Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 101: Nhìn qua rất đẹp rất đẹp
Hai người so kiếm một lát là ngừng, cười ha ha lại dắt tay về ngồi.
Ừ, tiên hội Mai sơn này quả nhiên là có ý nghĩa. Mọi người bình thường tự mình ở trong động phủ của mình vùi đầu luyện công, rốt cuộc luyện như thế nào, có chỗ nào thiếu hụt sơ hở chính mình cũng không biết. Thế nhưng tiên hội Mai sơn này mở ra, mọi người ở đây giao lưu, luận bàn, bổ sung nhau, có nghi nan gì có thể đi thỉnh giáo người biết, còn có thể chỉ điểm cho hậu bối có phương pháp luyện công gần giống với mình…
Ừa, quả nhiên không vô ích tới đây a.
Có hai nữ tử tướng mạo rất mỹ lệ tới đây, ta tức khắc tỉnh táo tinh thần.
Đương nhiên không bởi vì thấy mỹ nữ, mà là hai vị này dùng đều là binh khí mềm, một cái là roi mềm, người kia giống ta dùng dải băng.
Ta đây nên học học cho tốt. Ta chưa từng luyện cách dùng roi nào một cách hệ thống, đều là tự mình một bên tơ nhện một bên lục lọi.
Dải băng màu nhẹ bay, bóng roi cuồng vũ, ta nhìn theo hoa mắt, há nửa miệng ngẩn ra nhìn, quên cả chớp mắt.
Các nàng sao lại có nhiều chiêu như vậy chứ, thật là xảo diệu. Nữ tử mặc áo lục kia khẽ năng cánh tay, ta nghĩ rằng dải băng của nàng sắp vung thẳng ra, thế nhưng không ngờ dải băng ấy vẽ nên một nửa hình cung, lại có thể lấy một góc độ vô cùng xảo quyệt, giống như một thanh chủy thủ đâm thẳng về phía dưới sườn nữ tử mặc hoàng sam ấy.
Ừm, chiêu này ta có thể học được, lúc dùng tơ độc có thể tham khảo cách dùng này của nàng. Xen lẫn tơ độc vào trong tơ xoắn không độc, chỉ cần dính lên da thịt địch thủ, hờ hờ…
Còn có nữ tử dùng roi mềm này, bóng roi cuốn khắp trời khắp đất, làm cho người ta phân không rõ trong vô số bóng roi ấy cái nào mới là cái thực sự tấn công…
Lợi hại…
Cao thủ…
Ờ, đương nhiên, dung mạo của các nàng cũng thực sự xinh đẹp. Mọi người trong đình viện buông xuống việc trong tay. Cũng không tán dóc nói giỡn. Xem vô cùng chăm chú. A, Eo thon kia. Vai kia… Chân ngọc kia… Mặc dù không thể thấy rõ từng cái. Thế nhưng mọi người có thể tưởng tượng…
Ực… Hút hút nước bọt. Ta cũng không thể biểu hiện quá háo sắc.
Ừ. Thật ra nữ tử xinh đẹp. Không chỉ nam mới ưa thích. Phái nữ nhìn cũng rất thích nha.
Thứ đẹp thật ra chẳng phân biệt được giới tính mà.
Phượng Nghi cũng rất đẹp.
Chuyện này cho dù ta có nhiều thành kiến hơn với hắn. Cũng phải thừa nhận.
Tên của hai nữ tử kia ta nghe người ta nói, một người họ Bạch. Một người họ Hàn. Ta trở về chuẩn bị chút lễ, đi thỉnh giáo thỉnh giáo.
Hai người sau đó đều dùng nhạc khí như binh khí, một người đánh đàn. Một người thổi tiêu. Cái này ta thuần là tay ngang. Hơn nữa hai người kia để ý xung quanh cũng có người nhìn, có lẽ cũng không dùng công phu thực sự, bất quá bọn họ từ từ tấu xong một khúc, trong đình viện bỗng nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, hương lá cỏ, cánh hoa phấn hoa đột nhiên đều bị xoay lên, bay lả tả. Giống như đại tuyết mùa đông vậy. Dồn dập rơi xuống đầy đất.
Xem ra bọn họ đều dùng nhu kính, cái này bất đồng với cương mãnh. Hơn nữa ta cảm thấy nhu kính thu phát khống chế thoải mái, dường như càng khó hơn một chút.
Kế tiếp lại là một tiểu đồng vô cùng đáng yêu. Tết bím hướng lên trời, mặc yếm đỏ. Ta vừa thấy trang phục này lập tức nhớ tới nhân sâm tinh. Có điều không biết hắn có phải hay không, đáng yêu như tiểu shota chim trả thấy ngày hôm qua. Hắn đứng trong sân, chơi một bộ quyền. Ồ, nhìn vóc người bé nhỏ kia, quyền ấy vẫn là chơi mà mạnh mẽ sinh phong, có bài có bản, đáng yêu vô cùng.
Ta cảm thấy có lẽ nữ nhân đến một độ tuổi nhất định đều sẽ thích tiểu hài nhi đi, đáng yêu thanh tú như thế, người không thể không thích được. Hai bên không ít người trầm trồ khen ngợi, trên khuôn mặt mọi người đều có ý cười nhìn hắn đánh quyền.
Hắn chơi xong một bộ quyền, hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên song chưởng giương lên, hô tiếng: “Khởi!"
Lá tàn hoa tàn dưới đất, chợt bay lên không, xoay một vòng bay về trên cành, mọc về nguyên dạng!
Oa! Lợi hại! Lá rụng lại nối, hoa rơi tái sinh.
Chiêu thức ấy bản lĩnh cũng không phàm đâu! Ta vừa rồi còn cảm thấy hắn là tiểu hài tử, thế nhưng chiêu thức ấy lộ ra, đủ thấy thực lực thâm hậu.
Tiểu hài nhi kia liếc mắt hai bên, đi về phía chúng ta, cúi chào với Phượng Nghi: “Phượng vương tiền bối, chào ngươi."
“Cũng chào ngươi, xem ra ngươi mấy năm nay rất dụng công."
“Còn nhờ có chỉ điểm của tiền bối lần trước, nếu không cảnh giới của ta vẫn trì trệ không tiến."
Phượng Nghi gật gật đầu, không nói gì nữa, chỉ chỉ ta: “Vị này chính là Đào cô nương."
Tiểu gia hỏa nhi kia mỉm cười với ta: “Bái kiến Đào cô nương."
Ta định đứng lên, Phượng Nghi nói: “Đây là Tiểu Thương."
Ta không biết người này rốt cuộc lớn hơn ta hay nhỏ hơn ta, không dễ chào hỏi, bề ngoài non không có nghĩa là tuổi tác người ta cũng non, đành phải hàm hồ gật đầu: “Chào ngươi."
Tiểu Thương mặc yếm đỏ há miệng, thế nhưng chỉ mọc có tám cái răng, trên bốn cái dưới bốn cái, đáng yêu không thể tả. Hắn cười nói: “Ai nha, lần đầu tiên gặp, ta cũng không chuẩn bị lễ vật gì." Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vui vẻ nói: “Ta tặng Đào cô nương hai hạt giống này nhé, sau khi ngươi trở về trồng xuống để ý chăm sóc, sẽ có chỗ hữu dụng."
Ta ù ù cạc cạc nhận quà gặp mặt một tiểu hài nhi cho ta, chưa đợi ta kịp phản ứng, hắn cười cười với Phượng Nghi, lại nhảy nhót đi rồi.
“Ừm, hắn là…"
“Niên kỷ tu đạo của hắn còn lâu hơn ngươi rất nhiều… Bất quá hắn là thân thể cây cỏ, có thể tu tới ngày nay bước ấy đã cực kỳ khó." Phượng Nghi nói: “Hạt giống này nhưng không dễ cho người, ngươi cẩn thận giữ lấy đi."
Nước trà điểm tâm quả tươi bày trên bàn chúng ta không động đến, Hôi Đại Mao lại không chút khách khí, trái một cái phải một cái cầm lấy tống vào trong miệng, điểm tâm vừa mới nhét vào miệng, lại cầm lấy cái chén rót nước vào bụng. Ta liếc hắn mấy cái, hắn giả bộ với ta. Cũng may người xung quanh không tỏ vẻ gì với loại hành vi này của hắn.
Đến khi tiểu yêu hoa nhài ngày hôm qua từng gặp đi tới nói, mời các vị đến sảnh trước nhập tiệc, Hôi Đại Mao là người thứ nhất nhảy lên, giống như rất sợ rớt lại phía sau thì không giành ăn được.
Ta đến sảnh trước, vẫn nghĩ chủ nhân Mai sơn này sẽ đi ra gặp khách nhân, không ngờ chủ vị vẫn trống không, có hai nữ tử mặc khác với tiểu yêu hoa nhài đi ra, chân thành thi lễ, sau đó nói chủ nhân ngày mai mới xuất quan, hôm nay tạm thỉnh các quý khách tự tiện. Rượu nhạt thức nhắm, thỉnh đại gia hưởng dụng.
Thứ tự ngồi của ta và Phượng Nghi được an bài cũng một chỗ. Không biết đây là ai cố ý an bài hay là vô tình trùng hợp, lại hoặc là bởi vì chúng ta vẫn ở gần, lại là một đường tới, cho nên thuận tiện an bài cùng nhau.
Có bài học kinh nghiệm Phượng Nghi cho ta uống rượu lần trước, ta cũng không dám uống rượu trên bữa tiệc này. Chén rượu chỉ có dính dính môi liền buông xuống, món ăn trên tiệc đồ ăn chay chiếm đa số, mặc dù người ngồi ở đây đều không có cố ý ăn chay, thế nhưng ăn nhiều thịt đối với tu hành của đa số người cũng không có ích. Đã quên ai từng nói với ta, thịt bị ăn luôn có khí oán lệ, không linh khí sạch sẽ bằng thức ăn chay.
Ta ăn một ít măng. Đồ ăn này quả thực thanh đạm ngon miệng. Chờ dùng xong cơm, Phượng Nghi đứng dậy đi trước, cũng không bảo ta đồng hành.
Ta ngồi ở đằng đó nhìn hắn cùng một nam tử mặc áo choàng màu nâu đi xa. Trong lòng cảm thấy có chút…
Ừ. Ta đương nhiên không phải nói bởi vì hắn tránh ra liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Hắn với ta nói cho cùng, ừm, quan hệ bây giờ, xem như…
Xem như cái gì đây?
Bằng hữu? Bạn cũ? Hay là…
Dù sao, hắn cũng không cần phải kể hành tung cho ta. Hơn nữa mặc dù chúng ta cùng đi, nhưng hắn cũng không có nghĩa vụ luôn chiếu cố ta ở cạnh ta…
Ôi, người ấy à…
Ta cũng có chút hồ đồ. Ta rõ ràng không phải sợ hãi hắn, chỉ muốn tránh khỏi hắn sao? Vì sao hắn tránh ra, ta ngược lại cảm thấy trong lòng không thoải mái như thế chứ?
Tâm lý ta bây giờ rất giống một bạn học nữ của ta kiếp trước… Có một nam sinh viết thư tình cho nàng, nàng phiền muốn chết. Cả ngày than phiền nam sinh kia đáng ghét. Nhưng đột nhiên có một ngày nam sinh ấy dường như cuối cùng cũng giác ngộ rằng giữa bọn họ không có khả năng, thư tình không viết nữa, ân cần không dâng nữa, nàng lại cảm thấy mất mác, dù sao trong lòng khắc khoải không trên không dưới, luôn cảm thấy như thiếu cái gì, ăn cơm cũng không có tư vị…
Trong lòng ta, giống như nàng khi đó sao?
Hôi Đại Mao lau cái miệng bóng loáng: “Sư phó, chúng ta buổi chiều đi chỗ nào?"
“Ta đi tìm hai vị cô nương đã gặp buổi sáng ấy, Bạch cô nương và Hàn cô nương, đi thỉnh giáo bọn họ một số chuyện về binh khí mềm, ngươi nếu không muốn đi ra ngoài, thì ngủ trong phòng. Nếu như muốn đi dạo xung quanh, nhớ kỹ nhất định phải để ý lại để ý, đừng chọc họa, cũng đừng để người ta khi dễ ngươi."
Hắn vỗ ngực một cái: “Sư phó yên tâm, ta sẽ không đi rước phiền toái đâu."
Ta tìm tiểu yêu hoa nhài kia hỏi thăm chỗ Bạch cô nương với Hàn cô nương kia ở, sau đó đi bái phỏng nàng. Nàng lại không ở đó, không biết đi đâu. Chỗ vị Hàn cô nương kia ở rất gần với nàng, ta tiện đường rẽ qua, nhìn xem có thể hỏi nàng ta một chút hay không, mặc dù nàng ta dùng roi mà không phải dải băng, bất quá cũng có rất nhiều chỗ đáng để ta tham khảo học tập.
Thế nhưng vừa mới vòng qua một bức tường hoa, đằng sau núi giả phía trước vang lên một tiếng “bộp".
Hử?
Cước bộ của ta dừng lại, theo bản năng thu thần tĩnh khí.
“Ngươi rốt cuộc là cái quái gì! Ta nói cho ngươi, hắn là của ta, ngươi đừng có nghĩ tranh đoạt với ta! Bằng không, ta cho ngươi không chết được tử tế, hồn phi phách tán!"
Nghe động tĩnh, sao lại…
Giống như đang ăn hiếp người chứ.
Ta co rụt người lại, hóa thành con nhện nằm bên cây.
Được, bản thể con nhện này của ta vừa nhỏ vừa không bị để ý, làm gián điệp nghe trộm góc tường ngược lại rất hợp.
Phía sau núi giả đi ra một nữ tử, mặc y phục mây ngũ sắc, ơ…
Đây không phải là vị cô nương chúng ta từng gặp ngày hôm qua kia sao? Ta cảm thấy nàng vừa xinh đẹp, vừa có khí chất, lại rất cao quý… Nàng họ gì ấy nhỉ? Phượng Nghi hình như đã nói, chẳng qua là ta không nhớ kỹ.
Nhưng nàng bây giờ vẻ mặt lệ khí, mím môi, lộ vẻ vô cùng cay nghiệt và tức giận.
Ta vẫn không nhúc nhích, nhìn nàng đi xa, sau đó bên kia núi giả cũng xuất hiện một nữ tử, trên nửa bên mặt in một vết tát đỏ tươi. Nàng mặc dù khuôn mặt vẫn bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt lại cực kỳ oán độc, nhìn phương hướng nữ tử kia vừa đi, sau một lúc lâu, nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa lên vết bàn tay ấy, nó từ từ biến mất, da thịt lại khôi phục trắng nõn.
Hự, nàng không phải là Bạch cô nương ta ban nãy muốn đi tìm sao…
Ta nhìn nàng chỉnh trang lại xiêm y, như không có chuyện gì xảy ra đi một hướng khác, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng rét run.
Tiên hội Mai sơn này, dường như… cũng không hòa hợp tốt đẹp như biểu hiện ra bên ngoài.
Ừ, tiên hội Mai sơn này quả nhiên là có ý nghĩa. Mọi người bình thường tự mình ở trong động phủ của mình vùi đầu luyện công, rốt cuộc luyện như thế nào, có chỗ nào thiếu hụt sơ hở chính mình cũng không biết. Thế nhưng tiên hội Mai sơn này mở ra, mọi người ở đây giao lưu, luận bàn, bổ sung nhau, có nghi nan gì có thể đi thỉnh giáo người biết, còn có thể chỉ điểm cho hậu bối có phương pháp luyện công gần giống với mình…
Ừa, quả nhiên không vô ích tới đây a.
Có hai nữ tử tướng mạo rất mỹ lệ tới đây, ta tức khắc tỉnh táo tinh thần.
Đương nhiên không bởi vì thấy mỹ nữ, mà là hai vị này dùng đều là binh khí mềm, một cái là roi mềm, người kia giống ta dùng dải băng.
Ta đây nên học học cho tốt. Ta chưa từng luyện cách dùng roi nào một cách hệ thống, đều là tự mình một bên tơ nhện một bên lục lọi.
Dải băng màu nhẹ bay, bóng roi cuồng vũ, ta nhìn theo hoa mắt, há nửa miệng ngẩn ra nhìn, quên cả chớp mắt.
Các nàng sao lại có nhiều chiêu như vậy chứ, thật là xảo diệu. Nữ tử mặc áo lục kia khẽ năng cánh tay, ta nghĩ rằng dải băng của nàng sắp vung thẳng ra, thế nhưng không ngờ dải băng ấy vẽ nên một nửa hình cung, lại có thể lấy một góc độ vô cùng xảo quyệt, giống như một thanh chủy thủ đâm thẳng về phía dưới sườn nữ tử mặc hoàng sam ấy.
Ừm, chiêu này ta có thể học được, lúc dùng tơ độc có thể tham khảo cách dùng này của nàng. Xen lẫn tơ độc vào trong tơ xoắn không độc, chỉ cần dính lên da thịt địch thủ, hờ hờ…
Còn có nữ tử dùng roi mềm này, bóng roi cuốn khắp trời khắp đất, làm cho người ta phân không rõ trong vô số bóng roi ấy cái nào mới là cái thực sự tấn công…
Lợi hại…
Cao thủ…
Ờ, đương nhiên, dung mạo của các nàng cũng thực sự xinh đẹp. Mọi người trong đình viện buông xuống việc trong tay. Cũng không tán dóc nói giỡn. Xem vô cùng chăm chú. A, Eo thon kia. Vai kia… Chân ngọc kia… Mặc dù không thể thấy rõ từng cái. Thế nhưng mọi người có thể tưởng tượng…
Ực… Hút hút nước bọt. Ta cũng không thể biểu hiện quá háo sắc.
Ừ. Thật ra nữ tử xinh đẹp. Không chỉ nam mới ưa thích. Phái nữ nhìn cũng rất thích nha.
Thứ đẹp thật ra chẳng phân biệt được giới tính mà.
Phượng Nghi cũng rất đẹp.
Chuyện này cho dù ta có nhiều thành kiến hơn với hắn. Cũng phải thừa nhận.
Tên của hai nữ tử kia ta nghe người ta nói, một người họ Bạch. Một người họ Hàn. Ta trở về chuẩn bị chút lễ, đi thỉnh giáo thỉnh giáo.
Hai người sau đó đều dùng nhạc khí như binh khí, một người đánh đàn. Một người thổi tiêu. Cái này ta thuần là tay ngang. Hơn nữa hai người kia để ý xung quanh cũng có người nhìn, có lẽ cũng không dùng công phu thực sự, bất quá bọn họ từ từ tấu xong một khúc, trong đình viện bỗng nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, hương lá cỏ, cánh hoa phấn hoa đột nhiên đều bị xoay lên, bay lả tả. Giống như đại tuyết mùa đông vậy. Dồn dập rơi xuống đầy đất.
Xem ra bọn họ đều dùng nhu kính, cái này bất đồng với cương mãnh. Hơn nữa ta cảm thấy nhu kính thu phát khống chế thoải mái, dường như càng khó hơn một chút.
Kế tiếp lại là một tiểu đồng vô cùng đáng yêu. Tết bím hướng lên trời, mặc yếm đỏ. Ta vừa thấy trang phục này lập tức nhớ tới nhân sâm tinh. Có điều không biết hắn có phải hay không, đáng yêu như tiểu shota chim trả thấy ngày hôm qua. Hắn đứng trong sân, chơi một bộ quyền. Ồ, nhìn vóc người bé nhỏ kia, quyền ấy vẫn là chơi mà mạnh mẽ sinh phong, có bài có bản, đáng yêu vô cùng.
Ta cảm thấy có lẽ nữ nhân đến một độ tuổi nhất định đều sẽ thích tiểu hài nhi đi, đáng yêu thanh tú như thế, người không thể không thích được. Hai bên không ít người trầm trồ khen ngợi, trên khuôn mặt mọi người đều có ý cười nhìn hắn đánh quyền.
Hắn chơi xong một bộ quyền, hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên song chưởng giương lên, hô tiếng: “Khởi!"
Lá tàn hoa tàn dưới đất, chợt bay lên không, xoay một vòng bay về trên cành, mọc về nguyên dạng!
Oa! Lợi hại! Lá rụng lại nối, hoa rơi tái sinh.
Chiêu thức ấy bản lĩnh cũng không phàm đâu! Ta vừa rồi còn cảm thấy hắn là tiểu hài tử, thế nhưng chiêu thức ấy lộ ra, đủ thấy thực lực thâm hậu.
Tiểu hài nhi kia liếc mắt hai bên, đi về phía chúng ta, cúi chào với Phượng Nghi: “Phượng vương tiền bối, chào ngươi."
“Cũng chào ngươi, xem ra ngươi mấy năm nay rất dụng công."
“Còn nhờ có chỉ điểm của tiền bối lần trước, nếu không cảnh giới của ta vẫn trì trệ không tiến."
Phượng Nghi gật gật đầu, không nói gì nữa, chỉ chỉ ta: “Vị này chính là Đào cô nương."
Tiểu gia hỏa nhi kia mỉm cười với ta: “Bái kiến Đào cô nương."
Ta định đứng lên, Phượng Nghi nói: “Đây là Tiểu Thương."
Ta không biết người này rốt cuộc lớn hơn ta hay nhỏ hơn ta, không dễ chào hỏi, bề ngoài non không có nghĩa là tuổi tác người ta cũng non, đành phải hàm hồ gật đầu: “Chào ngươi."
Tiểu Thương mặc yếm đỏ há miệng, thế nhưng chỉ mọc có tám cái răng, trên bốn cái dưới bốn cái, đáng yêu không thể tả. Hắn cười nói: “Ai nha, lần đầu tiên gặp, ta cũng không chuẩn bị lễ vật gì." Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vui vẻ nói: “Ta tặng Đào cô nương hai hạt giống này nhé, sau khi ngươi trở về trồng xuống để ý chăm sóc, sẽ có chỗ hữu dụng."
Ta ù ù cạc cạc nhận quà gặp mặt một tiểu hài nhi cho ta, chưa đợi ta kịp phản ứng, hắn cười cười với Phượng Nghi, lại nhảy nhót đi rồi.
“Ừm, hắn là…"
“Niên kỷ tu đạo của hắn còn lâu hơn ngươi rất nhiều… Bất quá hắn là thân thể cây cỏ, có thể tu tới ngày nay bước ấy đã cực kỳ khó." Phượng Nghi nói: “Hạt giống này nhưng không dễ cho người, ngươi cẩn thận giữ lấy đi."
Nước trà điểm tâm quả tươi bày trên bàn chúng ta không động đến, Hôi Đại Mao lại không chút khách khí, trái một cái phải một cái cầm lấy tống vào trong miệng, điểm tâm vừa mới nhét vào miệng, lại cầm lấy cái chén rót nước vào bụng. Ta liếc hắn mấy cái, hắn giả bộ với ta. Cũng may người xung quanh không tỏ vẻ gì với loại hành vi này của hắn.
Đến khi tiểu yêu hoa nhài ngày hôm qua từng gặp đi tới nói, mời các vị đến sảnh trước nhập tiệc, Hôi Đại Mao là người thứ nhất nhảy lên, giống như rất sợ rớt lại phía sau thì không giành ăn được.
Ta đến sảnh trước, vẫn nghĩ chủ nhân Mai sơn này sẽ đi ra gặp khách nhân, không ngờ chủ vị vẫn trống không, có hai nữ tử mặc khác với tiểu yêu hoa nhài đi ra, chân thành thi lễ, sau đó nói chủ nhân ngày mai mới xuất quan, hôm nay tạm thỉnh các quý khách tự tiện. Rượu nhạt thức nhắm, thỉnh đại gia hưởng dụng.
Thứ tự ngồi của ta và Phượng Nghi được an bài cũng một chỗ. Không biết đây là ai cố ý an bài hay là vô tình trùng hợp, lại hoặc là bởi vì chúng ta vẫn ở gần, lại là một đường tới, cho nên thuận tiện an bài cùng nhau.
Có bài học kinh nghiệm Phượng Nghi cho ta uống rượu lần trước, ta cũng không dám uống rượu trên bữa tiệc này. Chén rượu chỉ có dính dính môi liền buông xuống, món ăn trên tiệc đồ ăn chay chiếm đa số, mặc dù người ngồi ở đây đều không có cố ý ăn chay, thế nhưng ăn nhiều thịt đối với tu hành của đa số người cũng không có ích. Đã quên ai từng nói với ta, thịt bị ăn luôn có khí oán lệ, không linh khí sạch sẽ bằng thức ăn chay.
Ta ăn một ít măng. Đồ ăn này quả thực thanh đạm ngon miệng. Chờ dùng xong cơm, Phượng Nghi đứng dậy đi trước, cũng không bảo ta đồng hành.
Ta ngồi ở đằng đó nhìn hắn cùng một nam tử mặc áo choàng màu nâu đi xa. Trong lòng cảm thấy có chút…
Ừ. Ta đương nhiên không phải nói bởi vì hắn tránh ra liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Hắn với ta nói cho cùng, ừm, quan hệ bây giờ, xem như…
Xem như cái gì đây?
Bằng hữu? Bạn cũ? Hay là…
Dù sao, hắn cũng không cần phải kể hành tung cho ta. Hơn nữa mặc dù chúng ta cùng đi, nhưng hắn cũng không có nghĩa vụ luôn chiếu cố ta ở cạnh ta…
Ôi, người ấy à…
Ta cũng có chút hồ đồ. Ta rõ ràng không phải sợ hãi hắn, chỉ muốn tránh khỏi hắn sao? Vì sao hắn tránh ra, ta ngược lại cảm thấy trong lòng không thoải mái như thế chứ?
Tâm lý ta bây giờ rất giống một bạn học nữ của ta kiếp trước… Có một nam sinh viết thư tình cho nàng, nàng phiền muốn chết. Cả ngày than phiền nam sinh kia đáng ghét. Nhưng đột nhiên có một ngày nam sinh ấy dường như cuối cùng cũng giác ngộ rằng giữa bọn họ không có khả năng, thư tình không viết nữa, ân cần không dâng nữa, nàng lại cảm thấy mất mác, dù sao trong lòng khắc khoải không trên không dưới, luôn cảm thấy như thiếu cái gì, ăn cơm cũng không có tư vị…
Trong lòng ta, giống như nàng khi đó sao?
Hôi Đại Mao lau cái miệng bóng loáng: “Sư phó, chúng ta buổi chiều đi chỗ nào?"
“Ta đi tìm hai vị cô nương đã gặp buổi sáng ấy, Bạch cô nương và Hàn cô nương, đi thỉnh giáo bọn họ một số chuyện về binh khí mềm, ngươi nếu không muốn đi ra ngoài, thì ngủ trong phòng. Nếu như muốn đi dạo xung quanh, nhớ kỹ nhất định phải để ý lại để ý, đừng chọc họa, cũng đừng để người ta khi dễ ngươi."
Hắn vỗ ngực một cái: “Sư phó yên tâm, ta sẽ không đi rước phiền toái đâu."
Ta tìm tiểu yêu hoa nhài kia hỏi thăm chỗ Bạch cô nương với Hàn cô nương kia ở, sau đó đi bái phỏng nàng. Nàng lại không ở đó, không biết đi đâu. Chỗ vị Hàn cô nương kia ở rất gần với nàng, ta tiện đường rẽ qua, nhìn xem có thể hỏi nàng ta một chút hay không, mặc dù nàng ta dùng roi mà không phải dải băng, bất quá cũng có rất nhiều chỗ đáng để ta tham khảo học tập.
Thế nhưng vừa mới vòng qua một bức tường hoa, đằng sau núi giả phía trước vang lên một tiếng “bộp".
Hử?
Cước bộ của ta dừng lại, theo bản năng thu thần tĩnh khí.
“Ngươi rốt cuộc là cái quái gì! Ta nói cho ngươi, hắn là của ta, ngươi đừng có nghĩ tranh đoạt với ta! Bằng không, ta cho ngươi không chết được tử tế, hồn phi phách tán!"
Nghe động tĩnh, sao lại…
Giống như đang ăn hiếp người chứ.
Ta co rụt người lại, hóa thành con nhện nằm bên cây.
Được, bản thể con nhện này của ta vừa nhỏ vừa không bị để ý, làm gián điệp nghe trộm góc tường ngược lại rất hợp.
Phía sau núi giả đi ra một nữ tử, mặc y phục mây ngũ sắc, ơ…
Đây không phải là vị cô nương chúng ta từng gặp ngày hôm qua kia sao? Ta cảm thấy nàng vừa xinh đẹp, vừa có khí chất, lại rất cao quý… Nàng họ gì ấy nhỉ? Phượng Nghi hình như đã nói, chẳng qua là ta không nhớ kỹ.
Nhưng nàng bây giờ vẻ mặt lệ khí, mím môi, lộ vẻ vô cùng cay nghiệt và tức giận.
Ta vẫn không nhúc nhích, nhìn nàng đi xa, sau đó bên kia núi giả cũng xuất hiện một nữ tử, trên nửa bên mặt in một vết tát đỏ tươi. Nàng mặc dù khuôn mặt vẫn bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt lại cực kỳ oán độc, nhìn phương hướng nữ tử kia vừa đi, sau một lúc lâu, nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa lên vết bàn tay ấy, nó từ từ biến mất, da thịt lại khôi phục trắng nõn.
Hự, nàng không phải là Bạch cô nương ta ban nãy muốn đi tìm sao…
Ta nhìn nàng chỉnh trang lại xiêm y, như không có chuyện gì xảy ra đi một hướng khác, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng rét run.
Tiên hội Mai sơn này, dường như… cũng không hòa hợp tốt đẹp như biểu hiện ra bên ngoài.
Tác giả :
Vệ Phong