Bạn Trai Của Tôi Là Thái tử
Chương 2
Leng keng!
Tiểu Miêu mở cửa đi vào quán…
Cô vì ăn không quen khẩu vị thức ăn ở Đài Bắc , không thể làm gì khác hơn là tới nơi này mua các món ăn tiện lợi có hương vị quê hương.
Bên trong là không gian sạch sẽ sáng ngời tràn đầy nền văn minh tiến bộ, cô gái trong quầy cũng dị thường cười khó hiểu.
Tại sao có cảm giác rất khác thường?
Bởi vì bình thường cô gái trông quầy ở nơi này tựa hồ hay có tâm sự, làm người ta thường không nhịn được sẽ muốn hỏi cô ấy, có phải hay không trong nhà có chuyện gì?
Thế nhưng ít nhất lúc này cô tới tìm kiếm mua thức ăn, cũng không ngờ lại có vinh hạnh nhìn thấy nụ cười khả ái của cô ấy, bất quá khiến những chuyện xui xẻo trước đây đều đem trở lại trong người
Cô hiện tại cần lấy thức ăn làm nguồn an ủi a
Thức ăn, a, thật là nhiều thức ăn nha!
Tiểu Miêu dùng cặp mắt sắc bén nhanh chóng quét qua từng dãy thức ăn, sau đó không cẩn thận liếc cùng một món ưa thích với người đối diện.
Theo bản năng cô mỉm cười hạ tay xuống, lại tiếp tục đi tìm, nhưng cảm thấy là lạ .
Đối diện gương mặt đó. . . . . .
Tiểu Miêu đột nhiên nhìn lên ──
Cô rốt cuộc đã biết cái gì gọi là tình huống “Oan gia ngõ hẹp".
Nếu như cô đủ thông minh, nên giả dạng làm không thấy, lập tức rời đi .
Mà cô cũng quả thật làm ra thông minh, quay người một cái hướng cửa đi ra…
“Không được cử động, cướp đây!"
Không thể nào! Loại tình huống này không phải ở trên ti vi mới có thể xuất hiện sao?.
Cô bị hù ngay cả động cũng không dám.
“Tôi vẫn không nhúc nhích." Tiểu Miêu vội vàng giơ hai tay lên cao, ngoan vô cùng.
Ở nơi này bây giờ trở nên khẩn trương, cô gái ở quầy sợ hãi khóc tại chỗ.
Tiểu Miêu thiếu chút nữa té xỉu.
Làm ơn đi, trên ti vi đều có dạy, gặp phải lúc này không được phản kháng, ngoan ngoãn đem tiền giao ra.
Tiểu Miêu thấy quầy tiểu thư đem tiền giao ra, cho là tên cướp như vậy sẽ buông tha, nhưng không có nghĩ đến hắn ngay cả khách hàng cũng không bỏ qua.
Tiểu Miêu theo bản năng mở lí nhí một bên mắt nhìn xuống, phát hiện ánh mắt của hắn rơi vào túi tiền nhỏ màu hồng của cô.
“Đừng mơ tưởng." Tiểu Miêu hai tay vội vàng ôm thật chặt .
“Lấy ra."
“Không được, tháng này tôi toàn bộ dựa vào nó. . . . . . A! Không muốn!"
“Lấy ra mau!" Tên cướp khẩu khí cực kỳ hung tợn.
“Chết cũng không muốn!" Cô cũng kiên trì không chịu, cứ như vậy cùng tên cướp chơi trò kéo co qua lại.
Một câu, vì tiền đánh cuộc tánh mạng.
“Tìm chết!"
Lúc này ngoài sau tên cướp bị một vật nặng rơi xuống đầu, đầu choáng váng, nhìn nữ nhân trước mặt cũng mơ hồ. Còn Tiểu Miêu vì sợ hãi mà mềm nhũn cả người…….vì thế không vững liền bị tên cướp……
“A! Không muốn!"
Không còn kịp rồi, một giây kế tiếp, cô đã bị đè ở trên đất, vì lực ngã mạnh nên tay phải đụng phải vật cứng
Thật đau a!
“Ngươi dám đè ở bạn gái của ta, cho ngươi một bài học." Tên oan gia lại lấy chân đạp tên cướp tới tấp tả tơi.
Nhìn thấy hắn lúc này giống như Hoàng thái tử cứu mỹ nhân, Tiểu Miêu tuyệt sẽ không cảm kích, bất quá, nếu như hắn có thể đem cái người khổng lồ này dời đi khỏi người cô thì tốt hơn .
"Mau kéo hắn ra. . . . . ." Còn có, tay phải của cô thật là đau, cảm giác lúc nãy khi va chạm mạnh hình như tay đã gãy.
Oan gia lúc này thấy con mèo nhỏ Tiểu Miêu bị đè sắp gần ngạt thở mới kéo ra, lúc này, cảnh sát cũng tới. . . . . .
Một canh giờ sau, ở trong phòng cứu cấp bệnh viện , có hai người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
“Làm gì trừng tôi như vậy?" Cái này dưới một người, trên vạn người Hoàng thái tử hung tợn, oan gia hình như rất nhàn rỗi.
“Mới vừa rồi anh giúp tôi cũng không tránh khỏi việc bị gãy tay, vì sao trước đó không chạy đến giúp không tốt hơn sao?" Tiểu Miêu nhịn thật lâu, rốt cục vẫn phải hỏi ra hoài nghi trong lòng.
“À!"
" Cái gì à?"
“Tôi đang suy nghĩ."
Cô tròn to mắt chớp chớp, “Suy tính cái gì?"
“Cô có đáng giá hay không phải một vạn nguyên."
Nói nhảm, dĩ nhiên đáng giá. . . . . . Nhưng là tại sao hắn nói như vậy? Một vạn nguyên? Đó là cái gì? Nàng thật tò mò nha.
Lúc này, hắn lấy ra một quả bóng tennic, phía trên đã bị lõm vào, nhìn vào biết ngay là do đầu tên cướp lưu lại
“Anh. . . . . . anh. . . . . ." Cô hỏa khí lập tức toàn bộ xông lên đỉnh đầu, lập tức nổi trận lôi đình.
“Tức giận?"
Ai mà không tức giận, cư nhiên bị so sánh với một quả bóng tennic!
Cô không nói gì, nhảy xuống giường bệnh, muốn bỏ ra ngoài.
Tại chỗ nam nhân sửng sốt một chút, sau đó lập tức xông lên trước ngăn cô lại.
“Uy! Mèo con, dám đi."
Không đợi nữa! Cô vừa gặp phải hắn liền không có chuyện tốt, huống chi cô đang đói bụng muốn chết, hiện tại cũng hơn mười giờ, cô bị đói đên muốn ngất xỉu rồi .
“Uy! Đứng lại cho tôi. . . . . ."
“Vị đại ca này, tôi rất đói, muốn đi ăn cái gì, không rảnh cùng anh ở lại, hiện tại gì cũng hỏi xong, tôi cũng băng bó xong cả rồi, không sao, cho nên, anh sớm một chút nên về nhà đi!"
“Tôi còn có lời muốn nói với cô. . . . . ." Hắn dừng lại một chút, sau đó đề nghị, “Cô đói bụng đúng không? Tôi cũng vậy chưa ăn gì, để ăn mừng chúng ta cùng nhau vượt qua nguy hiểm, đại nạn không chết, tôi mời cô ăn bữa ăn tối."
“Tôi. . . . . ." Vốn là cô muốn nói không muốn , nhưng là vừa nghĩ tới hắn cư nhiên bởi vì xem nàng không đáng giá một vạn nguyên, hảo, liền ăn một bữa đến cháy túi tiền hắn.
“Hảo."
***
“Ở chỗ này?"
Tiểu Miêu nhìn ngôi nhà lớn như lâu đài trước mặt, trông giống trong phim truyền hình “Đại trạch môn" đầy đủ hiện ra ở trước mắt, rất có cảm giác cổ đại.
“Cô miệng to như vậy làm gì? Người khác nhìn vào còn tưởng rằng cô chưa từng thấy qua thành phố, quê một cục." Hắn dương dương đắc ý nói, thấy bên cạnh bắn tới sát khí, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im miệng.
“Tôi chính là tên nhà quê! Không được sao?" Cũng đã bị hắn hại đến biến thành mèo què, cô cũng không cần giả bộ lễ phép nữa.
Cô quyết định phải đem hắn xếp tên đầu tiên trong danh sách đen không được hoan nghênh
Nhìn cô dáng vẻ tức giận vội vàng, anh tựa hồ có thể nhìn thấy trên đầu cô đã có khói bốc lên.
Chưa bao giờ có một nữ sinh nào đối với anh có sức ảnh hưởng lớn, càng cho là về sau cũng sẽ không có, vậy mà cái này mới gặp mặt nữ nhân hung dữ này không tới một ngày nhưng có thể làm cho cuộc sống của anh trôi qua có rất nhiều thú vị.
Hơn nữa, cô còn có thể lấy được nụ hôn của anh, nên có thể nói trên thế giới tiểu nữ nhân này là may mắn nhất .
Nếu như một lát nữa nói với cô quyết định của anh, tin tưởng cô nhất định sẽ rất cảm động . Anh lòng tin tràn đầy nghĩ.
“Đi thôi!"
“Không phải là muốn ăn bữa ăn tối sao?" Cô trề môi, bất quá như cũ ngoan ngoãn cùng đi vào.
Dù sao ở Đài Bắc là phồn hoa đô thị, có như vậy một một lâu đài cổ tích đi tham quan quả là rất tuyệt
“Đúng a!"
Hai người vừa vào cửa, một nam nhân cười nhanh chóng đi tới, hướng tên hung thần cung kính vô cùng nói: “Thiếu gia, ngài đã trở lại."
“Ừ! Ta muốn cùng vị tiểu thư này ăn bữa ăn tối, phiền toái Trương quản gia một chút"
“Tốt, xin thiếu gia trước đi phòng khách nghỉ ngơi, một lát sau mời thiếu gia đến dùng cơm"
“Ừ!" Ngàn Thần gật đầu một cái, “Cám ơn ông."
Trương quản gia vừa cười rời đi.
“Đi thôi! Tôi dẫn cô đi đến phòng khách." Anh không nói hai lời liền cầm tay trái Tiểu Miêu kéo hướng phòng khách đi, hỏi cũng không hỏi cô có chịu hay không cùng mình đi.
" Dùng đại gì cũng tốt rồi, ha ha." Cô không có tay phải để ngăn cản, chỉ đành phải chấp nhận bị hắn kéo đi giống như là đang kéo một con tiểu miêu.
“Không được, đây là chúng ta lần đầu tiên ước hẹn, sao có thể tùy tiện!"
Tiểu Miêu sắc mặt một hồi tái nhợt, “Ước hẹn?!"
“Đúng vậy!" Anh nhẹ nhàng đáp, hơi thở không gấp , cũng tuyệt không chột dạ.
“Anh thế nào lại nói hưu nói vượn rồi, tôi muốn đi về." Đúng là không nên ham món lợi nhỏ, nên về nhà là tốt nhất.
“Không cho phép đi."
Cái gì? Cô hình như nghe không rõ? cô ở trong lòng nói.
Vậy mà đối phương tựa hồ như có thuật đọc tâm, cư nhiên có thể biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi nói, không cho phép đi."
“Nếu như tôi mạn phép phải đi?"
“Không cho phép."
“Anh cho rằng anh có tư cách gì có thể khống chế, ra lệnh cho tôi?"
“Cơm nước xong tôi sẽ nói cho cô biết."
“Hừ! Anh là cái gì! Cơm nhà anh có cái gì đặc biệt? đầu bếp Hoàng kim làm sao? Còn có hương vị đặc biệt? Tôi thật không có phúc ăn nha" Hắn cho là cô có thể vì món ăn ngon sao? Ít xem thường người!
Hai người giằng co qua lại hết sức ngưng trọng, mắt thấy miệng của cả hai chuẩn bị triển khai công kích, quản gia hé ra nụ cười tà mị đột nhiên xuất hiện.
“Nói cho hai vị một tin tức tốt, bữa ăn tối đã chuẩn bị xong."
Tiểu Miêu nhìn chằm chằm vị lão tiên sinh này nghĩ thầm, có cần thiết giống như là tuyên bố người trúng độc đắc vậy không? Chỉ là một bữa ăn thôi mà.
Ngàn Thần bởi vì đã quen nên không mở miệng nói gì.
“Đi thôi!"
“Trừ phi anh nói đây không phải là ước hẹn."
Anh rất muốn phản bác, nhưng sợ cô là ngốc nghếch ── trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu ── như vậy ngoan cố, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.
“Hảo, không phải là ước hẹn."
Phải như vậy mới đúng chứ.
Tiểu Miêu giống như là người vừa mới thắng trong cuộc chiến tranh, bộ mặt dương dương đắc ý, không phải cần mất tiền cũng có thể ăn, haha.
Khi cô thấy được một bàn ăn nóng hổi, hướng chỗ thức ăn chảy nước miếng.
“Uy! Nước miếng!" Anh cau mày.
“Đó!" Tiểu Miêu vội vàng dùng tay nhỏ bé lau đi, “Thoạt nhìn thật ngon nha!"
“Nhìn không chắc là sẽ không no bụng đi."
Khi vừa ngồi vào, mới muốn dùng tay phải cầm đũa thì Tiểu Miêu lại phát hiện tay phải bị thương không thể cử động.
Vừa nghĩ tới thức ăn ngon trước mặt, mình lại không thể động thủ ăn, nước mắt thiếu chút nữa từ vành mặt chảy ra.
“Khóc cái gì?" con Tiểu Miêu này sao lại thích khóc như vậy a?
Cô trợn mắt nhìn hại tay bị thương hướng tên thủ phạm liếc mắt một cái, đang muốn mắng hắn không có lương tâm thì tay của hắn đi tới trước mặt nàng. . . . . .
“Anh làm cái gì?"
Hắn cư nhiên hẹp hòi như vậy, đem miếng thị bò bít tết trước mắt cô lấy đi, thật là…
“Giúp cô cắt thành những miếng nhỏ a! Nếu không con mèo gãy tay như cô phải làm sao ăn?" Anh vừa nói tay vừa cầm dao nĩa, ưu nhã giúp cô đem thịt bò bít tết cắt thành một ít khối nhỏ.
Ô ô! Cảm thấy mình là đổ oan cho hắn, cô cảm thấy thật có lỗi đấy!
“Ăn đi!"
Cô cũng không khách khí đó!
Vốn tưởng rằng lúc ăn cơm, hắn sẽ nói chuyện gì đó dăm ba câu , vậy mà, hắn cư nhiên yên lặng vô cùng. Có cần phải tập trung chuyện môn như vậy không?
Tiểu Miêu không khỏi nhìn hắn, phát hiện dáng người hắn thật là vô cùng đẹp mắt, rất giống với nhân vật trong truyện tranh nha… vai nam chính khí chất tràn đầy u buồn.
Khuôn mặt hoàn mỹ, lông mày anh tuấn , tròng mắt thâm thúy, lỗ mũi kiên định, còn có đôi môi rất hút hồn, hôn lên môi đó lại ấm áp vô cùng. . . . . .
Nghĩ đến môi, Tiểu Miêu không nhịn được nhớ tới lúc hai người lần đầu gặp mặt, cô không cẩn thận đụng phải cái môi khêu gợi. . . . . .
Ngàn Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, lẳng lặng nói: “Nhìn nữa, cô tuyệt đối sẽ yêu tôi."
Cô cảm thấy một hồi lửa đỏ lập tức xông lên đốt nóng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dĩ nhiên, còn có hỏa khí ở trong đó.
“Không biết xấu hổ." Cô tay trái dùng sức xiên thịt bò bít tết trong mâm
Anh chậm rãi khởi cười, không có nói nữa, bất quá tay không có ngừng lại tiếp tục thay cô đem thức ăn cắt thành một ít khối nhỏ.
Tiểu Miêu vẫn còn tức giận một miếng lại một miếng.
Oa! Thật là ăn ngon quá, cho nên thừa cơ ăn nhiều một chút, nếu không liền rất xin lỗi bản thân mình nha.
Cô cũng ở trong lòng có quyết định, sau khi cùng hắn ăn xong, về sau vẫn nên cách hắn - đại ôn thần này xa một chút. Từ khi gặp mặt đến bây giờ, cô vẫn không có may mắn lần nào.
Cố gắng đem mình vì bị thương, mà sau khi ăn hết thức ăn vào trong bụng, cô liền lập tức đứng lên, giống Uyển Như cao cao tại thượng tuyên bố, “Đã ăn no."
“Ăn no?" Anh hiển nhiên không hài lòng lắm với cái bụng nhỏ bé của cô.
Tiểu Miêu gật đầu một cái, “Đã muộn, tôi phải đi về."
“Ừ! Đúng là quá muộn." Anh nhìn trong tay đồng hồ nam, “Cũng hơn mười hai giờ."
Đúng vậy! Lão mẹ có nói qua con gái đàng hoàng không nên ở bên ngoài quá lâu.
Tiểu Miêu đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được anh lẳng lặng nói: " Đợi ăn xong món điểm tâm ngọt rồi hãy về."
Nhất định là liễu đinh hoặc là ổi, cô ở quê ăn hoài giờ cũng không muốn ăn nữa .
“Không cần. . . . . ."
“Là rượu đỏ anh đào cùng một ít bánh cake."
Tiểu Miêu cả người dừng lại, nội tâm một hồi cùng người giao chiến.
Cái tên thức ăn vừa nghe, chính là loại điểm tâm ngọt chỉ có nhà hàng năm sao mới có.
“Ăn thật ngon đó!"
Tên này đúng là tu luyện thành ác ma, cư nhiên dùng cái loại ngữ điệu đó hấp dẫn cô, chẳng lẽ hắn không biết món điểm tâm ngọt đối với nữ nhân mà nói, là thư hấp dẫn không thể kháng cự sao?
Nhất là cô, đối với đồ ngọt rất nghiện, liền như ong bướm thấy hoa mật, không cách nào kháng cự.
Có thể bỏ qua sao? Tiểu miêu tại nội tâm cấp thiết thành khẨn hỏi, nhưng thủy chung không có nói ra.
“Tôi sợ mập."
“ Cô muốn ăn bao nhiêu khối?"
Tiểu Miêu dừng lại có chừng mười giây lâu, cuối cùng kháng cự không được quay đầu lại. . . . . .
Lần này quay đầu, giống như là chuyện thần thoại xưa trong xuân thần, người ta gọi nàng không được quay đầu lại, nếu không cũng sẽ bị bắt đi cùng hắc ám chi vương .
Cô vừa nhìn thấy kia bàn để mãn hồng nộn non, kiều diễm ướt át anh đào một tý bánh cake thì trong lòng hết sức hiểu, mình sắp rơi xuống bóng tối , trầm luân trong địa ngục đồ ngọt.
“Khối lớn một chút." Tiểu Miêu bật thốt lên.
Thân thể của cô tựa hồ không nghe lời, không để ý tới não bộ cùng lý trí của cô kêu gọi, lại đi trở về trước bàn ngồi xuống, khuôn mặt khát vọng, chờ đợi.
Hắn trên khuôn mặt tuấn mỹ kia nụ cười càng sâu hơn.
“Nhà anh bình thường cũng ăn. . . . . . Cao sang như vậy?" Anh thoạt nhìn không giống mỗi ngày thịt cá , bởi vì hắn vóc người đẹp đến làm cô phải ghen tỵ
Hắn nửa người trên mặc áo sơ mi, nhưng là cúc áo đã mở ra hai nút, lộ ra rộng rãi cỔ da thịt trắng cùng vững chắc
Không biết hắn có hay không có lông ngực. . . . . .
“Muốn ăn không?"
Nàng tâm giật mình, nghĩ là hắn hỏi có muốn ăn hay không ăn hắn. . . . .
.
“Hạ lưu!"
Anh trong tay đang cầm một khỏa hồng anh đào cấp cho cô trước nếm thử, lại nghe cô nói như vậy liền mãnh liệt nhíu mày.
Hạ lưu? !
Cầm bánh cake cho cô ăn có cái gì hạ lưu ? Anh khó khăn nghĩ.
Nhìn ánh mắt của cô, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút hồng, lại nhìn chính mình cổ áo bị bung ra , anh liền bừng tỉnh hiểu ra .
Cái này tiểu sắc nữ. . . . . . Đó! Không! Là con mèo nhỏ háo sắc.
Anh thả bánh anh đào trong tay ra, đi tới trước mặt cô, dựa vào thật là gần.
“Anh. . . . . . Anh định làm cái gì?"
“Nếu như muốn ăn, xin cứ tự nhiên."
“Ăn. . . . . . Ăn cái gì?" Cô không nghĩ ra, miệng lắp bắp không rõ.
“Tôi nha!"
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, cô xoay người nhìn một cái sau lưng, không có ai a!
Hắn là cùng nàng đùa giỡn hay sao?
“Người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Muốn ăn anh?" Nàng run càng lợi hại hơn .
“Cô a!" Anh làm như chuyện đương nhiên nói, gương mặt tuấn tú lại dựa vào nàng gần chút, “Tôi rất thoải mái, không ngại cho cô cắn một cái, đến đây đi!"
“Thần kinh." Cô bản năng muốn đẩy hắn ra, kết quả tay phải vừa động ──
“A! Thật là đau, thật là đau." Tiểu Miêu đau đến nước mắt lập tức tràn ra ngoài.
“Cô làm gì lộn xộn! Ngu ngốc." Anh vội vàng vuốt tay phải của cô, bận rộn cũng không quên mắng cô một cái.
“Đều là do anh làm hại!" Cô đau đến nước mắt dừng lại cũng dừng lại không được.
Thật là đau! Trời ạ! Cứu mạng a!
Đột nhiên, anh cúi đầu hướng về cánh tay bị thương của cô há miệng mãnh liệt thổi hơi, làm cô cảm thấy có cái gì đó rất kỳ quái.
“Anh làm gì thế?"
“O o cũng sẽ không đau đớn nữa."
O o? Hắn nói là o o sao? Cái loại đó ở nhà trẻ khi tiểu hài tử té bị thường thường được cô giáo o o cho bớt đau sao?
Làm ơn! Hắn đã là sinh viên rồi nha!
Mặc dù rất muốn mở miệng mắng hắn, cười hắn ngây thơ, nhưng là hắn ôn nhu lại làm nước mắt trong hốc mắt cô chảy nhiều hơn.
Thấy cô càng khóc thảm hại, anh càng thêm hốt hoảng.
“Tiểu mèo ngốc, còn rất đau sao? Tôi đưa cô đi bệnh viện xem sao." Nói vừa xong, hắn một thanh ôm lấy cô, cả người hóa thân làm anh hùng cứu hỏa ôm nạn nhân bị nguy tai hiện trường muốn xông ra bên ngoài.
Cô đưa ra tay trái kéo lấy tóc của hắn, làm hắn đau kêu lên một tiếng.
“A…đau!"
“Không cần nữa! Tôi không sao ."
“Thật không?"
“Thật a!"
“Không tin."
“Tôi chỉ là đang nghĩ đến một người."
Hắn ngồi xuống, đem cô đặt ở trên đùi, không có ý định để cô đi, bộ dạng chuẩn bị nghe cô nói chuyện xưa.
“Người nào?"
Cô không có chú ý tới hắn khẩu khí ngập tràn vị chua, chẳng qua là đắm chìm ở tuổi thơ, trí nhớ cùng một người rất thân thiết.
“Anh ấy gọi a Uy, là đồng học tiểu học của tôi, anh ấy cũng bảo vệ tôi, nếu như tôi cùng người bạn nhỏ đánh nhau, anh ấy cũng sẽ o o chỗ tôi bị thương, anh còn nói đợi tôi lớn lên sẽ cưới tôi nữa, cho tôi làm bà hoàng"
Tình địch? ! Anh hai tay nắm thành quyền, một bộ muốn lập tức tìm cái tên gọi là a Uy đó quyết đấu.
“Cô có đáp ứng không?" Hắn cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tiểu Miêu nghĩ đến câu trả lời khi đó , trong lòng đối với mình hối hận gần chết.
“Sớm biết đáp ứng là tốt rồi." Cô lẩm bẩm nói, không có chú ý tới nam nhân bên cạnh trên mặt lúc trắng lúc xanh.
“Không cho phép đáp ứng!" Anh tự tay cầm vai của cô, lực đạo lớn làm cô đau kêu thành tiếng.
“A…anh làm tôi đau."
“Người đó ở đâu? Là bạn trai của cô sao?"
“Anh là người cai quản Thái Bình Dương sao?" Cô giãy giụa muốn từ trên đùi của hắn rời đi, thấy cô kịch liệt giãy dụa,mà thân thể xinh đẹp mang lại cho nam nhân như anh kích thích mãnh liệt.
“Không được lộn xộn nữa ."
“Tại sao?"
“Không có tại sao." Anh cắn răng nghiến lợi trả lời. Cũng không thể thành thực nói với cô cái mông nhỏ ma sát, làm cho hắn thân là nam nhân khống chế cũng không khống chế được phản ứng sinh lý!
“Anh. . . . . ." Cô cảm thấy có một thứ gì đó không khách khí chỉa vào cô phía dưới mông, một lát sau, mới bừng tỈnh hiểu ra.
“Hạ lưu!" Cô không khách khí thưởng cho hắn một bạt tai, sau đó thở phì phò bắt lấy cái túi nhỏ màu hồng, không nói hai lời liền xông ra bên ngoài.
Anh sờ má trái bị đánh, trong khoảng thời gian ngắn còn không có phản ứng kịp mình mới vừa bị cho một bạt tai.
“Uy! Cô cái này không biết điều. Xú nha đầu, lại dám đánh bổn thiếu gia, cô quay lại cho tôi. . . . . ." Đợi đến anh phục hồi tinh thần lại, một bên rống một bên xông ra, nhưng đối phương đã sớm không còn thấy bóng dáng .
Anh chỉ thấy một xe máy cấp tốc chạy như bay, biến mất trước mắt.
Ngơ ngác đứng nghiêm lạnh lùng trong gió đêm, anh tự tay sờ sờ khuôn mặt bị đánh, sau đó đau kêu, “Đáng chết xú nha đầu, có luyện qua thiết sa chưởng sao? Đánh người cư nhiên đau như vậy."
Tiểu Miêu mở cửa đi vào quán…
Cô vì ăn không quen khẩu vị thức ăn ở Đài Bắc , không thể làm gì khác hơn là tới nơi này mua các món ăn tiện lợi có hương vị quê hương.
Bên trong là không gian sạch sẽ sáng ngời tràn đầy nền văn minh tiến bộ, cô gái trong quầy cũng dị thường cười khó hiểu.
Tại sao có cảm giác rất khác thường?
Bởi vì bình thường cô gái trông quầy ở nơi này tựa hồ hay có tâm sự, làm người ta thường không nhịn được sẽ muốn hỏi cô ấy, có phải hay không trong nhà có chuyện gì?
Thế nhưng ít nhất lúc này cô tới tìm kiếm mua thức ăn, cũng không ngờ lại có vinh hạnh nhìn thấy nụ cười khả ái của cô ấy, bất quá khiến những chuyện xui xẻo trước đây đều đem trở lại trong người
Cô hiện tại cần lấy thức ăn làm nguồn an ủi a
Thức ăn, a, thật là nhiều thức ăn nha!
Tiểu Miêu dùng cặp mắt sắc bén nhanh chóng quét qua từng dãy thức ăn, sau đó không cẩn thận liếc cùng một món ưa thích với người đối diện.
Theo bản năng cô mỉm cười hạ tay xuống, lại tiếp tục đi tìm, nhưng cảm thấy là lạ .
Đối diện gương mặt đó. . . . . .
Tiểu Miêu đột nhiên nhìn lên ──
Cô rốt cuộc đã biết cái gì gọi là tình huống “Oan gia ngõ hẹp".
Nếu như cô đủ thông minh, nên giả dạng làm không thấy, lập tức rời đi .
Mà cô cũng quả thật làm ra thông minh, quay người một cái hướng cửa đi ra…
“Không được cử động, cướp đây!"
Không thể nào! Loại tình huống này không phải ở trên ti vi mới có thể xuất hiện sao?.
Cô bị hù ngay cả động cũng không dám.
“Tôi vẫn không nhúc nhích." Tiểu Miêu vội vàng giơ hai tay lên cao, ngoan vô cùng.
Ở nơi này bây giờ trở nên khẩn trương, cô gái ở quầy sợ hãi khóc tại chỗ.
Tiểu Miêu thiếu chút nữa té xỉu.
Làm ơn đi, trên ti vi đều có dạy, gặp phải lúc này không được phản kháng, ngoan ngoãn đem tiền giao ra.
Tiểu Miêu thấy quầy tiểu thư đem tiền giao ra, cho là tên cướp như vậy sẽ buông tha, nhưng không có nghĩ đến hắn ngay cả khách hàng cũng không bỏ qua.
Tiểu Miêu theo bản năng mở lí nhí một bên mắt nhìn xuống, phát hiện ánh mắt của hắn rơi vào túi tiền nhỏ màu hồng của cô.
“Đừng mơ tưởng." Tiểu Miêu hai tay vội vàng ôm thật chặt .
“Lấy ra."
“Không được, tháng này tôi toàn bộ dựa vào nó. . . . . . A! Không muốn!"
“Lấy ra mau!" Tên cướp khẩu khí cực kỳ hung tợn.
“Chết cũng không muốn!" Cô cũng kiên trì không chịu, cứ như vậy cùng tên cướp chơi trò kéo co qua lại.
Một câu, vì tiền đánh cuộc tánh mạng.
“Tìm chết!"
Lúc này ngoài sau tên cướp bị một vật nặng rơi xuống đầu, đầu choáng váng, nhìn nữ nhân trước mặt cũng mơ hồ. Còn Tiểu Miêu vì sợ hãi mà mềm nhũn cả người…….vì thế không vững liền bị tên cướp……
“A! Không muốn!"
Không còn kịp rồi, một giây kế tiếp, cô đã bị đè ở trên đất, vì lực ngã mạnh nên tay phải đụng phải vật cứng
Thật đau a!
“Ngươi dám đè ở bạn gái của ta, cho ngươi một bài học." Tên oan gia lại lấy chân đạp tên cướp tới tấp tả tơi.
Nhìn thấy hắn lúc này giống như Hoàng thái tử cứu mỹ nhân, Tiểu Miêu tuyệt sẽ không cảm kích, bất quá, nếu như hắn có thể đem cái người khổng lồ này dời đi khỏi người cô thì tốt hơn .
"Mau kéo hắn ra. . . . . ." Còn có, tay phải của cô thật là đau, cảm giác lúc nãy khi va chạm mạnh hình như tay đã gãy.
Oan gia lúc này thấy con mèo nhỏ Tiểu Miêu bị đè sắp gần ngạt thở mới kéo ra, lúc này, cảnh sát cũng tới. . . . . .
Một canh giờ sau, ở trong phòng cứu cấp bệnh viện , có hai người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
“Làm gì trừng tôi như vậy?" Cái này dưới một người, trên vạn người Hoàng thái tử hung tợn, oan gia hình như rất nhàn rỗi.
“Mới vừa rồi anh giúp tôi cũng không tránh khỏi việc bị gãy tay, vì sao trước đó không chạy đến giúp không tốt hơn sao?" Tiểu Miêu nhịn thật lâu, rốt cục vẫn phải hỏi ra hoài nghi trong lòng.
“À!"
" Cái gì à?"
“Tôi đang suy nghĩ."
Cô tròn to mắt chớp chớp, “Suy tính cái gì?"
“Cô có đáng giá hay không phải một vạn nguyên."
Nói nhảm, dĩ nhiên đáng giá. . . . . . Nhưng là tại sao hắn nói như vậy? Một vạn nguyên? Đó là cái gì? Nàng thật tò mò nha.
Lúc này, hắn lấy ra một quả bóng tennic, phía trên đã bị lõm vào, nhìn vào biết ngay là do đầu tên cướp lưu lại
“Anh. . . . . . anh. . . . . ." Cô hỏa khí lập tức toàn bộ xông lên đỉnh đầu, lập tức nổi trận lôi đình.
“Tức giận?"
Ai mà không tức giận, cư nhiên bị so sánh với một quả bóng tennic!
Cô không nói gì, nhảy xuống giường bệnh, muốn bỏ ra ngoài.
Tại chỗ nam nhân sửng sốt một chút, sau đó lập tức xông lên trước ngăn cô lại.
“Uy! Mèo con, dám đi."
Không đợi nữa! Cô vừa gặp phải hắn liền không có chuyện tốt, huống chi cô đang đói bụng muốn chết, hiện tại cũng hơn mười giờ, cô bị đói đên muốn ngất xỉu rồi .
“Uy! Đứng lại cho tôi. . . . . ."
“Vị đại ca này, tôi rất đói, muốn đi ăn cái gì, không rảnh cùng anh ở lại, hiện tại gì cũng hỏi xong, tôi cũng băng bó xong cả rồi, không sao, cho nên, anh sớm một chút nên về nhà đi!"
“Tôi còn có lời muốn nói với cô. . . . . ." Hắn dừng lại một chút, sau đó đề nghị, “Cô đói bụng đúng không? Tôi cũng vậy chưa ăn gì, để ăn mừng chúng ta cùng nhau vượt qua nguy hiểm, đại nạn không chết, tôi mời cô ăn bữa ăn tối."
“Tôi. . . . . ." Vốn là cô muốn nói không muốn , nhưng là vừa nghĩ tới hắn cư nhiên bởi vì xem nàng không đáng giá một vạn nguyên, hảo, liền ăn một bữa đến cháy túi tiền hắn.
“Hảo."
***
“Ở chỗ này?"
Tiểu Miêu nhìn ngôi nhà lớn như lâu đài trước mặt, trông giống trong phim truyền hình “Đại trạch môn" đầy đủ hiện ra ở trước mắt, rất có cảm giác cổ đại.
“Cô miệng to như vậy làm gì? Người khác nhìn vào còn tưởng rằng cô chưa từng thấy qua thành phố, quê một cục." Hắn dương dương đắc ý nói, thấy bên cạnh bắn tới sát khí, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im miệng.
“Tôi chính là tên nhà quê! Không được sao?" Cũng đã bị hắn hại đến biến thành mèo què, cô cũng không cần giả bộ lễ phép nữa.
Cô quyết định phải đem hắn xếp tên đầu tiên trong danh sách đen không được hoan nghênh
Nhìn cô dáng vẻ tức giận vội vàng, anh tựa hồ có thể nhìn thấy trên đầu cô đã có khói bốc lên.
Chưa bao giờ có một nữ sinh nào đối với anh có sức ảnh hưởng lớn, càng cho là về sau cũng sẽ không có, vậy mà cái này mới gặp mặt nữ nhân hung dữ này không tới một ngày nhưng có thể làm cho cuộc sống của anh trôi qua có rất nhiều thú vị.
Hơn nữa, cô còn có thể lấy được nụ hôn của anh, nên có thể nói trên thế giới tiểu nữ nhân này là may mắn nhất .
Nếu như một lát nữa nói với cô quyết định của anh, tin tưởng cô nhất định sẽ rất cảm động . Anh lòng tin tràn đầy nghĩ.
“Đi thôi!"
“Không phải là muốn ăn bữa ăn tối sao?" Cô trề môi, bất quá như cũ ngoan ngoãn cùng đi vào.
Dù sao ở Đài Bắc là phồn hoa đô thị, có như vậy một một lâu đài cổ tích đi tham quan quả là rất tuyệt
“Đúng a!"
Hai người vừa vào cửa, một nam nhân cười nhanh chóng đi tới, hướng tên hung thần cung kính vô cùng nói: “Thiếu gia, ngài đã trở lại."
“Ừ! Ta muốn cùng vị tiểu thư này ăn bữa ăn tối, phiền toái Trương quản gia một chút"
“Tốt, xin thiếu gia trước đi phòng khách nghỉ ngơi, một lát sau mời thiếu gia đến dùng cơm"
“Ừ!" Ngàn Thần gật đầu một cái, “Cám ơn ông."
Trương quản gia vừa cười rời đi.
“Đi thôi! Tôi dẫn cô đi đến phòng khách." Anh không nói hai lời liền cầm tay trái Tiểu Miêu kéo hướng phòng khách đi, hỏi cũng không hỏi cô có chịu hay không cùng mình đi.
" Dùng đại gì cũng tốt rồi, ha ha." Cô không có tay phải để ngăn cản, chỉ đành phải chấp nhận bị hắn kéo đi giống như là đang kéo một con tiểu miêu.
“Không được, đây là chúng ta lần đầu tiên ước hẹn, sao có thể tùy tiện!"
Tiểu Miêu sắc mặt một hồi tái nhợt, “Ước hẹn?!"
“Đúng vậy!" Anh nhẹ nhàng đáp, hơi thở không gấp , cũng tuyệt không chột dạ.
“Anh thế nào lại nói hưu nói vượn rồi, tôi muốn đi về." Đúng là không nên ham món lợi nhỏ, nên về nhà là tốt nhất.
“Không cho phép đi."
Cái gì? Cô hình như nghe không rõ? cô ở trong lòng nói.
Vậy mà đối phương tựa hồ như có thuật đọc tâm, cư nhiên có thể biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi nói, không cho phép đi."
“Nếu như tôi mạn phép phải đi?"
“Không cho phép."
“Anh cho rằng anh có tư cách gì có thể khống chế, ra lệnh cho tôi?"
“Cơm nước xong tôi sẽ nói cho cô biết."
“Hừ! Anh là cái gì! Cơm nhà anh có cái gì đặc biệt? đầu bếp Hoàng kim làm sao? Còn có hương vị đặc biệt? Tôi thật không có phúc ăn nha" Hắn cho là cô có thể vì món ăn ngon sao? Ít xem thường người!
Hai người giằng co qua lại hết sức ngưng trọng, mắt thấy miệng của cả hai chuẩn bị triển khai công kích, quản gia hé ra nụ cười tà mị đột nhiên xuất hiện.
“Nói cho hai vị một tin tức tốt, bữa ăn tối đã chuẩn bị xong."
Tiểu Miêu nhìn chằm chằm vị lão tiên sinh này nghĩ thầm, có cần thiết giống như là tuyên bố người trúng độc đắc vậy không? Chỉ là một bữa ăn thôi mà.
Ngàn Thần bởi vì đã quen nên không mở miệng nói gì.
“Đi thôi!"
“Trừ phi anh nói đây không phải là ước hẹn."
Anh rất muốn phản bác, nhưng sợ cô là ngốc nghếch ── trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu ── như vậy ngoan cố, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.
“Hảo, không phải là ước hẹn."
Phải như vậy mới đúng chứ.
Tiểu Miêu giống như là người vừa mới thắng trong cuộc chiến tranh, bộ mặt dương dương đắc ý, không phải cần mất tiền cũng có thể ăn, haha.
Khi cô thấy được một bàn ăn nóng hổi, hướng chỗ thức ăn chảy nước miếng.
“Uy! Nước miếng!" Anh cau mày.
“Đó!" Tiểu Miêu vội vàng dùng tay nhỏ bé lau đi, “Thoạt nhìn thật ngon nha!"
“Nhìn không chắc là sẽ không no bụng đi."
Khi vừa ngồi vào, mới muốn dùng tay phải cầm đũa thì Tiểu Miêu lại phát hiện tay phải bị thương không thể cử động.
Vừa nghĩ tới thức ăn ngon trước mặt, mình lại không thể động thủ ăn, nước mắt thiếu chút nữa từ vành mặt chảy ra.
“Khóc cái gì?" con Tiểu Miêu này sao lại thích khóc như vậy a?
Cô trợn mắt nhìn hại tay bị thương hướng tên thủ phạm liếc mắt một cái, đang muốn mắng hắn không có lương tâm thì tay của hắn đi tới trước mặt nàng. . . . . .
“Anh làm cái gì?"
Hắn cư nhiên hẹp hòi như vậy, đem miếng thị bò bít tết trước mắt cô lấy đi, thật là…
“Giúp cô cắt thành những miếng nhỏ a! Nếu không con mèo gãy tay như cô phải làm sao ăn?" Anh vừa nói tay vừa cầm dao nĩa, ưu nhã giúp cô đem thịt bò bít tết cắt thành một ít khối nhỏ.
Ô ô! Cảm thấy mình là đổ oan cho hắn, cô cảm thấy thật có lỗi đấy!
“Ăn đi!"
Cô cũng không khách khí đó!
Vốn tưởng rằng lúc ăn cơm, hắn sẽ nói chuyện gì đó dăm ba câu , vậy mà, hắn cư nhiên yên lặng vô cùng. Có cần phải tập trung chuyện môn như vậy không?
Tiểu Miêu không khỏi nhìn hắn, phát hiện dáng người hắn thật là vô cùng đẹp mắt, rất giống với nhân vật trong truyện tranh nha… vai nam chính khí chất tràn đầy u buồn.
Khuôn mặt hoàn mỹ, lông mày anh tuấn , tròng mắt thâm thúy, lỗ mũi kiên định, còn có đôi môi rất hút hồn, hôn lên môi đó lại ấm áp vô cùng. . . . . .
Nghĩ đến môi, Tiểu Miêu không nhịn được nhớ tới lúc hai người lần đầu gặp mặt, cô không cẩn thận đụng phải cái môi khêu gợi. . . . . .
Ngàn Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, lẳng lặng nói: “Nhìn nữa, cô tuyệt đối sẽ yêu tôi."
Cô cảm thấy một hồi lửa đỏ lập tức xông lên đốt nóng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dĩ nhiên, còn có hỏa khí ở trong đó.
“Không biết xấu hổ." Cô tay trái dùng sức xiên thịt bò bít tết trong mâm
Anh chậm rãi khởi cười, không có nói nữa, bất quá tay không có ngừng lại tiếp tục thay cô đem thức ăn cắt thành một ít khối nhỏ.
Tiểu Miêu vẫn còn tức giận một miếng lại một miếng.
Oa! Thật là ăn ngon quá, cho nên thừa cơ ăn nhiều một chút, nếu không liền rất xin lỗi bản thân mình nha.
Cô cũng ở trong lòng có quyết định, sau khi cùng hắn ăn xong, về sau vẫn nên cách hắn - đại ôn thần này xa một chút. Từ khi gặp mặt đến bây giờ, cô vẫn không có may mắn lần nào.
Cố gắng đem mình vì bị thương, mà sau khi ăn hết thức ăn vào trong bụng, cô liền lập tức đứng lên, giống Uyển Như cao cao tại thượng tuyên bố, “Đã ăn no."
“Ăn no?" Anh hiển nhiên không hài lòng lắm với cái bụng nhỏ bé của cô.
Tiểu Miêu gật đầu một cái, “Đã muộn, tôi phải đi về."
“Ừ! Đúng là quá muộn." Anh nhìn trong tay đồng hồ nam, “Cũng hơn mười hai giờ."
Đúng vậy! Lão mẹ có nói qua con gái đàng hoàng không nên ở bên ngoài quá lâu.
Tiểu Miêu đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được anh lẳng lặng nói: " Đợi ăn xong món điểm tâm ngọt rồi hãy về."
Nhất định là liễu đinh hoặc là ổi, cô ở quê ăn hoài giờ cũng không muốn ăn nữa .
“Không cần. . . . . ."
“Là rượu đỏ anh đào cùng một ít bánh cake."
Tiểu Miêu cả người dừng lại, nội tâm một hồi cùng người giao chiến.
Cái tên thức ăn vừa nghe, chính là loại điểm tâm ngọt chỉ có nhà hàng năm sao mới có.
“Ăn thật ngon đó!"
Tên này đúng là tu luyện thành ác ma, cư nhiên dùng cái loại ngữ điệu đó hấp dẫn cô, chẳng lẽ hắn không biết món điểm tâm ngọt đối với nữ nhân mà nói, là thư hấp dẫn không thể kháng cự sao?
Nhất là cô, đối với đồ ngọt rất nghiện, liền như ong bướm thấy hoa mật, không cách nào kháng cự.
Có thể bỏ qua sao? Tiểu miêu tại nội tâm cấp thiết thành khẨn hỏi, nhưng thủy chung không có nói ra.
“Tôi sợ mập."
“ Cô muốn ăn bao nhiêu khối?"
Tiểu Miêu dừng lại có chừng mười giây lâu, cuối cùng kháng cự không được quay đầu lại. . . . . .
Lần này quay đầu, giống như là chuyện thần thoại xưa trong xuân thần, người ta gọi nàng không được quay đầu lại, nếu không cũng sẽ bị bắt đi cùng hắc ám chi vương .
Cô vừa nhìn thấy kia bàn để mãn hồng nộn non, kiều diễm ướt át anh đào một tý bánh cake thì trong lòng hết sức hiểu, mình sắp rơi xuống bóng tối , trầm luân trong địa ngục đồ ngọt.
“Khối lớn một chút." Tiểu Miêu bật thốt lên.
Thân thể của cô tựa hồ không nghe lời, không để ý tới não bộ cùng lý trí của cô kêu gọi, lại đi trở về trước bàn ngồi xuống, khuôn mặt khát vọng, chờ đợi.
Hắn trên khuôn mặt tuấn mỹ kia nụ cười càng sâu hơn.
“Nhà anh bình thường cũng ăn. . . . . . Cao sang như vậy?" Anh thoạt nhìn không giống mỗi ngày thịt cá , bởi vì hắn vóc người đẹp đến làm cô phải ghen tỵ
Hắn nửa người trên mặc áo sơ mi, nhưng là cúc áo đã mở ra hai nút, lộ ra rộng rãi cỔ da thịt trắng cùng vững chắc
Không biết hắn có hay không có lông ngực. . . . . .
“Muốn ăn không?"
Nàng tâm giật mình, nghĩ là hắn hỏi có muốn ăn hay không ăn hắn. . . . .
.
“Hạ lưu!"
Anh trong tay đang cầm một khỏa hồng anh đào cấp cho cô trước nếm thử, lại nghe cô nói như vậy liền mãnh liệt nhíu mày.
Hạ lưu? !
Cầm bánh cake cho cô ăn có cái gì hạ lưu ? Anh khó khăn nghĩ.
Nhìn ánh mắt của cô, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút hồng, lại nhìn chính mình cổ áo bị bung ra , anh liền bừng tỉnh hiểu ra .
Cái này tiểu sắc nữ. . . . . . Đó! Không! Là con mèo nhỏ háo sắc.
Anh thả bánh anh đào trong tay ra, đi tới trước mặt cô, dựa vào thật là gần.
“Anh. . . . . . Anh định làm cái gì?"
“Nếu như muốn ăn, xin cứ tự nhiên."
“Ăn. . . . . . Ăn cái gì?" Cô không nghĩ ra, miệng lắp bắp không rõ.
“Tôi nha!"
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, cô xoay người nhìn một cái sau lưng, không có ai a!
Hắn là cùng nàng đùa giỡn hay sao?
“Người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Muốn ăn anh?" Nàng run càng lợi hại hơn .
“Cô a!" Anh làm như chuyện đương nhiên nói, gương mặt tuấn tú lại dựa vào nàng gần chút, “Tôi rất thoải mái, không ngại cho cô cắn một cái, đến đây đi!"
“Thần kinh." Cô bản năng muốn đẩy hắn ra, kết quả tay phải vừa động ──
“A! Thật là đau, thật là đau." Tiểu Miêu đau đến nước mắt lập tức tràn ra ngoài.
“Cô làm gì lộn xộn! Ngu ngốc." Anh vội vàng vuốt tay phải của cô, bận rộn cũng không quên mắng cô một cái.
“Đều là do anh làm hại!" Cô đau đến nước mắt dừng lại cũng dừng lại không được.
Thật là đau! Trời ạ! Cứu mạng a!
Đột nhiên, anh cúi đầu hướng về cánh tay bị thương của cô há miệng mãnh liệt thổi hơi, làm cô cảm thấy có cái gì đó rất kỳ quái.
“Anh làm gì thế?"
“O o cũng sẽ không đau đớn nữa."
O o? Hắn nói là o o sao? Cái loại đó ở nhà trẻ khi tiểu hài tử té bị thường thường được cô giáo o o cho bớt đau sao?
Làm ơn! Hắn đã là sinh viên rồi nha!
Mặc dù rất muốn mở miệng mắng hắn, cười hắn ngây thơ, nhưng là hắn ôn nhu lại làm nước mắt trong hốc mắt cô chảy nhiều hơn.
Thấy cô càng khóc thảm hại, anh càng thêm hốt hoảng.
“Tiểu mèo ngốc, còn rất đau sao? Tôi đưa cô đi bệnh viện xem sao." Nói vừa xong, hắn một thanh ôm lấy cô, cả người hóa thân làm anh hùng cứu hỏa ôm nạn nhân bị nguy tai hiện trường muốn xông ra bên ngoài.
Cô đưa ra tay trái kéo lấy tóc của hắn, làm hắn đau kêu lên một tiếng.
“A…đau!"
“Không cần nữa! Tôi không sao ."
“Thật không?"
“Thật a!"
“Không tin."
“Tôi chỉ là đang nghĩ đến một người."
Hắn ngồi xuống, đem cô đặt ở trên đùi, không có ý định để cô đi, bộ dạng chuẩn bị nghe cô nói chuyện xưa.
“Người nào?"
Cô không có chú ý tới hắn khẩu khí ngập tràn vị chua, chẳng qua là đắm chìm ở tuổi thơ, trí nhớ cùng một người rất thân thiết.
“Anh ấy gọi a Uy, là đồng học tiểu học của tôi, anh ấy cũng bảo vệ tôi, nếu như tôi cùng người bạn nhỏ đánh nhau, anh ấy cũng sẽ o o chỗ tôi bị thương, anh còn nói đợi tôi lớn lên sẽ cưới tôi nữa, cho tôi làm bà hoàng"
Tình địch? ! Anh hai tay nắm thành quyền, một bộ muốn lập tức tìm cái tên gọi là a Uy đó quyết đấu.
“Cô có đáp ứng không?" Hắn cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tiểu Miêu nghĩ đến câu trả lời khi đó , trong lòng đối với mình hối hận gần chết.
“Sớm biết đáp ứng là tốt rồi." Cô lẩm bẩm nói, không có chú ý tới nam nhân bên cạnh trên mặt lúc trắng lúc xanh.
“Không cho phép đáp ứng!" Anh tự tay cầm vai của cô, lực đạo lớn làm cô đau kêu thành tiếng.
“A…anh làm tôi đau."
“Người đó ở đâu? Là bạn trai của cô sao?"
“Anh là người cai quản Thái Bình Dương sao?" Cô giãy giụa muốn từ trên đùi của hắn rời đi, thấy cô kịch liệt giãy dụa,mà thân thể xinh đẹp mang lại cho nam nhân như anh kích thích mãnh liệt.
“Không được lộn xộn nữa ."
“Tại sao?"
“Không có tại sao." Anh cắn răng nghiến lợi trả lời. Cũng không thể thành thực nói với cô cái mông nhỏ ma sát, làm cho hắn thân là nam nhân khống chế cũng không khống chế được phản ứng sinh lý!
“Anh. . . . . ." Cô cảm thấy có một thứ gì đó không khách khí chỉa vào cô phía dưới mông, một lát sau, mới bừng tỈnh hiểu ra.
“Hạ lưu!" Cô không khách khí thưởng cho hắn một bạt tai, sau đó thở phì phò bắt lấy cái túi nhỏ màu hồng, không nói hai lời liền xông ra bên ngoài.
Anh sờ má trái bị đánh, trong khoảng thời gian ngắn còn không có phản ứng kịp mình mới vừa bị cho một bạt tai.
“Uy! Cô cái này không biết điều. Xú nha đầu, lại dám đánh bổn thiếu gia, cô quay lại cho tôi. . . . . ." Đợi đến anh phục hồi tinh thần lại, một bên rống một bên xông ra, nhưng đối phương đã sớm không còn thấy bóng dáng .
Anh chỉ thấy một xe máy cấp tốc chạy như bay, biến mất trước mắt.
Ngơ ngác đứng nghiêm lạnh lùng trong gió đêm, anh tự tay sờ sờ khuôn mặt bị đánh, sau đó đau kêu, “Đáng chết xú nha đầu, có luyện qua thiết sa chưởng sao? Đánh người cư nhiên đau như vậy."
Tác giả :
Tứ Nguyệt