Bần Gia Nữ
Chương 189
Cách hai ngày, buổi sáng hôm nay bà Bảy từ bên ngoài bước chậm đi vào, hành lễ với Trương Tiểu Oản lúc này đang ngồi ở nhà chính thêu thùa may vá sau đó tiến lên thở gấp nói, “Hình như công chúa có dấu hiệu sảy thai, bà tử bên người nàng tới phủ chúng ta mời đại phu. Hiện tại lão gia không có ở nhà, Thính quản gia đang mời bà ta uống trà câu giờ."
Trương Tiểu Oản cầm chén rót cho bà ta một chén nước, thấy bà ta uống xong mới nói, “Đi sai người gọi lão gia nhé"
“Vâng, vâng." Bà Bảy liên tục gật đầu.
“Tìm cái ghế ngồi nghỉ chút đi." Trương Tiểu Oản vén tóc mái sau đó phất phất tay với bà ta.
“Đã biết." Bà Bảy làm việc xong thì ngồi xuống cạnh bà Tám, sau khi nghỉ một hồi mới lại nói, “Phu nhân, ngài xem bọn họ đã tới cửa mời người."
“Ừ." Trương Tiểu Oản cúi người nhìn Hoài Nhân đang được bà Tám ôm, thấy hắn ngủ đến thơm ngọt thì lúc này mới không chút để ý mà trả lời, “Nàng muốn mời thì mời." Nhưng có mời được hay không lại là chuyện khác.
Uông Vĩnh Chiêu sẽ không để đại phu mù đi qua. Một là vì ông ta và Lăng gia có sâu xa, thứ hai là vị đại phu này do Thiện Vương tìm tới xem bệnh cho nnagf, ai biết công chúa lại đánh chủ ý gì. Vị công chúa này đúng là không chịu ngừng nghỉ.
Đúng như Trương Tiểu Oản đoán, sau khi Uông Vĩnh Chiêu trở về cũng không để đại phu mù đi tới chỗ công chúa mà tìm cho công chúa một vị danh y khác. Công chúa bên kia lại cho người tới truyền lời, nói với Thính quản gia, “Người xem bệnh cho Uông phu nhân được Uông đại nhân gọi là thánh thủ, thân thể công chúa yêu ớt, hy vọng đại nhân có thể để vị thánh thủ này đi thăm mạch, mong đại nhân đồng ý."
Thính quản gia nghe thế thì vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay đáp, “Mong công chúa thông cảm, đại phu kia đã nhiều ngày nay bị phong hàn đang nằm trên giường uống thuốc nghỉ ngơi, sao có thể để ông ta tới thăm mạch cho công chúa được?"
Ngày 28 tháng 5, trong hành cung tại Sa Hà trấn.
Uyển Cùng công chúa nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương một lúc lâu mới mệt mỏi quay mặt, nói với Trường bà bà, “Bà ta không gặp ta sao?"
“Là hạ nhân nói nàng ta suốt ngày ho khan, uống thuốc xong thì cả ngày mê man, không tiện thấy khách lạ."
“Chẳng lẽ là sắp chết sao?" Uyển Cùng công chúa xoa xoa cái bụng đang nhô lên, nhàn nhạt nói. Chỉ có bệnh đến sắp chết mới năm lần bảy lượt không chịu gặp nàng ta.
“Công chúa……" Trường bà bà nhẹ giọng gọi nàng ta, nhưng thấy đôi mắt nàng ta thình lình bắn về đây thì bà ta vội nuốt lời muốn nói xuống. Công chúa còn để ý chuyện ngày xưa Uông phu nhân cự tuyệt mình làm con dâu, nhưng khi đó công chúa và người kia có quan hệ, chuyện đó sao trách Uông phu nhân được?
Cho dù trách thì ở kinh thành nàng ta cũng đã khiến Uông phu nhân mất mặt, hơn nữa tỳ nữ bên người phò mã là do Uông đại nhân phái tới hầu hạ, nhưng ai cũng biết ở Uông phủ từ trước đến giờ đều là Uông đại nhân làm chủ, cái này có liên quan gì tới Uông phu nhân?
Trách sai người, nhất thời đắc tội người ta, hiện tại phò mã muốn mang nàng ta về, có muốn gặp người cũng khó khăn.
“Không gặp thì không gặp, thật đúng là cho rằng ta cần bà ta sao?" Uyển Cùng công chúa nói đến đây thì cười lạnh, “Cái thứ không biết xấu hổ."
Dứt lời, nàng ta quay mặt đi, nhìn gương mặt dù sưng lên vẫn là quốc sắc thiên hương trong gương sau đó hít sâu một hơi, vuốt bụng cắn răng nói, “Con à, đừng sợ, bất kể thế nào ta cũng sẽ sinh ngươi ra."
“Uông đại nhân sẽ không để ngài ở lại đây……" Trường bà bà căng da đầu nói.
Uyển Cùng công chúa nghe xong thì mắt lạnh trừng bà ta một cái, “Ông ta sẽ không? Ta là công chúa, ta đang mang thai lại phụng ý chỉ của phụ hoàng tới thăm ông ta. Hiện tại thân thể ta không khỏe, muốn tĩnh dưỡng một thời gian mới đi chẳng nhẽ ông ta còn dám không đồng ý sao?"
Thấy nàng giọng điệu nàng ta sắc bén Trường bà bà không dám nói nữa mà chỉ cong eo cúi đầu lui ra ngoài. Lúc đi tới cạnh cửa bà ta trộm quay đầu thì thấy công chúa đang rơi nước mắt thì trong lòng không khỏi thở dài.
Đừng nói ngày xưa vinh hoa phú quý đã không còn, bây giờ chi phí ăn mặc của công chúa chẳng khác gì phụ nhân bình thường, thậm chí phò mã cư nhiên còn không muốn đứa con ruột của mình.
Mà Uông Đại nhân tàn nhẫn thâm sâu, mọi chiêu đều bóc trần quá khứ của nàng ta, nhắc nhở phò mã rằng nàng không phỉ trinh phụ. Hôm qua ngẫu nhiên gặp ở hành lang, phò mã vừa nhìn thấy công chúa đã quay đầu đi, hành động đó thật như đâm dao vào lòng người khác.
Dù thế nào công chúa cũng là trưởng công chúa do Hoàng Hậu sinh ra, hiện tại rơi xuống hoàn cảnh một Nhị phẩm thần phụ đều không thèm gặp, làm sao không thê lương cho được? Hiện nay nàng ta còn ngang ngược như thế chẳng qua là vì không muốn mất chút uy phong còn sót lại của mình.
Nói đến cùng cũng là người đáng thương.
Trường bà bà lui đến cửa sân, lúc này đột nhiên lại có một cơn gió to thổi tới. Bà ta duỗi tay chắn mặt thì thấy một cung nữ xách vách chạy tới, vừa nhìn thấy bà ta thì trong miệng đã hét lớn, “Trường bà bà, Trường bà bà, không tốt rồi, phò mã gia bảo chúng ta thu thập đồ đạc lên xe ngựa về Vân Châu."
“Không phải ngày kia mới về sao?" Trường bà bà nhanh chóng giữ nàng ta lại hỏi.
“Ngài ấy nói là phải về Vân Châu có việc gấp cần làm." Cung nữ vừa hành lễ vừa thở gấp nói với bà ta.
“Việc gấp gì?"
“Nô tỳ không biết." Cung nữ lắc đầu.
“Nhưng thân thể công chúa còn yếu, để ta đi tìm phò mã nói một lời."
“Ngài đừng đi……" Cung nữ lộ ra vẻ mặt như muốn khóc, giữ tay áo bà ta lại khóc ròng nói, “Ngài cũng đừng đi, phò mã gia nói nếu công chúa không cùng ngài ấy trở về thì đó chính là ngài ấy không làm tròn trách nhiệm của phu quân, không giữ được công chúa. Nếu thế ngay trong ngày hôm nay ngài ấy sẽ thượng kinh tự sát tạ tội với Hoàng Thượng."
Trường bà bà nghe thấy thế thì choáng váng, sững sờ tại chỗ nửa ngày cũng không biết phải phản ứng thế nào. Lúc này Uyển Cùng mặc quần áo đơn bạc đứng dưới hành lang, gió to thổi tung mái tóc dài chưa búi của nàng ta, che khuất khuôn mặt nàng ta.
“Công chúa……" Trường bà bà được cung nữ nhắc nhở mới phát hiện công chúa vì thế vội quay người, vừa thấy nàng ta thì đã lập tức chạy qua, “Bên ngoài lạnh như thế, sao ngài mặc ít như vậy đã ra ngoài chứ?"
Uyển Cùng bị bà ta lôi kéo vào cửa, chờ bà ta khoác áo lông chồng cho mình nàng ta mới sờ sờ lông chồn thượng đẳng kia sau đó không nhịn được cười ha ha, “Ta đúng là điên mà, sắp tháng 6 rồi mà ta vẫn còn khoác áo lông chồn này……"
Trường bà bà nghe thế thì im lặng. Lần này ra ngoài bọn họ mang theo rất nhiều quần áo, nhưng không biết vì sao ngăn tủ đặt quần áo có rất nhiều chuột, cắn hỏng xiêm y, hơn nữa trong tủ còn có mùi lạ khiến công chúa giận dữ cho người đốt hết. Áo choàng này là vì đặt ở trên giường nên mới tránh được một kiếp.
Đốt thì đốt, đây là tôn nghiêm của công chúa, nhưng lúc này trở về Trường Vân huyện công chúa sẽ phải bỏ tiền ra tiêu pha. Hồi môn Hoàng Thượng cho đều nói rõ để phò mã giúp quản, nàng ta làm gì còn có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như ngày xưa? Cho dù tiêu chút tiền cũng phải có giải thích với phò mã, nếu không cái mũ phô trương xa xỉ sẽ bị người ta chụp lên đầu nàng. Một vị công chúa thất sủng như nàng ta ở nhà chồng còn có thể có cái gì tốt?
Hiện tại thân thể nàng ta yếu ớt nhưng phò mã lại một hai phải bắt nàng ta trở về, tim hắn làm bằng cái gì đây? Dù bọn họ hiểu rõ nhưng cũng có thể thế nào? Nếu bức cho phò mã thượng kinh thỉnh tội thì công chúa và đứa nhỏ trong bụng nàng ta cũng sẽ xong.
“Ha ha, đều muốn cho ta chết đúng không?" Uyển Cùng cười to một trận, nàng ta cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, “Ta đây càng muốn tồn tại, còn nhất định phải sống được thật tốt, ai cũng đừng hòng chê cười ta."
Trường bà bà cũng khóc theo, chua xót mà gọi một tiếng, “Công chúa……"
“Ta đi viết thư," Uyển Cùng lau nước mắt trên mặt, cười nói với bà ta, “Bà bà đi giúp ta chuẩn bị bút mực đi, ta sẽ viết nhanh rồi ngươi tìm cách gửi cho Uông phu nhân. Ta xin lỗi bà ta, ngày xưa bà ta nhận được không ít ân tình của mẫu hậu nên hiện giờ cũng nên giúp ta một lần. Sau đó ta có phải dập đầu với bà ta cũng được."
Trường bà bà nhẹ giọng đáp “Vâng" sau đó đi ôm giấy và bút mực tới. Nàng kia nhìn tờ giấy ngây ra một lúc rồi mới cắn răng đặt bút. Không bao lâu sau Uyển Cùng nhìn lá thư với giọng điệu hèn mọn của mình ở trên bàn, miệng không nhịn được châm biếm nói, “Không nghĩ tới bổn cung cũng có lúc phải ăn nói khép nép với một thôn phụ."
Dứt lời nàng ta nhét thư vào bao rồi giao cho trường bà bà, mặt không biểu tình nói, “Đi đi."
Trường bà bà hành lễ rồi lui ra ngoài. Bà ta cho người đánh xe đưa mình tới Tiết Độ Sứ phủ,gõ cửa hồi lâu mới có một vị quản gia trẻ tuổi tiến đến, miệng xin lỗi nói, “Để bà bà đợi lâu rồi."
“Công chúa hôm nay phải về Trường Vân huyện, bởi vì ngày xưa Hoàng Hậu còn có lời muốn nói với Uông phu nhân, thư công chúa vẫn cầm. Thời gian qua công chúa khong gặp được phu nhân nên trước khi đi để ta tới đây truyền lời, mong quản gia giúp thông báo một tiếng." Trường bà bà cười nói.
“Là như thế sap?" Đại Trọng nghe xong thì thở dài nói, “Thật là không khéo, bởi vì mấy hôm nay phu nhân sinh bệnh, đại phu trong phủ cũng không khỏe nên không thể thăm bệnh cho ngài ấy được nen sáng nay đại nhân nhà ta đã mang phu nhân tới Thương Châu tìm thánh y. Bà bà, ngài tới chậm nửa ngày rồi."
Dứt lời hắn cúi người thật sâu sau đó đứng dậy nói, “Nếu ngài đã mang tin tới thì có thể đưa cho ta, chờ phu nhân về ta chắc chắn sẽ bẩm báo đầy đủ, không thiếu một chữ."
“Lời Hoàng Hậu nói há có thể để loại người như ngươi nghe?" Trường bà bà đanh mặt, lạnh đến sợ hãi.
Đại Trọng nghe thế thì quỳ xuống, lạy ba cái với trời xnah sau đó áy náy nó với Trường bà bà, “Là hạ nô không phải, có điều bất kính với Hoàng Hậu, đáng chết đáng chết." Nói xong hắn còn tàn nhẫn đánh mình hai bạt tai. Trường bà bà thấy thế thì trong một lúc không nói được gì, lời muốn nhờ cũng nói không nên lời.
Qua mấy ngày này người trong phủ dùng các loại biện pháp cự tuyệt bà ta gặp phu nhân nhà họ. Ngày đó công chúa nhất thời ương ngạnh bây giờ đúng là tự mình hại mình. Trường bà bà trầm mặc đi ra khỏi cửa, bò lên trên xe ngựa rồi tay chân bà ta vẫn còn run. Uông phủ quyết tuyệt thế này, tướng lãnh nơi biên mạc phần lớn đều là người cũ của Uông đại nhân, ai có thể giúp công chúa đây?
Trương Tiểu Oản cầm chén rót cho bà ta một chén nước, thấy bà ta uống xong mới nói, “Đi sai người gọi lão gia nhé"
“Vâng, vâng." Bà Bảy liên tục gật đầu.
“Tìm cái ghế ngồi nghỉ chút đi." Trương Tiểu Oản vén tóc mái sau đó phất phất tay với bà ta.
“Đã biết." Bà Bảy làm việc xong thì ngồi xuống cạnh bà Tám, sau khi nghỉ một hồi mới lại nói, “Phu nhân, ngài xem bọn họ đã tới cửa mời người."
“Ừ." Trương Tiểu Oản cúi người nhìn Hoài Nhân đang được bà Tám ôm, thấy hắn ngủ đến thơm ngọt thì lúc này mới không chút để ý mà trả lời, “Nàng muốn mời thì mời." Nhưng có mời được hay không lại là chuyện khác.
Uông Vĩnh Chiêu sẽ không để đại phu mù đi qua. Một là vì ông ta và Lăng gia có sâu xa, thứ hai là vị đại phu này do Thiện Vương tìm tới xem bệnh cho nnagf, ai biết công chúa lại đánh chủ ý gì. Vị công chúa này đúng là không chịu ngừng nghỉ.
Đúng như Trương Tiểu Oản đoán, sau khi Uông Vĩnh Chiêu trở về cũng không để đại phu mù đi tới chỗ công chúa mà tìm cho công chúa một vị danh y khác. Công chúa bên kia lại cho người tới truyền lời, nói với Thính quản gia, “Người xem bệnh cho Uông phu nhân được Uông đại nhân gọi là thánh thủ, thân thể công chúa yêu ớt, hy vọng đại nhân có thể để vị thánh thủ này đi thăm mạch, mong đại nhân đồng ý."
Thính quản gia nghe thế thì vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay đáp, “Mong công chúa thông cảm, đại phu kia đã nhiều ngày nay bị phong hàn đang nằm trên giường uống thuốc nghỉ ngơi, sao có thể để ông ta tới thăm mạch cho công chúa được?"
Ngày 28 tháng 5, trong hành cung tại Sa Hà trấn.
Uyển Cùng công chúa nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương một lúc lâu mới mệt mỏi quay mặt, nói với Trường bà bà, “Bà ta không gặp ta sao?"
“Là hạ nhân nói nàng ta suốt ngày ho khan, uống thuốc xong thì cả ngày mê man, không tiện thấy khách lạ."
“Chẳng lẽ là sắp chết sao?" Uyển Cùng công chúa xoa xoa cái bụng đang nhô lên, nhàn nhạt nói. Chỉ có bệnh đến sắp chết mới năm lần bảy lượt không chịu gặp nàng ta.
“Công chúa……" Trường bà bà nhẹ giọng gọi nàng ta, nhưng thấy đôi mắt nàng ta thình lình bắn về đây thì bà ta vội nuốt lời muốn nói xuống. Công chúa còn để ý chuyện ngày xưa Uông phu nhân cự tuyệt mình làm con dâu, nhưng khi đó công chúa và người kia có quan hệ, chuyện đó sao trách Uông phu nhân được?
Cho dù trách thì ở kinh thành nàng ta cũng đã khiến Uông phu nhân mất mặt, hơn nữa tỳ nữ bên người phò mã là do Uông đại nhân phái tới hầu hạ, nhưng ai cũng biết ở Uông phủ từ trước đến giờ đều là Uông đại nhân làm chủ, cái này có liên quan gì tới Uông phu nhân?
Trách sai người, nhất thời đắc tội người ta, hiện tại phò mã muốn mang nàng ta về, có muốn gặp người cũng khó khăn.
“Không gặp thì không gặp, thật đúng là cho rằng ta cần bà ta sao?" Uyển Cùng công chúa nói đến đây thì cười lạnh, “Cái thứ không biết xấu hổ."
Dứt lời, nàng ta quay mặt đi, nhìn gương mặt dù sưng lên vẫn là quốc sắc thiên hương trong gương sau đó hít sâu một hơi, vuốt bụng cắn răng nói, “Con à, đừng sợ, bất kể thế nào ta cũng sẽ sinh ngươi ra."
“Uông đại nhân sẽ không để ngài ở lại đây……" Trường bà bà căng da đầu nói.
Uyển Cùng công chúa nghe xong thì mắt lạnh trừng bà ta một cái, “Ông ta sẽ không? Ta là công chúa, ta đang mang thai lại phụng ý chỉ của phụ hoàng tới thăm ông ta. Hiện tại thân thể ta không khỏe, muốn tĩnh dưỡng một thời gian mới đi chẳng nhẽ ông ta còn dám không đồng ý sao?"
Thấy nàng giọng điệu nàng ta sắc bén Trường bà bà không dám nói nữa mà chỉ cong eo cúi đầu lui ra ngoài. Lúc đi tới cạnh cửa bà ta trộm quay đầu thì thấy công chúa đang rơi nước mắt thì trong lòng không khỏi thở dài.
Đừng nói ngày xưa vinh hoa phú quý đã không còn, bây giờ chi phí ăn mặc của công chúa chẳng khác gì phụ nhân bình thường, thậm chí phò mã cư nhiên còn không muốn đứa con ruột của mình.
Mà Uông Đại nhân tàn nhẫn thâm sâu, mọi chiêu đều bóc trần quá khứ của nàng ta, nhắc nhở phò mã rằng nàng không phỉ trinh phụ. Hôm qua ngẫu nhiên gặp ở hành lang, phò mã vừa nhìn thấy công chúa đã quay đầu đi, hành động đó thật như đâm dao vào lòng người khác.
Dù thế nào công chúa cũng là trưởng công chúa do Hoàng Hậu sinh ra, hiện tại rơi xuống hoàn cảnh một Nhị phẩm thần phụ đều không thèm gặp, làm sao không thê lương cho được? Hiện nay nàng ta còn ngang ngược như thế chẳng qua là vì không muốn mất chút uy phong còn sót lại của mình.
Nói đến cùng cũng là người đáng thương.
Trường bà bà lui đến cửa sân, lúc này đột nhiên lại có một cơn gió to thổi tới. Bà ta duỗi tay chắn mặt thì thấy một cung nữ xách vách chạy tới, vừa nhìn thấy bà ta thì trong miệng đã hét lớn, “Trường bà bà, Trường bà bà, không tốt rồi, phò mã gia bảo chúng ta thu thập đồ đạc lên xe ngựa về Vân Châu."
“Không phải ngày kia mới về sao?" Trường bà bà nhanh chóng giữ nàng ta lại hỏi.
“Ngài ấy nói là phải về Vân Châu có việc gấp cần làm." Cung nữ vừa hành lễ vừa thở gấp nói với bà ta.
“Việc gấp gì?"
“Nô tỳ không biết." Cung nữ lắc đầu.
“Nhưng thân thể công chúa còn yếu, để ta đi tìm phò mã nói một lời."
“Ngài đừng đi……" Cung nữ lộ ra vẻ mặt như muốn khóc, giữ tay áo bà ta lại khóc ròng nói, “Ngài cũng đừng đi, phò mã gia nói nếu công chúa không cùng ngài ấy trở về thì đó chính là ngài ấy không làm tròn trách nhiệm của phu quân, không giữ được công chúa. Nếu thế ngay trong ngày hôm nay ngài ấy sẽ thượng kinh tự sát tạ tội với Hoàng Thượng."
Trường bà bà nghe thấy thế thì choáng váng, sững sờ tại chỗ nửa ngày cũng không biết phải phản ứng thế nào. Lúc này Uyển Cùng mặc quần áo đơn bạc đứng dưới hành lang, gió to thổi tung mái tóc dài chưa búi của nàng ta, che khuất khuôn mặt nàng ta.
“Công chúa……" Trường bà bà được cung nữ nhắc nhở mới phát hiện công chúa vì thế vội quay người, vừa thấy nàng ta thì đã lập tức chạy qua, “Bên ngoài lạnh như thế, sao ngài mặc ít như vậy đã ra ngoài chứ?"
Uyển Cùng bị bà ta lôi kéo vào cửa, chờ bà ta khoác áo lông chồng cho mình nàng ta mới sờ sờ lông chồn thượng đẳng kia sau đó không nhịn được cười ha ha, “Ta đúng là điên mà, sắp tháng 6 rồi mà ta vẫn còn khoác áo lông chồn này……"
Trường bà bà nghe thế thì im lặng. Lần này ra ngoài bọn họ mang theo rất nhiều quần áo, nhưng không biết vì sao ngăn tủ đặt quần áo có rất nhiều chuột, cắn hỏng xiêm y, hơn nữa trong tủ còn có mùi lạ khiến công chúa giận dữ cho người đốt hết. Áo choàng này là vì đặt ở trên giường nên mới tránh được một kiếp.
Đốt thì đốt, đây là tôn nghiêm của công chúa, nhưng lúc này trở về Trường Vân huyện công chúa sẽ phải bỏ tiền ra tiêu pha. Hồi môn Hoàng Thượng cho đều nói rõ để phò mã giúp quản, nàng ta làm gì còn có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như ngày xưa? Cho dù tiêu chút tiền cũng phải có giải thích với phò mã, nếu không cái mũ phô trương xa xỉ sẽ bị người ta chụp lên đầu nàng. Một vị công chúa thất sủng như nàng ta ở nhà chồng còn có thể có cái gì tốt?
Hiện tại thân thể nàng ta yếu ớt nhưng phò mã lại một hai phải bắt nàng ta trở về, tim hắn làm bằng cái gì đây? Dù bọn họ hiểu rõ nhưng cũng có thể thế nào? Nếu bức cho phò mã thượng kinh thỉnh tội thì công chúa và đứa nhỏ trong bụng nàng ta cũng sẽ xong.
“Ha ha, đều muốn cho ta chết đúng không?" Uyển Cùng cười to một trận, nàng ta cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, “Ta đây càng muốn tồn tại, còn nhất định phải sống được thật tốt, ai cũng đừng hòng chê cười ta."
Trường bà bà cũng khóc theo, chua xót mà gọi một tiếng, “Công chúa……"
“Ta đi viết thư," Uyển Cùng lau nước mắt trên mặt, cười nói với bà ta, “Bà bà đi giúp ta chuẩn bị bút mực đi, ta sẽ viết nhanh rồi ngươi tìm cách gửi cho Uông phu nhân. Ta xin lỗi bà ta, ngày xưa bà ta nhận được không ít ân tình của mẫu hậu nên hiện giờ cũng nên giúp ta một lần. Sau đó ta có phải dập đầu với bà ta cũng được."
Trường bà bà nhẹ giọng đáp “Vâng" sau đó đi ôm giấy và bút mực tới. Nàng kia nhìn tờ giấy ngây ra một lúc rồi mới cắn răng đặt bút. Không bao lâu sau Uyển Cùng nhìn lá thư với giọng điệu hèn mọn của mình ở trên bàn, miệng không nhịn được châm biếm nói, “Không nghĩ tới bổn cung cũng có lúc phải ăn nói khép nép với một thôn phụ."
Dứt lời nàng ta nhét thư vào bao rồi giao cho trường bà bà, mặt không biểu tình nói, “Đi đi."
Trường bà bà hành lễ rồi lui ra ngoài. Bà ta cho người đánh xe đưa mình tới Tiết Độ Sứ phủ,gõ cửa hồi lâu mới có một vị quản gia trẻ tuổi tiến đến, miệng xin lỗi nói, “Để bà bà đợi lâu rồi."
“Công chúa hôm nay phải về Trường Vân huyện, bởi vì ngày xưa Hoàng Hậu còn có lời muốn nói với Uông phu nhân, thư công chúa vẫn cầm. Thời gian qua công chúa khong gặp được phu nhân nên trước khi đi để ta tới đây truyền lời, mong quản gia giúp thông báo một tiếng." Trường bà bà cười nói.
“Là như thế sap?" Đại Trọng nghe xong thì thở dài nói, “Thật là không khéo, bởi vì mấy hôm nay phu nhân sinh bệnh, đại phu trong phủ cũng không khỏe nên không thể thăm bệnh cho ngài ấy được nen sáng nay đại nhân nhà ta đã mang phu nhân tới Thương Châu tìm thánh y. Bà bà, ngài tới chậm nửa ngày rồi."
Dứt lời hắn cúi người thật sâu sau đó đứng dậy nói, “Nếu ngài đã mang tin tới thì có thể đưa cho ta, chờ phu nhân về ta chắc chắn sẽ bẩm báo đầy đủ, không thiếu một chữ."
“Lời Hoàng Hậu nói há có thể để loại người như ngươi nghe?" Trường bà bà đanh mặt, lạnh đến sợ hãi.
Đại Trọng nghe thế thì quỳ xuống, lạy ba cái với trời xnah sau đó áy náy nó với Trường bà bà, “Là hạ nô không phải, có điều bất kính với Hoàng Hậu, đáng chết đáng chết." Nói xong hắn còn tàn nhẫn đánh mình hai bạt tai. Trường bà bà thấy thế thì trong một lúc không nói được gì, lời muốn nhờ cũng nói không nên lời.
Qua mấy ngày này người trong phủ dùng các loại biện pháp cự tuyệt bà ta gặp phu nhân nhà họ. Ngày đó công chúa nhất thời ương ngạnh bây giờ đúng là tự mình hại mình. Trường bà bà trầm mặc đi ra khỏi cửa, bò lên trên xe ngựa rồi tay chân bà ta vẫn còn run. Uông phủ quyết tuyệt thế này, tướng lãnh nơi biên mạc phần lớn đều là người cũ của Uông đại nhân, ai có thể giúp công chúa đây?
Tác giả :
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu