Bàn Long
Chương 532: Tâm linh cảm ngộ
Sóng biển dâng trào, xung quanh không còn ai khác nữa cả.
Mười hai người may mắn còn sống, vẻ mặt rất khác nhau.
Thấy Bối Bối tìm kiếm cường giả ẩn giấu, tên râu rậm Bối Tỳ thầm mắng trong lòng: "Biết rõ là ai còn cố ý làm như vậy.
Hắn liền ha ha cười nói: "Bối Bối, nếu vị cường giả đó không chủ động hiện thân. Ngươi làm sao có thể biết được chứ? Đúng không"
"Ừ, đúng" Bối Bối gật đầu.
Vẻ mặt của tên thanh niên trọc đầu Ba Phi rất ảm đạm, Thượng vị thần phân thân của hắn đã chết, chỉ còn có Trung vị thần phân thân này mà thôi. Hắn lạnh nhạt nói: "Không cần tìm, nói không chừng vị cao thú đó căn bản không ở trong số chúng ta, nếu một cao thủ ẩn tàng ở cạnh chúng ta, giúp chúng ta rồi bỏ đi cũng không phải không có khả năng"
Cường giả cấp bậc Thất tinh ác ma, Tu La tránh được sự chú ý của đám Cường đạo lén lút đến hỗ trợ, đích thực là có khả năng làm được, nhưng ở tình huống bình thường thì cường giả cấp bậc Tu La lại làm chuyện đó ư.
Trừ phi trong đó có người mà hắn quan tâm.
"Rất có thể là như vậy" Ngả Kỳ rất vui vẻ: "mọi người cũng không nên lãng phí thời gian ở đây, chúng ta xuất phát thôi" Ngả Kỳ thấy thế nào cũng được, vị cường giả kia mặc kệ là ở trong đội ngũ của mình hay không, nếu hắn không muốn hiện thân thì hắn sẽ không tiếp tục tìm kiếm khiến cho đối phương cảm thấy mất hứng.
Trong lòng Ngả Kỳ vô cùng vui vẻ.
Trong đội ngũ của mình có cường giả như vậy, vậy đường đi có gì phải sợ?
"Ồ" Ngả Kỳ đột nhiên cười khổ.
"Làm sao thế?" Những người khác đều nhìn về phía hắn.
Ngả Kỳ cười khổ nói: "Một cái Kim chúc sinh mệnh cuối cùng của ta đã bị phá hủy rồi, mà hành trình của chúng ta chưa được một thành, làm thế nào bây giờ?" Ngả Kỳ nhìn ngó xung quanh: "Ai có Kim chúc sinh mệnh xin mời lấy ra sử dụng, ta có thể mua, hoặc là Thần tinh tiêu hao dọc đường ta sẽ gánh chịu"
Mọi người nhìn nhau.
Kim chúc sinh mệnh cũng tính là một vật dụng đắt tiền, Trung vị thần Ác ma bình thường không thể nào có được.
"Ngay cả Kim chúc sinh mệnh cũng chuẩn bị có mấy cái" Tên râu rậm Bối Tỳ cười cười một tiếng. Lập tức vung tay lên, nhất thời một cái Kim chúc sinh mệnh phiêu phù ở trên mặt biển, đồng thời cũng biến hóa thành hình thuyền: "Ngả Kỳ, Kim chúc sinh mệnh này không có lưu trữ Thần tinh, ngươi tự mình cho vào đi"
"Hừ, cao thủ gì chứ, ngay cả cái này cũng tính toán" Bối Bối nói thầm.
Tên râu rậm Bối Tỳ lập tức chuyển đầu nhìn, không khỏi trừng mắt nhìn Lâm Lôi một cái, nhưng cũng nở nụ cười: "Hì, Lâm Lôi ngươi là cao thủ của Tứ thần thú gia tộc, ngươi là Lục tinh Ác ma hay là Thất tinh ác ma? Sao phải ẩn tàng thân phận chứ?"
Lục tinh Ác ma, Thất tinh ác ma?
"Ta là nhất tinh Ác ma" Lâm Lôi dùng thần thức truyền âm trả lời.
"Nhất tinh Ác ma?" Con mắt Bối Tỳ chuyển một vòng, lập tức quay đầu bay về phía Kim chúc sinh mệnh. "Hài, mọi người nhanh vào trong đi, chuẩn bị xuất phát.
Lâm Lôi lại biến đổi lại trạng thái Người bình thường.
"Ta nói thực mà hắn lại không tin" Lâm Lôi lắc đầu cười thầm nói, không nhịn được cảm thán: "Uy lực của Hắc Thạch lao ngục quả nhiên cường đại, huyền ảo dung hợp là phương diện. Còn về phương diện kỹ xảo ứng dụng sao lại có sự lợi hại đến vậy chứ?"
Lâm Lôi không rõ.
Chỉ có ứng dụng đặc thù là có thể khiến cho Dẫn lực cực hạn tăng lên gấp mấy trăm lần, sợ rằng dung hợp thêm một loại huyền ảo cũng không khoa trương đến như vậy.
"Hơn nữa, nếu suy diễn hàng triệu vạn năm sợ rằng cũng không thành" Lâm Lôi rất rõ ràng tính phức tạp của nó, dù sao có ai biết cách lợi dụng sự bố trí của 108 đạo Thần lực? Hơn nữa lại có vô số phương pháp bố trí 108 đạo Thần lực, ở tình huống bình thường thì chấn phúc rất yếu.
Không ai biết, ở vị trí đặc thù sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào?
Chiêu này của Lâm Lôi cũng là do lúc trước nhìn thấy Tử sắc ấu thú mà lĩnh ngộ ra, mà Tử sắc ấu thú thân là "Thần Thú", chiêu này hẳn là tuyệt chiêu thiên phú của hắn. khi thi triển thì uy lực sẽ càng khoa trương hơn so với Lâm Lôi.
"Hoa hoa"
Kim chúc sinh mệnh vượt sóng lao về phía trước.
Mọi người trong Kim chúc sinh mệnh tùy ý uống rượu, nói cười. Thi thoảng ngẫu nhiên còn có người cố ý nhìn những người còn lại, tự hỏi ai trong số đó là vị cường giả tuyệt thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Ai là vị cường giả đó?" Tên tráng hán lục phát Thái Mỗ rất tò mò, đồng thời ánh mắt đang cháy bỏng nhìn về mỗi một người may mắn sống sót xung quanh. Khi hắn nhìn thấy tên Vi Nhĩ Bá Ân thì lắc lắc đầu. Nếu Vi Nhĩ Bá Ân là vị cường giả đó thì sợ rằng sẽ không khiến cho ca ca của hắn phải chết.
Hắn lại nhìn tất cả mọi người một lượt.
"Không giống, mấy người này ta đều biết" Thái Mỗ nhìn về phía tên râu rậm Bối Tỳ, Bối Tỳ trừng mắt nhìn một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Thái Mỗ lập tức cười cười xin lỗi.
Tuy nhiên, Thái Mỗi hiểu rằng Bối Tỳ tu luyện Hắc ám pháp tắc, không phải vị cường giả đó.
"Chẳng lẽ là bọn hắn?" Thái Mỗ liếc mắt nhìn vào bốn người Lâm Lôi, nhìn thực kỹ thì thấy Lâm Lôi có thể là kẻ đó: "Cũng không phải, ta thấy hắn sử dụng thanh trường kiếm màu tím, hình như là Phong nguyên tố pháp tắc, cũng không phải"
Thần cấp cường giả cho dù tu luyện nhiều hơn một loại nguyên tố pháp tắc, nhưng khi chiến đấu thì bình thường sẽ sử dụng loại huyền ảo cực mạnh, bọn họ nhìn thấy Lâm Lôi thi triển Phong nguyên tố pháp tắc huyền ảo, thì cho rằng Lâm Lôi là cường giả Phong hệ thần cấp, nên không nghĩ đến hắn.
"Lâm Lôi"
Một giọng nói vang lên trong đầu, bản thân Lâm Lôi đang ngồi ở trên đại sảnh, nhìn qua tấm kim loại trong suốt ngắm đại hải bên ngoài. Nghe được giọng nói đó, Lâm Lôi dùng thần thức truyền âm trả lời: "Bối Tỳ, mấy ngày nay sao ngươi toàn tìm ta thế?"
"Thiết, từ sau hôm đó ta bại lộ thực lực khiến cho mấy tên tiểu tử này khi nói chuyện với ta đều rất cẩn thận. Chán quá" Tên râu rậm Bối Tỳ nói.
Lâm Lôi cười cười, Bối Tỳ là loại người thích náo nhiệt.
"Hài, ngươi nhìn tiểu tử Vi Nhĩ Bá Ân kia kìa, vẻ mặt mấy ngày nay lúc nào cũng buồn bã, hình như rất chán nản. Không ngờ rằng tên đại ca thấp lùn lại quan trọng đối với hắn như vậy" Bối Tỳ lại dùng thần thức truyền âm nói.
Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn về phía Vi Nhĩ Bá Ân. Vi Nhĩ Bá Ân cũng là một người trọng tình cảm, nếu mình và Ốc Đốn có một người chết đi, thì người còn lại phỏng chừng sẽ rất thương tâm.
"Ốc Đốn, lúc đầu không để cho hắn đến Địa ngục, là một quyết định đúng đắn" Lâm Lôi cảm thán trong lòng.
Mức độ nguy hiểm trong Địa Ngục cao hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Tuy nhiên hơn 600 năm tu luyện ở trong Tử Tinh Sơn Mạch, mình đã có năng lực tự bảo vệ, bất kể là Vụ hải bạo động hay là Cường đạo của Đao phong hải đảo cũng không có một chút uy hiếp nào đối với mình.
Ban đêm, gió biển thét gào.
Lâm Lôi đi ra phía đầu thuyền, cho dù tốc độ của Kim chúc sinh mệnh cực nhanh, nhưng Lâm Lôi đi trên thuyền vẫn rất ổn.
"Ồ?" Lâm Lôi kinh ngạc nhìn phía mũi thuyền: "Dĩ nhiên cũng có người" Tối nay ngoại trừ mình không ngờ rằng cũng có người đã sớm ngồi ở mũi thuyền, mà lại chính là tên thanh niên Vi Nhĩ Bá Ân đang ngồi dựa vào vách thuyền.
Lâm Lôi giật mình phát hiện.
Trên mặt Vi Nhĩ Bá Ân đang tràn đầy nước mắt, hắn đang lẳng lặng nhìn nước biển phía xa xa, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì nữa.
"Vi Nhĩ Bá Ân" Lâm Lôi cũng ngồi xuống.
Vi Nhĩ Bá Ân ngẩn ra, nước mắt trên mặt lập tức bốc hơi hết, trở lại bộ dáng lạnh lùng vốn có.
"Đang nghĩ đến ca ca của ngươi hả?" Lâm Lôi nhìn mặt biển u ám phía trước, trực tiếp nói ra.
Vi Nhĩ Bá Ân vừa nghe thấy thì khuôn mặt dường như co quắp lại.
"Ngươi có một ca ca, ta cũng có một đệ đệ" Lâm Lôi thở dài:
"Hắn tên là Ốc Đốn. Tuy nhiên lần này đi đến Địa Ngục ta cũng không có cho hắn đi theo ta, thế mà cũng gần 700 năm trôi qua, cũng không biết đệ đệ của ta bây giờ như thế nào rồi"
Gần bảy trăm năm.
Lâm Lôi trở thành một truyền thuyết ở Ngọc Lan đại lục chỉ mất hơn mười năm thời gian mà thôi. Mà ở trên Địa Ngục đã trải qua gần 700 năm, 700 năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Lâm Lôi cũng không biết, thân nhân ở Ngọc Lan đại lục xa xôi giờ như thế nào rồi.
"Ta và đại ca đã đến Địa ngục vài vạn năm rồi" Vi Nhĩ Bá Ân đột nhiên mở miệng.
Lâm Lôi có chút giật mình, Vi Nhĩ Bá Ân mà cũng mở miệng nói.
Tuy nhiên Lâm Lôi vẫn chuyên chú lắng nghe. Vi Nhĩ Bá Ân thương tâm lâu như vậy, thì nói ra được sẽ tốt hơn nhiều.
"Ca ca của ta rất quan tâm đến ta, ta nhớ thời gian ở quê hương, lúc đang còn ở Vật chất vị diện" Ánh mắt của Vi Nhĩ Bá Ân trở nên mờ ảo nhớ đến quá khứ đã qua: "Ca ca của ta rất trung thực và dễ tính, nhưng ta lại khá cao ngạo. Khi còn trẻ bởi vì tính tình cao ngạo mà không có bằng hữu gì cả, chỉ có ca ca quan tâm đến ta mà thôi"
"Sau này khi lớn lên, ta bởi vì một việc mà phát sinh mâu thuẫn với ca ca" Vi Nhĩ Bá Ân khổ sở nói: "Ta giết vị hôn thê của ca ca ta"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Nhìn vẻ mặt của Vi Nhĩ Bá Ân, Lâm Lôi có thể tưởng tượng được tình huống lúc ấy chắc là rất phức tạp, nếu không với cảm tình của Vi Nhĩ Bá Ân đối với ca ca của hắn thì sẽ không làm như vậy.
"Cũng từ lúc đó, mà ca ca ta không muốn gặp ta nữa, ta thì càng thêm cao ngạo. Bởi vì một số chuyện tương đối phức tạp, ta phẫn nộ nên giết tới Hoàng cung của Đế quốc, giết chết tên Đại hoàng tử ghê tởm, thậm chí giết chết cả Hoàng đế, máu chảy thành sông trong đêm tối ..."
"Nhưng mà lực lượng trong Hoàng cung rất mạnh, có tám tên Thánh Vực. Ta giết chết năm tên, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, mắt nhìn thấy cái chết đã cận kề"
"Ta vốn đã buông tha, dù sao ta cũng đã giết chết tên Đại Hoàng tử và tên Hoàng đế chó má, dù có chết ta cũng cam tâm. Tuy nhiên, khi đó ca ca của ta lại xuất hiện. Hắn cứu ta, hắn làm như vậy thì hoàn toàn đã đối lập với Đế quốc" Vi Nhĩ Bá Ân nhớ lại năm tháng đó.
Vi Nhĩ Bá Ân lắc đầu nói: "Thực ra, lúc đầu ngộ sát chị dâu, ta luôn xấu hổ với ca ca"
"Giết hoàng đế, phiền toái rất lớn, Hội trưởng Ma pháp hội của Đế quốc mặc dù không nghe đến chuyện thế sự, nhưng mà chuyện này hắn mà biết dám chắc sẽ xuất thủ"
Vi Nhĩ Bá Ân thở dài nói: "Lúc ấy chúng ta lập tức chạy trốn, sau đó lập tức tìm đến Vị diện giám thủ giả, đi đến Địa ngục"
"Thánh Vực, các ngươi đã đến đây?" Lâm Lôi lấy làm kinh hãi.
Vi Nhĩ Bá Ân gật gật đầu: "Sau khi đến được đây, mới biết được tình huống rất gian hiểm. Thánh vực ở trên Địa ngục quả thực là một cơn ác mộng ... "Vi Nhĩ Bá Ân nói xong liền im lặng, nước mắt tự động chảy ra.
"Không nói nữa" Vi Nhĩ Bá Ân lắc lắc đầu nói: "Đi đến Địa ngục, thấy qua nguy hiểm của Địa ngục, ta và ca ca liền hiểu được, cái chết lúc nào cũng có thể xảy ra, ta vẫn hy vọng, nếu có chết thì để cho ta chết trước. Ta không muốn ca ca ta chết, cả đời ta chỉ có một thân nhân, bằng hữu"
Lâm Lôi liếc nhìn Vi Nhĩ Bá Ân một cái, chỉ biết thở dài trong lòng.
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Lôi cũng không thương cảm nhiều lắm. Trong Địa ngục đã trải qua rất nhiều, chuyện như vậy cũng thường thấy, khi tham gia Ác ma khảo hạch thì 1000 người chỉ còn lại có hơn mười người. Có thể đi đến Địa ngục, có ai là Người bình thường đâu?
Lâm Lôi lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền.
Không biết lúc nào, Vi Nhĩ Bá Ân trở vào trong thuyền, nhưng Lâm Lôi vẫn nhìn hải dương.
Tối nay, mặt trăng chỉ có một vệt sáng nhỏ mà thôi, cả Tinh Thần vụ hải rất u ám, sóng biển cuộn trào giống như một con quái thú khổng lồ.
"Địa ngục cũng giống như Tinh Thần vụ hải này vậy, vô cùng rộng lớn, cắn nuốt tính mạng của từng người một, chỉ có cường giả thực sự mới có thể đạt đến đỉnh ở trong Địa ngục, cường giả chết, cường giả càng mạnh hơn mới có thể sống" Lâm Lôi nhìn mặt biển u ám trước mặt, không biết vì sao cảm thấy run sợ.
Mặt biển u ám, vô biên vô tận.
Bóng tối khôn cùng vô tận, giống như đang cắn nuốt chính mình.
Lâm Lôi lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền, cứ như vậy yên lặng nhìn hải dương vô tận, đôi mắt không có một tia sáng nào cả, có lẽ là thời gian trôi qua thực lâu, nhưng cũng có thể là chỉ trong chốc lát mà thôi.
Mắt Lâm Lôi sáng rực lên.
Trong đầu Lâm Lôi dĩ nhiên cũng hiện lên một đạo Thần lực giả tưởng. Bắt đầu mô phỏng, từng đạo Thần lực hình thành Hắc Thạch lao ngục. Đại địa mạch động, Trọng lực không gian và Thổ chi nguyên tố các loại huyền ảo tất cả đều dung nhập vào trong tâm linh.
Trời sáng.
Lâm Lôi cũng đứng lên nhìn mặt trời ở chân trời qua lớp sương mù, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười.
Mười hai người may mắn còn sống, vẻ mặt rất khác nhau.
Thấy Bối Bối tìm kiếm cường giả ẩn giấu, tên râu rậm Bối Tỳ thầm mắng trong lòng: "Biết rõ là ai còn cố ý làm như vậy.
Hắn liền ha ha cười nói: "Bối Bối, nếu vị cường giả đó không chủ động hiện thân. Ngươi làm sao có thể biết được chứ? Đúng không"
"Ừ, đúng" Bối Bối gật đầu.
Vẻ mặt của tên thanh niên trọc đầu Ba Phi rất ảm đạm, Thượng vị thần phân thân của hắn đã chết, chỉ còn có Trung vị thần phân thân này mà thôi. Hắn lạnh nhạt nói: "Không cần tìm, nói không chừng vị cao thú đó căn bản không ở trong số chúng ta, nếu một cao thủ ẩn tàng ở cạnh chúng ta, giúp chúng ta rồi bỏ đi cũng không phải không có khả năng"
Cường giả cấp bậc Thất tinh ác ma, Tu La tránh được sự chú ý của đám Cường đạo lén lút đến hỗ trợ, đích thực là có khả năng làm được, nhưng ở tình huống bình thường thì cường giả cấp bậc Tu La lại làm chuyện đó ư.
Trừ phi trong đó có người mà hắn quan tâm.
"Rất có thể là như vậy" Ngả Kỳ rất vui vẻ: "mọi người cũng không nên lãng phí thời gian ở đây, chúng ta xuất phát thôi" Ngả Kỳ thấy thế nào cũng được, vị cường giả kia mặc kệ là ở trong đội ngũ của mình hay không, nếu hắn không muốn hiện thân thì hắn sẽ không tiếp tục tìm kiếm khiến cho đối phương cảm thấy mất hứng.
Trong lòng Ngả Kỳ vô cùng vui vẻ.
Trong đội ngũ của mình có cường giả như vậy, vậy đường đi có gì phải sợ?
"Ồ" Ngả Kỳ đột nhiên cười khổ.
"Làm sao thế?" Những người khác đều nhìn về phía hắn.
Ngả Kỳ cười khổ nói: "Một cái Kim chúc sinh mệnh cuối cùng của ta đã bị phá hủy rồi, mà hành trình của chúng ta chưa được một thành, làm thế nào bây giờ?" Ngả Kỳ nhìn ngó xung quanh: "Ai có Kim chúc sinh mệnh xin mời lấy ra sử dụng, ta có thể mua, hoặc là Thần tinh tiêu hao dọc đường ta sẽ gánh chịu"
Mọi người nhìn nhau.
Kim chúc sinh mệnh cũng tính là một vật dụng đắt tiền, Trung vị thần Ác ma bình thường không thể nào có được.
"Ngay cả Kim chúc sinh mệnh cũng chuẩn bị có mấy cái" Tên râu rậm Bối Tỳ cười cười một tiếng. Lập tức vung tay lên, nhất thời một cái Kim chúc sinh mệnh phiêu phù ở trên mặt biển, đồng thời cũng biến hóa thành hình thuyền: "Ngả Kỳ, Kim chúc sinh mệnh này không có lưu trữ Thần tinh, ngươi tự mình cho vào đi"
"Hừ, cao thủ gì chứ, ngay cả cái này cũng tính toán" Bối Bối nói thầm.
Tên râu rậm Bối Tỳ lập tức chuyển đầu nhìn, không khỏi trừng mắt nhìn Lâm Lôi một cái, nhưng cũng nở nụ cười: "Hì, Lâm Lôi ngươi là cao thủ của Tứ thần thú gia tộc, ngươi là Lục tinh Ác ma hay là Thất tinh ác ma? Sao phải ẩn tàng thân phận chứ?"
Lục tinh Ác ma, Thất tinh ác ma?
"Ta là nhất tinh Ác ma" Lâm Lôi dùng thần thức truyền âm trả lời.
"Nhất tinh Ác ma?" Con mắt Bối Tỳ chuyển một vòng, lập tức quay đầu bay về phía Kim chúc sinh mệnh. "Hài, mọi người nhanh vào trong đi, chuẩn bị xuất phát.
Lâm Lôi lại biến đổi lại trạng thái Người bình thường.
"Ta nói thực mà hắn lại không tin" Lâm Lôi lắc đầu cười thầm nói, không nhịn được cảm thán: "Uy lực của Hắc Thạch lao ngục quả nhiên cường đại, huyền ảo dung hợp là phương diện. Còn về phương diện kỹ xảo ứng dụng sao lại có sự lợi hại đến vậy chứ?"
Lâm Lôi không rõ.
Chỉ có ứng dụng đặc thù là có thể khiến cho Dẫn lực cực hạn tăng lên gấp mấy trăm lần, sợ rằng dung hợp thêm một loại huyền ảo cũng không khoa trương đến như vậy.
"Hơn nữa, nếu suy diễn hàng triệu vạn năm sợ rằng cũng không thành" Lâm Lôi rất rõ ràng tính phức tạp của nó, dù sao có ai biết cách lợi dụng sự bố trí của 108 đạo Thần lực? Hơn nữa lại có vô số phương pháp bố trí 108 đạo Thần lực, ở tình huống bình thường thì chấn phúc rất yếu.
Không ai biết, ở vị trí đặc thù sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào?
Chiêu này của Lâm Lôi cũng là do lúc trước nhìn thấy Tử sắc ấu thú mà lĩnh ngộ ra, mà Tử sắc ấu thú thân là "Thần Thú", chiêu này hẳn là tuyệt chiêu thiên phú của hắn. khi thi triển thì uy lực sẽ càng khoa trương hơn so với Lâm Lôi.
"Hoa hoa"
Kim chúc sinh mệnh vượt sóng lao về phía trước.
Mọi người trong Kim chúc sinh mệnh tùy ý uống rượu, nói cười. Thi thoảng ngẫu nhiên còn có người cố ý nhìn những người còn lại, tự hỏi ai trong số đó là vị cường giả tuyệt thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Ai là vị cường giả đó?" Tên tráng hán lục phát Thái Mỗ rất tò mò, đồng thời ánh mắt đang cháy bỏng nhìn về mỗi một người may mắn sống sót xung quanh. Khi hắn nhìn thấy tên Vi Nhĩ Bá Ân thì lắc lắc đầu. Nếu Vi Nhĩ Bá Ân là vị cường giả đó thì sợ rằng sẽ không khiến cho ca ca của hắn phải chết.
Hắn lại nhìn tất cả mọi người một lượt.
"Không giống, mấy người này ta đều biết" Thái Mỗ nhìn về phía tên râu rậm Bối Tỳ, Bối Tỳ trừng mắt nhìn một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Thái Mỗ lập tức cười cười xin lỗi.
Tuy nhiên, Thái Mỗi hiểu rằng Bối Tỳ tu luyện Hắc ám pháp tắc, không phải vị cường giả đó.
"Chẳng lẽ là bọn hắn?" Thái Mỗ liếc mắt nhìn vào bốn người Lâm Lôi, nhìn thực kỹ thì thấy Lâm Lôi có thể là kẻ đó: "Cũng không phải, ta thấy hắn sử dụng thanh trường kiếm màu tím, hình như là Phong nguyên tố pháp tắc, cũng không phải"
Thần cấp cường giả cho dù tu luyện nhiều hơn một loại nguyên tố pháp tắc, nhưng khi chiến đấu thì bình thường sẽ sử dụng loại huyền ảo cực mạnh, bọn họ nhìn thấy Lâm Lôi thi triển Phong nguyên tố pháp tắc huyền ảo, thì cho rằng Lâm Lôi là cường giả Phong hệ thần cấp, nên không nghĩ đến hắn.
"Lâm Lôi"
Một giọng nói vang lên trong đầu, bản thân Lâm Lôi đang ngồi ở trên đại sảnh, nhìn qua tấm kim loại trong suốt ngắm đại hải bên ngoài. Nghe được giọng nói đó, Lâm Lôi dùng thần thức truyền âm trả lời: "Bối Tỳ, mấy ngày nay sao ngươi toàn tìm ta thế?"
"Thiết, từ sau hôm đó ta bại lộ thực lực khiến cho mấy tên tiểu tử này khi nói chuyện với ta đều rất cẩn thận. Chán quá" Tên râu rậm Bối Tỳ nói.
Lâm Lôi cười cười, Bối Tỳ là loại người thích náo nhiệt.
"Hài, ngươi nhìn tiểu tử Vi Nhĩ Bá Ân kia kìa, vẻ mặt mấy ngày nay lúc nào cũng buồn bã, hình như rất chán nản. Không ngờ rằng tên đại ca thấp lùn lại quan trọng đối với hắn như vậy" Bối Tỳ lại dùng thần thức truyền âm nói.
Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn về phía Vi Nhĩ Bá Ân. Vi Nhĩ Bá Ân cũng là một người trọng tình cảm, nếu mình và Ốc Đốn có một người chết đi, thì người còn lại phỏng chừng sẽ rất thương tâm.
"Ốc Đốn, lúc đầu không để cho hắn đến Địa ngục, là một quyết định đúng đắn" Lâm Lôi cảm thán trong lòng.
Mức độ nguy hiểm trong Địa Ngục cao hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Tuy nhiên hơn 600 năm tu luyện ở trong Tử Tinh Sơn Mạch, mình đã có năng lực tự bảo vệ, bất kể là Vụ hải bạo động hay là Cường đạo của Đao phong hải đảo cũng không có một chút uy hiếp nào đối với mình.
Ban đêm, gió biển thét gào.
Lâm Lôi đi ra phía đầu thuyền, cho dù tốc độ của Kim chúc sinh mệnh cực nhanh, nhưng Lâm Lôi đi trên thuyền vẫn rất ổn.
"Ồ?" Lâm Lôi kinh ngạc nhìn phía mũi thuyền: "Dĩ nhiên cũng có người" Tối nay ngoại trừ mình không ngờ rằng cũng có người đã sớm ngồi ở mũi thuyền, mà lại chính là tên thanh niên Vi Nhĩ Bá Ân đang ngồi dựa vào vách thuyền.
Lâm Lôi giật mình phát hiện.
Trên mặt Vi Nhĩ Bá Ân đang tràn đầy nước mắt, hắn đang lẳng lặng nhìn nước biển phía xa xa, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì nữa.
"Vi Nhĩ Bá Ân" Lâm Lôi cũng ngồi xuống.
Vi Nhĩ Bá Ân ngẩn ra, nước mắt trên mặt lập tức bốc hơi hết, trở lại bộ dáng lạnh lùng vốn có.
"Đang nghĩ đến ca ca của ngươi hả?" Lâm Lôi nhìn mặt biển u ám phía trước, trực tiếp nói ra.
Vi Nhĩ Bá Ân vừa nghe thấy thì khuôn mặt dường như co quắp lại.
"Ngươi có một ca ca, ta cũng có một đệ đệ" Lâm Lôi thở dài:
"Hắn tên là Ốc Đốn. Tuy nhiên lần này đi đến Địa Ngục ta cũng không có cho hắn đi theo ta, thế mà cũng gần 700 năm trôi qua, cũng không biết đệ đệ của ta bây giờ như thế nào rồi"
Gần bảy trăm năm.
Lâm Lôi trở thành một truyền thuyết ở Ngọc Lan đại lục chỉ mất hơn mười năm thời gian mà thôi. Mà ở trên Địa Ngục đã trải qua gần 700 năm, 700 năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Lâm Lôi cũng không biết, thân nhân ở Ngọc Lan đại lục xa xôi giờ như thế nào rồi.
"Ta và đại ca đã đến Địa ngục vài vạn năm rồi" Vi Nhĩ Bá Ân đột nhiên mở miệng.
Lâm Lôi có chút giật mình, Vi Nhĩ Bá Ân mà cũng mở miệng nói.
Tuy nhiên Lâm Lôi vẫn chuyên chú lắng nghe. Vi Nhĩ Bá Ân thương tâm lâu như vậy, thì nói ra được sẽ tốt hơn nhiều.
"Ca ca của ta rất quan tâm đến ta, ta nhớ thời gian ở quê hương, lúc đang còn ở Vật chất vị diện" Ánh mắt của Vi Nhĩ Bá Ân trở nên mờ ảo nhớ đến quá khứ đã qua: "Ca ca của ta rất trung thực và dễ tính, nhưng ta lại khá cao ngạo. Khi còn trẻ bởi vì tính tình cao ngạo mà không có bằng hữu gì cả, chỉ có ca ca quan tâm đến ta mà thôi"
"Sau này khi lớn lên, ta bởi vì một việc mà phát sinh mâu thuẫn với ca ca" Vi Nhĩ Bá Ân khổ sở nói: "Ta giết vị hôn thê của ca ca ta"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Nhìn vẻ mặt của Vi Nhĩ Bá Ân, Lâm Lôi có thể tưởng tượng được tình huống lúc ấy chắc là rất phức tạp, nếu không với cảm tình của Vi Nhĩ Bá Ân đối với ca ca của hắn thì sẽ không làm như vậy.
"Cũng từ lúc đó, mà ca ca ta không muốn gặp ta nữa, ta thì càng thêm cao ngạo. Bởi vì một số chuyện tương đối phức tạp, ta phẫn nộ nên giết tới Hoàng cung của Đế quốc, giết chết tên Đại hoàng tử ghê tởm, thậm chí giết chết cả Hoàng đế, máu chảy thành sông trong đêm tối ..."
"Nhưng mà lực lượng trong Hoàng cung rất mạnh, có tám tên Thánh Vực. Ta giết chết năm tên, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, mắt nhìn thấy cái chết đã cận kề"
"Ta vốn đã buông tha, dù sao ta cũng đã giết chết tên Đại Hoàng tử và tên Hoàng đế chó má, dù có chết ta cũng cam tâm. Tuy nhiên, khi đó ca ca của ta lại xuất hiện. Hắn cứu ta, hắn làm như vậy thì hoàn toàn đã đối lập với Đế quốc" Vi Nhĩ Bá Ân nhớ lại năm tháng đó.
Vi Nhĩ Bá Ân lắc đầu nói: "Thực ra, lúc đầu ngộ sát chị dâu, ta luôn xấu hổ với ca ca"
"Giết hoàng đế, phiền toái rất lớn, Hội trưởng Ma pháp hội của Đế quốc mặc dù không nghe đến chuyện thế sự, nhưng mà chuyện này hắn mà biết dám chắc sẽ xuất thủ"
Vi Nhĩ Bá Ân thở dài nói: "Lúc ấy chúng ta lập tức chạy trốn, sau đó lập tức tìm đến Vị diện giám thủ giả, đi đến Địa ngục"
"Thánh Vực, các ngươi đã đến đây?" Lâm Lôi lấy làm kinh hãi.
Vi Nhĩ Bá Ân gật gật đầu: "Sau khi đến được đây, mới biết được tình huống rất gian hiểm. Thánh vực ở trên Địa ngục quả thực là một cơn ác mộng ... "Vi Nhĩ Bá Ân nói xong liền im lặng, nước mắt tự động chảy ra.
"Không nói nữa" Vi Nhĩ Bá Ân lắc lắc đầu nói: "Đi đến Địa ngục, thấy qua nguy hiểm của Địa ngục, ta và ca ca liền hiểu được, cái chết lúc nào cũng có thể xảy ra, ta vẫn hy vọng, nếu có chết thì để cho ta chết trước. Ta không muốn ca ca ta chết, cả đời ta chỉ có một thân nhân, bằng hữu"
Lâm Lôi liếc nhìn Vi Nhĩ Bá Ân một cái, chỉ biết thở dài trong lòng.
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Lôi cũng không thương cảm nhiều lắm. Trong Địa ngục đã trải qua rất nhiều, chuyện như vậy cũng thường thấy, khi tham gia Ác ma khảo hạch thì 1000 người chỉ còn lại có hơn mười người. Có thể đi đến Địa ngục, có ai là Người bình thường đâu?
Lâm Lôi lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền.
Không biết lúc nào, Vi Nhĩ Bá Ân trở vào trong thuyền, nhưng Lâm Lôi vẫn nhìn hải dương.
Tối nay, mặt trăng chỉ có một vệt sáng nhỏ mà thôi, cả Tinh Thần vụ hải rất u ám, sóng biển cuộn trào giống như một con quái thú khổng lồ.
"Địa ngục cũng giống như Tinh Thần vụ hải này vậy, vô cùng rộng lớn, cắn nuốt tính mạng của từng người một, chỉ có cường giả thực sự mới có thể đạt đến đỉnh ở trong Địa ngục, cường giả chết, cường giả càng mạnh hơn mới có thể sống" Lâm Lôi nhìn mặt biển u ám trước mặt, không biết vì sao cảm thấy run sợ.
Mặt biển u ám, vô biên vô tận.
Bóng tối khôn cùng vô tận, giống như đang cắn nuốt chính mình.
Lâm Lôi lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền, cứ như vậy yên lặng nhìn hải dương vô tận, đôi mắt không có một tia sáng nào cả, có lẽ là thời gian trôi qua thực lâu, nhưng cũng có thể là chỉ trong chốc lát mà thôi.
Mắt Lâm Lôi sáng rực lên.
Trong đầu Lâm Lôi dĩ nhiên cũng hiện lên một đạo Thần lực giả tưởng. Bắt đầu mô phỏng, từng đạo Thần lực hình thành Hắc Thạch lao ngục. Đại địa mạch động, Trọng lực không gian và Thổ chi nguyên tố các loại huyền ảo tất cả đều dung nhập vào trong tâm linh.
Trời sáng.
Lâm Lôi cũng đứng lên nhìn mặt trời ở chân trời qua lớp sương mù, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị