Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 131: Sự cố chấp của huyết cốt
Vào buổi trưa, trong một nhà tang lễ ở thành phố Ninh, Mã Trạch đứng cạnh một cái xác, đối diện anh ta còn có một người và một con chó.
Người này, là một người đàn ông thấp bé, đôi mắt lạnh lùng, râu ria xồm xoàm.
“Đại nhân...thật sự là người tốt, người phụ nữ ác độc như vậy, cũng nhất định phải chôn cất."
Người đàn ông thấp bé kia chính là Huyết Cốt được điều động khẩn cấp qua, cũng là một trong bốn hộ vệ chiến thần địa ngục bên cạnh Sở Vĩnh Du, sở trường là truy sát.
“Sự lương thiện của đại nhân, là dành cho đứa bé trong bụng người phụ nữ này, cho dù thế nào, trẻ con cũng vô tội."
Lúc này, con chó ở bên cạnh đã ngừng ngửi, Huyết Cốt xoa đầu nó, đôi mắt hiện lên sự lạnh lùng.
“Thiên Uy! Vậy chúng ta bắt đầu công việc thôi."
Mã Trạch nhìn Huyết Cốt, giọng nói có chút trâm và thấp.
“Quân lệnh ba ngày mà đại nhân cho Đồng Ý Yên, Huyết Cốt, dựa vào cậu đó."
Cùng lúc này, trong một khách sạn ở thành phố Ninh, Mai Chính Sùng vừa từ trong thang máy đi ra, đi về một nơi nào đó, đột nhiên cảm thấy buôn tiểu, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Đang đi tiểu đột nhiên cửa nhà vệ sinh mở ra, người đi vào lại là một người phụ nữ với bước chân loạng choạng.
“Xin...xin lỗi."
Người phụ nữ nhìn thấy đây lại là nhà vệ sinh nam, biết mình đi nhâm, vừa nói vừa muốn quay người rời đi, nhưng lại xoa trán, chống đỡ lên bức tường bên cạnh.
“Cô à, không sao chứ?"
Mai Chính Sùng đi mấy bước đã đến bên cạnh, ngửi thấy mùi thơm tao nhã trên cơ thể người phụ nữ, biểu cảm vô cùng mê hoặc.
“Đau...đầu hơi choáng."
Người phụ nữ này quả thật là cực phẩm trong số những cực phẩm, Mai Chính Sùng đột nhiên cảm thấy có một niềm vui chưa từng có trong cơ thể và trái tim mình, còn có một loại kích động nguyên thủy nhất, cũng không biết tại sao.
Trong suy nghĩ của anh ta, anh ta phát hiện mình đã bị kéo vào nhà vệ sinh bên cạnh, mà người phụ nữ với dáng vẻ say xỉn kia đã biến mất, thay vào đó là một sự nịnh hót hoang dã,
“Cậu Mai, tôi tên là Lãnh Tiểu Mạt, nghe nói anh đang muốn gây phiền phức cho Sở Vĩnh Du, tôi có thể giúp anh."
Mai Chính Sùng nở một nụ cười xấu xa.
“Vậy...cô muốn giúp tôi như thế nào?"
Lãnh Tiểu Mạt mặc một chiếc váy ngắn màu bạc, khẽ cười nói.
“Giúp như thế nào, đều có thể."
Lúc chạng vạng, Sở Vĩnh Du đang ngồi trên chiếc xích đu bên cạnh hồ ở công viên trong tiểu khu Đông Thành, Đồng Ý Yên đã không còn ở đó.
Anh ở đây, đã ngồi cả một ngày rồi.
Có lời hứa 3 ngày, có lẽ Đồng Ý Yên tự mình bình tĩnh lại, cũng suy nghĩ đến một chút chuyện không đúng, vì vậy đã quay lại công ty Thiên Nguyên để làm việc.
Ít nhất, không trở thành kết quả xấu.
“Đại nhân, Huyết Cốt có manh mối rồi."
Giọng nói đột nhiên xuất hiện, Sở Vĩnh Du từ từ đứng dậy, quay người đi ra ngoài công viên, Mã Trạch đứng cách đó không xa, vội vàng đi theo lên, sát khí đã nhanh chóng thu lại.
Lúc chiếc xe dừng lại cổng bệnh viện số ba, Sở Vĩnh Du vừa xuống xe, một bóng đen nhào vào lòng anh.
Vô cùng hiếm thấy, trên mặt Sở Vĩnh Du xuất hiện ý cười.
“Thiên Ủy, tao cũng nhớ mày."
Người có nhiều loại, chó cũng vậy, năm thứ hai ở Bắc Vực, một lần rơi vào sào huyệt của kẻ địch, ở đó phát hiện ra Thiên Uy vừa được sinh ra chưa lâu.
Không biết tại sao, Huyết Cốt lại ôm lên, cảm nhận được sự thân thiết vô hạn, van xin Sở Vĩnh Du để anh ta để lại vật thể đen này, là một con chó rất xấu.
Ai có thể ngờ được, Thiên Uy khi lớn lên, khứu giác nhanh nhạy đến mức không thể giải thích được, cùng với Huyết Cốt với sở trưởng là truy sát quả thực là một đối tác hoàn hảo.
“Đại nhân, may mà không hổ thẹn, người có được hơi thở của người phụ nữ kia, đang ở bệnh viện số ba."
Sờ đầu Thiên Uy, Sở Vĩnh Du nhìn Huyết Cốt.
“Sau khi tìm thấy người, Huyết Cốt, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, cảm ơn nhiều."
Huyết Cốt lúc này, ngay cả Mã Trạch cũng có thể nhìn ra, hai chân của anh ta đang run rẩy, đủ thấy rằng thời gian nửa ngày anh ta đã dẫn theo Thiên Uy chạy bao nhiêu con đường, kiểm tra bao nhiêu nơi, cuối cùng mới tìm được cái bệnh viện số ba này.
“Đại nhân, lời cảm ơn của ngài, thật sự làm tôi tổn thọ rồi, bốn người chúng tôi, nếu như không có ngài, sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ có người lại dám phá hoại cuộc sống của đại nhân như vậy, Huyết Cốt tôi cho dù có chết cũng phải tìm ra người đứng phía sau."
Gâu, gâu!
Thiên Uy cũng sủa lên mấy tiếng, thể hiện sự quyết tâm của mình.
“Đi thôi."
Trong phòng bệnh VIP6 của bệnh viện thứ ba, Nguyễn Văn Thiên nhìn Nguyễn Bắc Bắc đang gọt táo cho Tường Vi, cảm thấy có chút buồn cười.
“Bắc Bắc, đừng miễn cưỡng bản thân mình, tôi thấy cậu căn bản không muốn ở lại, về đi."
Nguyễn Bắc Bắc quả thật buồn chán đến mức muốn nổ tung, nhưng không được, nữ thần nói với anh ta, nhất định phải ở đây ít nhất 3 ngày, nếu không sinh mệnh của bản thân sẽ gặp nguy hiểm, lời nói của nữ thân, chính là thánh chỉ, bản thân phải tuân theo, nếu không sau này nữ thân sẽ không lên giường với anh ta nữa.
“Bác à, cháu thật sự cam tâm tình nguyện, cháu thực sự rất bái phục chị cháu."
Tường Vi nằm trên giường không nói gì, mặc dù sức khỏe đang khôi phục một cách nhanh chóng, nhưng lại để lại một vết thương mãi mãi, bởi vì chuyện này, cô ta và Sở Vĩnh Du vừa mới nảy sinh một chút tình hữu nghị, có lẽ cũng tan thành mây khói.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, trong nháy mắt Tường Vi suýt nữa bật dậy.
Hình bóng luôn lởn vởn trong đầu kia, vậy mà lại...lại xuất hiện.
“Anh Sở."
Nguyễn Văn Thiên vội vàng chào hỏi, rất vui mừng vì cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng đến gặp con gái mình.
“Vĩnh Du...
Tuy nhiên, Tường Vi cố gắng chào hỏi, Sở Vĩnh Du lại không thèm liếc nhìn cô ta.
“Mẹ nó.....
Đột nhiên, Nguyễn Bắc Bắc bị dọa sợ ngã từ trên ghế xuống, bởi vì một con chó đen đã lao đến trước mặt anh ta, vô cùng hung dữ, không ngừng nhìn anh ta sủa.
“Huyết Cốt, đưa Thiên Uy đi nghỉ ngơi đi, có tiến triển gì mới, tôi sẽ thông báo cho cậu."
“Vâng!"
Huyết Cốt? Tường Vi nằm trên giường điên rồi, tại sao Sở Vĩnh Du đột nhiên huy động cả Huyết Cốt, một trong bốn người bảo vệ, cái này....chắc chắn là xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Thiên Uy rời khỏi, Nguyễn Bắc Bắc mới đứng dậy, còn lẩm bẩm.
“Cái bệnh viện này còn để cho chó đi vào sao, dọa chết tôi rồi."
Giây tiếp theo, cả người anh ta bị Mã Trạch nhấc lên.
“Nguyên Bắc Bắc, là cậu phái người phụ nữ đang mang thai kia đi đến công ty bất động sản Thiên Nguyên làm loạn đúng không? Tốt nhất đừng để tôi hỏi lại lần thứ hai."
Giọng nói lạnh lùng của Sở Vĩnh Du phát ra, Nguyễn Bắc Bắc vùng vẫy.
“Buông tôi ra! Anh buông tôi ra, Sở Vĩnh Du, tôi đã không theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm nữa rồi, tại sao anh còn phải tìm tôi để gây phiền phức chứ? Bác cả, chị, cứu cháu!"
Nguyễn Văn Thiên ở bên cạnh do dự một lúc nói.
“Anh Sở, trong chuyện này có phải là có hiểu nhầm gì không? Mặc dù Bắc Bắc bướng bỉnh, nhưng nó vẫn nghe lời tôi, cái này..."
“Ba, đừng nói nữa."
Tường Ví đột nhiên lên tiếng, cô ta cũng xem như là tiếp xúc với Sở Vĩnh Du một khoảng thời gian rồi, cảm thấy Sở Vĩnh Du lúc này trạng thái có chút dọa người, mặc dù không phóng ra bất kỳ sát khí nào, nhưng....chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn, lúc Nguyễn Bắc Bắc quay đầu lại nhìn vẫn bị Mã Trạch nhấc lên không trung, lạnh lùng nói.
“Nguyễn Bắc Bắc, nếu như cậu không nói thật, không có ai có thể cứu cậu."
Cùng lúc này, Mã Trạch phóng ra một chút sát khí, cộng thêm những lời Tường Vi nói, Nguyễn Bắc Bắc lập tức hét lên.
“Nói! Tôi nói, đều là nữ thân bảo tôi làm như vậy."