Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 38: Giây phút sinh tử tình đả thương người
“Ngươi không tin sao? Ta có cái này cho ngươi xem."
Có tiếng lách cách rất nhỏ, dường như là đang mở ra cái gì, cái hộp? Hay là…
“Ngươi xem xem, ta cũng mang thi thể của yêu nghiệt đến, Thanh Liên sư bá tính toán mang nó tới luyện đan, ngươi xem xem."
Đột nhiên cảnh vật trước mắt di động xoay tròn, ta bị một cỗ lực hút mạnh mẽ kéo hướng phía trước, giống như… giống như trục lăn của máy giặt đang quay, ừ, cũng giống bị máy hút bụi thoáng cái coi như là bụi đất hút vào.
Nói không rõ cái loại cảm giác này, dù sao ta cảm thấy mình giống như sợi len bị xoắn vặn xoay tròn như bay, sau đó đập thật mạnh vào thứ gì đó, lập tức thiếu chút nữa đụng ta ngất đi—
Không đúng, chờ một chút.
Ta đã không có thân thể.
Cảm giác ở đâu ra?
“Tam, Tam Bát?"
Ông trời của ta ơi.
Ta thấy được, Lý Kha.
Hắn đã hoàn toàn không còn đường nét hài tử, trên thực tế, hắn gầy đến dọa người.
Trong tầm nhìn của ta gần nhất chính là… một bàn tay.
Trên thực tế, ta phát hiện ta lại trở về thân thể của chính mình, lấy bộ dáng con nhện, nâng trên bàn tay Lưu đạo sĩ.
Thân thể cứng ngắc giống như tảng đá, ta khẽ động cũng động không được, ngay cả con ngươi cũng vậy.
Nhưng là bây giờ không có thời gian cho những thứ này.
Lưu đạo sĩ nâng ta ở lòng bàn tay, ta có thể nhìn thấy, khuôn mặt Lý Kha, từ từ tới gần ta.
Ánh mắt kia giống một con dao, tàn khốc khó có thể tưởng tượng.
Không phải tàn khốc đối với người khác, là đối với chính hắn…
Con dao kia, là đâm trên chính người hắn.
“Nếu như ngươi muốn, thì giữ lấy nó đi. Kiếm của Thanh Liên sư bá nhanh nhất, nó đi rất nhanh, không chịu nhiều thống khổ vụn vặt cái gì. Ta nói như vậy, ngươi có phải trong lòng dễ chịu hơn một chút hay không? Sư đệ, ngươi đừng hồ đồ nữa, yêu quái không có một là thứ tốt, nó độc chết Thanh Hoa sư thúc, lại giết Kiều sư đệ! Thế nhưng năm năm cũng đã qua, đến bây giờ ngươi còn khăng khăng một mực! Ngươi! Kiều sư đệ đã mất, ngươi còn muốn làm cho sư phụ lại đau lòng thất vọng sao?"
Lý Kha không nói chuyện, ánh mắt của hắn dần dần biến đỏ bừng, đỏ tựa như có thể rơi máu xuống.
Bị hắn nhìn chuyên chú như thế, ta cảm thấy lồng ngực của mình cũng như sắp vỡ ra.
Đừng nhìn ta như thế.
Xin ngươi.
Lý Kha, ta chưa chết, ta chẳng qua là không thể động.
Ta chưa chết.
Có cái gì từ trong mắt hắn chậm rãi chảy xuống.
Không phải nước mắt.
Đỏ tươi, đó là màu máu.
Chậm rãi, từ trong hốc mắt hắn chảy ra, chảy qua hai gò má của hắn, khuôn mặt tái nhợt gầy trơ cả xương bị huyết tuyến đỏ tươi uốn lượn vẽ ra hoa văn quỷ dị.
Kia rốt cuộc là máu, hay là nước mắt?
“Tự ngươi nghĩ cho rõ ràng, ta đi trước."
Lưu đạo sĩ nhẹ nhàng lật bàn tay, ta cứng ngắc rơi xuống, rơi xuống đất trước người Lý Kha.
Hắn xoay người đi ra ngoài, cách một tiếng đóng cửa lại.
Con mắt ta không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn vạt áo trước áo choàng của Lý Kha.
Một giọt đỏ rơi lên vải màu xanh lam kia, thấm ra, là một chấm màu mực đen.
Lại là một giọt.
Ta sốt ruột thế nào, cũng không thể làm cho mình nhúc nhích, cũng không thể phát ra thanh âm.
Ta chưa chết a! Ngươi đừng khóc! Đừng thương tâm! Đừng tẩu hỏa nhập ma giống như lần trước a!
Ta chưa có chết!
Lý Kha đừng khóc, đừng khóc!
Hắn sao lại bị giam? Sao lại gầy như thế? Đạo sĩ này làm gì hắn! Bọn họ làm sao dám! Lý Kha cũng không phải yêu quái, vì sao phải bị giam lại? Hắn chưa từng làm chuyện thương tổn người khác!
Là ta…
Là ta liên lụy hắn, nhất định là!
Đạo sĩ kia, hắn có lẽ cũng đã chết, cho nên, cho nên Lý Kha bị trút giận, bị trách tội…
Tiếng bước chân Lưu đạo sĩ dần dần đi xa, gian viện này yên tĩnh đến kinh người, tiếng hít thở của Lý Kha rất nặng nề, một chút, một chút.
Ta nghĩ tới rất nhiều lần chúng ta sẽ gặp lại, khi gặp lại sẽ ở nơi nào, thời tiết thế nào, ngươi sẽ nói cái gì, khi đó, chúng ta, chúng ta sẽ nhìn chăm chú đối phương ra sao…
Ta mới vừa hiểu, ta thích hắn.
Trước kia ta vẫn luôn chỉ cảm thấy hắn là một hảo bằng hữu. Đúng vậy, hắn trước kia cũng là một người khiến cho người ta thích.
Thế nhưng phần tâm tình này từ lúc nào, biến đổi chứ?
Biến thành, một loại thích khác.
Ta vừa mới mới biết được, ngay khi Phượng Nghi nói cho ta biết, ta không có biện pháp cùng một chỗ với người khác.
Nhện không có người yêu.
Nhện góa phụ đen đã định trước chỉ có thể một mình một con, qua suốt đời.
Sắc đậm trên vạt áo trước của Lý Kha kia, diện tích càng lúc càng lớn.
Ta động không được, nói không được.
Ta chỉ có thể bất lực như vậy, lo âu nhìn hắn.
Vận mệnh của ta, cũng giống như một bộ phim điện ảnh xem trước kia, tên cũng không nhớ rõ. Nữ tử trong đó từng bị nguyền rủa, vĩnh viễn cũng không chiếm được tình yêu, cho dù chiếm được cũng sẽ lập tức mất đi.
Phượng Nghi nhắc nhở ta, ngay khi ta biết ta không thể có được, ta mới phát hiện cảm giác của ta đối với Lý Kha.
Không biết đã ở trong lòng cắm rễ bao lâu, nảy mầm, sinh rễ, mọc lá.
Thế nhưng, liền chấm dứt ở đó.
Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không, nở ra hoa luyến ái.
Sau đó đúng lúc này, ta lại hiểu rõ, Lý Kha hắn đối với ta, đối với ta yêu quái phần lớn thời gian đều là nhện này, cũng có, cảm tình giống như ta đối với hắn.
Vào lúc này.
Dưới một loại hoàn cảnh như vậy.
Nếu như ta không phải nhện, hắn không phải đạo sĩ, vậy chúng ta bây giờ, có phải có thể coi là, lưỡng tình tương duyệt hay không? Ta thích hắn, hắn cũng thích ta, chúng ta bây giờ có thể bắt đầu đoạn yêu thương này.
Thế nhưng…
Chúng ta không có trước hoa dưới trăng, không có đưa tình nhìn nhau, không có thổ lộ tâm tình…
Không có, những thứ này chúng ta đều không có.
Ta chết cứng khẽ động cũng động không được, hắn đang chảy nước mắt giống như máu.
Sau đó, một bàn tay đưa qua, tới gần ta.
Cái tay kia rất gầy, đã không phải là bộ dáng thon dài xương thịt đều đặn trong trí nhớ của ta. Phía dưới làn da mỏng manh, từng sợi mạch máu màu xanh gồ ra, xương ngón tay trơ ra giống như cây trúc bị gió sương làm khô biến vàng.
Hắn thật cẩn thận, giống như đối đãi bảo vật hiếm có, nhặt thân thể của ta lên, đặt ở lòng bàn tay.
Hắn áp tay vào ngực, nơi đó có lẽ là nơi còn có một chút nhiệt khí duy nhất toàn thân cao thấp của hắn.
Ta áp chặt giữa ngực và bàn tay của hắn, trái tim của hắn cách ta gần như thế, gần như thế.
Ta cảm giác được trái tim của hắn từng cái, từng cái nhảy lên.
“Ta rất nhớ ngươi, ngươi biết không?" Hắn thấp giọng nói, thanh âm xuyên qua chấn động của lồng ngực, nghe lên vô cùng nặng nề. Đầu lưỡi hắn giống như từng chịu vết thương, vì thế… vì thế nghe lên khô khốc mà có chút không lưu loát lắm.
“Ta chỉ thấy một lần bộ dạng ngươi biến thành người, đã nhớ không rõ bộ dáng của ngươi, lúc nhớ lại, cũng là bộ dáng ngươi tám cái chân, cái bộ dáng này càng ngày càng rõ ràng…"
“Chúng ta không nên quen biết, nếu như không như vậy, ngươi có lẽ còn sống thật tốt."
Thanh âm của hắn thực ôn hòa, thực bình tĩnh.
Thế nhưng tay hắn đang run rẩy, run rẩy càng ngày càng kịch liệt.
“Là ta hại ngươi."
“Ngươi biết không? Nếu có thể làm lại một lần, ta không biết trong lòng ta rốt cuộc nghĩ như thế nào, ta muốn, ta không muốn gặp được ngươi. Thế nhưng trong lòng ta khó chịu, đau chịu không nổi."
“Ta cảm thấy lạnh."
“Ngươi có lạnh hay không? Hả?"
“Ta ôm ngươi, ngươi sẽ không lạnh. Chúng ta… Chúng ta cuối cùng cũng lại thấy mặt."
“Ta ôm ngươi, ngươi sẽ không lạnh."
Ta không lạnh.
Lạnh rõ ràng là ngươi, Lý Kha.
Có tiếng lách cách rất nhỏ, dường như là đang mở ra cái gì, cái hộp? Hay là…
“Ngươi xem xem, ta cũng mang thi thể của yêu nghiệt đến, Thanh Liên sư bá tính toán mang nó tới luyện đan, ngươi xem xem."
Đột nhiên cảnh vật trước mắt di động xoay tròn, ta bị một cỗ lực hút mạnh mẽ kéo hướng phía trước, giống như… giống như trục lăn của máy giặt đang quay, ừ, cũng giống bị máy hút bụi thoáng cái coi như là bụi đất hút vào.
Nói không rõ cái loại cảm giác này, dù sao ta cảm thấy mình giống như sợi len bị xoắn vặn xoay tròn như bay, sau đó đập thật mạnh vào thứ gì đó, lập tức thiếu chút nữa đụng ta ngất đi—
Không đúng, chờ một chút.
Ta đã không có thân thể.
Cảm giác ở đâu ra?
“Tam, Tam Bát?"
Ông trời của ta ơi.
Ta thấy được, Lý Kha.
Hắn đã hoàn toàn không còn đường nét hài tử, trên thực tế, hắn gầy đến dọa người.
Trong tầm nhìn của ta gần nhất chính là… một bàn tay.
Trên thực tế, ta phát hiện ta lại trở về thân thể của chính mình, lấy bộ dáng con nhện, nâng trên bàn tay Lưu đạo sĩ.
Thân thể cứng ngắc giống như tảng đá, ta khẽ động cũng động không được, ngay cả con ngươi cũng vậy.
Nhưng là bây giờ không có thời gian cho những thứ này.
Lưu đạo sĩ nâng ta ở lòng bàn tay, ta có thể nhìn thấy, khuôn mặt Lý Kha, từ từ tới gần ta.
Ánh mắt kia giống một con dao, tàn khốc khó có thể tưởng tượng.
Không phải tàn khốc đối với người khác, là đối với chính hắn…
Con dao kia, là đâm trên chính người hắn.
“Nếu như ngươi muốn, thì giữ lấy nó đi. Kiếm của Thanh Liên sư bá nhanh nhất, nó đi rất nhanh, không chịu nhiều thống khổ vụn vặt cái gì. Ta nói như vậy, ngươi có phải trong lòng dễ chịu hơn một chút hay không? Sư đệ, ngươi đừng hồ đồ nữa, yêu quái không có một là thứ tốt, nó độc chết Thanh Hoa sư thúc, lại giết Kiều sư đệ! Thế nhưng năm năm cũng đã qua, đến bây giờ ngươi còn khăng khăng một mực! Ngươi! Kiều sư đệ đã mất, ngươi còn muốn làm cho sư phụ lại đau lòng thất vọng sao?"
Lý Kha không nói chuyện, ánh mắt của hắn dần dần biến đỏ bừng, đỏ tựa như có thể rơi máu xuống.
Bị hắn nhìn chuyên chú như thế, ta cảm thấy lồng ngực của mình cũng như sắp vỡ ra.
Đừng nhìn ta như thế.
Xin ngươi.
Lý Kha, ta chưa chết, ta chẳng qua là không thể động.
Ta chưa chết.
Có cái gì từ trong mắt hắn chậm rãi chảy xuống.
Không phải nước mắt.
Đỏ tươi, đó là màu máu.
Chậm rãi, từ trong hốc mắt hắn chảy ra, chảy qua hai gò má của hắn, khuôn mặt tái nhợt gầy trơ cả xương bị huyết tuyến đỏ tươi uốn lượn vẽ ra hoa văn quỷ dị.
Kia rốt cuộc là máu, hay là nước mắt?
“Tự ngươi nghĩ cho rõ ràng, ta đi trước."
Lưu đạo sĩ nhẹ nhàng lật bàn tay, ta cứng ngắc rơi xuống, rơi xuống đất trước người Lý Kha.
Hắn xoay người đi ra ngoài, cách một tiếng đóng cửa lại.
Con mắt ta không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn vạt áo trước áo choàng của Lý Kha.
Một giọt đỏ rơi lên vải màu xanh lam kia, thấm ra, là một chấm màu mực đen.
Lại là một giọt.
Ta sốt ruột thế nào, cũng không thể làm cho mình nhúc nhích, cũng không thể phát ra thanh âm.
Ta chưa chết a! Ngươi đừng khóc! Đừng thương tâm! Đừng tẩu hỏa nhập ma giống như lần trước a!
Ta chưa có chết!
Lý Kha đừng khóc, đừng khóc!
Hắn sao lại bị giam? Sao lại gầy như thế? Đạo sĩ này làm gì hắn! Bọn họ làm sao dám! Lý Kha cũng không phải yêu quái, vì sao phải bị giam lại? Hắn chưa từng làm chuyện thương tổn người khác!
Là ta…
Là ta liên lụy hắn, nhất định là!
Đạo sĩ kia, hắn có lẽ cũng đã chết, cho nên, cho nên Lý Kha bị trút giận, bị trách tội…
Tiếng bước chân Lưu đạo sĩ dần dần đi xa, gian viện này yên tĩnh đến kinh người, tiếng hít thở của Lý Kha rất nặng nề, một chút, một chút.
Ta nghĩ tới rất nhiều lần chúng ta sẽ gặp lại, khi gặp lại sẽ ở nơi nào, thời tiết thế nào, ngươi sẽ nói cái gì, khi đó, chúng ta, chúng ta sẽ nhìn chăm chú đối phương ra sao…
Ta mới vừa hiểu, ta thích hắn.
Trước kia ta vẫn luôn chỉ cảm thấy hắn là một hảo bằng hữu. Đúng vậy, hắn trước kia cũng là một người khiến cho người ta thích.
Thế nhưng phần tâm tình này từ lúc nào, biến đổi chứ?
Biến thành, một loại thích khác.
Ta vừa mới mới biết được, ngay khi Phượng Nghi nói cho ta biết, ta không có biện pháp cùng một chỗ với người khác.
Nhện không có người yêu.
Nhện góa phụ đen đã định trước chỉ có thể một mình một con, qua suốt đời.
Sắc đậm trên vạt áo trước của Lý Kha kia, diện tích càng lúc càng lớn.
Ta động không được, nói không được.
Ta chỉ có thể bất lực như vậy, lo âu nhìn hắn.
Vận mệnh của ta, cũng giống như một bộ phim điện ảnh xem trước kia, tên cũng không nhớ rõ. Nữ tử trong đó từng bị nguyền rủa, vĩnh viễn cũng không chiếm được tình yêu, cho dù chiếm được cũng sẽ lập tức mất đi.
Phượng Nghi nhắc nhở ta, ngay khi ta biết ta không thể có được, ta mới phát hiện cảm giác của ta đối với Lý Kha.
Không biết đã ở trong lòng cắm rễ bao lâu, nảy mầm, sinh rễ, mọc lá.
Thế nhưng, liền chấm dứt ở đó.
Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không, nở ra hoa luyến ái.
Sau đó đúng lúc này, ta lại hiểu rõ, Lý Kha hắn đối với ta, đối với ta yêu quái phần lớn thời gian đều là nhện này, cũng có, cảm tình giống như ta đối với hắn.
Vào lúc này.
Dưới một loại hoàn cảnh như vậy.
Nếu như ta không phải nhện, hắn không phải đạo sĩ, vậy chúng ta bây giờ, có phải có thể coi là, lưỡng tình tương duyệt hay không? Ta thích hắn, hắn cũng thích ta, chúng ta bây giờ có thể bắt đầu đoạn yêu thương này.
Thế nhưng…
Chúng ta không có trước hoa dưới trăng, không có đưa tình nhìn nhau, không có thổ lộ tâm tình…
Không có, những thứ này chúng ta đều không có.
Ta chết cứng khẽ động cũng động không được, hắn đang chảy nước mắt giống như máu.
Sau đó, một bàn tay đưa qua, tới gần ta.
Cái tay kia rất gầy, đã không phải là bộ dáng thon dài xương thịt đều đặn trong trí nhớ của ta. Phía dưới làn da mỏng manh, từng sợi mạch máu màu xanh gồ ra, xương ngón tay trơ ra giống như cây trúc bị gió sương làm khô biến vàng.
Hắn thật cẩn thận, giống như đối đãi bảo vật hiếm có, nhặt thân thể của ta lên, đặt ở lòng bàn tay.
Hắn áp tay vào ngực, nơi đó có lẽ là nơi còn có một chút nhiệt khí duy nhất toàn thân cao thấp của hắn.
Ta áp chặt giữa ngực và bàn tay của hắn, trái tim của hắn cách ta gần như thế, gần như thế.
Ta cảm giác được trái tim của hắn từng cái, từng cái nhảy lên.
“Ta rất nhớ ngươi, ngươi biết không?" Hắn thấp giọng nói, thanh âm xuyên qua chấn động của lồng ngực, nghe lên vô cùng nặng nề. Đầu lưỡi hắn giống như từng chịu vết thương, vì thế… vì thế nghe lên khô khốc mà có chút không lưu loát lắm.
“Ta chỉ thấy một lần bộ dạng ngươi biến thành người, đã nhớ không rõ bộ dáng của ngươi, lúc nhớ lại, cũng là bộ dáng ngươi tám cái chân, cái bộ dáng này càng ngày càng rõ ràng…"
“Chúng ta không nên quen biết, nếu như không như vậy, ngươi có lẽ còn sống thật tốt."
Thanh âm của hắn thực ôn hòa, thực bình tĩnh.
Thế nhưng tay hắn đang run rẩy, run rẩy càng ngày càng kịch liệt.
“Là ta hại ngươi."
“Ngươi biết không? Nếu có thể làm lại một lần, ta không biết trong lòng ta rốt cuộc nghĩ như thế nào, ta muốn, ta không muốn gặp được ngươi. Thế nhưng trong lòng ta khó chịu, đau chịu không nổi."
“Ta cảm thấy lạnh."
“Ngươi có lạnh hay không? Hả?"
“Ta ôm ngươi, ngươi sẽ không lạnh. Chúng ta… Chúng ta cuối cùng cũng lại thấy mặt."
“Ta ôm ngươi, ngươi sẽ không lạnh."
Ta không lạnh.
Lạnh rõ ràng là ngươi, Lý Kha.
Tác giả :
Vệ Phong