏi toilet, tôi mới cẩn thận đi ra cửa. Tông Thịnh đang cản thư ký của ông lại để tôi ra ngoài. Tôi vội bước ra, vờ như vừa ra khỏi wc nữ. Đi vài bước thì đụng mặt Tông Thịnh và thư ký. Thư ký nói: “Ưu Tuyền, nghe nói cô ở bộ phận kinh doanh mà, sao lại ở đây?"
Tôi vội chào hỏi lễ phép: “Tôi đi cùng người khác đi báo cáo thôi." tôi quay sang nhìn về phía Tông Thịnh nhưng anh quay mặt đi, không buồn liếc mắt nhìn tôi.
Ừ, chúng tôi đã chia tay rồi, cho nên tôi đi vòng qua, không nhìn anh mà đi thẳng về phía Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ sau khi tôi lại gần thì đã tia sang nhìn Tông Thịnh, thấp giọng nói:
“Tiểu lão bản dáng người thật tốt. Mặt lại đẹp. Hì hì. Dù không đi tới đâu, ngắm nhìn thôi cũng thích."
“Đồ cuồng lộ liễu thì cố. Đây là chỗ làm mà, cho dù bả vai bị thương cũng đâu thể cởi ra như vậy. Hừ."
“Đúng là mới chia tay có khác."
Từ tập đoàn quay trở về bộ phận kinh doanh cũng không tới một giờ. Tôi chưa từng nghĩ tới có video quay cảnh Tông Thịnh ẩu đả cũng đám người đó vậy mà lại được người ta chú ý. Không phải là bạo lực chống lại việc di dời sao? Tin tức này cũng chẳng mới mẻ gì, không phải từng có việc huy động cảnh sát tới hỗ trợ sao?? Sao lần này lại gây chú ý vậy?
Tôi xem thì toàn là video do người đi đường quay lại, nói là Tông Thịnh ẩu đả, kỳ thực là anh tránh đi những người đó công kích mà không hề ra tay. Động tác trốn tránh vô cùng chuyên nghiệp, động tác tự vệ cũng rất chuyên nghiệp, có người bình luận là anh từng luyện tập qua.
Chuyện này tôi cũng không biết. Còn nữa, vì thân phận của anh. Trước giờ toàn là cảnh sát trấn áp, nhưng giờ lại là người phụ trách công trường bị tấn công nên mức độ chú ý càng cao. Càng nhiều người chú ý xem việc phá hủy tòa nhà có thành công không.
Trong lòng tôi càng nôn nóng, Tông Thịnh đang vội xử lý chỉ vì muốn bức Thẩm Kế Ân ra tay, giờ thì Thẩm Kế Ân lại làm ra việc khiến xã hội vô cùng chú ý, chúng tôi sẽ không thể nhanh chóng phá hủy tòa nhà rồi. Ít nhất, cũng phải chờ tới khi sự việc lắng xuống. Người ta cũng đang chú ý xem vì sao có người phải liều mạng bảo vệ tòa nhà Linh Linh tới vậy.
Tôi đột nhiên phát giác, kinh doanh địa ốc hóa ra không đơn giản tới như vậy.
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu