Bản Sắc Nữ Đế
Chương 1-1: Tiết tử
Đông Phương có sông, tên Đại Hoang.
Ở trên đại lục này trong truyền thuyết, Đại Hoang Trạch, là một nơi kỳ dị, phong bế, lạc hậu, thần bí, đầm lầy khắp nơi, dã thú hoành hành, thân thể nam nữ trần truồng, bách tính ăn tươi nuốt sống... một nơi dã man.
Đầm lầy bốn phía, địa thế chim bay khó lọt, để quốc thổ rộng lớn này, cách ly khỏi tầm mắt của hắn. Các quốc gia Đại Yến, Đông Đường, Nam Tề xung quanh đối với khối đất đai thần bí này, tràn ngập hiếu kỳ cùng dã tâm, nhưng không có cửa để mà vào.
Cũng không phải là không có quốc gia đánh chủ ý đến Đại Hoang Trạch, dù sao Đại Hoang Trạch chiếm diện tích vượt xa bất kỳ một quốc gia nào hiện nay.
Đương nhiên, các quốc gia quang minh đường hoàng, sẽ không dễ dàng để người ta mơ ước đến quốc thổ. Bọn họ càng có lý do đường đường chính chính hơn.
"Người nhân nước láng giềng bị vây ở trong đầm lầy, các ngươi nhất định ăn không no mặc không đủ ấm, cực kỳ khát vọng cuộc sống tự do giàu có của người ngoài. Bây giờ, chúng ta sẽ đến cứu các ngươi."
Đại Yến của thành Vân Lôi đã đến.
Nam Tề của Tây Phiên đến rồi.
Bọn họ thâm tình gọi người đầu hàng ở bờ bên kia đầm lầy, biểu đạt ý nghĩ tự mình đem Đại Hoang Trạch dâng hiến, từ trong cuộc nước sôi lửa bỏng cứu lấy tâm nguyện đẹp đẽ, sau khi chào hỏi cùng mấy con ếch xanh và rắn, bọn họ cuồn cuộn mở cửa Đại Hoang Trạch.
Sau một ngày, nhiều người tiến vào trong đầm lầy mênh mông vô bờ đều hốt hoảng trở ra, lưu lại vô số di tích thi thể điêu khắc tự nhiên.
Các binh sĩ vừa mới tiến vào Đại Hoang Trạch ba dặm, trước tiên bị độc hỏa đầm lầy thiêu cháy một nửa, lại kỳ lạ bị băng đầm lầy đóng băng một nửa. Những tinh thể băng đầm lầy màu đen bình thường, mỹ lệ, hư ảo kia, ánh sáng bảy màu xán lạn lập lòe dưới ánh mặt trời, nhưng mà ủng các binh sĩ vừa mới bước lên mặt băng kia, liền nghe thấy tiếng vỡ vụn nhỏ, sức hút to lớn tóm chặt lấy lòng bàn chân của họ, một luồng khí âm hàn trong nháy mắt từ lòng bàn chân trái leo lên trái tim, răng rắc một tiếng, đoạn tuyệt sự sống.
Cuối cùng, mấy ngàn người đứng trên mặt đất đen kia, lấy các loại tư thế chuyển động vĩnh cửu, vĩnh viễn cảnh cáo tất cả các kẻ xâm lấn rục rà rục rịch.
Từ đây, bốn phía Đại Hoang Trạch, đều trở nên yên tĩnh.
Các quân chủ các nước, đều phẫn nộ phất tay áo lên, xuống lầu tự tìm nguyên nhân.
"Không cần để ý đến quốc gia kia, đều là một đám mọi rợ."
"Huyết nhục sinh đẻ. Huynh đệ cộng thê."
"Huynh đệ cộng thê. Phụ tử cũng cộng thê."
"Không chỉ cộng thê còn cộng phu. Tỷ muội cộng phu. Mẫu nữ cộng phu. Di nương cháu gái đều cộng phu."
*Cộng thê, cộng phu: ta không hiểu lắm, chắc là nói chế độ đa phu đa thê...
"Quốc lực lạc hậu. Chính quyền vô năng. Bách tính ăn không no, mặc không đủ ấm, y phục mặc toàn là nhìn xuyên thấu. Đáng thương."
"A a, làm sao để xuất môn trên phố bây giờ?"
"Ở trần."
"A a a nhất định có rất nhiều nữ nhân trần truồng, ta muốn tới xem..."
...
Tin tức náo động, lan qua đầm lầy hôi đen, xa dần.
Quân chủ các quốc gia không tiến vào Đại Hoang Trạch, quay đầu suy ngẫm lại, địa hình này kỳ dị, người Đại Hoang Trạch cũng không ra được, dường như không uy hiếp gì. Nói cho cùng, vậy là toàn bộ chỗ đất đầm lầy đều nghèo, coi như địa bàn lớn, đoạt được hình như cũng không có chỗ gì hay?
Băng đầm lầy Đại Hoang Trạch trên thân thể điêu khắc, bởi vậy đất đứng kinh niên lâu ngày, không ai đi nhặt xác, đám người Đại Hoang Trạch, dường như cũng không ngại cửa nhà có cơ thể sống điêu khắc. Tình cờ gặp được chuyện lớn, cả nước thì chúc mừng, còn có thể tràn ra, cho đám tượng băng này khoác lụa hồng.
Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó.
Nơi xa xăm Đại Hoang Trạch, pháo mừng nổ vang, một đám người tràn ra, rất vui mừng cho đám điêu khắc kia treo hoa lụa gấm vóc, đoạn tơ tằm mỹ lệ, hoa văn phức tạp, để ở một quốc gia nào đều đáng giá ngàn vàng, nhưng lại tùy tiện khoác trên một đám "thi thể điêu khác" ở đây.
"Ha ha ha, Hữu quốc sư đại nhân vào chỗ, chúng ta cần phải có tân vương, ăn mừng ăn mừng."
Mọi người vây quanh tượng điêu khắc màu sắc rực rỡ khiêu vũ hát rượu mừng, lén lút chơi đoán số đánh bài, xong thì lập tức giải tán, băng trên đầm lầy, chỉ còn lại những bức tượng kia, đứng thẳng lạnh lùng.
Hoa từ từ rơi rụng, rơi xuống, cuốn lá cây khô vàng rơi xuống một chỗ.
Một đoạn tơ tằm bị mưa gió làm mòn, rách tơi tả như mạng nhện, tung bay bần bật trong gió.
Một thời gian trôi qua.
Một ngày nào đó, pháo mừng nổ vang nơi Đại Hoang Trạch xa xôi, tiếng hoan hô như sấm, một đám người vui mừng hoan hỉ mà tràn ra, đem hoa tàn lụa là trên tượng điêu khắc kéo xuống, đổi thành tợ lụa càng mỹ lệ hơn.
"Ha ha ha Hữu quốc sư đại nhân nâng đỡ tân vương. Quốc sư mỹ mạo nhìn xa trông rộng. Nữ vương xuất thân hào môn. Ăn mừng. Ăn mừng."
Một ít đoạn tơ tằm bị gió cuốn ra ngoài, bị thợ săn bên ngoài kinh hỉ nhặt lên, cầm bán lấy tiền. Người Đại Hoang Trạch hiểu rõ, chà chà hai tiếng, ném tới càng nhiều tấm lụa hơn, treo ở trên đũng quần tượng điêu khắc trước cửa.
"Những kẻ ngốc bên ngoài kia, ăn không no mặc không đủ ấm, cảm thấy đáng thương, phù bần! Phù bần!"
*Phù bần: giúp đỡ kẻ nghèo
Lại một thời gian trôi qua.
Một hôm nào đó, pháo mừng lần nữa nổ vang nơi Đại Hoang Trạch xa xôi tất cả đầm lầy đều đang chấn động, càng nhiều người trào ra, đối với tượng điêu khắc nổ đầy khói hoa trước cửa, băng trên đầm lầy chấn động đến nỗi rơi mất vài viên, lăn leng keng leng keng.
"Ha ha ha quốc sư đại nhân coi trọng nữ vương. Cưới nàng cưới nàng. Ăn mừng ăn mừng."
Lại một ít thời gian trôi qua.
Một đám người trào ra...
"Ha ha ha nữ vương mang thai. Sắp sinh sắp sinh. Ăn mừng ăn mừng."
"Chúc ngươi cái trứng, nữ vương còn chưa gả cho quốc sư đấy. Xong rồi..."
Lại một ít thời gian trôi qua.
Một đám người nghiêm túc cúi đầu đi ra, tay nâng tơ lụa tóc trắng, trên mấy tượng điêu khắc ở cửa khoác giáp trụ.
Màu trắng thật dài bung ra ở trong gió, ánh mắt Hữu quốc sư dường như lành lạnh, bao phủ toàn bộ Đại Hoang Trạch.
"Nữ vương băng hà!"
"Dựa theo luật lệ quốc gia, chúng ta nên đi tìm nữ vương chuyển thế."
"Tả quốc sư đại nhân đã xem dạ quan tinh tượng, bói toán ra được, tính ra được nữ vương chuyển thế mà trời định."
"Hữu quốc sư đại nhân bảo Tả quốc sư đại nhân nói láo. Nữ vương đời này chịu tội nghiệt trên người, thông dâm bị trời phạt, sẽ không chuyển thế."
"Tả quốc sư đại nhân nói có tội khi chết sẽ xoá bỏ, mệnh trời đã định không thể trái ý."
"Hữu quốc sư đại nhân cũng bói toán vấn thiên, tìm ra được nơi nữ vương chuyển thế... Oa, Đại Yến. Nơi Thất Tinh Bắc Đẩu chước đấu, hướng về trăm dặm phía Nam. Lúc đó bầu trời sét đánh, hố to đất lở, bảo thạch khắp nơi, phi bàn huyền không, có một nữ nhân, bản thân ăn ở trần truồng đen đủi trời long đất lở... Này, đây vẫn là người thông minh sao? Ngài nói có thể sao?"
"Không thể. Vì thế Hữu quốc sư đại nhân đồng ý cho chúng ta đi tìm kiếm."
"Ồ... Chúng ta tìm thử xem."
"Đúng, tìm thử xem."
"Vậy... Đi tìm thôi."
"Ừm, tìm thôi."
"Tìm bao lâu?"
"Lượn một vòng rồi quay lại, đúng lúc tiểu thiếp phòng thứ bảy muốn tôi tới Đại Yến mua Điểm Hồng Tham."
"Chỗ nghèo nàn kia có đồ gì tốt không?"
"Một ba lô bảo thạch có thể mua được thứ tốt một chút chứ? Tôi ngược lại không thiếu tiền."
"Ừm, coi như là giúp người nghèo. Đi thôi."
"Đi nào, đi tìm tân nữ vương chuyển thế thôi."
Ở trên đại lục này trong truyền thuyết, Đại Hoang Trạch, là một nơi kỳ dị, phong bế, lạc hậu, thần bí, đầm lầy khắp nơi, dã thú hoành hành, thân thể nam nữ trần truồng, bách tính ăn tươi nuốt sống... một nơi dã man.
Đầm lầy bốn phía, địa thế chim bay khó lọt, để quốc thổ rộng lớn này, cách ly khỏi tầm mắt của hắn. Các quốc gia Đại Yến, Đông Đường, Nam Tề xung quanh đối với khối đất đai thần bí này, tràn ngập hiếu kỳ cùng dã tâm, nhưng không có cửa để mà vào.
Cũng không phải là không có quốc gia đánh chủ ý đến Đại Hoang Trạch, dù sao Đại Hoang Trạch chiếm diện tích vượt xa bất kỳ một quốc gia nào hiện nay.
Đương nhiên, các quốc gia quang minh đường hoàng, sẽ không dễ dàng để người ta mơ ước đến quốc thổ. Bọn họ càng có lý do đường đường chính chính hơn.
"Người nhân nước láng giềng bị vây ở trong đầm lầy, các ngươi nhất định ăn không no mặc không đủ ấm, cực kỳ khát vọng cuộc sống tự do giàu có của người ngoài. Bây giờ, chúng ta sẽ đến cứu các ngươi."
Đại Yến của thành Vân Lôi đã đến.
Nam Tề của Tây Phiên đến rồi.
Bọn họ thâm tình gọi người đầu hàng ở bờ bên kia đầm lầy, biểu đạt ý nghĩ tự mình đem Đại Hoang Trạch dâng hiến, từ trong cuộc nước sôi lửa bỏng cứu lấy tâm nguyện đẹp đẽ, sau khi chào hỏi cùng mấy con ếch xanh và rắn, bọn họ cuồn cuộn mở cửa Đại Hoang Trạch.
Sau một ngày, nhiều người tiến vào trong đầm lầy mênh mông vô bờ đều hốt hoảng trở ra, lưu lại vô số di tích thi thể điêu khắc tự nhiên.
Các binh sĩ vừa mới tiến vào Đại Hoang Trạch ba dặm, trước tiên bị độc hỏa đầm lầy thiêu cháy một nửa, lại kỳ lạ bị băng đầm lầy đóng băng một nửa. Những tinh thể băng đầm lầy màu đen bình thường, mỹ lệ, hư ảo kia, ánh sáng bảy màu xán lạn lập lòe dưới ánh mặt trời, nhưng mà ủng các binh sĩ vừa mới bước lên mặt băng kia, liền nghe thấy tiếng vỡ vụn nhỏ, sức hút to lớn tóm chặt lấy lòng bàn chân của họ, một luồng khí âm hàn trong nháy mắt từ lòng bàn chân trái leo lên trái tim, răng rắc một tiếng, đoạn tuyệt sự sống.
Cuối cùng, mấy ngàn người đứng trên mặt đất đen kia, lấy các loại tư thế chuyển động vĩnh cửu, vĩnh viễn cảnh cáo tất cả các kẻ xâm lấn rục rà rục rịch.
Từ đây, bốn phía Đại Hoang Trạch, đều trở nên yên tĩnh.
Các quân chủ các nước, đều phẫn nộ phất tay áo lên, xuống lầu tự tìm nguyên nhân.
"Không cần để ý đến quốc gia kia, đều là một đám mọi rợ."
"Huyết nhục sinh đẻ. Huynh đệ cộng thê."
"Huynh đệ cộng thê. Phụ tử cũng cộng thê."
"Không chỉ cộng thê còn cộng phu. Tỷ muội cộng phu. Mẫu nữ cộng phu. Di nương cháu gái đều cộng phu."
*Cộng thê, cộng phu: ta không hiểu lắm, chắc là nói chế độ đa phu đa thê...
"Quốc lực lạc hậu. Chính quyền vô năng. Bách tính ăn không no, mặc không đủ ấm, y phục mặc toàn là nhìn xuyên thấu. Đáng thương."
"A a, làm sao để xuất môn trên phố bây giờ?"
"Ở trần."
"A a a nhất định có rất nhiều nữ nhân trần truồng, ta muốn tới xem..."
...
Tin tức náo động, lan qua đầm lầy hôi đen, xa dần.
Quân chủ các quốc gia không tiến vào Đại Hoang Trạch, quay đầu suy ngẫm lại, địa hình này kỳ dị, người Đại Hoang Trạch cũng không ra được, dường như không uy hiếp gì. Nói cho cùng, vậy là toàn bộ chỗ đất đầm lầy đều nghèo, coi như địa bàn lớn, đoạt được hình như cũng không có chỗ gì hay?
Băng đầm lầy Đại Hoang Trạch trên thân thể điêu khắc, bởi vậy đất đứng kinh niên lâu ngày, không ai đi nhặt xác, đám người Đại Hoang Trạch, dường như cũng không ngại cửa nhà có cơ thể sống điêu khắc. Tình cờ gặp được chuyện lớn, cả nước thì chúc mừng, còn có thể tràn ra, cho đám tượng băng này khoác lụa hồng.
Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó.
Nơi xa xăm Đại Hoang Trạch, pháo mừng nổ vang, một đám người tràn ra, rất vui mừng cho đám điêu khắc kia treo hoa lụa gấm vóc, đoạn tơ tằm mỹ lệ, hoa văn phức tạp, để ở một quốc gia nào đều đáng giá ngàn vàng, nhưng lại tùy tiện khoác trên một đám "thi thể điêu khác" ở đây.
"Ha ha ha, Hữu quốc sư đại nhân vào chỗ, chúng ta cần phải có tân vương, ăn mừng ăn mừng."
Mọi người vây quanh tượng điêu khắc màu sắc rực rỡ khiêu vũ hát rượu mừng, lén lút chơi đoán số đánh bài, xong thì lập tức giải tán, băng trên đầm lầy, chỉ còn lại những bức tượng kia, đứng thẳng lạnh lùng.
Hoa từ từ rơi rụng, rơi xuống, cuốn lá cây khô vàng rơi xuống một chỗ.
Một đoạn tơ tằm bị mưa gió làm mòn, rách tơi tả như mạng nhện, tung bay bần bật trong gió.
Một thời gian trôi qua.
Một ngày nào đó, pháo mừng nổ vang nơi Đại Hoang Trạch xa xôi, tiếng hoan hô như sấm, một đám người vui mừng hoan hỉ mà tràn ra, đem hoa tàn lụa là trên tượng điêu khắc kéo xuống, đổi thành tợ lụa càng mỹ lệ hơn.
"Ha ha ha Hữu quốc sư đại nhân nâng đỡ tân vương. Quốc sư mỹ mạo nhìn xa trông rộng. Nữ vương xuất thân hào môn. Ăn mừng. Ăn mừng."
Một ít đoạn tơ tằm bị gió cuốn ra ngoài, bị thợ săn bên ngoài kinh hỉ nhặt lên, cầm bán lấy tiền. Người Đại Hoang Trạch hiểu rõ, chà chà hai tiếng, ném tới càng nhiều tấm lụa hơn, treo ở trên đũng quần tượng điêu khắc trước cửa.
"Những kẻ ngốc bên ngoài kia, ăn không no mặc không đủ ấm, cảm thấy đáng thương, phù bần! Phù bần!"
*Phù bần: giúp đỡ kẻ nghèo
Lại một thời gian trôi qua.
Một hôm nào đó, pháo mừng lần nữa nổ vang nơi Đại Hoang Trạch xa xôi tất cả đầm lầy đều đang chấn động, càng nhiều người trào ra, đối với tượng điêu khắc nổ đầy khói hoa trước cửa, băng trên đầm lầy chấn động đến nỗi rơi mất vài viên, lăn leng keng leng keng.
"Ha ha ha quốc sư đại nhân coi trọng nữ vương. Cưới nàng cưới nàng. Ăn mừng ăn mừng."
Lại một ít thời gian trôi qua.
Một đám người trào ra...
"Ha ha ha nữ vương mang thai. Sắp sinh sắp sinh. Ăn mừng ăn mừng."
"Chúc ngươi cái trứng, nữ vương còn chưa gả cho quốc sư đấy. Xong rồi..."
Lại một ít thời gian trôi qua.
Một đám người nghiêm túc cúi đầu đi ra, tay nâng tơ lụa tóc trắng, trên mấy tượng điêu khắc ở cửa khoác giáp trụ.
Màu trắng thật dài bung ra ở trong gió, ánh mắt Hữu quốc sư dường như lành lạnh, bao phủ toàn bộ Đại Hoang Trạch.
"Nữ vương băng hà!"
"Dựa theo luật lệ quốc gia, chúng ta nên đi tìm nữ vương chuyển thế."
"Tả quốc sư đại nhân đã xem dạ quan tinh tượng, bói toán ra được, tính ra được nữ vương chuyển thế mà trời định."
"Hữu quốc sư đại nhân bảo Tả quốc sư đại nhân nói láo. Nữ vương đời này chịu tội nghiệt trên người, thông dâm bị trời phạt, sẽ không chuyển thế."
"Tả quốc sư đại nhân nói có tội khi chết sẽ xoá bỏ, mệnh trời đã định không thể trái ý."
"Hữu quốc sư đại nhân cũng bói toán vấn thiên, tìm ra được nơi nữ vương chuyển thế... Oa, Đại Yến. Nơi Thất Tinh Bắc Đẩu chước đấu, hướng về trăm dặm phía Nam. Lúc đó bầu trời sét đánh, hố to đất lở, bảo thạch khắp nơi, phi bàn huyền không, có một nữ nhân, bản thân ăn ở trần truồng đen đủi trời long đất lở... Này, đây vẫn là người thông minh sao? Ngài nói có thể sao?"
"Không thể. Vì thế Hữu quốc sư đại nhân đồng ý cho chúng ta đi tìm kiếm."
"Ồ... Chúng ta tìm thử xem."
"Đúng, tìm thử xem."
"Vậy... Đi tìm thôi."
"Ừm, tìm thôi."
"Tìm bao lâu?"
"Lượn một vòng rồi quay lại, đúng lúc tiểu thiếp phòng thứ bảy muốn tôi tới Đại Yến mua Điểm Hồng Tham."
"Chỗ nghèo nàn kia có đồ gì tốt không?"
"Một ba lô bảo thạch có thể mua được thứ tốt một chút chứ? Tôi ngược lại không thiếu tiền."
"Ừm, coi như là giúp người nghèo. Đi thôi."
"Đi nào, đi tìm tân nữ vương chuyển thế thôi."
Tác giả :
Thiên Hạ Quy Nguyên