Bàn Sơn
Chương 27: Thất bộ đăng thiên (bảy bước lên trời)
Chương 27: Thất bộ đăng thiên (bảy bước lên trời)
Tất cả những việc mà Phong Tập Tập biết được đều đã nói hết ra sau đó một lần nữa trở lại kết giới yêu vương tĩnh dưỡng. Hai người Khúc Liễu cũng không lưu lại thêm nữa, chào mọi người rồi rời núi.
Ước chừng khoảng hai tháng sau, Liễu Diệc trở lại Hầu Nhi Cốc, quả nhiên bọn họ không phụ nhờ vả đưa sửu nương của Lương Tân từ khu tội hộ đi ra. Trên suốt quãng đường Liễu Diệc xưng hô mẹ mẹ con con, Lương thị được yêu mà sợ hãi, mãi đến khi vào trong sơn cốc nhìn thấy con trai, chỉ cảm thấy tựa như một giấc mơ, nỗi vui sướng này thật sự là không ngôn từ nào có thể biểu đạt được.
Triều đình, Chu Ly đạo tràng, Đông Hải Càn. . . Rất nhiều thế lực đều chạy tới đưa ra nghi vấn sau khi Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc ra khỏi núi. Chẳng qua hai người sớm đã tạo ra một lời nói dối không hề sơ hở, thêm vào đó ngoại nhân căn bản không biết trong Khổ Nãi Sơn còn có một tộc hung viên, tự nhiên phải tin tưởng cách nói của bọn họ, mũi thương chỉ hướng tà tu nhất mạch của Trúc Ngũ.
Tảng đá luôn đè nặng trong lòng Lương Tân rốt cuộc được thả xuống, bắt đầu chuyên tâm tu hành. Sư phụ Hồ Lô mặc dù không biết chữ nhưng làm thợ mộc thì tay nghề không tệ, án chiếu theo độ cứng rắn của Dương Thọ tà cung mà làm cho hắn một thanh trường cung không kém hơn nhiều lắm.
Luyện hóa nguyên lực hành thổ trong cơ thể, tu tập xạ thuật, cùng đám hầu tử vật lộn, bồi sư phụ khoe khoang chữ nghĩa. . . Lương Tân mỗi ngày đều bận rộn quay cuồng.
Đặc biệt là cùng đánh vật với đám hầu tử, đầu tiên là so sức mạnh, Lương Tân thuần túy là không thể so sánh; sức mạnh không được vậy so thân pháp, càng không phải nói, thân pháp càng không được, còn so phản ứng. . . Lương Tân tức giận hầm hừ theo đám hầu tử bắt đầu đánh lộn.
Dưới sự chỉ điểm của Thanh Mặc, đối với con đường luyện hóa linh nguyên theo Hành thổ tâm pháp Lương Tân càng ngày càng thuần thục, chân nguyên trong cơ thể được luyện hóa càng lúc càng nhanh.
Một ngày, yêu vương Hồ Lô sau khi kiểm tra tiến cảnh của Lương Tân rất cao hứng cười nói:
- Cứ theo đà này sau mười năm nữa là có thể luyện hóa sạch linh nguyên của ngọc bích cho bản thân sử dụng. Sau đó lại dùng tà cung hút ra nguyên thần của thạch mạch, lại thêm bảy tám năm công phu nữa thì luyện hóa được không sai biệt lắm.
Luyện hóa ngọc bích dùng mười năm, luyện hóa thạch mạch dùng tám năm, cũng không phải ngọc bích lưu lại lực lượng nhiều hơn so với thạch mạch, mà là chân nguyên của bản thân Lương Tân càng ngày càng hùng hậu, tốc độ luyện hóa cũng bởi vậy mà càng thêm nhanh.
Lương Tân tính toán một lúc, đến khi đó bản thân đã ba mươi tuổi, vẫn được xem là trẻ tuổi, vô cùng hưng phấn dò hỏi:
- Đến lúc đó tu vi của con sẽ cao đến mức nào?
Hồ Lô thoáng suy ngẫm rồi trả lời:
- Nhất định đánh không lại ta!
Tiểu nha đầu Thanh Mặc đứng bên cạnh cười hi hì, giải thích cho Lương Tân:
- Tu sĩ nhân gian chúng ta chia tu hành làm bảy giai đoạn, gọi là 'thất bộ đăng thiên*'!
(*:bảy bước lên trời)
Lương Tân nhướng mày đầy hứng thú, cười nói:
- Nói ra nghe thử.
'Thất bộ đăng thiên', đại biểu cho bảy cảnh giới tu hành của tu sĩ, phân biệt là: Quát cốt, Đạn Tâm, Thanh Sắc, Hải Thiên, Huyền Cơ, Tiêu Diêu và Đoan Trà.
Thanh Mặc gập từ ngón tay từng bước từng bước giải thích cho Lương Tân:
- Nhất bộ Quát Cốt , là điều chỉnh cải tạo thân thể thích ứng với trạng thái tu hành. Ngoại trừ luyện công dưỡng khí ra thì còn phải phối hợp với dược liệu châm cứu, có một số môn tông còn để trưởng bối ra tay tẩy tủy cho đệ tử, quá trình này thống khổ vô cùng cho nên gọi là Quát Cốt(Cạo xương!). Tu sĩ nhất bộ là sơ cấp nhất, so với người bình thường thì thân thể chỉ cường tráng hơn một chút mà thôi.
Lương Tân lĩu lưỡi, bắt người ta chịu khổ trước rồi sướng sau.
- Sau khi Quát cốt thân thể đã có thể cảm nhận được thiên địa linh nguyên, sẽ bắt đầu nhị bộ Đạn Tâm. Tên như ý nghĩa, Đạn Tâm chính là muốn phủi quét đi bụi bẩn trong tâm, cũng chính là cái được gọi là trảm diệt phàm tình. Có một viên đạo tâm mới có thể tiến thêm một bước cảm thụ thiên địa linh nguyên, dẫn nhập vào trong cơ thể. Đạt đến Nhị bộ đã có thể luyện hóa chân nguyên cho bản thân sử dụng, thi triển các loại pháp thuật đơn giản.
Khúc Thanh Mặc thiên tư vô cùng tốt, tám tuổi tiến nhập Càn Sơn đạo, mất thời gian hai năm hoàn thành Quát Cốt, nhưng ở Đạn Tâm kỳ thì ngừng lại không tiến, vì vậy Nam Dương chân nhân mới nhân dịp này ra tay giúp nàng 'đoạn diệt phàm tình', cuối cùng chết ở Khổ Nãi Sơn.
Khúc Thanh Mặc chỉ vào mũi mình, rất vô tư cười nói:
- Muội bây giờ là tu sĩ nhị bộ!
- Bước thứ ba Thanh Sắc, nói đến chính là cảm giác, có đạo tâm rồi liền có thể cảm ngộ đầy đủ biên hóa của linh nguyên trong thiên địa, do đó tiếp xúc đến một cái cảnh giới mà trước đây mình chưa từng nghe thấy hoặc nhìn thấy, xung quanh cũng trở nên sinh động rực rỡ nhiều màu sắc hơn. Đến bước này mới được tính là chân chính bước vào con đường tu hành, cũng chân chính có được bản lĩnh lợi hại.
Bước thứ tư Hải Thiên, tu sĩ ở giai đoạn này bắt đầu từ từ thăm dò thí nghiệm đưa bản thân hòa nhập vào tự nhiên, lĩnh ngộ xu thế của thiên địa, cho nên đặc trưng của Hải Thiên là cùng tan cùng hợp. Đến giai đoạn này rồi tu sĩ có thể ngự khí lăng phong. Trúc Ngũ, kẻ đã bị ba huynh đệ hợp lực đánh chết ở ty sở chính là tu sĩ tứ bộ, nói như vậy có nghĩa là tu sĩ tứ bộ đã có thể làm chưởng môn của một môn tông nhỏ.
Bước thứ năm Huyền Cơ, tan vào trong thiên địa mới có thể lĩnh ngộ được huyền cơ trong thiên địa. Tu sĩ của giai đoạn này đã có tư cách thăm dò thiên cơ. Sư phụ của Thanh Mặc, Nam Dương chân nhân, chính là tu sĩ ngũ bộ. Đến cấp bậc này rồi cho dù ở danh môn đại tông cũng là nhân vật trọng yếu cùng cấp với trưởng lão, hộ pháp.
Bước thứ sáu Tiêu Diêu, hoàn toàn lĩnh ngộ huyền bí của thiên địa, có thể bay lên chín tầng trời, chui xuống sâu ngàn trượng, trên đời không có chỗ nào là không đi được, cảnh giới của đại tông sư. Theo trí nhớ của Thanh Mặc, chưởng môn của Đông Hải Càn chỉ còn các Tiêu Diêu kỳ một đường tơ mỏng, lúc này đang bế quan tu luyện, toàn lực đột phá.
- Còn về bước thứ bảy Đoan Trà(bưng trà). . .
Thanh Mặc đột nhiên không nói nữa, cười hì hì nhìn Lương Tân.
Lương Tân vẫn luôn bồi tiếp sư phụ khoe chữ nghĩa, chút nhãn lực này đương nhiên là phải có, lập tức tiếp lời dò hỏi:
- Đoan Trà? Cái tên này rất cổ quái, rốt cuộc là dạng cảnh giới gì?
Khúc Thanh Mặc lắc đầu cười lớn:
- Bưng trà tiễn khách đi, đến bước thứ bảy đó là thần tiên sống, phải phi thăng rồi!
Lương Tân cười ha hả, kỳ thật tên gọi của bước thứ bảy là Thường Nga, ý nghĩa là tu hành đến cảnh giới thứ bảy đã phải bay lên mặt trăng cùng Thường Nga nói chuyện giải sầu, đó vốn là câu nói đùa vui, chẳng qua tiểu nha đầu cảm thấy không được hay cho lắm liền trực tiếp đổi thành 'Đoan Trà'!!!
Quát Cốt, Đạn Tâm, Thanh Sắc, Hải Thiên, Huyền Cơ, Tiêu Diêu, Đoan Trà(Thường Nga), thất bộ đăng thiên, bảy cảnh giới tu hành, tu sĩ nhân gian cũng theo đó mà phân chia ra làm bảy cấp bậc, mỗi một cấp bậc là một lần biến đổi, tăng vọt về chất.
Cho dù tu sĩ ở cùng một cấp bậc, nhưng bởi vì trình độ lĩnh ngộ khác nhau, chênh lệch cũng là cực lớn.
Tiểu nha đầu Thanh Mặc khi giảng giải đã tận lực nói một cách đơn giản dễ hiểu nhất, nhưng Lương Tân nghe xong mà đầu óc quay cuồng, đối với việc miêu tả cảnh giới 'thất bộ đăng thiên' không theo góc độ lực lượng để giải thích mà lấy cảm giác, cảm ngộ để gọi tên, dựa vào ngộ tính của Lương Tân có thể nghe hiểu được đó mới là việc lạ.
Trừ khi có người đưa thất bộ đăng thiên phân chia thành: Đạp con kiến, bắt con thỏ, đá con báo, đập con gấu. . . Cụ thể như vậy thì may ra Lương Tân nghe mới hiểu được.
Tất cả những việc mà Phong Tập Tập biết được đều đã nói hết ra sau đó một lần nữa trở lại kết giới yêu vương tĩnh dưỡng. Hai người Khúc Liễu cũng không lưu lại thêm nữa, chào mọi người rồi rời núi.
Ước chừng khoảng hai tháng sau, Liễu Diệc trở lại Hầu Nhi Cốc, quả nhiên bọn họ không phụ nhờ vả đưa sửu nương của Lương Tân từ khu tội hộ đi ra. Trên suốt quãng đường Liễu Diệc xưng hô mẹ mẹ con con, Lương thị được yêu mà sợ hãi, mãi đến khi vào trong sơn cốc nhìn thấy con trai, chỉ cảm thấy tựa như một giấc mơ, nỗi vui sướng này thật sự là không ngôn từ nào có thể biểu đạt được.
Triều đình, Chu Ly đạo tràng, Đông Hải Càn. . . Rất nhiều thế lực đều chạy tới đưa ra nghi vấn sau khi Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc ra khỏi núi. Chẳng qua hai người sớm đã tạo ra một lời nói dối không hề sơ hở, thêm vào đó ngoại nhân căn bản không biết trong Khổ Nãi Sơn còn có một tộc hung viên, tự nhiên phải tin tưởng cách nói của bọn họ, mũi thương chỉ hướng tà tu nhất mạch của Trúc Ngũ.
Tảng đá luôn đè nặng trong lòng Lương Tân rốt cuộc được thả xuống, bắt đầu chuyên tâm tu hành. Sư phụ Hồ Lô mặc dù không biết chữ nhưng làm thợ mộc thì tay nghề không tệ, án chiếu theo độ cứng rắn của Dương Thọ tà cung mà làm cho hắn một thanh trường cung không kém hơn nhiều lắm.
Luyện hóa nguyên lực hành thổ trong cơ thể, tu tập xạ thuật, cùng đám hầu tử vật lộn, bồi sư phụ khoe khoang chữ nghĩa. . . Lương Tân mỗi ngày đều bận rộn quay cuồng.
Đặc biệt là cùng đánh vật với đám hầu tử, đầu tiên là so sức mạnh, Lương Tân thuần túy là không thể so sánh; sức mạnh không được vậy so thân pháp, càng không phải nói, thân pháp càng không được, còn so phản ứng. . . Lương Tân tức giận hầm hừ theo đám hầu tử bắt đầu đánh lộn.
Dưới sự chỉ điểm của Thanh Mặc, đối với con đường luyện hóa linh nguyên theo Hành thổ tâm pháp Lương Tân càng ngày càng thuần thục, chân nguyên trong cơ thể được luyện hóa càng lúc càng nhanh.
Một ngày, yêu vương Hồ Lô sau khi kiểm tra tiến cảnh của Lương Tân rất cao hứng cười nói:
- Cứ theo đà này sau mười năm nữa là có thể luyện hóa sạch linh nguyên của ngọc bích cho bản thân sử dụng. Sau đó lại dùng tà cung hút ra nguyên thần của thạch mạch, lại thêm bảy tám năm công phu nữa thì luyện hóa được không sai biệt lắm.
Luyện hóa ngọc bích dùng mười năm, luyện hóa thạch mạch dùng tám năm, cũng không phải ngọc bích lưu lại lực lượng nhiều hơn so với thạch mạch, mà là chân nguyên của bản thân Lương Tân càng ngày càng hùng hậu, tốc độ luyện hóa cũng bởi vậy mà càng thêm nhanh.
Lương Tân tính toán một lúc, đến khi đó bản thân đã ba mươi tuổi, vẫn được xem là trẻ tuổi, vô cùng hưng phấn dò hỏi:
- Đến lúc đó tu vi của con sẽ cao đến mức nào?
Hồ Lô thoáng suy ngẫm rồi trả lời:
- Nhất định đánh không lại ta!
Tiểu nha đầu Thanh Mặc đứng bên cạnh cười hi hì, giải thích cho Lương Tân:
- Tu sĩ nhân gian chúng ta chia tu hành làm bảy giai đoạn, gọi là 'thất bộ đăng thiên*'!
(*:bảy bước lên trời)
Lương Tân nhướng mày đầy hứng thú, cười nói:
- Nói ra nghe thử.
'Thất bộ đăng thiên', đại biểu cho bảy cảnh giới tu hành của tu sĩ, phân biệt là: Quát cốt, Đạn Tâm, Thanh Sắc, Hải Thiên, Huyền Cơ, Tiêu Diêu và Đoan Trà.
Thanh Mặc gập từ ngón tay từng bước từng bước giải thích cho Lương Tân:
- Nhất bộ Quát Cốt , là điều chỉnh cải tạo thân thể thích ứng với trạng thái tu hành. Ngoại trừ luyện công dưỡng khí ra thì còn phải phối hợp với dược liệu châm cứu, có một số môn tông còn để trưởng bối ra tay tẩy tủy cho đệ tử, quá trình này thống khổ vô cùng cho nên gọi là Quát Cốt(Cạo xương!). Tu sĩ nhất bộ là sơ cấp nhất, so với người bình thường thì thân thể chỉ cường tráng hơn một chút mà thôi.
Lương Tân lĩu lưỡi, bắt người ta chịu khổ trước rồi sướng sau.
- Sau khi Quát cốt thân thể đã có thể cảm nhận được thiên địa linh nguyên, sẽ bắt đầu nhị bộ Đạn Tâm. Tên như ý nghĩa, Đạn Tâm chính là muốn phủi quét đi bụi bẩn trong tâm, cũng chính là cái được gọi là trảm diệt phàm tình. Có một viên đạo tâm mới có thể tiến thêm một bước cảm thụ thiên địa linh nguyên, dẫn nhập vào trong cơ thể. Đạt đến Nhị bộ đã có thể luyện hóa chân nguyên cho bản thân sử dụng, thi triển các loại pháp thuật đơn giản.
Khúc Thanh Mặc thiên tư vô cùng tốt, tám tuổi tiến nhập Càn Sơn đạo, mất thời gian hai năm hoàn thành Quát Cốt, nhưng ở Đạn Tâm kỳ thì ngừng lại không tiến, vì vậy Nam Dương chân nhân mới nhân dịp này ra tay giúp nàng 'đoạn diệt phàm tình', cuối cùng chết ở Khổ Nãi Sơn.
Khúc Thanh Mặc chỉ vào mũi mình, rất vô tư cười nói:
- Muội bây giờ là tu sĩ nhị bộ!
- Bước thứ ba Thanh Sắc, nói đến chính là cảm giác, có đạo tâm rồi liền có thể cảm ngộ đầy đủ biên hóa của linh nguyên trong thiên địa, do đó tiếp xúc đến một cái cảnh giới mà trước đây mình chưa từng nghe thấy hoặc nhìn thấy, xung quanh cũng trở nên sinh động rực rỡ nhiều màu sắc hơn. Đến bước này mới được tính là chân chính bước vào con đường tu hành, cũng chân chính có được bản lĩnh lợi hại.
Bước thứ tư Hải Thiên, tu sĩ ở giai đoạn này bắt đầu từ từ thăm dò thí nghiệm đưa bản thân hòa nhập vào tự nhiên, lĩnh ngộ xu thế của thiên địa, cho nên đặc trưng của Hải Thiên là cùng tan cùng hợp. Đến giai đoạn này rồi tu sĩ có thể ngự khí lăng phong. Trúc Ngũ, kẻ đã bị ba huynh đệ hợp lực đánh chết ở ty sở chính là tu sĩ tứ bộ, nói như vậy có nghĩa là tu sĩ tứ bộ đã có thể làm chưởng môn của một môn tông nhỏ.
Bước thứ năm Huyền Cơ, tan vào trong thiên địa mới có thể lĩnh ngộ được huyền cơ trong thiên địa. Tu sĩ của giai đoạn này đã có tư cách thăm dò thiên cơ. Sư phụ của Thanh Mặc, Nam Dương chân nhân, chính là tu sĩ ngũ bộ. Đến cấp bậc này rồi cho dù ở danh môn đại tông cũng là nhân vật trọng yếu cùng cấp với trưởng lão, hộ pháp.
Bước thứ sáu Tiêu Diêu, hoàn toàn lĩnh ngộ huyền bí của thiên địa, có thể bay lên chín tầng trời, chui xuống sâu ngàn trượng, trên đời không có chỗ nào là không đi được, cảnh giới của đại tông sư. Theo trí nhớ của Thanh Mặc, chưởng môn của Đông Hải Càn chỉ còn các Tiêu Diêu kỳ một đường tơ mỏng, lúc này đang bế quan tu luyện, toàn lực đột phá.
- Còn về bước thứ bảy Đoan Trà(bưng trà). . .
Thanh Mặc đột nhiên không nói nữa, cười hì hì nhìn Lương Tân.
Lương Tân vẫn luôn bồi tiếp sư phụ khoe chữ nghĩa, chút nhãn lực này đương nhiên là phải có, lập tức tiếp lời dò hỏi:
- Đoan Trà? Cái tên này rất cổ quái, rốt cuộc là dạng cảnh giới gì?
Khúc Thanh Mặc lắc đầu cười lớn:
- Bưng trà tiễn khách đi, đến bước thứ bảy đó là thần tiên sống, phải phi thăng rồi!
Lương Tân cười ha hả, kỳ thật tên gọi của bước thứ bảy là Thường Nga, ý nghĩa là tu hành đến cảnh giới thứ bảy đã phải bay lên mặt trăng cùng Thường Nga nói chuyện giải sầu, đó vốn là câu nói đùa vui, chẳng qua tiểu nha đầu cảm thấy không được hay cho lắm liền trực tiếp đổi thành 'Đoan Trà'!!!
Quát Cốt, Đạn Tâm, Thanh Sắc, Hải Thiên, Huyền Cơ, Tiêu Diêu, Đoan Trà(Thường Nga), thất bộ đăng thiên, bảy cảnh giới tu hành, tu sĩ nhân gian cũng theo đó mà phân chia ra làm bảy cấp bậc, mỗi một cấp bậc là một lần biến đổi, tăng vọt về chất.
Cho dù tu sĩ ở cùng một cấp bậc, nhưng bởi vì trình độ lĩnh ngộ khác nhau, chênh lệch cũng là cực lớn.
Tiểu nha đầu Thanh Mặc khi giảng giải đã tận lực nói một cách đơn giản dễ hiểu nhất, nhưng Lương Tân nghe xong mà đầu óc quay cuồng, đối với việc miêu tả cảnh giới 'thất bộ đăng thiên' không theo góc độ lực lượng để giải thích mà lấy cảm giác, cảm ngộ để gọi tên, dựa vào ngộ tính của Lương Tân có thể nghe hiểu được đó mới là việc lạ.
Trừ khi có người đưa thất bộ đăng thiên phân chia thành: Đạp con kiến, bắt con thỏ, đá con báo, đập con gấu. . . Cụ thể như vậy thì may ra Lương Tân nghe mới hiểu được.
Tác giả :
Đậu Tử Nha Hoa