Bàn Long
Chương 187: Độc khí phiêu đãng
Hồng Sa thành là một tòa thành nhỏ, nhân khẩu trong thành cũng chỉ khoảng vạn người mà thôi.
Mấy người Lâm Lôi rời khỏi lâu thuyền, trực tiếp thẳng tiến đến Xích Nhĩ quận thành phía trước. Khi tới Hồng Sa thành liền dừng ở đây ăn cơm trưa.
Trong một gian phòng riêng trên tầng hai của tửu điếm, nét mặt của Chiêm Ni, Cơ Ân hiện đều ánh lên nụ cười có phần phấn khích.
"Ha ha, chiều tối hôm nay là chúng ta sẽ đến Xích Nhĩ quận thành rồi, sau này phiền phức có lẽ sẽ ít đi". Cơ Ân hớn hở.
Chiêm Ni cũng gật đầu: "Chúng ta đến Xích Nhĩ quận thành rồi, đại nương cũng không dám công khai xuống tay với chúng ta".
"Chiêm Ni, Cơ Ân, các ngươi suy nghĩ thực là đơn giản". Lâm Lôi cười, "Đến Xích Nhĩ quận thành ngược lại càng thêm nguy hiểm. Đại nương mà các người nhắc tới, có thể không phải là kẻ nhát gan như các người nghĩ đâu".
Nữ nhân mà ác độc thì cực kỳ đáng sợ.
Sống trong Ma Thú sơn mạch ba năm, Lâm Lôi cũng đã từng gặp phải những loại người âm hiểm ngoan lạt, đại nương của Chiêm Ni hoàn toàn có thể giết chết Cơ Ân ngay trong Xích Nhĩ quận thành mà không hề để liên lụy tới bà ta".
"Thực vậy sao?" Cơ Ân có chút hoảng sợ, hiển nhiên nó chỉ mới là một thiếu niên mười bốn tuổi mà thôi.
Lâm Lôi cười, nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Chiều nay chúng ta không đến Xích Nhĩ quận thành vội, trước hết cứ nghỉ ngơi tại Hồng Sa thành này đã. Đợi đến sáng sớm ngày mai hãy đi".
"Sáng sớm ngày mai?" Chiêm Ni, Cơ Ân đều nhìn qua phía Lâm Lôi.
"Nếu ta đoán không lầm, nhân mã ở bến thuyền bên sông của đại nương các ngươi đã biết được tin tức chúng ta lên thuyền từ thượng du. Bọn chúng sẽ tính toán ra chiều tối hôm nay chúng ta có thế đến Xích Nhĩ quận thành. Cho nên ... đám người bọn họ mười phần thì có đến tám chín là đang đợi chúng ta".
Kế hoạch đơn giản như vậy, Lâm Lôi rất dễ dàng có thể đoán ra.
Chỉ cần xem xét vấn đề từ góc độ của đối phương, là rất dễ dàng để có thể biết được kế hoạch của chúng.
"Chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát". Lâm Lôi cười ha hả nói, "Bây giờ không cần gấp gáp nữa, mau thưởng thức bữa trưa đi".
Trên khuôn mặt Chiêm Ni, Cơ Ân cũng thoáng hiện lên vẻ tươi cười.
... Không vượt ra ngoài dự liệu của Lâm Lôi, mấy người Hoắc Nhĩ Mặc dược sư quả thực đã trực tiếp đến Xích Nhĩ quận thành. Người của Uy Đức phu nhân tại Xích Nhĩ quận thành cũng đã sớm nhận được tin tức.
Trên thành lâu của Xích Nhĩ quận thành.
Uy Đức phu nhân tựa vào tường thành, nhìn ra xa bên ngoài. Sau lưng chính là hai vị ca ca của bà ta, còn có thêm Hoắc Nhĩ Mặc dược sư. Thậm chí quận thành thủ vệ cũng đều nhanh chóng được triển khai từ ngoài xa.
"Hoắc Nhĩ Mặc tiên sinh, tối nay phiền ông đợi ở đây một lúc". Uy Đức phu nhân ngóai đầu nhìn Hoắc Nhĩ Mặc mỉm cười.
Hoắc Nhĩ Mặc dược sư cũng tự biết mình.
Thực lực của y chẳng ra đâu vào đâu, điểm mạnh nhất chính là về phương diện dùng độc. Y đương nhiên là không dám đắc tội với vị phu nhân nổi tiếng ngoan lạt của Xích Nhĩ quận thành, thực chất là thành chủ này.
"Xin Uy Đức phu nhân cứ yên tâm, hai tỷ đệ kia tuyệt đối không thể đi vào Xích Nhĩ quận thành được".
Hoắc Nhĩ Mặc tự tin: "Cho dù bọn chúng có cửu cấp cường giả bảo vệ, hừ, chỉ cần cửu cấp cường giả kia chưa đạt được tới Thánh vực cảnh giới, ta chắc chắn có thể đối phó được với hắn. Đương nhiên ... điều quan trọng là hắn không nhận ra ta".
Một vị cửu cấp cường giả nếu như nhận ra y, thì chỉ cần xung quanh người hình thành nên đấu khí cũng rất dễ dàng ngăn chặn được chất độc.
"Hoắc Nhĩ Mặc dược sư, ông bao năm nay vẫn ở trong Xích Nhĩ quận thành này của ta, lại không xuất đầu lộ diện, liệu có được mấy người biết đến ông đây? Với lại, ta nghe nói Hoắc Nhĩ Mặc dược sư ông có khả năng cải biến cả dung mạo?" Uy Đức phu nhân nhìn Hoắc Nhĩ Mặc cười.
Hoắc Nhĩ Mặc tự đắc cười, vuốt râu: "Ha ha. Uy Đức phu nhân, cải biến dung mạo ư? Phu nhân không cần phải nói khoa trương vậy. Chỉ là dùng một chút dược vật, thay đổi một chút gương mặt, trang điểm thêm một tí ... Thì cho dù là người quen, chỉ cần không quan sát kĩ thì cũng không nhận ra".
Uy Đức phu nhân mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tất cả đều nhờ vào Hoắc Nhĩ Mặc tiên sinh. Tối nay ta ở tửu điếm ngoài xa kia đợi tin tốt của Hoắc Nhĩ Mặc tiên sinh"
Hoắc Nhĩ Mặc tự tin mỉm cười.
... Nhưng theo thời gian dần trôi qua, Uy Đức phu nhân đang ở trong tửu điếm gần cổng thành cũng có chút nghi hoặc, bởi vì chỉ một lát nữa là đến thời gian đóng cổng thành.
Quy tắc của Xích Nhĩ quận thành là, đến mười giờ tối sẽ đóng cổng thành.
Nhưng mà đám người Chiêm Ni, Cơ Ân vẫn chưa đến. Theo tin tức của bà ta, buổi trưa, mấy người Chiêm Ni đã đến Hồng Sa thành, cho dù là đi chậm chăng nữa thì cũng phải đến rồi chứ.
Mười giờ đêm.
Cổng thành to lớn dưới sự hợp lực của thành vệ từ từ được đóng lại. Hoắc Nhĩ Mặc dược sư vốn đã chuẩn bị kỹ càng ôm đầy một bụng tức từ trên tường thành bước xuống, mà Uy Đức phu nhân cũng từ tửu điểm bước ra.
"Uy Đức phu nhân, Sao lại thế này?" Hoắc Nhĩ Mặc có chút tức tối.
Hôm nay sau khi nhận được tin tức, bèn từ bến thuyền đi một mạch cả trăm dặm về Xích Nhĩ quận thành. Đường gập ghềnh, đối với một người đã ngoài ba trăm tuổi như Hoắc Nhĩ Mặc mà nói thì đúng là khốn khổ.
Sau nữa, ông ta lại phải đứng trên tường thành hứng gió, hứng sương.
Giờ đây cổng thành đã đóng rồi, mà đối phương lại không tới.
"Bọn chúng không biết đã gặp chuyện gì, e rằng đã dừng lại ở Hồng Sa thành rồi. Hoắc Nhĩ Mặc tiên sinh, tối nay ông ở lại tửu điếm này nghỉ ngơi, đợi đến ngày mai hãy nói". Uy Đức phu nhân trong lòng cũng không dễ chịu gì.
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi". Hoắc Nhĩ Mặc cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.
... Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cổng thành vừa mới được mở ra, Hoắc Nhĩ Mặc đã đứng đợi sẵn. Đợi đến chín giờ sáng, y thực sự đã nổi giận.
Hoắc Nhĩ Mặc đi thẳng xuống khỏi tường thành, bước vào lầu hai của tửu điếm.
"Uy Đức phu nhân, bọn họ vẫn chưa tới, ta sẽ trực tiếp đi". Hoắc Nhĩ Mặc nói thẳng, "Bà cấp cho ta mấy người, ít nhất là có mấy người biết mặt hai tỷ đệ nọ".
Uy Đức phu nhân cũng đồng tình với chủ ý này: "Cũng được, vậy phiền tiên sinh đi một chuyến vậy".
"Lần này nhất định phải cho bọn chúng biết sự lợi hại của ta". Hoắc Nhĩ Mặc hạ giọng, trong mắt nổi lên sát khí.
Mua một cỗ xe ngựa ở Hồng Sa thành, lão bộc nhân Lan Bá Đặc điều khiển trong khi hai chị em Chiêm Ni, Cơ Đức ngồi trong xe. Còn kỵ mã của Lâm Lôi chính là Hắc văn vân báo Hắc Lỗ.
Hắc Lỗ cao hai mét, thân hình cũng đủ rộng rãi, bộ lông vô cùng mềm mại.
Lâm Lôi cưỡi Hắc văn vân báo, căn bản không hề cảm thấy xóc, so với cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa thì còn dễ chịu hơn nhiều. Mà Hắc văn vân báo cho dù là chạy trên núi thì sợ rằng cũng giống như là đi đường bằng vậy.
"Lôi đại ca, hiện tại là mấy giờ rồi?" Cơ Ân thò đầu từ trong xe ngựa ra hỏi.
Lâm Lôi ngóai đầu nhìn nó một cái: "Đừng lo, bây giờ mới mười giờ, khoảng mười một giờ chúng ta sẽ tới Xích Nhĩ quận thành". Hắc văn vân báo mà Lâm Lôi cưỡi quả thực là khiến cho người ta phải sợ hãi.
Những người đi đường khác nhìn thấy mấy người Lâm Lôi là đã sớm tránh sang một bên nhường đường rồi.
"Nhanh, nhanh"
Từ xa truyền đến âm thanh thúc giục ngựa chạy, chỉ một lúc sau, ba kỵ sĩ đã xuất hiện. Nhưng mà ba kỵ sĩ này vừa trông thấy Lâm Lôi thì đã lập tức sợ hãi đến nỗi phải dừng lại.
"Quả là một con báo dũng mãnh". Một kỵ sĩ nhìn Hắc Lỗ xuýt xoa.
"Đừng nhìn nữa, chúng ta đi". Một gã kỵ sĩ khác thúc giục.
Đùng lúc này, từ phía sau có một con tuấn mã chạy tới. Trên lưng tuấn mã này là một lão giả gù lưng tóc bạc trắng trong rất đôn hậu. Lão giả kia cưỡi ngựa với tốc độ rất thong thả, miệng tủm tỉm cười.
"Ha ha, ngươi nhìn lão đầu này xem, lại còn cưỡi ngựa nữa, ha ha ...". Một trong số những kỵ sĩ cười lớn nói.
"Đi thôi, còn có chuyện quan trọng".
Ba kỵ sĩ cười nói rồi tiếp tục đi, nhưng mà lão giả lưng gù kia vừa nhìn thấy mấy người Lâm Lôi, trong lòng ông ta liền lập tức hiểu ra.
Theo quy ước từ trước, nếu như gặp được mục tiêu thì nói câu "Ha ha, ngươi nhìn lão đầu kìa, lại còn cưỡi ngựa nữa ... ha ha". Lúc này Hoắc Nhĩ Mặc cũng biết thần bí cường giả đó chính là người đang cưỡi con hắc báo này.
... "Ba tên kỵ sĩ này đúng là không có một chút tư cách kỵ sĩ gì cả". Cơ Ân từ trong cửa sổ xe ngựa nhìn ra, đợi đến khi ba kỵ sĩ này đi mới thốt ra một câu đầy bất mãn.
Còn Lâm Lôi thì lại nhíu mày nhìn về lão giả gù lưng phía trước.
Một lão giả gù lưng cưỡi ngựa quả thực là khiến cho người ta rất lo lắng. Nhìn bộ dạng thì hiển nhiên là không ổn. Con ngựa kia mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng mà lão giả lưng gù này cứ lắc lư trên lưng ngựa, giống như là lúc nào cũng có thể rơi xuống. Đôi chân kẹp vào cũng không được chắc chắn.
Đúng lúc này, phía sau lão giả gù lưng bỗng xuất hiện một xa đội.
"Cút ngay, lão súc sinh kia". Một kỵ sĩ lớn tiếng quát mắng. Lão giả gù lưng kia lập tức giật giây cương, cho ngựa tránh qua một bên đường.
"Ai da."
Lúc con ngựa kia cách bọn Lâm Lôi khoảng mười mét, lão giả lưng gù kia bỗng nghiêng qua một bên, rơi từ trên lưng ngựa xuống.
"Lão gia gia ngã rồi". Từ trong cửa sổ nhìn thấy việc đó, Cơ Ân lập tức kéo rèm xe.
Nhưng lúc lão giả lưng gù kia vừa ngã xuống, một đạo khí lưu màu xanh nhạt từ trên người lão đã phát tán ra xung quanh. Đạo thanh sắc này rất 'Mỏng', mỏng đến nỗi mà nếu không chú ý quan sát thì cũng rất khó phát hiện ra.
Vừa hay lại có một ngọn gió đông, thổi khí lưu này về phía mấy người Lâm Lôi. Đương nhiên, kẻ hít phải khí lưu này đầu tiên chính là xa đội vừa mới từ phía sau đi tới.
"Hộc."
Rất rõ ràng, liên tục hai ba người, từng kỵ sĩ một từ trên lưng ngựa ngã xuống, trên miệng mũi bọn họ đều chảy ra máu màu đen.
"Ý?" Lâm Lôi cũng cảm giác trong cơ thể không được khỏe, đầu cũng mê muội đi.
"Không hay rồi, có độc". Hắn cảm ứng Phong hệ nguyên tố xung quanh, rõ ràng là có một đạo độc khí màu xanh nhạt đang phiêu đãng bay tới. Lâm Lôi lúc này đã hít phải hai lần.
Huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong người Lâm Lôi lập tức xao động, sau đó đạo độc khí kia trực tiếp bị hấp thu, không mảy may làm tổn hại đến hắn.
Độc khí này là một loại độc khí do Hoắc Nhĩ Mặc nghiên cứu cơ thể con người mà luyện chế ra.
Nhưng mà Hoắc Nhĩ Mặc không ngờ rằng, Lâm Lôi kỳ thực khác xa với người bình thường. Trong huyết mạch của Lâm Lôi có 'Huyết Mạch Của Long Huyết Chiến Sĩ'. Loại huyết mạch này cao quý hơn không biết bao nhiêu lần so với huyết mạch của ma thú. Lúc trước, ngay cả ma tinh hạch của Cức bối thiết giáp long cũng bị một dòng Long huyết chiến sĩ huyết mạch luyện hóa.
Tứ đại chung cực chiến sĩ, trình độ đặc thù của nó, thường nhân căn bản không thể tưởng tượng nổi.
Loại độc khí này căn bản không thể phương hại đến Long huyết chiến sĩ.
"Phong."
Lâm Lôi là Phong hệ ma pháp sư, việc khống chế gió là nằm gọn trong tay, lập tức khống chế gió xung quanh thổi ngược lại về phía đối phương. Độc khí khí lưu vốn là do đông phong thổi đến. Lúc này xa đội kẹp giữa Lâm Lôi và lão giả lưng gù kia đều đã chết sạch.
Độc khí kia bay về phía Hoắc Nhĩ Mặc, song y không hề né tránh. Y vốn sớm đã không còn sợ độc nữa rồi. Hoắc Nhĩ Mặc không sợ độc, nhưng lại sợ Lâm Lôi.
"Nhanh, nhanh." Y lập tức linh hoạt, xoay người một cái bay lên lưng ngựa, sau đó nhanh chóng chạy như bay về phía đông.
"Hắc Lỗ". Lâm Lôi lạnh lùng quát.
"Vù ..."
Tốc độ của Hắc văn vân báo thực đáng sợ, không biết là nhanh hơn ngựa bao nhiêu lần.
Chỉ trong nháy mắt công phu đã ở khoảng cách ngoài trăm mét, chặn phía trước Hoắc Nhĩ Mặc, lưu lại một chuỗi tàn ảnh.
Hoắc Nhĩ Mặc nhìn thấy Lâm Lôi đột nhiên xuất hiện ở phía trước, nhất thời hoảng sợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Vị huynh đệ này, ta cũng chỉ là nhận tiền của người ta. Chỉ cần ngươi để cho ta đi, bao nhiêu tiền ta cũng đáp ứng". Hoắc Nhĩ Mặc mặc dù đã hơn ba trăm tuổi, nhưng mà y vẫn chưa muốn chết.
Lâm Lôi nghĩ lại cảnh vừa rồi mà vẫn còn sợ.
May mà hắn phản ứng nhanh chóng, trước lúc độc khí bay đến chiếc xe ngựa, đã cho thổi bay ngược lại.
"Độc khí? Ngươi là Vong linh pháp sư à?" Lâm Lôi nhìn Hoắc Nhĩ Mặc hỏi.
"Vong linh pháp sư?" Hoắc Nhĩ Mặc ngẩn người, lắc đầu: "Không phải, ta chỉ là một dược sư. Vị huynh đệ này, ta có không ít tiền bạc, một vạn kim tệ nhé? Hay hai vạn kim tệ? Nếu không thì mười vạn kim tệ?" Đến lúc này, Hoắc Nhĩ Mặc cũng không tiếc kim tệ nữa.
Nhưng Lâm Lôi lại không muốn cùng người này nói chuyện.
"Hắc Lỗ, giải quyết hắn!"
Lâm Lôi nhảy xuống, chuyển mình đi về phía chiếc xe ngựa. Còn lại Hắc văn vân báo nhe răng nanh, sau đó phóng người về phía Hoắc Nhĩ Mặc.
"A, một trăm vạn, một nghìn ... A ..." Hoắc Nhĩ Mặc vẫn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hắc văn vân báo một trảo giết chết rồi.
Mấy người Lâm Lôi rời khỏi lâu thuyền, trực tiếp thẳng tiến đến Xích Nhĩ quận thành phía trước. Khi tới Hồng Sa thành liền dừng ở đây ăn cơm trưa.
Trong một gian phòng riêng trên tầng hai của tửu điếm, nét mặt của Chiêm Ni, Cơ Ân hiện đều ánh lên nụ cười có phần phấn khích.
"Ha ha, chiều tối hôm nay là chúng ta sẽ đến Xích Nhĩ quận thành rồi, sau này phiền phức có lẽ sẽ ít đi". Cơ Ân hớn hở.
Chiêm Ni cũng gật đầu: "Chúng ta đến Xích Nhĩ quận thành rồi, đại nương cũng không dám công khai xuống tay với chúng ta".
"Chiêm Ni, Cơ Ân, các ngươi suy nghĩ thực là đơn giản". Lâm Lôi cười, "Đến Xích Nhĩ quận thành ngược lại càng thêm nguy hiểm. Đại nương mà các người nhắc tới, có thể không phải là kẻ nhát gan như các người nghĩ đâu".
Nữ nhân mà ác độc thì cực kỳ đáng sợ.
Sống trong Ma Thú sơn mạch ba năm, Lâm Lôi cũng đã từng gặp phải những loại người âm hiểm ngoan lạt, đại nương của Chiêm Ni hoàn toàn có thể giết chết Cơ Ân ngay trong Xích Nhĩ quận thành mà không hề để liên lụy tới bà ta".
"Thực vậy sao?" Cơ Ân có chút hoảng sợ, hiển nhiên nó chỉ mới là một thiếu niên mười bốn tuổi mà thôi.
Lâm Lôi cười, nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Chiều nay chúng ta không đến Xích Nhĩ quận thành vội, trước hết cứ nghỉ ngơi tại Hồng Sa thành này đã. Đợi đến sáng sớm ngày mai hãy đi".
"Sáng sớm ngày mai?" Chiêm Ni, Cơ Ân đều nhìn qua phía Lâm Lôi.
"Nếu ta đoán không lầm, nhân mã ở bến thuyền bên sông của đại nương các ngươi đã biết được tin tức chúng ta lên thuyền từ thượng du. Bọn chúng sẽ tính toán ra chiều tối hôm nay chúng ta có thế đến Xích Nhĩ quận thành. Cho nên ... đám người bọn họ mười phần thì có đến tám chín là đang đợi chúng ta".
Kế hoạch đơn giản như vậy, Lâm Lôi rất dễ dàng có thể đoán ra.
Chỉ cần xem xét vấn đề từ góc độ của đối phương, là rất dễ dàng để có thể biết được kế hoạch của chúng.
"Chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát". Lâm Lôi cười ha hả nói, "Bây giờ không cần gấp gáp nữa, mau thưởng thức bữa trưa đi".
Trên khuôn mặt Chiêm Ni, Cơ Ân cũng thoáng hiện lên vẻ tươi cười.
... Không vượt ra ngoài dự liệu của Lâm Lôi, mấy người Hoắc Nhĩ Mặc dược sư quả thực đã trực tiếp đến Xích Nhĩ quận thành. Người của Uy Đức phu nhân tại Xích Nhĩ quận thành cũng đã sớm nhận được tin tức.
Trên thành lâu của Xích Nhĩ quận thành.
Uy Đức phu nhân tựa vào tường thành, nhìn ra xa bên ngoài. Sau lưng chính là hai vị ca ca của bà ta, còn có thêm Hoắc Nhĩ Mặc dược sư. Thậm chí quận thành thủ vệ cũng đều nhanh chóng được triển khai từ ngoài xa.
"Hoắc Nhĩ Mặc tiên sinh, tối nay phiền ông đợi ở đây một lúc". Uy Đức phu nhân ngóai đầu nhìn Hoắc Nhĩ Mặc mỉm cười.
Hoắc Nhĩ Mặc dược sư cũng tự biết mình.
Thực lực của y chẳng ra đâu vào đâu, điểm mạnh nhất chính là về phương diện dùng độc. Y đương nhiên là không dám đắc tội với vị phu nhân nổi tiếng ngoan lạt của Xích Nhĩ quận thành, thực chất là thành chủ này.
"Xin Uy Đức phu nhân cứ yên tâm, hai tỷ đệ kia tuyệt đối không thể đi vào Xích Nhĩ quận thành được".
Hoắc Nhĩ Mặc tự tin: "Cho dù bọn chúng có cửu cấp cường giả bảo vệ, hừ, chỉ cần cửu cấp cường giả kia chưa đạt được tới Thánh vực cảnh giới, ta chắc chắn có thể đối phó được với hắn. Đương nhiên ... điều quan trọng là hắn không nhận ra ta".
Một vị cửu cấp cường giả nếu như nhận ra y, thì chỉ cần xung quanh người hình thành nên đấu khí cũng rất dễ dàng ngăn chặn được chất độc.
"Hoắc Nhĩ Mặc dược sư, ông bao năm nay vẫn ở trong Xích Nhĩ quận thành này của ta, lại không xuất đầu lộ diện, liệu có được mấy người biết đến ông đây? Với lại, ta nghe nói Hoắc Nhĩ Mặc dược sư ông có khả năng cải biến cả dung mạo?" Uy Đức phu nhân nhìn Hoắc Nhĩ Mặc cười.
Hoắc Nhĩ Mặc tự đắc cười, vuốt râu: "Ha ha. Uy Đức phu nhân, cải biến dung mạo ư? Phu nhân không cần phải nói khoa trương vậy. Chỉ là dùng một chút dược vật, thay đổi một chút gương mặt, trang điểm thêm một tí ... Thì cho dù là người quen, chỉ cần không quan sát kĩ thì cũng không nhận ra".
Uy Đức phu nhân mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tất cả đều nhờ vào Hoắc Nhĩ Mặc tiên sinh. Tối nay ta ở tửu điếm ngoài xa kia đợi tin tốt của Hoắc Nhĩ Mặc tiên sinh"
Hoắc Nhĩ Mặc tự tin mỉm cười.
... Nhưng theo thời gian dần trôi qua, Uy Đức phu nhân đang ở trong tửu điếm gần cổng thành cũng có chút nghi hoặc, bởi vì chỉ một lát nữa là đến thời gian đóng cổng thành.
Quy tắc của Xích Nhĩ quận thành là, đến mười giờ tối sẽ đóng cổng thành.
Nhưng mà đám người Chiêm Ni, Cơ Ân vẫn chưa đến. Theo tin tức của bà ta, buổi trưa, mấy người Chiêm Ni đã đến Hồng Sa thành, cho dù là đi chậm chăng nữa thì cũng phải đến rồi chứ.
Mười giờ đêm.
Cổng thành to lớn dưới sự hợp lực của thành vệ từ từ được đóng lại. Hoắc Nhĩ Mặc dược sư vốn đã chuẩn bị kỹ càng ôm đầy một bụng tức từ trên tường thành bước xuống, mà Uy Đức phu nhân cũng từ tửu điểm bước ra.
"Uy Đức phu nhân, Sao lại thế này?" Hoắc Nhĩ Mặc có chút tức tối.
Hôm nay sau khi nhận được tin tức, bèn từ bến thuyền đi một mạch cả trăm dặm về Xích Nhĩ quận thành. Đường gập ghềnh, đối với một người đã ngoài ba trăm tuổi như Hoắc Nhĩ Mặc mà nói thì đúng là khốn khổ.
Sau nữa, ông ta lại phải đứng trên tường thành hứng gió, hứng sương.
Giờ đây cổng thành đã đóng rồi, mà đối phương lại không tới.
"Bọn chúng không biết đã gặp chuyện gì, e rằng đã dừng lại ở Hồng Sa thành rồi. Hoắc Nhĩ Mặc tiên sinh, tối nay ông ở lại tửu điếm này nghỉ ngơi, đợi đến ngày mai hãy nói". Uy Đức phu nhân trong lòng cũng không dễ chịu gì.
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi". Hoắc Nhĩ Mặc cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.
... Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cổng thành vừa mới được mở ra, Hoắc Nhĩ Mặc đã đứng đợi sẵn. Đợi đến chín giờ sáng, y thực sự đã nổi giận.
Hoắc Nhĩ Mặc đi thẳng xuống khỏi tường thành, bước vào lầu hai của tửu điếm.
"Uy Đức phu nhân, bọn họ vẫn chưa tới, ta sẽ trực tiếp đi". Hoắc Nhĩ Mặc nói thẳng, "Bà cấp cho ta mấy người, ít nhất là có mấy người biết mặt hai tỷ đệ nọ".
Uy Đức phu nhân cũng đồng tình với chủ ý này: "Cũng được, vậy phiền tiên sinh đi một chuyến vậy".
"Lần này nhất định phải cho bọn chúng biết sự lợi hại của ta". Hoắc Nhĩ Mặc hạ giọng, trong mắt nổi lên sát khí.
Mua một cỗ xe ngựa ở Hồng Sa thành, lão bộc nhân Lan Bá Đặc điều khiển trong khi hai chị em Chiêm Ni, Cơ Đức ngồi trong xe. Còn kỵ mã của Lâm Lôi chính là Hắc văn vân báo Hắc Lỗ.
Hắc Lỗ cao hai mét, thân hình cũng đủ rộng rãi, bộ lông vô cùng mềm mại.
Lâm Lôi cưỡi Hắc văn vân báo, căn bản không hề cảm thấy xóc, so với cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa thì còn dễ chịu hơn nhiều. Mà Hắc văn vân báo cho dù là chạy trên núi thì sợ rằng cũng giống như là đi đường bằng vậy.
"Lôi đại ca, hiện tại là mấy giờ rồi?" Cơ Ân thò đầu từ trong xe ngựa ra hỏi.
Lâm Lôi ngóai đầu nhìn nó một cái: "Đừng lo, bây giờ mới mười giờ, khoảng mười một giờ chúng ta sẽ tới Xích Nhĩ quận thành". Hắc văn vân báo mà Lâm Lôi cưỡi quả thực là khiến cho người ta phải sợ hãi.
Những người đi đường khác nhìn thấy mấy người Lâm Lôi là đã sớm tránh sang một bên nhường đường rồi.
"Nhanh, nhanh"
Từ xa truyền đến âm thanh thúc giục ngựa chạy, chỉ một lúc sau, ba kỵ sĩ đã xuất hiện. Nhưng mà ba kỵ sĩ này vừa trông thấy Lâm Lôi thì đã lập tức sợ hãi đến nỗi phải dừng lại.
"Quả là một con báo dũng mãnh". Một kỵ sĩ nhìn Hắc Lỗ xuýt xoa.
"Đừng nhìn nữa, chúng ta đi". Một gã kỵ sĩ khác thúc giục.
Đùng lúc này, từ phía sau có một con tuấn mã chạy tới. Trên lưng tuấn mã này là một lão giả gù lưng tóc bạc trắng trong rất đôn hậu. Lão giả kia cưỡi ngựa với tốc độ rất thong thả, miệng tủm tỉm cười.
"Ha ha, ngươi nhìn lão đầu này xem, lại còn cưỡi ngựa nữa, ha ha ...". Một trong số những kỵ sĩ cười lớn nói.
"Đi thôi, còn có chuyện quan trọng".
Ba kỵ sĩ cười nói rồi tiếp tục đi, nhưng mà lão giả lưng gù kia vừa nhìn thấy mấy người Lâm Lôi, trong lòng ông ta liền lập tức hiểu ra.
Theo quy ước từ trước, nếu như gặp được mục tiêu thì nói câu "Ha ha, ngươi nhìn lão đầu kìa, lại còn cưỡi ngựa nữa ... ha ha". Lúc này Hoắc Nhĩ Mặc cũng biết thần bí cường giả đó chính là người đang cưỡi con hắc báo này.
... "Ba tên kỵ sĩ này đúng là không có một chút tư cách kỵ sĩ gì cả". Cơ Ân từ trong cửa sổ xe ngựa nhìn ra, đợi đến khi ba kỵ sĩ này đi mới thốt ra một câu đầy bất mãn.
Còn Lâm Lôi thì lại nhíu mày nhìn về lão giả gù lưng phía trước.
Một lão giả gù lưng cưỡi ngựa quả thực là khiến cho người ta rất lo lắng. Nhìn bộ dạng thì hiển nhiên là không ổn. Con ngựa kia mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng mà lão giả lưng gù này cứ lắc lư trên lưng ngựa, giống như là lúc nào cũng có thể rơi xuống. Đôi chân kẹp vào cũng không được chắc chắn.
Đúng lúc này, phía sau lão giả gù lưng bỗng xuất hiện một xa đội.
"Cút ngay, lão súc sinh kia". Một kỵ sĩ lớn tiếng quát mắng. Lão giả gù lưng kia lập tức giật giây cương, cho ngựa tránh qua một bên đường.
"Ai da."
Lúc con ngựa kia cách bọn Lâm Lôi khoảng mười mét, lão giả lưng gù kia bỗng nghiêng qua một bên, rơi từ trên lưng ngựa xuống.
"Lão gia gia ngã rồi". Từ trong cửa sổ nhìn thấy việc đó, Cơ Ân lập tức kéo rèm xe.
Nhưng lúc lão giả lưng gù kia vừa ngã xuống, một đạo khí lưu màu xanh nhạt từ trên người lão đã phát tán ra xung quanh. Đạo thanh sắc này rất 'Mỏng', mỏng đến nỗi mà nếu không chú ý quan sát thì cũng rất khó phát hiện ra.
Vừa hay lại có một ngọn gió đông, thổi khí lưu này về phía mấy người Lâm Lôi. Đương nhiên, kẻ hít phải khí lưu này đầu tiên chính là xa đội vừa mới từ phía sau đi tới.
"Hộc."
Rất rõ ràng, liên tục hai ba người, từng kỵ sĩ một từ trên lưng ngựa ngã xuống, trên miệng mũi bọn họ đều chảy ra máu màu đen.
"Ý?" Lâm Lôi cũng cảm giác trong cơ thể không được khỏe, đầu cũng mê muội đi.
"Không hay rồi, có độc". Hắn cảm ứng Phong hệ nguyên tố xung quanh, rõ ràng là có một đạo độc khí màu xanh nhạt đang phiêu đãng bay tới. Lâm Lôi lúc này đã hít phải hai lần.
Huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong người Lâm Lôi lập tức xao động, sau đó đạo độc khí kia trực tiếp bị hấp thu, không mảy may làm tổn hại đến hắn.
Độc khí này là một loại độc khí do Hoắc Nhĩ Mặc nghiên cứu cơ thể con người mà luyện chế ra.
Nhưng mà Hoắc Nhĩ Mặc không ngờ rằng, Lâm Lôi kỳ thực khác xa với người bình thường. Trong huyết mạch của Lâm Lôi có 'Huyết Mạch Của Long Huyết Chiến Sĩ'. Loại huyết mạch này cao quý hơn không biết bao nhiêu lần so với huyết mạch của ma thú. Lúc trước, ngay cả ma tinh hạch của Cức bối thiết giáp long cũng bị một dòng Long huyết chiến sĩ huyết mạch luyện hóa.
Tứ đại chung cực chiến sĩ, trình độ đặc thù của nó, thường nhân căn bản không thể tưởng tượng nổi.
Loại độc khí này căn bản không thể phương hại đến Long huyết chiến sĩ.
"Phong."
Lâm Lôi là Phong hệ ma pháp sư, việc khống chế gió là nằm gọn trong tay, lập tức khống chế gió xung quanh thổi ngược lại về phía đối phương. Độc khí khí lưu vốn là do đông phong thổi đến. Lúc này xa đội kẹp giữa Lâm Lôi và lão giả lưng gù kia đều đã chết sạch.
Độc khí kia bay về phía Hoắc Nhĩ Mặc, song y không hề né tránh. Y vốn sớm đã không còn sợ độc nữa rồi. Hoắc Nhĩ Mặc không sợ độc, nhưng lại sợ Lâm Lôi.
"Nhanh, nhanh." Y lập tức linh hoạt, xoay người một cái bay lên lưng ngựa, sau đó nhanh chóng chạy như bay về phía đông.
"Hắc Lỗ". Lâm Lôi lạnh lùng quát.
"Vù ..."
Tốc độ của Hắc văn vân báo thực đáng sợ, không biết là nhanh hơn ngựa bao nhiêu lần.
Chỉ trong nháy mắt công phu đã ở khoảng cách ngoài trăm mét, chặn phía trước Hoắc Nhĩ Mặc, lưu lại một chuỗi tàn ảnh.
Hoắc Nhĩ Mặc nhìn thấy Lâm Lôi đột nhiên xuất hiện ở phía trước, nhất thời hoảng sợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Vị huynh đệ này, ta cũng chỉ là nhận tiền của người ta. Chỉ cần ngươi để cho ta đi, bao nhiêu tiền ta cũng đáp ứng". Hoắc Nhĩ Mặc mặc dù đã hơn ba trăm tuổi, nhưng mà y vẫn chưa muốn chết.
Lâm Lôi nghĩ lại cảnh vừa rồi mà vẫn còn sợ.
May mà hắn phản ứng nhanh chóng, trước lúc độc khí bay đến chiếc xe ngựa, đã cho thổi bay ngược lại.
"Độc khí? Ngươi là Vong linh pháp sư à?" Lâm Lôi nhìn Hoắc Nhĩ Mặc hỏi.
"Vong linh pháp sư?" Hoắc Nhĩ Mặc ngẩn người, lắc đầu: "Không phải, ta chỉ là một dược sư. Vị huynh đệ này, ta có không ít tiền bạc, một vạn kim tệ nhé? Hay hai vạn kim tệ? Nếu không thì mười vạn kim tệ?" Đến lúc này, Hoắc Nhĩ Mặc cũng không tiếc kim tệ nữa.
Nhưng Lâm Lôi lại không muốn cùng người này nói chuyện.
"Hắc Lỗ, giải quyết hắn!"
Lâm Lôi nhảy xuống, chuyển mình đi về phía chiếc xe ngựa. Còn lại Hắc văn vân báo nhe răng nanh, sau đó phóng người về phía Hoắc Nhĩ Mặc.
"A, một trăm vạn, một nghìn ... A ..." Hoắc Nhĩ Mặc vẫn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hắc văn vân báo một trảo giết chết rồi.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị