Bạn Tôi Tình Tôi
Chương 11
Ngày kết thúc, Sophie dẫn Antoine và lũ trẻ đến tận cửa nhà. Louis muốn cô giúp nó làm bài tập, nhưng cô giải thích cho nó biết rằng chính bản thân cô cũng có việc phải làm.
- Em không muốn ở lại à? Antoine cố nài.
- Không, em phải về, em mệt quá rồi.
- Bán hàng cả ngày Chủ Nhật thực sự là có ích à?
- Em đã tăng doanh số cả tháng thêm chút đỉnh rồi, nên em có thể đóng cửa hàng vài ngày.
- Em đi nghỉ à?
- Trong kỳ nghỉ cuối tuần thôi.
- Ở đâu vậy?
- Em vẫn còn chưa biết, đó là điều bất ngờ mà.
- Người đàn ông nhận thư ư?
- Vâng, người đàn ông nhận thư như anh nói đấy, em sẽ đến gặp anh ấy ở Paris, sau đó anh ấy sẽ dẫn em đi chơi đâu đó.
- Và em có biết đó là nơi nào không? Antoine cố hỏi.
- Nếu em mà biết thì còn gì là bất ngờ nữa.
- Em sẽ kể cho anh nghe khi nào em quay về chứ?
- Có thể. Em thấy anh đột nhiên trở nên tò mò quá đấy.
- Hãy bỏ qua cho sự tọc mạch của anh, Antoine nói tiếp, nói cho cùng thì anh có gì mà dây dưa chứ?Anh chơi trò Cyrano từ sáu tháng nay bằng cách thay em viết những lời tình tứ yêu đương, anh không thấy có lí do gì để vì thế mà anh lại có quyền chia sẽ những tin vui kia được!... À, mà đúng vào lúc người ta đi nghỉ cuối tuần, thì chớ có hỏi han gì Antoine nhé, hãy tranh thủ lúc tôi vắng mặt để bơm đầy mực vào bút của anh đi, bởi lúc tôi trở về, nếu tôi lại cảm thấy thiếu vắng hay có lúc sầu não, thì tôi sẽ rất biết ơn việc anh sẽ lại cầm cây bút và đẻ ra cho tôi một lá thư mới để nó khiến người ta còn say mê tôi hơn chút nữa, để người ta lại mời tôi đi nghỉ cuối tuần với người ta, còn tôi sẽ lại chẳng nói gì với anh cả!
Khoanh chéo tay, Sophie nhìn Antoine trân trân.
- Được rồi, anh đã nói hết chưa?
Antoine không trả lời, anh nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình, và sự biểu cảm của khuôn mặt khiến anh giống con trai mình như in đến từng đường nét. Sophie không sao giữ được vẻ nghiêm nghị của mình. Cô hôn lên trán anh rồi đi xa dần vào trong phố.
* * *
Màn đêm buông xuống Westbourne Grove. Một cô gái trẻ bận chiếc măng-tô quá rộng so với khổ người đến ngồi trên ghế băng ngay trước bến xe buýt.
- Anh lạnh hả? Cô hỏi.
- Không, không sao, Mathias trả lời.
- Anh có vẻ không được vui lắm.
- Có những Chủ Nhật như vậy mà.
- Tôi đã biết rất nhiều những Chủ Nhật như thế, cô gái trẻ vừa trả lời vừa đứng lên.
- Tạm biệt, Mathias nói.
- Tạm biệt, cô gái trẻ đáp lại. Anh chào cô bằng một cái gật đầu, cô cũng đáp lại anh như vậy và bước lên chiếc xe buýt vừa tới. Mathias nhìn cô đi khỏi, và tự hỏi không biết anh có thể đã gặp cô ấy ở đâu rồi nhỉ.
* * *
Sau bữa tối, bọn trẻ ngủ gục trên tràng kỷ, bị mệt do cả buổi chiều chơi ở công viên. Antoine bế từng đứa lên tận giường của chúng.Khi quay lại phòng khách, tận hưởng một khoảnh khắc yên lặng. Anh chợt phát hiện ra cái ví của Mathias,bị bỏ quên trên khay dốc túi. Anh mở ví rồi chậm rãi cầm góc một tấm ảnh thò ra ngoài và kéo ra. Trên bức ảnh đã bị nhàu nát do năm tháng là hình ảnh của Valentine đang cười, hai tay đặt lên cái bụng tròn của mình; chứng nhân của một thời kỳ đã qua. Antoine để lại bức ảnh vào chỗ cũ của nó.
* * *
Yvonne bước vào bồn tắm hoa sen và bật vòi nước.Nước chảy thành dòng trên người bà. Antoine đã chữa cháy cho quán ăn, nhiều lúc bà đã tự hỏi không hiểu mình sẽ làm gì nếu hắn không phải là con người như vậy. Bà nghĩ đến món cá hồi hấp bằng máy rửa bát và phá lên cười một mình. Một cơn ho ngay lập tức làm giảm cường độ trận cười nắc nẻ của bà. Mệt mỏi nhưng vui vẻ, bà tắt nước, xỏ một chiếc áo choàng tắm, và đến nằm dài trên giường.Cánh cửa phía cuối hành lang vừa được khép lại. Cô gái trẻ mà bà cho mượn căn phòng ở cuối cầu thang chắc đã về. Yvonne chẳng biết gì nhiều về cô ấy, nhưng bà có thói quen tin vào linh cảm của mình. Cô bé này chỉ cần một sự trợ giúp nhỏ nhoi là có thể gượng dậy được. Và nói cho cùng thì bà cũng thấy được cái lợi trong chuyện này. Sự hiện diện của cô bé ấy khiến bà vui vẻ; kể từ khi John không còn giữ hiệu sách nữa, sức nặng của sự cô đơn ngày càng trở nên rõ rệt đối với bà.
* * *
Enya cởi áo măng-tô và năm dài trên giường. Cô lôi những tờ tiền trong túi quần jeans ra và đếm. Ngày hôm nay may thật, những khoản tiền boa của khách trong nhà hàng Westbourne Grove mà cô thu được khiến cô có thể sống được cả tuần. Ông chủ rất hài lòng về cô và đã đề nghị cô vào ngày nghỉ cuối tuần tới lại đến làm nữa.
Thật kỳ cục số phận của Enya. Mười năm trước, gia đình cô đã không chống chọi nổi nạn đói trong một vụ mùa không có thu hoạch. Một nữ bác sĩ trẻ đã đón nhận cô trong một cái trại dựng tạm.
Một đêm, được nữ bác sĩ Pháp giúp đớ, cô đã ẩn trong một chiếc xe tải đang chuẩn bị lên đường. Thế là đã bắt đầu cuộc di tản đằng đẵng, kéo dài nhiều tháng trời, chạy trốn phương Nam, mang cô mãi lên phương Bắc. Bạn đồng hành của cô không phải là nỗi bất hạnh, mà là niềm hy vọng, niềm hy vọng sẽ khám phá ra, vào một ngày kia, cái gọi là sự dư dả.
Cô đã vượt biển chính ở Tanger (Một cảng thuộc vương quốc Ma-rốc). Rồi những quốc gia khác, những thung lũng khác, những rặng núi Pyrénées. Một người qua đường đã tiết lộ cho cô nghe rằng, ngày xưa, người ta đã trả tiền cho ông của ông ta để đi theo chiều ngược lại, lịch sử đã thay đổi, nhưng số phận con người thì không.
Một anh bạn đã nói với anh rồi, ở phía bên kia biển Manche, cô sẽ tìm thấy những cái mà cô vẫn kiếm tìm từ bấy lâu: quyền được tự do và được làm người theo đúng bản chất của mình. Trên đất đai Albion, những con người của tất cả sắc tộc, tất cả tôn giáo sống hoà bình trong sự tôn trọng lẫn nhau, lần này cô lên tàu ở Calais (Tên một thành phố nằm ở phía bắc nước Pháp), ẩn dưới những đoạn nối của hai toa. Và khi kiệt sức, cô trượt xuống những thanh tà vẹt của đường ray nước Anh, thì cô biết rằng cuộc di tản của mình vừa mới chấm dứt.
Tối nay, sung sướng, cô ngắm nhìn xung quanh mình. Một chiếc giường hẹp nhưng có những tấm drap sạch sẽ mát mẻ, một cái bàn làm việc nhỏ cùng với một bó hoa tím làm căn phòng thêm vui mắt, một cửa sổ mà qua đó,khi hơi cúi xuống, cô có thể nhìn thấy những mái nhà của khu phố. Căn phòng thật ra rất duyên dáng, bà chủ lại kín đáo và thời tiết mà cô đang sống đây mấy hôm nay đã có dáng dấp của mùa xuân.
* * *
Audrey cố gắng xếp những chiếc băng video vào giữa hai cái áo len và ba cái áo phông mà cô đã vo tròn thành cục. Những thứ được mua đây đó trong suốt cả tháng dài ở London khó khăn lắm mới kiếm được một chỗ trong vali của cô.
Đứng dậy, cô nhìn quanh để kiểm tra một lần cuối xem còn quên gi không. Cô không muốn ăn tối, một tách trà là đủ rồi và, dẫn rằng cô cảm thấy le lói sự mất ngủ, thì cũng phải cố mà ngủ. Ngày mai, khi về tới ga miền Bắc thì trời mới chỉ hơi rạng. Sẽ phải đến bộ phận quả lý của kênh truyền hình nộp những băng ghi, tham dự cuộc họp của ban biên tập vào buổi chiều, và thậm chí có thể, nếu đề tài của cô được lên chương trình trong thời hạn ngắn, phải xem lại ngay lập tức những băng ghi trong phòng dựng phim. Lúc đi vào trong bếp, cô đưa mắt liếc nhanh điếu thuốc bị dụi mất trong chiếc gạt tàn. Ánh mắt cô liếc về phía cái bàn và hai cái ly màu hồng do chứa rượu vang đỏ bị khô đi, còn có thêm một cái chén trong bồn rửa. Cô cầm nó giữa hai bàn tay và ngắm nghía thành chén, tự hỏi môi của Mathias đã đặt vào chỗ nào. Cô đem nó theo và quay lại phòng để vùi sâu nó trong đáy vali của cô.
* * *
Phòng khách chìm trong ánh sáng lờ mờ. Mathias cố gắng khép cánh cửa nhẹ nhàng hết mức có thể và nhón bước đi về phía cầu thang. Ngay lúc đặt chân lên bậc đầu tiên, thì chiếc đèn trên chiếc bàn tròn bật sáng. Anh quay lại và phát hiện Antoine đang ngồi trên ghế bành. Anh tiến lại chỗ bạn, cầm chai nước để trên cái bàn thấp và uống cạn một hơi.
- Nếu kẻ nào trong hai chúng ta yêu trở lại thì người đầu tiên sẽ là tôi kia! Antoine nói.
- Thì cậu cứ việc làm như cậu muốn chứ, hả anh bạn, Mathias trả lời trong lúc đặt lại cái chai.
- Điên tiết, Antoine đứng lên.
- Không, tôi không làm như tôi muốn được và đừng có bắt đầu làm rối trí tôi nhé. Nếu tôi mà yêu thì đó hẳn sẽ là một sự phản bội, còn cậu thì thế đấy!
- Bình tĩnh nào! Thế cậu cho rằng sau khi đã xắn tay xắn chân để hạ cái tường này xuống, khi tớ rốt cuộc đã được chia sẻ cuộc sống hằng ngày với con gái, khi tớ nhìn thấy hạnh phúc rõ ràng của bọn trẻ trong khi tới chưa bao giờ thấy chúng sung sướng nhường ấy... Cậu thực sự cho rằng tới sẽ mạo hiểm phá bỏ hết tất cả à?
- Chắc chắn thế! Antoine trả lời, giọng đầy tin tưởng.
Antoine bắt đầu đi loanh quanh, anh phác một cử chỉ lia khắp căn phòng.
- Nhìn đấy, tất cả những gì xung quanh cậu, đều đúng hệt như điều cậu mong muốn. Cậu muốn bọn trẻ cười, thì chúng cười đấy; cậu muốn có ầm ĩ trong nhà, thì bây giờ chúng ta luôn xung đột; ngay cả việc xem tivi trong bữa tối cậu cũng đã đạt được rồi; vậy, nghe tớ nói đây: một lần trong đời cậu, chỉ một lần tí teo thôi, cậu sẽ từ bỏ thói ích kỉ của mình và cậu sẽ chịu trách nhiệm cho lựa chọn của cậu. Vì thế, nếu cậu đang phải lòng một cô nào đó, thì cậu hãy dừng ngay lập tức!
- Cậu thấy tớ ích kỉ à? Mathias hỏi bằng một giọng buồn phiền.
- Cậu ích kỉ hơn tôi, Antoine trả lời.
Mathias nhìn anh rất lâu và, không nói thêm lời nào, anh đi về phía cầu thang.
- Cẩn thận đấy nhé, Antoine nói tiếp sau lưng anh, đừng có cho tôi nói những điều tôi không hề nói nhé... tôi không phản đối việc cậu chơi cô ta!
Đã lên tới chiếu nghỉ cầu thang, Mathias dừng sững và quay ngay đầu lại.
- Phải, nhưng tôi phản đối việc cậu nói về cô ấy như thế.
Bên dưới chân cầu thang, Antoine giơ một ngón tay kết tội về phía bạn.
- Tôi bắt thóp cậu rồi nhé!Cậu đang yêu, tôi có chứng cớ rồi, vậy cậu hãy thôi ngay cô ta!
Cửa phòng Mathias đóng sập sau lưng anh, còn cửa phòng của Emily và Louis thì được khép lại một cách kín đáo hơn nhiều.
* * *
Đoàn tàu đứng im ở ga Ashford đã được ba mươi phút rồi và tiếng kiểm soát viên như đang làm nhiệm vụ đánh thức những hành khách không nhận ra được điều đó, để thông báo với họ rằng chuyến tàu đã bị đứng im tại chỗ trong ga Ashford.
Thông báo đã mang tính thiết thân hơn nhiều khi trưởng tàu nói thêm rằng chính ông ta cũng không thể nói được khi nào chuyến tàu sẽ khởi hành tiếp, có một vấn đề về giao thông xảy ra trong đường hầm.
- Tôi đã dạy vật lí trong ba mươi năm liền, và tôi rất muốn người ta giải thích cho tôi rõ làm thế nào có thể có vấnđề về giao thông xảy ra trên những đường song song và chạy một chiều; nếu không phải là người lái đoàn tàu chạy trước chúng ta đã dừng lại ở giữa đường hầm để đi tè chứ..., bà già ngồi đối diện Audrey lẩm bẩm.
Audrey đã theo học ngành văn chương, cô dứt được cuộc hội thoại dài dòng này khi điện thoại di động của cô réo vang. Đó là cô bạn thân nhất gọi, cô ấy rất vui vì Audrey đã trở về.Audrey kể cho cô ấy nghe về chuyến công tác của mình ở London, và chủ yếu là những sự kiện đã thay đổi cuộc sống của cô trong những ngày cuối cùng... Làm sao mà Élodie có thể hình dung ra được cơ chứ?... Đúng thế!... Cô đã gặp một anh chàng... rất khác với tất cả những người khác. Đây là lần đầu tiên kể từ nhiều tháng nay, kể từ lần chia tay với cái kẻ đã khiến lòng cô tan nát bằng cách đóng vali ra đi vào buổi sáng, cô lại thấy mình khao khát yêu đương. Những mùa để tang cho tình yêu dài lê thê gần như đã hoàn toàn bốc hơi chỉ trong một kì nghỉ cuối tuần. Élodie nói đúng... cuộc sống vẫn nhiệm màu như vậy... chỉ cần kiên nhẫn thôi, mùa xuân cuối cùng cũng sẽ phải tới. Ngay khi các cô gặp lại nhau...ôi chắc tối nay thì không được, cô rất dễ phải làm việc muộn, nhưng ăn trưa ngày mai lúc cuối giờ... đúng thế... cô sẽ kể cho cô bạn tất tật... Mỗi khoảnh khắc qua đi bên cạnh... Mathias, đó là một cái tên hay đấy chứ, phải vậy không? Ừ, anh ấy rất bảnh trai... Đúng thế, Elodie sẽ rất mê anh ấy, có học thức, lịch lãm... Không, anh ấy không có gia đình... Ừ, ly dị... nhưng vào cái thời chúng ta đang sống đây, với những người đàn ông độc thân, không bị ràng buộc bởi hôn thú đã là một thuận lợi đáng kể... Làm sao mà cô có thể hình dung được chứ?... Hẳn rồiii..., họ không hề rời nhau từ hai ngày nay... cô đã gặp anh trong sân một trường học, không phải, trong một hiệu sách, à mà... trong cả hai nơi... Cô sẽ kể cho nghe tất cả, hứa hẳn hoi đấy, nhưng đoàn tàu đã tiếp tục khởi hành, và cô đã kịp nhìn thấy cửa đường hầm rồi... Alô? Alô?
Vẻ xúc động, Audrey nhìn ngắm chiếc điện thoại của mình, cô giữ nó trong lòng bàn tay, vừa vuốt ve mặt điện thoại vừa mỉm cười, rồi cất nó vào túi. Bà giáo viên vật lí thở phào và cuối cùng đã có thể lật cuốn sách của bà sang trang mới. Bà vừa mới đọc đi đọc lại hai mươi bảy lần liền cùng một dòng.
* * *
Mathias đẩy cánh cửa quán rượu của Yvonne và hỏi bà liệu anh có thể ngồi ngoài hiên để uống cà phê được không.
- Cô sẽ đem ra cho anh ngay đây, Yvonne vừa nói vừa nhấn vào nút bình pha cà phê.
Những chiếc ghế vẫn còn xếp chồng lên nhau, Mathias lấy một chiếc và ngồi thoải mái trong hướng nắng mặt trời. Yvonne đặt tách cà phê lên bàn tròn trước mặt anh.
- Anh có muốn một cái bánh sừng bò không?
- Hai cái, Mathias nói. Cô có cần cháu giúp một tay để bày bàn ngoài hiên không?
- Không, nếu cô mà bày bàn ngoài hiên bây giờ, thì khách hàng tới sẽ làm y hệt cháu và cô sẽ không an tâm khi ở trong bếp. Antoine không đi cùng cháu à?
Mathias uống một hơi cốc cà phê của mình.
- Cô làm cho cháu cốc nữa được không?
- Cháu ổn chứ hả? Yvonne hỏi.
* * *
Ngồi ở phòng làm việc của mình, Antoine kiểm tra hộp thư điện tử. Một phong bì nhỏ vừa mới hiện lên ở phía dưới màn hình của anh.
Xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu ngày nghỉ cuối tuần vừa rồi, chúng ta cùn ăn trưa ở quán cô Yvonne vào lúc mười ba giờ nhé. Bạn của cậu, Mathias.
Anh đánh liền lên bàn phím lá thư trả lời như sau:
Cũng xin lỗi cậu chuyện tối qua nhé, tớ sẽ gặp cậu vào lúc mười ba giờ ở quán cô Yvonne.
Sau khi mở cửa hiệu sách, Mathias bật chiếc máy tĩnh cũ kỹ Macintosh của mình, đọc thư của Antoine và trả lời ngay:
Đồng ý vào lúc mười ba giờ, nhưng tại sao cậu lại nói “cũng" nhỉ?
Và cùng thời khắc ấy, trong phòng máy tính của trường Trung học Pháp, Emily và Louis tắt chiếc máy tính mà từ đó chũng vừa mới gửi những lá thư ấy đi.
* * *
Bãi bờ vùng Calais xa dần, con tàu Eurostar phóng ba trăm năm mươi ki-lô-mét giờ trên những đường ray nước Pháp. Máy điện thoại của Audrey réo vang, và ngay lúc nó bật máy, thì bà già ngồi đối diện lại đặt sách xuống.
Mẹ của Audrey quá đỗi vui sướng vì sự trở về của cô con gái... Audrey có một giọng nói khác hẳn... không phải giọng mà bà vẫn biết... thật vô ích khi giấu bà điều đó, con gái bà chắc hẳn đã gặp một ai đó, lần cuối cùng mà bà nghe được cái giọng như thế này, là lúc Audrey thông báo mối diễm tình của mình với Romain... -Đúng thế, Audrey nhớ rất rõ chuyện tình của cô và Romain đã kết thúc như thế nào, và tất cả những buổi tối qua đi bên điện thoại và khóc trong máy. Phải rồi... Đàn ông con trai thì giống nhau hết...- Anh chàng mới này là ai vậy?... Ôi dào, dĩ nhiên là bà biết đã có một chàng trai mới xuất hiện... dẫu sao thì cũng chính bà đã đẻ ra cô kia mà... Đúng là đã có một cuộc gặp gỡ như vậy, nhưng mà không đâu, cô sẽ không cuống lên đâu... dù gì đi nữa, chuyện này chẳng có gì giống với Romain cả, và cám ơn đã lại xoáy sâu vào vết thương, mà nhỡ nó vẫn chưa liền da thì sao... Nhưng rồi mà, vết thương đã khép lại rồi... Đó không phải là điều mà bà muốn nói đâu, đó chỉ là trường hợp lỡ đâu... Không, cô đã không muốn nói chuyện với Romain từ sáu tháng nay... trừ một lần vào tháng trước về chuyện chiếc vali bị bỏ quên mà anh ta có vẻ còn quan tâm hơn cả phẩm hạnh...
Thôi được, dù sao đi nữa, chuyện không liên quan đến Romain mà là Mathias... Đúng thế, đó là một cái tên hay... Chủ hiệu sách... Vâng, đó cũng là một nghề hay... Không, cô không biết liệu một chủ hiệu sách có thu nhập khá hay không, nhưng tiền không quan trọng, chính cô thu nhập cũng chẳng được nhiều nhặn gì, và “huống hồ" không phải là câu trả lời mà cô chờ đợi từ mẹ mình...
Hơn nữa, nếu như đã không cùng nói chuyện được vui vẻ, thì nên chuyển chủ đề đi thôi... Vâng, anh ấy sống ở London, đương nhiên rồi, cô cũng biết rằng cuộc sống ở đó thì rất đắt đỏ, cô vừa ở đó một tháng còn gì... Đúng thế, một tháng là đủ rồi, mẹ ơi, mẹ làm con mệt mỏi rồi đấy... Ôi khôôông cô không có ý định đến lập nghiệp ở Anh quốc, cô mới chỉ biết anh ấy được hai ngày... được năm ngày nay... Không, cô đã không ngủ với anh ấy ngay từ tối đầu tiên... Vâng đúng, đúng là với Romain, sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ cô đã muốn tới sống với anh ở Madrid, nhưng còn chuyện này, anh ấy không nhất thiết là người đàn ông của đời cô... và hiện chỉ là một người đàn ông tuyệt vời thôi...Vâng, cùng với thời gian cô sẽ xem xét, ô không, không phải lo cho công việc của cô, cô đã chiến đấu tư năm năm nay để đến một ngày có được chương trình riêng của mình, bây giờ không phải là lúc làm hỏng hết chỉ vì gặp phải một ông chủ hiệu sách ở London! Vâng, cô sẽ gọi cho bà ngay khi vì tới Paris, cô cũng hôn bà.
Audrey để lại chiếc điện thoại vào túi mình và thở một hơi rất dài. Bà già ngồi đối diện cầm cuốn sách lên và lại đặt liền xuống.
- Xin lỗi vì xía vào những gì có thể chẳng liên quan đến mình, bà vừa nói vừa đẩy chiếc mục kỉnh trên chỏm mũi mình lên, trong hai cuộc nói chuyện vừa rồi, cô nói về cùng một người đàn ông à?
Và do Audrey sững sờ không trả lời, bà ta lẩm bẩm:
- Rồi họ đừng có mà nói với tôi rằng đi qua cái đường hầm này không hề có một ảnh hưởng gì lên cơ thể!
* * *
Từ lúc họ ngồi ở ngoài hiên nhà hàng, họ chẳng nói gì với nhau cả.
- Cậu nghĩ tới cô ấy à? Antoine hỏi.
Mathias lấy một mẩu bánh mì trong giỏ bánh và nhúng vào âu mù-tạt (Một loại sốt của người Pháp, rất cay và dễ xộc lên mũi).
- Tớ có biết cô ấy không?
Mathias cắn miếng bánh chậm rãi nhai.
- Cậu đã gặp cô ấy ở đâu?
Lần này, Mathias cầm cốc của mình và uống một mạch.
- Cậu biết rồi đấy, cậu có thể nói chuyện đó với tớ mà, Antoine tiếp tục nói.
Mathias đặt cốc của anh lên bàn.
- Trước đây bao giờ cậu cũng nói với tớ..., Antoine nói thêm.
- Trước đây, như cậu nói đấy,ta chẳng đặt ra những qui định ngu xuẩn của cậu.
- Chính cậu đã nói rằng không được dẫn đàn bà về nhà, cò tớ chỉ nói không chấp nhận người trông trẻ mà thôi.
- Đó chỉ là chuyện thứ yếu thôi, Antoine ạ! Nghe này, tối nay tới có về nhà chúng ta, nếu như đó chính là điều cậu muốn biết.
- Bọn mình chẳng nên bi kịch hoá vấn đề chỉ vì đã áp đặt cho mình một vài quy định sống chứ. Hãy rộng lượng hơn, cố gắng lên một tý, điều đó với tớ rất quan trọng.
Yvonne đem tới cho họ hai xuất sa-lát, bà quay vào bếp của mình ngay và ngước mắt nhìn lên trời.
- Chí ít thì cậu cũng vui vẻ chứ? Antoine tiếp tục nói.
- Nói qua chuyện khác đi, được không hả?
- Tớ muốn lắm chứ, nhưng nói về cái gì?
Mathias lục tìm trong túi áo vest, và lôi ra bốn cái vé máy bay.
- Cậu đã đi lấy rồi à? Antoine hỏi, mặt rạng rỡ hẳ lên.
- Ôi dào, cậu nhìn đấy thì biết!
Trong năm ngày nữa, sau khi đón lũ trẻ ngay lúc tan trường, họ sẽ ra sân bay và ngay tối đó sẽ ngủ ở Scotland.
Vào cuối bữa ăn, hai người bạn đã giải hoà với nhau. Mặc dù... Mathias nói rõ với Antoine rằng tự đặt ra những qui định thì chẳng hay ho tí nào, nếu như chỉ để cố gắng để đừng vi phạm chúng.
Bấy giờ là ngày đầu tiên trong tuần, vì vậy đến lượt Antoine đi đón Emily và Louis ở trường học, Mathias sẽ đi mua đồ sau khi rời hiệu sách, và chuẩn bị bữa tối, còn Antoine sẽ cho lũ trẻ đi ngủ.Bất chấp việc có vài đụng chạm, cuộc sống gia đình vẫn được tổ chức một cách hoàn hảo.
* * *
Buổi tối, Antoine nhận được một cú điện thoại khẩn của McKenzie. Bản mẫu của những cái bàn mà anh ta vẽ cho nhà hàng mới vừa được gởi tới văn phòng. Anh chủ hãng nhận thấy bản mẫu hoàn toàn phù hợp với thị hiếu của Yvonne, tuy vậy anh ta vẫn thích có thêm ý kiến thứ hai nữa. Antoine hứa sẽ xem ngay tắp lự vào sáng mai khi anh đến văn phòng, nhưng McKenzie nài nỉ; nhà cung ứng vật tư có thể sản xuất theo số lượng cần thiết, trong thời hạn như ý và với giá hời, với điều kiện hoá đơn đặt hàng phải được gửi đi ngay trong tối nay... Cả đi lẫn về sẽ chiếm mất của Antoine nhiều nhất là nửa giờ.
Mathias vẫn chưa về, Antoine bắt bọn trẻ hứa phải cần thận trong lúc anh vắng mặt. Anh dứt khoát cấm chúng không được mở cửa cho bất kì ai, không được trả lời điện thoại trừ khi đó chính là do anh gọi về- điều này khiến Emily cười phá lên...cứ như là bọn chúng có thể biết rõ ai gọi điện trước khi nhâc máy lên vậy – anh cũng cấm chúng đến gần bếp, bật hay tắt một thiết bị điện nào, cấm chúng cúi xuống thành lan can cầu thang, cấm sờ vào bất kì một cái gì... và phải đến lúc Emily và Louis đồng thanh ngáp thật dài để chấm dứt việc lải nhải yêu sách của ông bố, người tuy thế lại vẫn có thể thề danh dự rằng bản chất mình không phải là người hay lo lắng.
Ngay lúc ông bố vừa đi khỏi, Louis xộc ngay vào bếp, trèo lên ghế đẩu, lấy hai chiếc cốc trên giá và đưa chúng cho Emily trước khi trèo xuống. Sau đó nó mở cửa tủ lạnh, chọn hai lon sô-đa, xếp lại cho thẳng hàng những chiếc lon như Antoine vẫn thường xuyên ra lệnh cho chúng (những lon cô-ca đỏ bên trái, những lon Fanta cam xếp ở giữa và những lon Perrier xanh bên phải). Ống hút được để trong ngăn kéo bên dưới bồn rửa, bánh nhân mứt mơ được để trong hộp bích quy, và cái khay để bê tất cả những thứ đo đến trước tivi nằm ngay trên mặt bàn trong bếp. Tất cả hẳn sẽ hoàn hảo vô cùng nếu như màn hình tivi bằng lòng bật lên.
Sau khi kiểm ra tỉ mỉ những sợi dây cáp, thì những cục pin của cái điều khiển từ xa lại không hoạt động được. Emily biết rõ chỗ có thể tìm thấy những cục tương tự như vậy... trong chiếc đài báo thức của bố nó. Nó trèo nhanh hết tốc độ lên gác, chỉ dám hơi sờ tay vào thành lan can cầu thang. Khi bước vào phòng cô né bị một chiếc máy ảnh kĩ thuật số xinh xắn nằm trên bàn ngủ thu hút. Chắc chắn là bố nó đã mua cho chuyến đi nghỉ ở Scotland. Tò mò, nó cầm lấy và ấn tất cả các nút. Trên màn hình nằm ngay ở mặt sau hộp máy, lần lượt chạy qua những bức ảnh đầu tiên mà bố nó hẳn đã chụp để thử máy. Ở bức ảnh đầu tiên, chỉ có độc hai cẳng chân và một mẩu vỉa hè, bức thư hai là góc một gian hàng ở chợ Portobello, bức thứ ba thì phải để nằm nghiêng thì cái đèn đường mới thẳng lên được... Những thứ chạy trên màn hình rút cuộc chẳng có gì hay ho lắm, tất tật cho đến tận bức thứ ba mươi hai, vả lại đó là bức duy nhất, được căn hình một cách bình thường... Trong đó, một cặp trai gái ngồi ngoài hiên một nhà hàng đang hôn nhau trước ống kính...
Sau bữa tối – Emily đã không nói một lời nào trong suốt bữa ăn – Louis lên phòng của cô bạn thân nhất và viết vào trong cuốn nhật kí của cô rằng việc phát hiện ra chiếc máy ảnh là một cú sốc đáng nhớ đối với cô bạn, song dù sao đó cũng là lần đầu tiên bố cô nói dối cô. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, Emily đã viết thêm vào bên lề rằng đó là lần thứ hai... sau vụ ông già Noel.
- Em không muốn ở lại à? Antoine cố nài.
- Không, em phải về, em mệt quá rồi.
- Bán hàng cả ngày Chủ Nhật thực sự là có ích à?
- Em đã tăng doanh số cả tháng thêm chút đỉnh rồi, nên em có thể đóng cửa hàng vài ngày.
- Em đi nghỉ à?
- Trong kỳ nghỉ cuối tuần thôi.
- Ở đâu vậy?
- Em vẫn còn chưa biết, đó là điều bất ngờ mà.
- Người đàn ông nhận thư ư?
- Vâng, người đàn ông nhận thư như anh nói đấy, em sẽ đến gặp anh ấy ở Paris, sau đó anh ấy sẽ dẫn em đi chơi đâu đó.
- Và em có biết đó là nơi nào không? Antoine cố hỏi.
- Nếu em mà biết thì còn gì là bất ngờ nữa.
- Em sẽ kể cho anh nghe khi nào em quay về chứ?
- Có thể. Em thấy anh đột nhiên trở nên tò mò quá đấy.
- Hãy bỏ qua cho sự tọc mạch của anh, Antoine nói tiếp, nói cho cùng thì anh có gì mà dây dưa chứ?Anh chơi trò Cyrano từ sáu tháng nay bằng cách thay em viết những lời tình tứ yêu đương, anh không thấy có lí do gì để vì thế mà anh lại có quyền chia sẽ những tin vui kia được!... À, mà đúng vào lúc người ta đi nghỉ cuối tuần, thì chớ có hỏi han gì Antoine nhé, hãy tranh thủ lúc tôi vắng mặt để bơm đầy mực vào bút của anh đi, bởi lúc tôi trở về, nếu tôi lại cảm thấy thiếu vắng hay có lúc sầu não, thì tôi sẽ rất biết ơn việc anh sẽ lại cầm cây bút và đẻ ra cho tôi một lá thư mới để nó khiến người ta còn say mê tôi hơn chút nữa, để người ta lại mời tôi đi nghỉ cuối tuần với người ta, còn tôi sẽ lại chẳng nói gì với anh cả!
Khoanh chéo tay, Sophie nhìn Antoine trân trân.
- Được rồi, anh đã nói hết chưa?
Antoine không trả lời, anh nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình, và sự biểu cảm của khuôn mặt khiến anh giống con trai mình như in đến từng đường nét. Sophie không sao giữ được vẻ nghiêm nghị của mình. Cô hôn lên trán anh rồi đi xa dần vào trong phố.
* * *
Màn đêm buông xuống Westbourne Grove. Một cô gái trẻ bận chiếc măng-tô quá rộng so với khổ người đến ngồi trên ghế băng ngay trước bến xe buýt.
- Anh lạnh hả? Cô hỏi.
- Không, không sao, Mathias trả lời.
- Anh có vẻ không được vui lắm.
- Có những Chủ Nhật như vậy mà.
- Tôi đã biết rất nhiều những Chủ Nhật như thế, cô gái trẻ vừa trả lời vừa đứng lên.
- Tạm biệt, Mathias nói.
- Tạm biệt, cô gái trẻ đáp lại. Anh chào cô bằng một cái gật đầu, cô cũng đáp lại anh như vậy và bước lên chiếc xe buýt vừa tới. Mathias nhìn cô đi khỏi, và tự hỏi không biết anh có thể đã gặp cô ấy ở đâu rồi nhỉ.
* * *
Sau bữa tối, bọn trẻ ngủ gục trên tràng kỷ, bị mệt do cả buổi chiều chơi ở công viên. Antoine bế từng đứa lên tận giường của chúng.Khi quay lại phòng khách, tận hưởng một khoảnh khắc yên lặng. Anh chợt phát hiện ra cái ví của Mathias,bị bỏ quên trên khay dốc túi. Anh mở ví rồi chậm rãi cầm góc một tấm ảnh thò ra ngoài và kéo ra. Trên bức ảnh đã bị nhàu nát do năm tháng là hình ảnh của Valentine đang cười, hai tay đặt lên cái bụng tròn của mình; chứng nhân của một thời kỳ đã qua. Antoine để lại bức ảnh vào chỗ cũ của nó.
* * *
Yvonne bước vào bồn tắm hoa sen và bật vòi nước.Nước chảy thành dòng trên người bà. Antoine đã chữa cháy cho quán ăn, nhiều lúc bà đã tự hỏi không hiểu mình sẽ làm gì nếu hắn không phải là con người như vậy. Bà nghĩ đến món cá hồi hấp bằng máy rửa bát và phá lên cười một mình. Một cơn ho ngay lập tức làm giảm cường độ trận cười nắc nẻ của bà. Mệt mỏi nhưng vui vẻ, bà tắt nước, xỏ một chiếc áo choàng tắm, và đến nằm dài trên giường.Cánh cửa phía cuối hành lang vừa được khép lại. Cô gái trẻ mà bà cho mượn căn phòng ở cuối cầu thang chắc đã về. Yvonne chẳng biết gì nhiều về cô ấy, nhưng bà có thói quen tin vào linh cảm của mình. Cô bé này chỉ cần một sự trợ giúp nhỏ nhoi là có thể gượng dậy được. Và nói cho cùng thì bà cũng thấy được cái lợi trong chuyện này. Sự hiện diện của cô bé ấy khiến bà vui vẻ; kể từ khi John không còn giữ hiệu sách nữa, sức nặng của sự cô đơn ngày càng trở nên rõ rệt đối với bà.
* * *
Enya cởi áo măng-tô và năm dài trên giường. Cô lôi những tờ tiền trong túi quần jeans ra và đếm. Ngày hôm nay may thật, những khoản tiền boa của khách trong nhà hàng Westbourne Grove mà cô thu được khiến cô có thể sống được cả tuần. Ông chủ rất hài lòng về cô và đã đề nghị cô vào ngày nghỉ cuối tuần tới lại đến làm nữa.
Thật kỳ cục số phận của Enya. Mười năm trước, gia đình cô đã không chống chọi nổi nạn đói trong một vụ mùa không có thu hoạch. Một nữ bác sĩ trẻ đã đón nhận cô trong một cái trại dựng tạm.
Một đêm, được nữ bác sĩ Pháp giúp đớ, cô đã ẩn trong một chiếc xe tải đang chuẩn bị lên đường. Thế là đã bắt đầu cuộc di tản đằng đẵng, kéo dài nhiều tháng trời, chạy trốn phương Nam, mang cô mãi lên phương Bắc. Bạn đồng hành của cô không phải là nỗi bất hạnh, mà là niềm hy vọng, niềm hy vọng sẽ khám phá ra, vào một ngày kia, cái gọi là sự dư dả.
Cô đã vượt biển chính ở Tanger (Một cảng thuộc vương quốc Ma-rốc). Rồi những quốc gia khác, những thung lũng khác, những rặng núi Pyrénées. Một người qua đường đã tiết lộ cho cô nghe rằng, ngày xưa, người ta đã trả tiền cho ông của ông ta để đi theo chiều ngược lại, lịch sử đã thay đổi, nhưng số phận con người thì không.
Một anh bạn đã nói với anh rồi, ở phía bên kia biển Manche, cô sẽ tìm thấy những cái mà cô vẫn kiếm tìm từ bấy lâu: quyền được tự do và được làm người theo đúng bản chất của mình. Trên đất đai Albion, những con người của tất cả sắc tộc, tất cả tôn giáo sống hoà bình trong sự tôn trọng lẫn nhau, lần này cô lên tàu ở Calais (Tên một thành phố nằm ở phía bắc nước Pháp), ẩn dưới những đoạn nối của hai toa. Và khi kiệt sức, cô trượt xuống những thanh tà vẹt của đường ray nước Anh, thì cô biết rằng cuộc di tản của mình vừa mới chấm dứt.
Tối nay, sung sướng, cô ngắm nhìn xung quanh mình. Một chiếc giường hẹp nhưng có những tấm drap sạch sẽ mát mẻ, một cái bàn làm việc nhỏ cùng với một bó hoa tím làm căn phòng thêm vui mắt, một cửa sổ mà qua đó,khi hơi cúi xuống, cô có thể nhìn thấy những mái nhà của khu phố. Căn phòng thật ra rất duyên dáng, bà chủ lại kín đáo và thời tiết mà cô đang sống đây mấy hôm nay đã có dáng dấp của mùa xuân.
* * *
Audrey cố gắng xếp những chiếc băng video vào giữa hai cái áo len và ba cái áo phông mà cô đã vo tròn thành cục. Những thứ được mua đây đó trong suốt cả tháng dài ở London khó khăn lắm mới kiếm được một chỗ trong vali của cô.
Đứng dậy, cô nhìn quanh để kiểm tra một lần cuối xem còn quên gi không. Cô không muốn ăn tối, một tách trà là đủ rồi và, dẫn rằng cô cảm thấy le lói sự mất ngủ, thì cũng phải cố mà ngủ. Ngày mai, khi về tới ga miền Bắc thì trời mới chỉ hơi rạng. Sẽ phải đến bộ phận quả lý của kênh truyền hình nộp những băng ghi, tham dự cuộc họp của ban biên tập vào buổi chiều, và thậm chí có thể, nếu đề tài của cô được lên chương trình trong thời hạn ngắn, phải xem lại ngay lập tức những băng ghi trong phòng dựng phim. Lúc đi vào trong bếp, cô đưa mắt liếc nhanh điếu thuốc bị dụi mất trong chiếc gạt tàn. Ánh mắt cô liếc về phía cái bàn và hai cái ly màu hồng do chứa rượu vang đỏ bị khô đi, còn có thêm một cái chén trong bồn rửa. Cô cầm nó giữa hai bàn tay và ngắm nghía thành chén, tự hỏi môi của Mathias đã đặt vào chỗ nào. Cô đem nó theo và quay lại phòng để vùi sâu nó trong đáy vali của cô.
* * *
Phòng khách chìm trong ánh sáng lờ mờ. Mathias cố gắng khép cánh cửa nhẹ nhàng hết mức có thể và nhón bước đi về phía cầu thang. Ngay lúc đặt chân lên bậc đầu tiên, thì chiếc đèn trên chiếc bàn tròn bật sáng. Anh quay lại và phát hiện Antoine đang ngồi trên ghế bành. Anh tiến lại chỗ bạn, cầm chai nước để trên cái bàn thấp và uống cạn một hơi.
- Nếu kẻ nào trong hai chúng ta yêu trở lại thì người đầu tiên sẽ là tôi kia! Antoine nói.
- Thì cậu cứ việc làm như cậu muốn chứ, hả anh bạn, Mathias trả lời trong lúc đặt lại cái chai.
- Điên tiết, Antoine đứng lên.
- Không, tôi không làm như tôi muốn được và đừng có bắt đầu làm rối trí tôi nhé. Nếu tôi mà yêu thì đó hẳn sẽ là một sự phản bội, còn cậu thì thế đấy!
- Bình tĩnh nào! Thế cậu cho rằng sau khi đã xắn tay xắn chân để hạ cái tường này xuống, khi tớ rốt cuộc đã được chia sẻ cuộc sống hằng ngày với con gái, khi tớ nhìn thấy hạnh phúc rõ ràng của bọn trẻ trong khi tới chưa bao giờ thấy chúng sung sướng nhường ấy... Cậu thực sự cho rằng tới sẽ mạo hiểm phá bỏ hết tất cả à?
- Chắc chắn thế! Antoine trả lời, giọng đầy tin tưởng.
Antoine bắt đầu đi loanh quanh, anh phác một cử chỉ lia khắp căn phòng.
- Nhìn đấy, tất cả những gì xung quanh cậu, đều đúng hệt như điều cậu mong muốn. Cậu muốn bọn trẻ cười, thì chúng cười đấy; cậu muốn có ầm ĩ trong nhà, thì bây giờ chúng ta luôn xung đột; ngay cả việc xem tivi trong bữa tối cậu cũng đã đạt được rồi; vậy, nghe tớ nói đây: một lần trong đời cậu, chỉ một lần tí teo thôi, cậu sẽ từ bỏ thói ích kỉ của mình và cậu sẽ chịu trách nhiệm cho lựa chọn của cậu. Vì thế, nếu cậu đang phải lòng một cô nào đó, thì cậu hãy dừng ngay lập tức!
- Cậu thấy tớ ích kỉ à? Mathias hỏi bằng một giọng buồn phiền.
- Cậu ích kỉ hơn tôi, Antoine trả lời.
Mathias nhìn anh rất lâu và, không nói thêm lời nào, anh đi về phía cầu thang.
- Cẩn thận đấy nhé, Antoine nói tiếp sau lưng anh, đừng có cho tôi nói những điều tôi không hề nói nhé... tôi không phản đối việc cậu chơi cô ta!
Đã lên tới chiếu nghỉ cầu thang, Mathias dừng sững và quay ngay đầu lại.
- Phải, nhưng tôi phản đối việc cậu nói về cô ấy như thế.
Bên dưới chân cầu thang, Antoine giơ một ngón tay kết tội về phía bạn.
- Tôi bắt thóp cậu rồi nhé!Cậu đang yêu, tôi có chứng cớ rồi, vậy cậu hãy thôi ngay cô ta!
Cửa phòng Mathias đóng sập sau lưng anh, còn cửa phòng của Emily và Louis thì được khép lại một cách kín đáo hơn nhiều.
* * *
Đoàn tàu đứng im ở ga Ashford đã được ba mươi phút rồi và tiếng kiểm soát viên như đang làm nhiệm vụ đánh thức những hành khách không nhận ra được điều đó, để thông báo với họ rằng chuyến tàu đã bị đứng im tại chỗ trong ga Ashford.
Thông báo đã mang tính thiết thân hơn nhiều khi trưởng tàu nói thêm rằng chính ông ta cũng không thể nói được khi nào chuyến tàu sẽ khởi hành tiếp, có một vấn đề về giao thông xảy ra trong đường hầm.
- Tôi đã dạy vật lí trong ba mươi năm liền, và tôi rất muốn người ta giải thích cho tôi rõ làm thế nào có thể có vấnđề về giao thông xảy ra trên những đường song song và chạy một chiều; nếu không phải là người lái đoàn tàu chạy trước chúng ta đã dừng lại ở giữa đường hầm để đi tè chứ..., bà già ngồi đối diện Audrey lẩm bẩm.
Audrey đã theo học ngành văn chương, cô dứt được cuộc hội thoại dài dòng này khi điện thoại di động của cô réo vang. Đó là cô bạn thân nhất gọi, cô ấy rất vui vì Audrey đã trở về.Audrey kể cho cô ấy nghe về chuyến công tác của mình ở London, và chủ yếu là những sự kiện đã thay đổi cuộc sống của cô trong những ngày cuối cùng... Làm sao mà Élodie có thể hình dung ra được cơ chứ?... Đúng thế!... Cô đã gặp một anh chàng... rất khác với tất cả những người khác. Đây là lần đầu tiên kể từ nhiều tháng nay, kể từ lần chia tay với cái kẻ đã khiến lòng cô tan nát bằng cách đóng vali ra đi vào buổi sáng, cô lại thấy mình khao khát yêu đương. Những mùa để tang cho tình yêu dài lê thê gần như đã hoàn toàn bốc hơi chỉ trong một kì nghỉ cuối tuần. Élodie nói đúng... cuộc sống vẫn nhiệm màu như vậy... chỉ cần kiên nhẫn thôi, mùa xuân cuối cùng cũng sẽ phải tới. Ngay khi các cô gặp lại nhau...ôi chắc tối nay thì không được, cô rất dễ phải làm việc muộn, nhưng ăn trưa ngày mai lúc cuối giờ... đúng thế... cô sẽ kể cho cô bạn tất tật... Mỗi khoảnh khắc qua đi bên cạnh... Mathias, đó là một cái tên hay đấy chứ, phải vậy không? Ừ, anh ấy rất bảnh trai... Đúng thế, Elodie sẽ rất mê anh ấy, có học thức, lịch lãm... Không, anh ấy không có gia đình... Ừ, ly dị... nhưng vào cái thời chúng ta đang sống đây, với những người đàn ông độc thân, không bị ràng buộc bởi hôn thú đã là một thuận lợi đáng kể... Làm sao mà cô có thể hình dung được chứ?... Hẳn rồiii..., họ không hề rời nhau từ hai ngày nay... cô đã gặp anh trong sân một trường học, không phải, trong một hiệu sách, à mà... trong cả hai nơi... Cô sẽ kể cho nghe tất cả, hứa hẳn hoi đấy, nhưng đoàn tàu đã tiếp tục khởi hành, và cô đã kịp nhìn thấy cửa đường hầm rồi... Alô? Alô?
Vẻ xúc động, Audrey nhìn ngắm chiếc điện thoại của mình, cô giữ nó trong lòng bàn tay, vừa vuốt ve mặt điện thoại vừa mỉm cười, rồi cất nó vào túi. Bà giáo viên vật lí thở phào và cuối cùng đã có thể lật cuốn sách của bà sang trang mới. Bà vừa mới đọc đi đọc lại hai mươi bảy lần liền cùng một dòng.
* * *
Mathias đẩy cánh cửa quán rượu của Yvonne và hỏi bà liệu anh có thể ngồi ngoài hiên để uống cà phê được không.
- Cô sẽ đem ra cho anh ngay đây, Yvonne vừa nói vừa nhấn vào nút bình pha cà phê.
Những chiếc ghế vẫn còn xếp chồng lên nhau, Mathias lấy một chiếc và ngồi thoải mái trong hướng nắng mặt trời. Yvonne đặt tách cà phê lên bàn tròn trước mặt anh.
- Anh có muốn một cái bánh sừng bò không?
- Hai cái, Mathias nói. Cô có cần cháu giúp một tay để bày bàn ngoài hiên không?
- Không, nếu cô mà bày bàn ngoài hiên bây giờ, thì khách hàng tới sẽ làm y hệt cháu và cô sẽ không an tâm khi ở trong bếp. Antoine không đi cùng cháu à?
Mathias uống một hơi cốc cà phê của mình.
- Cô làm cho cháu cốc nữa được không?
- Cháu ổn chứ hả? Yvonne hỏi.
* * *
Ngồi ở phòng làm việc của mình, Antoine kiểm tra hộp thư điện tử. Một phong bì nhỏ vừa mới hiện lên ở phía dưới màn hình của anh.
Xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu ngày nghỉ cuối tuần vừa rồi, chúng ta cùn ăn trưa ở quán cô Yvonne vào lúc mười ba giờ nhé. Bạn của cậu, Mathias.
Anh đánh liền lên bàn phím lá thư trả lời như sau:
Cũng xin lỗi cậu chuyện tối qua nhé, tớ sẽ gặp cậu vào lúc mười ba giờ ở quán cô Yvonne.
Sau khi mở cửa hiệu sách, Mathias bật chiếc máy tĩnh cũ kỹ Macintosh của mình, đọc thư của Antoine và trả lời ngay:
Đồng ý vào lúc mười ba giờ, nhưng tại sao cậu lại nói “cũng" nhỉ?
Và cùng thời khắc ấy, trong phòng máy tính của trường Trung học Pháp, Emily và Louis tắt chiếc máy tính mà từ đó chũng vừa mới gửi những lá thư ấy đi.
* * *
Bãi bờ vùng Calais xa dần, con tàu Eurostar phóng ba trăm năm mươi ki-lô-mét giờ trên những đường ray nước Pháp. Máy điện thoại của Audrey réo vang, và ngay lúc nó bật máy, thì bà già ngồi đối diện lại đặt sách xuống.
Mẹ của Audrey quá đỗi vui sướng vì sự trở về của cô con gái... Audrey có một giọng nói khác hẳn... không phải giọng mà bà vẫn biết... thật vô ích khi giấu bà điều đó, con gái bà chắc hẳn đã gặp một ai đó, lần cuối cùng mà bà nghe được cái giọng như thế này, là lúc Audrey thông báo mối diễm tình của mình với Romain... -Đúng thế, Audrey nhớ rất rõ chuyện tình của cô và Romain đã kết thúc như thế nào, và tất cả những buổi tối qua đi bên điện thoại và khóc trong máy. Phải rồi... Đàn ông con trai thì giống nhau hết...- Anh chàng mới này là ai vậy?... Ôi dào, dĩ nhiên là bà biết đã có một chàng trai mới xuất hiện... dẫu sao thì cũng chính bà đã đẻ ra cô kia mà... Đúng là đã có một cuộc gặp gỡ như vậy, nhưng mà không đâu, cô sẽ không cuống lên đâu... dù gì đi nữa, chuyện này chẳng có gì giống với Romain cả, và cám ơn đã lại xoáy sâu vào vết thương, mà nhỡ nó vẫn chưa liền da thì sao... Nhưng rồi mà, vết thương đã khép lại rồi... Đó không phải là điều mà bà muốn nói đâu, đó chỉ là trường hợp lỡ đâu... Không, cô đã không muốn nói chuyện với Romain từ sáu tháng nay... trừ một lần vào tháng trước về chuyện chiếc vali bị bỏ quên mà anh ta có vẻ còn quan tâm hơn cả phẩm hạnh...
Thôi được, dù sao đi nữa, chuyện không liên quan đến Romain mà là Mathias... Đúng thế, đó là một cái tên hay... Chủ hiệu sách... Vâng, đó cũng là một nghề hay... Không, cô không biết liệu một chủ hiệu sách có thu nhập khá hay không, nhưng tiền không quan trọng, chính cô thu nhập cũng chẳng được nhiều nhặn gì, và “huống hồ" không phải là câu trả lời mà cô chờ đợi từ mẹ mình...
Hơn nữa, nếu như đã không cùng nói chuyện được vui vẻ, thì nên chuyển chủ đề đi thôi... Vâng, anh ấy sống ở London, đương nhiên rồi, cô cũng biết rằng cuộc sống ở đó thì rất đắt đỏ, cô vừa ở đó một tháng còn gì... Đúng thế, một tháng là đủ rồi, mẹ ơi, mẹ làm con mệt mỏi rồi đấy... Ôi khôôông cô không có ý định đến lập nghiệp ở Anh quốc, cô mới chỉ biết anh ấy được hai ngày... được năm ngày nay... Không, cô đã không ngủ với anh ấy ngay từ tối đầu tiên... Vâng đúng, đúng là với Romain, sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ cô đã muốn tới sống với anh ở Madrid, nhưng còn chuyện này, anh ấy không nhất thiết là người đàn ông của đời cô... và hiện chỉ là một người đàn ông tuyệt vời thôi...Vâng, cùng với thời gian cô sẽ xem xét, ô không, không phải lo cho công việc của cô, cô đã chiến đấu tư năm năm nay để đến một ngày có được chương trình riêng của mình, bây giờ không phải là lúc làm hỏng hết chỉ vì gặp phải một ông chủ hiệu sách ở London! Vâng, cô sẽ gọi cho bà ngay khi vì tới Paris, cô cũng hôn bà.
Audrey để lại chiếc điện thoại vào túi mình và thở một hơi rất dài. Bà già ngồi đối diện cầm cuốn sách lên và lại đặt liền xuống.
- Xin lỗi vì xía vào những gì có thể chẳng liên quan đến mình, bà vừa nói vừa đẩy chiếc mục kỉnh trên chỏm mũi mình lên, trong hai cuộc nói chuyện vừa rồi, cô nói về cùng một người đàn ông à?
Và do Audrey sững sờ không trả lời, bà ta lẩm bẩm:
- Rồi họ đừng có mà nói với tôi rằng đi qua cái đường hầm này không hề có một ảnh hưởng gì lên cơ thể!
* * *
Từ lúc họ ngồi ở ngoài hiên nhà hàng, họ chẳng nói gì với nhau cả.
- Cậu nghĩ tới cô ấy à? Antoine hỏi.
Mathias lấy một mẩu bánh mì trong giỏ bánh và nhúng vào âu mù-tạt (Một loại sốt của người Pháp, rất cay và dễ xộc lên mũi).
- Tớ có biết cô ấy không?
Mathias cắn miếng bánh chậm rãi nhai.
- Cậu đã gặp cô ấy ở đâu?
Lần này, Mathias cầm cốc của mình và uống một mạch.
- Cậu biết rồi đấy, cậu có thể nói chuyện đó với tớ mà, Antoine tiếp tục nói.
Mathias đặt cốc của anh lên bàn.
- Trước đây bao giờ cậu cũng nói với tớ..., Antoine nói thêm.
- Trước đây, như cậu nói đấy,ta chẳng đặt ra những qui định ngu xuẩn của cậu.
- Chính cậu đã nói rằng không được dẫn đàn bà về nhà, cò tớ chỉ nói không chấp nhận người trông trẻ mà thôi.
- Đó chỉ là chuyện thứ yếu thôi, Antoine ạ! Nghe này, tối nay tới có về nhà chúng ta, nếu như đó chính là điều cậu muốn biết.
- Bọn mình chẳng nên bi kịch hoá vấn đề chỉ vì đã áp đặt cho mình một vài quy định sống chứ. Hãy rộng lượng hơn, cố gắng lên một tý, điều đó với tớ rất quan trọng.
Yvonne đem tới cho họ hai xuất sa-lát, bà quay vào bếp của mình ngay và ngước mắt nhìn lên trời.
- Chí ít thì cậu cũng vui vẻ chứ? Antoine tiếp tục nói.
- Nói qua chuyện khác đi, được không hả?
- Tớ muốn lắm chứ, nhưng nói về cái gì?
Mathias lục tìm trong túi áo vest, và lôi ra bốn cái vé máy bay.
- Cậu đã đi lấy rồi à? Antoine hỏi, mặt rạng rỡ hẳ lên.
- Ôi dào, cậu nhìn đấy thì biết!
Trong năm ngày nữa, sau khi đón lũ trẻ ngay lúc tan trường, họ sẽ ra sân bay và ngay tối đó sẽ ngủ ở Scotland.
Vào cuối bữa ăn, hai người bạn đã giải hoà với nhau. Mặc dù... Mathias nói rõ với Antoine rằng tự đặt ra những qui định thì chẳng hay ho tí nào, nếu như chỉ để cố gắng để đừng vi phạm chúng.
Bấy giờ là ngày đầu tiên trong tuần, vì vậy đến lượt Antoine đi đón Emily và Louis ở trường học, Mathias sẽ đi mua đồ sau khi rời hiệu sách, và chuẩn bị bữa tối, còn Antoine sẽ cho lũ trẻ đi ngủ.Bất chấp việc có vài đụng chạm, cuộc sống gia đình vẫn được tổ chức một cách hoàn hảo.
* * *
Buổi tối, Antoine nhận được một cú điện thoại khẩn của McKenzie. Bản mẫu của những cái bàn mà anh ta vẽ cho nhà hàng mới vừa được gởi tới văn phòng. Anh chủ hãng nhận thấy bản mẫu hoàn toàn phù hợp với thị hiếu của Yvonne, tuy vậy anh ta vẫn thích có thêm ý kiến thứ hai nữa. Antoine hứa sẽ xem ngay tắp lự vào sáng mai khi anh đến văn phòng, nhưng McKenzie nài nỉ; nhà cung ứng vật tư có thể sản xuất theo số lượng cần thiết, trong thời hạn như ý và với giá hời, với điều kiện hoá đơn đặt hàng phải được gửi đi ngay trong tối nay... Cả đi lẫn về sẽ chiếm mất của Antoine nhiều nhất là nửa giờ.
Mathias vẫn chưa về, Antoine bắt bọn trẻ hứa phải cần thận trong lúc anh vắng mặt. Anh dứt khoát cấm chúng không được mở cửa cho bất kì ai, không được trả lời điện thoại trừ khi đó chính là do anh gọi về- điều này khiến Emily cười phá lên...cứ như là bọn chúng có thể biết rõ ai gọi điện trước khi nhâc máy lên vậy – anh cũng cấm chúng đến gần bếp, bật hay tắt một thiết bị điện nào, cấm chúng cúi xuống thành lan can cầu thang, cấm sờ vào bất kì một cái gì... và phải đến lúc Emily và Louis đồng thanh ngáp thật dài để chấm dứt việc lải nhải yêu sách của ông bố, người tuy thế lại vẫn có thể thề danh dự rằng bản chất mình không phải là người hay lo lắng.
Ngay lúc ông bố vừa đi khỏi, Louis xộc ngay vào bếp, trèo lên ghế đẩu, lấy hai chiếc cốc trên giá và đưa chúng cho Emily trước khi trèo xuống. Sau đó nó mở cửa tủ lạnh, chọn hai lon sô-đa, xếp lại cho thẳng hàng những chiếc lon như Antoine vẫn thường xuyên ra lệnh cho chúng (những lon cô-ca đỏ bên trái, những lon Fanta cam xếp ở giữa và những lon Perrier xanh bên phải). Ống hút được để trong ngăn kéo bên dưới bồn rửa, bánh nhân mứt mơ được để trong hộp bích quy, và cái khay để bê tất cả những thứ đo đến trước tivi nằm ngay trên mặt bàn trong bếp. Tất cả hẳn sẽ hoàn hảo vô cùng nếu như màn hình tivi bằng lòng bật lên.
Sau khi kiểm ra tỉ mỉ những sợi dây cáp, thì những cục pin của cái điều khiển từ xa lại không hoạt động được. Emily biết rõ chỗ có thể tìm thấy những cục tương tự như vậy... trong chiếc đài báo thức của bố nó. Nó trèo nhanh hết tốc độ lên gác, chỉ dám hơi sờ tay vào thành lan can cầu thang. Khi bước vào phòng cô né bị một chiếc máy ảnh kĩ thuật số xinh xắn nằm trên bàn ngủ thu hút. Chắc chắn là bố nó đã mua cho chuyến đi nghỉ ở Scotland. Tò mò, nó cầm lấy và ấn tất cả các nút. Trên màn hình nằm ngay ở mặt sau hộp máy, lần lượt chạy qua những bức ảnh đầu tiên mà bố nó hẳn đã chụp để thử máy. Ở bức ảnh đầu tiên, chỉ có độc hai cẳng chân và một mẩu vỉa hè, bức thư hai là góc một gian hàng ở chợ Portobello, bức thứ ba thì phải để nằm nghiêng thì cái đèn đường mới thẳng lên được... Những thứ chạy trên màn hình rút cuộc chẳng có gì hay ho lắm, tất tật cho đến tận bức thứ ba mươi hai, vả lại đó là bức duy nhất, được căn hình một cách bình thường... Trong đó, một cặp trai gái ngồi ngoài hiên một nhà hàng đang hôn nhau trước ống kính...
Sau bữa tối – Emily đã không nói một lời nào trong suốt bữa ăn – Louis lên phòng của cô bạn thân nhất và viết vào trong cuốn nhật kí của cô rằng việc phát hiện ra chiếc máy ảnh là một cú sốc đáng nhớ đối với cô bạn, song dù sao đó cũng là lần đầu tiên bố cô nói dối cô. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, Emily đã viết thêm vào bên lề rằng đó là lần thứ hai... sau vụ ông già Noel.
Tác giả :
Marc Levy