Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 91: Trước 0h
Theo như Nguyễn Phong thấy, chắc chắn đây đều là do Sở Vĩnh Du sắp xếp, bao gồm cả sự xuất hiện của con gái anh, chính là muốn cho anh một cái lối thoát để đi.
Haha, Sở Vĩnh Du, anh cũng quá xem trọng tấm long thông cảm của ông đây rồi.
Nghe thấy vậy, Sở Vĩnh Du từ từ quay đầu lại, đột nhiên phóng ra sát khí, sau đó đã nhanh chóng thu lại, sau khi để lại một câu, ôm lấy Hữu Hữu rồi mới tiếp tục đi ra ngoài.
Đọc truyện Bản Lĩnh Ngông Thần tại đây.
“Ác già ác báo, Nguyễn Phong, mạng của anh Sở Vĩnh Du tôi đã định rồi, trước 0h, thần cũng không giữ lại được!"
Đã không xem trọng lời nói của tôi? Sắc mặt Nguyễn Phong lập tức trở nên rất khó coi, không những không để trong mắt, còn dám nói ra những lời uy hiếp, Sở Vĩnh Du anh là thứ đồ gì, dám đấu với tôi? Vốn dĩ vì Lãnh Tiểu Mạt, anh quỳ xuống xin lỗi, cái video tôi quay kia đã kết thúc rồi, như vậy thì là anh tự tìm.
Đang định lên tiếng, đột nhiên vệ sĩ trung niên đứng trước mặt anh ta giơ tay phải lên.
“Để anh ta đi!"
Giọng nói trầm thấp vang lên, Nguyễn Phong sững sờ một lúc, sau đó lập tức cười nói.
“Chú Hỏa, chú không đùa chứ, lẽ nào vì băn khoăn về cô bé này?"
Nguyễn Phong lại không ngờ đến, chú Hỏa trong miệng anh ta, cũng là cường giả ba anh ta phái đến để âm thầm bảo vệ anh ta, lúc này lông mày cau lại, trong mắt ngập tràn sự nghiêm trọng.
Sát khí lúc nãy đột nhiên phóng ra, dường như chỉ thoáng qua, người bình thường không thể cảm nhận được sự bất thường, nhưng ông ta lại có thể dễ dàng cảm nhận được, hơn nữa rất có thể là Sở Vĩnh du phóng ra với ông ta.
Sát khí mạnh mẽ như vậy, bình thường ông ta rất hiếm thấy, quá đáng sợ, người đàn ông này, dưới tay anh ta rốt cuộc có bao nhiêu vong hồn.
“Không! Là thật sự để anh ta đi, còn có, cậu chủ cậu nhất định phải lập tức theo tôi về."
Nguyễn Phong không vui.
“Chú Hỏa, chú là người ba cháu phái đến để bảo vệ cháu, không phải để giám sát cháu, chú biết cứ để Sở Vĩnh Du đi như vậy, khiến cháu rất mất mặt, chú hiểu không?"
Giây tiếp theo, chú Hỏa đột nhiên quay đầu lại, nhìn với ánh mắt uy hiếp, nói ra một câu.
“So với mặt mũi, tôi càng sợ cậu bị mất mạng!"
Trên đường, một chiếc Audi đang chạy, Tư Phu lái, Sở Vĩnh Du và Hữu Hữu ngồi ở phía sau.
“Ba, Hữu Hữu làm ba không vui sao? Con cảm nhận được ba không vui, được rồi, sau khi trở lại, tối nay con sẽ để khủng long lớn ngủ với ba."
Đều nói trẻ con rất thuần khiết, có thể cảm nhận được rất nhiều thứ người lớn không thể cảm nhận được, ví dụ lúc này cơn tức giận trong lòng Sở Vĩnh Du âm thầm dâng trào cuồn cuộn, có lẽ không ai có thể cảm nhận được, nhưng Hữu Hữu lại có thể cảm nhận được.
Khẽ mỉm cười, Sở Vĩnh Du xoa cái đầu nhỏ của con gái.
“Ba nhìn thấy Hữu Hữu sẽ lập tức vui vẻ."
Tư Phu lái xe ở phía trước do dự một lúc mới nói.
“Sở Du, là mẹ không đúng, hai đứa đều ra ngoài, Hữu Hữu đột nhiên ồn ào nói muốn ăn hải sản ngày hôm đó, vừa khóc vừa làm ồn, không có cách nào mẹ mới lái xe đưa con bé qua đây, không ngờ lại làm phiền con."
“Mẹ, không làm phiền gì cả, mẹ đừng nói như vậy."
Phía bên kia, chú Hỏa tự mình lái xe, kéo Nguyễn Phong vội vàng đi về một hướng khác.
“Chú Hỏa, chú quá đáng rồi đó, chỉ là người bạn học đã giải ngũ của cháu, có cần thiết phải đi đến căn phòng an toàn không?"
Sắc mặt chú Hỏa tĩnh mịch.
“Tôi đã gọi điện cho chủ tịch rồi, ông ấy sẽ phái mấy người đến căn phòng an toàn, chỉ cần qua 0h, cậu sẽ bình an vô sự, hi vọng cậu chủ đừng làm khó tôi."
Người có loại sát khí đó, đều có sự kiêu ngạo của mình, Sở Vĩnh Du nói muốn lấy mạng Nguyễn Phong trước 0h, đó chắc chắn không phải là nói đùa.
“Hừ!"
Nguyễn Phong xem thường cười, ôm lấy Lãnh Tiểu Mạt ở bên cạnh nói.
“Này, sau khi trở về anh sẽ bảo ba anh đổi vệ sĩ, chú Hỏa này quá có trách nhiệm và luôn làm chuyện bé xé ra to, bảo bối, hôm nay em cũng nhìn thấy mưu lược và thực lực của anh rồi, chơi với Sở Vĩnh Du, dễ như trở bàn tay, đừng lo lắng."
Lãnh Tiểu Mạt đang định làm nũng, chú Hỏa đột nhiên phanh gấp, khiến chiếc xe nghiêng sang một bên.
“Cô, xuống đi! Chúng tôi không có đủ sức lực để bảo vệ người thứ hai!"
Cái gì? Ánh mắt Nguyễn Phong trở nên lạnh lùng.
“Chú Hỏa! Ít nhất bây giờ Lãnh Tiểu Mạt vẫn là người phụ nữ của Nguyễn Phong tôi, chú dám làm như vậy?"
Trong lúc Lãnh Tiểu Mạt đắc ý tự cho là như vậy, chú Hỏa ngồi ở ghế lái quay đầu qua, ánh mắt lạnh lùng, ác liệt đến mức không thể tưởng tượng được.
“Cút!"
Một chữ được phun ra, cùng với ánh mắt với giết người, Lãnh Tiểu Mạt bị dọa sợ đến mức giật mình, không quan tâm đến bất kỳ điều gì, vội vàng đẩy cửa xe ra, bỏ chạy.
Sau đó chiếc xe lại được khởi động, Nguyễn Phong lại chửi ầm lên.
“Mẹ nó! Chú có ý gì? Chú giỏi đó, ngay cả cậu chủ là tôi đây cũng không đặt vào mắt, được, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, chú đi ăn shit đi."
Chú Hỏa ở phía trước, bàn tay đang nắm vô lăng càng dùng lực, nếu như không phải năm đó Nguyễn Văn Thiên cứu ông ta một mạng, Nguyễn Phong dám mắng ông ta như vậy, sớm đã mất mạng rồi, ông ta đường đường là võ sĩ ngũ phẩm, lại phải bảo vệ một kẻ ăn chơi, quần là áo lượt, tán gia bại sản như vậy.
“Alo! Ba, chú Hỏa quá quá đáng rồi, chú ấy…."
“Câm miệng! Cái đồ ngu ngốc này, ông đã bảo bình thường mày phải khiêm tốn một chút, trong tai mày nhét lông sao? Tại sao lại chọc phải một cường giả võ đạo như vậy, mày thật sự rất muốn chết sao? Tất cả đều phải nghe theo chú Hỏa, nếu không ông sẽ chặt hai chân của mày."
Trực tiếp bị mắng một trận, điện thoại bị cúp, tâm trạng của Nguyễn Phong càng kém, đối với cái gọi là trêu trọc cường giả võ đạo, chính là cái tên Sở Vĩnh Du bị dồn ép kia, anh ta? Không cảm thấy nực cười sao? Bỏ đi ở trong căn phòng an toàn ngủ một đêm thì ngủ một đêm vậy.
Tiểu khu phía đông thành phố, sau khi Sở Vĩnh Du dỗ Hữu Hữu ngủ, cũng đến 10 giờ đêm.
Anh đi xuống tầng, đúng lúc Đồng Thế Tân và Đồng Ý Yên đi vào cửa.
“Vĩnh Du, Hữu Hữu ngủ rồi à?"
“Ừ."
Khẽ gật đầu, cầm lấy chìa khóa chiếc xe Audi, Sở Vĩnh Du đã bắt đầu thay giày.
“Anh đi ra ngoài một chuyến."
Đồng Ý Yên vẫn muốn hỏi cái gì, nhưng lại bị Tư Phu kéo cánh tay lại, đến tận khi Sở Vĩnh Du rời đi, Tư Phu mới nói.
“Con gái, Vĩnh Du tối hôm nay thật sự rất đáng sợ, con không biết đâu, lúc trở về, mẹ và thằng bé ở cùng trong một chiếc xe, mặc dù vẫn luôn cười đùa với Hữu Hữu, nhưng mẹ….cảm thấy hình như có quỷ ở trong xe vậy, từ trước đến giờ chưa từng thấy Sở Vĩnh Du như vậy, vì vậy mới không để con hỏi."
Nhìn mẹ mình với ánh mắt đầy sự nghi hoặc, Đồng Ý Yên cười.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Thật vớ vẩn."
Con gái không tin, Tư Phu cũng không nói nữa, từ cảnh tượng trong phòng bao, tối nay chắc chắn Sở Vĩnh Du có chuyện lớn cần phải làm.
Sở Vĩnh Du ra khỏi cửa, lái chiếc Audi, điện thoại của Mã Trạch cũng gọi đến.
“Đại nhân, người vẫn luôn được theo sát, bây giờ đang ở trong căn phòng an toàn mà nhà họ Nguyễn đã bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng.
“Biết rồi."
Giọng nói rơi xuống, giọng nói của Mã Trạch bên phía kia lại truyền đến.
“Đại nhân, tôi có thể cống hiến sức lực."
Sau đó, có một khoảng thời gian trầm mặc, Sở Vĩnh Du mới khẽ nói.
“Mã Trạch, cậu đi theo tôi cũng 4 năm rồi, bốn người bảo vệ các cậu, còn có những thuộc hạ kia, tôi đều xem mọi người như là anh em, giống như Tỉnh Vu Dịch là anh em của tôi, Sở Vĩnh Du tôi còn sống một ngày, thì sẽ không thể nhìn thấy anh em của mình bị bắt nạt mà không quan tâm."
“Vì vậy, mạng của Nguyễn Phong, chỉ có Sở Vĩnh Du tôi mới có thể lấy."