Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love Story
Chương 11: “Fall” in love
Sự thật chứng minh rằng, dưới ánh mặt trời kia, tôi đã làm ra chuyện ngu xuẩn để ngày hôm sau nhất định phải hối hận.
Tôi không nghĩ ngợi lâu, chính xác là chỉ mất hai giây trong đầu. Sau đó gật đầu, chẳng hề do dự. Cho đến khi đến nơi mà anh nói, là một căn hộ trên tầng 30 của khách sạn Greendale Park. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, e là anh chỉ muốn có một đoạn tình phong lưu với một cô gái Phương Đông thôi, nhưng tôi cũng không muốn nghĩ quá nhiều.
May mà căn hộ này thuộc điều hành của một khu chung cư, chứ không phải một căn hộ bình thường, tôi nghĩ khả năng có người nhìn thấy tôi và anh đi vào sảnh lớn khách sạn này không thể không có. Trên hành lang riêng biệt, chỉ có một vị quản gia là một ông lão người Anh đứng nhìn chúng tôi từ xa gật đầu thăm hỏi, vẻ mặt vô cùng chuyên nghiệp không có bất kì biểu hiện nào, thang máy chuyên dụng lên tới tầng 30. Phòng rất lớn, trang trí đơn giản nhưng kết cấu khá phức tạp theo phong cách Tudor(1), mọi thứ xung quanh không nhiễm một hạt bụi, không có bất cứ một vật dụng cá nhân nào ở những nơi có thể nhìn thấy, bức rèm dày đã được kéo ra, nhưng ánh sáng yếu ớt của một buổi chiều trời đầy mây xuyên qua những bức rèm mỏng màu trắng vẫn tối đen như trước.
Anh dẫn tôi đi vào, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, hai tay nâng khuôn mặt tôi lên hôn rất dịu dàng. Còn ánh mắt tôi lướt qua bờ vai anh, thẳng đến cánh cửa phòng ngủ đang rộng mở, rơi xuống trên chiếc giường King Size(2) kia. Sau đó nói một câu rất có trọng lượng —it’s my first time, I think you should know.(Đây là lần đầu tiên của em, em nghĩ anh nên biết)
Kẻ từng trải này có chút sửng sốt, sau đó cũng nói một câu rất nghiêm túc: you know what you are doing, don’t you? Are you sure?(Em biết anh đang làm gì, phải không? Em chắc chứ?)
Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, những gì có thể nói được tôi đã nói. Tôi trả lời, definitely sure.(em chắc) Sau đó chủ động cởi quần áo của anh.
Khăn trải giường phòng anh là lụa tơ tằm màu vỏ trứng, sau đó, không ngoài dự đoán, khăn trải giường kia xem như bị hủy, quần áo của anh vo tròn trên giường, cũng bị dính chút máu. Tôi tắm vòi hoa sen, sau đó dứt khoát từ chối lời mời ăn tối, mặc quần áo rời đi. Nhưng, tiếng kim loại sắc nhọn phát ra do bánh xe tàu điện ngầm ma sát với đường ray, tiếng mọi người nói chuyện với nhau, tiếng bước chân, tiếng gió thổi, tất cả mọi thứ đều có thể khiến tôi nhớ tới thân thể và cảm xúc khi ở bên anh, tôi nhắm mắt lại, trong nháy mắt cảm thấy tê dại đi. Tôi không có kinh nghiệm khác để so sánh, nhưng tôi tin rằng cảm giác này hoàn toàn khác, lúc đó tôi gần như bị mê hoặc đến khó hiểu, từ đầu đến cuối, cơ thể của tôi dường như trôi nổi trên giường không sót đến 5cm², vì chỉ có như vậy mới có thể kề sát cơ thể anh hơn, không có khe hở, hòa tan vào nhau.
Về đến nhà đã hơn 5 giờ. Tôi không muốn lại nhớ tới chuyện xảy ra lúc chiều, gọi điện thoại rủ vài người bạn đi ăn cơm và đi bơi đêm. Hai người là bạn học cũ ở trường Luật của tôi, bây giờ đã làm việc ở New York, người còn lại chính là Nick Tse. Toàn bộ buổi tối là tiếng nói chuyện càu nhàu lẫn với tiếng nhạc huyên náo đến tận nửa đêm. Về nhà đã là rạng sáng. Trước khi ngủ nhìn thấy trên điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn, không biết có phải cố ý không, một chút cũng không nghe thấy: You are gorgeous. It’s the best I thought I could ever have. Call me.(Em thật đẹp. Đây là lần tuyệt nhất anh từng có. Gọi cho anh)
Tôi trả lời lại một cách đơn giản: send me the laundry bill and don’t contact me anymore.(Gửi hóa đơn giặt là cho em và đừng bao giờ liên lạc với em nữa) Nghĩ thầm, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Chú thích:
(1) Tudor: 1 phong cách kiến trúc cổ điển
(2) King Size: khổ lớn, 198 x 205 cm
Tôi không nghĩ ngợi lâu, chính xác là chỉ mất hai giây trong đầu. Sau đó gật đầu, chẳng hề do dự. Cho đến khi đến nơi mà anh nói, là một căn hộ trên tầng 30 của khách sạn Greendale Park. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, e là anh chỉ muốn có một đoạn tình phong lưu với một cô gái Phương Đông thôi, nhưng tôi cũng không muốn nghĩ quá nhiều.
May mà căn hộ này thuộc điều hành của một khu chung cư, chứ không phải một căn hộ bình thường, tôi nghĩ khả năng có người nhìn thấy tôi và anh đi vào sảnh lớn khách sạn này không thể không có. Trên hành lang riêng biệt, chỉ có một vị quản gia là một ông lão người Anh đứng nhìn chúng tôi từ xa gật đầu thăm hỏi, vẻ mặt vô cùng chuyên nghiệp không có bất kì biểu hiện nào, thang máy chuyên dụng lên tới tầng 30. Phòng rất lớn, trang trí đơn giản nhưng kết cấu khá phức tạp theo phong cách Tudor(1), mọi thứ xung quanh không nhiễm một hạt bụi, không có bất cứ một vật dụng cá nhân nào ở những nơi có thể nhìn thấy, bức rèm dày đã được kéo ra, nhưng ánh sáng yếu ớt của một buổi chiều trời đầy mây xuyên qua những bức rèm mỏng màu trắng vẫn tối đen như trước.
Anh dẫn tôi đi vào, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, hai tay nâng khuôn mặt tôi lên hôn rất dịu dàng. Còn ánh mắt tôi lướt qua bờ vai anh, thẳng đến cánh cửa phòng ngủ đang rộng mở, rơi xuống trên chiếc giường King Size(2) kia. Sau đó nói một câu rất có trọng lượng —it’s my first time, I think you should know.(Đây là lần đầu tiên của em, em nghĩ anh nên biết)
Kẻ từng trải này có chút sửng sốt, sau đó cũng nói một câu rất nghiêm túc: you know what you are doing, don’t you? Are you sure?(Em biết anh đang làm gì, phải không? Em chắc chứ?)
Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, những gì có thể nói được tôi đã nói. Tôi trả lời, definitely sure.(em chắc) Sau đó chủ động cởi quần áo của anh.
Khăn trải giường phòng anh là lụa tơ tằm màu vỏ trứng, sau đó, không ngoài dự đoán, khăn trải giường kia xem như bị hủy, quần áo của anh vo tròn trên giường, cũng bị dính chút máu. Tôi tắm vòi hoa sen, sau đó dứt khoát từ chối lời mời ăn tối, mặc quần áo rời đi. Nhưng, tiếng kim loại sắc nhọn phát ra do bánh xe tàu điện ngầm ma sát với đường ray, tiếng mọi người nói chuyện với nhau, tiếng bước chân, tiếng gió thổi, tất cả mọi thứ đều có thể khiến tôi nhớ tới thân thể và cảm xúc khi ở bên anh, tôi nhắm mắt lại, trong nháy mắt cảm thấy tê dại đi. Tôi không có kinh nghiệm khác để so sánh, nhưng tôi tin rằng cảm giác này hoàn toàn khác, lúc đó tôi gần như bị mê hoặc đến khó hiểu, từ đầu đến cuối, cơ thể của tôi dường như trôi nổi trên giường không sót đến 5cm², vì chỉ có như vậy mới có thể kề sát cơ thể anh hơn, không có khe hở, hòa tan vào nhau.
Về đến nhà đã hơn 5 giờ. Tôi không muốn lại nhớ tới chuyện xảy ra lúc chiều, gọi điện thoại rủ vài người bạn đi ăn cơm và đi bơi đêm. Hai người là bạn học cũ ở trường Luật của tôi, bây giờ đã làm việc ở New York, người còn lại chính là Nick Tse. Toàn bộ buổi tối là tiếng nói chuyện càu nhàu lẫn với tiếng nhạc huyên náo đến tận nửa đêm. Về nhà đã là rạng sáng. Trước khi ngủ nhìn thấy trên điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn, không biết có phải cố ý không, một chút cũng không nghe thấy: You are gorgeous. It’s the best I thought I could ever have. Call me.(Em thật đẹp. Đây là lần tuyệt nhất anh từng có. Gọi cho anh)
Tôi trả lời lại một cách đơn giản: send me the laundry bill and don’t contact me anymore.(Gửi hóa đơn giặt là cho em và đừng bao giờ liên lạc với em nữa) Nghĩ thầm, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Chú thích:
(1) Tudor: 1 phong cách kiến trúc cổ điển
(2) King Size: khổ lớn, 198 x 205 cm
Tác giả :
Trần Chi Dao