Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc
Chương 29: Chương 8.1
"Đừng…"
Tiếng ngâm nga vỡ vụn từ trong miệng Ái Tĩnh không ngừng tràn ra. Bọn họ đã tác chiến từ phòng ăn bao riêng rồi lên tới phòng thuê thêm.
"Sắc quỷ đáng chết! Anh đủ chưa?" Ngồi phịch ở trên giường mềm mại, Ái Tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Phong đang đè ở trên người mình.
"Dĩ nhiên không đủ. Anh còn muốn một lần nữa."
"Anh muốn, nhưng em không cần! Anh nghe không hiểu quốc ngữ phải hay không?" Ái Tĩnh tức giận gào thét. Gặp phải Hạ Phong, số khổ của cô thật đúng là không bình thường.
"Tiểu Tĩnh, dịu dàng một chút, em sẽ hù dọa đàn ông chạy mất." Hạ Phong vô cùng thân thiết cắn nhẹ vành tai của cô, làm cho cô không tự kìm chế mà rên rỉ.
"Anh biến nhanh, đừng đến phiền em…" Ái Tĩnh ưm một tiếng.
Mặc dù cô nói như vậy, thân thể cao lớn của Hạ Phong vẫn áp chế cô như cũ, không dời đi nửa phần. Hai chân trắng noãn gác trên vai anh. Bụng dưới nóng rực cứng rắn của anh vẫn chống đỡ ở khe hẹp giữa hai chân cô, lần lượt xông vào trong hoa huyệt chật hẹp.
Đáng chết, anh nhất định phải dũng mãnh như vậy sao? Ái Tĩnh mắng ở trong lòng. Rốt cuộc anh đã làm mấy lần tối hôm nay…
"Không thể nào. Anh muốn em nói yêu anh!" Hạ Phong dịu dàng bày tỏ, nhưng lại vô cùng kiên định cố thủ, chết cũng không rút ra khỏi cơ thể của Ái Tĩnh.
Tình huống như vậy khiến Ái Tĩnh rất thẹn thùng. Cô biết thân thể mình đã sớm đầu hàng, hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu nồng đậm.
Chỉ là giữa bọn họ không cần nói yêu…
"Nói chuyện đi! Em có yêu anh không?" Hạ Phong đã sớm vứt bỏ tư thái của đại tình thánh, đuổi theo chất vấn bạn gái.
"Đáng ghét chết đi! Em nói không thích đấy…" Bởi vì sợ âm thanh vui thích quá độ của mình bật ra, Ái Tĩnh cắn răng nghiến lợi, có chết cũng phủ nhận, nhưng giọng nói run rẩy đã sớm bán đứng tâm tình ẩn giấu của cô…
"Nói láo!" Để trừng phạt cô, anh dùng lực nắn bóp dỉnh vú mềm mại.
"A. . . . . ." Ái Tĩnh thét lên chói tai.
Tiếng kêu hàm chứa tình dục của cô, khiến Hạ Phong càng thêm xác định cô đã đắm chìm. Hai tay của anh tăng thêm lực trêu đùa, eo ếch ra vào mạnh hơn.
"Oh. . . . . ." Ái Tĩnh rốt cuộc lên tiếng rên rỉ.
Nhưng tiếng kêu của cô càng lớn, dục vọng nam tính của Hạ Phong lại càng xâm nhập, giống như chiếm cứ cuồng liệt, không thể diễn tả anh yêu cô bao nhiêu...
Tình yêu nồng đậm dường như muốn đâm thủng cô. . . . .
Hạ Phong thưởng thức biểu tình đắm chìm của cô, vô cùng đắc ý.
Trong nhiều lần tranh chấp, anh phát hiện mình rất yêu đối phương, nếu là tình nhân cũng sẽ không để ý như vậy.
Tại sao có thể có chuyện đáng buồn như vậy? Nhưng sự thật là như thế.
Chỉ khi Ái Tĩnh nhìn vào mắt của anh, anh mới phát hiện chân tướng. . . . . .
Không sao, hôm nay Hạ Phong nhận thức được khó khăn! Ai bảo anh muốn yêu Cầu Ái Tĩnh? Nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô gái nhỏ này đùa giỡn với anh!
Nếu như anh có thua bởi vì không có tình yêu trong tay, anh nhất định phải quấn lấy cô, dây dưa tới cùng với cô, bắt cô dùng cả đời để bồi thường. Đây chính là quyết tâm của anh!
"Lúc nào mới có thể nghỉ ngơi hả?" Ái Tĩnh bắt đầu khóc sụt sùi. Rốt cuộc lúc nào mới có thể dừng đây? Chân của cô đau quá…
Hạ Phong đắm chìm trong thân thể nóng bỏng của cô, không cách nào tự kềm chế. "Không cần! Anh còn muốn em không đủ. . . . . ."
"Anh để cho em nghỉ ngơi đi!" Thể lực không thắng gánh nặng, bị chấn giữ không tha, Ái Tĩnh rốt cuộc giơ cờ hàng đầu hàng.
"Vậy em có yêu anh hay không?" Nếu cô nói không yêu, Hạ Phong sẽ tiếp tục hành động.
"Yêu! Em rất yêu anh!" Ái Tĩnh bị dày vò một đêm, hiện tại nếu muốn cô nói không có anh sẽ sống không nổi, cô cũng sẽ nói.
"Cuối cùng em cũng yêu anh, hiểu rõ tâm ý của anh rồi..." Hạ Phong nhẹ giọng thở dài.
Nghe cô rên rỉ mềm mại, nhìn khuôn mặt tươi đẹp của cô trong giờ phút này Hạ Phong chợt phát hiện, thời khắc tốt đẹp nhất, chính là ở chung một chỗ với cô.
Tiếng ngâm nga vỡ vụn từ trong miệng Ái Tĩnh không ngừng tràn ra. Bọn họ đã tác chiến từ phòng ăn bao riêng rồi lên tới phòng thuê thêm.
"Sắc quỷ đáng chết! Anh đủ chưa?" Ngồi phịch ở trên giường mềm mại, Ái Tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Phong đang đè ở trên người mình.
"Dĩ nhiên không đủ. Anh còn muốn một lần nữa."
"Anh muốn, nhưng em không cần! Anh nghe không hiểu quốc ngữ phải hay không?" Ái Tĩnh tức giận gào thét. Gặp phải Hạ Phong, số khổ của cô thật đúng là không bình thường.
"Tiểu Tĩnh, dịu dàng một chút, em sẽ hù dọa đàn ông chạy mất." Hạ Phong vô cùng thân thiết cắn nhẹ vành tai của cô, làm cho cô không tự kìm chế mà rên rỉ.
"Anh biến nhanh, đừng đến phiền em…" Ái Tĩnh ưm một tiếng.
Mặc dù cô nói như vậy, thân thể cao lớn của Hạ Phong vẫn áp chế cô như cũ, không dời đi nửa phần. Hai chân trắng noãn gác trên vai anh. Bụng dưới nóng rực cứng rắn của anh vẫn chống đỡ ở khe hẹp giữa hai chân cô, lần lượt xông vào trong hoa huyệt chật hẹp.
Đáng chết, anh nhất định phải dũng mãnh như vậy sao? Ái Tĩnh mắng ở trong lòng. Rốt cuộc anh đã làm mấy lần tối hôm nay…
"Không thể nào. Anh muốn em nói yêu anh!" Hạ Phong dịu dàng bày tỏ, nhưng lại vô cùng kiên định cố thủ, chết cũng không rút ra khỏi cơ thể của Ái Tĩnh.
Tình huống như vậy khiến Ái Tĩnh rất thẹn thùng. Cô biết thân thể mình đã sớm đầu hàng, hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu nồng đậm.
Chỉ là giữa bọn họ không cần nói yêu…
"Nói chuyện đi! Em có yêu anh không?" Hạ Phong đã sớm vứt bỏ tư thái của đại tình thánh, đuổi theo chất vấn bạn gái.
"Đáng ghét chết đi! Em nói không thích đấy…" Bởi vì sợ âm thanh vui thích quá độ của mình bật ra, Ái Tĩnh cắn răng nghiến lợi, có chết cũng phủ nhận, nhưng giọng nói run rẩy đã sớm bán đứng tâm tình ẩn giấu của cô…
"Nói láo!" Để trừng phạt cô, anh dùng lực nắn bóp dỉnh vú mềm mại.
"A. . . . . ." Ái Tĩnh thét lên chói tai.
Tiếng kêu hàm chứa tình dục của cô, khiến Hạ Phong càng thêm xác định cô đã đắm chìm. Hai tay của anh tăng thêm lực trêu đùa, eo ếch ra vào mạnh hơn.
"Oh. . . . . ." Ái Tĩnh rốt cuộc lên tiếng rên rỉ.
Nhưng tiếng kêu của cô càng lớn, dục vọng nam tính của Hạ Phong lại càng xâm nhập, giống như chiếm cứ cuồng liệt, không thể diễn tả anh yêu cô bao nhiêu...
Tình yêu nồng đậm dường như muốn đâm thủng cô. . . . .
Hạ Phong thưởng thức biểu tình đắm chìm của cô, vô cùng đắc ý.
Trong nhiều lần tranh chấp, anh phát hiện mình rất yêu đối phương, nếu là tình nhân cũng sẽ không để ý như vậy.
Tại sao có thể có chuyện đáng buồn như vậy? Nhưng sự thật là như thế.
Chỉ khi Ái Tĩnh nhìn vào mắt của anh, anh mới phát hiện chân tướng. . . . . .
Không sao, hôm nay Hạ Phong nhận thức được khó khăn! Ai bảo anh muốn yêu Cầu Ái Tĩnh? Nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô gái nhỏ này đùa giỡn với anh!
Nếu như anh có thua bởi vì không có tình yêu trong tay, anh nhất định phải quấn lấy cô, dây dưa tới cùng với cô, bắt cô dùng cả đời để bồi thường. Đây chính là quyết tâm của anh!
"Lúc nào mới có thể nghỉ ngơi hả?" Ái Tĩnh bắt đầu khóc sụt sùi. Rốt cuộc lúc nào mới có thể dừng đây? Chân của cô đau quá…
Hạ Phong đắm chìm trong thân thể nóng bỏng của cô, không cách nào tự kềm chế. "Không cần! Anh còn muốn em không đủ. . . . . ."
"Anh để cho em nghỉ ngơi đi!" Thể lực không thắng gánh nặng, bị chấn giữ không tha, Ái Tĩnh rốt cuộc giơ cờ hàng đầu hàng.
"Vậy em có yêu anh hay không?" Nếu cô nói không yêu, Hạ Phong sẽ tiếp tục hành động.
"Yêu! Em rất yêu anh!" Ái Tĩnh bị dày vò một đêm, hiện tại nếu muốn cô nói không có anh sẽ sống không nổi, cô cũng sẽ nói.
"Cuối cùng em cũng yêu anh, hiểu rõ tâm ý của anh rồi..." Hạ Phong nhẹ giọng thở dài.
Nghe cô rên rỉ mềm mại, nhìn khuôn mặt tươi đẹp của cô trong giờ phút này Hạ Phong chợt phát hiện, thời khắc tốt đẹp nhất, chính là ở chung một chỗ với cô.
Tác giả :
Liên Liên