Bàn Long
Chương 596: Thần bí lai khách
Trên đường rộng rãi, người đến người đi.
Ở trong thành, bất kể là cường giả chủng tộc nào, bất kể là thượng vị thần hay là hạ vị thần, đều không khác nhau. Ở trong thành tuyệt đối không cho phép tranh đấu chém giết, ở chỗ này có thể an tâm hưởng thụ cuộc sống, không phải lo lắng nguy hiểm.
"Từ hồi trở về gia tộc, ta chưa một lần ghé vào thành dạo chơi qua." Lâm Lôi nhìn ngó cả hai phía đường, từng cửa hiệu một.
"Lão Đại, trong thành so với trong sơn mạch thú vị hơn nhiều, có rất nhiều chỗ để hưởng thụ, còn có chỗ cho xem các phù ảnh nữa đó. Lão Đại, ta đến chỗ xem phù ảnh trong thành một lần, liền phát hiện ..." Bối Bối hưng phấn khoái trí nói đến đoạn này liền thần thức truyền âm, "trong đó có một phù ảnh - chính là phù ảnh trên Mịch La Đảo đại ca và đại lượng chiến sĩ hộ đảo chiến đấu, rồi sau đó đối chiến với hồng bào trưởng lão."
"Còn có chỗ cho xem phù ảnh sao?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Ba Cách Tiếu gia tộc chính còn đem một số phù ảnh trân quý làm bảo bối.
"Ở chỗ xem phù ảnh trong thành, phù ảnh thế nào? Có nhiều phù ảnh cao thủ giao chiến hay không?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Không nhiều lắm, mặc dù phù ảnh thượng vị thần giao chiến không ít, chính là tầm cỡ so với phù ảnh cuộc chiến trên mịch la đảo không sai biệt lắm. Thi thoảng có vài cái ở tầm cao, muốn vào xem đều phải trả phí rất cao." Bối Bối có chút bất bình, "Lão Đại, bọn họ chiếu phù ảnh mịch la đảo nọ ở đó, đáng nhẽ phải chia phần cho đại ca."
Lâm Lôi cười lên ha hả.
Địch Lỵ Á bên cạnh cũng cười gật đầu: "Bối Bối nói đúng đấy. Bọn họ không xin phép chàng đã để phù ảnh ở đó rồi." Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối vừ đi vừa đàm luận chuyện phù ảnh, mà một lát sau, Đặc Duy Lạp ở đằng trước lại quay đầu đi về phía Lâm Lôi.
Đặc Duy Lạp trưởng lão thần thức truyền âm nói: "Lâm Lôi trưởng lão, chúng ta dừng lại trong Mật Nhĩ Thành một tháng. Một tháng sau kể từ hôm nay, chúng ta sẽ lại xuất phát trở về thiên tế sơn mạch. Một tháng này, Lâm Lôi trưởng lão tùy ý dạo chơi, nhưng phải nhớ lấy thời hạn một tháng, nếu bị lỡ ... Lâm Lôi trưởng lão ngươi muốn trở về, phải đợi đến lần sau, hoặc phải tự mình trở về.
"Yên tâm, ta biết rồi." Lâm Lôi gật đầu, "Đặc Duy Lạp trưởng lão ngươi cũng tùy ý a."
Nửa đường, Lâm Lôi và đám Đặc Duy Lạp phân khai, lập tức Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người trực tiếp hướng chỗ Tháp La Sa, Đế Lâm mà đi. Lúc trước Tháp La Sa, Đế Lâm bọn họ tới Mật Nhĩ Thành, Bối Bối và Địch Lỵ Á cũng đi cùng, tự nhiên biết rõ chỗ ở của Tháp La Sa bọn họ.
"Lão Đại, Tháp La Sa bọn họ chính là mua một đại phủ đệ rất lớn, hao phí tới gần mười ba ức mặc thạch đó." Bối Bối nói, "về phần Đế Lâm, Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân mấy người cũng đều ở tại đó."
Lâm Lôi nghe xong gật đầu. Tháp La Sa bọn họ cũng không thiếu tiền. Ở trong thành mua một tòa đại phủ đệ cũng phải. Nhớ tới chuyện mua phủ đệ này, Lâm Lôi không khỏi cười: "Bối Bối, Địch Lỵ Á, còn nhớ năm đó chúng ta lần đầu tiên đi tới Đế Dực thành không? Lần đó chúng ta thấy một căn nhà, rẻ nhất cũng hình như là sáu ngàn vạn mặc thạch, lúc đó dọa bọn ta sợ chết khiếp."
Địch Lỵ Á và Bối Bối nghe xong cũng đều cười.
Căn nhà rẻ nhất trong Đế Dực thành là tám trăm vạn. Bất quá, căn nhà đó vừa ra đã bị mua mất. Bình thường nhà còn trống đều gần ức mặc thạch cả. Chỉ có thượng vị thần thực lực mạnh mới có khả năng mua được.
"Khi đó ta còn cho rằng tinh anh chân chính của địa ngục mới có thể mua nhà ở trong thành được. Bây giờ xem ra ..." Lâm Lôi lắc đầu cười, đúng là có thể mua được nhà trong thành xem như là tinh anh, chính là tinh anh đó chỉ là tinh anh trong đám thần nhân bình thường ở địa ngục.
Chân chính cao thủ ở địa ngục như đám lục tinh ác ma, thất tinh ác ma phần lớn đều là ở ngoài thành, chiếm núi làm vua, hay kiến tạo một tòa thành, xây dựng đội ngũ thủ hạ của riêng mình. Trong thành mặc dù an toàn, chính là cuộc sống không tràn ngập tính thiêu chiến, kích thích như ở ngoài thành.
"Lâm Lôi. Chỗ ở của Tháp La Sa bọn họ kìa." Địch Lỵ Á chỉ về phía trước. Lâm Lôi nhìn theo ngón tay của Địch Lỵ Á, chỉ thấy một tòa phủ đệ dài vài trăm thước tọa lạc ở đó. Ở nơi tấc đất tấc vàng như trong thành, phủ đệ rộng như vậy, tốn mười ba ức mặc thạch, tính ra cũng vẫn hời. Một con đường đá rộng rãi hai bên trồng hoa từ đường lớn rẽ vào tới tận cửa tòa phủ đệ.
"Đại ca, ở trong phòng lề mề gì vậy, nhanh lên một chút." Lúc này một thanh niên dưới lầu đang giục giã gọi, chính là con trai thứ ba của Đế Lâm - Khắc Lai Ốc. Hắn cùng đại ca của hắn và Đế Lâm năm đó cùng đi tới địa ngục. Về phần nhị ca của hắn, năm xưa trong chúng thần mộ tầng mười một, đã bị đám thâm uyên đao ma giết chết mất rồi.
"Tới đây." một đạo nhân ảnh từ trên lầu như tia chớp nhảy xuống.
Chính vào lúc này ...
"Oanh!" "Oanh!" đại môn bị gõ vang trời, đồng thời còn vang lên tiếng la: "Này, mở cửa nhanh lên, Khắc Lai Ốc, Khắc Lý Áo, hai người các ngươi mở cửa nhanh lên một chút!"
"Là Bối Bối." Hai huynh đệ Khắc Lý Áo nhìn nhau rồi vội chạy ra.
Thanh âm trầm thấp "Oanh long long" phát ra, đại môn ầm ầm mở cửa. Ngoài cửa có ba người đang đứng.
"Lâm Lôi." Khắc Lý Áo, Khắc Lai Ốc không khỏi giật mình. Năm trăm năm qua, Lâm Lôi này lần đầu tiên đến thăm bọn họ. Lập tức Khắc Lai Ốc kinh hãi quay đầu lại gọi: "Cha, Tháp La Sa thúc thúc, Lâm Lôi tới!"
"Lâm Lôi tới?" chỉ thấy trong toàn nhà xa bên trong, liên tục mấy thân ảnh bay đến, người phi đến đầu tiên chính là Hi Tắc.
Lâm Lôi nhìn thấy lão hương môn, liền cười tiến lên chào, trực tiếp ôm chặt lấy Hi Tắc: "Hi Tắc, đã lâu không thấy." "Đúng là đã lâu không gặp, Lâm Lôi trưởng lão ngươi quyền cao chức trọng, mỗi ngày nhiều chuyện phải lo nên quên đám tiểu nhân vật chúng ta rồi." Hi Tắc cố ý nói.
Lâm Lôi thấy Hi Tắc trêu vậy, không khỏi cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Hi Tắc hắn rốt cục so với điệu bộ tiêu sái ngày xưa ở ngọc lan đại lục giống nhau rồi, xem ra ảnh hưởng lần ở mịch la đảo nọ đã nhạt đi nhiều.
"Lâm Lôi." Tháp La Sa, Đế Lâm, Áo Bố Lai Ân cũng đều tới nghênh đón.
"Ồ?" Lâm Lôi nhìn đám người trước mắt. Áo Lợi Duy Á không thấy, bất quá lại có thêm một kim phát mỹ phụ. Lâm Lôi kinh ngạc nhìn vị mỹ phụ đi sau cùng, "vị này là?"
Tháp La Sa cất tiếng cười tà dị: "Lâm Lôi, vị này là thành viên mới của chúng ta, ngươi đoán xem, vị phu nhân này là thê tử của ai trong đám chúng ta đây??"
"Thê tử?" Lâm Lôi ngẩn ra.
"A. có người cưới vợ rồi. Ta lần trước đến, còn không thấy có mà." Bối Bối cũng trừng nhãn.
Tháp La Sa ha ha cười rộ lên: "Cưới vợ, tốc độ đương nhiên phải nhanh. Đoán đi, đoán đi, là của ai nào?" Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối đều chăm chú nhìn bọn Hi Tắc, Đế Lâm, Áo Bố Lai Ân, Khắc Lai Ốc bọn họ.
"Chẳng lẻ là Khắc Lai Ốc?" Bối Bối là người đoán đầu tiên. "Hay là Áo Bố Lai Ân? Không đúng. Áo Bố Lai Ân và Đại tế ti vẫn có tư tình mà." Vũ thần Áo Bố Lai Ân không khỏi ngượng ngập.
Nhất thời Tháp La Sa, Hi Tắc bọn họ đều cười lên ha hả. Đế Lâm liền đáp: "Thôi, đừng nói loạn nữa. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, ta giới thiệu với hai người một chút, đây là thê tử của ta Tạp Thước Na."
"Lâm Lôi tiên sinh. Chuyện của ngài bọn họ đều đã kể cho ta nghe qua." Tạp Thước Na cười nói.
"Tạp Thước Na, xin chào." Lâm Lôi, Địch Lỵ Á cũng đều chào hỏi Tạp Thước Na.
Lâm Lôi đến làm cho cuộc sống an tĩnh từ lâu của đám Tháp La Sa, Đế Lâm thay đổi một chút. Tháp La Sa bọn họ ngay hôm đó lập tức chuẩn bị tiệc rượu thịch soạn. Lâm Lôi bèn cùng Tháp La Sa bọn họ trên bàn tiệc kể chuyện về sự tình của gia tộc.
Biết những biến hóa ở trong gia tộc, đặc biệt sự chém giết thảm liệt trong năm trăm năm vừa qua, đám Tháp La Sa, Đế Lâm không khỏi rợn người. Tạp Thước Na trong lòng càng khiếp sợ. Nàng ta chỉ là một trung vị thần bình thường, trước kia từng nghe Đế Lâm bọn họ nói qua chuyện của Lâm Lôi chính là luôn có cảm giác đang lắng nghe một chuyện truyền kỳ của một cường giả nào đó mà thôi.
Bây giờ từ miệng Lâm Lôi, nghe được từng vị thất tinh ác ma chết đi, cảm giác thực không bình thường.
Đó chính là thất tinh ác ma a!
Thành chủ một thành mới là một vị thất tinh ác ma. Thế mà tứ thần thú gia tộc cổ lão từ xưa và bát đại gia tộc từ các vị diện di chuyển tới đây chiến đấu với nhau, từng đám thất tinh ác ma đều bị chết.
"Ngươi nói Áo Lợi Duy Á rời đi rồi hả?" Lâm Lôi kinh ngạc hỏi.
"Đúng rồi." Tháp La Sa gật đầu, "hắn có lẽ không quen với cuộc sống bình lặng ở trong thành. Hiện tại hắn tiếp nhận ác ma nhiệm vụ ở ngoài. Bình thường phải vài chục năm, hắn mới ngẫu nhiên lại trở về một chuyến."
Ác ma nhiệm vụ?
Lâm Lôi khẽ gật đầu, đồng thời cũng nhớ ra chính mình tựa hồ vẫn là một nhất tinh ác ma! Mặc dù tiếp nhận nhiệm vụ hai lần, đều không có thành công.
"Áo Lợi Duy Á lúc trước tại ngọc lan đại lục, cũng là muốn sống cuộc sống kích thích ở địa ngục, cho nên hắn mới là kẻ đầu tiên tới địa ngục. Tính cách của hắn quả là không chịu nổi cảnh ngồi yên lâu dài ở trong thành." Lâm Lôi cảm thán nói.
Bỗng nhiên ...
"Ấm!" Tiếng gõ cửa ở ngoài tòa phủ đệ vang lên.
"Ồ. Lúc này hẵn có người gõ cửa sao? Tất cả mọi người đều ở đây thôi, làm gì có ai ở ngoài đâu." Tháp La Sa nghi hoặc nói: "Chẳng lẻ là Áo Lợi Duy Á đã trở lại?"
"Sẽ không trùng hợp vậy đâu." Lâm Lôi cười nói, vừa nhắc tới Áo Lợi Duy Á, chẳng lẻ đã trở lại sao?
"Khắc Lai Ốc, ngươi đi mở cửa chút xem." Tháp La Sa nói. Khắc Lai Ốc vội đứng dậy chạy ra ngoài.
"Này, mở cửa nhanh lên." Thanh âm hồn hậu từ ngoài truyền vào. Thanh âm đó cũng làm cho Lâm Lôi giật mình, đó chính là thanh âm của Phổ Tư La ngày xưa cứu mình. Lâm Lôi cực kỳ ngạc nhiên.
Phổ Tư La như thế nào lại đến đây?
"Ngươi là ai?" Tiếng quát hỏi của Khắc Lai Ốc vang lên. Khắc Lai Ốc căn bản không biết Phổ Tư La, mà đám Tháp La Sa, Đế Lâm đang vội từ phòng khách đi ra cũng đều đã nhìn thấy đại hán tóc đỏ ở đằng xa kia. Nhưng mà bọn họ cũng không nhận ra Phổ Tư La.
"Ha ha, Phổ Tư La! Lão Đại, đó là Phổ Tư La." Bối Bối hô hoán. Lâm Lôi giờ phút này cũng đã đi tới, cười nói: "Khắc Lai Ốc, hắn là bằng hữu của ta." Lâm Lôi lại phát hiện ra ... đằng sau Phổ Tư La còn có hai gã thủ hạ.
"Tiểu tử, trước lạ sau quen, sau này ngươi sẽ nhận ra ta thôi." Phổ Tư La vỗ vào vai Khắc Lai Ốc, không khỏi làm cho thân thể Khắc Lai Ốc run rẩy. Phổ Tư La cười to đi vào nói: "Lâm Lôi, ta biết ngươi ở đây."
Lâm Lôi nghe vậy, thực sự giật mình.
Mình đã biến ảo dung mạo rồi mới tới, Phổ Tư La như thế nào lại biết mình ở đây?
"Đừng giật mình, thành chủ Mật Nhĩ Thành là bằng hữu của ta!" Phổ Tư La cười đáp, "lúc trước Địch Lỵ Á cùng mấy người này mua tòa phủ đệ ở đây, ta đã an bài người chú ý chỗ này!"
Lâm Lôi chợt hiểu, đối phương chỉ cần từ Địch Lỵ Á, Bối Bối là có thể đoán ra thân phận của mình. Bất quá, cũng làm Lâm Lôi kinh ngạc về các mối quan hệ của Phổ Tư La. Hắn không ngờ lại là bằng hữu của thành chủ Mật Nhĩ Thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Nhưng mà lần này ta phát hiện ra ngươi, không phải do người của ta phát hiện ra." Phổ Tư La lại cười, "là một bằng hữu khác của ta báo cho ta biết là ngươi đã tới Mật Nhĩ Thành."
"Một vị bằng hữu khác?" Lâm Lôi kinh dị.
Phổ Tư La gật đầu: "Đúng vậy, vị bằng hữu này của ta, thực lực chính là rất lợi hại. Hắn biết ta quen ngươi, liền bảo ta đến đây. Mục đích vị bằng hữu này của ta rất đơn giản - muốn gặp Bối Bối."
Lâm Lôi nhướng mày.
Phổ Tư La thực lực mạnh, bằng hữu tự nhiên không kém. Một vì bằng hữu là thành chủ còn vị bằng hữu kia lại phát hiện ra chuyện mình tới Mật Nhĩ Thành, mà vị bằng hữu thứ hai này còn muốn gặp Bối Bối sao?
"Gặp ta?" Bối Bối ngạc nhiên.
"Hắn là ai vậy?" Lâm Lôi hỏi.
Phổ Tư La lắc đầu cười đáp: "Chuyện này ta không thể nói. Nếu muốn hỏi, đợi Bối Bối quay về ngươi hỏi Bối Bối là được rồi ... Ngươi có đồng ý để Bối Bối đi không?"
"Đi đâu? Trong thành hay ngoài thành?" Lâm Lôi mặc dù tin tưởng Phổ Tư La, chính là vẫn lo lắng cho an toàn của Bối Bối.
"Yên tâm, ở trong thành thôi." Phổ Tư La cười đáp.
Lâm Lôi lúc này mới an tâm. Ở trong thành chính là thất tinh ác ma cũng không dám động thủ. Dù sao bên trong thành có quy củ không được động thủ. Toàn bộ địa ngục đều như vậy, đó là quy định của chủ thần, ai dám chống lại?
"Bối Bối, ngươi thấy thế nào?" Lâm Lôi quay đầu nhìn Bối Bối hỏi.
Bối Bối hai mắt sáng lên cười đáp: "Đệ đang rất muốn xem xem nhân vật thần bí đó sao lại muốn gặp đệ đây."
Ở trong thành, bất kể là cường giả chủng tộc nào, bất kể là thượng vị thần hay là hạ vị thần, đều không khác nhau. Ở trong thành tuyệt đối không cho phép tranh đấu chém giết, ở chỗ này có thể an tâm hưởng thụ cuộc sống, không phải lo lắng nguy hiểm.
"Từ hồi trở về gia tộc, ta chưa một lần ghé vào thành dạo chơi qua." Lâm Lôi nhìn ngó cả hai phía đường, từng cửa hiệu một.
"Lão Đại, trong thành so với trong sơn mạch thú vị hơn nhiều, có rất nhiều chỗ để hưởng thụ, còn có chỗ cho xem các phù ảnh nữa đó. Lão Đại, ta đến chỗ xem phù ảnh trong thành một lần, liền phát hiện ..." Bối Bối hưng phấn khoái trí nói đến đoạn này liền thần thức truyền âm, "trong đó có một phù ảnh - chính là phù ảnh trên Mịch La Đảo đại ca và đại lượng chiến sĩ hộ đảo chiến đấu, rồi sau đó đối chiến với hồng bào trưởng lão."
"Còn có chỗ cho xem phù ảnh sao?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Ba Cách Tiếu gia tộc chính còn đem một số phù ảnh trân quý làm bảo bối.
"Ở chỗ xem phù ảnh trong thành, phù ảnh thế nào? Có nhiều phù ảnh cao thủ giao chiến hay không?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Không nhiều lắm, mặc dù phù ảnh thượng vị thần giao chiến không ít, chính là tầm cỡ so với phù ảnh cuộc chiến trên mịch la đảo không sai biệt lắm. Thi thoảng có vài cái ở tầm cao, muốn vào xem đều phải trả phí rất cao." Bối Bối có chút bất bình, "Lão Đại, bọn họ chiếu phù ảnh mịch la đảo nọ ở đó, đáng nhẽ phải chia phần cho đại ca."
Lâm Lôi cười lên ha hả.
Địch Lỵ Á bên cạnh cũng cười gật đầu: "Bối Bối nói đúng đấy. Bọn họ không xin phép chàng đã để phù ảnh ở đó rồi." Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối vừ đi vừa đàm luận chuyện phù ảnh, mà một lát sau, Đặc Duy Lạp ở đằng trước lại quay đầu đi về phía Lâm Lôi.
Đặc Duy Lạp trưởng lão thần thức truyền âm nói: "Lâm Lôi trưởng lão, chúng ta dừng lại trong Mật Nhĩ Thành một tháng. Một tháng sau kể từ hôm nay, chúng ta sẽ lại xuất phát trở về thiên tế sơn mạch. Một tháng này, Lâm Lôi trưởng lão tùy ý dạo chơi, nhưng phải nhớ lấy thời hạn một tháng, nếu bị lỡ ... Lâm Lôi trưởng lão ngươi muốn trở về, phải đợi đến lần sau, hoặc phải tự mình trở về.
"Yên tâm, ta biết rồi." Lâm Lôi gật đầu, "Đặc Duy Lạp trưởng lão ngươi cũng tùy ý a."
Nửa đường, Lâm Lôi và đám Đặc Duy Lạp phân khai, lập tức Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người trực tiếp hướng chỗ Tháp La Sa, Đế Lâm mà đi. Lúc trước Tháp La Sa, Đế Lâm bọn họ tới Mật Nhĩ Thành, Bối Bối và Địch Lỵ Á cũng đi cùng, tự nhiên biết rõ chỗ ở của Tháp La Sa bọn họ.
"Lão Đại, Tháp La Sa bọn họ chính là mua một đại phủ đệ rất lớn, hao phí tới gần mười ba ức mặc thạch đó." Bối Bối nói, "về phần Đế Lâm, Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân mấy người cũng đều ở tại đó."
Lâm Lôi nghe xong gật đầu. Tháp La Sa bọn họ cũng không thiếu tiền. Ở trong thành mua một tòa đại phủ đệ cũng phải. Nhớ tới chuyện mua phủ đệ này, Lâm Lôi không khỏi cười: "Bối Bối, Địch Lỵ Á, còn nhớ năm đó chúng ta lần đầu tiên đi tới Đế Dực thành không? Lần đó chúng ta thấy một căn nhà, rẻ nhất cũng hình như là sáu ngàn vạn mặc thạch, lúc đó dọa bọn ta sợ chết khiếp."
Địch Lỵ Á và Bối Bối nghe xong cũng đều cười.
Căn nhà rẻ nhất trong Đế Dực thành là tám trăm vạn. Bất quá, căn nhà đó vừa ra đã bị mua mất. Bình thường nhà còn trống đều gần ức mặc thạch cả. Chỉ có thượng vị thần thực lực mạnh mới có khả năng mua được.
"Khi đó ta còn cho rằng tinh anh chân chính của địa ngục mới có thể mua nhà ở trong thành được. Bây giờ xem ra ..." Lâm Lôi lắc đầu cười, đúng là có thể mua được nhà trong thành xem như là tinh anh, chính là tinh anh đó chỉ là tinh anh trong đám thần nhân bình thường ở địa ngục.
Chân chính cao thủ ở địa ngục như đám lục tinh ác ma, thất tinh ác ma phần lớn đều là ở ngoài thành, chiếm núi làm vua, hay kiến tạo một tòa thành, xây dựng đội ngũ thủ hạ của riêng mình. Trong thành mặc dù an toàn, chính là cuộc sống không tràn ngập tính thiêu chiến, kích thích như ở ngoài thành.
"Lâm Lôi. Chỗ ở của Tháp La Sa bọn họ kìa." Địch Lỵ Á chỉ về phía trước. Lâm Lôi nhìn theo ngón tay của Địch Lỵ Á, chỉ thấy một tòa phủ đệ dài vài trăm thước tọa lạc ở đó. Ở nơi tấc đất tấc vàng như trong thành, phủ đệ rộng như vậy, tốn mười ba ức mặc thạch, tính ra cũng vẫn hời. Một con đường đá rộng rãi hai bên trồng hoa từ đường lớn rẽ vào tới tận cửa tòa phủ đệ.
"Đại ca, ở trong phòng lề mề gì vậy, nhanh lên một chút." Lúc này một thanh niên dưới lầu đang giục giã gọi, chính là con trai thứ ba của Đế Lâm - Khắc Lai Ốc. Hắn cùng đại ca của hắn và Đế Lâm năm đó cùng đi tới địa ngục. Về phần nhị ca của hắn, năm xưa trong chúng thần mộ tầng mười một, đã bị đám thâm uyên đao ma giết chết mất rồi.
"Tới đây." một đạo nhân ảnh từ trên lầu như tia chớp nhảy xuống.
Chính vào lúc này ...
"Oanh!" "Oanh!" đại môn bị gõ vang trời, đồng thời còn vang lên tiếng la: "Này, mở cửa nhanh lên, Khắc Lai Ốc, Khắc Lý Áo, hai người các ngươi mở cửa nhanh lên một chút!"
"Là Bối Bối." Hai huynh đệ Khắc Lý Áo nhìn nhau rồi vội chạy ra.
Thanh âm trầm thấp "Oanh long long" phát ra, đại môn ầm ầm mở cửa. Ngoài cửa có ba người đang đứng.
"Lâm Lôi." Khắc Lý Áo, Khắc Lai Ốc không khỏi giật mình. Năm trăm năm qua, Lâm Lôi này lần đầu tiên đến thăm bọn họ. Lập tức Khắc Lai Ốc kinh hãi quay đầu lại gọi: "Cha, Tháp La Sa thúc thúc, Lâm Lôi tới!"
"Lâm Lôi tới?" chỉ thấy trong toàn nhà xa bên trong, liên tục mấy thân ảnh bay đến, người phi đến đầu tiên chính là Hi Tắc.
Lâm Lôi nhìn thấy lão hương môn, liền cười tiến lên chào, trực tiếp ôm chặt lấy Hi Tắc: "Hi Tắc, đã lâu không thấy." "Đúng là đã lâu không gặp, Lâm Lôi trưởng lão ngươi quyền cao chức trọng, mỗi ngày nhiều chuyện phải lo nên quên đám tiểu nhân vật chúng ta rồi." Hi Tắc cố ý nói.
Lâm Lôi thấy Hi Tắc trêu vậy, không khỏi cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Hi Tắc hắn rốt cục so với điệu bộ tiêu sái ngày xưa ở ngọc lan đại lục giống nhau rồi, xem ra ảnh hưởng lần ở mịch la đảo nọ đã nhạt đi nhiều.
"Lâm Lôi." Tháp La Sa, Đế Lâm, Áo Bố Lai Ân cũng đều tới nghênh đón.
"Ồ?" Lâm Lôi nhìn đám người trước mắt. Áo Lợi Duy Á không thấy, bất quá lại có thêm một kim phát mỹ phụ. Lâm Lôi kinh ngạc nhìn vị mỹ phụ đi sau cùng, "vị này là?"
Tháp La Sa cất tiếng cười tà dị: "Lâm Lôi, vị này là thành viên mới của chúng ta, ngươi đoán xem, vị phu nhân này là thê tử của ai trong đám chúng ta đây??"
"Thê tử?" Lâm Lôi ngẩn ra.
"A. có người cưới vợ rồi. Ta lần trước đến, còn không thấy có mà." Bối Bối cũng trừng nhãn.
Tháp La Sa ha ha cười rộ lên: "Cưới vợ, tốc độ đương nhiên phải nhanh. Đoán đi, đoán đi, là của ai nào?" Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối đều chăm chú nhìn bọn Hi Tắc, Đế Lâm, Áo Bố Lai Ân, Khắc Lai Ốc bọn họ.
"Chẳng lẻ là Khắc Lai Ốc?" Bối Bối là người đoán đầu tiên. "Hay là Áo Bố Lai Ân? Không đúng. Áo Bố Lai Ân và Đại tế ti vẫn có tư tình mà." Vũ thần Áo Bố Lai Ân không khỏi ngượng ngập.
Nhất thời Tháp La Sa, Hi Tắc bọn họ đều cười lên ha hả. Đế Lâm liền đáp: "Thôi, đừng nói loạn nữa. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, ta giới thiệu với hai người một chút, đây là thê tử của ta Tạp Thước Na."
"Lâm Lôi tiên sinh. Chuyện của ngài bọn họ đều đã kể cho ta nghe qua." Tạp Thước Na cười nói.
"Tạp Thước Na, xin chào." Lâm Lôi, Địch Lỵ Á cũng đều chào hỏi Tạp Thước Na.
Lâm Lôi đến làm cho cuộc sống an tĩnh từ lâu của đám Tháp La Sa, Đế Lâm thay đổi một chút. Tháp La Sa bọn họ ngay hôm đó lập tức chuẩn bị tiệc rượu thịch soạn. Lâm Lôi bèn cùng Tháp La Sa bọn họ trên bàn tiệc kể chuyện về sự tình của gia tộc.
Biết những biến hóa ở trong gia tộc, đặc biệt sự chém giết thảm liệt trong năm trăm năm vừa qua, đám Tháp La Sa, Đế Lâm không khỏi rợn người. Tạp Thước Na trong lòng càng khiếp sợ. Nàng ta chỉ là một trung vị thần bình thường, trước kia từng nghe Đế Lâm bọn họ nói qua chuyện của Lâm Lôi chính là luôn có cảm giác đang lắng nghe một chuyện truyền kỳ của một cường giả nào đó mà thôi.
Bây giờ từ miệng Lâm Lôi, nghe được từng vị thất tinh ác ma chết đi, cảm giác thực không bình thường.
Đó chính là thất tinh ác ma a!
Thành chủ một thành mới là một vị thất tinh ác ma. Thế mà tứ thần thú gia tộc cổ lão từ xưa và bát đại gia tộc từ các vị diện di chuyển tới đây chiến đấu với nhau, từng đám thất tinh ác ma đều bị chết.
"Ngươi nói Áo Lợi Duy Á rời đi rồi hả?" Lâm Lôi kinh ngạc hỏi.
"Đúng rồi." Tháp La Sa gật đầu, "hắn có lẽ không quen với cuộc sống bình lặng ở trong thành. Hiện tại hắn tiếp nhận ác ma nhiệm vụ ở ngoài. Bình thường phải vài chục năm, hắn mới ngẫu nhiên lại trở về một chuyến."
Ác ma nhiệm vụ?
Lâm Lôi khẽ gật đầu, đồng thời cũng nhớ ra chính mình tựa hồ vẫn là một nhất tinh ác ma! Mặc dù tiếp nhận nhiệm vụ hai lần, đều không có thành công.
"Áo Lợi Duy Á lúc trước tại ngọc lan đại lục, cũng là muốn sống cuộc sống kích thích ở địa ngục, cho nên hắn mới là kẻ đầu tiên tới địa ngục. Tính cách của hắn quả là không chịu nổi cảnh ngồi yên lâu dài ở trong thành." Lâm Lôi cảm thán nói.
Bỗng nhiên ...
"Ấm!" Tiếng gõ cửa ở ngoài tòa phủ đệ vang lên.
"Ồ. Lúc này hẵn có người gõ cửa sao? Tất cả mọi người đều ở đây thôi, làm gì có ai ở ngoài đâu." Tháp La Sa nghi hoặc nói: "Chẳng lẻ là Áo Lợi Duy Á đã trở lại?"
"Sẽ không trùng hợp vậy đâu." Lâm Lôi cười nói, vừa nhắc tới Áo Lợi Duy Á, chẳng lẻ đã trở lại sao?
"Khắc Lai Ốc, ngươi đi mở cửa chút xem." Tháp La Sa nói. Khắc Lai Ốc vội đứng dậy chạy ra ngoài.
"Này, mở cửa nhanh lên." Thanh âm hồn hậu từ ngoài truyền vào. Thanh âm đó cũng làm cho Lâm Lôi giật mình, đó chính là thanh âm của Phổ Tư La ngày xưa cứu mình. Lâm Lôi cực kỳ ngạc nhiên.
Phổ Tư La như thế nào lại đến đây?
"Ngươi là ai?" Tiếng quát hỏi của Khắc Lai Ốc vang lên. Khắc Lai Ốc căn bản không biết Phổ Tư La, mà đám Tháp La Sa, Đế Lâm đang vội từ phòng khách đi ra cũng đều đã nhìn thấy đại hán tóc đỏ ở đằng xa kia. Nhưng mà bọn họ cũng không nhận ra Phổ Tư La.
"Ha ha, Phổ Tư La! Lão Đại, đó là Phổ Tư La." Bối Bối hô hoán. Lâm Lôi giờ phút này cũng đã đi tới, cười nói: "Khắc Lai Ốc, hắn là bằng hữu của ta." Lâm Lôi lại phát hiện ra ... đằng sau Phổ Tư La còn có hai gã thủ hạ.
"Tiểu tử, trước lạ sau quen, sau này ngươi sẽ nhận ra ta thôi." Phổ Tư La vỗ vào vai Khắc Lai Ốc, không khỏi làm cho thân thể Khắc Lai Ốc run rẩy. Phổ Tư La cười to đi vào nói: "Lâm Lôi, ta biết ngươi ở đây."
Lâm Lôi nghe vậy, thực sự giật mình.
Mình đã biến ảo dung mạo rồi mới tới, Phổ Tư La như thế nào lại biết mình ở đây?
"Đừng giật mình, thành chủ Mật Nhĩ Thành là bằng hữu của ta!" Phổ Tư La cười đáp, "lúc trước Địch Lỵ Á cùng mấy người này mua tòa phủ đệ ở đây, ta đã an bài người chú ý chỗ này!"
Lâm Lôi chợt hiểu, đối phương chỉ cần từ Địch Lỵ Á, Bối Bối là có thể đoán ra thân phận của mình. Bất quá, cũng làm Lâm Lôi kinh ngạc về các mối quan hệ của Phổ Tư La. Hắn không ngờ lại là bằng hữu của thành chủ Mật Nhĩ Thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Nhưng mà lần này ta phát hiện ra ngươi, không phải do người của ta phát hiện ra." Phổ Tư La lại cười, "là một bằng hữu khác của ta báo cho ta biết là ngươi đã tới Mật Nhĩ Thành."
"Một vị bằng hữu khác?" Lâm Lôi kinh dị.
Phổ Tư La gật đầu: "Đúng vậy, vị bằng hữu này của ta, thực lực chính là rất lợi hại. Hắn biết ta quen ngươi, liền bảo ta đến đây. Mục đích vị bằng hữu này của ta rất đơn giản - muốn gặp Bối Bối."
Lâm Lôi nhướng mày.
Phổ Tư La thực lực mạnh, bằng hữu tự nhiên không kém. Một vì bằng hữu là thành chủ còn vị bằng hữu kia lại phát hiện ra chuyện mình tới Mật Nhĩ Thành, mà vị bằng hữu thứ hai này còn muốn gặp Bối Bối sao?
"Gặp ta?" Bối Bối ngạc nhiên.
"Hắn là ai vậy?" Lâm Lôi hỏi.
Phổ Tư La lắc đầu cười đáp: "Chuyện này ta không thể nói. Nếu muốn hỏi, đợi Bối Bối quay về ngươi hỏi Bối Bối là được rồi ... Ngươi có đồng ý để Bối Bối đi không?"
"Đi đâu? Trong thành hay ngoài thành?" Lâm Lôi mặc dù tin tưởng Phổ Tư La, chính là vẫn lo lắng cho an toàn của Bối Bối.
"Yên tâm, ở trong thành thôi." Phổ Tư La cười đáp.
Lâm Lôi lúc này mới an tâm. Ở trong thành chính là thất tinh ác ma cũng không dám động thủ. Dù sao bên trong thành có quy củ không được động thủ. Toàn bộ địa ngục đều như vậy, đó là quy định của chủ thần, ai dám chống lại?
"Bối Bối, ngươi thấy thế nào?" Lâm Lôi quay đầu nhìn Bối Bối hỏi.
Bối Bối hai mắt sáng lên cười đáp: "Đệ đang rất muốn xem xem nhân vật thần bí đó sao lại muốn gặp đệ đây."
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị