Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 236: Mộ Địa Gặp Phụ thân. Trở tay thu linh quả (2)
Nhìn người vừa đến một thân áo bào và mặt nạ phòng độc đầy bí ẩn, Hiểu My chau mày, nhìn đệ đệ sâu kín nhắc nhở:
- Theo kinh nghiệm của bản thân, không thể cứ dựa vào vẻ ngoài mà phán đoán tuổi tác và thực lực của đối phương. Nhất là một người có thể tùy ý ra vào mộ địa.
- Dạ. Tỷ tỷ. Trường An ngoan ngoãn đáp lời.
Vấn đề xuất hiện chỗ này. Bởi lẽ, khi Trần Trường An cất tiếng, cũng là lúc thân ảnh của hắn xuất hiện trong mắt của nam tử áo xám.
Một mái tóc bạch kim lấp lánh, một đôi mắt tím trong veo, đôi tai nhọn và gương mặt tinh mỹ tựa trích tiên. Á nhân trước mặt khiến cho người vừa xuất hiện tròng mắt mở to, kinh hỉ lẫn ngạc nhiên, cảm xúc chập chùng òa vỡ.
Nhìn đệ đệ của Hiểu My, hắn run rẩy nói:
- Con là Tiểu Minh nhi….
“Tiểu Minh nhi" – ba từ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Trường An đã không nghe người khác gọi hắn bằng cái tên này từ lâu lắm rồi. Thậm chí, chính bản thân hắn cũng đã quên, từng có người thân mật, yêu thương gọi hắn như thế.
Nhân sinh hắn thay đổi từ lúc gặp tỷ tỷ. Tên của hắn là Trần Trường An. Người biết hắn gọi là Tiểu Minh Nhi, cũng có thể là mẫu thân đã mất. Kẻ còn lại đích thị là thân sinh phụ thân: Thất Vỹ Thiên Hồ.
Trường An kích động bước tới trước.
- Là con. Con là “Tiểu Minh nhi".
- Tốt quá. Tốt quá rồi. Ha ha ha. Ông trời không phụ người có lòng. Ta cuối cùng cũng có thể gặp lại con rồi.
Nam tử áo xám ngập tràn xúc động. Hắn tuy cười nhưng mà thanh âm lại nghẹn ngào. Bàn tay gầy gò tháo mặt nạ trên đầu. Mái tóc bạch kim bung ra tùy ý phía sau. Gương mặt tuấn mỹ phi phàm thoắt cái hiện ra trước mắt thế nhân. Đôi mắt tím ưu buồn nhìn về phía Trường An đầy yêu thương, thân thiết.
- Phụ thân! Thật là người rồi.
Phút đoàn tụ đầy cảm động. Nhìn thấy đệ đệ mừng vui nhào vào lòng Thất Vỹ Thiên Hồ, Hiểu My cũng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vô cùng.
Vòng tay của Thất Lang ôm lấy bờ vai của Trần Trường An. Hơi ấm nhè nhẹ tỏa ra, cảm giác huyết nhục tương liên làm cho hắn cảm thấy như ngược dòng thời gian, trở lại lúc ấu thơ, được mẹ ôm ấp, yêu thương, hát ru nhè nhẹ bên tai.
Phụ thân mất tích từ lúc hắn còn rất nhỏ. Mặc dù như thế, lần này gặp lại, không hề có một chút xa lạ hay khoảng cách nào.
Thất Vỹ Thiên Hồ cũng đồng dạng như thế.
Sau khi cơn xúc động qua đi. Thất Vỹ Thiên Hồ nhìn Trường An, ánh mắt đầy lo âu lẫn ngập tràn hi vọng.
- Tiểu Minh nhi, mẫu thân của ngươi bây giờ ra sao?
- Nương đã quy thiên rất nhiều năm về trước.
Trường An nén một tiếng thở dài, không che dấu sự thật với phụ thân của mình.
Thất Lang nghe được, ngửa mặt lên trời, đau đớn cười to.
- Ha ha ha. Ha ha ha. Ông trời trêu đùa. Ta cuối cùng cũng tìm được U Linh Quả. Nhưng mà người đã không còn. Nương tử. Là ta có lỗi với nàng. Nương tử a….
- Phụ thân. Xin nén đau buồn. Mẫu thân ra đi rất thanh thản. Nương của con chưa bao giờ hối hận khi quen biết với người. Chỉ là hồng nhan bạc mệnh. Nương ở trên trời vẫn luôn quan tâm, phù hộ cho con….
Trường An lựa lời khuyên nhủ phụ thân. Một hồi lâu sau, Thất Vỹ Thiên Hồ cũng nguôi ngoai. Mặc dù trong lòng hắn vẫn cảm thán cuộc đời bèo bọt, hư vô. Nhưng mà trên mặt đã không còn thống khổ, bi thương như trước.
- Các vị đây là….
Phụ thân của Trường An hướng về nhóm người Hiểu My lên tiếng.
- Thất thúc thúc. Con là Trần Hiểu My, tỷ tỷ của Trường An.
Lời giới thiệu của Trần Hiểu My làm Thất Vỹ Thiên Hồ có chút giật mình. Sau, cũng là nhi tử của hắn giải thích.
- Phụ thân. Tỷ tỷ nhận con làm thân đệ đệ đã hơn mười năm nay. Cũng là tỷ ấy cho con một mái nhà, cho con sự ấm áp… từ sau khi nương mất đi. Con có được hôm nay, cũng là nhờ tỷ tỷ…
- Đa tạ con. Hiểu My.
Lời đa tạ này xuất phát từ tận đáy lòng của Thất Vỹ Thiên Hồ. Hơn ai hết, hắn rất rõ ràng. Một á nhân không nơi nương tựa tại đại lục Huyền Thiên là thê thảm đến mức độ nào.
Tiếp theo đó là mấy người còn lại cũng tiến lên giới thiệu bản thân mình.
- Con là Lữ Tuấn, sư huynh của Hiểu My và Trường An đệ.
- Con là Hạ Lan Nhật...
- ….
Mỗi người một câu, dọa cho Thất Vỹ Thiên Hồ một phen hoảng hốt. Không ngờ, nhân duyên của nhi tử hắn lại phong phú đến vậy. Hơn nữa, những người trẻ tuổi này, không một ai là vật trong ao. Toàn bộ đều là nhân trung long phụng a.
……………………………………………………………………..
Sau khi mọi người chào hỏi xong, Trường An bắt đầu nói tới chính sự.
- Phụ thân. Phía sau cánh cửa đá này, thật sự có U Linh Quả hay sao?
- Đúng vậy. – Thất Lang xác nhận – Có điều, bên trong nó Tử khí quá dày đặc. Thêm nữa, tử linh hoành hành. Tình thế hết sức nguy hiểm. Ta đã nghiên cứu nhiều lần vẫn chưa tìm được biện pháp chu toàn.
- Thất Thúc. Con có Thanh Liên Thần Hỏa, có thể đối phó với tử khí và tử linh. Con sẽ hỗ trợ mọi người.
Hiểu My tự hào khoe của. Nhưng mà thái độ của mỗ nữ rất thân thiết, khiêm tốn, làm cho ai nấy đều có thiện cảm. Riêng Thất Vỹ Thiên Hồ thì có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Thanh Liên thần hỏa chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, vậy mà hôm nay đã nhận chủ. Tỷ tỷ của Trường An đúng thật phi thường.
- Phụ thân. Người cứ yên tâm ở bên ngoài chờ đợi. Con và tỷ tỷ sẽ đích thân đi lấy U Linh Quả, hoàn thành tâm nguyện thay người.
Trường An kiên quyết nói.
Thất Vỹ Thiên Hồ rất muốn phản đối. Nhưng mà thấy nhi tử quyết tâm như thế, chi bằng cứ thuận theo. Mặc dù nương tử không còn trên nhân thế, nhưng mà U Linh Quả đã trở thành một sự hối tiếc, là chấp niệm cả cuộc đời của hắn. Bây giờ, nhi tử muốn thay hắn hoàn thành tâm niệm này, mảnh hiếu tâm như thế, biết chối từ làm sao.
Đám người Lạc Vô Trần, Lữ Tuấn, Lãnh Nguyệt cũng góp tiếng đốc vô. Họ hoàn toàn tin tưởng tỷ đệ của Hiểu My có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ này.
Tiếp theo, một nhóm tám người đứng tại giữa thạch phòng, chuẩn bị đối phó với đám tử khí và u linh sắp sửa thoát ra khi cánh cửa thứ hai vừa mở.
Tỷ đệ của Hiểu My trên người mặc Ngư Long Chiến Giáp. Đôi cánh trắng sau lưng vỗ mạnh, khí thế vút cao.
Ngay khi cánh cửa đá thứ hai vừa được mở, giữa cuồn cuộn từng luồng khói đen trào ra, hai bóng trắng đã nhanh chóng lao vào. Hiểu My có Thanh Liên Thần Hỏa hóa thành một đóa sen lớn đi trước mở đường. Trần Trường An vận dụng phong thuộc tính theo sát phía sau. Nơi mà bọn họ đi qua, tiếng la hét của Tử Linh như từ địa ngục thâm thẳm vọng lên.
Nhưng, ngạc nhiên ở chỗ, khi những tử linh này tiếp xúc với Thanh Liên thần hỏa, bọn chúng không bị thiêu đốt hoàn toàn mà sát khí và oán khí đang từ từ thanh lọc, sau đó biến mất hoàn toàn. Những linh hồn lại trở về với hình dáng trước khi chết. Ánh mắt họ trong vắt, bình tĩnh, lùi về một bên quan sát tỷ đệ Hiểu My chứa đựng sự cảm kích không gì giấu được.
Nhận thấy sự kỳ diệu của thần hỏa đối với các tử linh, Hiểu My dẫu mệt mỏi vẫn cố gắng độ hóa tất cả bọn họ. Cô đau xót cho những mảnh đời bất hạnh, bị chôn vùi tại nơi mộ địa này. Nếu có thể giúp họ siêu thoát, đây cũng là việc đáng làm.
Vì thế, tiếp theo đó, Trần Trường An mở đường, tạo mọi điều kiện cho tỷ tỷ đi phía sau làm việc tốt.
Đám U Linh đang chiến đấu với nhóm người Lãnh Nguyệt, Lạc Vô Trần bên ngoài dần dần cũng nhận ra sự thay đổi bên trong căn phòng. Nhìn thấy những Tử Linh cùng mình mấy vạn năm sắp sửa được siêu thoát, bọn họ cảm thấy khủng hoảng vô cùng. Vội vã bỏ lại đám cao thủ bên ngoài, nhanh chóng quay lại bên trong.
Tử Linh mặc dù ác độc, hung tàn. Nhưng đây cũng là do hoàn cảnh éo buộc. Nếu có cơ hội siêu thoát, ai lại muốn chần chừ. Đó là chưa kể, đối thủ của bọn hắn lần này vốn cũng chẳng tầm thường. Nhất là Hạ Lan Nhật. Một chiêu Phi Dương Liệp Sát của hắn quả thật khiến cho đám tử linh bên ngoài cực kỳ khốn đốn. Ánh sáng thái dương vốn là khắc tinh của tử linh. Không khéo dính phải sẽ lập tức hóa thành tro bụi, biến mất giữa hư không.
Sau khi toàn bộ Tử Linh đều rút đi, đám người Hạ Lan Nhật, Lữ Tuấn chỉ còn phải đối phó với Tử khí xung quanh. Nhờ có đan dược và nội lực cực cao, suy cho cùng, những luồng khói đen này nhất thời cũng không làm gì được.
Lữ Tuấn lo lắng nhìn vào bên trong căn phòng. Thấy Hiểu My vất vả điều khiển Thanh Liên Thần Hỏa, mặt mày đã tái nhợt thì trong lòng lại không khỏi lo lắng một phen.
Cũng may, sau đó, Trường An đã đưa cho cô rất nhiều đan dược phục hồi linh lực trong cơ thể, mỗ nữ phục dụng xong mới có thể tiếp tục cầm cự.
- Hành vi của cô ấy thật sự vỹ đại. Gần hai ngàn tử linh nơi này, muốn độ hóa hết, không phải là chuyện đơn giản.
Thất Vỹ Thiên Hồ đầy quan tâm lên tiếng.
……………………………………………………………………..
Chúc các độc giả một năm mới nhiều niềm vui, hạnh phúc và thành công.
Tặng các bạn một bài thơ nhân ngày đầu năm 2019.
NHIỀU NĂM TÌNH CŨ
Nhiều năm cách biệt ngỡ tình đã cũ
Hay đâu trong mơ vẫn còn thấy nhau.
Tương tư mang tên nửa vầng trăng chết
Chết từ trong tim, chết tận bao giờ.
Nhiều năm không gặp, ngập tràn nhung nhớ
Đi ngang qua nhau, lặng nhìn thế thôi!
Yêu thương xưa nay vẫn chờ để nói
Sóng đời cuồng trôi, cuốn từ kiếp nào.
Nhiều năm cách biệt, mỗi người mỗi hướng
Đôi khi hôn nhân hững hờ gối chăn
Tham lam tơ duyên ngày còn chung lối
Tiếng lòng buồn vương, nắng tàn nửa đầu.
Nhiều năm cách biệt, người đừng quên lãng
Trong tim tôi mang nửa hồn gửi trao
Dư âm mai sau đượm buồn trong mắt
Nếu còn tìm nhau, đá mòn mãi chờ.
Nhiều năm cách biệt, giờ là dĩ vãng
Đôi khi ngu ngơ, lặng cười thế nhân
Đôi khi băng qua một vùng tăm tối
Ngỡ gặp tình nhân, nụ cười tràn mi.
- Theo kinh nghiệm của bản thân, không thể cứ dựa vào vẻ ngoài mà phán đoán tuổi tác và thực lực của đối phương. Nhất là một người có thể tùy ý ra vào mộ địa.
- Dạ. Tỷ tỷ. Trường An ngoan ngoãn đáp lời.
Vấn đề xuất hiện chỗ này. Bởi lẽ, khi Trần Trường An cất tiếng, cũng là lúc thân ảnh của hắn xuất hiện trong mắt của nam tử áo xám.
Một mái tóc bạch kim lấp lánh, một đôi mắt tím trong veo, đôi tai nhọn và gương mặt tinh mỹ tựa trích tiên. Á nhân trước mặt khiến cho người vừa xuất hiện tròng mắt mở to, kinh hỉ lẫn ngạc nhiên, cảm xúc chập chùng òa vỡ.
Nhìn đệ đệ của Hiểu My, hắn run rẩy nói:
- Con là Tiểu Minh nhi….
“Tiểu Minh nhi" – ba từ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Trường An đã không nghe người khác gọi hắn bằng cái tên này từ lâu lắm rồi. Thậm chí, chính bản thân hắn cũng đã quên, từng có người thân mật, yêu thương gọi hắn như thế.
Nhân sinh hắn thay đổi từ lúc gặp tỷ tỷ. Tên của hắn là Trần Trường An. Người biết hắn gọi là Tiểu Minh Nhi, cũng có thể là mẫu thân đã mất. Kẻ còn lại đích thị là thân sinh phụ thân: Thất Vỹ Thiên Hồ.
Trường An kích động bước tới trước.
- Là con. Con là “Tiểu Minh nhi".
- Tốt quá. Tốt quá rồi. Ha ha ha. Ông trời không phụ người có lòng. Ta cuối cùng cũng có thể gặp lại con rồi.
Nam tử áo xám ngập tràn xúc động. Hắn tuy cười nhưng mà thanh âm lại nghẹn ngào. Bàn tay gầy gò tháo mặt nạ trên đầu. Mái tóc bạch kim bung ra tùy ý phía sau. Gương mặt tuấn mỹ phi phàm thoắt cái hiện ra trước mắt thế nhân. Đôi mắt tím ưu buồn nhìn về phía Trường An đầy yêu thương, thân thiết.
- Phụ thân! Thật là người rồi.
Phút đoàn tụ đầy cảm động. Nhìn thấy đệ đệ mừng vui nhào vào lòng Thất Vỹ Thiên Hồ, Hiểu My cũng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vô cùng.
Vòng tay của Thất Lang ôm lấy bờ vai của Trần Trường An. Hơi ấm nhè nhẹ tỏa ra, cảm giác huyết nhục tương liên làm cho hắn cảm thấy như ngược dòng thời gian, trở lại lúc ấu thơ, được mẹ ôm ấp, yêu thương, hát ru nhè nhẹ bên tai.
Phụ thân mất tích từ lúc hắn còn rất nhỏ. Mặc dù như thế, lần này gặp lại, không hề có một chút xa lạ hay khoảng cách nào.
Thất Vỹ Thiên Hồ cũng đồng dạng như thế.
Sau khi cơn xúc động qua đi. Thất Vỹ Thiên Hồ nhìn Trường An, ánh mắt đầy lo âu lẫn ngập tràn hi vọng.
- Tiểu Minh nhi, mẫu thân của ngươi bây giờ ra sao?
- Nương đã quy thiên rất nhiều năm về trước.
Trường An nén một tiếng thở dài, không che dấu sự thật với phụ thân của mình.
Thất Lang nghe được, ngửa mặt lên trời, đau đớn cười to.
- Ha ha ha. Ha ha ha. Ông trời trêu đùa. Ta cuối cùng cũng tìm được U Linh Quả. Nhưng mà người đã không còn. Nương tử. Là ta có lỗi với nàng. Nương tử a….
- Phụ thân. Xin nén đau buồn. Mẫu thân ra đi rất thanh thản. Nương của con chưa bao giờ hối hận khi quen biết với người. Chỉ là hồng nhan bạc mệnh. Nương ở trên trời vẫn luôn quan tâm, phù hộ cho con….
Trường An lựa lời khuyên nhủ phụ thân. Một hồi lâu sau, Thất Vỹ Thiên Hồ cũng nguôi ngoai. Mặc dù trong lòng hắn vẫn cảm thán cuộc đời bèo bọt, hư vô. Nhưng mà trên mặt đã không còn thống khổ, bi thương như trước.
- Các vị đây là….
Phụ thân của Trường An hướng về nhóm người Hiểu My lên tiếng.
- Thất thúc thúc. Con là Trần Hiểu My, tỷ tỷ của Trường An.
Lời giới thiệu của Trần Hiểu My làm Thất Vỹ Thiên Hồ có chút giật mình. Sau, cũng là nhi tử của hắn giải thích.
- Phụ thân. Tỷ tỷ nhận con làm thân đệ đệ đã hơn mười năm nay. Cũng là tỷ ấy cho con một mái nhà, cho con sự ấm áp… từ sau khi nương mất đi. Con có được hôm nay, cũng là nhờ tỷ tỷ…
- Đa tạ con. Hiểu My.
Lời đa tạ này xuất phát từ tận đáy lòng của Thất Vỹ Thiên Hồ. Hơn ai hết, hắn rất rõ ràng. Một á nhân không nơi nương tựa tại đại lục Huyền Thiên là thê thảm đến mức độ nào.
Tiếp theo đó là mấy người còn lại cũng tiến lên giới thiệu bản thân mình.
- Con là Lữ Tuấn, sư huynh của Hiểu My và Trường An đệ.
- Con là Hạ Lan Nhật...
- ….
Mỗi người một câu, dọa cho Thất Vỹ Thiên Hồ một phen hoảng hốt. Không ngờ, nhân duyên của nhi tử hắn lại phong phú đến vậy. Hơn nữa, những người trẻ tuổi này, không một ai là vật trong ao. Toàn bộ đều là nhân trung long phụng a.
……………………………………………………………………..
Sau khi mọi người chào hỏi xong, Trường An bắt đầu nói tới chính sự.
- Phụ thân. Phía sau cánh cửa đá này, thật sự có U Linh Quả hay sao?
- Đúng vậy. – Thất Lang xác nhận – Có điều, bên trong nó Tử khí quá dày đặc. Thêm nữa, tử linh hoành hành. Tình thế hết sức nguy hiểm. Ta đã nghiên cứu nhiều lần vẫn chưa tìm được biện pháp chu toàn.
- Thất Thúc. Con có Thanh Liên Thần Hỏa, có thể đối phó với tử khí và tử linh. Con sẽ hỗ trợ mọi người.
Hiểu My tự hào khoe của. Nhưng mà thái độ của mỗ nữ rất thân thiết, khiêm tốn, làm cho ai nấy đều có thiện cảm. Riêng Thất Vỹ Thiên Hồ thì có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Thanh Liên thần hỏa chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, vậy mà hôm nay đã nhận chủ. Tỷ tỷ của Trường An đúng thật phi thường.
- Phụ thân. Người cứ yên tâm ở bên ngoài chờ đợi. Con và tỷ tỷ sẽ đích thân đi lấy U Linh Quả, hoàn thành tâm nguyện thay người.
Trường An kiên quyết nói.
Thất Vỹ Thiên Hồ rất muốn phản đối. Nhưng mà thấy nhi tử quyết tâm như thế, chi bằng cứ thuận theo. Mặc dù nương tử không còn trên nhân thế, nhưng mà U Linh Quả đã trở thành một sự hối tiếc, là chấp niệm cả cuộc đời của hắn. Bây giờ, nhi tử muốn thay hắn hoàn thành tâm niệm này, mảnh hiếu tâm như thế, biết chối từ làm sao.
Đám người Lạc Vô Trần, Lữ Tuấn, Lãnh Nguyệt cũng góp tiếng đốc vô. Họ hoàn toàn tin tưởng tỷ đệ của Hiểu My có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ này.
Tiếp theo, một nhóm tám người đứng tại giữa thạch phòng, chuẩn bị đối phó với đám tử khí và u linh sắp sửa thoát ra khi cánh cửa thứ hai vừa mở.
Tỷ đệ của Hiểu My trên người mặc Ngư Long Chiến Giáp. Đôi cánh trắng sau lưng vỗ mạnh, khí thế vút cao.
Ngay khi cánh cửa đá thứ hai vừa được mở, giữa cuồn cuộn từng luồng khói đen trào ra, hai bóng trắng đã nhanh chóng lao vào. Hiểu My có Thanh Liên Thần Hỏa hóa thành một đóa sen lớn đi trước mở đường. Trần Trường An vận dụng phong thuộc tính theo sát phía sau. Nơi mà bọn họ đi qua, tiếng la hét của Tử Linh như từ địa ngục thâm thẳm vọng lên.
Nhưng, ngạc nhiên ở chỗ, khi những tử linh này tiếp xúc với Thanh Liên thần hỏa, bọn chúng không bị thiêu đốt hoàn toàn mà sát khí và oán khí đang từ từ thanh lọc, sau đó biến mất hoàn toàn. Những linh hồn lại trở về với hình dáng trước khi chết. Ánh mắt họ trong vắt, bình tĩnh, lùi về một bên quan sát tỷ đệ Hiểu My chứa đựng sự cảm kích không gì giấu được.
Nhận thấy sự kỳ diệu của thần hỏa đối với các tử linh, Hiểu My dẫu mệt mỏi vẫn cố gắng độ hóa tất cả bọn họ. Cô đau xót cho những mảnh đời bất hạnh, bị chôn vùi tại nơi mộ địa này. Nếu có thể giúp họ siêu thoát, đây cũng là việc đáng làm.
Vì thế, tiếp theo đó, Trần Trường An mở đường, tạo mọi điều kiện cho tỷ tỷ đi phía sau làm việc tốt.
Đám U Linh đang chiến đấu với nhóm người Lãnh Nguyệt, Lạc Vô Trần bên ngoài dần dần cũng nhận ra sự thay đổi bên trong căn phòng. Nhìn thấy những Tử Linh cùng mình mấy vạn năm sắp sửa được siêu thoát, bọn họ cảm thấy khủng hoảng vô cùng. Vội vã bỏ lại đám cao thủ bên ngoài, nhanh chóng quay lại bên trong.
Tử Linh mặc dù ác độc, hung tàn. Nhưng đây cũng là do hoàn cảnh éo buộc. Nếu có cơ hội siêu thoát, ai lại muốn chần chừ. Đó là chưa kể, đối thủ của bọn hắn lần này vốn cũng chẳng tầm thường. Nhất là Hạ Lan Nhật. Một chiêu Phi Dương Liệp Sát của hắn quả thật khiến cho đám tử linh bên ngoài cực kỳ khốn đốn. Ánh sáng thái dương vốn là khắc tinh của tử linh. Không khéo dính phải sẽ lập tức hóa thành tro bụi, biến mất giữa hư không.
Sau khi toàn bộ Tử Linh đều rút đi, đám người Hạ Lan Nhật, Lữ Tuấn chỉ còn phải đối phó với Tử khí xung quanh. Nhờ có đan dược và nội lực cực cao, suy cho cùng, những luồng khói đen này nhất thời cũng không làm gì được.
Lữ Tuấn lo lắng nhìn vào bên trong căn phòng. Thấy Hiểu My vất vả điều khiển Thanh Liên Thần Hỏa, mặt mày đã tái nhợt thì trong lòng lại không khỏi lo lắng một phen.
Cũng may, sau đó, Trường An đã đưa cho cô rất nhiều đan dược phục hồi linh lực trong cơ thể, mỗ nữ phục dụng xong mới có thể tiếp tục cầm cự.
- Hành vi của cô ấy thật sự vỹ đại. Gần hai ngàn tử linh nơi này, muốn độ hóa hết, không phải là chuyện đơn giản.
Thất Vỹ Thiên Hồ đầy quan tâm lên tiếng.
……………………………………………………………………..
Chúc các độc giả một năm mới nhiều niềm vui, hạnh phúc và thành công.
Tặng các bạn một bài thơ nhân ngày đầu năm 2019.
NHIỀU NĂM TÌNH CŨ
Nhiều năm cách biệt ngỡ tình đã cũ
Hay đâu trong mơ vẫn còn thấy nhau.
Tương tư mang tên nửa vầng trăng chết
Chết từ trong tim, chết tận bao giờ.
Nhiều năm không gặp, ngập tràn nhung nhớ
Đi ngang qua nhau, lặng nhìn thế thôi!
Yêu thương xưa nay vẫn chờ để nói
Sóng đời cuồng trôi, cuốn từ kiếp nào.
Nhiều năm cách biệt, mỗi người mỗi hướng
Đôi khi hôn nhân hững hờ gối chăn
Tham lam tơ duyên ngày còn chung lối
Tiếng lòng buồn vương, nắng tàn nửa đầu.
Nhiều năm cách biệt, người đừng quên lãng
Trong tim tôi mang nửa hồn gửi trao
Dư âm mai sau đượm buồn trong mắt
Nếu còn tìm nhau, đá mòn mãi chờ.
Nhiều năm cách biệt, giờ là dĩ vãng
Đôi khi ngu ngơ, lặng cười thế nhân
Đôi khi băng qua một vùng tăm tối
Ngỡ gặp tình nhân, nụ cười tràn mi.
Tác giả :
Mymy2018