Bạn Gái Xác Chết Vùng Dậy Về Sau
Chương 1
1. Chương 1:
Kể từ khi Trịnh Dĩnh bắt đầu hiểu chuyện thì cô đã sinh sống ở trong cô nhi viện rồi, không có ba mẹ, không có người thân, chỉ có hai đứa bạn trong cô nhi viện—— đại béo và tiểu béo.
Lúc 6 tuổi, tiểu béo may mắn được người nhận nuôi, theo ba mẹ mới đi đến một nơi rất rất xa nơi này, từ đó bọn họ không còn gặp lại nhau nữa.
Lúc 8 tuổi, đại béo cũng được nhận nuôi, cũng như tiểu béo cậu ấy cũng đi đến một nơi khác rất rất xa. Kể từ đó trong cô nhi viện chỉ còn lại một mình Trịnh Dĩnh lẻ loi một mình
Lúc 12 tuổi, đại béo theo ba mẹ nuôi chuyển về thành phố này, bọn họ gặp lại nhau một lần nữa. Lúc ấy, đại béo đã có tên mới, gọi là Phương Lâm.
15 tuổi, bọn họ yêu nhau.
22 tuổi, bọn họ kết hôn.
Trong năm đó, con gái đáng yêu của họ chào đời.
Trịnh Dĩnh rất hạnh phúc…
Rõ ràng là một cuộc sống bình thường, cái kết như vậy chính là thứ Trịnh Dĩnh mong ước nhất.
Nhưng mà kết cục bình thường như vậy, Trịnh Dĩnh cũng không có được.
Năm 17 tuổi, Trịnh Dĩnh đột ngột qua đời.
……
“Người đều đã chết, đều biến thành ma, thì phải nhận thức được mình là ma không được sao. Vì cái gì còn muốn tập đi? Hả? Cô nghĩ rằng chỉ cần đi trên mặt đất thì chính là người sao? Thật là xấu hổ mà."
“Ai cần cậu lo!" Trịnh Dĩnh bực bội, cô muốn cầm cục đá dưới đất lên chọi vào mặt Trương Khả, đáng tiếc, tay cô xuyên qua cục đá, cái gì cũng không bắt được.
“Xem đi, xem đi, còn không có ý thức mình là ma, ma làm sao có thể chạm được đồ vật." Trương Khả khoanh tay bay một vòng quanh Trịnh Dĩnh, “Cô đã chết được 5 năm rồi, chấp nhận hiện thực đi không được sao."
“Này! Im miệng đi có được không! Hai chúng ta thân lắm sao?!" Trương Khả là một con ma lải nhải, mấy hôm trước xuất hiện ở khu mộ của bọn họ. Rõ ràng là không quen nhau nhưng lại suốt ngày đeo theo cô. Cực kỳ phiền! Trịnh Dĩnh rất là bận!
Trịnh Dĩnh xoắn tay áo, vừa rượt Trương Khả vừa quát: “Bà đây không chạm được đồ vật không có nghĩa là không chạm được ma?! Mày đừng để tao bắt được, tao đánh bể đầu mày!"
Trương Khả nhăn mặt le lưỡi làm mặt xấu nói với Trịnh Dĩnh, “Tới rượt ta nè, rượt ta đi! Thật là ngu ngốc, chạy thì làm sao đuổi kịp được bay ~"
“Tao cũng là ma nha! Đã quên rồi sao!" Trịnh Dĩnh bay lên không trung, túm lấy cổ chân của Trương Khả lôi cậu xuống đất.
Trịnh Dĩnh cưỡi ở trên lưng Trương Khả, nắm đầu cậu ta tán hai bạt tay, “Dám xem thường ma hả? Hả? Cảm thấy tao dễ bắt nạt lắm hả?! Sao suốt ngày cứ đeo theo mãi vậy!"
“Tôi thấy cô đẹp mới đi theo cô! Con gái con đứa gì mà mạnh quá vậy!" Trương Khả không tránh thoát ra được, đành phải ôm đầu xin tha.
“Đã biến thành ma rồi dẻo miệng! Chắc là lúc còn sống đã lừa gạt không ít cô gái nhỉ!"
Trịnh Dĩnh nắm hai bên má Trương Khả kéo ra hai bên, miệng Trương Khả biến dạng, nhép nhép miệng nói không rõ lời, cậu vỗ vỗ tay chỉ một bên ô ô nói: “Cái kia…… kìa kìa kìa!!"
Trịnh Dĩnh nhìn theo hướng ngón tay Trương Khả, liền nhìn thấy có một người đàn ông đang đi về phía bọn họ.
Người đàn ông vẫn là bộ dáng gọn gàng ngăn nắp. Luôn luôn là áo thun trắng đã đổi thành áo sơ mi trắng, vạn năm không đổi quần thể thao đã đổi thành quần tây, chàng trai gầy ốm đã trở thành người đàn ông cường tráng, đầy nam tính. Gương mặt còn hơi non nớt nay đã trở nên góc cạnh quyến rũ. Tóc vốn dĩ rất ngắn đã dài hơn một chút, còn tạo kiểu hơi xoăn, trông rất hợp với anh ta.
Thanh xuân của cô —— Phương Lâm —— đã trưởng thành.
Trịnh Dĩnh lập tức nhảy khỏi người Trương Khả, cô vuốt vuốt tóc, chỉnh lại quần áo, mặt cô đỏ đỏ, cặp mắt sáng trong nhìn Phương Lâm, cả người cô như tỏa sáng tràn đầy sức sống.
Cô chắp tay sau lưng, ngượng ngùng nói: “Ừm, là cậu ấy ăn hiếp em, em mới đánh lại, em không có sao hết, anh đừng có tức giận ha."
Phương Lâm đứng ở nơi đó, nhìn Trịnh Dĩnh, hơi nhíu mày một cái sau đó có thái độ bất đắc dĩ, nhoẻn miệng cười khẽ. Giống như trước kia vậy, Phương Lâm đi tới Trịnh Dĩnh dang hai tay ra.
Trịnh Dĩnh lập tức ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy trái tim có chút run rẩy, có cảm giác vui mừng nói không nên lời, cô chạy nhào tới Phương Lâm.
Rồi sau đó, Trịnh Dĩnh đột nhiên xuyên qua người Phương Lâm, cô quay đầu lại nhìn thấy một cô gái khác giống như nai con, nhảy nhót nhào vào trong lòng ngực Phương Lâm.
Trịnh Dĩnh sững sờ.
“Không phải em nói ở trường nên chăm chỉ học hành sao?" Phương Lâm vỗ đầu Điền Hân, có một chút trách móc lại mang theo cưng chiều.
“Nhớ anh đó, nên đến đây nhìn." Điền Hân câu lấy cổ Phương Lâm, hôn lên khóe miệng Phương Lâm một cái, cả người đều đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, “Em có chuẩn bị bất ngờ cho anh, buổi tối trở về sớm một chút nha. Anh có phải tăng ca không?"
“Em đã cất công chuẩn bị bất ngờ như vậy, có tăng ca cũng thành không tăng ca."
Phương Lâm ôm lấy eo Điền Hân, Điền Hân ôm cánh tay Phương Lâm, hai người ôm ôm ấp ấp, nói nói cười cười mà rời đi.
Trương Khả nhìn thoáng qua Trịnh Dĩnh, nói: “Đôi mắt có hồng cũng không có ích gì, ma cũng không chảy nước mắt được."
“Ai cần cậu lo!" Trịnh Dĩnh hít hít cái mũi, tuy rằng ma cũng không chảy nước mũi được.
Chẳng lẽ làm ma, tư cách để khóc cũng không có sao?!
“Nè, tôi nói này cô đừng buồn, người ta bây giờ cũng đã có bạn gái rồi, cô còn quấn lấy người ta làm gì? Cô nhìn xem người ta có bao nhiêu là hạnh phúc, trai tài gái sắc, có đúng không?" Trương Khả choàng vai Trịnh Dĩnh, cảm thấy nên giúp Trịnh Dĩnh thông suốt một chút, “Mọi người nói sau khi chết chính là yên nghỉ ngơi, cô cứ quấn lấy người đàn ông này thì làm sao cô yên nghỉ được. Sớm buông bỏ đi đầu thai chuyển kiếp mới là con đường đúng đắn".
Trịnh Dĩnh đẩy ra Trương Khả, kích động nói: “Cậu dựa vào cái gì mà khuyên bảo tôi ——!! Cậu thì sao?! Cậu cũng đã chết mười năm rồi, vậy sao không yên nghỉ đi đầu thai đi!"
Trương Khả bị dọa đến run lên, lẩm bẩm nói: “Tôi không tìm được hủ tro cốt a……"
Người sau khi chết, chung quy chỉ có thể bám vào hủ tro cốt để tồn tại, cái hủ nho nhỏ đó là nơi để quay về, là nhà của chính mình. Nhưng trên đời lại có quá nhiều người, sau khi chết ngay cả cái hủ tro cốt cũng không có được, bọn họ không có chỗ ở cố định, chỉ có thể phiêu đãng ở nhân gian. Tịch mịch chờ đợi người dẫn độ, đưa bọn họ về âm phủ.
Trương Khả đã từng có nhà của chính mình, nhưng sau đó nhà của cậu đã bị lấy cắp, từ đó cậu không cách nào quay về nhà được nữa. Vốn dĩ lúc đầu cậu không có vướng bận có thể thăng thiên luân hồi đầu thai, mà bây giờ hủ tro cốt đã trở thành chấp niệm của cậu. Tìm không thấy hủ tro cốt, chấp niệm vĩnh viễn không cách nào biến mất, như vậy cậu sẽ mãi mãi phiêu đãng ở nhân gian, bị thời gian làm tan biến hoặc lầm đường lạc lối trở thành ác quỷ……
Nghe xong Trương Khả nói, Trịnh Dĩnh có chút nghẹn ngào, cô cắn rang, phồng miệng không nói gì nữa. Đều là người đáng thương, ai cũng đừng nói ai. Cô chạy nhanh hai bước, bay lên rời đi.
Trịnh Dĩnh được chôn cất trong nghĩa trang, cô không có mộ bia hay lăng mộ hoành tráng, cô chỉ được đặt ở một vị trí rất nhỏ, nơi đó rất chật, xung quanh có rất nhiều hủ tro cốt. Cũng may những hồn ma ở đây không có chấp niệm nên đều đi đầu thai hết rồi, bây giờ ở đây chỉ còn có một mình cô.
Lúc Trịnh Dĩnh trở lại nghĩa trang, dì Bạch và chồng đang vui vẻ đi chùa miếu, hai người họ nhìn thấy Trịnh Dĩnh rất là hào hứng, mời cô cùng đi với họ, “Dĩnh Dĩnh, hôm nay là ngày giỗ của chúng ta, cháu có muốn đi chung với chúng ta không? Con trai của dì nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon!"
Người sau khi chết, trước khi về trời, bọn họ có thể ăn được cống phẩm. Còn làm một con ma, bọn họ không thể trực tiếp nếm thử món ăn của nhân gian, chỉ có đồ cúng, là có thể ăn được, nếm được hương vị. Đây là liên kết duy nhất giữa họ và nhân gian, thứ hai thế giới được kết nối.
Con trai của dì Bạch cực kỳ hiếu thuận, ngày giỗ sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ cúng cho bọn họ. Cho nên, mỗi khi đến lúc này, hai vợ chồng dì Bạch đều cực kỳ vui vẻ, hơn nữa còn ăn mặc thật xinh đẹp đi đến đó.
Nhưng mà làm sao có thể đẹp được? họ chỉ có thể mãi mãi mặc cùng một bộ quần áo, cho dù sau khi chết người nhà sẽ thay liễm phục cho họ, nhưng cuối cùng thì họ chỉ biết mặc duy nhất bộ đồ mà họ mặc lúc chết. Bởi vì thời gian làm người của bọn họ, vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm ấy.
Trịnh Dĩnh sờ đầu, cô cười nói: “Con không đi đâu, con rất sợ đi chùa miếu."
“Ôi, không sao đâu, chúng ta không phải ác ma, cũng không làm những việc xấu, sẽ không sao đâu mà."
Dì Bạch thì nhiệt tình mời, Trịnh Dĩnh thì liên tục cự tuyệt. Rốt cuộc, tiếng chuông trang nghiêm từ chùa miếu vang lên, buỗi lễ bắt đầu rồi. Dì Bạch kích động, cùng chồng nhanh chóng đi đến đó, trước khi đi còn nói sẽ mang đồ ăn ngon về cho Trịnh Dĩnh.
Trịnh Dĩnh lắc đầu, đi đến phía trước một phần mộ, cô ngồi xổm xuống, than vãn nói: “Quả quả, con trai dì Bạch tới, cậu lại có thể đi xem trai đẹp rồi, sao còn không xuất hiện đi?"
Quả quả không có xuất hiện, bình thường nghe cô nói vậy sẽ lập tức xuất hiện, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm trai đẹp.
Trịnh Dĩnh vỗ mộ bia tiếp tục kêu: “Quả Quả, ra tới xem trai đẹp kìa ~~~~"
“Đừng kêu nữa, nàng đi rồi." Bác trai ở mộ bên cạnh ló đầu ra nói.
“Đi khi nào ạ? Sáng hôm nay con còn thấy mà." Trịnh Dĩnh không thể tin được.
“Người đàn ông kia tới, hai người lập tức cùng nhau đi rồi." Bác trai ngáp một cái trở về mộ mình đi ngủ.
Quả Quả là một cô gái hơn hai mươi tuổi, còn trẻ đã chết, còn chưa từng yêu đương. Cô ấy không lên trời sớm là vì cô ấy đang chờ đợi người mà cô ấy yêu thầm, hy vọng có thể cùng người kia cùng nhau luân hồi. Cuối cùng, Quả Quả đợi hơn 50 năm cũng đợi được rồi, rốt cuộc bọn họ có thể cùng nhau đi rồi.
Trịnh Dĩnh nhìn ảnh chụp Quả Quả trên mộ bia, hốc mắt cay cay. Thật là tốt quá, trong 50 năm này, trải qua bao nhiêu là tịch mịch và đau khổ. Cũng may, cô ấy đợi được rồi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Sau đó Trịnh Dĩnh ôm mộ bia Quả Quả một chút, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt, Quả Quả."
Tiếng chuông chùa miếu lại vang lên, hôm nay cũng là ngày giỗ của những hồn ma khác.
Trịnh Dĩnh nhìn hướng chùa miếu ngẩn ngơ, đã lâu lắm rồi cô không có đi qua chỗ đó. Ma xui quỷ khiến, cô xoay mình, đi hướng chùa miếu.
Cô trốn ở phía sau cây bạch quả, nhìn xung quanh trong chùa, con trai dì Bạch đã đi rồi, vợ chồng dì Bạch đang ngồi ở đó ăn ngon ngon lành, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
Ăn được món ngon nhân gian, thật sự quá hạnh phúc. Trịnh Dĩnh vô cùng hâm mộ, cô nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy mình cũng đói bụng.
“Muốn ăn sao?"
Đột nhiên bên cạnh vươn ra một bàn tay, Trịnh Dĩnh bị hoảng sợ.
“Bác Dương, bác đừng có hù con! Thật là sợ muốn chết!" Trịnh Dĩnh che lại ngực một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
“Ma nào mà chết lần hai chứ."Bác Dương đưa đùi gà cho Trịnh Dĩnh, “Ăn đi. Con trai và con dâu tới thăm bác đó."
Trịnh Dĩnh nói cảm ơn, giơ tay nhận đùi gà, vội vàng liếc mắt sang nơi khác. Bác Dương là lúc bơi lội chết, cho nên……
Trịnh Dĩnh gặm một miếng to đùi gà, thì thầm: “Bác Dương, ngày giỗ của bác không phải là tháng trước sao?"
Bác Dương mỉm cười, “Con trai và con dâu dẫn cháu nội tới thăm bác!"
Nghe vậy đùi gà đang thơm phứt tự nhiên mất ngon, Trịnh Dĩnh nhỏ giọng hỏi: “Bác Dương, bác phải đi rồi sao?"
Lúc bác Dương chết, con dâu bác còn đang mang thai, bác hy vọng có thể nhìn thấy cháu trai một lần mới đi. Bây giờ, tâm nguyện đã thực hiện được rồi.
“Đúng vậy, đứa trẻ kia lớn lên giống bác, rất đẹp trai nha. Không hối tiếc, không có gì hối tiếc nữa rồi!" vẻ mặt bác Dương cực kỳ thỏa mãn.
“Ông Dương ơi, lên đường thôi!" Bà cốt vẫy vẫy tay với bác Dương, bác Dương lên tiếng rồi vội vàng bước qua.
Bà cốt là người dẫn độ, có thể mở cửa thông qua âm phủ, đưa vong linh đi vào âm phủ.
Bà quay đầu nhìn Trịnh Dĩnh thở dài, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở được miệng. Cứ như vậy, bà cốt dẫn bác Dương đi rồi.
Miệng Trịnh Dĩnh run rẩy, cô nhìn đùi gà trong tay, chậm rãi ăn từng miếng một, ngay cả xương cũng bẻ tước ra ăn vào trong bụng.
Đã rất nhiều năm cô không có ăn qua mùi vị đồ ăn nhân gian.
Trên đường phố người đến người đi, có vợ chồng ngọt ngào, có mẹ con thân thiết, có cặp đôi ôm nhau. Bọn họ đều có người để lo lắng, cũng có người lo lắng cho họ, người bọn họ yêu cũng yêu bọn họ, bọn họ có thể động chạm người khác. Thời gian của họ vẫn còn đang chạy, họ có máu có thịt, bọn họ còn sống.
Trịnh Dĩnh đứng ở trên đường phố có người qua lại, mọi người chưa bao giờ phát hiện cô, đi xuyên qua cơ thể cô. Cô không có cái gì cả, giống như không có liên kết gì với thế gian này. Cô chỉ là một con ma, còn là một con ma đáng thương
Khi cô còn sống, cô là một cô nhi bị vứt bỏ trong viện, cuối cùng, cô cũng tìm được người để dựa vào, hy vọng kiếp này có thể bên Phương Lâm cả đời, nhưng sau đó cô chết, bị một tài xế say rượu đâm chết.
Lúc đó cô vừa mới tan học đang trên đường về nhà, vẫn còn măc bộ đồng phục rộng thùng thình, trên lưng đeo ba lô. Cô muốn học thật giỏi, để sau này có thể cùng Phương Lâm học chung trường đại học.
Nhưng tất cả đều bị phá hủy.
Chết thì chết luôn đi, mặc dù rất đau khổ, rất oan ức, nhưng mà cũng đã chết rồi, nên phải chấp nhận số mệnh của mình thôi, phải đi đầu thai thôi, hy vọng kiếp sau sẽ có một gia đình tốt, có ba mẹ yêu thương, có bạn trai yêu mình.
Nhưng mà tất cả đều không thực hiện được, Trịnh Dĩnh không thể đầu thai.
Cô bị chấp niệm trói buộc, là chấp niệm của người yêu cô, bây giờ đầu thai cô cũng không thể!
Thôi được rồi, Trịnh Dĩnh chấp nhận số mệnh vậy, dù sao cũng là chấp niệm của người yêu mình mà, tuy không thể đầu thai, nhưng đều đó chứng minh chính mình có người yêu yêu mình.
Nhưng mà tại sao, tại sao Phương Lâm sẽ có bạn gái mới! Rõ ràng là do tình yêu của anh ấy làm cô không giải thoát được, vậy tại sao anh ấy lại có bạn gái nữa?! Rõ ràng ở ngày giỗ của cô khóc rống, rõ ràng là yêu cô mà, vậy tại sao còn muốn yêu người khác?! Nếu đã yêu người khác rồi thì tại sao vẫn còn chấp niệm, làm cô đứng nhìn hai người bọn họ yêu đương?!
Đồ cặn bã, thật là khốn nạn! Thật là quá đáng!
Cuộc sống tại sao lại bất công như vậy, cô chỉ hy vọng có người yêu cô, chẳng lẽ là sai sao? Cô chỉ hy vọng có thể đầu thai, chẳng lẽ sai sao? Cái gì cô cũng không có, cũng không lưu luyến gì cả, vậy thì tại sao cô phải làm cô hôn dã quỷ ——!!!
Đột nhiên Trịnh Dĩnh cảm thấy cực kỳ ủy khuất, cô ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, “Tại sao chứ, tại sao không được, tại sao chỉ có tôi là không được! Tại sao không được, tại sao. Tôi chỉ muốn đi đầu thai thôi mà, cái này cũng không được sao? Tôi không muốn chết, ông trời làm ta chết, tôi tưởng đầu thai, tại sao ông trời không đồng ý! Tại sao không được, tại sao tôi lại không được! Huhu —— huhuhu ———— tại sao không được, chỉ cái này thôi cũng không được sao! Huhu —————— là ông trời sao? Là ông trời thì gớm lắm sao?! Là ông trời thì có thể làm xằng làm bậy sao?! Khốn nạn ————————!!!"
Bầu trời đang sáng sủa bỗng nhiên mây đen cuồn cuộn, gió thổi mạnh càn quét, cả bầu trời nháy mắt đen kịt. Một tia chớp xẹt qua không trung, đem mây đen xé ra một đường thẳng đỏ hồng, trời rầm sấm chớp sau đó mưa xối xả. Những người đang đi bộ trên đường nhanh chóng chạy khắp nơi tránh mưa.
Trịnh Dĩnh ngồi dưới đất khóc thút tha thút thít, đột nhiên bị trời chớp nhá làm hoảng sợ tới mức run rẩy. Cô vừa định đứng dậy, bỗng nhiên có một cái xúc tua từ dưới dất chui lên buộc chặt tay của cô. Trịnh Dĩnh sợ hãi la lên, vội vàng kéo xúc tua ra. Đúng lúc này, dưới đất lại chui ra một cái xúc tua khác phát ra ánh sáng màu đen, quấn lấy Trịnh Dĩnh, lôi cô xuống lòng đất…
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này là để đền bù tiếc nuối trong lòng ta.
Đồng thời, hy vọng câu chuyện này có thể làm cho mọi người vui vẻ.
Kể từ khi Trịnh Dĩnh bắt đầu hiểu chuyện thì cô đã sinh sống ở trong cô nhi viện rồi, không có ba mẹ, không có người thân, chỉ có hai đứa bạn trong cô nhi viện—— đại béo và tiểu béo.
Lúc 6 tuổi, tiểu béo may mắn được người nhận nuôi, theo ba mẹ mới đi đến một nơi rất rất xa nơi này, từ đó bọn họ không còn gặp lại nhau nữa.
Lúc 8 tuổi, đại béo cũng được nhận nuôi, cũng như tiểu béo cậu ấy cũng đi đến một nơi khác rất rất xa. Kể từ đó trong cô nhi viện chỉ còn lại một mình Trịnh Dĩnh lẻ loi một mình
Lúc 12 tuổi, đại béo theo ba mẹ nuôi chuyển về thành phố này, bọn họ gặp lại nhau một lần nữa. Lúc ấy, đại béo đã có tên mới, gọi là Phương Lâm.
15 tuổi, bọn họ yêu nhau.
22 tuổi, bọn họ kết hôn.
Trong năm đó, con gái đáng yêu của họ chào đời.
Trịnh Dĩnh rất hạnh phúc…
Rõ ràng là một cuộc sống bình thường, cái kết như vậy chính là thứ Trịnh Dĩnh mong ước nhất.
Nhưng mà kết cục bình thường như vậy, Trịnh Dĩnh cũng không có được.
Năm 17 tuổi, Trịnh Dĩnh đột ngột qua đời.
……
“Người đều đã chết, đều biến thành ma, thì phải nhận thức được mình là ma không được sao. Vì cái gì còn muốn tập đi? Hả? Cô nghĩ rằng chỉ cần đi trên mặt đất thì chính là người sao? Thật là xấu hổ mà."
“Ai cần cậu lo!" Trịnh Dĩnh bực bội, cô muốn cầm cục đá dưới đất lên chọi vào mặt Trương Khả, đáng tiếc, tay cô xuyên qua cục đá, cái gì cũng không bắt được.
“Xem đi, xem đi, còn không có ý thức mình là ma, ma làm sao có thể chạm được đồ vật." Trương Khả khoanh tay bay một vòng quanh Trịnh Dĩnh, “Cô đã chết được 5 năm rồi, chấp nhận hiện thực đi không được sao."
“Này! Im miệng đi có được không! Hai chúng ta thân lắm sao?!" Trương Khả là một con ma lải nhải, mấy hôm trước xuất hiện ở khu mộ của bọn họ. Rõ ràng là không quen nhau nhưng lại suốt ngày đeo theo cô. Cực kỳ phiền! Trịnh Dĩnh rất là bận!
Trịnh Dĩnh xoắn tay áo, vừa rượt Trương Khả vừa quát: “Bà đây không chạm được đồ vật không có nghĩa là không chạm được ma?! Mày đừng để tao bắt được, tao đánh bể đầu mày!"
Trương Khả nhăn mặt le lưỡi làm mặt xấu nói với Trịnh Dĩnh, “Tới rượt ta nè, rượt ta đi! Thật là ngu ngốc, chạy thì làm sao đuổi kịp được bay ~"
“Tao cũng là ma nha! Đã quên rồi sao!" Trịnh Dĩnh bay lên không trung, túm lấy cổ chân của Trương Khả lôi cậu xuống đất.
Trịnh Dĩnh cưỡi ở trên lưng Trương Khả, nắm đầu cậu ta tán hai bạt tay, “Dám xem thường ma hả? Hả? Cảm thấy tao dễ bắt nạt lắm hả?! Sao suốt ngày cứ đeo theo mãi vậy!"
“Tôi thấy cô đẹp mới đi theo cô! Con gái con đứa gì mà mạnh quá vậy!" Trương Khả không tránh thoát ra được, đành phải ôm đầu xin tha.
“Đã biến thành ma rồi dẻo miệng! Chắc là lúc còn sống đã lừa gạt không ít cô gái nhỉ!"
Trịnh Dĩnh nắm hai bên má Trương Khả kéo ra hai bên, miệng Trương Khả biến dạng, nhép nhép miệng nói không rõ lời, cậu vỗ vỗ tay chỉ một bên ô ô nói: “Cái kia…… kìa kìa kìa!!"
Trịnh Dĩnh nhìn theo hướng ngón tay Trương Khả, liền nhìn thấy có một người đàn ông đang đi về phía bọn họ.
Người đàn ông vẫn là bộ dáng gọn gàng ngăn nắp. Luôn luôn là áo thun trắng đã đổi thành áo sơ mi trắng, vạn năm không đổi quần thể thao đã đổi thành quần tây, chàng trai gầy ốm đã trở thành người đàn ông cường tráng, đầy nam tính. Gương mặt còn hơi non nớt nay đã trở nên góc cạnh quyến rũ. Tóc vốn dĩ rất ngắn đã dài hơn một chút, còn tạo kiểu hơi xoăn, trông rất hợp với anh ta.
Thanh xuân của cô —— Phương Lâm —— đã trưởng thành.
Trịnh Dĩnh lập tức nhảy khỏi người Trương Khả, cô vuốt vuốt tóc, chỉnh lại quần áo, mặt cô đỏ đỏ, cặp mắt sáng trong nhìn Phương Lâm, cả người cô như tỏa sáng tràn đầy sức sống.
Cô chắp tay sau lưng, ngượng ngùng nói: “Ừm, là cậu ấy ăn hiếp em, em mới đánh lại, em không có sao hết, anh đừng có tức giận ha."
Phương Lâm đứng ở nơi đó, nhìn Trịnh Dĩnh, hơi nhíu mày một cái sau đó có thái độ bất đắc dĩ, nhoẻn miệng cười khẽ. Giống như trước kia vậy, Phương Lâm đi tới Trịnh Dĩnh dang hai tay ra.
Trịnh Dĩnh lập tức ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy trái tim có chút run rẩy, có cảm giác vui mừng nói không nên lời, cô chạy nhào tới Phương Lâm.
Rồi sau đó, Trịnh Dĩnh đột nhiên xuyên qua người Phương Lâm, cô quay đầu lại nhìn thấy một cô gái khác giống như nai con, nhảy nhót nhào vào trong lòng ngực Phương Lâm.
Trịnh Dĩnh sững sờ.
“Không phải em nói ở trường nên chăm chỉ học hành sao?" Phương Lâm vỗ đầu Điền Hân, có một chút trách móc lại mang theo cưng chiều.
“Nhớ anh đó, nên đến đây nhìn." Điền Hân câu lấy cổ Phương Lâm, hôn lên khóe miệng Phương Lâm một cái, cả người đều đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, “Em có chuẩn bị bất ngờ cho anh, buổi tối trở về sớm một chút nha. Anh có phải tăng ca không?"
“Em đã cất công chuẩn bị bất ngờ như vậy, có tăng ca cũng thành không tăng ca."
Phương Lâm ôm lấy eo Điền Hân, Điền Hân ôm cánh tay Phương Lâm, hai người ôm ôm ấp ấp, nói nói cười cười mà rời đi.
Trương Khả nhìn thoáng qua Trịnh Dĩnh, nói: “Đôi mắt có hồng cũng không có ích gì, ma cũng không chảy nước mắt được."
“Ai cần cậu lo!" Trịnh Dĩnh hít hít cái mũi, tuy rằng ma cũng không chảy nước mũi được.
Chẳng lẽ làm ma, tư cách để khóc cũng không có sao?!
“Nè, tôi nói này cô đừng buồn, người ta bây giờ cũng đã có bạn gái rồi, cô còn quấn lấy người ta làm gì? Cô nhìn xem người ta có bao nhiêu là hạnh phúc, trai tài gái sắc, có đúng không?" Trương Khả choàng vai Trịnh Dĩnh, cảm thấy nên giúp Trịnh Dĩnh thông suốt một chút, “Mọi người nói sau khi chết chính là yên nghỉ ngơi, cô cứ quấn lấy người đàn ông này thì làm sao cô yên nghỉ được. Sớm buông bỏ đi đầu thai chuyển kiếp mới là con đường đúng đắn".
Trịnh Dĩnh đẩy ra Trương Khả, kích động nói: “Cậu dựa vào cái gì mà khuyên bảo tôi ——!! Cậu thì sao?! Cậu cũng đã chết mười năm rồi, vậy sao không yên nghỉ đi đầu thai đi!"
Trương Khả bị dọa đến run lên, lẩm bẩm nói: “Tôi không tìm được hủ tro cốt a……"
Người sau khi chết, chung quy chỉ có thể bám vào hủ tro cốt để tồn tại, cái hủ nho nhỏ đó là nơi để quay về, là nhà của chính mình. Nhưng trên đời lại có quá nhiều người, sau khi chết ngay cả cái hủ tro cốt cũng không có được, bọn họ không có chỗ ở cố định, chỉ có thể phiêu đãng ở nhân gian. Tịch mịch chờ đợi người dẫn độ, đưa bọn họ về âm phủ.
Trương Khả đã từng có nhà của chính mình, nhưng sau đó nhà của cậu đã bị lấy cắp, từ đó cậu không cách nào quay về nhà được nữa. Vốn dĩ lúc đầu cậu không có vướng bận có thể thăng thiên luân hồi đầu thai, mà bây giờ hủ tro cốt đã trở thành chấp niệm của cậu. Tìm không thấy hủ tro cốt, chấp niệm vĩnh viễn không cách nào biến mất, như vậy cậu sẽ mãi mãi phiêu đãng ở nhân gian, bị thời gian làm tan biến hoặc lầm đường lạc lối trở thành ác quỷ……
Nghe xong Trương Khả nói, Trịnh Dĩnh có chút nghẹn ngào, cô cắn rang, phồng miệng không nói gì nữa. Đều là người đáng thương, ai cũng đừng nói ai. Cô chạy nhanh hai bước, bay lên rời đi.
Trịnh Dĩnh được chôn cất trong nghĩa trang, cô không có mộ bia hay lăng mộ hoành tráng, cô chỉ được đặt ở một vị trí rất nhỏ, nơi đó rất chật, xung quanh có rất nhiều hủ tro cốt. Cũng may những hồn ma ở đây không có chấp niệm nên đều đi đầu thai hết rồi, bây giờ ở đây chỉ còn có một mình cô.
Lúc Trịnh Dĩnh trở lại nghĩa trang, dì Bạch và chồng đang vui vẻ đi chùa miếu, hai người họ nhìn thấy Trịnh Dĩnh rất là hào hứng, mời cô cùng đi với họ, “Dĩnh Dĩnh, hôm nay là ngày giỗ của chúng ta, cháu có muốn đi chung với chúng ta không? Con trai của dì nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon!"
Người sau khi chết, trước khi về trời, bọn họ có thể ăn được cống phẩm. Còn làm một con ma, bọn họ không thể trực tiếp nếm thử món ăn của nhân gian, chỉ có đồ cúng, là có thể ăn được, nếm được hương vị. Đây là liên kết duy nhất giữa họ và nhân gian, thứ hai thế giới được kết nối.
Con trai của dì Bạch cực kỳ hiếu thuận, ngày giỗ sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ cúng cho bọn họ. Cho nên, mỗi khi đến lúc này, hai vợ chồng dì Bạch đều cực kỳ vui vẻ, hơn nữa còn ăn mặc thật xinh đẹp đi đến đó.
Nhưng mà làm sao có thể đẹp được? họ chỉ có thể mãi mãi mặc cùng một bộ quần áo, cho dù sau khi chết người nhà sẽ thay liễm phục cho họ, nhưng cuối cùng thì họ chỉ biết mặc duy nhất bộ đồ mà họ mặc lúc chết. Bởi vì thời gian làm người của bọn họ, vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm ấy.
Trịnh Dĩnh sờ đầu, cô cười nói: “Con không đi đâu, con rất sợ đi chùa miếu."
“Ôi, không sao đâu, chúng ta không phải ác ma, cũng không làm những việc xấu, sẽ không sao đâu mà."
Dì Bạch thì nhiệt tình mời, Trịnh Dĩnh thì liên tục cự tuyệt. Rốt cuộc, tiếng chuông trang nghiêm từ chùa miếu vang lên, buỗi lễ bắt đầu rồi. Dì Bạch kích động, cùng chồng nhanh chóng đi đến đó, trước khi đi còn nói sẽ mang đồ ăn ngon về cho Trịnh Dĩnh.
Trịnh Dĩnh lắc đầu, đi đến phía trước một phần mộ, cô ngồi xổm xuống, than vãn nói: “Quả quả, con trai dì Bạch tới, cậu lại có thể đi xem trai đẹp rồi, sao còn không xuất hiện đi?"
Quả quả không có xuất hiện, bình thường nghe cô nói vậy sẽ lập tức xuất hiện, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm trai đẹp.
Trịnh Dĩnh vỗ mộ bia tiếp tục kêu: “Quả Quả, ra tới xem trai đẹp kìa ~~~~"
“Đừng kêu nữa, nàng đi rồi." Bác trai ở mộ bên cạnh ló đầu ra nói.
“Đi khi nào ạ? Sáng hôm nay con còn thấy mà." Trịnh Dĩnh không thể tin được.
“Người đàn ông kia tới, hai người lập tức cùng nhau đi rồi." Bác trai ngáp một cái trở về mộ mình đi ngủ.
Quả Quả là một cô gái hơn hai mươi tuổi, còn trẻ đã chết, còn chưa từng yêu đương. Cô ấy không lên trời sớm là vì cô ấy đang chờ đợi người mà cô ấy yêu thầm, hy vọng có thể cùng người kia cùng nhau luân hồi. Cuối cùng, Quả Quả đợi hơn 50 năm cũng đợi được rồi, rốt cuộc bọn họ có thể cùng nhau đi rồi.
Trịnh Dĩnh nhìn ảnh chụp Quả Quả trên mộ bia, hốc mắt cay cay. Thật là tốt quá, trong 50 năm này, trải qua bao nhiêu là tịch mịch và đau khổ. Cũng may, cô ấy đợi được rồi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Sau đó Trịnh Dĩnh ôm mộ bia Quả Quả một chút, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt, Quả Quả."
Tiếng chuông chùa miếu lại vang lên, hôm nay cũng là ngày giỗ của những hồn ma khác.
Trịnh Dĩnh nhìn hướng chùa miếu ngẩn ngơ, đã lâu lắm rồi cô không có đi qua chỗ đó. Ma xui quỷ khiến, cô xoay mình, đi hướng chùa miếu.
Cô trốn ở phía sau cây bạch quả, nhìn xung quanh trong chùa, con trai dì Bạch đã đi rồi, vợ chồng dì Bạch đang ngồi ở đó ăn ngon ngon lành, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
Ăn được món ngon nhân gian, thật sự quá hạnh phúc. Trịnh Dĩnh vô cùng hâm mộ, cô nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy mình cũng đói bụng.
“Muốn ăn sao?"
Đột nhiên bên cạnh vươn ra một bàn tay, Trịnh Dĩnh bị hoảng sợ.
“Bác Dương, bác đừng có hù con! Thật là sợ muốn chết!" Trịnh Dĩnh che lại ngực một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
“Ma nào mà chết lần hai chứ."Bác Dương đưa đùi gà cho Trịnh Dĩnh, “Ăn đi. Con trai và con dâu tới thăm bác đó."
Trịnh Dĩnh nói cảm ơn, giơ tay nhận đùi gà, vội vàng liếc mắt sang nơi khác. Bác Dương là lúc bơi lội chết, cho nên……
Trịnh Dĩnh gặm một miếng to đùi gà, thì thầm: “Bác Dương, ngày giỗ của bác không phải là tháng trước sao?"
Bác Dương mỉm cười, “Con trai và con dâu dẫn cháu nội tới thăm bác!"
Nghe vậy đùi gà đang thơm phứt tự nhiên mất ngon, Trịnh Dĩnh nhỏ giọng hỏi: “Bác Dương, bác phải đi rồi sao?"
Lúc bác Dương chết, con dâu bác còn đang mang thai, bác hy vọng có thể nhìn thấy cháu trai một lần mới đi. Bây giờ, tâm nguyện đã thực hiện được rồi.
“Đúng vậy, đứa trẻ kia lớn lên giống bác, rất đẹp trai nha. Không hối tiếc, không có gì hối tiếc nữa rồi!" vẻ mặt bác Dương cực kỳ thỏa mãn.
“Ông Dương ơi, lên đường thôi!" Bà cốt vẫy vẫy tay với bác Dương, bác Dương lên tiếng rồi vội vàng bước qua.
Bà cốt là người dẫn độ, có thể mở cửa thông qua âm phủ, đưa vong linh đi vào âm phủ.
Bà quay đầu nhìn Trịnh Dĩnh thở dài, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở được miệng. Cứ như vậy, bà cốt dẫn bác Dương đi rồi.
Miệng Trịnh Dĩnh run rẩy, cô nhìn đùi gà trong tay, chậm rãi ăn từng miếng một, ngay cả xương cũng bẻ tước ra ăn vào trong bụng.
Đã rất nhiều năm cô không có ăn qua mùi vị đồ ăn nhân gian.
Trên đường phố người đến người đi, có vợ chồng ngọt ngào, có mẹ con thân thiết, có cặp đôi ôm nhau. Bọn họ đều có người để lo lắng, cũng có người lo lắng cho họ, người bọn họ yêu cũng yêu bọn họ, bọn họ có thể động chạm người khác. Thời gian của họ vẫn còn đang chạy, họ có máu có thịt, bọn họ còn sống.
Trịnh Dĩnh đứng ở trên đường phố có người qua lại, mọi người chưa bao giờ phát hiện cô, đi xuyên qua cơ thể cô. Cô không có cái gì cả, giống như không có liên kết gì với thế gian này. Cô chỉ là một con ma, còn là một con ma đáng thương
Khi cô còn sống, cô là một cô nhi bị vứt bỏ trong viện, cuối cùng, cô cũng tìm được người để dựa vào, hy vọng kiếp này có thể bên Phương Lâm cả đời, nhưng sau đó cô chết, bị một tài xế say rượu đâm chết.
Lúc đó cô vừa mới tan học đang trên đường về nhà, vẫn còn măc bộ đồng phục rộng thùng thình, trên lưng đeo ba lô. Cô muốn học thật giỏi, để sau này có thể cùng Phương Lâm học chung trường đại học.
Nhưng tất cả đều bị phá hủy.
Chết thì chết luôn đi, mặc dù rất đau khổ, rất oan ức, nhưng mà cũng đã chết rồi, nên phải chấp nhận số mệnh của mình thôi, phải đi đầu thai thôi, hy vọng kiếp sau sẽ có một gia đình tốt, có ba mẹ yêu thương, có bạn trai yêu mình.
Nhưng mà tất cả đều không thực hiện được, Trịnh Dĩnh không thể đầu thai.
Cô bị chấp niệm trói buộc, là chấp niệm của người yêu cô, bây giờ đầu thai cô cũng không thể!
Thôi được rồi, Trịnh Dĩnh chấp nhận số mệnh vậy, dù sao cũng là chấp niệm của người yêu mình mà, tuy không thể đầu thai, nhưng đều đó chứng minh chính mình có người yêu yêu mình.
Nhưng mà tại sao, tại sao Phương Lâm sẽ có bạn gái mới! Rõ ràng là do tình yêu của anh ấy làm cô không giải thoát được, vậy tại sao anh ấy lại có bạn gái nữa?! Rõ ràng ở ngày giỗ của cô khóc rống, rõ ràng là yêu cô mà, vậy tại sao còn muốn yêu người khác?! Nếu đã yêu người khác rồi thì tại sao vẫn còn chấp niệm, làm cô đứng nhìn hai người bọn họ yêu đương?!
Đồ cặn bã, thật là khốn nạn! Thật là quá đáng!
Cuộc sống tại sao lại bất công như vậy, cô chỉ hy vọng có người yêu cô, chẳng lẽ là sai sao? Cô chỉ hy vọng có thể đầu thai, chẳng lẽ sai sao? Cái gì cô cũng không có, cũng không lưu luyến gì cả, vậy thì tại sao cô phải làm cô hôn dã quỷ ——!!!
Đột nhiên Trịnh Dĩnh cảm thấy cực kỳ ủy khuất, cô ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, “Tại sao chứ, tại sao không được, tại sao chỉ có tôi là không được! Tại sao không được, tại sao. Tôi chỉ muốn đi đầu thai thôi mà, cái này cũng không được sao? Tôi không muốn chết, ông trời làm ta chết, tôi tưởng đầu thai, tại sao ông trời không đồng ý! Tại sao không được, tại sao tôi lại không được! Huhu —— huhuhu ———— tại sao không được, chỉ cái này thôi cũng không được sao! Huhu —————— là ông trời sao? Là ông trời thì gớm lắm sao?! Là ông trời thì có thể làm xằng làm bậy sao?! Khốn nạn ————————!!!"
Bầu trời đang sáng sủa bỗng nhiên mây đen cuồn cuộn, gió thổi mạnh càn quét, cả bầu trời nháy mắt đen kịt. Một tia chớp xẹt qua không trung, đem mây đen xé ra một đường thẳng đỏ hồng, trời rầm sấm chớp sau đó mưa xối xả. Những người đang đi bộ trên đường nhanh chóng chạy khắp nơi tránh mưa.
Trịnh Dĩnh ngồi dưới đất khóc thút tha thút thít, đột nhiên bị trời chớp nhá làm hoảng sợ tới mức run rẩy. Cô vừa định đứng dậy, bỗng nhiên có một cái xúc tua từ dưới dất chui lên buộc chặt tay của cô. Trịnh Dĩnh sợ hãi la lên, vội vàng kéo xúc tua ra. Đúng lúc này, dưới đất lại chui ra một cái xúc tua khác phát ra ánh sáng màu đen, quấn lấy Trịnh Dĩnh, lôi cô xuống lòng đất…
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này là để đền bù tiếc nuối trong lòng ta.
Đồng thời, hy vọng câu chuyện này có thể làm cho mọi người vui vẻ.
Tác giả :
Nhĩ Nhất