Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 71: Đệ thất thập nhất chương

Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 71: Đệ thất thập nhất chương

Ta có loại dự cảm… dự cảm không tốt.

Quả nhiên Tử Hằng đứng ở nơi đó không động, dế mèn huynh, xấu hổ đứng đấy.

Bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng gào to, thanh âm kia quả thực… không giống thanh âm người phát ra, mà giống trời đang quang đãng bỗng nhiên đánh một tiếng sấm, chấn nhân tâm một tiếng ầm tựa hồ chợt giơ lên lại rơi xuống thật mạnh.

Ta bản năng mở lòng bàn tay ra, bắn võng tơ ra ngoài, bảo vệ quanh thân ta và Hôi Đại Mao.

Võng này khi đó dệt không lớn lắm, nhiều lắm là bảo vệ hai người.

Bất quá bên người Tử Hằng, còn có Phượng Nghi, bọn họ cũng không cần ta đến bảo hộ.

“Yêu nghiệt! Chớ có làm xằng làm bậy!"

Thanh âm này tới mau, thế nhưng người phát ra thanh âm đến còn mau hơn so với thanh âm, đất bằng phẳng nổi lên một trận cuồng phong, thổi những dải lụa đỏ kia trong nháy mắt đứt đứt bay bay đều không có hình bóng. Thậm chí tiểu nha hoàn cùng nhóc sai vặt tu vi không cao của Tam Lục cũng biến mất không ít theo gió to.

Cũng không biết là bị gió thổi đi, hay là bị hù chạy.

Loại thời điểm này ta thế nhưng nghĩ chính là một chuyện rất 囧 — Ta nói cái gió yêu mãnh liệt cát bay đá chạy này, không phải là cảnh tượng tất yếu của các yêu quái lên sân khấu trong tác phẩm văn học điện ảnh sao? Người tới này luôn mồm mắng yêu nghiệt, cỗ chính khí kia nghiêm nghị giống như kiếm sắc đánh vào mặt mà đến… Thì ra bây giờ nhân sĩ chính đạo lên sân khấu, cũng thịnh hành trước tiên nổi trận gió to thổi người đến đầu óc choáng váng mới bàn chủ đề chính?

Ợ kéo xa.

Gió ngừng, có thể nhìn thấy một lão đạo râu bạc thật dài. Mặc một bộ đạo bào tơ lụa màu tím thêu kim tước. Đầu đội mũ tử kim khảm châu. Đôi hài trên chân kia cũng là đế giầy tơ tằm thượng đẳng nhất…

Đạo sĩ này… Khụ. Một thân thực sự xa hoa. Tân nương tử cũng không mặc cầu kỳ như hắn.

Đám đạo sĩ kia bây giờ. Cũng đều vứt bỏ bần cùng đổi đi đường phú hào? Nhớ năm nào… Ta nhớ rõ đám đạo sĩ Thục sơn đều là một bộ áo bào vải, một đôi hài đế vải xanh… Cái gì nhỉ. Lý Kha cột tóc chỉ dùng một cái dây. Hình như hắn ngoại trừ trang phục vải kia. Cũng chỉ có một cái trâm gỗ. Vẫn là đồ điêu khắc thủ công mà sư phụ hắn tặng khi hắn qua sinh nhật mười mấy tuổi…

Đạo sĩ khác, có người dùng trâm gỗ, có dùng cột tóc, có dùng trâm xương… Vị đầu đính mũ tử kim khảm châu này… hắn thật sự là đạo sĩ sao?

Mạc Thư không biết khi nào nhả được giẻ lau trong miệng há mồm kêu to: “Tổ gia gia! Mau cứu công tử a! Nữ yêu quái này cường thú công tử a!"

Khụ. Không phải cường thú. Là cường gả… Được rồi. Thực ra vậy không sai biệt lắm.

Lão đạo râu bạc xa hoa này là tổ gia gia của Lý thư sinh? Đây là cái bối phận gì?

Tam Lục một phen gỡ bỏ khăn voan của mình, một phen kéo Lý thư sinh ra phía sau mình — Nói vậy gió vừa rồi lớn như thế cũng không thổi rơi khăn voan kia, chất lượng thật sự là quá quan a!

Bất quá loại sức mạnh này, ta bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước xem một cái phim truyền hình tên là Ỷ Thiên Đồ Long ký, bên trong có một tân nương tử Chu Chỉ Nhược rất bưu hãn… Khụ, lại nghĩ xa rồi.

Biểu hiện này của Tam Lục rõ ràng cho thấy biểu thị không lời — Muốn người không có! Muốn đánh liền đánh!

Lão đạo râu bạc tức giận thổi râu trừng mắt: “Tiểu bối không biết trời cao đất dày! Còn không mau thả Phù Phong! Bằng không một cây đuốc của ta thiêu ổ yêu tinh của các ngươi!"

Tiếp lời của hắn lại là Phượng Nghi: “Lý quốc sư, niên kỷ của ngươi không nhỏ, cơn tức cũng không nhỏ a."

“Phượng. Phượng Nghi?" Râu bạc kia hiển nhiên mới nhìn thấy Phượng Nghi đứng ở một bên, giật mình không nhỏ.

Ta cũng giật mình không nhỏ a. Sao Phượng Nghi lại biết lão đạo râu bạc? Lý quốc sư? Quốc sư?

Thiên hạ này có mấy quốc sư?

Hình như… chỉ có một đi?

Ta trộm liếc mắt nhìn Tam Lục một cái.

Lợi hại a, thật sự là lợi hại! Lần đầu cưỡng hôn liền cướp được nhà quốc sư lão đại đầu rồng của đạo sĩ thiên hạ! Lợi hại, không phục không được.

“Ta nghĩ, đây chỉ sợ là một hồi hiểu lầm." Ngao Tử Hằng lên tiếng, dáng người vẻ mặt hắn có một loại cao ngạo hàm súc.

Ta luôn luôn cảm thấy hắn rất hòa khí, bất quá… hắn đương nhiên không phải lúc nào cũng là ôn hòa, đối với người nào cũng sẽ không xem như nhau. “Lý quốc sư, đắc tội, thế nhưng ta không thể giao Lý lang cho ngươi! Ta với hắn kiếp trước cũng đã yêu nhau. Chúng ta kiếp này cũng nhất định là phải cùng một chỗ!" Tam Lục lời lẽ trang nghiêm: “Bế Khẩu Tiên chỉ điểm chỗ hắn cho ta! Hơn nữa, Bế Khẩu Tiên cũng nói cho ta biết, y từng phê mệnh cách cho Lý lang, hắn cả đời này có tình duyên định trước, tuyệt không làm đạo sĩ giống như ngươi!"

Lý quốc sư tức giận râu mép cũng run rẩy: “Hoang đường! Càn quấy! Bế Khẩu lão nhi kia chuyện tốt không làm, cũng đã lấy tên Bế Khẩu rồi vẫn nói hươu nói vượn! Nhân duyên kiếp trước cái gì! Phù Phong linh mẫn trí tuệ, là truyền nhân ta đã chọn sẽ kế thừa y bát (1) của ta, há lại dung cho một câu nhân duyên kiếp trước gì đấy của ngươi đoạt của ta!"

“Lão tiền bối, ta kính ngươi là tiền bối. Thế nhưng tiền bối cũng phải thông tình đạt lý mới có thể được người tôn kính!"

Lời Tam Lục ném có tiếng vàng tiếng ngọc, rất kiên cường.

Quyết đoán bảo vệ tình yêu này, cũng đáng để ta bội phục a.

Bất quá Tam Lục… Cái cảnh này: Tân lang bị trói, tân nương mặt lạnh trừng mắt, đạo sĩ râu tóc trắng muốt tới đòi tôn bối… Cái này thấy thế nào, Tam Lục cũng giống nhân vật phản diện a.

Một bên chỉ muốn người, một bên không chịu giao.

Ta liếc mắt một cái thoáng nhìn Tam Thất, nàng tựa hồ có điểm khiếp sợ uy thế của lão đạo râu bạc, đứng hơi xa một chút.

Tam Thất luôn luôn có khóe mắt biết nhìn sự tình. Bốn chữ người khôn giữ mình này cho nàng cực thích hợp.

Tuy rằng ta không tán thành Tam Lục cưỡng hôn như thế. Cũng không thể nhìn nàng ăn mệt của đạo sĩ này.

“Ừm… Tam Lục à, mặc dù nói ngươi và vị Lý quốc sư đây nói đều có lý. Bất quá ngươi trói vị Lý công tử này, thật sự có chút không thích hợp lắm. Bái đường thành thân đây buộc trói tân lang đương nhiên không nên, nếu muốn trường tương tư thủ, phải trước tiên hai bên tình nguyện, sau đó mới có thể lại làm phu thê, ngươi nói có đúng không?"

Tam Lục nhìn ta, không nói lời nào. Lý quốc sư trừng ta một cái: “Ngươi con nhện nho nhỏ hiểu được cái gì!"

Con nhện nho nhỏ? Ta cho rằng tuổi của ta so với vị quốc sư râu bạc này chỉ lớn không nhỏ đâu.

“Ta xem nha, không bằng trước cởi trói cho Lý công tử, Tam Lục ngươi nói nói sự tình của các ngươi lúc trước, ta nghĩ Lý công tử cũng nhất định thông tình đạt lý, mọi người thương lượng một chút, việc vui này, cũng không thể cuối cùng biến thành vung tay sống chết vật lộn, vậy khó tránh tổn thương hòa khí của mọi người…" Ta nhìn nhìn Tam Lục, nàng dường như không phản đối, lại nhìn nhìn Lý quốc sư. Hắn tuy rằng còn trừng mắt, bất quá cũng chưa có đồng ý.

Đại sảnh rất tĩnh, ta không quen nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy… Được rồi, cho dù không phải người, nhìn chung cũng là hình người đi?

“Mạc Thư, trước cởi dây thừng ra cho công tử nhà ngươi."

“A, được được." Mạc Thư phục hồi tinh thần lại, nhào qua cởi dây thừng cho Lý Phù Phong.

Ôi, thư sinh đáng thương, buộc thành cái bánh chưng đỏ chót, bị người đẩy đẩy ép ép buộc bái đường. Cho dù kiếp trước là tình lữ với Tam Lục, phỏng chừng khẩu khí này cũng rất khó nuốt xuống, bất quá Tam Lục cũng không ngẫm lại, nàng cướp Lý Phù Phong tới là muốn cùng hắn sống, cũng không phải muốn luộc hắn ăn. Tâm tình của hắn sao có thể không cân nhắc trong đó? Nếu như ra tay quá nặng với trưởng bối Lý quốc sư này của Lý Phù Phong, chính nàng bị thương đương nhiên không tốt, nếu như đả thương Lý quốc sư. Vậy Lý thư sinh cũng không thể vui có đúng hay không?

Mạc Thư tay chân càng gấp càng không linh hoạt, dây thừng tháo nửa ngày mới tháo xong. Lý Phù Phong tay chân vừa được tự do, lập tức móc vải nhét trong miệng ra, không biết là bị nhét quá lợi hại hay là bỗng nhiên hít một ngụm khí lớn mà sặc, vịn một cái bàn chưa bị gió thổi bay ra sức ho khan, mặt đỏ như sắp xuất huyết, so với áo choàng mặc trên người hắn còn đỏ hơn.

Ta phân phó Hôi Đại Mao: “Đi đi, bảo người ta dọn dẹp nơi này một chút, bày lại bàn. Còn có, mau mau pha trà đến."

Hôi Đại Mao vội vàng đáp ứng đi.

“Không cần, chúng ta sang bên kia nói chuyện."

Một đám người thấy thế nào cũng thấy không được tự nhiên ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trên mặt Tam Lục không trang điểm nhiều, chỉ là môi tô đỏ sẫm, thoạt nhìn có một cỗ cảm giác lãnh diễm, xinh đẹp hơn so với bình thường, thế nhưng… cũng không làm cho người ta cảm thấy được không khí vui mừng. Tam Thất thoạt nhìn ôn hòa trầm mặc, ngồi bên cạnh nàng. Bên trái ta là Tam Thất. Bên phải là Ngao Tử Hằng, bên tay phải hắn là Phượng Nghi, sau đó cách một chỗ, là Lý quốc sư và Lý Phù Phong.

Chúng ta bên này mọi người bất kể thực sự bình tĩnh hay giả bình tĩnh, dù sao cũng xem ra bình tĩnh. Sắc mặt của Lý quốc sư và Lý Phù Phong… Khụ, thật là trời u ám mưa gió sắp đến.

Lý quốc sư thì không cần phải nói, Lý Phù Phong thì… Tính ra đây là lần thứ ba ta gặp lại hắn. Lần đầu tiên tại miếu Tống công, lần thứ hai chúng ta còn cùng nhau ăn cơm tại Vạn Toàn lâu ở kinh thành.

Không ngờ nhanh như vậy liền gặp lần thứ ba, hơn nữa là lại gặp mặt tại một tình cảnh như vậy.

Hắn đã cởi bộ áo choàng đỏ kia. Khăn hồng chít đầu cũng không biết ném đi chỗ nào. Mặc một bộ quần áo màu xám không vừa vặn chút nào, không biết y phục này là tìm từ đâu tới. Cái loại sức sống tiêu sái thoải mái trên người hắn hai lần gặp mặt trước có lẽ đều bị chọc tức chạy hết. Buông mi mắt ai cũng không nhìn, ta phát hiện lông mi hắn rất dài, phía dưới con mắt có bóng mờ, không nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng đoán không ra tâm tình của hắn lúc này.

Trước mặt mỗi người đều đặt một chén trà xanh, bất quá cũng đều lạnh rồi.

Thấy mọi người dường như đều không muốn mở miệng nói trước, ta vẫn là người thiếu kiên nhẫn nhất, hắng hắng giọng: “Tam Lục, nếu không, ngươi nói trước đi."

Vốn chuyện này cũng là bởi vì nàng cưỡng hôn dẫn tới, nàng trước tiên nói rõ nguyên nhân hậu quả một chút, cũng hẳn là theo lẽ thường.

Ngón tay Tam Lục vẽ tới tới lui lui trên mép chén trà, lại không lên tiếng.

Tam Thất đẩy đẩy nàng: “Ngươi cứ nói đi."

“Được rồi." Cách một hồi lâu, Tam Lục mới thấp giọng nói. Trên khuôn mặt tuyết trắng của nàng hiện lên một tầng đỏ ửng không được tự nhiên, khẽ cau mày: “Sự kiện kia… cách bây giờ, không nhiều không ít cũng gần bảy mươi năm."

Ta cúi đầu nhìn chén trà của mình.

Ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình ra cái chủ ý này, cũng không phải là một ý kiến hay.

Năm tháng qua đi, muốn lại một lần nữa đào vết thương đã kết vảy lên, còn muốn bày ra cho người không liên quan gì đi nghe, đi nhìn. Những ký ức ấy là thuộc về chính Tam Lục, nàng… Ta cảm thấy ta một chút cũng không chờ mong chuyện xưa này.

Bất quá bây giờ hối hận dường như cũng không còn kịp nữa.

“Ta và Tống Ly quen biết ven hồ ngoại ô phía tây kinh thành… Ta múa kiếm, hắn thổi sáo…"

Chú thích

(1) y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu; vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng… truyền lại cho đời sau ↑
Tác giả : Vệ Phong
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại