Bán Kiếp Tiểu Tiên
Chương 236: Có Bạn Từ Phương Xa Tới
Chương 236: Có Bạn Từ Phương Xa Tới
Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Quỷ tiên cao quý duy nhất trong Lục Đạo bị đánh đến mặt mũi sưng vù là một chuyện cực kì mất mặt.
Nhưng nếu là bị nương tử thân yêu đánh thì sao?
Mặc Dạ bây giờ đã không thể cân nhắc đến việc có mất mặt hay không, hắn chỉ biết là, bởi vì chọc nương tử đại nhân không vui, cho nên hiện tại mỗi tối hắn chỉ có thể ôm không khí lạnh như băng mà ngủ.
“Ai ~ làm thân nam nhân thật đáng thương." Mặc Dạ cầm bầu rượu ngồi trước cửa phòng ngủ của Tề Hoan, vừa uống rượu vừa than thở, ý đồ rung động lòng dạ sắt đá của nương tử nhà mình.
Ở góc khác của Lôi Thần điện, tình cảnh của Tiểu Ngân cơ bản giống với Mặc Dạ, hắn bị tiểu hồ ly đạp ra ngoài, tiểu hồ ly nói nó từ chối ngủ chung với một con rồng. Tiểu Ngân đáng thương, hoàn toàn bị ghét bỏ.
Mặc Dạ đang ở ngoài cửa than thở tình cảnh đáng thương của mình, xa xa trên bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một vệt sáng màu đỏ máu, vệt sáng kia còn kéo theo mấy tia sáng bạc.
Mặc Dạ ngửa đầu nhìn một lúc, đôi mắt híp lại, dù biết rõ vệt sáng màu đỏ máu kia thuộc về Ma giới nhưng hắn vẫn không có hành động gì khác. Ma giới bây giờ chẳng liên quan hệ gì tới hắn. Chẳng qua quan hệ giữa hắn và Ma tôn Thiên Khuê coi như không tệ mà thôi.
Mặc dù giọng Mặc Dạ không lớn, nhưng từng câu đều truyền vào tai Tề Hoan rất rõ ràng, vốn đã không ngủ được còn bị hắn ầm ĩ như vậy, có quỷ mới ngủ nổi ấy.
Tề Hoan tức giận mở cửa phòng, Mặc Dạ căn bản không cho Tề Hoan cơ hội phản ứng, ném bầu rượu trong tay quay người mạnh mẽ ôm Tề Hoan vào ngực. Tề Hoan ngã ngồi trong ngực Mặc Dạ, véo tượng trưng hai cái, cũng không định thoát ra.
“Nương tử, có phải không có vi phu nằm cùng nên không ngủ được đúng không." Mặc Dạ vừa ăn đậu hũ của Tề Hoan vừa cười hì hì hỏi. Đây là cơ hội rất tốt, nhất định phải nắm chắc, hắn tuyệt đối không muốn ngủ một mình, đó quả thật là ngược đãi.
“Hừ, ta thấy ngươi ngủ một mình trên sàn nhà cũng rất thoải mái mà." Tề Hoan hừ một tiếng, không tiếp tục hành hạ Mặc Dạ nữa, nàng cũng không muốn ngủ một mình, chi bằng ôm cái gối ôm hình người Mặc Dạ cho thoải mái. Lạnh có thể ôm, nóng có thể đạp xuống giường. >"<
“Sao có thể, nương tử, nàng xem ta cũng đã làm theo lời nàng, tắm rửa nhiều ngày như vậy, phải hay không………"
Là một người phụ nữ hiền lương thục đức, Tề Hoan rất dễ tin tưởng nam nhân nhà mình không làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng nam nhân này khiến nàng phải ghen, đây thật sự là tội không thể tha, cho nên Mặc Dạ bị Tề Hoan cưỡng chế đá ra ngoài tắm rửa.
“Tắm rửa nhiều mới có lợi cho cơ thể." Tề Hoan bĩu môi, trong lòng vẫn mang chút hẹp hòi.
“Nước rất lạnh!" Giọng Mặc Dạ hơi ai oán. Vì chỉnh hắn, nương tử thân ái không ngại tự mình ra tay, làm cả hồ cá phủ kín hàn băng thạch, rơi vào chỗ nước đá đó, cho dù nóng cỡ nào cũng sẽ lập tức bị rét cóng. May mắn thể chất của hắn không tệ, chưa bị đông chết.
“Hừ, nước lạnh mới có thể làm đầu óc ngươi thanh tỉnh một chút." Tề Hoan tức giận chọc chọc ngực hắn.
“Nương tử, lúc đối mặt với nàng đầu óc của ta chưa bao giờ thanh tỉnh." Mặc Dạ không biết thẹn nói, dù sao đây cũng là sự thật. Hắn bây giờ có lẽ đã là điển hình cho kẻ chỉ yêu mỹ nhân không cần giang sơn.
Tề Hoan bó tay, thật đúng là thẳng lý hùng hồn. “Kia là cái gì?" Vệt sáng màu đỏ máu kia nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của Tề Hoan.
“Cái gì cơ?" Mặc Dạ không ngẩng đầu, hôn lên cổ trắng tuyết của Tề Hoan, để lại một dấu ấn.
“Cái kia kìa, đừng làm rộn, mau xem, đó là người à…" Tề Hoan hơi thở bất ổn, thuận tay lôi hai cái tay của Mặc Dạ đang bò trên ngực mình xuống.
“Ừ hừ, không liên quan đến chúng ta." Mặc Dạ mập mờ nói.
“Bây giờ có lẽ liên quan đến chúng ta rồi." Nhìn vệt sáng đỏ càng lúc càng đến gần Lôi Thần điện, trong mắt Tề Hoan dấy lên vài phần hưng phấn. Bất kể là ai, dù sao chỉ cần để nàng đừng tiếp tục nhàm chán nữa là được.
Sau khi Mặc Dạ trở về, cuộc sống lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có, không có ai tới tìm phiền toái, làm nàng chán đến ngứa ngáy cả người.
Vệt sáng đỏ cuối cùng rơi xuống Thiên viện trong Lôi thần điện, theo sau còn có mấy vệt sáng bạc, không chờ chủ nhân Tề Hoan này ra mặt, Thiên viện đã phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Cái sân Thuần Vũ khó khăn lắm mới dựng lại được, cứ như thế bị phá hủy. Không biết sớm mai sau khi hắn tỉnh dậy sẽ có cảm tưởng gì.
Nghe thấy tiếng vang, nụ cười trên mặt Mặc Dạ dần thu lại, một tay ôm eo Tề Hoan đứng lên, đi về phía Thiên viện. Cùng lúc, tiểu hồ ly đang ở trong phòng giận dỗi với Tiểu Ngân cũng vọt ra, đáng tiếc nó chưa kịp xông ra đã bị Tiểu Ngân chặn ngay ở cửa thuận tay kéo vào phòng.
Hai người bọn họ còn phải thương lượng thật kĩ, về phần những người kia, thân là chủ nhân Tề Hoan sẽ giải quyết.
Khi Tề Hoan và Mặc Dạ tới, Thiên viện đã trở thành một đống hỗn độn, lầu các tinh xảo biến thành một đống đổ nát, trong đống đổ nát đó, có một nam nhân cả người đầy máu đang bị ba người hình thù kì quái bao vây.
“Long tộc?" Quét mắt nhìn ba người kia, trong mắt Mặc Dạ lóe lên ánh sáng lạnh. Chuyện sau khi hắn rời khỏi Tề Hoan đều đã nói qua với hắn, vậy mà lại có liên quan tới Long tộc, thật ngoài dự tính của hắn.
Không riêng sự xuất hiện của ba người Long tộc khiến người ta kinh ngạc, ngay cả người bị bao vây ở chính giữa kia cũng là người quen. Lúc trước sau khi Mặc Dạ rời khỏi Ma giới, toàn bộ thuộc hạ của hắn ly tán, sau này Lục đạo thay đổi, không ngờ vẫn còn có người sống sót.
“Người kia… là Diêm Quỷ?" Tề Hoan vẫn nhớ, lúc ở nhân gian Mặc Dạ có một thủ hạ thích chui tới chui lui từ cái bóng của người ta, hơn nữa còn bọc mình lại giống như xác ướp.
Tất cả những chuyện xảy ra ở nhân gian, Tề Hoan chưa từng quên, kí ức rõ ràng như chuyện vừa diễn ra hôm qua.
Không đợi Mặc Dạ mở miệng, lời những người kia nói đã xác nhận suy đoán của Tề Hoan, “Diêm Quỷ, vật kia thuộc về Long tộc chúng ta, tốt nhất ngươi nên giao ra đây."
Trả lời họ là sự lặng im trước sau như vậy, nhiều năm như vậy, xem ra tính tình Diêm Quỷ thật không thay đổi chút nào. Diêm Quỷ quay lưng về phía Tề Hoan, chỉ có ba người kia nhìn thấy nàng.
“Chúng ta đang có việc phải làm, không muốn chết thì tránh ra." Người đứng đối diện Tề Hoan nói, Long tộc cũng mang cái đức hạnh này? Nói chuyện giọng xấc láo làm cho người ta chán ghét.
Tề Hoan bĩu môi, không có ý định rời đi.
“Lăn khỏi nơi này, ta sẽ tha chết cho các ngươi." Tề Hoan cũng không định khách khí với bọn họ, tự tiện xông vào nhà người ta, cho dù giết chết bọn họ thì cũng không tính là tội lớn gì, nơi này không phải nhân gian, không cần tuân thủ pháp luật, chỉ thờ phụng quả đấm mà thôi.
Giọng nói quen thuộc khiến thân thể Diêm Quỷ cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu, sau khi nhìn thấy Mặc Dạ và Tề Hoan, thứ duy nhất lộ ra là ánh mắt hiện lên vẻ kích động. Hắn biết Mặc Dạ còn sống, nhưng qua nhiều năm như vậy Mặc Dạ vẫn không hề xuất hiện đi tìm bọn họ, không ngờ sẽ gặp lại trong tình huống này. Mặc dù hắn cũng không biết tại sao Mặc Dạ lại xuất hiện ở Tiên giới.
“Chủ nhân."
Đôi mắt màu đỏ của Mặc Dạ nhìn về phía Diêm Quỷ, người bên ngoài căn bản không nhìn ra tâm tư của hắn, đối với vẻ “bí hiểm khó lường" của Mặc Dạ, Tề Hoan tỏ vẻ cực kì bất mãn. Nếu ánh mắt có thể nói chuyện thì còn dùng miệng làm gì, thật là.
“Này, người ta đã chào hỏi chàng đấy, chàng nhìn cái gì!" Tề Hoan dùng sức giật đai lưng của Mặc Dạ, giống như định khiến hắn xấu mặt trước mọi người, đáng tiếc đai lưng khá bền ngoài dự liệu của nàng.
Mặc Dạ đưa tay nắm lấy bàn tay không thành thật của Tề Hoan, ánh mắt lạnh như băng quét về phía ba người kia: “Ba vị muốn tự mình rời đi, hay là ta tiễn các vị đi?"
“Người là người phương nào, chúng ta là Long tộc…. Hự!" Kẻ cầm đầu vừa nghe thấy lời Mặc Dạ nói, trong mắt lóe lên lửa giận, đáng tiếc còn chưa kịp nói xong đã bị đánh bay ngược ra ngoài.
Căn bản không ai nhìn được vừa rồi rốt cuộc Mặc Dạ đã ra tay thế nào, chỉ thấy người nọ bay xa hơn mười thước, miệng đầy máu tươi mà thôi.
Lúc này mà còn không nhìn ra là mình đã đến chỗ không nên đến thì nhiều năm như vậy bọn họ sống vô dụng rồi. Chẳng qua bọn họ vốn chỉ đuổi theo người thôi, ai biết tùy tiện rơi xuống một chỗ lại chọc phải phiền toái lớn như vậy. Trong mắt hai người còn lại hiện lên vẻ hối hận.
“Các hạ, đây chỉ là hiểu lầm, chúng ta xông nhầm vào quý phủ hi vọng ngài có thể lượng thứ."
Mặc Dạ trực tiếp ra tay cùng thủ đoạn độc ác của hắn khiến hai người còn lại kiêng kị, lúc nói chuyện cũng có thêm mấy phần cung kính.
“Lời của nương tử ta nói các ngươi không nghe thấy sao?" Mặc Dạ không định nói chuyện với bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, ánh mắt nhìn ba người kia cũng lạnh như băng.
“Các hạ, chúng ta tới từ Long tộc, lần này cũng chỉ vì lấy lại đồ của Long tộc thôi."
“Đã như vậy, các ngươi chính là muốn chết."
Người này cho rằng sau khi nói ra Long tộc thì Mặc Dạ sẽ thay đổi thái độ, kết quả hắn nhanh chóng nhận ra mình đã sai lầm rồi, nam nhân này thoạt nhìn dường như định lấy mạng bọn họ, căn bản không cần biết bọn họ từ đâu tới. Dẫu sao đầu óc bọn họ vẫn chưa hỏng hoàn toàn, nên thừa dịp Mặc Dạ còn chưa hạ thủ, bọn họ liền vội vàng mang theo đồng bạn đang hấp hối rời đi. Vốn ba người cũng không phải đối thủ của Diêm Quỷ, nếu Diêm Quỷ không bị trọng thương thì bọn họ cũng không dám đuổi theo. Rõ ràng lúc rời Long tộc các trưởng lão đã nói, cho dù đụng phải Thần tướng thì cũng sẽ phải nể mặt Long tộc, ai ngờ vừa lên Tiên giới đã gặp trúng người không nên chọc.
Sau khi ba người rời đi, Diêm Quỷ thở ra một hơi, thần kinh vốn căng thẳng cũng thả lỏng ra rồi mới ngã xuống đất.
“Hắn sao rồi?" Trong phòng khách, Tề Hoan đứng ở bên giường nhìn Diêm Quỷ, ngoại thương trên người hắn không nghiêm trọng nhưng vẫn hôn mê một ngày một đêm còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Chỉ là nguyên thần bị tổn thương, không có gì đáng ngại." Mặc Dạ thu bàn tay đặt trên cổ tay Diêm Quỷ lại, trên tay chợt lóe kim quang.
Tề Hoan cũng biết vết thương của Diêm Quỷ tuyệt đối không nhẹ như Mặc Dạ nói, chỉ là hắn vận khí tốt gặp được Mặc Dạ mà thôi. Nếu vết thương kia nhẹ thật thì sắc mặt Mặc Dạ đã không biến thành khó coi như vậy rồi.
Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Quỷ tiên cao quý duy nhất trong Lục Đạo bị đánh đến mặt mũi sưng vù là một chuyện cực kì mất mặt.
Nhưng nếu là bị nương tử thân yêu đánh thì sao?
Mặc Dạ bây giờ đã không thể cân nhắc đến việc có mất mặt hay không, hắn chỉ biết là, bởi vì chọc nương tử đại nhân không vui, cho nên hiện tại mỗi tối hắn chỉ có thể ôm không khí lạnh như băng mà ngủ.
“Ai ~ làm thân nam nhân thật đáng thương." Mặc Dạ cầm bầu rượu ngồi trước cửa phòng ngủ của Tề Hoan, vừa uống rượu vừa than thở, ý đồ rung động lòng dạ sắt đá của nương tử nhà mình.
Ở góc khác của Lôi Thần điện, tình cảnh của Tiểu Ngân cơ bản giống với Mặc Dạ, hắn bị tiểu hồ ly đạp ra ngoài, tiểu hồ ly nói nó từ chối ngủ chung với một con rồng. Tiểu Ngân đáng thương, hoàn toàn bị ghét bỏ.
Mặc Dạ đang ở ngoài cửa than thở tình cảnh đáng thương của mình, xa xa trên bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một vệt sáng màu đỏ máu, vệt sáng kia còn kéo theo mấy tia sáng bạc.
Mặc Dạ ngửa đầu nhìn một lúc, đôi mắt híp lại, dù biết rõ vệt sáng màu đỏ máu kia thuộc về Ma giới nhưng hắn vẫn không có hành động gì khác. Ma giới bây giờ chẳng liên quan hệ gì tới hắn. Chẳng qua quan hệ giữa hắn và Ma tôn Thiên Khuê coi như không tệ mà thôi.
Mặc dù giọng Mặc Dạ không lớn, nhưng từng câu đều truyền vào tai Tề Hoan rất rõ ràng, vốn đã không ngủ được còn bị hắn ầm ĩ như vậy, có quỷ mới ngủ nổi ấy.
Tề Hoan tức giận mở cửa phòng, Mặc Dạ căn bản không cho Tề Hoan cơ hội phản ứng, ném bầu rượu trong tay quay người mạnh mẽ ôm Tề Hoan vào ngực. Tề Hoan ngã ngồi trong ngực Mặc Dạ, véo tượng trưng hai cái, cũng không định thoát ra.
“Nương tử, có phải không có vi phu nằm cùng nên không ngủ được đúng không." Mặc Dạ vừa ăn đậu hũ của Tề Hoan vừa cười hì hì hỏi. Đây là cơ hội rất tốt, nhất định phải nắm chắc, hắn tuyệt đối không muốn ngủ một mình, đó quả thật là ngược đãi.
“Hừ, ta thấy ngươi ngủ một mình trên sàn nhà cũng rất thoải mái mà." Tề Hoan hừ một tiếng, không tiếp tục hành hạ Mặc Dạ nữa, nàng cũng không muốn ngủ một mình, chi bằng ôm cái gối ôm hình người Mặc Dạ cho thoải mái. Lạnh có thể ôm, nóng có thể đạp xuống giường. >"<
“Sao có thể, nương tử, nàng xem ta cũng đã làm theo lời nàng, tắm rửa nhiều ngày như vậy, phải hay không………"
Là một người phụ nữ hiền lương thục đức, Tề Hoan rất dễ tin tưởng nam nhân nhà mình không làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng nam nhân này khiến nàng phải ghen, đây thật sự là tội không thể tha, cho nên Mặc Dạ bị Tề Hoan cưỡng chế đá ra ngoài tắm rửa.
“Tắm rửa nhiều mới có lợi cho cơ thể." Tề Hoan bĩu môi, trong lòng vẫn mang chút hẹp hòi.
“Nước rất lạnh!" Giọng Mặc Dạ hơi ai oán. Vì chỉnh hắn, nương tử thân ái không ngại tự mình ra tay, làm cả hồ cá phủ kín hàn băng thạch, rơi vào chỗ nước đá đó, cho dù nóng cỡ nào cũng sẽ lập tức bị rét cóng. May mắn thể chất của hắn không tệ, chưa bị đông chết.
“Hừ, nước lạnh mới có thể làm đầu óc ngươi thanh tỉnh một chút." Tề Hoan tức giận chọc chọc ngực hắn.
“Nương tử, lúc đối mặt với nàng đầu óc của ta chưa bao giờ thanh tỉnh." Mặc Dạ không biết thẹn nói, dù sao đây cũng là sự thật. Hắn bây giờ có lẽ đã là điển hình cho kẻ chỉ yêu mỹ nhân không cần giang sơn.
Tề Hoan bó tay, thật đúng là thẳng lý hùng hồn. “Kia là cái gì?" Vệt sáng màu đỏ máu kia nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của Tề Hoan.
“Cái gì cơ?" Mặc Dạ không ngẩng đầu, hôn lên cổ trắng tuyết của Tề Hoan, để lại một dấu ấn.
“Cái kia kìa, đừng làm rộn, mau xem, đó là người à…" Tề Hoan hơi thở bất ổn, thuận tay lôi hai cái tay của Mặc Dạ đang bò trên ngực mình xuống.
“Ừ hừ, không liên quan đến chúng ta." Mặc Dạ mập mờ nói.
“Bây giờ có lẽ liên quan đến chúng ta rồi." Nhìn vệt sáng đỏ càng lúc càng đến gần Lôi Thần điện, trong mắt Tề Hoan dấy lên vài phần hưng phấn. Bất kể là ai, dù sao chỉ cần để nàng đừng tiếp tục nhàm chán nữa là được.
Sau khi Mặc Dạ trở về, cuộc sống lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có, không có ai tới tìm phiền toái, làm nàng chán đến ngứa ngáy cả người.
Vệt sáng đỏ cuối cùng rơi xuống Thiên viện trong Lôi thần điện, theo sau còn có mấy vệt sáng bạc, không chờ chủ nhân Tề Hoan này ra mặt, Thiên viện đã phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Cái sân Thuần Vũ khó khăn lắm mới dựng lại được, cứ như thế bị phá hủy. Không biết sớm mai sau khi hắn tỉnh dậy sẽ có cảm tưởng gì.
Nghe thấy tiếng vang, nụ cười trên mặt Mặc Dạ dần thu lại, một tay ôm eo Tề Hoan đứng lên, đi về phía Thiên viện. Cùng lúc, tiểu hồ ly đang ở trong phòng giận dỗi với Tiểu Ngân cũng vọt ra, đáng tiếc nó chưa kịp xông ra đã bị Tiểu Ngân chặn ngay ở cửa thuận tay kéo vào phòng.
Hai người bọn họ còn phải thương lượng thật kĩ, về phần những người kia, thân là chủ nhân Tề Hoan sẽ giải quyết.
Khi Tề Hoan và Mặc Dạ tới, Thiên viện đã trở thành một đống hỗn độn, lầu các tinh xảo biến thành một đống đổ nát, trong đống đổ nát đó, có một nam nhân cả người đầy máu đang bị ba người hình thù kì quái bao vây.
“Long tộc?" Quét mắt nhìn ba người kia, trong mắt Mặc Dạ lóe lên ánh sáng lạnh. Chuyện sau khi hắn rời khỏi Tề Hoan đều đã nói qua với hắn, vậy mà lại có liên quan tới Long tộc, thật ngoài dự tính của hắn.
Không riêng sự xuất hiện của ba người Long tộc khiến người ta kinh ngạc, ngay cả người bị bao vây ở chính giữa kia cũng là người quen. Lúc trước sau khi Mặc Dạ rời khỏi Ma giới, toàn bộ thuộc hạ của hắn ly tán, sau này Lục đạo thay đổi, không ngờ vẫn còn có người sống sót.
“Người kia… là Diêm Quỷ?" Tề Hoan vẫn nhớ, lúc ở nhân gian Mặc Dạ có một thủ hạ thích chui tới chui lui từ cái bóng của người ta, hơn nữa còn bọc mình lại giống như xác ướp.
Tất cả những chuyện xảy ra ở nhân gian, Tề Hoan chưa từng quên, kí ức rõ ràng như chuyện vừa diễn ra hôm qua.
Không đợi Mặc Dạ mở miệng, lời những người kia nói đã xác nhận suy đoán của Tề Hoan, “Diêm Quỷ, vật kia thuộc về Long tộc chúng ta, tốt nhất ngươi nên giao ra đây."
Trả lời họ là sự lặng im trước sau như vậy, nhiều năm như vậy, xem ra tính tình Diêm Quỷ thật không thay đổi chút nào. Diêm Quỷ quay lưng về phía Tề Hoan, chỉ có ba người kia nhìn thấy nàng.
“Chúng ta đang có việc phải làm, không muốn chết thì tránh ra." Người đứng đối diện Tề Hoan nói, Long tộc cũng mang cái đức hạnh này? Nói chuyện giọng xấc láo làm cho người ta chán ghét.
Tề Hoan bĩu môi, không có ý định rời đi.
“Lăn khỏi nơi này, ta sẽ tha chết cho các ngươi." Tề Hoan cũng không định khách khí với bọn họ, tự tiện xông vào nhà người ta, cho dù giết chết bọn họ thì cũng không tính là tội lớn gì, nơi này không phải nhân gian, không cần tuân thủ pháp luật, chỉ thờ phụng quả đấm mà thôi.
Giọng nói quen thuộc khiến thân thể Diêm Quỷ cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu, sau khi nhìn thấy Mặc Dạ và Tề Hoan, thứ duy nhất lộ ra là ánh mắt hiện lên vẻ kích động. Hắn biết Mặc Dạ còn sống, nhưng qua nhiều năm như vậy Mặc Dạ vẫn không hề xuất hiện đi tìm bọn họ, không ngờ sẽ gặp lại trong tình huống này. Mặc dù hắn cũng không biết tại sao Mặc Dạ lại xuất hiện ở Tiên giới.
“Chủ nhân."
Đôi mắt màu đỏ của Mặc Dạ nhìn về phía Diêm Quỷ, người bên ngoài căn bản không nhìn ra tâm tư của hắn, đối với vẻ “bí hiểm khó lường" của Mặc Dạ, Tề Hoan tỏ vẻ cực kì bất mãn. Nếu ánh mắt có thể nói chuyện thì còn dùng miệng làm gì, thật là.
“Này, người ta đã chào hỏi chàng đấy, chàng nhìn cái gì!" Tề Hoan dùng sức giật đai lưng của Mặc Dạ, giống như định khiến hắn xấu mặt trước mọi người, đáng tiếc đai lưng khá bền ngoài dự liệu của nàng.
Mặc Dạ đưa tay nắm lấy bàn tay không thành thật của Tề Hoan, ánh mắt lạnh như băng quét về phía ba người kia: “Ba vị muốn tự mình rời đi, hay là ta tiễn các vị đi?"
“Người là người phương nào, chúng ta là Long tộc…. Hự!" Kẻ cầm đầu vừa nghe thấy lời Mặc Dạ nói, trong mắt lóe lên lửa giận, đáng tiếc còn chưa kịp nói xong đã bị đánh bay ngược ra ngoài.
Căn bản không ai nhìn được vừa rồi rốt cuộc Mặc Dạ đã ra tay thế nào, chỉ thấy người nọ bay xa hơn mười thước, miệng đầy máu tươi mà thôi.
Lúc này mà còn không nhìn ra là mình đã đến chỗ không nên đến thì nhiều năm như vậy bọn họ sống vô dụng rồi. Chẳng qua bọn họ vốn chỉ đuổi theo người thôi, ai biết tùy tiện rơi xuống một chỗ lại chọc phải phiền toái lớn như vậy. Trong mắt hai người còn lại hiện lên vẻ hối hận.
“Các hạ, đây chỉ là hiểu lầm, chúng ta xông nhầm vào quý phủ hi vọng ngài có thể lượng thứ."
Mặc Dạ trực tiếp ra tay cùng thủ đoạn độc ác của hắn khiến hai người còn lại kiêng kị, lúc nói chuyện cũng có thêm mấy phần cung kính.
“Lời của nương tử ta nói các ngươi không nghe thấy sao?" Mặc Dạ không định nói chuyện với bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, ánh mắt nhìn ba người kia cũng lạnh như băng.
“Các hạ, chúng ta tới từ Long tộc, lần này cũng chỉ vì lấy lại đồ của Long tộc thôi."
“Đã như vậy, các ngươi chính là muốn chết."
Người này cho rằng sau khi nói ra Long tộc thì Mặc Dạ sẽ thay đổi thái độ, kết quả hắn nhanh chóng nhận ra mình đã sai lầm rồi, nam nhân này thoạt nhìn dường như định lấy mạng bọn họ, căn bản không cần biết bọn họ từ đâu tới. Dẫu sao đầu óc bọn họ vẫn chưa hỏng hoàn toàn, nên thừa dịp Mặc Dạ còn chưa hạ thủ, bọn họ liền vội vàng mang theo đồng bạn đang hấp hối rời đi. Vốn ba người cũng không phải đối thủ của Diêm Quỷ, nếu Diêm Quỷ không bị trọng thương thì bọn họ cũng không dám đuổi theo. Rõ ràng lúc rời Long tộc các trưởng lão đã nói, cho dù đụng phải Thần tướng thì cũng sẽ phải nể mặt Long tộc, ai ngờ vừa lên Tiên giới đã gặp trúng người không nên chọc.
Sau khi ba người rời đi, Diêm Quỷ thở ra một hơi, thần kinh vốn căng thẳng cũng thả lỏng ra rồi mới ngã xuống đất.
“Hắn sao rồi?" Trong phòng khách, Tề Hoan đứng ở bên giường nhìn Diêm Quỷ, ngoại thương trên người hắn không nghiêm trọng nhưng vẫn hôn mê một ngày một đêm còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Chỉ là nguyên thần bị tổn thương, không có gì đáng ngại." Mặc Dạ thu bàn tay đặt trên cổ tay Diêm Quỷ lại, trên tay chợt lóe kim quang.
Tề Hoan cũng biết vết thương của Diêm Quỷ tuyệt đối không nhẹ như Mặc Dạ nói, chỉ là hắn vận khí tốt gặp được Mặc Dạ mà thôi. Nếu vết thương kia nhẹ thật thì sắc mặt Mặc Dạ đã không biến thành khó coi như vậy rồi.
Tác giả :
Tích Thần