Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 230: Hư không thần cung
Lữ Tuấn nhặt thanh kiếm từ bàn đá lên. Chỉ cảm giác một trận nhẹ bẫng trên tay. Thế nhưng, cảm giác rắn chắc, bén nhọn này lại đúng là chân thật.
- Hảo kiếm. – Hắn vui vẻ cười.
Tiếp theo, nhị sư huynh dùng chính thanh kiếm này vẽ một đường trên bàn đá, bàn đá lập tức bị chém làm hai.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên một câu: Lợi hại.
Cuộn da thú trên mặt bàn khi được chuyển đến tay Hiểu My, cô nhìn thấy trên đó có mấy chữ: Vô Ảnh Kiếm Pháp. Lúc mở ra xem thì thấy ngoại trừ hướng dẫn các chiêu thức của bộ kiếm pháp này, còn giới thiệu thêm một dòng vô cùng bắt mắt, nổi trội: “Pháp bảo tùy thân của Hoàng Thần".
- Haiz. Đã là pháp bảo tùy thân thì chắc chắn lợi hại vô cùng. Nhị sư huynh. Huynh hãy giữ lấy bên người. Tu luyện tốt vào để mai này muội có thể dựa vào huynh mà cậy mạnh. Ha ha ha.
Hiểu My hớn hở cười. Cô mặc dù rất thích thanh kiếm này. Nhưng mà thấy rằng nó không phải thuộc về mình. Thanh âm triệu hoán cô vẫn còn tồn tại ở phía trước. Vì thế, vô cùng thức thời mà đưa cho Lữ Tuấn. Hai mắt dào dạt tiếu ý. Mỗ nữ trong lòng thầm nhủ: “Dù sao, chính huynh ấy mới là người lấy được bảo khí về đây. Quân tử không chiếm lợi kẻ khác. Nhất là kẻ ở bên cạnh mình nha".
Lữ Tuấn thì rất muốn tặng thanh kiếm cho Hiểu My. Nhưng sau khi nghe mỗ nữ “một phen bày tỏ" thì đành thuận theo. Nếu Hiểu My thật sự muốn dựa dẫm vào hắn thì đúng là cầu còn không được. Diễm phúc quá bất ngờ.
Tiếp theo, năm người bọn họ lại tiếp tục trở lại với “thông đạo đặc biệt". Hiểu My hớn hở dẫn theo các nam nhân của mình đi cạy tinh thạch trên tường. Chỉ có điều, âm thanh triệu hoán trong đầu cô càng lúc càng dữ dội.
Nửa canh giờ sau, họ lại đứng trước một cánh cửa đá khác. Hiểu My có thể chính xác khẳng định. Thanh âm bí ẩn thôi thúc cô là từ phía sau cánh cửa này vọng ra. Một lần nữa, mỗ nữ nhân lại sử dụng thần lực của bản thân. Cửa đá sau một cú vỗ đầy dã man, đã oanh liệt hi sinh.
Có điều, khi cánh cửa ầm ầm đổ xuống, cũng là lúc xuất hiện một vầng sáng trắng tràn ra, hút lấy cả bốn người đến một không gian khác.
Đoàn người của Hiểu My đợi cho vầng sáng chói lóa tan đi, vừa mở mắt ra đã thấy bản thân đang đứng trước một cánh đồng ngập tràn cỏ hoa, đẹp đến ngất ngây, đẹp đến lay động lòng người. Phía cuối cánh đồng hoa, một thạch đài được dựng rất cao. Trên thạch đài đặt một cánh cung màu bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang thần thánh, không thể khinh nhờn.
Hiểu My cảm thấy rất thích cây cung bạc này. Hình ảnh Nữ thần xạ tiễn trong các bộ tiểu thuyết kiếm hiệp, võ hiệp luôn là một nỗi ám ảnh rất lớn với cô. Bên cạnh đó, âm thanh triệu hoán thật sự xuất phát từ thạch đài ở phía xa kia, chính xác hơn là xuất phát từ thanh cung. Vì vậy, Hiểu My bắt buộc phải đạt được nó cho bằng được.
Hiểu My nhún người, muốn dùng khinh công để bay về phía thạch đài cao. Tiếc thay, nơi này như có cấm chế bao quanh. Chẳng thể nào nâng người lên cách xa mặt đất quá một thước.
Mỗ nữ sau khi thử vài lần đều thất bại thì càng khẳng định suy đoán của mình. Xem ra, phải băng qua cánh đồng hoa cỏ này về phía thạch đài. Nhưng mà, hoa càng đẹp càng có độc. Nhìn cả cánh đồng rực rỡ này, tự dưng, Hiểu My cảm thấy ê răng.
- Ta sẽ lấy Cây cung đó về cho muội. Cánh đồng hoa này xen lẫn với những loại thảo dược trân quý chính là độc dược kịch độc. Người không biết, vô tình chạm phải, sẽ mất mạng như không.
Khúc Văn nhìn Hiểu My khẳng định.
- Được. Muội cùng đi với huynh. Cơ thể muội bách độc bất xâm. Chỉ cần chú ý một chút là không thành vấn đề.
Nữ nhân nào đó hai mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào cánh đồng hoa, tà ác cười cười. Ha ha. Linh dược và độc dược đều là thứ hữu dụng. Đã gặp được báu vật như thế, sao bản thân có thể bỏ qua.
Cho nên tiếp theo đó, Lữ Tuấn và Hạ Lan Nhật vẫn đứng trước cánh đồng hoa, nhìn hai người Khúc Văn và Hiểu My một đường tiến về phía thạch đài. Họ đi tới đâu thì toàn bộ linh dược, độc dược quý giá đều bị thu hái hết vào không gian giới chỉ. Miệng của Hiểu My cười toe toét, dường như không có dấu hiệu khép lại a.
Lữ Tuấn và Hạ Lan Nhật nhìn nhau, bất đắc dĩ, lắc đầu cười cười. Nữ thần của họ đúng là đáng yêu quá mức. (Haiz.. tình nhân trong mắt hóa tây thi. Ta phục!)
Hiểu My và Khúc Văn mất hai canh giờ mới tới được bên Thạch đài. Tới lúc này, cấm chế mới mất đi. Mỗ nữ phi thân lên cao, nhận lấy bảo cung. Thế nhưng khi bàn tay vừa chạm đến cánh cung bằng bạc thì dị tượng lại xảy ra. Cả Hiểu My và cánh cung đồng thời biến mất.
Hiểu My lúc này đang ở trong một không gian hoàn toàn màu trắng, bồng bềnh, phiêu đãng như đạp trên mây. Trước mặt cô là một nữ nhân thân vận bạch y, váy áo phiêu diêu như mơ như ảo.
Nữ nhân đối diện rất đẹp. Vẻ đẹp này không sinh động, dồi dào sức sống như Hiểu My mà là vẻ đẹp của năm tháng, của thời gian. Một vẻ đẹp lắng sâu từ trong tâm hồn, tư tưởng.
- Ta là khí linh của Hư Không thần cung.
Nữ nhân bạch y giới thiệu làm Hiểu My kinh hãi vô cùng. Thì ra, thanh cung bạc này không phải là một pháp bảo bình thường mà lại là Thần Cung. Pháp bảo đỉnh cấp, vượt qua cả mọi tồn tại mà đến giờ cô nhận biết được.
Nữ nhân Bạch y nói tiếp: - Cô có muốn nghe một câu chuyện xưa hay không?
- Xin nguyện ý lắng nghe! – Hiểu My chân thành đáp lời.
Nữ tử tự xưng là khí linh của Hư Không Thần Cung chầm chậm cất giọng ưu thương, như dẫn dắt Hiểu My ngược dòng thời gian, chìm vào trong xa xôi năm tháng.
Hiểu My chìm đắm vào câu chuyện của Khí linh, không biết từ bao giờ mà nước mắt đã ướt đẫm trên mi.
Thì ra, khí linh này tên gọi Điệp Y - từng là Hồng nhan tri kỷ của Hoàng Thần. Chỉ suýt chút nữa, hai người này trở thành đạo lữ với nhau. Nhưng rồi, trận chiến các vị thần nhanh chóng xảy ra. Đối thủ của Hoàng thần thèm khác một thứ pháp bảo bản mạng của Hoàng Thần, họ kéo tới mỗi lúc mỗi đông. Thủ đoạn mỗi lúc mỗi hiểm sâu, thâm độc.
Hôn lễ của Hoàng Thần và Điệp Y cũng là bị hủy đi trong tay bọn họ.
Cuộc chiến đó quả là đất chuyển trời rung, thảm khốc không sao kể xiết. Bốn vị thần cùng hợp nhau đối phó với Hoàng Thần. Điệp Y tu luyện kém hơn, không thể san sẻ trách nhiệm, lại còn trở thành gánh nặng của tình lang trong chiến trận.
Thời gian đó, Hoàng Thần đang tự mình luyện chế một pháp khí vô cùng lợi hại. Đó chính là Hư Không Bảo Khí. Nhưng từ bảo khí, muốn trở thành thần khí thì cần phải có Khí Linh. Hơn nữa, muốn áp chế hoàn toàn bốn vị thần kia, cần phải có một khí linh cực mạnh, có thể hòa nhập, thao túng thần cung, thuần phục và phối hợp nhịp nhàng với Hoàng thần, bất ly bất khí.
Điệp Y sau khi cân nhắc. Quyết định hi sinh chính bản thân mình. Nhảy vào lò lửa, thiêu đốt bản thân, dẫn nhập linh hồn để hóa thành khí linh cho Hư Không Thần Cung, bất oán, bất hối.
Hoàng Thần trong giây phút thấy thần cung xuất thế, khí linh hiện ra thì đau đớn tột cùng… Huyết lệ từng giọt tuông trào. Vừa oán kẻ thù, lại oán chính bản thân mình vô năng, không bảo vệ được hồng nhan tri kỷ.
Trận chiến đó, dù cuối cùng Hoàng Thần chiến thắng. Nhưng đó là thắng thảm. Cái giá phải trả quá lớn. Hoàng Thần không thể nào chấp nhận được.
Trận chiến của các vị thần vẫn liên tục tiếp diễn. Nhưng mà Hoàng Thần càng ngày càng suy sụp, rất nhanh đã trở thành một lưu tinh, sa xuống chân trời.
Trước khi tan biến, Hoàng thần đã đặt Hư Không Thần Cung vào tòa cung điện này, đánh nó vào Thâm Uyên địa ngục. Hi vọng sẽ có một ngày, gặp được người hữu duyên, giúp cho Điệp Y lần nữa nhìn thấy ánh nắng mặt trời mà không phải bị kẻ thù đọa đày, vùi dập.
Cung điện này cũng là một pháp bảo của Hoàng thần. Chỉ là năm tháng vô tận, chính khí của nó bị ăn mòn, thay thế vào đó là tử khí và hắc ám bao quanh. Nếu không phải cảm nhận được hơi thở của “thần" trong cơ thể Hiểu My, Điệp Y đã không dùng sức mạnh đang suy yếu của cô, mở ra thông đại bí mật này, cùng cô một lần gặp gỡ.
………………………………………………………………………….
Câu chuyện của Điệp Y làm cho Hiểu My trong lòng thổn thức. Cảm thương cho số phận của đôi tình nhân quá nhiều khổ lụy.
Hướng về phía của khí linh thần cung, Hiểu My lên tiếng: Ta có thể giúp gì cho tiền bối?
Điệp Y nhìn cô thật sâu. Nàng nói:
- “Cô là người hữu duyên. Trên người của cô, ta cảm nhận được hơi thở của sự hồn nhiên, vô tư. Rất gần gũi, rất thân thiện… tựa như trên người chàng ấy khi xưa.
Ta muốn cô đưa ta rời khỏi nơi đây. Ta sẽ trợ giúp cho cô, chỉ cần cô hứa giúp ta một chuyện."
- Mời tiền bối cứ nói. Chỉ cần trong khả năng của mình. Ta sẽ cố gắng thực hiện.
Tiếp theo, Điệp Y nói qua điều kiện của mình. Hiểu My suy nghĩ một chút liền đáp lời. Dù không đảm bảo mình có thể hoàn thành được theo yêu cầu của nàng (ĐY), nhưng cô sẽ cố gắng hết khả năng của mình. Nếu có thể giúp đỡ một phần công sức cho đôi tình nhân này được gặp lại một lần. Cũng là đáng giá.
Tiếp theo, tại không gian trắng xóa do khí linh tạo thành. Hiểu My dưới sự hướng dẫn của Điệp Y đang không ngừng luyện tập Hư Không Thần Cung.
Cánh cung này nhìn qua thì gọn nhẹ. Nhưng trọng lượng của nó không thua gì Như Ý Côn. Hơn nữa, bản thân Hư Không Thần Cung lại không có mũi tên. Bởi lẽ, thứ mà thần cung này bắn ra chính là kình khí hóa hình, tấn công thẳng vào linh lực, thần lực của đối phương. Thập phần nguy hiểm.
Hư Không Thần Cung này quả là thần khí chuyên để đối phó với các vị thần. Đáng tiếc, để có được một thần khí như thế này, cái giá phải trả đúng là không thể nào tưởng tượng. Haiz.
- Hảo kiếm. – Hắn vui vẻ cười.
Tiếp theo, nhị sư huynh dùng chính thanh kiếm này vẽ một đường trên bàn đá, bàn đá lập tức bị chém làm hai.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên một câu: Lợi hại.
Cuộn da thú trên mặt bàn khi được chuyển đến tay Hiểu My, cô nhìn thấy trên đó có mấy chữ: Vô Ảnh Kiếm Pháp. Lúc mở ra xem thì thấy ngoại trừ hướng dẫn các chiêu thức của bộ kiếm pháp này, còn giới thiệu thêm một dòng vô cùng bắt mắt, nổi trội: “Pháp bảo tùy thân của Hoàng Thần".
- Haiz. Đã là pháp bảo tùy thân thì chắc chắn lợi hại vô cùng. Nhị sư huynh. Huynh hãy giữ lấy bên người. Tu luyện tốt vào để mai này muội có thể dựa vào huynh mà cậy mạnh. Ha ha ha.
Hiểu My hớn hở cười. Cô mặc dù rất thích thanh kiếm này. Nhưng mà thấy rằng nó không phải thuộc về mình. Thanh âm triệu hoán cô vẫn còn tồn tại ở phía trước. Vì thế, vô cùng thức thời mà đưa cho Lữ Tuấn. Hai mắt dào dạt tiếu ý. Mỗ nữ trong lòng thầm nhủ: “Dù sao, chính huynh ấy mới là người lấy được bảo khí về đây. Quân tử không chiếm lợi kẻ khác. Nhất là kẻ ở bên cạnh mình nha".
Lữ Tuấn thì rất muốn tặng thanh kiếm cho Hiểu My. Nhưng sau khi nghe mỗ nữ “một phen bày tỏ" thì đành thuận theo. Nếu Hiểu My thật sự muốn dựa dẫm vào hắn thì đúng là cầu còn không được. Diễm phúc quá bất ngờ.
Tiếp theo, năm người bọn họ lại tiếp tục trở lại với “thông đạo đặc biệt". Hiểu My hớn hở dẫn theo các nam nhân của mình đi cạy tinh thạch trên tường. Chỉ có điều, âm thanh triệu hoán trong đầu cô càng lúc càng dữ dội.
Nửa canh giờ sau, họ lại đứng trước một cánh cửa đá khác. Hiểu My có thể chính xác khẳng định. Thanh âm bí ẩn thôi thúc cô là từ phía sau cánh cửa này vọng ra. Một lần nữa, mỗ nữ nhân lại sử dụng thần lực của bản thân. Cửa đá sau một cú vỗ đầy dã man, đã oanh liệt hi sinh.
Có điều, khi cánh cửa ầm ầm đổ xuống, cũng là lúc xuất hiện một vầng sáng trắng tràn ra, hút lấy cả bốn người đến một không gian khác.
Đoàn người của Hiểu My đợi cho vầng sáng chói lóa tan đi, vừa mở mắt ra đã thấy bản thân đang đứng trước một cánh đồng ngập tràn cỏ hoa, đẹp đến ngất ngây, đẹp đến lay động lòng người. Phía cuối cánh đồng hoa, một thạch đài được dựng rất cao. Trên thạch đài đặt một cánh cung màu bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang thần thánh, không thể khinh nhờn.
Hiểu My cảm thấy rất thích cây cung bạc này. Hình ảnh Nữ thần xạ tiễn trong các bộ tiểu thuyết kiếm hiệp, võ hiệp luôn là một nỗi ám ảnh rất lớn với cô. Bên cạnh đó, âm thanh triệu hoán thật sự xuất phát từ thạch đài ở phía xa kia, chính xác hơn là xuất phát từ thanh cung. Vì vậy, Hiểu My bắt buộc phải đạt được nó cho bằng được.
Hiểu My nhún người, muốn dùng khinh công để bay về phía thạch đài cao. Tiếc thay, nơi này như có cấm chế bao quanh. Chẳng thể nào nâng người lên cách xa mặt đất quá một thước.
Mỗ nữ sau khi thử vài lần đều thất bại thì càng khẳng định suy đoán của mình. Xem ra, phải băng qua cánh đồng hoa cỏ này về phía thạch đài. Nhưng mà, hoa càng đẹp càng có độc. Nhìn cả cánh đồng rực rỡ này, tự dưng, Hiểu My cảm thấy ê răng.
- Ta sẽ lấy Cây cung đó về cho muội. Cánh đồng hoa này xen lẫn với những loại thảo dược trân quý chính là độc dược kịch độc. Người không biết, vô tình chạm phải, sẽ mất mạng như không.
Khúc Văn nhìn Hiểu My khẳng định.
- Được. Muội cùng đi với huynh. Cơ thể muội bách độc bất xâm. Chỉ cần chú ý một chút là không thành vấn đề.
Nữ nhân nào đó hai mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào cánh đồng hoa, tà ác cười cười. Ha ha. Linh dược và độc dược đều là thứ hữu dụng. Đã gặp được báu vật như thế, sao bản thân có thể bỏ qua.
Cho nên tiếp theo đó, Lữ Tuấn và Hạ Lan Nhật vẫn đứng trước cánh đồng hoa, nhìn hai người Khúc Văn và Hiểu My một đường tiến về phía thạch đài. Họ đi tới đâu thì toàn bộ linh dược, độc dược quý giá đều bị thu hái hết vào không gian giới chỉ. Miệng của Hiểu My cười toe toét, dường như không có dấu hiệu khép lại a.
Lữ Tuấn và Hạ Lan Nhật nhìn nhau, bất đắc dĩ, lắc đầu cười cười. Nữ thần của họ đúng là đáng yêu quá mức. (Haiz.. tình nhân trong mắt hóa tây thi. Ta phục!)
Hiểu My và Khúc Văn mất hai canh giờ mới tới được bên Thạch đài. Tới lúc này, cấm chế mới mất đi. Mỗ nữ phi thân lên cao, nhận lấy bảo cung. Thế nhưng khi bàn tay vừa chạm đến cánh cung bằng bạc thì dị tượng lại xảy ra. Cả Hiểu My và cánh cung đồng thời biến mất.
Hiểu My lúc này đang ở trong một không gian hoàn toàn màu trắng, bồng bềnh, phiêu đãng như đạp trên mây. Trước mặt cô là một nữ nhân thân vận bạch y, váy áo phiêu diêu như mơ như ảo.
Nữ nhân đối diện rất đẹp. Vẻ đẹp này không sinh động, dồi dào sức sống như Hiểu My mà là vẻ đẹp của năm tháng, của thời gian. Một vẻ đẹp lắng sâu từ trong tâm hồn, tư tưởng.
- Ta là khí linh của Hư Không thần cung.
Nữ nhân bạch y giới thiệu làm Hiểu My kinh hãi vô cùng. Thì ra, thanh cung bạc này không phải là một pháp bảo bình thường mà lại là Thần Cung. Pháp bảo đỉnh cấp, vượt qua cả mọi tồn tại mà đến giờ cô nhận biết được.
Nữ nhân Bạch y nói tiếp: - Cô có muốn nghe một câu chuyện xưa hay không?
- Xin nguyện ý lắng nghe! – Hiểu My chân thành đáp lời.
Nữ tử tự xưng là khí linh của Hư Không Thần Cung chầm chậm cất giọng ưu thương, như dẫn dắt Hiểu My ngược dòng thời gian, chìm vào trong xa xôi năm tháng.
Hiểu My chìm đắm vào câu chuyện của Khí linh, không biết từ bao giờ mà nước mắt đã ướt đẫm trên mi.
Thì ra, khí linh này tên gọi Điệp Y - từng là Hồng nhan tri kỷ của Hoàng Thần. Chỉ suýt chút nữa, hai người này trở thành đạo lữ với nhau. Nhưng rồi, trận chiến các vị thần nhanh chóng xảy ra. Đối thủ của Hoàng thần thèm khác một thứ pháp bảo bản mạng của Hoàng Thần, họ kéo tới mỗi lúc mỗi đông. Thủ đoạn mỗi lúc mỗi hiểm sâu, thâm độc.
Hôn lễ của Hoàng Thần và Điệp Y cũng là bị hủy đi trong tay bọn họ.
Cuộc chiến đó quả là đất chuyển trời rung, thảm khốc không sao kể xiết. Bốn vị thần cùng hợp nhau đối phó với Hoàng Thần. Điệp Y tu luyện kém hơn, không thể san sẻ trách nhiệm, lại còn trở thành gánh nặng của tình lang trong chiến trận.
Thời gian đó, Hoàng Thần đang tự mình luyện chế một pháp khí vô cùng lợi hại. Đó chính là Hư Không Bảo Khí. Nhưng từ bảo khí, muốn trở thành thần khí thì cần phải có Khí Linh. Hơn nữa, muốn áp chế hoàn toàn bốn vị thần kia, cần phải có một khí linh cực mạnh, có thể hòa nhập, thao túng thần cung, thuần phục và phối hợp nhịp nhàng với Hoàng thần, bất ly bất khí.
Điệp Y sau khi cân nhắc. Quyết định hi sinh chính bản thân mình. Nhảy vào lò lửa, thiêu đốt bản thân, dẫn nhập linh hồn để hóa thành khí linh cho Hư Không Thần Cung, bất oán, bất hối.
Hoàng Thần trong giây phút thấy thần cung xuất thế, khí linh hiện ra thì đau đớn tột cùng… Huyết lệ từng giọt tuông trào. Vừa oán kẻ thù, lại oán chính bản thân mình vô năng, không bảo vệ được hồng nhan tri kỷ.
Trận chiến đó, dù cuối cùng Hoàng Thần chiến thắng. Nhưng đó là thắng thảm. Cái giá phải trả quá lớn. Hoàng Thần không thể nào chấp nhận được.
Trận chiến của các vị thần vẫn liên tục tiếp diễn. Nhưng mà Hoàng Thần càng ngày càng suy sụp, rất nhanh đã trở thành một lưu tinh, sa xuống chân trời.
Trước khi tan biến, Hoàng thần đã đặt Hư Không Thần Cung vào tòa cung điện này, đánh nó vào Thâm Uyên địa ngục. Hi vọng sẽ có một ngày, gặp được người hữu duyên, giúp cho Điệp Y lần nữa nhìn thấy ánh nắng mặt trời mà không phải bị kẻ thù đọa đày, vùi dập.
Cung điện này cũng là một pháp bảo của Hoàng thần. Chỉ là năm tháng vô tận, chính khí của nó bị ăn mòn, thay thế vào đó là tử khí và hắc ám bao quanh. Nếu không phải cảm nhận được hơi thở của “thần" trong cơ thể Hiểu My, Điệp Y đã không dùng sức mạnh đang suy yếu của cô, mở ra thông đại bí mật này, cùng cô một lần gặp gỡ.
………………………………………………………………………….
Câu chuyện của Điệp Y làm cho Hiểu My trong lòng thổn thức. Cảm thương cho số phận của đôi tình nhân quá nhiều khổ lụy.
Hướng về phía của khí linh thần cung, Hiểu My lên tiếng: Ta có thể giúp gì cho tiền bối?
Điệp Y nhìn cô thật sâu. Nàng nói:
- “Cô là người hữu duyên. Trên người của cô, ta cảm nhận được hơi thở của sự hồn nhiên, vô tư. Rất gần gũi, rất thân thiện… tựa như trên người chàng ấy khi xưa.
Ta muốn cô đưa ta rời khỏi nơi đây. Ta sẽ trợ giúp cho cô, chỉ cần cô hứa giúp ta một chuyện."
- Mời tiền bối cứ nói. Chỉ cần trong khả năng của mình. Ta sẽ cố gắng thực hiện.
Tiếp theo, Điệp Y nói qua điều kiện của mình. Hiểu My suy nghĩ một chút liền đáp lời. Dù không đảm bảo mình có thể hoàn thành được theo yêu cầu của nàng (ĐY), nhưng cô sẽ cố gắng hết khả năng của mình. Nếu có thể giúp đỡ một phần công sức cho đôi tình nhân này được gặp lại một lần. Cũng là đáng giá.
Tiếp theo, tại không gian trắng xóa do khí linh tạo thành. Hiểu My dưới sự hướng dẫn của Điệp Y đang không ngừng luyện tập Hư Không Thần Cung.
Cánh cung này nhìn qua thì gọn nhẹ. Nhưng trọng lượng của nó không thua gì Như Ý Côn. Hơn nữa, bản thân Hư Không Thần Cung lại không có mũi tên. Bởi lẽ, thứ mà thần cung này bắn ra chính là kình khí hóa hình, tấn công thẳng vào linh lực, thần lực của đối phương. Thập phần nguy hiểm.
Hư Không Thần Cung này quả là thần khí chuyên để đối phó với các vị thần. Đáng tiếc, để có được một thần khí như thế này, cái giá phải trả đúng là không thể nào tưởng tượng. Haiz.
Tác giả :
Mymy2018