Bản Kí Sự Trúc Mã

Quyển 2 - Chương 24

Không biết ngồi dưới đèn đường bao lâu, về nhà khi đã là bốn giờ sáng, vội vàng tắm rửa rồi lên giường nằm, Mục Thanh mệt mỏi nhắm mắt lại, đáy lòng loạn thành một đống.

Mơ mơ màng màng ngủ, trong mộng đều là những đoạn ký ức thoáng qua.

Cùng lúc đó, Lạc Tiểu Tịch đang ở trong lòng Cung Lâm thở dài.

“Trời sắp sáng rồi." Cung Lâm xoa bóp mũi bé,“Ngươi rốt cuộc có ngủ hay không?"

“Ba mẹ ta ly hôn, cũng nên thương tâm một chút chứ." Lạc Tiểu Tịch vẻ mặt ai oán,“Ta biến thành trẻ mồ côi a, ai nha thật đáng thương."

Cung Lâm dở khóc dở cười, đưa tay chụp xuống đầu bé:“Nhanh ngủ đi, ngày mai chúng ta đi tìm Mục tổng."

“…… Hắn là tình địch của mẹ!" Lạc Tiểu Tịch canh cánh trong lòng.

“Vậy ngươi muốn thế nào? Quấy rối? Làm cho hắn cùng bá phụ hai người không thể cùng một chỗ, sau đó cô độc cả đời?" Cung Lâm cùng bé đối diện.

“……" Lạc Tiểu Tịch mếu máo, cảm thấy như vậy hình như hơi tàn nhẫn.

“Hơn nữa bá mẫu cũng muốn kết hôn." Cung Lâm cúi đầu hôn nhẹ trán bé,“Chúng ta nên chúc phúc bọn họ, ngoan, hơn nữa ngươi nghĩ xem, bọn họ hai người năm đó tách ra hiểu lầm, ngươi sẽ không vì bọn họ khổ sở?"

Đương nhiên khổ sở. Tiểu mập mạp ở trong lòng yên lặng than thở, mình cũng không phải ý chí sắt đá.

“Ngoan, sáng mai chúng ta bồi bá phụ cùng đi tìm Mục tổng, được không?" Cung Lâm đem bé ôm trong lòng.

“…… Ân." Tiểu mập mạp thấp giọng đáp ứng.

Quên đi, ba mẹ vui vẻ là tốt rồi.

Sáng hôm sau, Lạc Tiểu Tịch xuống lầu chỉ thấy Lạc Nguy đang ở cửa mặc áo khoác.

“Ba ba." Lạc Tiểu Tịch đứng lại,“Ngươi phải đi ra ngoài sao?"

“…… Ân." Lạc Nguy cười cười, tiến lên vuốt ve khuôn mặt con,“Ba ba ăn bữa sáng lót dạ, ở trên bàn đó, ngươi mau ăn đi."

“Ngươi muốn đi tìm Mục thúc thúc?" Lạc Tiểu Tịch chớp chớp mắt.

“Phải." Lạc Nguy do dự một chút, vẫn là ăn ngay nói thật,“Tiểu Tịch, ba ba –"

“Ngươi chờ ta một chút." Lạc Tiểu Tịch đánh gãy lời nói Lạc Nguy,“Ta đi thay quần áo, sau đó ta mang ngươi đi tìm Mục thúc thúc, ngươi lại không biết nhà hắn ở tầng mấy."

“……" Lạc Nguy kinh ngạc, con…… Không trách mình?

Ngẩng đầu nhìn xem, vừa lúc thoáng nhìn Cung Lâm đứng ở đầu cầu thang, đang nhìn mình cùng Tiểu Tịch mỉm cười.

“Bác sĩ Cung, cám ơn ngươi giúp ta khuyên nó." Thừa dịp Lạc Tiểu Tịch thay quần áo, Lạc Nguy cùng Cung Lâm nói lời cảm tạ.

“Bá phụ khách khí rồi." Cung Lâm cười cười,“Tiểu Tịch còn nhỏ, thực ngoan."

Lạc Tiểu Tịch ở trong phòng nghe được hai người đối thoại, có điểm ngượng ngùng.

Ai nha chính mình lại được Lâm Lâm khen ngợi.

Đến chỗ ở của Mục Thanh, Lạc Nguy định ấn chuông cửa, tay đã có điểm run run.

“Ba ba ngươi đừng lo lắng!" Lạc Tiểu Tịch vỗ vỗ bả vai Lạc Nguy,“Nếu Mục thúc thúc muốn đánh ngươi, ta cùng Lâm Lâm sẽ bảo vệ ngươi!"

“Tiểu ngốc tử!" Cung Lâm dở khóc dở cười túm lỗ tai bé,“Không được nói lung tung!"

Chuông cửa vang nửa ngày, lại chậm chạp cũng không có người đến mở cửa.

“Di, hôm nay chủ nhật mà, Mục thúc thúc sao không ở nhà." Lạc Tiểu Tịch thực buồn bực, từ ngoài túi quần sờ di động,“Ta thử gọi điện thoại!"

Mục Thanh đang ở ngủ trên giường hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại.

Vực dậy *** thần tiếp điện thoại, chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm Lạc Tiểu Tịch.

“Tiểu Tịch?" Mục Thanh ách cổ họng,“Làm sao vậy?"

“Mục thúc thúc ngươi ở đâu a?" Lạc Tiểu Tịch nhìn Lạc Nguy,“Cái kia, ta ở cửa nhà ngươi."

“Cửa? Ta ra mở cửa liền." Mục Thanh choáng váng đầu đến đòi mạng, cũng không *** thần suy nghĩ Lạc Tiểu Tịch đến nhà mình làm gì, ngồi dậy, ngay cả dép cũng không kịp mang, liền đi ra phòng khách mở cửa.

“Mục thúc thúc ngươi làm sao vậy." Lạc Tiểu Tịch bị hoảng sợ, chạy nhanh đi lên muốn đỡ lấy hắn.

Đừng ngã nha!

“Mục Thanh." Lạc Nguy chắn trước Lạc Tiểu Tịch đem Mục Thanh ôm vào trong lòng, “Làm sao vậy?"

Mục Thanh ngơ ngác nhìn Lạc Nguy, nửa ngày không phản ứng.

“Ta mang ngươi đi bệnh viện." Lạc Nguy xoay người đem hắn ôm lấy.

“Chúng ta có mang bác sĩ đó! Ngôi sao mới! Báo chí nói!" Lạc Tiểu Tịch chỉa chỉa Cung Lâm.

Cung Lâm buồn cười xoa bóp Lạc Tiểu Tịch, để cho Lạc Nguy đem Mục Thanh ôm trở lại giường trong phòng ngủ.

“Không có việc gì, chỉ là cảm mạo phát sốt, chuyền nước xong thì tốt rồi." Xem qua xong, Cung Lâm đứng lên kéo Lạc Tiểu Tịch,“Theo ta đi mua thuốc."

Lạc Tiểu Tịch hấp hấp mũi, ngoan ngoãn đi theo Cung Lâm ra cửa.

“Uống nước không?" Lạc Nguy kê gối sau lưng cho Mục Thanh, để cho hắn dựa vào càng thoải mái một chút.

Mục Thanh lắc đầu, nước mắt xoát xoát chảy xuống.

“Không khóc." Lạc Nguy giúp hắn lau nước mắt, đưa tay ôm hắn trong lòng,“Không được khóc."

“Thực xin lỗi." Mục Thanh run giọng giải thích.

Thực xin lỗi, ta hại ngươi không có thể lên đại học.

Thực xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi hai mươi năm.

“Ngốc." Lạc Nguy khàn giọng.

Ngoài miệng khuyên Mục Thanh đừng khóc, thế nhưng hai mắt chính mình cũng đỏ bừng.

Mười tám năm a, nhân sinh có thể có bao nhiêu cái mười tám năm, để lãng phí như vậy.

Năm đó tiểu bốn mắt ngốc nghếch kia, nay cũng giống như mình, đã không còn trẻ, nhưng, chúng ta vẫn yêu thích nhau.

Không nghĩ tới bất kỳ kẻ nào, trong lòng thậm chí cảm thấy may mắn, mình cùng hắn, có một ngày mình cùng hắn có thể xóa bỏ hiểu lầm, còn có thể có một cái mười tám năm.

Mi mắt an nhiên, khóe mắt hơi hơi giương lên, cái mũi thẳng thắn, miệng hồng hào.

Tiểu bốn mắt so với trước đây còn đẹp hơn rất nhiều.

Lạc Nguy nâng cằm hắn, vươn tới, hôn lên.

Mục Thanh nhắm mắt, có nước mắt chảy xuống khóe mắt.

Cung Lâm cho Mục Thanh chuyền nước xong, liền mang theo Lạc Tiểu Tịch đi rạp chiếu phim.

“Mục thúc thúc, cái này cho ngươi." Lạc Tiểu Tịch đặt hai thanh chocolate lên tủ đầu giường,“Lâm Lâm nói ăn xong sẽ hết cảm mạo!"

“Ta khi nào thì nói như thế?!" Bác sĩ Cung nhíu mày.

“Cái kia, ngươi có chuyện gì, cứ việc nói cho ba ba ta biết nga!" Lạc Tiểu Tịch còn thực sự dặn dò.

“Cám ơn." Mục Thanh hướng Lạc Tiểu Tịch cười cười.

“Đi, xem phim!" Cung Lâm nắm cổ áo tiểu mập mạp kéo ra ngoài.

“Ngao!" Lạc Tiểu Tịch bất mãn giãy dụa.

Mình còn chưa có dặn xong mà!

Nguyên bản trong lòng mình còn chút khúc mắc, nhưng là xem vừa rồi Mục thúc thúc thật đáng thương, sinh bệnh cũng chỉ có một mình.

Ngô…… Có ba ba chiếu cố hắn cũng không tồi.

Trên tủ đầu giường của Mục Thanh, xấp thư tối qua mang về vẫn nằm ở đó.

“Năm đó, ta nghĩ ngươi thực không cần ta." Lạc Nguy tự giễu cười cười.

“Không phải, bọn họ không có đem thư –"

“Ta biết." Lạc Nguy đem đống thư tới thùng rác, “Không quan hệ, chuyện năm đó không trách cha mẹ, bất quá từ hôm nay trở đi, ta không bao giờ buông ngươi nữa."

“Tiểu Tịch nó liệu có chán ghét ta không?" Mục Thanh có chút băn khoăn.

“Sẽ không, ngươi đừng xem Tiểu Tịch cả ngày cười tủm tỉm ngốc hồ hồ, kỳ thật rất thận trọng, vừa rồi hắn hướng ngươi nói nhiều như vậy, chính là muốn nói với ngươi, nó không chán ghét ngươi." Lạc Nguy đem Mục Thanh kéo vào trong lòng,“Đừng nghĩ lung tung, ta cùng mẹ Tiểu Tịch ba năm trước đã ly hôn rồi, cùng ngươi không quan hệ."

Mục Thanh nhắm mắt lại, đem mặt dán tại trong lòng hắn.

Xa cách hai mươi năm, vẫn là cảm giác an tâm vô cùng quen thuộc.

Trong rạp chiếu phim, Lạc Tiểu Tịch đang cùng Cung Lâm ngồi ghế tình nhân, vừa ăn bỏng vừa uống nước trái cây.

“Tiểu Tịch." Cung Lâm đút cho bé viên hạt dẻ.

“Ân?" Lạc Tiểu Tịch quay đầu.

“Hôm nay, ba ba ngươi hình như nhìn thấy chúng ta hôn nhau." Bác sĩ Cung vẻ mặt thành thật.

“A?!" Lạc Tiểu Tịch kéo kính 3D trên mặt xuống.

“Hắn…… Cũng chưa nói cái gì a." Cung Lâm chọc chọc má bé,“Này tính là cam chịu đi?"

Lạc Tiểu Tịch chớp mắt, hình như là ý này.

Cũng phải, ba ba hoàn toàn không có lý do gì ngăn cản mình! Lâm Lâm đẹp trai như vậy!

“Bảo bối." Cung Lâm đem bé ôm vào lòng,“Hôm nay là sinh nhật ta."

“Cái gì?!" Lạc Tiểu Tịch lại lần nữa chấn kinh.

Sinh nhật, mình cư nhiên không biết?!!

Ai nha hảo áy náy.

“Kia, ta đi mua quà cho ngươi." Lạc Tiểu Tịch lôi kéo Cung Lâm ra khỏi rạp chiếu phim,“Ngươi muốn cái gì?"

“Ta muốn cái gì ngươi đều đáp ứng?" Cung Lâm híp mắt hỏi bé.

“Ân, đáp ứng." Lạc Tiểu Tịch ngốc hồ hồ gật đầu, hồn nhiên không biết trúng bẫy.

“Ngươi nghĩ nghĩ a." Lạc Tiểu Tịch ngồi ở ghế đá bên đường, đem tiền trong túi quần túi áo đều móc hết ra.

Tỉ mỉ đếm một lần, hai trăm tám mươi mốt đồng ba xu.

“Lâm Lâm ngươi chọn món quà nho nhỏ chút nha." Lạc Tiểu Tịch sờ sờ đầu.

Cái kia, rất đắt mình mua không nổi đâu!

“Ân, hảo." Cung Lâm gật đầu, lôi kéo Lạc Tiểu Tịch đi tới phía trước.

Đầu tiên là đi qua một khu thương mại rất lớn, lại đi ngang qua một nhà hàng bò nướng hết sức xa hoa, sau đó lại qua tiệm kim hoàn.

Ai nha khẩn trương không đỡ được, hoàn hảo Lâm Lâm đều không có đi vào.

Thất đi bát đi, Cung Lâm dừng cước bộ.

“Tới nơi này làm gì?" Lạc Tiểu Tịch sờ sờ đầu.

“Thuê phòng." Cung Lâm lời ít mà ý nhiều.

“Thuê thuê thuê phòng làm gì?" Lạc Tiểu Tịch giật mình.

“Ngươi nói xem?" Cung Lâm vươn tay,“Nhanh lên, đưa tiền cho ta!"

“Ta ta ta……" Lạc Tiểu Tịch che túi quần không buông tay, ngồi xổm xuống xấu lắm.

Mình mới không cần đem mình đi bán! Còn có cái kia cái kia, một chút đều còn không có chuẩn bị!

“Muốn từ chối?" Cung Lâm vẻ mặt thất vọng,“Tiểu Tịch ngươi ngay cả hai trăm tám mươi đồng đều luyến tiếc cho ta.“

“Không phải a." Lạc Tiểu Tịch đứng lên biện giải.

Này căn bản là không phải vấn đề tiền bạc!

“Ta chỉ biết." Cung Lâm xoa bóp mũi bé, từ trong túi quần Lạc Tiểu Tịch lấy tiền.

Đi đến tiếp tân khách sạn, vừa lúc giá phòng khuyến mãi đặc biệt, phòng đôi chỉ 268 đồng!

Giao tiền lấy chìa khóa, bác sĩ Cung túm tiểu mập mạp lên lầu, vào cửa ép bé lên tường, hung hăng vừa hôn vừa lột đồ.

Lạc Tiểu Tịch khẩn trương đến run run, ngốc hồ hồ bị bác sĩ sắc lang kéo vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, tiểu mập mạp trắng noãn nộn nộn mang theo đầy người hôn ngân, bị đại bác sĩ ném lên giường.

“Không cho hôn!" Lạc Tiểu Tịch vươn tay che thí thí, đứng lên muốn chạy

Cung Lâm đứng lên đem bé chộp vào trong lòng, bất đắc dĩ tiểu mập mạp thật khẩn trương, vẫn huy cánh tay duỗi chân cộng thêm ngao ngao kêu to, tóm lại là muốn chạy trốn.

Mắt thấy không khí không ổn, mắt bác sĩ Cung tối sầm lại, cúi người đem bé đặt ở trên giường:“Tái lộn xộn ta liền đem ngươi trói lại!"

Trói trói, trói lại?

Lạc Tiểu Tịch bị dọa.

Trói đứng lên làm gì!

“Ngoan, nằm úp sấp xuống." Cung Lâm kê cho bé cái gối dưới bụng, cúi đầu ở trên cái mông mềm nhiễn của bé hôn một phát.

Lạc Tiểu Tịch kéo chăn che đầu.

Ô ô ô, Lâm Lâm thật biến thái, thích hôn thí thí của mình!

“Ngoan, lần đầu tiên có thể sẽ khó chịu, nhẫn một chút được không?" Cung Lâm nhẹ nhàng giúp bé làm chuẩn bị.

Ô ô ô, đây là cái khách sạn gì, như thế nào cái gì đều có?!

“Đau!" Lạc Tiểu Tịch khóc.

“Ngoan!" Cung Lâm buồn cười xoa bóp bé,“Ta còn chưa tiến vào mà!"

“Không phải mới vừa sao?" Lạc Tiểu Tịch hai mắt đẫm lệ mông lung quay đầu.

“Vừa rồi là ngón tay." Cung Lâm đem thắt lưng bé nâng lên,“Ngoan, thả lỏng đi."

“Sẽ rất đau phải không?" Lạc Tiểu Tịch thí thí lộn xộn.

“Một chút, nhịn một chút thì tốt rồi." Cung Lâm cố định thân thể bé, một chút một chút xâm nhập.

“Đau!!" Lạc Tiểu Tịch mặt nhăn thành hoa cúc nhỏ, khóc thiếu chút nữa hỏng mất.

Chỉ biết bác sĩ nói chuyện đều là gạt người! Ở bệnh viện lừa gạt, ở nhà cũng lừa gạt!

Làm sao là đau một chút! Thí thí nhất định bị xé thành hai nửa!

“Ngoan, đừng khẩn trương." Cung Lâm cũng là đầu đầy hắc tuyến, lại vẫn là chịu đựng không nhúc nhích, chính là nhẹ nhàng vỗ bé,“Bảo bối không sợ, không có việc gì, thả lỏng."

Lạc Tiểu Tịch ghé vào trên giường, khóc đến thoát lực.

Thí thí đại khái là chết lặng, giống như cái gì cũng không cảm thấy.

“Ngoan, ta yêu ngươi." Cung Lâm cảm thấy được bé không hề phát run, vì thế cúi đầu hôn hôn lỗ tai bé.

“Ô ô ô…… Ta…… Cách…… Cũng là." Lạc Tiểu Tịch trúc trắc.

Cung Lâm cười cười, ôm chặt tiểu tử trong lòng kia, chậm rãi dạy bé học được hưởng thụ vui thích kích tình.

Bức màn che mất dương quang bên ngoài, trong phòng, tiểu mập mạp ngốc hồ hồ rốt cục hoàn toàn, hoàn toàn, trưởng thành.

Ngày chậm rãi đi qua, một hômn tiểu mập mạp mở ngăn kéo của Cung Lâm, trong lúc vô ý liền phiên thấy thẻ căn cước của hắn.

“Ngươi gạt ta!" Chờ Cung Lâm tan tầm trở về, tiểu mập mạp hai tay chống nạnh tức giận đứng ở đại môn,“Sinh nhật của ngươi rõ ràng vào mùa đông!"

“Ân? Thật không?" Bác sĩ Cung cười vô tội,“Ta đã quên."

“Lừa đảo!" Lạc Tiểu Tịch giận.

Lần đầu tiên của mình, là bị bác sĩ sắc lang lừa mất!

Mình phải bơ hắn một tháng!

“Ngoan, giận sao?" Cung Lâm từ trong túi lấy ra một hộp chocolate, “Mứt hạt dẻ nhiều tầng đó"

Lạc Tiểu Tịch nuốt nuốt nước miếng.

Kia, một tuần không để ý tới hắn!

“Còn có, buổi tối ta làm cánh gà nướng cho ngươi được không? loại vừa thơm vừa béo ngậy đó." Cung Lâm ôm vai bé đi vào trong.

Cánh gà nướng vẫn là ăn ngon lắm.

Kia, ba ngày không để ý tới hắn.

“Còn có bảo bối, ngày mai ba ba cùng Mục thúc thúc liền đi du lịch về, chúng ta đi sân bay đón bọn họ, có thể thuận tiện đi ăn ở quán cơm hải sản mà ngươi thích, còn muốn ăn pizza, muốn ăn vị Hawaii!" Cung Lâm ôm bé.

“Được được, còn muốn thêm gấp đôi pho mát!" Lạc Tiểu Tịch hạnh phúc nhộn nhạo.

“Hảo, chúng ta thêm gấp đôi pho mát, còn muốn thêm gấp đôi ngô ngọt!" Cung Lâm ôm bé đặt ở trên sô pha,“Bảo bối đến hôn một cái, đêm nay chúng ta làm được không?"

“Tối hôm qua vừa mới làm!" Lạc Tiểu Tịch kháng nghị.

“Ngày hôm qua ngươi cũng ăn cơm xong, hôm nay còn ăn không?" Bác sĩ Cung xoa bóp khuôn mặt bé.

Lạc Tiểu Tịch biển mếu máo, Lâm Lâm rõ ràng là ngụy biện!

Nhưng là, mình thật sự có chút muốn.

Kia, vẫn là không cần vạch trần hắn.

Tiểu mập mạp ngửa đầu nhắm mắt lại, rất phối hợp hôn nhẹ.

Lâm Lâm là của mình.

Hạ mạt thu sơ gió nhẹ, thực ấm áp, thực điềm đạm.

——————– Hoàn ————————-
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại