Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương
Quyển 2 - Chương 1: Bạn trai cũ bệnh nan y
EDIT: OPE OPE
Ellie: Có một em gái muốn nhận edit chung bộ này. Vốn là nhận trước Tết rồi, cũng bàn xong là Ope sẽ edit phần hai. Ope edit rất tốt, có điều là không dùng được QT nên vài số chỗ không rõ thì Ellie sẽ sửa lại. Nhưng dạo gần đây có trục trặc là Ope chỉ gửi đúng chương 1, lúc Ellie pm hỏi chương tiếp theo thì im re luôn = = đề nghị là Ope trả lời cho chị đi nhé. Vậy thôi, chứ nói thẳng là nếu Ope không edit đc nữa thì Ellie sẽ tiếp tục chiến đấu chung với mấy readers trong mấy chương tiếp vậy.—
Sống hết quãng đời còn lại với một người là loại cảm giác thế nào?
Lần thứ hai trở lại không gian hư ảo, Liêu Thần đã không còn giữ bộ dáng chẳng thèm để ý bất kì chuyện gì như lúc mới bắt đầu bước vào không gian. Mặc dù ở một giây tiến vào không gian kia, hắn đã khôi phục lại cơ thể của mình, nhưng tư duy lớn tuổi vẫn đọng trên người hắn, ánh mắt hắn bình thường vốn tràn ngập lợi hại giờ thêm phần sâu thẳm, thâm trầm.
Hoạt động một chút trong không gian, Liêu Thần đột nhiên không quen cơ thể trẻ tuổi này lắm. Nghĩ tới Tống Minh Hạ, nghĩ tới cuộc đời mấy năm làm bạn với nhau của hai người, hắn bỗng dưng cảm thấy hứng thú rã rời. Nhìn trứng gà màu sắc rực rỡ tỏa ra hào quang đang liên tục bay lượn trước mắt, hắn không biết phải hỏi kiểu gì.
“Tôi còn có thể nhìn thấy em ấy không?"
Em ấy là ai, tất nhiên không cần hắn nói ra miệng, trứng gà màu sắc rực rỡ sau khi nghe xong lời này, rất nhanh bay qua, đứng trước mặt Liêu Thần.
“Nếu kí chủ cố gắng, chắc chắn có thể. Lần này, kí chủ xuất hiện ở thế giới hiện đại kia đã mang đến thay đổi rất lớn, thậm chí khi làm từ thiện lấy được rất nhiều công đức, hơn nữa còn đưa sáng tạo và tài sản của mình cho quốc gia kiến thiết. Bởi vậy, bản hệ thống sẽ khôi phục vị giác giúp kí chủ, đồng thời tặng kí chủ trang bị bàn tay vàng trong thế giới. Mong kí chủ sử dụng cẩn thận, bàn tay vàng có thể gắn trên người, xin kí chủ ra sức chú ý."
Bình tĩnh nghe trứng gà nói xong, chớp mắt Liêu Thần mới lộ tươi cười, nếu hệ thống đã nói rằng hắn sẽ gặp lại Tử Thanh, vậy nhất định hắn còn trông thấy Tử Thanh, vì thế Liêu Thần cũng không định dừng bên trong không gian quá lâu. Hắn chạy thẳng tới chỗ trứng gà, gật gật đầu.
“Cảm ơn, bây giờ bắt đầu thế giới tiếp theo đi."
Trứng gà thình lình rạo rực, dường như nó không ngờ Liêu Thần sẽ lựa chọn vậy, nhưng nó vẫn nhanh chóng lấy một chiếc gương từ trong không trung hư ảo ra, Liêu Thần thấy được kết cục cuối cùng của Lý Lan Hinh. Cô ta trở thành gái điếm, rồi mắc bệnh mà chết.
“Mời ký chủ để tay vào gương."
Như lời trứng gà nói, Liêu Thần để tay vào gương. Ngay khi tay hắn vào trong gương, cả người liền bị gương hút vào.
Liêu Thần tỉnh lại là do bị cơn đau đớn toàn thân ép tỉnh, nhịn không được liên tục quay cuồng trên giường, nhưng đau đớn truyền từ tim đến khiến Liêu Thần dường như không chịu nổi, cắn răng kêu đau. Lúc này, bên cạnh bỗng có hơi thở của người khác, cảm nhận được có người để thuốc vào trong miệng, đút nước ấm, lát sau, trái tim mới dần dần bớt đau.
Ông Lưu nhìn cậu chủ đầu đầy mồ hôi trên giường, gấp đến độ hốc mắt xuất hiện nước mắt. Ông nhìn cậu chủ lớn lên, bây giờ thấy cậu chủ khổ sở như thế, tất nhiên không khỏi xót lòng, nghĩ tới nữ vệ sĩ mà cậu chủ thích, ông lập tức có vài phần căm ghét.
Liêu Thần nằm trên giường bệnh đã tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo hẳn, hắn bắt đầu tiếp thu cốt truyện của thế giới này.
Lần này, tên hắn vẫn là Liêu Thần như cũ, nhưng thân phận hoàn toàn khác đời trước không tiền không thế. Hắn trở thành cậu chủ một gia đình quý tộc, cũng là cậu chủ duy nhất, tất nhiên, nếu nói thế, hắn nên làm nam chính mới phải, vì vậy, tuy hắn là cậu chủ độc nhất, nhưng hắn vừa sinh ra đã mắc bệnh tim.
Đối với loại bệnh này mà nói, nếu từ nhỏ đã trị liệu tốt, tất sẽ không ảnh hưởng lớn tới sau này, có trách thì trách cái gia đình quý tộc này thuộc dòng gấu mèo. Vậy cũng thôi, lại do mới trước đây nguyên chủ có xảy ra chút sự cố, cho nên thời nguyên chủ còn nhỏ đành để bệnh tim hoành hành, khiến bây giờ đã hai mươi mốt tuổi cũng không dám tìm cách nào kích thích. Cả ngày bị bao bọc trong vòng cấm, bình thường chỉ có thể đi lại trong nhà.
Bảo sao hắn thấy đau đớn, Liêu Thần cảm giác mình hình như không mấy may mắn, nếu không cũng sẽ không mang bệnh trong người. Hắn vẫn tiếp tục xem cốt truyện kế tiếp, nữ chính còn chưa xuất hiện.
Dưới tình huống bị phong bế, Liêu Thần vô cùng lạnh lùng, nhưng nội tâm lại cực kì mềm mại. Năm hắn mười ba tuổi suýt chút nữa bị bắt cóc, là con gái lão tài xế nhà hắn trùng hợp cứu hắn. Hắn lập tức biến thành vừa gặp liền yêu, sau đó cô gái tên Lâm Diệu Diệu kia liền xuất hiện trong thế giới của nguyên chủ, bắt đầu làm bạn bên cạnh nguyên chủ, trở thành nữ vệ sĩ của nguyên chủ, mười sáu tuổi trở thành bạn gái nguyên chủ.
Nguyên chủ rất yêu Lâm Diệu Diệu, thậm chí uy hiếp người nhà, không cho phép tổn thương Lâm Diệu Diệu, nhưng hắn như vậy, năm hai mươi hai tuổi bệnh tim tái phát, không cấp cứu mà chết, khi ấy đúng lúc ở chung một chỗ với Lâm Diệu Diệu. Trưởng bối nhà họ Liêu tuy nghi ngờ Lâm Diệu Diệu hại chết nguyên chủ, nhưng theo nguyện vọng của nguyên chủ không ra tay với Lâm Diệu Diệu, chỉ là không giữ chức vụ của Lâm Diệu Diệu và cha cô.
Lâm Diệu Diệu là cô gái hồn nhiên ngây thơ, phần lớn thời gian trong đời cô đều dùng để làm bạn nguyên chủ, cho nên có cảm tình với nguyên chủ, sợ rằng đó không phải tình yêu. Sau khi thôi việc, Lâm Diệu Diệu dọn dẹp đồ đạc rời khỏi nhà họ Liêu, thứ quý giá gì cũng không lấy đi, chỉ cầm theo chiếc nhẫn gia truyền của người thừa kế nhà họ Liêu. Chiếc nhẫn này nguyên chủ thường xuyên mang trên tay lúc còn sống. Lâm Diệu Diệu dùng lý do nhung nhớ nguyên chủ vụng trộm mang nhẫn đi, mặc kệ nhà họ Liêu long trời lở đất vì chiếc nhẫn.
Nếu chuyện đến đây là kết thúc, vậy thì tốt rồi, đáng tiếc, câu chuyện về Lâm Diệu Diệu chỉ vừa mới bắt đầu, mà nguyên chủ chẳng khác nào hòn đá kê chân bị Lâm Diệu Diệu dẫm nát dưới chân.
Không sai, sau khi Lâm Diệu Diệu lấy đi nhẫn gia truyền của nhà họ Liêu, vẫn luôn rất quý trọng, cũng không biết liệu có thật sự hoài niệm nguyên chủ hay không, nhưng vẫn cầm nhẫn khám phá, rồi không cẩn thận bắt tay nghịch ngợm, máu thấm qua nhẫn, trong nhẫn phát hiện một không gian chứa thuốc to lớn, còn rất nhiều sách y học cổ quý hiếm, sau đó cuộc đời Lâm Diệu Diệu từ từ bắt đầu.
Mười tám tuổi, đầu tiên, Lâm Diệu Diệu dựa vào sách y học cổ bên trong nhẫn và dược thảo ở không gian mà có quan hệ với một số kẻ có tiền, nhanh chóng làm giàu. Tiếp theo lại chữa bệnh cho người có quyền thế, chuyện này cũng không có người nào thấy phản cảm về Lâm Diệu Diệu, dù sao thì ai cũng không muốn đắc tội một vị bác sĩ lợi hại. Chính dưới tình huống ấy, Lâm Diệu Diệu gặp nam chính, người đàn ông bị đuổi giết. Gã là nhân vật không được giới xã hội đen chào đón, tên gọi Mạnh Kinh Huy. Lâm Diệu Diệu lợi dụng dược thảo trong không gian cứu Mạnh Kinh Huy, sau đó nảy sinh tình cảm với Mạnh Kinh Huy, mà Mạnh Kinh Huy vẫn luôn muốn báo thù cho mẹ, Lâm Diệu Diệu làm người phụ nữ của gã, tất nhiên cũng theo báo thù, kết quả là, bi kịch chân chính đã tới.
Mẹ Mạnh Kinh Huy vậy mà có quan hệ với nhà họ Liêu, gã cho rằng mẹ gã bị nhà họ Liêu hại chết, cho nên vẫn muốn báo thù nhà họ Liêu. Vì thế dưới sự giúp đỡ của nữ chính, Mạnh Kinh Huy thoải mái báo thù, giết chết cha mẹ nguyên chủ, cuối cùng tiếp nhận nhà họ Liêu, trở thành người thừa kế hoàn toàn xứng đáng của nhà họ Liêu, mà nữ chính cũng trở thành phu nhân nhà họ Liêu.
Công chúa và hoàng tử hạnh phúc sống chung, đây là kết cục cuối truyện.
Sau khi biết toàn bộ chuyện sẽ xảy ra, Liêu Thần chỉ im lặng giơ tay sờ soạng “Ban chỉ" trên ngón cái bàn tay trái một chút. Không sai, nó vốn không phải là chiếc nhẫn giống như trong cốt truyện, mà vừa nhìn đã biến thành ban chỉ. Liêu Thần nghĩ tới hệ thống nói tặng hắn bàn tay vàng, lập tức liền hiểu ý hệ thống.
Cốt truyện thế giới, chỉ sợ cũng hình thành quay xung quanh “Nhẫn không gian" này. Nữ chính cuối cùng có thể trở thành nữ bác sĩ người người kính nể, cũng liên quan rất lớn tới không gian. Nghĩ đến đây, nghĩ đến cơ thể này của hắn vừa qua tuổi hai mươi mốt, Liêu Thần cảm thấy cuộc đời như vậy, thật ra vẫn có thể tiếp nhận.
Nghĩ thế, Liều Thần liền đi vào giấc ngủ. Tuy đau đớn nơi ngực như trước khiến hắn có một loại cảm giác bức bách, nhưng Liêu Thần cũng không thấy sợ. Khi đã biết rõ ràng ngày chết của mình, hắn cũng không còn sợ chết.
Lúc Liêu Thần tỉnh lại, đã là ban đêm, do cơ thể mắc bệnh, nên trước đây ban đêm nguyên chủ cơ bản không ngủ yên. Khi còn sống, phải nói là e ngại ngủ buổi tối, sợ rằng trong màn đêm mình sẽ cứ như vậy mà ngủ vĩnh viễn.
Lúc Liêu Thần ngủ, Ông Lưu luôn đứng canh một bên. Vì biết Liêu Thần và Lâm Diệu Diệu yêu nhau nên sau này ông không cho nữ vệ sĩ khác gần người. Mấy năm nay, cơ thể cậu chủ không quá tốt, ban đêm chắc chắn sẽ gặp ác mộng, chuyện này khiến ông Lưu cực kì căm ghét Lâm Diệu Diệu.
“Cậu chủ, cậu tỉnh? Cơm tối đã chuẩn bị xong, không biết lát nữa cậu muốn ăn gì?" Nhìn Liêu Thần tỉnh dậy, ông Lưu tranh thủ vừa sai đứa cháu thay quần áo cho Liêu Thần, vừa dò hỏi.
“Thức ăn thanh đạm là được." Được người hầu hạ mặc quần áo, Liêu Thần thật sự không quen. Nhìn kĩ người trẻ tuổi thoạt trông chỉ mới hai mươi trước mắt, biết đây là cháu ông Lưu. Trong trí nhớ của nguyên chủ, năm đó ông Lưu bị người đuổi giết, sau được nhà họ Liêu cứu, cho nên ở lại bên cạnh Liêu Thần, như một ông cụ ở bên Liêu Thần từ nhỏ.
Nghe thấy cậu chủ muốn ăn chút thức ăn, Ông Lưu nhanh chóng lộ nụ cười tươi, lập tức chạy đi sắp xếp.
“Tiểu An, Lâm Diệu Diệu ở đâu?" Liêu Thần đã mặc quần áo chỉnh tề, tất cả suy nghĩ đều hướng về nữ chính – nữ vệ sĩ của nhà họ Liêu. Liêu Thần cảm thấy, lần này, hắn sẽ không như nguyên chủ để Lâm Diệu Diệu “trộm" đồ gia truyền của nhà họ Liêu, vì thế hắn định giải quyết vấn đề này đầu tiên.
Tiểu An, cũng chính là cháu ông Lưu, nghe cậu chủ hỏi về Lâm Diệu Diệu, cũng không kinh ngạc lắm, tính đứng dậy. Thời gian Tiểu An và Liêu Thần ở cùng nhau khá dài, thậm chí so với Lâm Diệu Diệu Tiểu An còn biết rõ Liêu Thần hơn.
“Thưa cậu chủ, có lẽ trong nhà Lâm Diệu Diệu xảy ra chuyện, sáng nay cô ấy đã xin nghỉ phép với quản gia."
Nghe được tin này, Liêu Thần gật đầu, đi theo Tiểu An xuống lầu, chuẩn bị ăn cơm.
Nếu nữ chính không có đây, hắn cũng không cần cảnh giác như vậy. Thân phận như vầy trên thế giới có thể giúp hắn làm rất nhiều việc, tất nhiên, không gian lần này chắc chắn không thể đưa cho nữ chính đi diệt nhà họ Liêu, còn cả y thuật quý hiếm, cũng đủ để hắn chữa bệnh tim.
Dĩ nhiên, có một điều vô cùng quan trọng, Liêu Thần cho rằng, y thuật quý hiếm gì đó, không nên vì độc đoán chuyên quyền mà mai một, nếu có thể phát dương quang đại, vậy hẳn có thể cứu thêm rất nhiều người.
Ngẫm lại Liêu Thần bỗng thấy nóng lòng, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thứ thần kì như thế, nhẫn không gian? Thật đúng là khiến người chờ mong.
Ellie: Có một em gái muốn nhận edit chung bộ này. Vốn là nhận trước Tết rồi, cũng bàn xong là Ope sẽ edit phần hai. Ope edit rất tốt, có điều là không dùng được QT nên vài số chỗ không rõ thì Ellie sẽ sửa lại. Nhưng dạo gần đây có trục trặc là Ope chỉ gửi đúng chương 1, lúc Ellie pm hỏi chương tiếp theo thì im re luôn = = đề nghị là Ope trả lời cho chị đi nhé. Vậy thôi, chứ nói thẳng là nếu Ope không edit đc nữa thì Ellie sẽ tiếp tục chiến đấu chung với mấy readers trong mấy chương tiếp vậy.—
Sống hết quãng đời còn lại với một người là loại cảm giác thế nào?
Lần thứ hai trở lại không gian hư ảo, Liêu Thần đã không còn giữ bộ dáng chẳng thèm để ý bất kì chuyện gì như lúc mới bắt đầu bước vào không gian. Mặc dù ở một giây tiến vào không gian kia, hắn đã khôi phục lại cơ thể của mình, nhưng tư duy lớn tuổi vẫn đọng trên người hắn, ánh mắt hắn bình thường vốn tràn ngập lợi hại giờ thêm phần sâu thẳm, thâm trầm.
Hoạt động một chút trong không gian, Liêu Thần đột nhiên không quen cơ thể trẻ tuổi này lắm. Nghĩ tới Tống Minh Hạ, nghĩ tới cuộc đời mấy năm làm bạn với nhau của hai người, hắn bỗng dưng cảm thấy hứng thú rã rời. Nhìn trứng gà màu sắc rực rỡ tỏa ra hào quang đang liên tục bay lượn trước mắt, hắn không biết phải hỏi kiểu gì.
“Tôi còn có thể nhìn thấy em ấy không?"
Em ấy là ai, tất nhiên không cần hắn nói ra miệng, trứng gà màu sắc rực rỡ sau khi nghe xong lời này, rất nhanh bay qua, đứng trước mặt Liêu Thần.
“Nếu kí chủ cố gắng, chắc chắn có thể. Lần này, kí chủ xuất hiện ở thế giới hiện đại kia đã mang đến thay đổi rất lớn, thậm chí khi làm từ thiện lấy được rất nhiều công đức, hơn nữa còn đưa sáng tạo và tài sản của mình cho quốc gia kiến thiết. Bởi vậy, bản hệ thống sẽ khôi phục vị giác giúp kí chủ, đồng thời tặng kí chủ trang bị bàn tay vàng trong thế giới. Mong kí chủ sử dụng cẩn thận, bàn tay vàng có thể gắn trên người, xin kí chủ ra sức chú ý."
Bình tĩnh nghe trứng gà nói xong, chớp mắt Liêu Thần mới lộ tươi cười, nếu hệ thống đã nói rằng hắn sẽ gặp lại Tử Thanh, vậy nhất định hắn còn trông thấy Tử Thanh, vì thế Liêu Thần cũng không định dừng bên trong không gian quá lâu. Hắn chạy thẳng tới chỗ trứng gà, gật gật đầu.
“Cảm ơn, bây giờ bắt đầu thế giới tiếp theo đi."
Trứng gà thình lình rạo rực, dường như nó không ngờ Liêu Thần sẽ lựa chọn vậy, nhưng nó vẫn nhanh chóng lấy một chiếc gương từ trong không trung hư ảo ra, Liêu Thần thấy được kết cục cuối cùng của Lý Lan Hinh. Cô ta trở thành gái điếm, rồi mắc bệnh mà chết.
“Mời ký chủ để tay vào gương."
Như lời trứng gà nói, Liêu Thần để tay vào gương. Ngay khi tay hắn vào trong gương, cả người liền bị gương hút vào.
Liêu Thần tỉnh lại là do bị cơn đau đớn toàn thân ép tỉnh, nhịn không được liên tục quay cuồng trên giường, nhưng đau đớn truyền từ tim đến khiến Liêu Thần dường như không chịu nổi, cắn răng kêu đau. Lúc này, bên cạnh bỗng có hơi thở của người khác, cảm nhận được có người để thuốc vào trong miệng, đút nước ấm, lát sau, trái tim mới dần dần bớt đau.
Ông Lưu nhìn cậu chủ đầu đầy mồ hôi trên giường, gấp đến độ hốc mắt xuất hiện nước mắt. Ông nhìn cậu chủ lớn lên, bây giờ thấy cậu chủ khổ sở như thế, tất nhiên không khỏi xót lòng, nghĩ tới nữ vệ sĩ mà cậu chủ thích, ông lập tức có vài phần căm ghét.
Liêu Thần nằm trên giường bệnh đã tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo hẳn, hắn bắt đầu tiếp thu cốt truyện của thế giới này.
Lần này, tên hắn vẫn là Liêu Thần như cũ, nhưng thân phận hoàn toàn khác đời trước không tiền không thế. Hắn trở thành cậu chủ một gia đình quý tộc, cũng là cậu chủ duy nhất, tất nhiên, nếu nói thế, hắn nên làm nam chính mới phải, vì vậy, tuy hắn là cậu chủ độc nhất, nhưng hắn vừa sinh ra đã mắc bệnh tim.
Đối với loại bệnh này mà nói, nếu từ nhỏ đã trị liệu tốt, tất sẽ không ảnh hưởng lớn tới sau này, có trách thì trách cái gia đình quý tộc này thuộc dòng gấu mèo. Vậy cũng thôi, lại do mới trước đây nguyên chủ có xảy ra chút sự cố, cho nên thời nguyên chủ còn nhỏ đành để bệnh tim hoành hành, khiến bây giờ đã hai mươi mốt tuổi cũng không dám tìm cách nào kích thích. Cả ngày bị bao bọc trong vòng cấm, bình thường chỉ có thể đi lại trong nhà.
Bảo sao hắn thấy đau đớn, Liêu Thần cảm giác mình hình như không mấy may mắn, nếu không cũng sẽ không mang bệnh trong người. Hắn vẫn tiếp tục xem cốt truyện kế tiếp, nữ chính còn chưa xuất hiện.
Dưới tình huống bị phong bế, Liêu Thần vô cùng lạnh lùng, nhưng nội tâm lại cực kì mềm mại. Năm hắn mười ba tuổi suýt chút nữa bị bắt cóc, là con gái lão tài xế nhà hắn trùng hợp cứu hắn. Hắn lập tức biến thành vừa gặp liền yêu, sau đó cô gái tên Lâm Diệu Diệu kia liền xuất hiện trong thế giới của nguyên chủ, bắt đầu làm bạn bên cạnh nguyên chủ, trở thành nữ vệ sĩ của nguyên chủ, mười sáu tuổi trở thành bạn gái nguyên chủ.
Nguyên chủ rất yêu Lâm Diệu Diệu, thậm chí uy hiếp người nhà, không cho phép tổn thương Lâm Diệu Diệu, nhưng hắn như vậy, năm hai mươi hai tuổi bệnh tim tái phát, không cấp cứu mà chết, khi ấy đúng lúc ở chung một chỗ với Lâm Diệu Diệu. Trưởng bối nhà họ Liêu tuy nghi ngờ Lâm Diệu Diệu hại chết nguyên chủ, nhưng theo nguyện vọng của nguyên chủ không ra tay với Lâm Diệu Diệu, chỉ là không giữ chức vụ của Lâm Diệu Diệu và cha cô.
Lâm Diệu Diệu là cô gái hồn nhiên ngây thơ, phần lớn thời gian trong đời cô đều dùng để làm bạn nguyên chủ, cho nên có cảm tình với nguyên chủ, sợ rằng đó không phải tình yêu. Sau khi thôi việc, Lâm Diệu Diệu dọn dẹp đồ đạc rời khỏi nhà họ Liêu, thứ quý giá gì cũng không lấy đi, chỉ cầm theo chiếc nhẫn gia truyền của người thừa kế nhà họ Liêu. Chiếc nhẫn này nguyên chủ thường xuyên mang trên tay lúc còn sống. Lâm Diệu Diệu dùng lý do nhung nhớ nguyên chủ vụng trộm mang nhẫn đi, mặc kệ nhà họ Liêu long trời lở đất vì chiếc nhẫn.
Nếu chuyện đến đây là kết thúc, vậy thì tốt rồi, đáng tiếc, câu chuyện về Lâm Diệu Diệu chỉ vừa mới bắt đầu, mà nguyên chủ chẳng khác nào hòn đá kê chân bị Lâm Diệu Diệu dẫm nát dưới chân.
Không sai, sau khi Lâm Diệu Diệu lấy đi nhẫn gia truyền của nhà họ Liêu, vẫn luôn rất quý trọng, cũng không biết liệu có thật sự hoài niệm nguyên chủ hay không, nhưng vẫn cầm nhẫn khám phá, rồi không cẩn thận bắt tay nghịch ngợm, máu thấm qua nhẫn, trong nhẫn phát hiện một không gian chứa thuốc to lớn, còn rất nhiều sách y học cổ quý hiếm, sau đó cuộc đời Lâm Diệu Diệu từ từ bắt đầu.
Mười tám tuổi, đầu tiên, Lâm Diệu Diệu dựa vào sách y học cổ bên trong nhẫn và dược thảo ở không gian mà có quan hệ với một số kẻ có tiền, nhanh chóng làm giàu. Tiếp theo lại chữa bệnh cho người có quyền thế, chuyện này cũng không có người nào thấy phản cảm về Lâm Diệu Diệu, dù sao thì ai cũng không muốn đắc tội một vị bác sĩ lợi hại. Chính dưới tình huống ấy, Lâm Diệu Diệu gặp nam chính, người đàn ông bị đuổi giết. Gã là nhân vật không được giới xã hội đen chào đón, tên gọi Mạnh Kinh Huy. Lâm Diệu Diệu lợi dụng dược thảo trong không gian cứu Mạnh Kinh Huy, sau đó nảy sinh tình cảm với Mạnh Kinh Huy, mà Mạnh Kinh Huy vẫn luôn muốn báo thù cho mẹ, Lâm Diệu Diệu làm người phụ nữ của gã, tất nhiên cũng theo báo thù, kết quả là, bi kịch chân chính đã tới.
Mẹ Mạnh Kinh Huy vậy mà có quan hệ với nhà họ Liêu, gã cho rằng mẹ gã bị nhà họ Liêu hại chết, cho nên vẫn muốn báo thù nhà họ Liêu. Vì thế dưới sự giúp đỡ của nữ chính, Mạnh Kinh Huy thoải mái báo thù, giết chết cha mẹ nguyên chủ, cuối cùng tiếp nhận nhà họ Liêu, trở thành người thừa kế hoàn toàn xứng đáng của nhà họ Liêu, mà nữ chính cũng trở thành phu nhân nhà họ Liêu.
Công chúa và hoàng tử hạnh phúc sống chung, đây là kết cục cuối truyện.
Sau khi biết toàn bộ chuyện sẽ xảy ra, Liêu Thần chỉ im lặng giơ tay sờ soạng “Ban chỉ" trên ngón cái bàn tay trái một chút. Không sai, nó vốn không phải là chiếc nhẫn giống như trong cốt truyện, mà vừa nhìn đã biến thành ban chỉ. Liêu Thần nghĩ tới hệ thống nói tặng hắn bàn tay vàng, lập tức liền hiểu ý hệ thống.
Cốt truyện thế giới, chỉ sợ cũng hình thành quay xung quanh “Nhẫn không gian" này. Nữ chính cuối cùng có thể trở thành nữ bác sĩ người người kính nể, cũng liên quan rất lớn tới không gian. Nghĩ đến đây, nghĩ đến cơ thể này của hắn vừa qua tuổi hai mươi mốt, Liêu Thần cảm thấy cuộc đời như vậy, thật ra vẫn có thể tiếp nhận.
Nghĩ thế, Liều Thần liền đi vào giấc ngủ. Tuy đau đớn nơi ngực như trước khiến hắn có một loại cảm giác bức bách, nhưng Liêu Thần cũng không thấy sợ. Khi đã biết rõ ràng ngày chết của mình, hắn cũng không còn sợ chết.
Lúc Liêu Thần tỉnh lại, đã là ban đêm, do cơ thể mắc bệnh, nên trước đây ban đêm nguyên chủ cơ bản không ngủ yên. Khi còn sống, phải nói là e ngại ngủ buổi tối, sợ rằng trong màn đêm mình sẽ cứ như vậy mà ngủ vĩnh viễn.
Lúc Liêu Thần ngủ, Ông Lưu luôn đứng canh một bên. Vì biết Liêu Thần và Lâm Diệu Diệu yêu nhau nên sau này ông không cho nữ vệ sĩ khác gần người. Mấy năm nay, cơ thể cậu chủ không quá tốt, ban đêm chắc chắn sẽ gặp ác mộng, chuyện này khiến ông Lưu cực kì căm ghét Lâm Diệu Diệu.
“Cậu chủ, cậu tỉnh? Cơm tối đã chuẩn bị xong, không biết lát nữa cậu muốn ăn gì?" Nhìn Liêu Thần tỉnh dậy, ông Lưu tranh thủ vừa sai đứa cháu thay quần áo cho Liêu Thần, vừa dò hỏi.
“Thức ăn thanh đạm là được." Được người hầu hạ mặc quần áo, Liêu Thần thật sự không quen. Nhìn kĩ người trẻ tuổi thoạt trông chỉ mới hai mươi trước mắt, biết đây là cháu ông Lưu. Trong trí nhớ của nguyên chủ, năm đó ông Lưu bị người đuổi giết, sau được nhà họ Liêu cứu, cho nên ở lại bên cạnh Liêu Thần, như một ông cụ ở bên Liêu Thần từ nhỏ.
Nghe thấy cậu chủ muốn ăn chút thức ăn, Ông Lưu nhanh chóng lộ nụ cười tươi, lập tức chạy đi sắp xếp.
“Tiểu An, Lâm Diệu Diệu ở đâu?" Liêu Thần đã mặc quần áo chỉnh tề, tất cả suy nghĩ đều hướng về nữ chính – nữ vệ sĩ của nhà họ Liêu. Liêu Thần cảm thấy, lần này, hắn sẽ không như nguyên chủ để Lâm Diệu Diệu “trộm" đồ gia truyền của nhà họ Liêu, vì thế hắn định giải quyết vấn đề này đầu tiên.
Tiểu An, cũng chính là cháu ông Lưu, nghe cậu chủ hỏi về Lâm Diệu Diệu, cũng không kinh ngạc lắm, tính đứng dậy. Thời gian Tiểu An và Liêu Thần ở cùng nhau khá dài, thậm chí so với Lâm Diệu Diệu Tiểu An còn biết rõ Liêu Thần hơn.
“Thưa cậu chủ, có lẽ trong nhà Lâm Diệu Diệu xảy ra chuyện, sáng nay cô ấy đã xin nghỉ phép với quản gia."
Nghe được tin này, Liêu Thần gật đầu, đi theo Tiểu An xuống lầu, chuẩn bị ăn cơm.
Nếu nữ chính không có đây, hắn cũng không cần cảnh giác như vậy. Thân phận như vầy trên thế giới có thể giúp hắn làm rất nhiều việc, tất nhiên, không gian lần này chắc chắn không thể đưa cho nữ chính đi diệt nhà họ Liêu, còn cả y thuật quý hiếm, cũng đủ để hắn chữa bệnh tim.
Dĩ nhiên, có một điều vô cùng quan trọng, Liêu Thần cho rằng, y thuật quý hiếm gì đó, không nên vì độc đoán chuyên quyền mà mai một, nếu có thể phát dương quang đại, vậy hẳn có thể cứu thêm rất nhiều người.
Ngẫm lại Liêu Thần bỗng thấy nóng lòng, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thứ thần kì như thế, nhẫn không gian? Thật đúng là khiến người chờ mong.
Tác giả :
Giang Hồ Bất Kiến