Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
Chương 30: Không được!!
Núi thiêng
Hai bên cầu thang hình thành từ đá mọc đầy các loài hoa cỏ dại, mọc lên với không một quy luật nào, màu sắc bắt mắt, gió mát lùa qua, hương thươm quyện vào nhau phảng phất trong không khí ẩm ướt của buổi sớm.
Lạc Hi vừa đi vừa nghịch ngợm nghịch lá, giống như một đứa trẻ, nhìn nó đùa nghịch cũng là sở thích của hắn, đi theo bên cạnh âm thầm canh chừng. Hai gia đình họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không để ý gì nhiều nên rất nhanh đã lên đến ngôi chùa linh thiêng trong truyền thuyết.
Tương truyền rằng ở nơi đây, chỉ cần thành tâm, nhất định sẽ đạt được điều mình mong ước. Lần đầu tiên nghe được, phản ứng của họ gói gọn trong trong hai chữ “hoang đường", bất cứ thứ gì đều không có khái niệm cho không. Nhưng nhiều người để thỏa mãn tham vọng mà đến nơi này, rốt cuộc đi mãi, đi mãi mà chẳng bao giờ tới nơi, điều này khiến cho sự nghi ngờ của họ bị lung lay.
Rất nhiều năm về trước, trong một ngày năm mới, hai gia đình họ thử tin tưởng một lần đến nơi xa xôi hẻo lánh này, coi như là đi dã ngoại. Dưới chân núi là một con đường vắng vẻ, âm u vì những tán cây xum xuê, nhưng khi càng lên cao, không khí lại càng thoáng đãng, khung cảnh lại càng mê người, bước chân như bị kéo đi trong vô thức.
Họ chỉ muốn đến thử xem, nếu thật sự là vậy sẽ cầu cho một năm hạnh phúc sum vầy, chỉ đơn giản như vậy không mang theo bất kì dã tâm nào. Đi mãi cho đến lúc họ muốn bỏ cuộc chắc chắn khẳng định câu chuyện này thật sự hoang đường sau đó liền nhìn thấy phía trước bị tầng sương mỏng che phủ là một ngôi chùa, kiến trúc cực kì cổ nhưng không hề bị rêu phong.
Từ ngày đó trở đi, hai gia đình họ mỗi năm mùng hai tết đến vẫn luôn đi đến đây, ước nguyện một năm suông sẻ, điều này dần dần trở thành thói quen, cũng như đã thành truyền thống nhà họ.
Chánh điện, hai gia đình ở trước một bức tượng không rõ hình thù là vị thần linh nào, chắp tay thành tâm nguyện cho một năm may mắn, phúc lộc đủ đầy. Mỗi người mang lời ước của mình gửi đến nơi này, giữ cho mình một bí mật nho nhỏ, một động lực phấn đấu.
– Mẹ, chúng ta đi tìm Hoài lão lão đi. – Lạc Hi kéo mẹ Huyên ra khỏi chùa.
Bên hông ngôi chùa thiêng này có một túp lều đã cũ, dựng lên có vẻ đã rất lâu rồi, vải lều cũng đã vá rất nhiều chỗ.
– Hoài lão lão.. Hoài lão lão – Lạc Hi lớn tiếng hướng đến túp lều gọi.
– Ra đây.
Một bà lão chạc 60 tuổi từ trong liều bước ra, trang phục mặc trên người có chút lùm xùm quái dị, nhìn thấy họ liền niềm nở cười.
– Lạc Hi, chào cháu.
– Hoài lão lão, cả năm không gặp có nhớ cháu không? – Nó đùa.
– Xem nào, gương mặt đẹp thế này. Lớn lên thành thiếu nữ rồi sao. – Bà lão tỉ mỉ xem xét khuông mặt nó.
Mộc Lạc Hi được khen vui vẻ cười, mọi người cùng nhau đi vào ngôi lều của bà. Mặc dù bên ngoài trông rất cũ nát, kích thước cũng không được lớn nhưng bên trong lại đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.
– Đến đây, đến đây.
Bà lão ngồi xuống chiếc bàn có phủ một tấm khăn đen, bên trên đầy rẫy những dụng cụ bói toán.
Hoài lão lão này, tuy rằng có hơi quái dị, tuổi tác đã lớn nhưng tinh thông mọi thứ, thật sự không thể xem thường.
Bốn vị phụ huynh đến ngồi trước bàn, hai đứa nó đứng bên cạnh.
Hoài lão lão lướt mắt nhìn thấy hai người đứng đó, ánh mắt dừng lại một chút trên hai bàn tay đan chặt.
Quay lại vẻ mặt đã trở về trạng thái ban đầu, hướng ba hắn lên tiếng:
– Để ta xem nào.. Hoắc Triều năm nay vận số tốt nhỉ, phát triểu cứ như thuyền gặp gió. – Bà ngưng một chút. – Năm nay nên đầu tư nhiều một chút cho chi nhánh bên Mỹ.
Ba Luân chăm chú nghe, cũng không bất ngờ khi lão lão biết được những việc này, Hoài lão lão trước nay chính là nói gì trúng đó.
– Hmm.. Vợ chồng ân ái thế này chắc ta cũng không cần nói gì thêm đâu.
Lão lão nhìn vợ chồng Triều ngồi cạnh nhau còn nắm chặt tay mỉm cười hiền hòa, không khỏi nhớ đến mối tình đã từng tươi đẹp đầy trắc trở của bản thân.
Hai người nghe thế theo phản xạ quay sang nhìn, ánh mắt chạm nhau, hạnh phúc cùng thương yêu tràn đầy
– Để ta xem hai đứa này nào.. – Lão lão quay sang nhìn ba mẹ nó.
– Tên tiểu tử nhà cậu bao lâu không gọi điện, về thăm hai người rồi?
Ba mẹ nó ngạc nhiên nhìn nhau, họ nhớ chưa từng cùng bà nhắc đến mình còn một thằng con trai, làm sao bà lại biết.
– Sao.. Lão lão lại biết được việc này? – Giọng mẹ Huyên trầm xuống. – Đòi tự lập cũng được 10 năm rồi.
– 10 năm.. – Hoài lão lão đâm chiêu. – 10 năm đổi lấy thành công như bây giờ cũng đáng.
– Hử? – Ba Khải nheo mày. – Ý lão lão là..?
– Ta chỉ có thể nói thế thôi, có thể suy nghĩ xem việc giao Lạc Tử cho nó?
– Không biết được, đi một cái đã 10 năm, chẳng được tích sự gì. – Nhắc đến đứa con lớn, ba Khải có vẻ tức giận.
– Tuổi trẻ mà, mặc kệ để chúng quyết định con đường cho mình đi. – Ba hắn đỡ lời.
– Lạc Tử bây giờ cũng quá hoàn hảo rồi, không cần phải hoa quá nhiều tâm tư nữa đâu.
Hoài lão lão này tinh thông mọi thứ, thậm chí còn nhìn thấu vận mệnh sau này, lời của bà một lần nói ra, không sớm thì muộn cũng sẽ linh nghiệm.
Lúc đầu, chẳng ai trong họ tin tưởng bà, còn nghi ngờ người này chính là trốn từ viện tâm thần ra. Nhưng, mọi thứ thay đổi khi một lần họ đến nơi này, bà ấy đi ngang như vô tình để lại một câu nói “năm nay sẽ có bão lớn đây" mà thay đổi toàn bộ suy nghĩ của họ.
Năm đó, Lạc Hi 9 tuổi, như lời nói của bà, đó là một năm mây đen ngập trời, không phải là thời tiết xấu mà là Lạc Tử không ổn.
Mộc Châu Khải lúc ấy mệt mỏi chống đỡ với dư luận, làm việc ngày đêm, bận rộn quên cả gia đình, cả người tiều tụy đi. Đến khi gần như không còn hy vọng, mọi thứ đột nhiên thay đỗi, bây giờ nhắc đến ông hoàng giới kinh doanh, đầu tiên người khác nghĩ đến chính là tập đoàn Lạc Tử.
Ba Khải đáp lại một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ, thằng nhãi ranh nhà mình rốt cuột 10 năm nay đã sống như thế nào?
– Hải Yên, Tiểu Huyên, đến đây cùng ta nói chuyện một chút. – Bà lão đứng dậy lôi kéo hai người ra ngoài.
Ba người đi đến bàn đá bên cây thụ to lớn, bà lão mới thở một hơi.
– Có chuyện gì sao? – Hải Yên nhíu mày.
– Lạc Hi và Khắc Hàn, hai đứa nó đang yêu nhau à? – Bà ngồi xuống ghế.
– Đúng vậy, cũng khoảng được một năm rồi. – Tiểu Huyên suy tư.
– Có vẻ bọn nhỏ thương nhau lắm. – Nhắc tới, Hải Yên vui vẻ.
– Không được. – Hoài lão lão kích động đập bàn đứng dậy. – Bọn nhỏ không được, tuyệt đối không được ở cạnh nhau.
(Còn tiếp)
Hai bên cầu thang hình thành từ đá mọc đầy các loài hoa cỏ dại, mọc lên với không một quy luật nào, màu sắc bắt mắt, gió mát lùa qua, hương thươm quyện vào nhau phảng phất trong không khí ẩm ướt của buổi sớm.
Lạc Hi vừa đi vừa nghịch ngợm nghịch lá, giống như một đứa trẻ, nhìn nó đùa nghịch cũng là sở thích của hắn, đi theo bên cạnh âm thầm canh chừng. Hai gia đình họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không để ý gì nhiều nên rất nhanh đã lên đến ngôi chùa linh thiêng trong truyền thuyết.
Tương truyền rằng ở nơi đây, chỉ cần thành tâm, nhất định sẽ đạt được điều mình mong ước. Lần đầu tiên nghe được, phản ứng của họ gói gọn trong trong hai chữ “hoang đường", bất cứ thứ gì đều không có khái niệm cho không. Nhưng nhiều người để thỏa mãn tham vọng mà đến nơi này, rốt cuộc đi mãi, đi mãi mà chẳng bao giờ tới nơi, điều này khiến cho sự nghi ngờ của họ bị lung lay.
Rất nhiều năm về trước, trong một ngày năm mới, hai gia đình họ thử tin tưởng một lần đến nơi xa xôi hẻo lánh này, coi như là đi dã ngoại. Dưới chân núi là một con đường vắng vẻ, âm u vì những tán cây xum xuê, nhưng khi càng lên cao, không khí lại càng thoáng đãng, khung cảnh lại càng mê người, bước chân như bị kéo đi trong vô thức.
Họ chỉ muốn đến thử xem, nếu thật sự là vậy sẽ cầu cho một năm hạnh phúc sum vầy, chỉ đơn giản như vậy không mang theo bất kì dã tâm nào. Đi mãi cho đến lúc họ muốn bỏ cuộc chắc chắn khẳng định câu chuyện này thật sự hoang đường sau đó liền nhìn thấy phía trước bị tầng sương mỏng che phủ là một ngôi chùa, kiến trúc cực kì cổ nhưng không hề bị rêu phong.
Từ ngày đó trở đi, hai gia đình họ mỗi năm mùng hai tết đến vẫn luôn đi đến đây, ước nguyện một năm suông sẻ, điều này dần dần trở thành thói quen, cũng như đã thành truyền thống nhà họ.
Chánh điện, hai gia đình ở trước một bức tượng không rõ hình thù là vị thần linh nào, chắp tay thành tâm nguyện cho một năm may mắn, phúc lộc đủ đầy. Mỗi người mang lời ước của mình gửi đến nơi này, giữ cho mình một bí mật nho nhỏ, một động lực phấn đấu.
– Mẹ, chúng ta đi tìm Hoài lão lão đi. – Lạc Hi kéo mẹ Huyên ra khỏi chùa.
Bên hông ngôi chùa thiêng này có một túp lều đã cũ, dựng lên có vẻ đã rất lâu rồi, vải lều cũng đã vá rất nhiều chỗ.
– Hoài lão lão.. Hoài lão lão – Lạc Hi lớn tiếng hướng đến túp lều gọi.
– Ra đây.
Một bà lão chạc 60 tuổi từ trong liều bước ra, trang phục mặc trên người có chút lùm xùm quái dị, nhìn thấy họ liền niềm nở cười.
– Lạc Hi, chào cháu.
– Hoài lão lão, cả năm không gặp có nhớ cháu không? – Nó đùa.
– Xem nào, gương mặt đẹp thế này. Lớn lên thành thiếu nữ rồi sao. – Bà lão tỉ mỉ xem xét khuông mặt nó.
Mộc Lạc Hi được khen vui vẻ cười, mọi người cùng nhau đi vào ngôi lều của bà. Mặc dù bên ngoài trông rất cũ nát, kích thước cũng không được lớn nhưng bên trong lại đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.
– Đến đây, đến đây.
Bà lão ngồi xuống chiếc bàn có phủ một tấm khăn đen, bên trên đầy rẫy những dụng cụ bói toán.
Hoài lão lão này, tuy rằng có hơi quái dị, tuổi tác đã lớn nhưng tinh thông mọi thứ, thật sự không thể xem thường.
Bốn vị phụ huynh đến ngồi trước bàn, hai đứa nó đứng bên cạnh.
Hoài lão lão lướt mắt nhìn thấy hai người đứng đó, ánh mắt dừng lại một chút trên hai bàn tay đan chặt.
Quay lại vẻ mặt đã trở về trạng thái ban đầu, hướng ba hắn lên tiếng:
– Để ta xem nào.. Hoắc Triều năm nay vận số tốt nhỉ, phát triểu cứ như thuyền gặp gió. – Bà ngưng một chút. – Năm nay nên đầu tư nhiều một chút cho chi nhánh bên Mỹ.
Ba Luân chăm chú nghe, cũng không bất ngờ khi lão lão biết được những việc này, Hoài lão lão trước nay chính là nói gì trúng đó.
– Hmm.. Vợ chồng ân ái thế này chắc ta cũng không cần nói gì thêm đâu.
Lão lão nhìn vợ chồng Triều ngồi cạnh nhau còn nắm chặt tay mỉm cười hiền hòa, không khỏi nhớ đến mối tình đã từng tươi đẹp đầy trắc trở của bản thân.
Hai người nghe thế theo phản xạ quay sang nhìn, ánh mắt chạm nhau, hạnh phúc cùng thương yêu tràn đầy
– Để ta xem hai đứa này nào.. – Lão lão quay sang nhìn ba mẹ nó.
– Tên tiểu tử nhà cậu bao lâu không gọi điện, về thăm hai người rồi?
Ba mẹ nó ngạc nhiên nhìn nhau, họ nhớ chưa từng cùng bà nhắc đến mình còn một thằng con trai, làm sao bà lại biết.
– Sao.. Lão lão lại biết được việc này? – Giọng mẹ Huyên trầm xuống. – Đòi tự lập cũng được 10 năm rồi.
– 10 năm.. – Hoài lão lão đâm chiêu. – 10 năm đổi lấy thành công như bây giờ cũng đáng.
– Hử? – Ba Khải nheo mày. – Ý lão lão là..?
– Ta chỉ có thể nói thế thôi, có thể suy nghĩ xem việc giao Lạc Tử cho nó?
– Không biết được, đi một cái đã 10 năm, chẳng được tích sự gì. – Nhắc đến đứa con lớn, ba Khải có vẻ tức giận.
– Tuổi trẻ mà, mặc kệ để chúng quyết định con đường cho mình đi. – Ba hắn đỡ lời.
– Lạc Tử bây giờ cũng quá hoàn hảo rồi, không cần phải hoa quá nhiều tâm tư nữa đâu.
Hoài lão lão này tinh thông mọi thứ, thậm chí còn nhìn thấu vận mệnh sau này, lời của bà một lần nói ra, không sớm thì muộn cũng sẽ linh nghiệm.
Lúc đầu, chẳng ai trong họ tin tưởng bà, còn nghi ngờ người này chính là trốn từ viện tâm thần ra. Nhưng, mọi thứ thay đổi khi một lần họ đến nơi này, bà ấy đi ngang như vô tình để lại một câu nói “năm nay sẽ có bão lớn đây" mà thay đổi toàn bộ suy nghĩ của họ.
Năm đó, Lạc Hi 9 tuổi, như lời nói của bà, đó là một năm mây đen ngập trời, không phải là thời tiết xấu mà là Lạc Tử không ổn.
Mộc Châu Khải lúc ấy mệt mỏi chống đỡ với dư luận, làm việc ngày đêm, bận rộn quên cả gia đình, cả người tiều tụy đi. Đến khi gần như không còn hy vọng, mọi thứ đột nhiên thay đỗi, bây giờ nhắc đến ông hoàng giới kinh doanh, đầu tiên người khác nghĩ đến chính là tập đoàn Lạc Tử.
Ba Khải đáp lại một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ, thằng nhãi ranh nhà mình rốt cuột 10 năm nay đã sống như thế nào?
– Hải Yên, Tiểu Huyên, đến đây cùng ta nói chuyện một chút. – Bà lão đứng dậy lôi kéo hai người ra ngoài.
Ba người đi đến bàn đá bên cây thụ to lớn, bà lão mới thở một hơi.
– Có chuyện gì sao? – Hải Yên nhíu mày.
– Lạc Hi và Khắc Hàn, hai đứa nó đang yêu nhau à? – Bà ngồi xuống ghế.
– Đúng vậy, cũng khoảng được một năm rồi. – Tiểu Huyên suy tư.
– Có vẻ bọn nhỏ thương nhau lắm. – Nhắc tới, Hải Yên vui vẻ.
– Không được. – Hoài lão lão kích động đập bàn đứng dậy. – Bọn nhỏ không được, tuyệt đối không được ở cạnh nhau.
(Còn tiếp)
Tác giả :
Băng Kỳ Lâm