Bạn Trai Hai Mặt
Chương 22: Cô muốn xem tôi khỏa thân hả?
Doãn Bình chạy tới cửa phòng thì bên trong lại ổn ào. Và đó là tiếng Đông Phong cầu cứu và tiếng Tiểu Nguyệt Nhi dữ tợn như sư tử Hà Đông.
Cậu thở dài một cái rồi chậm rãi bước vào. Chưa có ngày nào mà hai người này yên ổn.
Trước mắt cậu là La Đông Phong đang bị Tiểu Nguyệt Nhi ngồi lên rồi bẻ ngược chân ra đằng sau. Hic! Còn đáng sợ hơn là tra tấn.
- Xin lỗi! Em vào không đúng lúc!
Lục Vũ Bình run run rồi cố thoát ra ngoài. Nhưng rồi cậu cũng bị bắt:
- Vũ Bình!
Cậu giật thót lên. Tại sao không phải Đông Phong gọi mà là bà chị chằn lửa ấy chứ. Cậu nằm không cũng trúng đạn là sao!? Thật không công bằng!
Thấy Vũ Bình như gần khóc tới nơi, cô khó hiểu hỏi lại:
- Sao thế? Chị có ăn thịt em đâu mà sợ!
- Nhưng...anh Phong...
La Đômg Phong cố ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy lưng nghiến răng ken két:
- Vì anh lỡ miệng nói chị ấy là đồ ngốc!
Vũ Bình thở phào.
Thấy thế, Đông Phong lại sục sôi máu:
- Thở gì mà thở! Lại kéo ann dậy!
Vũ Bình giật mình chạy nhanh đến kéo Đông Phong ngồi dậy. Ôm lấy cái lưng tội nghiệp, cậu càu nhàu:
- Tiểu Nguyệt Nhi! Cô hơi quá rồi đấy!
- Xin lỗi!
Tiểu Nguyệt Nhi phùng mamg trợn má nói. Nếu như cô biết Đông Phong trước đó đã bị Tiểu Phương đánh cho vài cái ở lưng trước rồi thì cô cũng đâu dùng chiêu này.
- Thuốc đâu? Tôi bôi giúp anh!
La Đông Phong lườm Tiểu Nguyệt Nhi một cái. Cái thể loại vừa đấm vừa xoa này là có ý gì!?
Vũ Bình chợt nhớ ra gì đó rồi nói:
- Lúc nãy lọ thuốc bị vỡ rồi.
- Trời ạ! Sao lại vỡ lúc này?
Tiểu Nguyệt Nhi hết nói nổi. Giờ phải làm sao đây? Trong nhà chẳng có thuốc nào có thể giảm đau cả. Cô cũng không phải bác sĩ nên chẳng biết làm gì.
La Đông Phong mệt mỏi nói:
- Thôi không sao đâu! Dù gì cũng chỉ là đau nhẹ.
- Có ổn thật không đấy?
- Thật mà!
Tiểu Nguyệt Nhi lườm cậu một cái. Nói chẳng có gì là thật cả.
Cô đứng dậy, lấy điện thoại ra rồi gọi cho Hà Tô Diệp:
- Em lấy cho chị lọ thuốc giảm đau sang đây!
Bên kia chỉ khẽ nói: "Dạ" sau đó cúp máy. Và rất nhanh, Hà Tô Diệp đã đứng trước cửa, và được Tiểu Phương đưa lên phòng.
Hà Tô Diệp chìa tay ra đưa cho Tiểu Nguyệt Nhi lọ thuốc trông rất giống với lọ thuốc mà lúc nãy cậu dùng.
Hà Tô Diệp khó hiểu hỏi:
- Chị cần thuốc làm gì thế? Lại còn đưa sang tới chỗ này?
Tiểu Nguyệt Nhi cười một cái, rồi nói:
- À! Có chút chuyện ấy mà!
Hà Tô Diệp nhìn chằm chằm vào La Đông Phong đang nằm bẹp trên giường, sau đó nói:
- Đừng nói là chị lại làm đau anh ấy nha!
- Chuẩn rồi đấy!
Tiểu Nguyệt Nhi cười cười. Hà Tô Diệp lắc đầu, sau đó rủ Vũ Bình đi ăn kem. Vũ Bình đúng là bụng không đáy. Vừa ăn hết một đĩa gà rán, bây giờ lại ăn kem.
Tiểu Nguyệt Nhi tặc lưỡi:
- Thế nào cũng béo ú lên cho mà coi!
Sau đó cô không quan tâm nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu rồi giơ áo lên. Như vừa nghĩ ra thêm chiêu gì nữa để chọc Tiểu Nguyệt Nhi, cậu nhếch mép rồi nói:
- Cô muốn xem tôi khỏa thân hả?
Cậu thở dài một cái rồi chậm rãi bước vào. Chưa có ngày nào mà hai người này yên ổn.
Trước mắt cậu là La Đông Phong đang bị Tiểu Nguyệt Nhi ngồi lên rồi bẻ ngược chân ra đằng sau. Hic! Còn đáng sợ hơn là tra tấn.
- Xin lỗi! Em vào không đúng lúc!
Lục Vũ Bình run run rồi cố thoát ra ngoài. Nhưng rồi cậu cũng bị bắt:
- Vũ Bình!
Cậu giật thót lên. Tại sao không phải Đông Phong gọi mà là bà chị chằn lửa ấy chứ. Cậu nằm không cũng trúng đạn là sao!? Thật không công bằng!
Thấy Vũ Bình như gần khóc tới nơi, cô khó hiểu hỏi lại:
- Sao thế? Chị có ăn thịt em đâu mà sợ!
- Nhưng...anh Phong...
La Đômg Phong cố ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy lưng nghiến răng ken két:
- Vì anh lỡ miệng nói chị ấy là đồ ngốc!
Vũ Bình thở phào.
Thấy thế, Đông Phong lại sục sôi máu:
- Thở gì mà thở! Lại kéo ann dậy!
Vũ Bình giật mình chạy nhanh đến kéo Đông Phong ngồi dậy. Ôm lấy cái lưng tội nghiệp, cậu càu nhàu:
- Tiểu Nguyệt Nhi! Cô hơi quá rồi đấy!
- Xin lỗi!
Tiểu Nguyệt Nhi phùng mamg trợn má nói. Nếu như cô biết Đông Phong trước đó đã bị Tiểu Phương đánh cho vài cái ở lưng trước rồi thì cô cũng đâu dùng chiêu này.
- Thuốc đâu? Tôi bôi giúp anh!
La Đông Phong lườm Tiểu Nguyệt Nhi một cái. Cái thể loại vừa đấm vừa xoa này là có ý gì!?
Vũ Bình chợt nhớ ra gì đó rồi nói:
- Lúc nãy lọ thuốc bị vỡ rồi.
- Trời ạ! Sao lại vỡ lúc này?
Tiểu Nguyệt Nhi hết nói nổi. Giờ phải làm sao đây? Trong nhà chẳng có thuốc nào có thể giảm đau cả. Cô cũng không phải bác sĩ nên chẳng biết làm gì.
La Đông Phong mệt mỏi nói:
- Thôi không sao đâu! Dù gì cũng chỉ là đau nhẹ.
- Có ổn thật không đấy?
- Thật mà!
Tiểu Nguyệt Nhi lườm cậu một cái. Nói chẳng có gì là thật cả.
Cô đứng dậy, lấy điện thoại ra rồi gọi cho Hà Tô Diệp:
- Em lấy cho chị lọ thuốc giảm đau sang đây!
Bên kia chỉ khẽ nói: "Dạ" sau đó cúp máy. Và rất nhanh, Hà Tô Diệp đã đứng trước cửa, và được Tiểu Phương đưa lên phòng.
Hà Tô Diệp chìa tay ra đưa cho Tiểu Nguyệt Nhi lọ thuốc trông rất giống với lọ thuốc mà lúc nãy cậu dùng.
Hà Tô Diệp khó hiểu hỏi:
- Chị cần thuốc làm gì thế? Lại còn đưa sang tới chỗ này?
Tiểu Nguyệt Nhi cười một cái, rồi nói:
- À! Có chút chuyện ấy mà!
Hà Tô Diệp nhìn chằm chằm vào La Đông Phong đang nằm bẹp trên giường, sau đó nói:
- Đừng nói là chị lại làm đau anh ấy nha!
- Chuẩn rồi đấy!
Tiểu Nguyệt Nhi cười cười. Hà Tô Diệp lắc đầu, sau đó rủ Vũ Bình đi ăn kem. Vũ Bình đúng là bụng không đáy. Vừa ăn hết một đĩa gà rán, bây giờ lại ăn kem.
Tiểu Nguyệt Nhi tặc lưỡi:
- Thế nào cũng béo ú lên cho mà coi!
Sau đó cô không quan tâm nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu rồi giơ áo lên. Như vừa nghĩ ra thêm chiêu gì nữa để chọc Tiểu Nguyệt Nhi, cậu nhếch mép rồi nói:
- Cô muốn xem tôi khỏa thân hả?
Tác giả :
Elena