Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử
Chương 36 Kế hoạch cho chuyến đi cuối tuần
Cuối tuần mà chỉ vòng vo trong thị trấn thì thật sự rất buồn chán!
Jessica lười biếng ghé trên bàn ăn, lơ đãng lắc lắc hộp sữa dâu trong tay, ánh mắt đảo quanh chứng tỏ cô nàng đang nhàm chán cực độ.
"Cuối tuần có ai có kế hoạch gì không?"
Mike đang hăng hái kể về trận bóng rổ tối qua với Eric và Tyler không hiểu sao lại tạm dừng một chút, quay sang nhìn Jessica, thấy cô thực sự buồn chán mới kiên nhẫn đáp lại. Quan hệ giữa anh chàng này và Jessica rõ ràng đã trở nên tốt hơn sau khi chấp nhận lời mời dự vũ hội của cô nàng.
"Chiều thứ bảy có một trận bóng bầu dục, tụi mình sẽ đến nhà Tyler xem."
Không đợi Jessica trả lời, Angela đã bất mãn liếc "bộ ba nhàm chán" - cái tên này là do Sarah đặt cho bà người Mike, Eric và Tyler từ sau đợt bệnh lần trước - một cái, bĩu môi.
"Các cậu chỉ được có thế."
"Angela, cậu nói vậy là có ý gì?" Eric sừng sổ đốp lại, trong giọng nói cũng ẩn chứa một chút tức giận. Mấy ngày qua Eric vẫn bị vây trong trạng thái táo bạo như vậy, nhất là đối với Angela. Nghe nói hình như anh chàng ngỏ ý muốn được Isabella mời cùng dự vũ hội nhưng cô nàng đã từ chối. Quả thực là một đứa nhóc si tình đáng thương!
"Thì chính là ý đó!" Angela cũng không chịu thua kém ngẩng đầu cãi. Ánh mắt hung dự nhìn chằm chằm Eric như muốn lột da cậu chàng. Hàm ý trách móc trong đó, ai nhìn qua cũng có thể dễ dàng hiểu được. Cậu dám hung dữ với mình? Dám sao?
Eric nhìn thấy ánh mắt của Angela, lửa giận trong lòng hừng hực dâng lên, có xấu hổ cũng có quẫn bách. Dù là ai, bị thanh mai trúc mã đem việc xấu của mình ra chế giễu cũng không có thể bình tĩnh được. Eric nóng nảy đứng dậy vỗ mạnh xuống bàn khiến mọi người đang nói chuyện xôn xao cũng đột nhiên yên tĩnh lại nhìn về phía anh chàng.
"Ánh mắt của cậu là có ý gì? Không phải chỉ bị từ chối một lần thôi sao? Có gì đáng xấu hổ!!!"
Nói xong, Eric mới nhận ra lời nói của mình hoàn toàn không ổn chút nào. Cả khuôn mặt ngây ngô cũng bỗng chốc đỏ bừng, phối hợp với mái tóc đen lãng tử hơi dài lại càng khiến cho cậu chàng trở nên trẻ con và đáng yêu. Không khí trên bàn ăn đang rộn rã cũng trở nên im lặng cực kỳ càng khiến Eric càng cảm thấy xấu hổ. Lúc này, ngồi xuống cũng không phải mà nói tiếp thì lại càng xấu hổ, Eric lúng túng giữ nguyên tư thế đập bàn như bị đóng đinh tại chỗ lại càng khiến khung cảnh trở nên buồn cười.
"Phốc." Một tiếng buột miệng cười cố nén lập tức phá tan bầu không khí cứng ngắc khiến cho mọi người như giật mình tỉnh dậy và bắt đầu ôm bụng cười vang.
Eric càng thẹn, giận dữ trừng trừng nhìn kẻ cầm đầu. Thế nhưng kẻ đầu sỏ lại làm như không cảm nhận được ánh mắt hung hăng của cậu chàng, một tay che miệng, một tay đỡ vai Jessica cười điên dại. Eric còn có thể tinh mắt nhìn thấy khoé mắt đẹp đẽ của cô nàng này còn vương vài giọt nước mắt.
"Sarah!!!"
"Được rồi, được rồi." Sarah xua xua tay, khuôn mặt cố lấy lại vẻ nghiệm túc chân thành nhìn Eric giải thích. "Angela cũng không có ý gì, là cậu nhạy cảm quá thôi, Eric. Thật ra...bị từ chối cũng là chuyện bình thường thôi. Ai mà chưa từng bị từ chối. Đừng vội nhảy cẫng lên như mèo bị dẫm phải đuôi như thế."
"Cậu, cậu, cậu..." Eric đỏ bừng mặt, giận dữ chỉ tay vào Sarah không nói thêm được tiếng nào.
Angela không đành lòng nhìn bộ dạng mất mặt của Eric, lúc này mới ra mặt giải vây cho cậu chàng.
"Được rồi, Sarah, bồ không nên chọc cậu ấy. Eric là đứa nhỏ hiền lành...", làm sao đấu lại kẻ gian xảo như bồ? Nhưng mà, Angela cũng không nói tiếp nửa câu sau khỏi miệng. Thề có Chúa! Cô nàng chỉ muốn giúp Eric một chút, nhưng cũng không hề muốn thu hút sự quan tâm "độc đáo" của Sarah!
"Cậu mới là đứa nhỏ hiền lành, cả nhà cậu mới là đứa nhỏ hiền lành!" Đứa nhỏ trong sáng Eric vẫn chưa thông minh ra mà lại bi phẫn tru lên, đổi lại là một tràng cười nghiêng ngả từ phía mọi người.
Angela dở khóc dở cười nhìn Eric, vô tình hỏi lại, triệt để khiến cho đứa bé bất hạnh Eric triệt để ngồi úp sấp xuống mặt bàn "tự kiểm điểm".
"Cậu là đang khen mình?"
"Ôi...ha ha ha...Đúng vậy, đúng vậy." Sarah vừa cười vừa gật đầu lia lịa phụ hoạ. "Eric thực sự đánh giá rất cao con người của bồ đó."
Lần này đến lượt Angela lúng túng. Cả khuôn mặt cô trở nên đỏ lựng như trái táo, hơi cúi đầu. Mặc dù biết Sarah chỉ vô tâm nói đùa nhưng Angela cũng không thể ngăn được trái tim mình đập nhanh vài nhịp.
Jessica bị Sarah nghiêng ngửa đè nặng cũng tinh ý nhận thấy Angela đang xấu hổ. Cô nàng hơi liếc con bé tính cách ác liệt đang nhưng một con rắn không xương dựa cả người vào mình, khẽ mỉm cười. Cũng không thể để con nhóc này tiếp tục đắc chí ăn hiếp bạn bè được, nghĩ vậy, Jessica thong thả chuyển chủ đề.
"Sarah, đừng có cười nha! Bồ đánh lạc hướng giỏi lắm nhưng không qua mắt được mình đâu. Chỉ có mình bồ là chưa có tin tức gì về bạn cặp trong vũ hội cuối năm thôi. Đừng cố giấu giếm nha!"
Nghe đến thông tin thú vị, mọi người ngồi gần đó cũng vô thức "vểnh" tai lên nghe, sợ bỏ sót tin tức nóng trong ngày. Nhưng, thật đáng tiếc, Sarah chỉ nhún vai, vô tội nhìn mọi người.
"Mình chưa nhận được lời ngỏ nào hết."
"Không thể nào!" Lauren, một cô gái tóc vàng thỉnh thoảng cặp kè với Jessica kinh ngạc thốt lên. Và dĩ nhiên, đây cũng là tiếng nói chung của toàn bộ nữ sinh khi nghe được câu nói của Sarah vừa nãy.
Trong khi đó, hầu hết nam sinh ngồi gần khu vực đó, kể cả "bộ ba nhàm chán" lại không tự giác hơi cúi đầu, không kể Eric vì cậu chàng vốn đã rã rời úp mặt trên bàn rồi. Chúa ở trên cao! Không phải bọn họ không muốn ngỏ lời với thiên thần, mà là tên ác ma mặt lạnh kia canh giữ quá kỹ!
Mike đau thương nhớ lại lần chuẩn bị đi ngỏ lời với Sarah. Khi anh chàng chỉnh đốn hoàn hảo hình tượng của mình trước tấm gương tại tủ đồ, vừa mới đóng cửa lại, khuôn mặt vô cảm vạn năm của Edward đã lù lù xuất hiện trước mặt. Ánh mắt nguy hiểm từ trên cao nhìn xuống, môi mỏng mím chặt, toàn thân đều toát ra khí lạnh đông cứng người. Kinh khủng nhất là, hắn ta chẳng nói một lời nào, chỉ im lặng hung hăng nhìn chằm chằm Mike khiến anh chàng không dám nhúc nhích lấy một chút ngay cả khi chuông vào học vang lên. Hai người cứ bốn mắt trừng nhau như thế suốt hai tiết học, cho đến khi Mike cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm vì mồ hôi lạnh thì Edward lạnh lùng quay người người đi mất. Sau đó...Không có sau đó! Mike đáng thương đơn giản là thông minh từ bỏ ý định ban đầu.
Tyler cũng không khá hơn là mấy. Đến bây giờ, chỉ nghĩ về ý định ngỏ lời khiến Sarah mời bản thân làm bạn nhảy trong buổi dạ vũ sắp đến là cậu đã thấy sống lưng lạnh toát, chân tay run rẩy. Nhớ lại khoảng thời gian cứ vào trường lại bị Edward đi theo đằng sau, tốc độ chậm rãi, tiếng giày da thong thả như nện thẳng vào tim là cậu lại đánh mất hết can đảm đến trước mặt Sarah nói chuyện chứ đừng nói là ngỏ lời. Dù cho có nước mặt cũng phải tự mình nuốt ngược vào trong lòng là tình cảnh bi thương đến cỡ nào!
...
Được rồi, Mike và Tyler là hai nam sinh chơi thân với Sarah nhất trong trường mới "được" đãi ngộ đặc biệt như vậy. Nhưng tình cảnh mà những người khác gặp phải cũng không tốt đẹp hơn được bao nhiêu. Vì vậy nên nam sinh trung học Forks đau khổ, căm giận, hận...cũng không dám nói! Và "thiên thần" của trung học Forks trong tình cảnh không thể hay biết lại trở thành nữ sinh duy nhất trong trường không nhận được, cho dù chỉ là một lời ngỏ làm bạn nhảy. Nữ sinh trung học Forks biết tin lại cảm nhận được bao nhiêu vui mừng và an ủi.
Thế mới nói, cuộc sống trung học là tốt đẹp, đáng quý biết bao!
Khi bầu không khí sôi nổi trên bàn lại rơi vào một loại im lặng hồi tưởng và cảm thán tốt đẹp thì một giọng nói lại chuyển hướng suy nghĩ của mọi người. Tất nhiên, kẻ vô duyên như vậy không thể là ai khác ngoài bạn học Eric vẫn đang "tự kiểm điểm" nảy giờ.
"Đi La Push!"
"Sao cơ?" Vẫn còn chìm trong trí tưởng tượng của bàn thân, Jessica là người đầu tiên phản ứng với câu nói của Eric, ngơ ngác hỏi lại.
Nhìn biểu cảm ngốc nghếch trên khuôn mặt Jessica cùng hộp sữa trống rỗng đã bị hành hạ không còn nhận ra được hình dạng ban đầu trên tay cô nàng, Eric nhíu mày ghét bỏ nói.
"Cái gì mà sao cơ. Chẳng phải cậu nói không có kế hoạch cuối tuần sao? Ngày nghỉ mà chỉ quanh quẩn trong thị trấn thì chán chết. Tụi mình đi biển cắm trại."
Nghe thấy đề nghị mới thú vị, ánh mắt mọi người ngồi xung quanh cũng phát sáng, yêu thương nhìn chằm chằm vào Eric.
"Thân mến, cậu muốn nói là đến La Push cắm trại qua đêm sao?" Jessica hớn hở dùng một giọng điệu ngọt ngào đến mức khiến người ta nổi da gà hỏi xác nhận lại.
"Lướt sóng." Mike hưng phấn tiếp lời, rộng rãi không để vào tai giọng điệu kỳ lạ của Jessica.
"Tiệc nướng." Tyler mơ màng cười ngu ngốc.
"Bia." Angela cười khanh khách bổ sung thức uống không thể thiếu trong các buổi tiệc nướng ngoài trời.
"Một trăm câu chuyện ma!"
Sarah lần này cũng đột nhiên hăng hái tham gia. Tuy nhiên, một lần nữa, ý kiến của cô nàng lại khiến mọi cặp mắt đổ dồn về phía mình. Tươi cười của Jessica trở nên cứng đờ, ánh mắt thâm thuý quét nhìn Sarah một lần từ trên xuống dưới. Xác nhận không có gì khác thường, Jessica mới âm u mở miệng hỏi.
"Dạo này bồ đang viết cái gì?"
"Một bộ trinh thám kinh dị cho Penguin."
Nghe được câu trả lời, mọi người đều không tự giác gật gật đầu, trong mắt đều không hẹn mà gặp toát ra hai chữ: "Quả nhiên!"
"Đồng ý. Quyết định như vậy đi!" Eric lúc này mới hăng hái vỗ nhẹ lên bàn một cái. "Bọn con trai tụi mình sẽ chuẩn bị vật dụng cắm trại. Các cậu chuẩn bị bia và đồ nướng."
"Và mỗi người một câu chuyện kinh dị." Sarah không cam lòng bổ sung thêm nội dung mà cô mong chờ nhất ở đêm cắm trại vào phần chuẩn bị.
"Sẽ không có ai quên nguyện vọng khẩn thiết của bồ đâu." Angela bất đắc dĩ tiếp lời. Cô biết nếu không có người đứng ra bảo đảm, bà chị này sẽ không để cho mọi chuyện trôi qua dễ dàng. Rõ khốn khổ!
Nhận được lời cam kết của Angela, lúc này, Sarah mới ngọt ngào thoả mãn nở nụ cười, trong mắt lại không che giấu loé lên một vài tia tính kế tinh ranh. Thấy biểu cảm đó của Sarah, mọi người cũng cảm thấy mềm lòng nở nụ cười. Cô nhóc này lại đang bí ý tưởng đây mà! Học chung với nhau một thời gian dài, trong nhóm không ai là chưa từng bị Sarah làm phiền qua mỗi lúc không tìm được nguồn cảm hứng. Lúc nào cũng luôn luôn là những câu hỏi ngạc nhiên cổ quái khiến cho người ta dở khóc dỡ cười lại không thể giận dữ.
Đột nhiên, Eric phấn khởi vẫy tay chào, trên mặt cũng treo lên một nụ cười nham nhở đáng ghét.
"Bella."
Khi này, mọi người ngồi cùng bàn mới nhận ra Bella đang hướng về họ từ phía sau lưng Jessica và Angela, đối diện với Eric nên anh chàng là người nhìn thấy Bella đầu tiên. Dạo gần đây, cô nàng này không biết có chuyện gì lại luôn chỉ ngơ ngẩn đi một mình.
Giọng nói trong trẻo của Bella vang lên từ đỉnh đầu khiến Sarah hơi ngẩng đầu nhìn. Tầm mắt bắt gặp khuôn mặt xin đẹp của Bella lại phát hiện ra cô ta trở nên hơi tái nhợt và mệt mỏi, trạng thái tinh thần thể hiện qua đôi mắt cũng xen lẫn một chút hoảng hốt và lơ đễnh, giống hệt như có một điều gì đó đang chiếm trọn suy nghĩ của cô ta trong một thời gian dài vậy.
"Chào mọi người. Đang nói chuyện gì vậy?" Bella cười cười, trên tay còn ôm một chiếc khay rỗng chứng tỏ cô ta còn chưa ăn bữa trưa.
"Tụi mình muốn đi La Push cắm trại vào cuối tuần." Angela liếc mắt nhìn thoáng qua Jessica uể oải nằm trên bàn rồi tươi cười trả lời Bella.
"Vậy sao? Chỗ đó là...?" Bella hơi kéo dài, mày cũng kín đáo nhếch lên. Điệu bộ rõ ràng là chưa hề nghe đến địa danh đó.
"Là một bãi biển ở gần đây. Phong cảnh rất đẹp." Sarah tốt bụng trả lời Bella.
Cô nàng dường như không ngờ đến Sarah sẽ đáp lời mình nên chỉ cười cười gật đầu với Sarah mà không hề đáp lại.
"Bella, cậu cũng tham gia với mọi người đi." Mike không mấy để ý lắm đến thái độ của Bella đối với Sarah, vui vẻ đề nghị. Sau đó lại khó hiểu đưa mắt nhìn Jessica vì vô duyên vô cớ bị ánh mắt sắc như dao cạo của cô nàng này quét tới.
Eric cũng không hề nhận ra sự khác lạ trong thái độ của nhóm nữ sinh, ngả ngớn vui đùa.
"Cưng à, chúng ta đi La Push, La Push đấy!"
Bị hành động của Eric chọc cười, Bella cũng hào phóng đáp ứng.
"Được rồi, mình sẽ đi nếu cậu ấy thôi không dùng giọng điệu ấy nữa."
Nói xong, Bella vẫy vẫy tay, định quay đi lấy thức ăn cho bữa trưa của mình thì chợt khựng người lại. Cô ta dường như sực nhớ ra điều gì, hơi nghiêng đầu dè dặt hỏi.
"Tụi mình có thể mời nhà Cullen chứ?"
Không khí vui vẻ trên bàn ngay lập tức bị đông cứng một cách kỳ lạ. Nụ cười của mọi người vẫn còn cương cứng vương lại trên môi nhưng rõ ràng là không còn cảm thấy hứng trí bao nhiêu nữa. Tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Sarah. Thật ra, trong bọn họ, chẳng có ai có quan hệ với nhà Cullen ngoài Sarah. Nếu muốn mời những kẻ đó, người có tư cách lên tiếng lúc này có lẽ chỉ có một mình Sarah mà thôi.
Sarah tựa hồ như không cảm thấy tầm mắt kỳ lạ của các bạn hướng về phía mình, vẫn tươi cười thoải mái trả lời.
"Tuỳ ý bạn. Dù sao thì cắm trại, đông người mới vui!"
Lúc này, cũng không đợi Bella trả lời, Jessica đột nhiên kéo tay Sarah đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Trễ rồi, bọn mình vào lớp trước đây."
Nói xong, cô nàng cũng không quay đầu lại một cái, băng băng kéo Sarah vẫn còn mịt mờ đi nhanh khỏi phòng ăn. Những người còn lại cũng không biết làm thế nào, lúng túng ngồi tại chỗ. May mắn, Eric nhanh trí đứng dậy cười lớn.
"Được rồi. Cũng sắp vào học, tụi mình về lớp. Công việc chuẩn bị cứ bao hết trên người bọn mình. Cuối tuần này mọi người sẽ chơi một trận cho ra trò."
Nhờ lời nói của Eric, không khí cũng không còn cương cứng như ban nãy, mọi người cũng nhanh chóng giải tán. Không mấy chốc, chỉ còn một mình Bella vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt nâu lúng túng nhìn theo hướng mà Jessica và Sarah biến mất. Rõ ràng cô ta vẫn không ngờ đến Jessica lại phản ứng lớn như vậy khi nghe cô đề cập đến nhà Cullen. Trong lòng lại cảm thấy uỷ khuất và khó chịu không nói nên lời.
Mọi người trong ngôi trường này vì cái gì lại có thể bài xích những con người tốt đẹp như người nhà Cullen như vậy? Thái độ của họ thật kỳ lạ. Thói quen sống cũng thật khác xa so với khi cô còn ở Phoenix.
Bella biết bản thân cũng đã cố gắng dung nhập vào cuốc sống mới tại thị trấn hoang vắng này. Thế nhưng tại sao lúc nào cô cũng có cảm giác bản thân như bị tách biệt khỏi thế giới xung quanh bởi một tấm kính trong suốt. Cô đứng ngoài nhìn bọn họ, cũng hoàn toàn không thể hiểu được.
Có lẽ, Bella mãi mãi sẽ không bao giờ có thể trở thành một người dân của thị trấn này.
Có lẽ, một ngày nào đó, cô sẽ rời đi và hoàn toàn quên mất vùng đất gọi tên Forks; hoang vu, âm u và lạnh lẽo này.