Bạn Nhỏ Thân Yêu
Chương 4 Chạy trốn
Một tiếng gọi “Em yêu" làm cho các cô gái và cả Chu Tiêu Tiêu mơ hồ.
Nữ sinh nghi ngờ nhìn Tạ Tinh Từ bịt kín mít từ đầu tới chân: “Anh là bạn trai của cô ta?"
Tạ Tinh Từ thờ ơ liếc nhìn cô ấy: “Tôi không phải, chẳng lẽ là cô sao?"
Lời nói của Tạ Tinh Từ đầy ý mỉa mai, học sinh nữ hậm hực, ngậm miệng lại.
Dường như là còn chưa diễn trò xong, anh nheo mắt nhìn họ một cách đầy nguy hiểm: “Các cô không phải là bạn của Tiêu Tiêu sao? Vậy sao lại bao vây bốn phía với cô ấy thế? Ơ, các cô đang bắt nạt cô ấy đấy à?"
Tạ Tinh Từ cố tình kéo dài âm cuối, dáng vẻ như thể đang trút giận cho bạn gái.
Suy cho cùng, đối phương cũng chỉ là một đám học sinh. Cô gái cầm đầu muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức người bạn bên cạnh đã túm chặt lấy cô ta, luôn miệng cười làm hòa, nói xin lỗi: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm thôi ạ. Ngại quá, là tụi em nhận nhầm người rồi."
Lúc này, Tạ Tinh Từ mới nửa tin nửa ngờ thu ánh mắt lại, cúi đầu ôm lấy Chu Tiêu Tiêu nói một cách đầy trìu mến: “Em yêu à, nếu có người bắt nạt em thì nhất định phải nói cho anh biết đấy nhé."
Đối với người ngoài mà nói, đây là một hành động thân mật quá mức, nhưng chỉ có mình Chu Tiêu Tiêu biết bàn tay của Tạ Tinh Từ chỉ đang buông lỏng trên vai cô, cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu tí nào.
Nhưng mà hơi thở ấm áp phả vào cổ Chu Tiêu Tiêu làm cô cảm giác như có một dòng điện mạnh lướt qua người mình.
Sống lưng cô có phần cứng nhắc.
Rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên Chu Tiêu Tiêu nói dối trước mặt người khác một cách quang minh chính đại như vậy, chưa kể đối phương còn là fan của người bên cạnh.
Cô không muốn gây thêm thị phi, kéo tay áo Tạ Tinh Từ, nói nhỏ: “Đi thôi."
Tạ Tinh Từ không phản đối, anh để mặc cô tùy ý lôi đi.
Nhưng mới đi được tới nửa đường thì lại có một giọng nói đầy nghi ngờ từ mấy cô gái nhỏ phía sau truyền đến, bọn họ tiến lại gần hai người: “Chờ đã, anh có phải là Tạ Tinh…"
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, Chu Tiêu Tiêu căng thẳng đứng im tại chỗ.
Thấy lời nói dối sắp bị vạch trần, đột nhiên, bàn tay của Tạ Tinh Từ đang nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô bị lật ngược lại, nắm chặt.
Cô sững sờ ngẩng lên nhìn anh, con ngươi lạnh nhạt của anh không có một chút gợn sóng.
“Chạy."
Chu Tiêu Tiêu chỉ nghe thấy một chữ đơn giản như vậy, ngay sau đó là tiếng gió điên cuồng truyền đến bên tai.
Các cô gái ở phía sau lập tức xác định được thân phận của Tạ Tinh Từ trong nháy mắt, kích động thét chói tai đuổi theo.
Một cuộc “đuổi bắt" không thể giải thích được đã bắt đầu trong thành phố sôi động, trận đuổi bắt đều bị quần chúng tò mò lấy điện thoại ra quay lại, có lẽ chuyện này sẽ trở thành trò cười cho dư luận.
Chu Tiêu Tiêu đang chạy trốn không thể lý giải được cảnh tượng vô lý và bất đắc dĩ này, chỉ có thể đuổi theo bóng dáng Tạ Tinh Từ.
Hai người chạy vào ngõ nhỏ gần quảng trường, gạch tường đơn điệu trong ban đêm biến thành mê cung phức tạp.
Nơi này ít ánh đèn và người qua lại, chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn của họ đánh vỡ sự yên lặng trong màn đêm.
Tiếng bước chân ở phía sau nhỏ dần, Tạ Tinh Từ tinh mắt thấy một vách tường nứt giữa hai chỗ ngoặt, túm Chu Tiêu Tiêu trốn vào. Chỗ này cực kỳ chật hẹp, Chu Tiêu Tiêu gần như dính sát vào người Tạ Tinh Từ, bên tai là tiếng tim đập dồn dập của đối phương.
Nhưng mà hai người đều không rảnh bận tâm đến chuyện đó.
Tiếng bước chân ngoài vách tường đến gần hơn, cuối cùng dừng lại ở gần đó, dường như đang tìm kiếm bóng dáng hai người.
Chu Tiêu Tiêu bất giác ngừng hít thở.
Mỗi một giây dài như một tiếng.
Đến khi cô cảm thấy mình sắp không hít thở được nữa, đám người kia mới chạy đi.
Chu Tiêu Tiêu bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi ra khỏi vách tường nứt cùng Tạ Tinh Từ.
So với kinh nghiệm chạy trốn phong phú của Tạ Tinh Từ, Chu Tiêu Tiêu, người đã trượt môn chạy 800 mét thời cấp ba đang vịn tường thở hổn hển.
Tạ Tinh Từ dựa vào cột đèn đường vỗ vôi tường không cẩn thận bị dính vào người, nhìn Chu Tiêu Tiêu mặt như màu đất, không xin lỗi mà còn không nể mặt nói: “Chậc, thể lực kém thật."
Chu Tiêu Tiêu vừa định giải thích, bỗng nhiên cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân.
Cô còn chưa phản ứng kịp, Tạ Tinh Từ đã nhanh tay lẹ mắt kéo cô trốn vào trong một góc.
So với lần đầu tiên bị hoảng loạn, lúc này Chu Tiêu Tiêu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, năm giác quan cũng từ từ khôi phục.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương dễ ngửi trên người anh chui vào chóp mũi cô, trong bóng đêm cô hơi đỏ mặt, lặng lẽ quay mặt sang một bên.
Cũng may Tạ Tinh Từ không chú ý đến hành động của cô.
Mấy cô gái bên ngoài không tìm thấy người, thô lỗ mắng vài tiếng, rồi cất điện thoại hậm hực rời đi.
Hai người đi ra từ trong góc, Chu Tiêu Tiêu lập tức nghe thấy một tiếng trào phúng.
“Một lũ điên."
Cô giương mắt nhìn anh, vẻ lười nhác và lơ đãng trên người anh đã biến mất hoàn toàn, hai tròng mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo và ghét bỏ.
Chu Tiêu Tiêu theo bản năng hỏi: “Mấy cô gái đó không phải fans của anh sao?"
Trong mắt Tạ Tinh Từ lóe lên sự châm chọc: “Em cảm thấy như vậy à?"
Chu Tiêu Tiêu ngẩn người.
Đôi mắt của những cô gái lúc nãy chạy theo Tạ Tinh Từ hiện lên trong tâm trí cô, không có tình yêu hay thích thú, chỉ có sự phấn khích và điên cuồng, giống hệt đám phóng viên mà cô nhìn thấy lúc xế chiều hôm nay.
“Mặc chiếc áo khoác cô thích vào chỉ là hợp lý hóa ham muốn cá nhân của bản thân mà thôi. Nhưng mà mánh khóe nực cười như vậy vẫn có thể lừa được hầu hết những người ngu ngốc như cô." Tạ Tinh Từ liếc cô một cái, ánh mắt cay nghiệt không hề che giấu.
Chu Tiêu Tiêu mím môi, tính tình cô hiền lành, nhưng bây giờ bị kiểu người này trách móc vẫn có hơi khó chịu.
Tuy nhiên, Tạ Tinh Từ dường như vẫn chưa nói đủ, tiếp tục nói thêm: “Cô yếu đuối như vậy đừng nên đi trêu chọc người khác. Mỗi lần tôi nhìn thấy cô đều thấy cô đang bị bắt nạt. Cô có thấy mất mặt không?"
Chu Tiêu Tiêu cúi đầu nhăn mũi lại, buồn bực dùng giọng mũi lên tiếng: “Mỗi lần tôi gặp anh không phải anh cũng đang chạy trốn hay sao."
Không khí yên tĩnh tràn ngập mùi tuyết đọng lạnh lẽo, mặc dù lời nói của Chu Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhưng cũng để lại chút dấu vết nhàn nhạt.
Vừa dứt lời, Chu Tiêu Tiêu và Tạ Tinh Từ đều sững sờ.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Chu Tiêu Tiêu với dáng vẻ mồm miệng nhanh nhẹn.
Tạ Tinh Từ nhướn mày, nói đầy ẩn ý: “Hóa ra em vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn?"
Chu Tiêu Tiêu bị anh nói khiến tai khẽ ửng đỏ, dù sao cô mới chỉ gặp anh vài lần, nói anh như vậy có hơi quá đáng.
Cũng may bóng tối che giấu được sự xấu hổ của cô, cô ho nhẹ hai tiếng, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn."
Tạ Tinh Từ đứng một bên chẳng ừ hử gì, giữa hai người lại rơi vào im lặng.
Chu Tiêu Tiêu do dự một chút, nói: “Không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây."
Tạ Tinh Từ không nói gì, Chu Tiêu Tiêu đành cho rằng anh đã đồng ý.
“Đúng rồi, anh có muốn ăn kem này không? Cảm ơn anh đã giúp tôi tối nay." Chu Tiêu Tiêu lấy kem đã mua cho Tôn Du, ân cần đưa cho anh, chân thành nói: “Ăn ngon lắm."
Tạ Tinh Từ cau mày, nhưng không có động tác gì.
Chu Tiêu Tiêu nghĩ rằng anh ghét bỏ, cũng không có ý định ép buộc, mím môi chuẩn bị rút tay về.
Trong một góc tối lờ mờ, Tạ Tinh Từ không thấy rõ nét mặt của cô, chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ mím môi, còn tưởng rằng cô sắp khóc vì chuyện nhỏ này.
Thật sự là phiền phức.
Anh nhíu mày lẩm bẩm, nhanh chóng giật lấy que kem, bực mình nói: “Ai nói tôi không ăn?"
Chu Tiêu Tiêu giật mình, khóe môi lập tức cong lên.
Cảm thấy dáng vẻ cáu kỉnh của anh giống như những người bạn nhỏ trong trường mẫu giáo.
Tạ Tinh Từ ghét bỏ xé lớp giấy gói của que kem ra, cúi đầu xuống thì thấy cô đang cười trộm, khóe mắt cũng đang cong cong, anh co ngón tay lại gõ gõ đầu cô không thương tiếc, cau mày nói: “Không cho cười."
“Tại sao?"
“Xấu."
“…Ồ."
Trên con đường nhỏ vắng lặng, chỉ có ánh đèn vàng nhạt soi đường, hai người im lặng sánh bước bên nhau.
Trong lòng Chu Tiêu Tiêu thầm mắng anh vui buồn thất thường, cũng ngậm miệng lại không cười không nói gì nữa.
Vì không muốn dẫm phải “mìn" một lần nữa, Chu Tiêu Tiêu âm thầm thả chậm bước chân, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Một lát sau, Tạ Tinh Từ mới phát hiện ra bên cạnh không có người, chú ý tới cô gái nhỏ ở sau lưng trở nên im lặng hơn, anh mới kịp phản ứng lại.
Có phải vì anh nói quá khó nghe nên cô buồn không?
Anh lưỡng lự một lúc rồi quay đầu, nhưng nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu đang cầm điện thoại không biết nhắn tin cho ai, ánh mắt có chút dịu dàng.
Môi cô đỏ mọng, đầu môi tròn trịa. Đây vốn dĩ là đôi môi trái tim, khóe miệng khẽ nhếch lên, lúc cười rộ lên càng khiến khuôn mặt trở nên ngọt ngào.
Tạ Tinh Từ khẽ nhíu mày khi nghĩ tới dáng vẻ ân cần mà người cảnh sát đối xử với cô tại đồn công an hôm nay.
Anh khẽ khịt mũi, nói hơi chế giễu: “Thật là ngu ngốc."
Cho một chút ngọt ngào là đã móc tim móc phổi đối tốt với người ta.
Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, vừa đủ để Chu Tiêu Tiêu nghe được.
Ngón tay Chu Tiêu Tiêu đang gửi tin nhắn cho Tôn Du chợt dừng lại, có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, không biết mình lại chọc vào chỗ ngứa nào của anh.
Nhưng lúc nhìn lên chỉ thấy bóng lưng của Tạ Tinh Từ.
Chu Tiêu Tiêu: “…"
Tôn Du: [Vậy cậu về sớm một chút, nhớ chú ý an toàn.]
Chu Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua bóng lưng của Tạ Tinh Từ, ngón tay gõ nhẹ: [Ừ, đưa “tên gấu con" này xong tớ về nhà ngay.]
…
Rất nhanh đã đi tới cuối con đường nhỏ, tầm nhìn lập tức rộng mở và sáng sủa hẳn lên.
Trên đường phố xe cộ ồn ào náo nhiệt, Chu Tiêu Tiêu đứng dưới ánh đèn, Tạ Tinh Từ đội mũ và đeo khẩu trang, toàn thân mặc một bộ quần áo màu đen dường như đang muốn hòa nhập vào với bóng đêm.
“Vậy…… Tôi đi trước."
Chu Tiêu Tiêu đối mặt với anh gật nhẹ đầu bày tỏ ý chào tạm biệt, Tạ Tinh Từ chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hai người cùng xoay người lại, rời đi hai hướng khác nhau.
Gió lạnh vào đêm đông thổi qua, cành cây trơ trụi run rẩy khó khăn.
Trên tay Tạ Tinh Từ vẫn đang cầm theo một que kem dinh dính, có chút phiền lòng.
Quả nhiên là không nên kích động.
Cho dù là xen vào chuyện của người khác hay nếm thử vị ngọt của cây kem ngọt ngấy này, đều giống nhau, đều không có ý nghĩa gì.
Tạ Tinh Từ lạnh lùng cười giễu cợt một tiếng, đầu ngón tay bị anh xoa nắn nên có chút đau đớn.
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay bỗng bị một một thứ mềm mại ấm nóng giữ chặt.
Lòng bàn tay xuất hiện một tờ giấy dúm dó.
Tạ Tinh Từ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu, cười tủm tỉm nhét vào tay anh một tờ giấy: “Chỉ là một que kem thì có hơi keo kiệt, nếu sau này có gì cần giúp đỡ, hãy gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong, Chu Tiêu Tiêu mỉm cười vẫy vẫy tay sau đó rời đi.
Chờ đến khi bóng lưng xinh đẹp của cô biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Tinh Từ mới mở tờ giấy trong tay ra.
Bên trên có một dãy số, còn cẩn thận chú thích thêm ba chữ ‘Chu Tiêu Tiêu’.
Người ta nói nét chữ nét người, thực sự ngay cả nét bút cũng dịu dàng giống như cô vậy.
Gió lại lại thổi qua.
Tạ Tinh Từ theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay, cẩn thận cầm tờ giấy nhét vào trong ví tiền. Nếp nhăn của tờ giấy cọ sát qua từng đầu ngón tay, lưu lại cảm xúc mềm mại.
Màu sắc rực rỡ của ánh đèn neon trên đường phố rơi vào trong đôi mắt lạnh lùng, hiện lên một tia sáng.
Hầy, hình như anh đã gặp được một người thú vị.
*
Chu Tiêu Tiêu cầm theo cốc kem vừa mua mở của nhà ra, Tôn Du vui mừng lao tới.
“Vị dưa Hami! Quả nhiên vẫn là cậu hiểu tớ nhất!" Tôn Du tặng cho Chu Tiêu Tiêu một cái ôm thật chặt, mở cốc kem ra thỏa mãn ăn một miếng.
“Đúng rồi, tớ để cơm cho cậu ở trên bàn, cho vào lò vi sóng làm nóng rồi hãy ăn."
“Được."
“Sao cậu về muộn thế? Trên đường gặp phải “tên gấu con" là đã xảy ra chuyện gì?" Tôn Du thuận miệng hỏi.
“À… Thật ra mình đã gặp Tạ Tinh Từ." Chu Tiêu Tiêu thật thà nói.
“Hả, Tạ Tinh…Tạ Tinh Từ!" Tôn Du đột nhiên bật dậy khỏi ghế sô pha: “Cậu nói đi ra ngoài mua kem rồi gặp Tạ Tinh Từ sao?!"
“Ừm." Chu Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng không ngờ Tôn Du lại bật cười ha hả, véo khuôn mặt bầu bĩnh của cô: “Sao cậu lại đáng yêu thế chứ. Không giấu gì cậu, sau khi cậu đi Châu Kiệt Luân đã đến nhà chúng ta hát bài “Hương lúa"."
“…"
Chu Tiêu Tiêu vẫn kiên trì: “Tớ gặp anh ấy thật mà."
“Rồi rồi rồi. MV của Từ Từ sắp phát sóng rồi, tớ phải tranh thủ đi xem đây, cậu cũng đi ăn cơm đi, bé cưng Tiêu." Tôn Du hôn gió một cái rồi tung ta tung tăng cầm ly kem vào phòng ngủ.
Chu Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, đành từ bỏ thôi chứ biết sao giờ.
Cô cúi đầu nhìn về phía túi nilon, bên trong chỉ còn một que kem ốc quế vị dâu tây nằm lẻ loi, hình như vừa rồi Tạ Tinh Từ cũng ăn que này.
Vị dâu tây ngọt ngào với khuôn mặt khó ở của anh nghĩ thế nào cũng không hợp, giống như cô và anh.
Cô đột nhiên có chút hối hận vì bản thân nhất thời xúc động, cô nhìn chiếc điện thoại im ắng, trong lòng thầm cầu nguyện.
Có lẽ anh ấy sẽ không gọi đến đâu.
*
Sau khi ăn cơm chiều, Chu Tiêu Tiêu nằm trên giường gọi điện cho mẹ, lúc chuẩn bị cúp máy, cô đột nhiên nói: “Mẹ có nhớ thằng bé ở nhà sát vách chúng ta lúc nhỏ không?"
Mẹ Tiêu ngạc nhiên một hồi, sau đó bà chợt nhớ ra cậu bé trong đống ký ức xưa cũ, đứa nhỏ đó luôn thu mình lại một góc, tràn đầy thù địch với mọi thứ xung quanh.
“Sao con tự nhiên lại nhắc tới cậu bé đó?" Mẹ Tiêu cười hỏi.
“Không có gì ạ, con chỉ cảm thấy cậu ấy rất giống một người."
“Số phận đứa nhỏ đó cũng thật khổ, không biết hiện giờ ra sao rồi." Mẹ Tiêu không khỏi cảm thán.
Nhưng dù sao cũng không phải con mình, vậy nên mẹ Tiêu nhanh chóng ném chuyện này ra khỏi đầu. Hai người lại nói thêm vài chuyện mẹ Tiêu mới lưu luyến cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, nụ cười trên miệng Tiêu Tiêu vẫn chưa tắt, hình ảnh cậu bé trong ký ức đột nhiên hiện lên.
Tất cả mọi người chỉ nhớ đến sự u ám của cậu bé, nhưng chỉ có cô nhớ đêm mưa lạnh lẽo đó, cậu im lặng ở bên ngoài cửa sổ bầu bạn với cô.
Chỉ tiếc là về sau cậu ấy vội vàng rời đi, ngay cả tên cậu ấy cô cũng không kịp biết.
Đáy lòng Chu Tiêu Tiêu mềm mại thêm vài phần.
Không hiểu sao lại nghĩ đến dáng vẻ hung dữ và kiêu ngạo của Tạ Tinh Từ.
Tôn Du ở phòng ngủ bên cạnh kích động kêu gào.
Chắc là lại đang đu idol rồi.
Khóe mắt Chu Tiêu Tiêu cong cong, lông mi dài dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt dịu dàng.
Có lẽ bị Tôn Du lây nhiễm, cô không kìm lòng được bắt đầu tìm kiếm tên “Tạ Tinh Từ" ở trên trang web video.
Video đầu tiên xuất hiện là một video fanmade.
Trong video có những bức ảnh của Tạ Tinh Từ được sưu tầm từ nhiều nơi, kèm theo âm nhạc nhẹ nhàng, mang theo sự rung động qua năm tháng. Khi bức ảnh thời thơ ấu hiện lên, Chu Tiêu Tiêu chợt sửng sốt.
Cậu bé ở bức ảnh trong video trùng khớp với cậu bé trong kí ức của cô.
Chu Tiêu Tiêu kinh ngạc, trợn to hai mắt.
Cô xoay người đi xuống giường, lấy ra bức ảnh được kẹp ở trang cuối cùng của cuốn sổ. Trên tấm ảnh ố vàng, Tiêu Tiêu nhỏ bé đang không tình nguyện núp ở trong ngực bố, bên cạnh là một bé trai mặt quạu đang đứng.
Lúc đó hàng xóm mới chuyển đến, sau khi bố Tiêu Tiêu nhiệt tình giúp người ta dọn nhà, còn lôi kéo nhóc Tiêu Tiêu và bé trai ấy chụp hình. Cô không chụp nhiều ảnh với bố cô cho lắm nên tấm ảnh này cô vẫn luôn mang theo bên mình.
Không nghĩ tới…
Chu Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt khó ở của cậu bé trong ảnh với dáng vẻ khi còn bé của Tạ Tinh Từ, dáng vẻ giống nhau như đúc ở cùng một thời điểm, cô có chút dở khóc dở cười.
Cuộc hội ngộ chỉ xảy ra trong tiểu thuyết vậy mà lại xảy ra với cô.
Ngay sau đó điện thoại reo lên.
Một tin nhắn văn bản đến từ số lạ, chỉ có ba chữ ngắn gọn.
[Tạ Tinh Từ.]
Tin nhắn thứ hai đến ngay sau đó, nhẹ nhàng thả xuống một quả bom nặng kí…
[Cô có muốn trở thành bạn gái tôi không?]
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ ngạo kiều: Tôi không thích ăn đồ ngọt.
Quay đầu nâng cây kem: Thật là ngon.
Nữ sinh nghi ngờ nhìn Tạ Tinh Từ bịt kín mít từ đầu tới chân: “Anh là bạn trai của cô ta?"
Tạ Tinh Từ thờ ơ liếc nhìn cô ấy: “Tôi không phải, chẳng lẽ là cô sao?"
Lời nói của Tạ Tinh Từ đầy ý mỉa mai, học sinh nữ hậm hực, ngậm miệng lại.
Dường như là còn chưa diễn trò xong, anh nheo mắt nhìn họ một cách đầy nguy hiểm: “Các cô không phải là bạn của Tiêu Tiêu sao? Vậy sao lại bao vây bốn phía với cô ấy thế? Ơ, các cô đang bắt nạt cô ấy đấy à?"
Tạ Tinh Từ cố tình kéo dài âm cuối, dáng vẻ như thể đang trút giận cho bạn gái.
Suy cho cùng, đối phương cũng chỉ là một đám học sinh. Cô gái cầm đầu muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức người bạn bên cạnh đã túm chặt lấy cô ta, luôn miệng cười làm hòa, nói xin lỗi: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm thôi ạ. Ngại quá, là tụi em nhận nhầm người rồi."
Lúc này, Tạ Tinh Từ mới nửa tin nửa ngờ thu ánh mắt lại, cúi đầu ôm lấy Chu Tiêu Tiêu nói một cách đầy trìu mến: “Em yêu à, nếu có người bắt nạt em thì nhất định phải nói cho anh biết đấy nhé."
Đối với người ngoài mà nói, đây là một hành động thân mật quá mức, nhưng chỉ có mình Chu Tiêu Tiêu biết bàn tay của Tạ Tinh Từ chỉ đang buông lỏng trên vai cô, cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu tí nào.
Nhưng mà hơi thở ấm áp phả vào cổ Chu Tiêu Tiêu làm cô cảm giác như có một dòng điện mạnh lướt qua người mình.
Sống lưng cô có phần cứng nhắc.
Rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên Chu Tiêu Tiêu nói dối trước mặt người khác một cách quang minh chính đại như vậy, chưa kể đối phương còn là fan của người bên cạnh.
Cô không muốn gây thêm thị phi, kéo tay áo Tạ Tinh Từ, nói nhỏ: “Đi thôi."
Tạ Tinh Từ không phản đối, anh để mặc cô tùy ý lôi đi.
Nhưng mới đi được tới nửa đường thì lại có một giọng nói đầy nghi ngờ từ mấy cô gái nhỏ phía sau truyền đến, bọn họ tiến lại gần hai người: “Chờ đã, anh có phải là Tạ Tinh…"
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, Chu Tiêu Tiêu căng thẳng đứng im tại chỗ.
Thấy lời nói dối sắp bị vạch trần, đột nhiên, bàn tay của Tạ Tinh Từ đang nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô bị lật ngược lại, nắm chặt.
Cô sững sờ ngẩng lên nhìn anh, con ngươi lạnh nhạt của anh không có một chút gợn sóng.
“Chạy."
Chu Tiêu Tiêu chỉ nghe thấy một chữ đơn giản như vậy, ngay sau đó là tiếng gió điên cuồng truyền đến bên tai.
Các cô gái ở phía sau lập tức xác định được thân phận của Tạ Tinh Từ trong nháy mắt, kích động thét chói tai đuổi theo.
Một cuộc “đuổi bắt" không thể giải thích được đã bắt đầu trong thành phố sôi động, trận đuổi bắt đều bị quần chúng tò mò lấy điện thoại ra quay lại, có lẽ chuyện này sẽ trở thành trò cười cho dư luận.
Chu Tiêu Tiêu đang chạy trốn không thể lý giải được cảnh tượng vô lý và bất đắc dĩ này, chỉ có thể đuổi theo bóng dáng Tạ Tinh Từ.
Hai người chạy vào ngõ nhỏ gần quảng trường, gạch tường đơn điệu trong ban đêm biến thành mê cung phức tạp.
Nơi này ít ánh đèn và người qua lại, chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn của họ đánh vỡ sự yên lặng trong màn đêm.
Tiếng bước chân ở phía sau nhỏ dần, Tạ Tinh Từ tinh mắt thấy một vách tường nứt giữa hai chỗ ngoặt, túm Chu Tiêu Tiêu trốn vào. Chỗ này cực kỳ chật hẹp, Chu Tiêu Tiêu gần như dính sát vào người Tạ Tinh Từ, bên tai là tiếng tim đập dồn dập của đối phương.
Nhưng mà hai người đều không rảnh bận tâm đến chuyện đó.
Tiếng bước chân ngoài vách tường đến gần hơn, cuối cùng dừng lại ở gần đó, dường như đang tìm kiếm bóng dáng hai người.
Chu Tiêu Tiêu bất giác ngừng hít thở.
Mỗi một giây dài như một tiếng.
Đến khi cô cảm thấy mình sắp không hít thở được nữa, đám người kia mới chạy đi.
Chu Tiêu Tiêu bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi ra khỏi vách tường nứt cùng Tạ Tinh Từ.
So với kinh nghiệm chạy trốn phong phú của Tạ Tinh Từ, Chu Tiêu Tiêu, người đã trượt môn chạy 800 mét thời cấp ba đang vịn tường thở hổn hển.
Tạ Tinh Từ dựa vào cột đèn đường vỗ vôi tường không cẩn thận bị dính vào người, nhìn Chu Tiêu Tiêu mặt như màu đất, không xin lỗi mà còn không nể mặt nói: “Chậc, thể lực kém thật."
Chu Tiêu Tiêu vừa định giải thích, bỗng nhiên cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân.
Cô còn chưa phản ứng kịp, Tạ Tinh Từ đã nhanh tay lẹ mắt kéo cô trốn vào trong một góc.
So với lần đầu tiên bị hoảng loạn, lúc này Chu Tiêu Tiêu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, năm giác quan cũng từ từ khôi phục.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương dễ ngửi trên người anh chui vào chóp mũi cô, trong bóng đêm cô hơi đỏ mặt, lặng lẽ quay mặt sang một bên.
Cũng may Tạ Tinh Từ không chú ý đến hành động của cô.
Mấy cô gái bên ngoài không tìm thấy người, thô lỗ mắng vài tiếng, rồi cất điện thoại hậm hực rời đi.
Hai người đi ra từ trong góc, Chu Tiêu Tiêu lập tức nghe thấy một tiếng trào phúng.
“Một lũ điên."
Cô giương mắt nhìn anh, vẻ lười nhác và lơ đãng trên người anh đã biến mất hoàn toàn, hai tròng mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo và ghét bỏ.
Chu Tiêu Tiêu theo bản năng hỏi: “Mấy cô gái đó không phải fans của anh sao?"
Trong mắt Tạ Tinh Từ lóe lên sự châm chọc: “Em cảm thấy như vậy à?"
Chu Tiêu Tiêu ngẩn người.
Đôi mắt của những cô gái lúc nãy chạy theo Tạ Tinh Từ hiện lên trong tâm trí cô, không có tình yêu hay thích thú, chỉ có sự phấn khích và điên cuồng, giống hệt đám phóng viên mà cô nhìn thấy lúc xế chiều hôm nay.
“Mặc chiếc áo khoác cô thích vào chỉ là hợp lý hóa ham muốn cá nhân của bản thân mà thôi. Nhưng mà mánh khóe nực cười như vậy vẫn có thể lừa được hầu hết những người ngu ngốc như cô." Tạ Tinh Từ liếc cô một cái, ánh mắt cay nghiệt không hề che giấu.
Chu Tiêu Tiêu mím môi, tính tình cô hiền lành, nhưng bây giờ bị kiểu người này trách móc vẫn có hơi khó chịu.
Tuy nhiên, Tạ Tinh Từ dường như vẫn chưa nói đủ, tiếp tục nói thêm: “Cô yếu đuối như vậy đừng nên đi trêu chọc người khác. Mỗi lần tôi nhìn thấy cô đều thấy cô đang bị bắt nạt. Cô có thấy mất mặt không?"
Chu Tiêu Tiêu cúi đầu nhăn mũi lại, buồn bực dùng giọng mũi lên tiếng: “Mỗi lần tôi gặp anh không phải anh cũng đang chạy trốn hay sao."
Không khí yên tĩnh tràn ngập mùi tuyết đọng lạnh lẽo, mặc dù lời nói của Chu Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhưng cũng để lại chút dấu vết nhàn nhạt.
Vừa dứt lời, Chu Tiêu Tiêu và Tạ Tinh Từ đều sững sờ.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Chu Tiêu Tiêu với dáng vẻ mồm miệng nhanh nhẹn.
Tạ Tinh Từ nhướn mày, nói đầy ẩn ý: “Hóa ra em vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn?"
Chu Tiêu Tiêu bị anh nói khiến tai khẽ ửng đỏ, dù sao cô mới chỉ gặp anh vài lần, nói anh như vậy có hơi quá đáng.
Cũng may bóng tối che giấu được sự xấu hổ của cô, cô ho nhẹ hai tiếng, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn."
Tạ Tinh Từ đứng một bên chẳng ừ hử gì, giữa hai người lại rơi vào im lặng.
Chu Tiêu Tiêu do dự một chút, nói: “Không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây."
Tạ Tinh Từ không nói gì, Chu Tiêu Tiêu đành cho rằng anh đã đồng ý.
“Đúng rồi, anh có muốn ăn kem này không? Cảm ơn anh đã giúp tôi tối nay." Chu Tiêu Tiêu lấy kem đã mua cho Tôn Du, ân cần đưa cho anh, chân thành nói: “Ăn ngon lắm."
Tạ Tinh Từ cau mày, nhưng không có động tác gì.
Chu Tiêu Tiêu nghĩ rằng anh ghét bỏ, cũng không có ý định ép buộc, mím môi chuẩn bị rút tay về.
Trong một góc tối lờ mờ, Tạ Tinh Từ không thấy rõ nét mặt của cô, chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ mím môi, còn tưởng rằng cô sắp khóc vì chuyện nhỏ này.
Thật sự là phiền phức.
Anh nhíu mày lẩm bẩm, nhanh chóng giật lấy que kem, bực mình nói: “Ai nói tôi không ăn?"
Chu Tiêu Tiêu giật mình, khóe môi lập tức cong lên.
Cảm thấy dáng vẻ cáu kỉnh của anh giống như những người bạn nhỏ trong trường mẫu giáo.
Tạ Tinh Từ ghét bỏ xé lớp giấy gói của que kem ra, cúi đầu xuống thì thấy cô đang cười trộm, khóe mắt cũng đang cong cong, anh co ngón tay lại gõ gõ đầu cô không thương tiếc, cau mày nói: “Không cho cười."
“Tại sao?"
“Xấu."
“…Ồ."
Trên con đường nhỏ vắng lặng, chỉ có ánh đèn vàng nhạt soi đường, hai người im lặng sánh bước bên nhau.
Trong lòng Chu Tiêu Tiêu thầm mắng anh vui buồn thất thường, cũng ngậm miệng lại không cười không nói gì nữa.
Vì không muốn dẫm phải “mìn" một lần nữa, Chu Tiêu Tiêu âm thầm thả chậm bước chân, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Một lát sau, Tạ Tinh Từ mới phát hiện ra bên cạnh không có người, chú ý tới cô gái nhỏ ở sau lưng trở nên im lặng hơn, anh mới kịp phản ứng lại.
Có phải vì anh nói quá khó nghe nên cô buồn không?
Anh lưỡng lự một lúc rồi quay đầu, nhưng nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu đang cầm điện thoại không biết nhắn tin cho ai, ánh mắt có chút dịu dàng.
Môi cô đỏ mọng, đầu môi tròn trịa. Đây vốn dĩ là đôi môi trái tim, khóe miệng khẽ nhếch lên, lúc cười rộ lên càng khiến khuôn mặt trở nên ngọt ngào.
Tạ Tinh Từ khẽ nhíu mày khi nghĩ tới dáng vẻ ân cần mà người cảnh sát đối xử với cô tại đồn công an hôm nay.
Anh khẽ khịt mũi, nói hơi chế giễu: “Thật là ngu ngốc."
Cho một chút ngọt ngào là đã móc tim móc phổi đối tốt với người ta.
Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, vừa đủ để Chu Tiêu Tiêu nghe được.
Ngón tay Chu Tiêu Tiêu đang gửi tin nhắn cho Tôn Du chợt dừng lại, có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, không biết mình lại chọc vào chỗ ngứa nào của anh.
Nhưng lúc nhìn lên chỉ thấy bóng lưng của Tạ Tinh Từ.
Chu Tiêu Tiêu: “…"
Tôn Du: [Vậy cậu về sớm một chút, nhớ chú ý an toàn.]
Chu Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua bóng lưng của Tạ Tinh Từ, ngón tay gõ nhẹ: [Ừ, đưa “tên gấu con" này xong tớ về nhà ngay.]
…
Rất nhanh đã đi tới cuối con đường nhỏ, tầm nhìn lập tức rộng mở và sáng sủa hẳn lên.
Trên đường phố xe cộ ồn ào náo nhiệt, Chu Tiêu Tiêu đứng dưới ánh đèn, Tạ Tinh Từ đội mũ và đeo khẩu trang, toàn thân mặc một bộ quần áo màu đen dường như đang muốn hòa nhập vào với bóng đêm.
“Vậy…… Tôi đi trước."
Chu Tiêu Tiêu đối mặt với anh gật nhẹ đầu bày tỏ ý chào tạm biệt, Tạ Tinh Từ chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hai người cùng xoay người lại, rời đi hai hướng khác nhau.
Gió lạnh vào đêm đông thổi qua, cành cây trơ trụi run rẩy khó khăn.
Trên tay Tạ Tinh Từ vẫn đang cầm theo một que kem dinh dính, có chút phiền lòng.
Quả nhiên là không nên kích động.
Cho dù là xen vào chuyện của người khác hay nếm thử vị ngọt của cây kem ngọt ngấy này, đều giống nhau, đều không có ý nghĩa gì.
Tạ Tinh Từ lạnh lùng cười giễu cợt một tiếng, đầu ngón tay bị anh xoa nắn nên có chút đau đớn.
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay bỗng bị một một thứ mềm mại ấm nóng giữ chặt.
Lòng bàn tay xuất hiện một tờ giấy dúm dó.
Tạ Tinh Từ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu, cười tủm tỉm nhét vào tay anh một tờ giấy: “Chỉ là một que kem thì có hơi keo kiệt, nếu sau này có gì cần giúp đỡ, hãy gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong, Chu Tiêu Tiêu mỉm cười vẫy vẫy tay sau đó rời đi.
Chờ đến khi bóng lưng xinh đẹp của cô biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Tinh Từ mới mở tờ giấy trong tay ra.
Bên trên có một dãy số, còn cẩn thận chú thích thêm ba chữ ‘Chu Tiêu Tiêu’.
Người ta nói nét chữ nét người, thực sự ngay cả nét bút cũng dịu dàng giống như cô vậy.
Gió lại lại thổi qua.
Tạ Tinh Từ theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay, cẩn thận cầm tờ giấy nhét vào trong ví tiền. Nếp nhăn của tờ giấy cọ sát qua từng đầu ngón tay, lưu lại cảm xúc mềm mại.
Màu sắc rực rỡ của ánh đèn neon trên đường phố rơi vào trong đôi mắt lạnh lùng, hiện lên một tia sáng.
Hầy, hình như anh đã gặp được một người thú vị.
*
Chu Tiêu Tiêu cầm theo cốc kem vừa mua mở của nhà ra, Tôn Du vui mừng lao tới.
“Vị dưa Hami! Quả nhiên vẫn là cậu hiểu tớ nhất!" Tôn Du tặng cho Chu Tiêu Tiêu một cái ôm thật chặt, mở cốc kem ra thỏa mãn ăn một miếng.
“Đúng rồi, tớ để cơm cho cậu ở trên bàn, cho vào lò vi sóng làm nóng rồi hãy ăn."
“Được."
“Sao cậu về muộn thế? Trên đường gặp phải “tên gấu con" là đã xảy ra chuyện gì?" Tôn Du thuận miệng hỏi.
“À… Thật ra mình đã gặp Tạ Tinh Từ." Chu Tiêu Tiêu thật thà nói.
“Hả, Tạ Tinh…Tạ Tinh Từ!" Tôn Du đột nhiên bật dậy khỏi ghế sô pha: “Cậu nói đi ra ngoài mua kem rồi gặp Tạ Tinh Từ sao?!"
“Ừm." Chu Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng không ngờ Tôn Du lại bật cười ha hả, véo khuôn mặt bầu bĩnh của cô: “Sao cậu lại đáng yêu thế chứ. Không giấu gì cậu, sau khi cậu đi Châu Kiệt Luân đã đến nhà chúng ta hát bài “Hương lúa"."
“…"
Chu Tiêu Tiêu vẫn kiên trì: “Tớ gặp anh ấy thật mà."
“Rồi rồi rồi. MV của Từ Từ sắp phát sóng rồi, tớ phải tranh thủ đi xem đây, cậu cũng đi ăn cơm đi, bé cưng Tiêu." Tôn Du hôn gió một cái rồi tung ta tung tăng cầm ly kem vào phòng ngủ.
Chu Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, đành từ bỏ thôi chứ biết sao giờ.
Cô cúi đầu nhìn về phía túi nilon, bên trong chỉ còn một que kem ốc quế vị dâu tây nằm lẻ loi, hình như vừa rồi Tạ Tinh Từ cũng ăn que này.
Vị dâu tây ngọt ngào với khuôn mặt khó ở của anh nghĩ thế nào cũng không hợp, giống như cô và anh.
Cô đột nhiên có chút hối hận vì bản thân nhất thời xúc động, cô nhìn chiếc điện thoại im ắng, trong lòng thầm cầu nguyện.
Có lẽ anh ấy sẽ không gọi đến đâu.
*
Sau khi ăn cơm chiều, Chu Tiêu Tiêu nằm trên giường gọi điện cho mẹ, lúc chuẩn bị cúp máy, cô đột nhiên nói: “Mẹ có nhớ thằng bé ở nhà sát vách chúng ta lúc nhỏ không?"
Mẹ Tiêu ngạc nhiên một hồi, sau đó bà chợt nhớ ra cậu bé trong đống ký ức xưa cũ, đứa nhỏ đó luôn thu mình lại một góc, tràn đầy thù địch với mọi thứ xung quanh.
“Sao con tự nhiên lại nhắc tới cậu bé đó?" Mẹ Tiêu cười hỏi.
“Không có gì ạ, con chỉ cảm thấy cậu ấy rất giống một người."
“Số phận đứa nhỏ đó cũng thật khổ, không biết hiện giờ ra sao rồi." Mẹ Tiêu không khỏi cảm thán.
Nhưng dù sao cũng không phải con mình, vậy nên mẹ Tiêu nhanh chóng ném chuyện này ra khỏi đầu. Hai người lại nói thêm vài chuyện mẹ Tiêu mới lưu luyến cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, nụ cười trên miệng Tiêu Tiêu vẫn chưa tắt, hình ảnh cậu bé trong ký ức đột nhiên hiện lên.
Tất cả mọi người chỉ nhớ đến sự u ám của cậu bé, nhưng chỉ có cô nhớ đêm mưa lạnh lẽo đó, cậu im lặng ở bên ngoài cửa sổ bầu bạn với cô.
Chỉ tiếc là về sau cậu ấy vội vàng rời đi, ngay cả tên cậu ấy cô cũng không kịp biết.
Đáy lòng Chu Tiêu Tiêu mềm mại thêm vài phần.
Không hiểu sao lại nghĩ đến dáng vẻ hung dữ và kiêu ngạo của Tạ Tinh Từ.
Tôn Du ở phòng ngủ bên cạnh kích động kêu gào.
Chắc là lại đang đu idol rồi.
Khóe mắt Chu Tiêu Tiêu cong cong, lông mi dài dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt dịu dàng.
Có lẽ bị Tôn Du lây nhiễm, cô không kìm lòng được bắt đầu tìm kiếm tên “Tạ Tinh Từ" ở trên trang web video.
Video đầu tiên xuất hiện là một video fanmade.
Trong video có những bức ảnh của Tạ Tinh Từ được sưu tầm từ nhiều nơi, kèm theo âm nhạc nhẹ nhàng, mang theo sự rung động qua năm tháng. Khi bức ảnh thời thơ ấu hiện lên, Chu Tiêu Tiêu chợt sửng sốt.
Cậu bé ở bức ảnh trong video trùng khớp với cậu bé trong kí ức của cô.
Chu Tiêu Tiêu kinh ngạc, trợn to hai mắt.
Cô xoay người đi xuống giường, lấy ra bức ảnh được kẹp ở trang cuối cùng của cuốn sổ. Trên tấm ảnh ố vàng, Tiêu Tiêu nhỏ bé đang không tình nguyện núp ở trong ngực bố, bên cạnh là một bé trai mặt quạu đang đứng.
Lúc đó hàng xóm mới chuyển đến, sau khi bố Tiêu Tiêu nhiệt tình giúp người ta dọn nhà, còn lôi kéo nhóc Tiêu Tiêu và bé trai ấy chụp hình. Cô không chụp nhiều ảnh với bố cô cho lắm nên tấm ảnh này cô vẫn luôn mang theo bên mình.
Không nghĩ tới…
Chu Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt khó ở của cậu bé trong ảnh với dáng vẻ khi còn bé của Tạ Tinh Từ, dáng vẻ giống nhau như đúc ở cùng một thời điểm, cô có chút dở khóc dở cười.
Cuộc hội ngộ chỉ xảy ra trong tiểu thuyết vậy mà lại xảy ra với cô.
Ngay sau đó điện thoại reo lên.
Một tin nhắn văn bản đến từ số lạ, chỉ có ba chữ ngắn gọn.
[Tạ Tinh Từ.]
Tin nhắn thứ hai đến ngay sau đó, nhẹ nhàng thả xuống một quả bom nặng kí…
[Cô có muốn trở thành bạn gái tôi không?]
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ ngạo kiều: Tôi không thích ăn đồ ngọt.
Quay đầu nâng cây kem: Thật là ngon.
Tác giả :
Toan Nãi Mộc Tử